sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần III - Chương 35 phần 1

Chương Ba Mươi Lăm

Cal vẫn áp khăn tay vào mặt lẩm bẩm gì đó về “khí độc” khi cả nhóm rời cầu Blackfriars rồi theo bậc cầu thang xuống tới đê Embankment. Trong giây lát, mọi thứ trông rất khác dưới ánh sáng ban ngày khiến Will không chắc là tụi nó có đến đúng chỗ không. Người ta tấp nập khắp nơi trên lối đi, nên có vẻ điên rồ khi cho là đâu đó ở phía dưới có một thành phố London cổ xưa hoang phế, và ba kẻ tụi nó sắp sửa trở lại nơi đó.

Nhưng cả nhóm đang ở đúng chỗ, chỉ đi bộ một đoạn ngắn là đến lối vào cái thế giới kỳ lạ kia. Cả nhóm đứng bên cổng và chăm chú ngó xuống, nhìn làn nước nâu vỗ lờ đờ bên dưới.

Cal nhận xét:

- Coi bộ sâu. Tại sao lại sâu như vậy?

Will vỗ tay lên trán:

- Khỉ! Thủy triều! Tao đã không nghĩ đến thủy triều. Tụi mình phải chờ thủy triều xuống mới đi được.

- Chờ bao lâu?

Will nhún vai, coi đồng hồ.

- Tao không biết. Có thể mấy tiếng đồng hồ.

Không có cách nào khác ngoài việc đi loanh quanh những con đường nhỏ quanh Tate Modern để giết thì giờ rồi quay lại bờ đê thường xuyên để kiểm tra mực nước, cố gắng không thu hút quá nhiều sự chú ý trong lúc làm vậy. Vào giờ ăn trưa, tụi nó có thể thấy mực nước mấp mé lớp sỏi.

Will quyết đinh là tụi nó không thể lần khân lâu hơn nữa. Nó tuyên bố:

- Được, tất cả hệ thống tiến!

Cả nhóm đang ở trong tầm mắt của rất nhiều khách bộ hành trên đường đi ăn trưa, nhưng hầu như chẳng ai buồn để ý đến bộ ba trông như hề, ăn mặc quái dị, vác nặng ba-lô, trèo qua bức tường để lên bậc thềm đá. Bỗng có một ông già đội mũ mịn như len và khăn quàng cổ lịch sự phát hiện ra tụi nó, ông vung nắm đấm về phía tụi nó giận dữ quát:

- Đồ trẻ ranh!

Một hai người xúm lại xem chuyện gì mà ồn ào, nhưng họ nhanh chóng mất hứng và bỏ đi. Điều này dường như khiến ông già thêm tức điên, ông lê bước đi, to tiếng càu nhàu một mình.

Ở cuối bậc thang, nước vỗ sóng sánh quanh chân tụi nó trong lúc tụi nó chạy hết sức mình dọc theo bãi đá ngập nước, chỉ thong thả lại sau khi khuất bóng dưới đê chắn sóng. Không chút chần chừ, Cal và Bartleby trèo vô miệng đường hầm cống xả.

Will ngập ngừng một chút rồi mới làm theo. Nó vương vấn nhìn lần cuối bầu trời xám nhạt qua những khe hở và hít sâu, thưởng thức hơi thở đầy không khí tươi mát lần cuối cùng.

Giờ đây nó đã phục hồi sức mạnh nó cảm thấy như một con người hoàn toàn khác - Nó đã sẵn sàng đối phó với bất cứ điều gì phía trước. Như thể cơn sốt đã thanh lọc tất cả mọi ngờ vực và yếu đuối, nó đang cảm thấy sự quả quyết chịu đựng của một nhà phiêu lưu già dặn.

Nhưng khi nó hạ mắt nhìn xuống dòng sông đang từ từ trôi, nó trải qua một cơn nhói đau thấm thía nhất của mất mát và u sầu, hiểu rằng nó có thể không bao giờ còn nhìn thấy lại nơi này. Dĩ nhiên, nó đâu cần phải trải qua con đường đó, nó có thể ở lại đây nếu nó muốn, nhưng nó biết là nó sẽ không còn như trước đây nữa. Quá nhiều điều đã đổi thay, những điều không thể nào trở lại như xưa.

Nó nói:

- Đi thôi!

Nó rũ bỏ những ý nghĩ đó và chui vào đường hầm nơi Cal đang đợi, sốt ruột muốn khởi hành. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Will có thể thấy được những tình cảm xung đột trên gương mặt của thằng em trai: Mặc dù nỗi lo lắng lộ rõ, vẫn nổi lên điều gì đó, một cảm nhận an lành sâu sắc khi sắp được trở về với thế giới dưới lòng đất. Nói cho cùng, đó là quê nhà của nó.

Mặc dù do hoàn cảnh đẩy đưa nhưng Will cũng cảm thấy đó là một sai lầm kinh khủng khi đem theo Cal cùng lên trên mặt đất. Cal sẽ cần thời gian để thích nghi với cuộc sống ở Trần-gian - mà điều đó chính là một thứ xa xỉ mà tụi nó không thể có được. Dù muốn dù không, số phận của Will nằm trong việc cứu Chester và tìm cha nó. Còn số phận của Cal thì không thể nào tách ra khỏi số phận của anh nó.

Điều khiến Will bực là nó đã mất quá nhiều ngày vì bị sốt - Nó không biết là việc cứu Chester có quá trễ rồi không? Không biết Chester đã bị đày xuống Âm-ty chưa, hay đã đi tới một kết thúc không thể tưởng tượng nổi trong tay của bọn Styx. Dù sự thật thế nào nó cũng phải tìm cho ra. Nó phải tiếp tục tin tưởng là Chester vẫn còn sống; nó phải trở lại. Nó không thể nào sống với nỗi ám ảnh đó treo trên đầu.

Tụi nó tìm được một ống thông khí thẳng đứng, Will bất đắc dĩ thòng người xuống cái vũng nước lạnh cóng dưới đường thông đó. Cal trèo lên vai của Will để có thể với tới ống thông, đu người lên, kéo theo một sợi dây thừng. Khi thằng em nó đã lên tới nóc an toàn, Will cột đầu kia của sợi dây thừng quanh ức của Bartleby cho Cal kéo con mèo lên. Điều này hóa ra hoàn toàn không cần thiết, bởi vì con vật dùng mấy cái chân khỏe khoắn của nó để mà trèo lên bằng tốc độ nhanh sửng sốt. Sau đó đầu sợi dây thừng được thả xuống cho Will. Nó đu mình lên bóng tối bên trên. Khi đến nơi, nó nhảy lưng tưng để rũ nước khỏi áo quần ướt sũng và để cơ thể ấm trở lại.

Sau đó cả nhóm trượt xuống một quãng đường dốc trên cái mông của mình, té uỵch xuống một cái gờ đánh dấu chỗ bắt đầu của một cầu thang gồ ghề. Trước khi đi tiếp tụi nó cẩn thận tháo bộ áo quần đan của Bartleby bỏ lại trên cái gờ cao - Bây giờ tụi nó không thể nào kham nổi hành trang nặng chết người trong hành trình tiếp theo. Will không có chút ý niệm gì về việc tụi nó sẽ làm một khi đã trở lại Thuộc-địa, nhưng nó biết nó phải hoàn toàn thực tế... nó phải giống như cậu Tam.

Hai đứa đeo mặt nạ khí quân đội vào, nhìn nhau một lúc gật đầu thỏa thuận, rồi Cal dẫn đường cả nhóm đi xuống.

Hành trình lúc đầu đầy gian khổ. cầu thang hết sức nguy hiểm vì ngấm nước thường xuyên, và xuống sâu hơn nữa là gặp thảm rong đen. Will nhận thấy nó không nhớ gì nhiều lắm về lối đi mà tụi nó đã qua trước đây, nhưng ắt phải là lối đi này, chẳng qua nó bị chứng bệnh bí mật hành trong chuyến đi trước nên không còn nhớ gì.

Hầu như chỉ một thoáng là cả nhóm đã đến được cái lỗ trên vách hang động mở vào Thành phố Vĩnh-viễn.

Ngay khi Cal vừa bước lên bậc thang trên cùng của cầu thang khổng lồ, Cal kêu lên:

- Cái quỷ gì đây?

Mắt tụi nó lướt qua con đường tối thui bên dưới. Có gì đó rất ư bất ổn. Khoảng ba mươi mét sâu bên dưới, các bậc thang biến mất. Will nói khẽ:

- Cái đó tao đoán là sưong mù đặc.

Tròng mắt kính của cái mặt nạ nó đeo lấp lánh ánh xanh nhạt.

Từ vị trí quan sát thuận lợi ở cao trên thành phố tụi nó nhìn thấy cái có vẻ như một bề mặt lượn sóng của một cái hồ mênh mông trắng đục. Những chỗ sương mù dày nhất che kín toàn bộ phong cảnh, chan hòa một thứ ánh sáng kỳ quái, như thể đó là một đám mây phóng xạ khổng lồ. Nghĩ tới cảnh toàn bộ thành phố bao la vĩ đại chìm mờ mịt dưới tấm chăn sương mù đặc quánh này, thật là nản chí anh hùng. Will tự động lục trong túi tìm cái la bàn.

Nhăn nhó bên trong lớp mặt nạ, nó nhận xét:

- Vụ này sẽ khiến cho đời thêm khổ đây.

- Sao?

Cal cãi lại. Mắt nó nheo lại sau tròng mắt kính trong khi nụ cười toét ra trên gương mặt.

- Trong chốn mù mờ đó họ sẽ không thể thấy được chúng ta, đúng không?

Nhưng vẻ cau có của Will vẫn không đổi:

- Đúng, nhưng chúng ta cũng không thấy họ.

Cal ôm con Bartleby giữ yên trong lúc Will thắt dây quanh cổ nó. Tụi nó không thể nào liều lĩnh để mặc cho con mèo chạy lung tung trong những hoàn cảnh như vầy.

Khi cả nhóm bắt đầu bước vào làn sương mù, Will bảo thằng em trai nó:

- Mày bám vô ba-lô của tao để đừng bị lạc. Làm gì mày cũng đừng thả con mèo đó ra.

Cả nhóm chậm chạp đi lần xuống, giống như những người thợ lặn biển sâu lặn xuống dưới những đợt sóng. Tầm quan sát của tụi nó lập tức bị giới hạn trong vòng không tới một thước - tụi nó thậm chí không thấy được cả giầy của mình, khiến tụi nó phải dò dẫm từng bậc thang một trước khi bước tiếp.

May thay, tụi nó đến được chân cầu thang mà không bị tai nạn gì, và ở chỗ bắt đầu bãi bùn tụi nó lặp lại thủ tục với bọn rong đen, quệt mớ bầy hầy hôi hám lên khắp người nhau, lần này là để che giấu mùi Trần-gian của London.

Đi ngang theo mép của bãi lầy, cuối cùng cả nhóm đụng bức tường thành phố và đi vòng theo bức tường. Nếu có điều gì đáng nói thì ấy là tầm nhìn càng lúc càng tệ hơn, tụi nó mất thời gian lâu ơi là lâu mới tìm được lối vào.

Will đột ngột dừng lại khiến thằng em nó suýt vấp vào nó. Nó thì thầm:

- Một cái cổng tò vò.

Một kiến trúc cổ xưa hiện ra trước mặt tụi nó trong thoáng chốc, rồi sương mù khép lại che kín.

Không một chút xíu hào hứng về điều đó, Cal nói:

- Ờ, tốt.

Một khi đã lọt vô trong những bức tường thành, cả nhóm lại dò dẫm đường đi qua các phố xá, hầu như dẫm lên nhau để khỏi lạc trong hoàn cảnh không thể tưởng như vầy.

Sương mù đặc như có thể sờ mó được, hút được và lăn được như những tấm vải trong gió, đôi khi tách ra để tụi nó nhìn thấy thoáng qua một phần của bức tường, một dải đất sũng nước, hay sỏi đá dưói đế giầy. Tiếng ì ọp của giầy tụi nó dẫm lên rong đen và tiếng thở hào hển của tụi nó qua lóp mặt nạ nghe to đến nỗi tụi nó phát hoảng. Cái kiểu sương mù biến hóa và bỡn cợt cảm giác tụi nó như thế khiến cho mọi thứ tưởng như rất gần gũi, đồng thời như bị đẩy ra rất xa.

Cal níu chặt cánh tay Will, hai anh em đứng yên. Tụi nó bắt đầu nhận ra những tiếng động khác ở chung quanh không do tụi nó gây ra. Ban đầu còn loáng thoáng, mơ hồ, rồi càng lúc càng lớn hơn. Trong lúc lắng nghe, Will dám thề là nó nghe được cả tiếng thì thầm lao xao, gần đến nỗi nó đâm nao núng. Nó kéo Cal lùi lại hai bước tưởng đâu tụi nó đã làm cái điều mà nó đang lo sợ, ấy là xui xẻo đâm đầu vô Phân-bộ Styx. Tuy nhiên, Cal lại thề là nó không hề nghe cái gì hết, và một lát sau cả nhóm tiếp tục hành trình.

Thế rồi, vẳng từ xa, tiếng sủa kinh hoàng của một con chó. Lần này thì không nghi ngờ gì được nữa. Cal nắm chặt dây buộc cổ con Bartleby, con mèo ngóc cao đầu nghe ngóng, hai tai nó giật giật. Mặc dù hai đứa chẳng nói gì với nhau nhưng cả hai cùng suy nghĩ về một điều: cần kíp phải băng qua thành phố nhanh hết sức.

Tụi nó bò tới, tim đánh bình bịch, Will tham khảo tấm bản đồ của cậu Tam và xem đi xem lại la bàn, bàn tay run run trong lúc cố gắng xác định vị trí của tụi nó. Thật ra, tầm nhìn kém đến nỗi nó chẳng thể nào biết tụi nó đang ở đâu. Theo chỗ nó biết thì có lẽ tụi nó đã đi lòng vòng. Tụi nó dường như chẳng tiến tói đâu cả, và Will thì đã xài hết trí khôn của nó. Nó hóa ra là một nhà lãnh đạo vĩ đại cỡ nào nhỉ?

Cuối cùng nó bắt cả nhóm dừng lại và núp dưới chỗ khuất gió của một bức tường đổ nát. Ở đó tụi nó bàn bạc nho nhỏ việc tiếp theo phải làm gì.

- Nếu mình chạy thì có gặp đội tuần tra thì cũng chẳng sao. Mình có thể dễ dàng thoát khỏi họ trong cái này.

Cal khẽ đề nghị, con mắt ngó trái nhìn phải dưới tròng kính mờ hơi nước của mặt nạ khí.

- Chúng ta cứ chạy.

Will đáp:

- Ừ, hay à. Mày tưởng mày có thể chạy nhanh hơn mấy con chó hả? Tao muốn mày thử coi.

Cal phản ứng bằng cách ậm ừ giận dỗi.

Will nói tiếp:

- Này nhé, chúng ta không biết mình đang ở đâu, và nếu chúng ta phải chạy, có thể chúng ta sẽ đâm đầu vô ngõ cụt hay tương tự...

Cal khăng khăng:

- Nhưng một khi chúng ta vào Mê-cung rồi, họ sẽ không bao giờ bắt được chúng ta.

- Giỏi, nhưng trước tiên chúng ta phải đến được chốn đó, và chúng ta biết rõ là đường còn xa chết bà.

Will không thể tin là thằng em trai của nó lại đưa ra một đề nghị ngu ngốc như vậy. Trong đầu nó lóe lên ý nghĩ là mói cách đây hai tháng nó có thể là người ủng hộ chuyện lao như điên qua những con đường thành phố. Thế nhưng, nó đã thay đổi mà không hề nhận ra. Bây giờ nó đã thành người chín chắn, và Cal là đứa trẻ tuổi bốc đồng, ngang ngạnh, đầy niềm tin bạt mạng, và sẵn sàng liều tất cả.

Tiếng bàn cãi thì thầm giận dỗi tiếp tục qua lại, càng lúc càng lớn giọng hơn khi trở nên sôi nổi hơn, cuối cùng Cal dịu lại. Cần phải tiếp cận hết sức “nhẹ nhàng, nhẹ nhàng”. Cả nhóm sẽ nhích từng chút ra rìa thành phố, giữ cho tiếng bước chân của tụi nó thật nhỏ, và nếu có ai hay bất cứ cái gì đến gần thì tụi nó sẽ biến vào lớp sương mù.

Khi cả nhóm bước qua những đống đổ nát, đầu của Bartleby xoay mọi hướng, đánh hơi không khí và mặt đất, rồi bỗng nhiên dừng lại. Bất chấp Cal ra sức kéo dây tròng cổ nó, con mèo vẫn không chịu đi. Nó thủ thế như thể đang săn rình cái gì, cái đầu chè bè của nó rà sát mặt đất và cái đuôi xương xẩu phía sau thì chĩa thẳng lên, hai tai nó cũng dựng thẳng lên nhọn hoắt và và xoay vặn như cái chảo ra-đa.

Cal thì thầm hoảng sợ:

- Chúng ở đâu?

Will không trả lời, nhưng thò tay vô túi phụ bên trái cái ba-lô của Cal giật ra hai trái pháo đại. Nó cũng lấy ra một cái quẹt lửa nhỏ bằng nhựa của dì Jean từ trong túi áo khoác của nó, cầm trong tay sẵn sàng. Cal quỳ xuống cạnh Bartleby, thì thầm vào tai nó.

- Đi, Bart, không sao đâu.

Phản ứng của con Bartleby lúc này là dựng đứng lông lá lên. Cal tìm cách kéo con mèo đi và cả nhóm nhón gót đi về hướng ngược lại, như thể đi trên vỏ trứng, Will bọc hậu với trái pháo đại cầm sẵn trong tay.

Cả nhóm lần theo một bức tường hoi cong cong, Cal sờ bề mặt nhám của bức tường như thể trên đó có khắc chữ nổi dành cho người khiếm thị, Will thì đi giật lùi, canh chừng phía sau của cả nhóm. Không thấy gì khác những đám mây bít bùng, và nhận ra là trông cậy vào con mắt trong điều kiện như vầy thì không thể có hiệu quả, nó xoay phắt người lại thì đụng vào một chân tường. Nó co rúm lại trong lúc cái mặt đểu cáng của đầu đá cẩm thạch khổng lồ hiện ra giữa đám sương mù. Tự cười giễu mình, nó thận trọng đi vòng quanh cột đá và gặp thằng em nó đứng đợi cách một thước phía trước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx