sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần III - Chương 31 phần 1

Phần ba: Thành phố Vĩnh-viễn

Chương Ba Mươi Mốt

Một hai, một hai, một hai, một hai.

Trong lúc cả nhóm chạy bộ, Will khớp dần với nhịp thư thả mà nó thường áp dụng cho những cuộc đào bới gay go tốn nhiều sức lực hồi ở Highfield. Đường hầm khô và im ắng; không có một dấu hiệu nhỏ nhất nào về bất cứ thứ gì sống dưới đó. Trong lúc chân tụi nhỏ lút trong sàn cát, Will không một lần nào nhìn thấy bụi hay dù chỉ li ti bụi ở sau lưng tụi nó trong quầng sáng của trái đăng-châu. Như thể đường đi của tụi nó hoàn toàn bị bỏ qua.

Nhưng chỉ một lái sau, nó bắt đầu nhận thấy có ánh sáng yếu ớt trước mắt, những vệt sáng tựu hình dần và rồi biến mất khỏi tầm nhìn đột ngột như lúc hiện ra. Nó nhìn chăm chú, bị mê hoặc, cho đến khi nó chớm nhận ra có gì đó không ổn. Đồng thời một cơn đau thắt lồng ngực nó và mồ hôi một vã trên thái dương nó.

Một hai, một hai, một … một… một hai…

Nó đi chậm lại, cảm thấy ngạt thở khi cố hít hơi vào. Thật kỳ quái, nó không thể lần ra sự trục trặc ở chỗ nào. Ban đầu nó nghĩ chỉ là do kiệt sức. Nhưng không, không chỉ do kiệt sức. Dường như không khí, nằm ỳ không ai đụng tới trong đường hầm sâu này quá lâu, có thể từ thời tiền sử, đã biến thành một thứ chất lờ đờ.

Một hai, một…

Will dừng bước đột ngột, nới lỏng cổ áo ra và xoa bóp vai nó dưới lớp quai đeo của cái ba-lô. Nó hầu như không cưỡng lại mong muốn quăng bỏ quách mớ hành trang nặng nề trên lưng - nó cảm thấy vướng víu và khó chịu. Và tường hành lang khiến nó lo lắng - chúng sát nhau quá, làm nó ngột ngạt khó thở. Nó nhích ra giữa đường hầm, đầu gối khuỵu xuống ráng hớp vài hơi không khí. Một lát sau, nó thấy khá hơn một chút, tự buộc mình đứng dậy.

Qua tròng kính của mặt nạ, Cal lo lắng nhìn thẳng anh, hỏi:

- Bị gì vậy?

- Không sao hết.

Will đáp trong lúc lục túi lấy ra cái bản đồ. Nó không muốn thừa nhận bất cứ sự yếu đuối nào, chắc chắn là với em nó thì càng không.

- Tao… chỉ cần phải kiểm tra lại vị trí của tụi mình.

Nó tự lãnh trách nhiệm dẫn đường qua nhiều khúc quanh chỗ quẹo, biết là mỗi sai lầm sẽ khiến chúng lạc mất trong mê cung dưới lòng đất phức tạp phi thường này. Nó nhớ cậu Tam đã gọi đây là Mê-cung và đã ví von với miếng đá bọt có vô số những lỗ rỗng nối kết với nhau ngoằn ngoèo khắp bên trong. Lúc mới nghe, Wiil đã không nghĩ ngợi nhiều đến lời cậu nói, bây giờ thì nó biết chính xác cậu muốn nói gì.

Những vảy đá thẳng đứng ở đây trông mà ngao ngán và mặc dù tụi nó đã mất nhiều thì giờ di chuyển nhanh chóng qua các hành lang, Will đón là chúng còn phải đi xa nữa. Một đường dốc hơi xuôi xuống giúp tụi nó đỡ nhọc nhằn phần nào, nhưng lại khiến Will rụng rời: Nó biết quá rõ là mỗi thước đi xuống thì sẽ phải trèo trở lên thì mới tới được mặt đất.

Nó liếc vào bản đồ rồi nhìn ra các bức tường. Tường có màu hồng hồng, có lẽ vì có quặng sắt, điều này giải thích vì sao la bàn của nó chẳng được tích sự gì dưới này. Cây kim chập chờn một cách lười nhác quanh trục quay, không chịu đứng yên ở một vị trí nào đủ lâu để có thể đọc được.

Trong lúc nhìn quanh, Will nhận thấy hành lang có thể đã được hình thành do khí bị dồn tụ do bịt kín dưới một loại nút gì đó, khi tìm cách thoát ra qua đá núi lửa vẫn còn nóng chảy. Có thể đó là lý do không có nhiều hang động thẳng đứng. Hay có thể chúng được hình thành do nước bào mòn những chỗ mềm hơn sau khi đã trải qua hàng triệu năm đã nguội lại.

- Không biết ba nói gì về mấy thứ này.

Nó chợt nghĩ mà không kịp tự kìm lại, gương mặt nó xịu xuống khi nó nhận thức có thể nó chẳng bao giờ gặp lại ba nó nữa. Lúc này thì chắc chắn không.

Và mặc dù đã cố gắng hết sức, nó không thể nào quên được hình ảnh cuối cùng của Chester khi thằng bạn nó lăn tròn trên sàn không cách gì giúp đỡ, rồi bị tống thẳng trở vô cái ổ của bọn Styx. Nó lại phụ bạc thằng bạn nó một lần nữa…

Và Rebeca! Chính mắt nó thấy quá rành rành. Con nhỏ là một Styx! Bất chấp thực tế là nó đang yếu mệt, máu nó vẫn sôi lên. Nó muốn bật cười to khi nghĩ lại nó đã lo lắng cho con em nó như thế nào.

Nhưng bây giờ chẳng có thì giờ để mà hồi tưởng - nếu muốn thoát ra khỏi chỗ này sống sót an toàn thì tụi nó nhất thiết không thể đi lạc. Nó nhìn vào bản đồ lần cuối cùng, gấp lại rồi tiếp tục hành trình.

Một hai, một hai, một hai, một hai.

Chân tụi nó nghiến trên nền cát đỏ mịn và Will mong ngóng một thay đổi, một ranh mốc, hay bất cứ cái gì phá vỡ sự đơn điệu, để xác nhận là chúng vẫn đang đi đúng đường. Nó bắt đầu tuyệt vọng không biết cả nhóm có đi được tới kết thúc nào hay không. Theo như nó thấy, tụi nó có thể đi vòng miết.

Cuối cùng khi tụi nó gặp một thứ giống như bia mộ nho nhỏ có bề mặt phẳng phiu và đầu tròn đặt dựng vào vách hành lang, Will cảm thấy hồi hộp. Để Cal canh gác, Will khom xuống phủi cát bụi trên mặt đá.

Bàn tay nó lau qua mặt đá để lộ một kí hiệu khắc vào phiến đá hồng khoảng nửa dưới của mặt đá. Ký hiệu gồm ba đường rẽ nhánh, chụm lại như nan quạt hay cái chĩa ba. Phía dưới có hai hàng mẫu tự góc cạnh. Ký hiệu này lạ lùng và chẳng có ý nghĩa gì với nó.

Will ngước đầu lên hỏi em nó:

- Cái gì đây? Một thứ cột mốc hay bia mộ gì hả?

Cal nhún vai chẳng giúp được gì.

Nhiều tiếng đồng hồ sau, hành trình trở nên chậm chạp vất vả. Tụi nó cứ đi qua hết ngã ba này đến ngã ba khác trong đường hầm, và Will phải tham khảo tấm bản đồ thường xuyên. Cả nhóm đã quẹo trật một lần, may thay tụi nó chưa đi xa lắm thì Will kịp thời nhận ra sai lầm, và tụi nó khốn khổ lần theo từng bước đã qua để quay lui lại còn đường đúng. Khi đã quay lại được, chúng ngồi phịch xuống sàn cát, dừng chân cho đến khi lấy lại được hơi thở. Mặc dù Will gắng gượng ghê gớm, nó vẫn cảm thấy mệt mỏi một cách bất thường, như thể bụng rỗng mà chạy vậy. Khi cả nhóm tiếp tục hành trình, Will cảm thấy yếu sức hơn bao giờ hết.

Cho dù tình trạng của nó ra sao, Will không muốn Cal nghi ngờ là có trục trặc. Nó biết tụi nó phải tiếp tục đi, phải thoát bọn Styx, phải thoát ra khỏi nơi này. Quay sang thằng em bên cạnh, nó vừa thở nặng nhọc vừa hỏi:

- Vậy cậu Tam làm gì trong thành phố Vĩnh-viễn? Coi bộ cậu ỡm ờ lắm khi tao hỏi cậu chuyện đó.

Cal nói:

- Cậu tìm tiền đồng, hay vàng, bạc, đại khái mấy thứ đó.

Nó nói thêm:

- Hầu hết trong các ngôi mộ.

- Mộ?

Cal gật đầu:

- Trong những nơi chôn cất.

- Vậy là người ta từng sống ở đây?

- Xưa lắm rồi. Cậu đoán là nhiều chủng tộc đã từng lần lượt chiếm giữ thành phố, xây dựng chồng chéo lên nhau. Cậu nói có những kho tàng nằm sẵn đó chờ được phám phá.

- Nhưng mà người sống ở đó là ai?

- Cậu Tam nói người Brutean ở đây trước tiên, nhiều thế kỉ trước, em nghĩ ý cậu nói họ là dân thành Troy. Họ xây dựng thành phố như một thành trì hay đồn lũy gì đó, trong khi người Trần-gian xây London ở bên trên.

- Vậy là hai thành phố nối liền nhau à?

Cái đầu đeo mặt nạ của Cal gật gù chậm rãi.

- Hồi đầu. Về sau các lối ra vào bị đóng lại và các tảng đá đánh dấu cửa ra vào thất lạc… Thành phố Vĩnh-viễn bị lãng quên.

Cal vừa nói vừa thổi phù phù qua cái đồ lọc không khí của mặt nạ. Nó ngoảnh lại nhìn đường hầm lo lắng như thể nó nghe ra cái gì.

Will lập tức nhìn theo ánh mắt của thằng em, nhưng nó nhận ra cái bóng lù lù của con Bartleby cứ bồn chồn nhảy cẫng từ bên này sang bên kia trong đường hầm. Rõ ràng là con mèo đó muốn đi nhanh hơn hai anh em Cal, thỉnh thoảng vượt nhanh qua hai đứa nó nhưng rồi dừng lại đánh hơi một đường nứt hay khoảnh đất phía trước, nó thường xuyên bị kích động rõ rệt và thốt ra một tiếng rên dài.

Will nói vẻ tin tưởng:

- Ít nhất thì bọn Styx cũng không thể nào tìm ra chúng ta ở chỗ này.

Cal nói:

- Đừng chủ quan. Bọn chúng sẽ theo kịp chúng ta ngay. Và lại còn Phân-bộ phía trước chúng ta nữa.

- Còn cái gì?

- Phân-bộ Styx. Một thứ đại khái như… ừ… biên phòng ấy. Chúng đi tuần tra thành phố.

- Để làm gì? Tao thấy thành phố trống trơn.

- Nghe nói chúng sẽ tái kiến thiết toàn bộ vùng này và sửa sang lại các hang động. Nghe nói toàn bộ Thuộc-địa có thể dời về đâu, nghe đồn có những nhóm lao công của tù phát vãng làm việc như nô lệ… Nhưng chỉ là đồn đại thôi - không ai biết chắc gì cả.

- Vậy mà cậu Tam không nói gì tới chuyện sẽ gặp thêm bọn Styx nữa.

Will không cố gắng giấu nỗi lo lắng trong giọng nói. Nó đá một cục đá trên lối đi, tức giận nói:

- Khôn chết bà!

- Ôi, có thể cậu nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Tụi mình rời Thuộc-địa hết sức im lặng, kín đáo, đúng không? Nhưng mà đừng lo lắng quá. Vùng này mênh mông mà chỉ có một nhúm đội tuần tra.

- Ờ, hay à! Thiệt là thoải mái hén!

Will vừa đáp vừa hình dung xem nếu gặp chúng thì đối phó ra sao.

Cả nhóm đi lang thang nhiều giờ nữa, cuối cùng quờ quạng xuống một con đường rất dốc, chân tụi nó trượt lướt trên cát đỏ cho đến khi dùng lại ở một chỗ bằng phẳng. Will biết là nếu nó theo đúng bảo đồ thì bây giờ cả nhóm phải đến được tận cùng Mê-cung rồi. Nhưng đường hầm phía trước tụi nó hẹp lại, có vẻ chúng đã tới tận cùng của một con hẻm cụt.

Sợ nhất điều đó, Will chạy thật nhanh tới trước, tư thế lom khom vì trần thấp. Nó thở phào ra khi thấy một hành lang nhỏ bên cạnh. Nó đợi đến khi Cal theo kịp, hai đứa nhìn nhau lo lắng trong lúc con Bartleby hít hửi không khí. Will ngập ngừng, hết xem bản đồ của cậu Tam rồi đến lối vừa mở ra rồi lại xem bản đồ. Nó bắt gặp ánh mắt của Cal bèn toét miệng cười rồi lách vào lối đi hẹp nhập trong một thứ ánh sáng xanh biếc dìu dịu.

Cal lưu ý:

- Coi chừng.

Nhưng Will đã đi đến góc quanh. Nó bắt đầu nhận ra một âm thanh quen thuộc: tiếng róc rách của nước đổ. Nó nghiêng đầu cho đến khi một con mắt nhìn thấy được qua mép tường. Cái nó thoáng thấy khiến nó sửng sốt. Nó nhích chân từ từ đến khoảng trống, đi vào vùng tỏa sáng xanh biếc, để có thể nhìn rõ hơn. Theo miêu tả của cậu Tam và theo óc tưởng tượng của nó hình dung ra, nó những mong đợi một quang cảnh phi thường. Nhưng cái mà mắt nó nhìn thấy vượt xa mọi sự hình dung trước đó.

- Thành phố Vĩnh-viễn.

Nó thì thầm một mình khi bước lần xuống dốc chân tòa thành khổng lồ. Ngẩng đầu lên, mắt nó chăm chú xem xét cái mái vòm mênh mông, nước phun ra từ mặt đá đảo ngược đó khiến nó chùn bước.

- Mưa dưới lòng đất ư?

Nó lẩm bẩm, và ngay lập tức nhận ra điều đó nghe thật khôi hài. Những giọt nước rơi trúng mắt nhột nhột khiến nó chớp chớp mắt.

Cal dừng bước sau lưng Will, nói:

- Nước thấm từ bên trên.

Nhưng Will không để ý. Nó đang khó khăn tiếp thu khái niệm rộng lớn của hang động này, rộng lớn đến nỗi chỗ mút tầm mắt bị sương mù che khuất phía xa xa.

Nước rỉ ra tiếp rơi xuống thong dong thành sợi ẻo lả khi tụi nó đi xuống dốc thành.

Thật là quá sức tưởng tượng. Những cây cột bằng đá bazan, giống như những tòa nhà chọc trời không cửa sổ võng xuống từ không gian bao la phía trên trần đến giữa lòng thành phố. Những cây cột khác thì vươn lên từ mặt đất trải dài trong những đường cong mê hồn bao bọc thành phố bằng những trụ chống lộng lẫy khổng lồ. Nó khiến cho tất cả những hang động khác của Thuốc-địa trở nên thấp lè tè và khiến Will tưởng tượng đến một trái tim lớn phi thường mà các buồng tim được thông nhau bằng những cây cột giống như mạch máu khổng lồ.

Nó bỏ trái đăng-châu vô túi và lập tức tìm kiếm nguồn phát ra ánh sáng ngọc bích tạo cho khung cảnh nơi này một vẻ như trong mơ. Cứ như thể nó đang nhìn một thành phố chìm dưới đáy đại dương. Nó không chắc chắn, những có vẻ như ánh sáng phát ra từ chính những bức tường. Phảng phất đến nỗi ban đầu nó tưởng là những bức tường chỉ hắt lại ánh sáng.

Nó băng qua một cạnh của dốc thành và xem xét kĩ càng bức tường của hang động. Vách đá được bao phủ trong lớp thực vật um tùm hình tua xoắn, sậm màu và lóng lánh hơi nước. Chắc là một thứ rong rêu gì đó, mọc rất nhiều nhánh và hình thành những lớp dày, giống như dây trường xuân bám trên những bức tưởng cổ. Khi đưa bàn tay lên nó có thể cảm nhậm được hơi ấm tỏa ra từ bàn tay nên nó có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lớp thực vật đó, và đúng vậy, nó có thể thấy quả là có một ánh sáng mờ tỏa ra từ viền lá cong.

Nó la lớn:

- Sự phát quang sinh học.

- Hả?

Tiếng đáp không được rõ ràng lắm phát ra từ dưới cái mặt nạ của Cal. Nó cứ vặn vẹo hết bên này đến bên kia để canh chừng Phân-bộ Styx.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx