sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần III - Chương 34

Chương Ba Mươi Bốn

Một cái đấm thẳng vào giữa lưng khiến Will chúi nhủi tới trước. Nó lảo đảo mấy bước như người say, níu lấy lan can giữ được thăng bằng, nó từ từ quay lại để đối diện kẻ tấn công.

Nhận ra gương mặt cau có của một thằng trấn lột ở trường, Will kêu lên:

- Speed?

- Mày phọt từ đâu ra hả, thằng giọt tuyết? Tưởng mày tiêu ma rồi chứ. Thiên hạ nói mày đã chết hay bị sao đó.

Will không thèm trả lời. Nó đang ẩn sâu trong cái kén cách biệt của bệnh tật khó chịu; nó cảm thấy như thể đang nhìn thế giới qua tấm kính mờ sương giá. Will chỉ có thể đứng đó chịu trận, cơ thể run bần bật khi Speed dí cái mặt sừng sộ của nó tới trước mặt Will chỉ cách vài phân. Liếc qua đuôi mắt Will thoáng thấy thằng Bloggsy đang sấn vào Cal cách đó không xa phía dưới dốc con đường.

Hai anh em nó đang trên đường đi đến trạm Tube và hiện giờ nó không muốn xảy ra một trận ẩu đả chút nào.

Hơi ẩm trong hơi thở của Speed làm mờ mịt không khí, nó ngân nga:

- Sao, thằng Bé Mập đâu? Không có người giữ trẻ mày hoi khác hén, thằng sọc dưa.

Bloggsy thì nhìn từ Cal sang Will rồi nhìn lại Cal, la lên:

- Ê, Speed, coi nè, một thằng Tao Mini! Trong giỏ mày có cái gì hả, bông gòn?

Theo lời Will, Cal đã đem theo quần áo Thuộc-địa bẩn của tụi nó trong một hộp đồ nghề thám hiểm của Tiến sĩ Burrows.

- Đã đến lúc thanh toán nợ nần!

Speed hét, đồng thời dộng một đấm vô bụng Will. Will gập người lại, khuỵu đầu gối xuống, rồi té lộn nhào, hai tay vòng lên che chắn đầu khi đập xuống đất.

Speed đá lia lịa vô lưng Will, gáy:

- Món này quá dễ.

Bloggsy đang phát ra những âm thanh eo éo lố bịch và đang khòm khòm lấy tấn nhái theo một thế võ Trung Hoa, thọc hai ngón tay vào cặp kính râm của Cal. Nó nói:

- Chuẩn bị chầu Trời.

Nó thu cánh tay về sẵn sàng tung ra một cú đấm.

Mọi chuyện sau đó xảy ra quá nhanh đối với Will. Một lằn chớp màu nâu tím xẹt ngang khi con Bartleby đâm sầm vào giữa hai vai của Bloggsy. Hậu quả là thằng nhóc Bloggsy bị xô bật ra xa Cal và ngã chổng kềnh xuống dốc, cuống cuồng với con mèo vĩ đại vẫn bám sát trên lưng. Khi Bloggsy hết đà lăn, nằm úp mặt trên nền đất nó quằn quại xoay trở dùng cùi chỏ chống đỡ cơn thịnh nộ của những cái răng nanh trắng ngà và móng vuốt trông hết sức man rợ, đồng thời phát ra những tiếng kêu la the thé điếc tai và tiếng kêu gào cầu cứu.

Will quát giọng yếu ớt:

- Đừng, đủ rồi!

Cal rống:

- Bart, buông hắn ra.

Con mèo vẫn còn đè trên Bloggsy, quay đầu lại nhìn Cal. Cal quát thêm một mệnh lệnh nữa:

- Tiễn khách!

Cal chỉ tay về phía Speed, thằng này vẫn đứng giẫm trên người Will suốt từ nãy đến giờ, không tin nổi chuyện nó đang thấy. Miệng của Speed há hốc ra và một nỗi kinh hoàng tuyệt đối lan khắp gương mặt nó. Bartleby quắc mắt nhìn con mồi mới qua lớp kính râm màu hồng quái đản, cái mũ Tây Tạng trên đầu nó giờ đây hơi bị lệch. Nó xì ra một tiếng to rồi phóng ngược lên dốc về phía thằng trấn lột đang sững sờ.

Speed rú lên:

- Chúa ơi, chặn nó lại!

Nó ù chạy ngược lên lối đi như thể mạng sống nó phụ thuộc vào đó. Con Bartleby rượt theo, đôi khi bên hông nó, đôi khi vọt lên trước cản đường nó, chạy vòng quanh nó như một cơn lốc giỡn mặt nó, đớp vô bắp chân nó, cắn vô ống cẳng nó xuyên qua lớp quần học sinh, xé cả da thằng nhóc. Thằng nhỏ khiếp đảm vấp té, lảo đảo trong một điệu vũ cà giựt buồn cười trong lúc điên cuồng chạy trốn, chân trượt dài trong tuyệt vọng trên lớp đá dăm trải mặt đường.

Quần nó bây giờ đã te tua, miệng nó lắp bắp:

- Tao xin lỗi mày, Will ơi, tao xin lỗi! Buông tha tao! Làm ơn!

Nhận được ánh mắt của Will, Cal đút hai ngón tay vô miệng huýt sáo một cái như tiếng còi. Con mèo ngừng lại ngay lập tức, để cho Speed vắt giò lên cổ mà chạy đi. Thằng trấn lột ấy không hề ngoảnh lại lấy một lần.

Will ngó qua Cal nhìn xuống phía dốc đường, ở đó Bloggsy đang lồm cồm đứng dậy, và vừa chạy vừa té trong cơn trốn chạy vội vã.

Cal cười.

- Em chắc tụi mình không gặp thêm đứa nào nữa đâu.

Will đồng ý với vẻ uể oải trong lúc từ từ đứng lên. Những đợt sốt vẫn đang dâng lên trong người nó, khiến nó cảm thấy như sắp bị ngất đi lần nữa. Nó mà được ngả lưng nằm xuống, mở áo khoác ra cho mát rồi ngủ luôn tại đó trên lối đi đầy sương giá, thì thật là sung sướng. Nhờ Cal dìu đi, Will mới có thể đi tiếp nốt đoạn đường dốc còn lại, nhưng cuối cùng tụi nó cũng đi tới cuối dốc để vào trạm Tube.

Cal ngó cái trạm xe điện ngầm cũ kĩ bụi bặm quá hạn tân trang từ lâu và nói:

- Vậy ra cả người Trần-gian cũng chui xuống Âm-phủ?

Cách ứng xử của thằng nhỏ thay đổi ngay tức thì: nó có vẻ thật sự thoải mái lần đầu tiên kể từ khi hai đứa trồi lên bên bờ sông Thames - nó yên tâm là chung quanh nó là đường hầm chứ không phải là bầu trời mở rộng.

Will bơ phờ đáp:

- Không hẳn.

Nó bắt đầu bỏ tiền lẻ vào máy bán vé, trong khi đó Bartleby trây trét một miếng kẹo cao su mới nhả ra trông như miếng địa y trên sàn lát gạch. Ngón tay Will run lẩy bẩy không giữ được mấy đồng tiền xu. Nó dừng tay dựa vào cái máy, thở hổn hển:

- Rách việc.

Cal nhận mớ tiền lẻ Will đưa, theo hướng dẫn của Will, làm nốt việc mua vé.

Xuống dưới sân ga được một lát thì tàu điện tới. Tụi nó lên chuyến tàu xuôi nam, không nói lời nào khi tàu chạy ra khỏi trạm. Khi tàu tăng tốc Cal nhìn những đường dây cáp máng dọc theo đường hầm và nghịch cái vé xe. Bartleby nằm ườn trên cái ghế bên cạnh Cal, liếm chân nó. Trong toa tàu không có nhiều hành khách, nhưng Cal ý thức là tụi nó đang thu hút những ánh mắt hoi tò mò.

Ngồi đối diện Bartleby và Cal, Will dựa vào vách toa tàu, đầu lắc lư tựa lên cửa sổ, áp thái dương vào lớp kính lạnh để làm dịu cơn sốt. Giữa những lúc tàu dừng ở trạm, nó thức ngủ chập chờn, và trong một cơn mệt lả, nó thấy hai bà già ngồi xuống ghế ở dãy bên kia. Những đoạn chuyện trò đứt quãng của họ loáng thoáng lướt qua đầu nó trộn lẫn thông báo trạm tàu dừng nghe như tiếng nói trong một cơn mơ lộn xộn.

- Trông nó kìa… xấu hổ... chân cẳng gác cả lên ghế... CHÚ Ý KHE HỞ... thằng bé trông ngộ ghê... TÀU ĐIỆN NGẦM LONDON XIN LỖI…

Will cố gắng mở mắt để nhìn hai bà già. Nó nhận ra ngay lập tức rằng chính Bartleby là nguyên nhân gây nên sự lo lắng lộ liễu của họ. Người nói nãy giờ có mái tóc nhuộm tím và đeo một cặp kính hai tròng mờ mờ có gọng trắng một cách chông chênh trên cái mũi đỏ au.

Bà bạn đồng hành nhìn Cal thì thầm:

- Suyt! Chúng có thể nghe bà nói đấy.

Bà này đội một mái tóc giả, hẳn từng có thời huy hoàng. Cả hai đều có những cái túi mua sắm giống y chang nhau đặt trên đùi, như thể những cái túi ấy là một dạng tường thành phòng vệ bọn vô lại ngồi đối diện.

- Đời nào! Cá là chúng không thể nói được một tiếng Anh nào. Có lẽ mới chui ra khỏi thùng một xe tải nào đó, ý là, nhìn quần áo của chúng ấy. Và thằng kia - tôi thấy nó chẳng tỉnh táo cho lắm, có lẽ đang phê thuốc hay sao ấy.

Will cảm thấy những con mắt dính ghèn của họ soi mói nó.

- Tôi cho là phải tống trả cả lũ về xứ.

Mấy bà già đồng tình với nhau:

- Ừ, phải, phải.

Và họ gật gù đồng ý chuyển sang thảo luận các chi tiết bệnh hoạn về sức khỏe kém của một người bạn.

Cal giận dữ trừng mắt nhìn mấy bà già nói lách chách, bây giờ các bà quá say sưa đến nỗi không còn bận tâm đến ai khác nữa. Xe lửa chuẩn bị ngừng, và trong khi các bà đứng lên, Cal nhấc cái miếng che tai của cái mũ Tây Tạng trên đầu Bartleby thì thầm vào tai con mèo. Bartleby bỗng hùng hổ đúng dậy gừ vào mặt các bà mạnh đến nỗi Will giật mình, ra khỏi cơn mê sốt.

Bà mũi đỏ buông rơi cái túi mua sắm la lên:

- Ối, xin chừa!

Trong lúc bà lượm lại cái túi, bà bạn phía sau hốt hoảng đẩy bà giục bà nhanh lên. Trong một nhoáng hai bà vừa kêu la vừa vội vàng chen ra khỏi tàu.

Đứng dưới sàn sân ga, bà mũi đỏ nổi cáu:

- Đồ lưu manh ôn dịch!

Bà gào theo khi tàu chạy:

- Đồ súc vật mắc toi!

Tàu chạy nhưng Bartleby vẫn điên cuồng trừng mắt ngó các bà đứng lại trên sân ga tức giận chửi bới.

Tò mò không chiu được, Will chồm tới hỏi thằng em nó:

- Nói tao nghe với... mày nói cái gì với Bartleby?

Cal mỉm, cười với con mèo đầy tự hào, trả lời ngây thơ:

- Ôi, đâu có nói gì nhiều.

Thằng nhỏ lại quay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên đoạn đường nửa cây số cuối cùng đến khu chung cư, Will nghĩ mà phát hoảng. Nó lê lết bước đi như kẻ mộng du, khi nào quá sức chịu đựng thì dừng bước.

Cuối cùng tụi nó tới được tòa nhà cao ngất nghểu có cái thang máy hỏng, Will ngó khung cảnh ảm đạm nhằng nhì sơn vẽ bậy bạ với nỗi thất vọng lặng câm. Đây là giọt nước làm tràn ly. Nó thở dài, gồng mình leo lên, ngã chúi nhủi trên cầu thang nhớp nhúa. Cứ lên được một tầng tụi nó lại ngừng để Will thở, cuối cùng cả nhóm lên tới nơi, len lỏi qua lối đi đầy chướng ngại vật là các bao rác bị thải ra đó.

Cal bấm chuông nhưng chăng ai mở cửa cho nên nó chuyển qua đấm thình thình lên cửa thì dì Jean bất thình lình mở cửa ra. Rõ ràng là dì mới thức dậy - Trông dì mệt mỏi và bèo nhèo trong cái áo khoác cũ rích mà có vẻ dì mặc cả khi ngủ.

Dì kỳ cọ gáy cổ và ngáp, hỏi giọng mơ hồ:

- Cái gì vậy? Tôi đâu có kêu món gì mà cũng không mua hàng rong.

- Dì Jean, cháu là Will đây mà...

Will nói khi mà máu đã cạn kiệt trong đầu nó và hình ảnh dì nó trắng bệch, như thể tất cả màu sắc đã bị gột rửa.

Dì Jean vừa cố nhịn một cái ngáp tới can vừa kêu lên:

- Will hả? Will!

Dì ngẩng đầu lên nhìn nó không tin nổi:

- Tưởng cháu mất tích rồi chứ!

Dì ngó Cal và con mèo hỏi:

- Ai đây?

- Dạ… bà con…

Will há họng hớp hơi trong lúc sàn nhà bắt đầu chao nghiêng và đung đưa, nó buộc phải bước tới một bước để tựa vào khung cửa. Nó cảm thấy mồ hôi lạnh đang nhỏ giọt xuống từ da đầu nó.

- … nam... ở trong nam.

- Bà con hả? Sao dì không biết?

Will đáp khan khan:

- Bên ba con.

Dì Jean nghi ngờ dò xét Cal và Bartleby với vẻ hơi ghê ghê. Dì liếc qua vai Will:

- Con em trời đánh của cháu đã ở đây, cháu biết không? Nó có đi cùng cháu không?

Giọng Will bắt đầu run run khi nó đáp:

- Nó...

- Con nhỏ đó mắc nợ dì. Phải xem nó đã làm gì căn hộ của dì...

- Nó không phải là em gái cháu, nó là đồ đê tiện, mưu mô... đồ... nó là...

Nói tới đó, Will ngã lăn quay ngất xỉu trước mặt bà dì đang cực kỳ sửng sốt.

Cal đứng bên cửa sổ của căn phòng tối thui. Nó chăm chú nhìn xuống phố xá bên dưới lốm đốm đèn đường màu hổ phách và những vệt sáng hình nón của đèn xe hơi. Lúc đó, linh tính điềm chẳng lành, nó từ từ ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, ánh sáng bạc trải mênh mông khắp bầu trời lạnh lẽo. Đây không phải lần đầu tiên nó cố nắm bắt, cố hiểu thấu khoảng không mênh mông mở rộng trước nó, những thứ tương tự mà nó chưa thấy trước đây. Nó nắm bệ cửa sổ, khó lòng kiềm chế nỗi sợ hãi càng lúc càng dâng trào. Lòng bàn chân nó đã quíu chặt ngoài ý muốn và gần như đau nhức vì cảm giác mất thăng bằng.

Nghe tiếng anh nó rên rỉ, Cal dứt mắt khỏi khung cửa sổ, đến ngồi bên cạnh cái hình hài run rẩy trong tư thế nằm sải dài trên giường đắp có mỗi tấm vải trải giường.

Cal nghe giọng lo lắng của dì Jean khi dì xuất hiện ở ngưỡng cửa:

- Sao rồi?

- Bữa nay ảnh khá hơn. Cháu nghĩ ảnh nguội lại chút đỉnh rồi.

Cai đáp trong lúc nhúng một miếng vải vào chén nước lạnh có mấy cục đá rồi đắp lên trán Will.

Dì Jean hỏi:

- Cháu có muốn kêu người tới khám cho nó không? Nó bị như vầy cũng lâu rồi.

Cal cương quyết:

- Không. Anh nói ảnh không muốn.

- Đừng trách nó, đừng trách gì nó hết. Dì cũng không bao giờ mất thì giờ với lũ lang băm - cả bọn bác sĩ tâm thần, về chuyện đó. Một khi cháu mà rơi vào nanh vuốt của chúng, không thể biết...

Dì ngừng đột ngột vì Bartleby nãy giờ cuộn tròn ngủ trong góc phòng bây giờ khụt khịt mũi thức dậy và ung dung đi tới cái chén vọc nước.

Cal đẩy con mèo ra nói:

- Tránh ra, con mèo ngu ngốc.

- Nó khát ấy mà.

Dì Jean đáp, rồi bằng giọng nựng nịu âu yếm trẻ con dì nói tiếp:

- Tụi nghịp quá hén, khát nước hở miu miu?

Dì nắm gáy con vật đang hơi bị ngạc nhiên, dắt nó đi ra phía cửa:

- Cưng đi với má má, để được sướng một mách.

Một dòng dung nham di chuyển nghênh ngang ở đằng xa, sức nóng của nó nung làn da trần của Will dữ dội đến nỗi nó gần như không chịu đựng nổi. In bóng trên dòng dung nham đỏ rực như bức tường thẳng đứng phía sau ông, Tiến sĩ Burrows say sưa chỉ vào một cái gì đó nhô lên từ phiến đá granit khổng lồ. Ông hét lên phấn khởi, như cách ông luôn luôn làm vậy mỗi khi tạo ra được một khám phá, nhưng Will không thể nghe được lời nào vì âm thanh điếc tai xen lẫn nhiều tiếng xí xô nhức óc, như thể ai đó đang dò đài ngẫu nhiên bằng một cái máy phát thanh bị hỏng.

Bối cảnh chuyển sang cận cảnh. Tiến sĩ Burrows đang dùng một cái kính phóng đại một cái thân cây có đầu phình to như củ hành mọc ra từ đá rắn cao khoảng nửa thước. Will thấy môi cha nó mấp máy nhưng chỉ có thể hiểu từng khúc ngắn trong những điều ông nói:

- ... một cây... thực sự tiêu hóa đá... gốc silicon... phản ứng với kích thích... quan sát...

Hình ảnh chiếu thật gần. Ngo ngoe giữa hai ngón tay của Tiến sĩ Burrows là một thân cây màu xám mọc ra từ đá. Will cảm thấy khó chịu khi thấy cái cây ngọ nguậy trong ngón tay Tiến sĩ Burrows rồi bắn ra hai chiếc lá giống như cây kim quấn quanh ngón tay của ông. Tiến sĩ Burrows cau mày nói:

- … quấn chặt như thép... đồ ngựa non háu đá...

Không còn lời nào được thốt ra nữa, thay vào đó là tiếng cười, nhưng rồi cha của nó dường như gào thét khi cố gắng rảy cái cây đó ra, lá cây xé rách bàn tay ông đâm thẳng vào da thịt của lòng bàn tay rồi lan lên cổ tay, đến cánh tay, da ông bầm giập, vết bầm tím lan ra, lan ra và hòa với máu đỏ khi mấy chiếc lá vặn vẹo đan quấn vào như hai con rắn xà nẹo. Chúng siết càng lúc càng chặt hơn vào cánh tay của Tiến sĩ Burrows, như dây xắn vắt phó-mát. Will cố gắng với tay về phía cha nó để giúp ông trong trận chiến vô vọng chống lại cuộc tấn công khủng khiếp này, cuộc chiến với chính cánh tay mình.

- Không, không... Ba ơi, ba!

- Không sao đâu anh Will, không sao mà.

- Giọng nói của thằng em trai nghe xa xăm.

Dòng dung nham đã biến mất. Thay vào đó là một ngọn đèn có chụp, và nó có thể cảm thấy sự mát mẻ êm dịu của miếng vải mà Cal đang áp lên trán nó. Nó ngồi bật dậy.

Nó nhìn quanh ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu. Nó khóc:

- Đúng là ba. Chuyện gì đã xảy ra với ba?

Cal nói:

- Anh không sao hết. Anh ngủ mê.

Will ngã vật xuống gối, nhận ra nó đang nằm trên giường toong một căn phòng hẹp. Không thể nào ngăn được dòng nước mắt trào ra, nó nói giọng nức nở:

- Tao thấy ba. Rất rõ và rất thực. Đúng là ba. Ông đang gặp nguy hiểm.

Cal ngoảnh mặt đi không dám nhìn thằng anh đang khóc, nói nhỏ nhẹ:

- Chỉ là một cơn ác mộng thôi.

Will trấn tĩnh lại khi nhìn tường dán giấy hoa, hỏi:

- Tụi mình ở nhà dì Jean phải không?

- Ừ, tụi mình đã ở đây gần ba ngày rồi.

- Hả?

Will cố gắng ngồi dậy một lần nữa. Nhưng việc đó quá sức nó, nên nó lại thả cái đầu rớt xuống gối.

- Tao thấy yếu quá.

- Đừng lo. Mọi việc đểu ổn. Dì của anh tốt lắm. Hơi khoái con Bart nữa.

Trong những ngày tiếp theo, Cal chăm sóc cho Will đến khi hết bệnh với những chén cháo hay đậu hầm, bánh mì nướng, và vô số những tách trà đường quá ngọt. Đóng góp duy nhất của dì Jean vào sự hồi phục sức khỏe của Will là ngồi ở chân giường của nó lảm nhảm liên miên về “hồi xưa”, mặc dù Will quá kiệt sức đến nỗi ngủ thiếp đi trước khi dì có thể chiu đựng được sự đờ đẫn vô cảm của nó.

Cuối cùng khi Will cảm thấy đủ mạnh khỏe để đứng lên và thử sức đôi chân nó bằng cách đi qua đi lại trong căn phòng ngủ nhỏ xíu. Lúc nó nhảy lò cò quanh quẩn một cách khó khăn, nó nhận thấy có cái gì đó bị bỏ nằm phía sau một hộp đựng báo cũ.

Nó cúi xuống, lượm lên hai thứ. Những mảnh vụn của thủy tinh vỡ rơi trên sàn. Nó nhận ra hai cái khung bạc có cài khóa ngay lập tức. Đây là những khung ảnh Rebecca đã để trên bàn ngủ cạnh giường nó. Ngắm ảnh của cha mẹ nó rồi đến ảnh của chính nó, Will lại ngã vật xuống giường, thở nặng nhọc. Nó quẫn trí. Nó tưởng như ai đó đã lụi một con dao vào người nó rồi từ từ xoay vặn con dao. Nhưng nó trông mong gì ở con nhỏ đó chứ? Rebecca đâu phải em gái nó, chưa bao giờ. Nó nằm trên giường một lúc lâu, mở mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà.

Một lát sau nó lại đứng lên, lảo đảo đi ra hành lang, vô nhà bếp. Đĩa chén dơ nằm trong chậu và thùng rác thì đầy nhóc những cái hộp thiếc rỗng và hàng tấn vỏ hộp đựng thức ăn chế biến sẵn chỉ cần hâm nóng bằng lò vi ba. Trong cảnh tượng ngổn ngang chiến địa đó, Will khó mà nhận ra phần ống nhựa phía trên của cái vòi nước cháy xém bị đổi màu nâu và sau cái vòi là những miếng gạch lát tường đen ngòm bị ngọn lửa liếm. Nó nhăn mặt đi trở vô căn phòng nơi nó nghe vang ra tiếng nói thô lỗ của dì Jean. Giọng nói đó nghe hơi dễ chịu, khiến nó nhớ về những mùa Giáng sinh có dì đến nhà chơi và ngồi nói chuyện với mẹ nó hàng giờ.

Nó đứng bên ngoài cửa nghe tiếng cây kim đan của dì nó chạm nhau kêu lách cách trong lúc dì giận dữ nói:

- Tiến sĩ Burrows dở hơi... ngay khi má má ngó thấy ông ta là má má đã cảnh cáo em gái má má... Cưng biết không, má má đã cảnh cáo rồi... đừng có mà dây vô thứ học quá nhiều dài lưng tốn vải đó... Nghĩa là, má má hỏi cưng, thằng đàn ông mà suốt ngày cứ đào bới trong mấy cái lỗ dưới đất thì được tích sự gì, trong khi bao nhiêu thứ chi tiêu phải được chi trả.

Will chăm chú nhìn quanh góc phòng trong lúc cây kim đan của dì Jean kêu lách cách nhịp nhàng, và dì hớp một ngụm nước trong cái cốc to. Con mèo đang nhìn dì đầy ngưỡng mộ, và dì đáp lại bằng ánh mắt cảm thông cùng nụ cười âu yếm. Will chưa bao giờ nhìn thấy phần người này của dì Jean trước đây - Nó biết nó nên nói gì đó để thông báo sự hiện diện, nhưng không hiểu sao nó không thể nào xen vào khoảnh khắc này.

- Má má nói thật, có cưng ở đây vui lắm. Nghĩa là sau khi Sophie bé bỏng của má má qua đời... nó là một con chó và má má biết cưng không ưa chó lắm... nhưng ít nhất nó đã ở đây với má má... điều đó đáng nói hơn tất cả những gì có thể nói về những người đàn ông má má từng gặp...

Dì đưa món đồ dì đan lên trước mặt, một cái quần màu sắc lòe loẹt, con Bartleby tò mò hít hửi.

- Gần xong rồi. Chỉ chút xíu nữa là cưng có thể mặc thử, cục cưng à.

Dì chồm tới trước, nựng cái cằm của Bartleby. Con mèo bèn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, bắt đầu gừ gừ với cường độ âm thanh của một cái đầu máy xe lửa nho nhỏ.

Will quay trở lại phòng ngủ, và đang lúc dựa lưng vào bức tường trong hành lang để nghỉ mệt thì nghe một tiếng ầm sau lưng. Cal đang đứng ngay bên trong ngưỡng cửa ra vào nhà, hai túi xách đồ chợ được thả xuống sàn há miệng trước mặt nó. Một cái khăn quàng cổ quấn quanh miệng, và cặp kính của bà Burrows khiến Cal giống như Người Tàng Hình.

Ngồi xổm xuống để lấy đồ ra khỏi túi đi chợ, Cal nói:

- Em ngán hết biết rồi.

Bartleby đủng đỉnh từ trong phòng khách đi ra, theo sau nó là dì Jean, trên môi dì vắt vẻo một điếu thuốc. Con mèo được mặc cho cái quần mới đan xong cùng cái áo cộc, cả hai chồng chéo nhau hai màu xanh và đỏ, trên cùng là cái mũ trùm đa sắc bịt luôn đôi tai ghẻ chốc của con mèo một cách khôi hài. Trông Bartleby y như kẻ sống sót sau một vụ nổ trong một tiệm Oxfam.

Cal liếc cái hình thù quái dị trước mặt nó, tiếp nhận sự phô diễn màu sắc kinh dị, nhưng không bình luận gì hết. Thằng nhỏ rõ là đang chạm đáy của nỗi ngao ngán. Nó chậm rãi lắc đầu:

- Chỗ này đầy oán hờn - có thể ngửi thấy ở khắp nơi.

Dì Jean nói nhỏ nhẹ:

- Ừ, thế đấy, cưng. Trước giờ vẫn vậy.

Cal nói:

- Người Trần-gian không như em tưởng.

Nó nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Mà em đâu thể trở về nhà nữa hả?

Will đăm đăm nhìn lại thằng em nó trong lúc tìm kiếm điều gì đó để an ủi Cal, một thứ ngôn ngữ gì đó làm nguôi được nỗi bồn chồn của Cal, nhưng nó không thể nào thốt ra một lời.

Dì Jean đằng hắng, kết thúc phút chạnh lòng.

- Đoán là các cháu muốn ra đi cả?

Khi dì đứng đó trong chiếc áo khoác bèo nhèo, Will nhận thấy lần đầu tiên dường như dì mong manh dễ tổn thương biết chừng nào.

Nó thừa nhận:

- Cháu nghĩ vậy.

- Được thôi.

Dì nói gượng. Bàn tay dì đặt lên cổ con Bartleby, nhẹ nhàng vuốt ve lớp da bùng nhùng của con mèo.

- Các cháu biết, các cháu được tiếp đón ở nơi đây bất cứ khi nào các cháu muốn.

Giọng của dì mắc nghẹn, dì vội vàng quay mặt tránh nhìn tụi nó.

- Và nhớ trở về đây với con mèo con nhé.

Dì lê bước vô nhà bếp, tụi nó có thể nghe ở trong đó dì cố đè nén cơn thổn thức bằng cách khua lanh canh một cái chai chạm vào một cái ly.

Mấy ngày sau tụi nó lên kế hoạch rồi lại lên kế hoạch. Will cảm thấy nó mạnh dần lên sau khi hồi phục khỏi cơn bệnh, phổi của nó hết đau và nó thở bình thường trở lại. Tụi nó lùng sục mua sắm: một cửa hàng bán đồ thừa của quân đội cung cấp mặt nạ chống khí độc, dây thừng và một bình đựng nước uống cho mỗi đứa. Tụi nó cũng mua được một thiết bị đèn flash máy chụp hình cũ ở một tiệm cầm đồ. Và bởi vì đang là tuần lễ sau đêm lễ hội pháo hoa Guy Fawkes, trong một tiệm bán báo vẫn còn mấy hộp pháo to. Will muốn yên chí là chúng có sẵn để đối phó bất kỳ tình huống nào, và bất cứ cái gì phát ra được ánh sáng chói rực đều có thể hữu dụng. Tụi nó cũng tích trữ thực phẩm, chọn thứ gọn nhẹ mà cho năng lượng cao để khỏi vác nặng. Dì Jean đã đối đãi tử tế với tụi nó, nên Will cảm thấy áy náy về chuyện tụi nó ăn xén tiền chợ của dì để chi trả cho những thứ tụi nó mua, nhưng nó đâu thể làm gì khác được.

Tụi nó đợi đến giờ ăn trưa mới khởi hành về Highfield. Giờ đây tụi nó đã mặc lại áo quần Thuộc-địa sạch sẽ, chia tay dì Jean. Dì ôm ghì Bartleby nước mắt rơi lã chã. Sau đó tụi nó đi xe buýt vô trung tâm London, rồi cuốc bộ suốt đoạn đường ra bờ sông.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx