sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần III - Chương 35 phần 2

Cả nhóm đi được khoảng hai mươi bước nữa thì sương mù lại bí mật trùm kín mọi thứ chỉ để lộ một con đường trải sỏi trước mặt tụi nó. Will vội vã lau hơi nước ẩm đọng trên tròng kính của nó để chăm chú nhìn kĩ mép của mảng sương mù đang co lại. Con đường và phần nào của những tòa nhà bên đường dần dần hiện ra từng chút một. Cả hai đứa cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi lần đầu tiên từ lúc tụi nó vào thành phố, không gian chung quanh gần sát tụi nó đang tang tảng tỏ dần.

Sau đó máu tụi nó lạnh cóng lại.

Tụi nó nhìn thấy chúng, cách tụi nó khoảng mười thước phía trước, quá rõ và quá hãi hùng. Một đội tuần tra gồm tám tên Styx đã dàn hình rẻ quạt ngang con đường. Chúng đứng bất động như những con thú săn mồi, những tròng kính tròn lồi ra của chúng chăm chú chĩa vào bọn trẻ và tụi nó đứng đực ra nhìn lại, câm nín.

Trông chúng giống như những bóng ma trong cơn ác mộng tương lai khoác áo choàng dài sọc xanh xám, đội mũ trùm và mặt nạ quái gở. Một gã dắt theo một con chó do thám buộc bằng dây da dày. Đó là một con Bám. Sợi dây siết quanh cổ con vật, lưỡi nó thè lè ra ngoài cái bọng cổ họng to tổ bố trông hết sức tục tĩu. Con vật hít hửi dữ dội rồi lập tức ngóc đầu về phía bọn trẻ. Hai con mắt tròn đen lóng lánh như cuội của nó phình to tức thì. Kèm theo tiếng gầm gừ hung tợn, con vật cong lưỡi lại để lộ mấy cái răng to tướng vàng khè, nhễu lòng thòng nước miếng phấn khích. Dây buộc cổ nó chùng lại khi nó thu mình lại lấy đà, chuẩn bị phóng tới vồ mồi.

Nhưng không ai nhúc nhích. Như thể chính thời gian ngừng lại, hai nhóm chỉ đứng trố mắt nhìn nhau trong sự đề phòng lặng im dễ sợ.

Cái gì đó chợt bật lên trong đầu Will. Nó gào lên và xô Cal quay lại, đánh thức thằng em nó khỏi cơn đờ đẫn vì kinh hoàng. Cả nhóm ù chạy, bay lướt trong sương mù, chân cẳng vọt như điên. Tụi nó chạy trối chết, không thể biết mình đã chạy được bao xa trong sương mù. Phía sau tụi nó là tiếng sủa dã man của con Bám và tiếng quát chan chát của bọn Styx.

Chẳng đứa nào biết tụi nó đang chạy đi đâu, chỉ biết chạy cho thoát. Tụi nó chẳng có thì giờ để nghĩ, đầu óc đứa nào cũng đông cứng vì nỗi hoảng loạn bó tay.

Nhưng sau đó Will tỉnh trí ra. Nó hét bảo Cal cứ chạy tiếp trong khi nó chậm lại để đốt một mồi lửa xanh trên một cây pháo sáng. Không thực sự biết là nó thắp lên chưa, Will lật đật để dựa cây pháo vào chân tường chắn gió, nghiêng về phía những kẻ đang đuổi theo nó.

Will chạy thêm vài mét rồi lại dừng chân. Nó bật quẹt, nhưng lần này lửa không chịu cháy lên. Vừa chửi thề nó vừa bật quẹt liên tục một cách tuyệt vọng. Không có lửa, chỉ nháng vài tia. Nó vẩy vẩy cái bật lửa như nó từng thấy tụi băng Xám thường làm ở trường khi đốt thuốc lá bị cấm hút. Nó hít thật sâu, thử bật cái bánh xe nhỏ xíu một lần nữa. Quá đã! Ngọn lửa nhỏ nhưng đủ để mồi trái pháo, một loại bom khí. Nhưng bây giờ tiếng quát thét và tiếng chó sủa đang tiến sát quanh nó. Thần kinh nó căng thẳng quá nên nó chỉ kịp lẳng đại cây pháo xuống đất.

Nó nghe tiếng gọi phía trước:

- Anh Will ơi, anh Will!

Khi quay về hướng phát ra tiếng gọi, Will tức điên vì thằng em la hét ầm ĩ mặc dù nó biết thằng đó thì chỉ có la hét là tài. Nó chạy hết tốc lực về phía em nó và suýt té chổng kềnh lên thằng em. Hai đứa ù chạy như điên khi trái pháo đầu tiên phát nổ. Tiếng nổ vang vọng mọi phía. Màu sắc nguyên thủy rực rỡ của cây pháo xuyên qua cả màn sương dày, rồi kết thúc bằng hai tiếng nổ điếc tai.

Cal động đầu vô một bức tường phía trước và phản ứng hơi sững sờ, nhưng Will rít giọng bảo:

- Tiếp tục chạy. Nhanh lên. Lối này!

Will nắm tay thằng em nó kéo đi, không để cho thằng nhỏ có thì giờ nâng niu vết thương của nó.

Pháo tiếp tục nổ, phóng lên cao những trái cầu lửa tỏa sáng trong hang động hay tạo thành nhũng vòng cung thấp kết thúc trên chính thành phố, soi sáng trong phút chốc bóng những tòa nhà như cảnh trong một vở kịch bóng. Mỗi chùm ngũ sắc đạt tuyệt đỉnh trong ánh sáng nhá lên chói lòa và tiếng nổ như tiếng đại bác, vang ra vọng lại ầm ầm khắp thành phố như bão sấm dữ dội.

Chốc chốc Will lại dừng chân để mồi thêm một cây pháo khác, thảy ra mấy cây pháo sáng nữa, mấy trái bom khí hay hỏa tiễn đặt bệ phóng trên mảng tường hay liệng đại ra đất hi vọng làm rối sự định vị của đội tuần tra. Bọn Styx, nếu chúng vẫn còn theo đuổi, sẽ lãnh đủ mũi dùi tấn công này và Will hi vọng ít ra thì cái mùi khói khét lẹt sẽ đánh lạc hướng đánh hơi của con chó Bám.

Khi trái pháo cuối cùng nổ trong màn biểu diễn ngoạn mục của ánh sáng và âm thanh, Will cầu trời là nó đã câu đủ thì giờ để chạy tới Mê-cung. Cả nhóm chạy chậm lại để thở, rồi ngừng hẳn lại để nghe ngóng dấu hiệu của bọn săn đuổi, nhung giờ đây chẳng còn nghe thấy gì nữa. Có vẻ tụi nó đã bỏ rơi bọn chúng rồi. Will ngồi xuống một bậc thềm rộng của một tòa nhà trông giống như một cái đèn, lấy bản đồ và la bàn ra xem trong khi Cal canh chừng.

Will cất tấm bản đồ rồi thừa nhận:

- Tao không biết tụi mình đang ở đâu. Vô vọng!

Cal đồng ý:

- Tụi mình có thể ở bất cứ chỗ nào.

Will đúng lên nhìn trái nhìn phải:

- Tao cho là tụi mình nên đi tiếp hướng nãy giờ.

Cal gật đầu:

- Nếu mình đi vòng lại chỗ khởi đầu thì sao?

Will bước đi và nối:

- Không sao. Chúng ta cứ tiếp tục đi.

Một lần nữa sự im lặng lại bao trùm hai đứa, và bóng tối cùng những hình thù bí ẩn cứ hiện ra rồi mờ đi như thể những tòa nhà bị bứng ra rồi cắm lại ở trung tâm của cái thành phố vô hình này. Cả nhóm di chuyển cực kỳ chậm qua những con đường liên tiếp, Cal chợt kéo cả nhóm đứng lại. Nó thì thầm:

- Anh biết không, em nghĩ sương tan chút đỉnh rồi.

Will đáp:

- Ờ, đáng kể đó.

Một lần nữa con Bartleby lại cúi lom khom hít hửi mặt đất khi mép màn sương lùi từ từ trước mặt tụi nó. Hai anh em sợ co cả người, trố mắt kinh hoàng gắng lọc màn sương đục như sữa.

Như thể tấm màn được vén lên để phô bày cảnh tượng: cách đó chừng sáu thước, một hình thù đen thui đang gù xuống đầy đe dọa. Cả hai đứa cùng nghe tiếng gầm gừ khe khẽ trong yết hầu.

Cal há hốc mồm:

- Ôi, Trời ơi, một con Bám!

Tim hai đứa ngừng đập vì phát hiện này. Tụi nó chỉ còn nước ngó con vật đứng lên, hai chân trước vạm vỡ gồng căng trong lúc vuốt bấm vào đất, rồi nó bắt đầu di chuyển, nhanh chóng tiến tới trước bằng một tốc độ kinh hoàng. Chắc chắn là tụi nó chẳng thể nào làm gì được. Chạy cũng không xong. Con vật đã quá gần. Tựa như một đầu máy hơi nước kinh dị, con chó đen lao vào tụi nó, lỗ mũi nở toét phun ra nước mũi đặc sệt.

Will không có thì giờ để suy nghĩ. Ngay khi thấy con vật phóng tới, nó buông rơi cái ba-lô, và xô Cal tránh ra.

Con Bám lao qua không trung vồ mạnh vào ngực Will. Móng vuốt như dùi cui của con vật đấm nó ngã ngửa ra sau, đầu dộng một cái cạch xuống nền đất phủ rong rêu. Choáng váng, Will bật dậy, hai tay chụp họng con vật. Ngón tay nó chạm phải vòng đeo cổ của con vật bèn bấu chặt lấy, cố gắng kéo họng con vật ra xa mặt nó.

Nhưng con thú quá mạnh. Hàm của con thú ngoạm vào mặt nạ của Will, mắc kẹt và cắn phập xuống. Will nghe tiếng rít của răng nanh con thú xuyên qua lớp cao su siết chặt của mặt nạ, quào tới da mặt nó, và nó nghe một tiếng bụp như thể một tròng kính bị vỡ. Nó ngửi thấy mùi hôi thối của con Bám, giống như một miếng thịt thiu nồng nồng, trong khi con vật tiếp tục nghiến và xé cái mặt nạ, dây dắt cột sau đầu nó căng đến nỗi gần đứt luôn.

Cầu trời cho cái mặt nạ có thể tử thủ tại chỗ, nó cố gắng hết sức mình quay đầu đi. Hàm của con Bám trượt khỏi lớp cao su ướt, nhưng thắng lợi của Will khá ngắn ngủi. Con chó lùi lại một chút, rồi lập tức lao tới. Will rú lên, hai tay vẫn giữ chặt cái vòng xích cổ chó bằng tất cả sức lực nó có. Will chỉ xoay sở giữ được cái mõm chó khỏi gương mặt nó, hai cánh tay nó đã gồng hết sức rồi. Cái vòng xích cổ chó cứa vào ngón tay nó - nó không thể tin nổi con chó lại nặng đến thế. Không biết bao nhiêu lần Will hất đầu ra sau, né được trong đường tơ kẽ tóc hàm răng cắn phập của con vật, y như hàm của một cái bẫy người đóng sập lại.

Đột nhiên con vật xoay xoắn vặn vẹo thân hình nó.

Một tay của Will bị vuột khỏi cái vòng cổ con chó, và vì không bị ngáng trở nữa, con vật nhanh chóng tìm ra một mục tiêu hấp dẫn hơn. Nó chụp vào cánh tay Will cắn xuống thật mạnh. Will gào lên đau đớn, bàn tay kia bắt buộc phải buông cái vòng cổ chó ra.

Bây giờ thì không còn gì ngăn cản con vật nữa.

Con thú lập tức nhảy xổ lên người Will, cắm phập răng cửa của nó vào vai Will. Lẫn trong tiếng gầm gừ và tiếng răng cắn, Will nghe tiếng vải áo khoác bị xé toạc khi những chiếc răng khổng lồ, giống như hai hàng gươm lỏm chởm, đâm sâu và rạch nát thớ thịt của nó. Will rú lên một lần nữa khi con vật lúc lắc cái đầu, gầm gừ ầm ĩ. Nó trở thành một con búp bê bằng giẻ rách, vô phương tự vệ, bị lẳng sang bên này rồi lẳng sang bên kia. Cánh tay không bị ngoạm của Will đấm yếu ớt vào đầu, vào mạn sườn của con thú, nhưng chẳng ăn thua gì.

Đột nhiên con thú nhả vai Will ra và quay lại chồm lên thân hình nó, sức nặng khủng khiếp của con vật đè chặt nó xuống. Khi cặp mắt điên cuồng của con vật trừng trừng nhìn nó, Will có thể thấy hàm răng to khủng khiếp của con vật chỉ cách mặt nó vài phân, nước dãi của con thú nhễu lòng thòng vào tròng kính của nó. Will biết rằng Cal đang làm mọi cách để cứu nó. Cal đã lập tức nhào vô đấm đá con thú, rồi nhanh chóng thối lui. Cứ mỗi lần nó làm vậy, con chó chỉ ngoảnh nửa đầu nạt nó, như thể biết là nó chẳng nguy hiểm gì ráo. Bộ óc dã man của con vật tập trung vào chỉ một thứ, con mồi đang hoàn toàn và tuyệt đối nằm trong sự định đoạt của nó.

Will cố gắng một cách tuyệt vọng để lăn trở nhưng con thú đã ghìm chặt nó xuống sàn. Will biết nó không thể là đối thủ của con thú khủng khiếp vô phương ngăn chặn này, con vật dường như được cấu tạo từ những bắp thịt khổng lồ, cứng chắc như đá.

Will hét bảo Cal:

- Chạy. Chạy đi!

Bỗng nhiên, chẳng biết từ đâu phóng tói một tia chớp bằng thịt trúng ngay đầu con Bám.

Trong tích tắc, con Bartleby dường như khựng lại giữa thinh không, lưng nó cong vòng, móng vuốt của nó vươn ra như những lưỡi lam cắt cổ, ngay phía trên đầu con Bám. Tích tắc tiếp theo, con mèo đáp xuống, và xảy ra một trận cuồng loạn kinh hoàng. Tụi nó nghe tiếng thớ thịt bị xé ngọt khi răng con Bartleby phập vào mục tiêu thứ nhất. Một dòng máu đen phun ra từ một vết thương sâu hoắm đen ngòm, vốn mới trước đó là tai của con Bám, bắn vọt vào Will. Con Bám gầm lên một tiếng trầm trầm, lập tức cong người lại, nhảy khỏi Will, Bartleby vẫn còn cưỡi trên đầu trên cổ con Bám, tấn công ào ạt bằng những cú cắn và xé thịt rùng rợn với hai chân sau cào xé.

- Đứng dậy! Đứng dậy!

Cal vừa hô vừa giúp Will đứng lên bằng một tay, còn tay kia thì lượm lên cái ba-lô. Hai đứa lùi lại một khoảng cách an toàn, buộc lòng đứng lại và theo dõi. Tụi nó chôn chân tại chỗ, chết trân trước trận chiến sinh tử giữa con chó và con mèo. Cả hai con vật đều quằn quại trong trận đấu chí tử, hình thù của chúng xoắn quyện vào nhau cho đến khi chúng trở thành một cơn lốc xám và đó không thể nào phân biệt, được điểm xuyết bằng răng và vuốt nháng lên.

Will hét:

- Chúng ta không thể ở lại đây.

Nó có thể nghe tiếng quát tháo của đội tuần tra đang tiến đến gần, bọn chúng đang nhanh chóng hiện ra.

- Bart, bỏ đi. Lại đây!

Will lắc vai thằng em nó:

- Bọn Styx. Chúng ta phải đi!

Cal miễn cưỡng quay đi, vẫn ngoảnh lại để xem con mèo có đi theo trong làn sương mù không. Nhưng chẳng thấy dấu vết gì của Bartleby cả, chỉ có vọng lại từ xa xa tiếng rít, tiếng rống, tiếng rú.

Tiếng quát tháo và tiếng chân đang vang lên khắp xung quanh. Hai đứa trẻ chạy tán loạn, Cal rên rỉ vì sức nặng của hai cái ba-lô nó phải mang, còn Will thì run rẩy vì sốc, toàn bộ cánh tay nó nhoi nhói tê điếng vì đau đớn. Nó có thể cảm thấy máu đang chảy thành dòng xuống be sườn nó, và hoảng sợ nhận ra máu đang chảy xuống mu bàn tay nó thành từng dòng nhỏ, và nhễu xuống long tong từ mấy ngón tay của nó.

Đứt cả hơi, hai đứa đồng ý một cách gấp gáp về hướng chạy, hi vọng một cách vô vọng là hướng đó sẽ đưa tụi nó ra khỏi thành phố, chứ không đưa thẳng tụi nó vào tay bọn Styx. Một khi tới được vành đai đầm lầy, tụi nó sẽ đi vòng theo ngoại vi của thành phố cho đến khi tìm được cửa Mê-cung. Và nếu xảy ra điều tồi tệ nhất và tụi nó không tìm được cửa Mê-cung, thì Will biết là cuối cùng tụi nó sẽ quay lại cầu thang đá, và lập tức trở lại Trần-gian.

Dựa vào âm thanh tụi nó nghe được thì đội tuần tra đang tập trung săn lùng tụi nó. Hai đứa chạy hết tốc lực, nhưng lại ngớ ngẩn đâm đầu vào một bức tường. Chẳng lẽ tụi nó đã vô tình chạy vô một hẻm cụt? Cả hai đứa cùng lúc nghĩ đến điều đó. Tụi nó hoảng hồn lần theo bức tường cho đến khi tìm được một cổng tò vò đã bị sụp đổ một bên và mất tiêu tảng đá trên đỉnh vòm.

Will liếc sang Cal yên tâm, thì thầm:

- Cảm ơn Trời. Xém một chút là toi.

Cal chỉ gật đầu, thở hồng hộc. Tụi nó nhìn kĩ lại phía sau trước khi chui qua cái cổng tò vò đổ nát.

Từ bên hông cánh cổng, thò ra những bàn tay khỏe mạnh, nhanh như chóp, thô bạo tóm lấy chúng, nhấc bổng chúng lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx