sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

Nguyên Tân nằm vật xuống giường. Suốt quãng đường về, anh đã không ngừng tự nhủ mình phải bình tĩnh. Nhưng cơn tức giận trong người anh cứ cuồn cuộn trào lên như sóng dữ.

Ái Vân và Tùng Nam vào đó làm gì? Trời ơi! Cứ nghĩ đến những điều không hay là Nguyên Tân không chịu nổi. Phải làm gì để cứu vãn tình thế? Và không biết là đã muộn hay chưa nữa. Kể ra, bấy lâu anh đã quá thụ động trong việc cải thiện mối quan hệ vợ chồng. Nếu sự việc đã đến nước này thì lỗi của anh không nhỏ.

Nguyên Tân nghe tiếng xe dừng ngoài cổgn. Anh đứng dậy, vén màn cửa sổ nhìn xuống. Đúng là Ái Vân. Và người đưa cô về là Tùng Nam. Chẳng lẽ họ ngang nhiên như vậy.

Ái Vân mở cổng nhà. Cô ngạc nhiên khi thấy trong nhà sáng đèn. Nguyên Tân hôm Nhã Âny về sớm hơn cô nữa. Đúng là chuyện lạ. Cô đi thẳng lên phòng của mình. Suốt cả ngày làm việc căng thẳng. Giờ được lăn ra ngủ là sướng nhấ t.

Ái Vân suýt la lên một tiếng kinh ngạc khi thấy Nguyên Tân đang ở trong phòng:

- Anh làm gì ở đây vậy?

Ái Vân ngạc nhiên hỏi. Nguyên Tân tỉnh bơ:

- Thì ngủ chứ làm gì.

- Đừng có giỡn chứ. - Ái Vân kêu lên.

- Sao lại giỡn. Phòng của em cũng là phòng của anh vậy - Nguyên Tân vẫn giữ nguyên thái độ.

Ái Vân lắp bắp:

- Chúng ta... chúng ta đã không còn... từ lâu rồi còn gì.

Nguyên Tân ngã người xuống giường:

- Đó là sự sai lầm giữa hai chúng ta. Lẽ ra chúng ta không nên cố chấp đẩy nhau ra xa như vậy.

Ái Vân có vẻ mất bình tĩnh:

- Nhưng tôi không muốn.

- Tại sao?

Nguyên Tân nhỏm dậy, nhìn cô. Ái Vân quay đi.

- Bởi vì tình tôi dành cho anh đã hết rồi. Lẽ ra anh phải biết điều đó.

- Không đúng - Nguyên Tân muốn nổi giận.

- Còn gì nữa mà không đúng? Khi đứa con chết đi, tôi biết mình đã hết sức chịu đựng. Nhưng vì anh cố tình không hiểu hay vì ích kỷ nên cứ giữ tôi lại, tôi đành phải chịu. Mà nói cho chính xác hơn nữa thì cũng vì ba mẹ tôi. Nếu ba mẹ tôi nghĩ tới tôi một chút, tôi đã không phải sống một cuộc sống gượng ép như vậy.

Nguyên Tân hét lên:

- Thôi đi. Tôi cũng đã tự chất vấn lòng mình. Tôi đã có lỗi gì khi cuộc sống hôn nhân của chúng ta lại càng ngày càng tồi tệ? Và tôi phải làm gì để có thể cứu vãn tình thế? Rốt cuộc thì tôi mới hiểu ra, một mình tôi không thể nào làm được điều đó, một khi cô cứ nặng lòng đào bới quá khứ như vậy.

Ái Vân thoáng bối rối. Quả thật những lời nói của Nguyên Tân không có gì sai cả. Tại sao cô và anh cứ mãi đào bới quá khứ của nhau? Trước kia là anh và bây giờ là cô.

Nhưng những gì cô nghe được từ cuộn băng ghi âm Nhã Ân trao cho cô lại hiện ra. Phút chốc đã xóa tan những đắn đo ưu tư trong lòng cô. Cô lạnh lùng hỏi anh:

- Nếu anh đã biết vậy, sao anh còn giữ tôi lại bên anh làm gì? Chúng ta ly hôm có phải tốt hơn không?

Nguyên Tân gầm lên:

- Cô muốn lắm à?

Ái Vân không trả lời. Nguyên Tân từ từ đi tới trước mặt cô, cặp mắt anh đầy giận dữ.

- Anh làm gì vậy? - Ái Vân hoảng sợ.

- Làm chồng - Nguyên Tân khàn giọng.

- Không. Không được - Ái Vân xua tay. Cô kinh sợ định quay lưng bỏ chạy.

Nguyên Tân chụp nhanh lấy cô. Anh đẩy cô xuống giường.

- Sao lại không được? Rồi chúng ta sẽ có con. Tất cả mọi chuyện sẽ tan biến. Không còn gì nữa. Em hiểu chứ?

- Không.

Ái Vân nức nở hét to. Tiếng "con" Nguyên Tân vừa nói làm cô đau lòng ghê gớm. Chẳng phải cô đã có con rồi đấy sao? Và chẳng phải chính anh đã giết nó rồi sao? Ái Vân vùng mạnh. Cô thoát được ra khỏi vòng tay anh.

- Tôi ghét anh! Tôi hận anh! Anh đã làm người mẹ trong tôi chết rồi. Anh đi đi.

Nguyên Tân ôm đầu. Anh quay đầu chạy ra khỏi nhà. Qúa khứ sao không buông tha cho họ vậy?

Đêm đã khuya lắm. Cả không gian tĩnh mịch lạ thường. Kỳ Cương ngáp dài. Nhưng anh vẫn ráng hoàn tất bức tranh sao chép. Tiền đã không cho anh cơ hội chọn lựa. Nếu Nhã Ân đã có thể vì anh, anh không thể để cô bương chải một mình như thế.

Có tiếng điện thoại reo, Kỳ Cương nhìn chiếc máy điện thoại di động mà Nhã Ân để quên. Mọi hôm, cô luôn đem theo bên cô.

Không biết anh có nên nghe hay không? Vì anh biết chắc người ta gọi cho cô.

Kỳ Cương phân vân, vừa muốn giữ phép lịch sự, vừa muốn nhân cơ hội biết rõ về việc của Nhã Ân hơn nữa.

Sau cùng, anh quyết định mở máy:

- Alô - Kỳ Cương rụt rè lên tiếng.

- Tôi muốn gặp Nhã Ân.

Tiếng một người đàn ông làm Kỳ Cương chới với. Nhã Ân nới với anh, chủ của cô là nữ. Chính anh cũng đã thấy. Sao lại...

Kỳ Cương bặm môi:

- Xin lỗi. Nhầm số rồi.

Anh hấp tấp đem máy lên phòng Nhã Ân, để gần bên cô. Sau đó, anh lui ra ngoài và ngồi bệt gần cửa phòng.

Người đàn ông đó sẽ gọi lại. Anh biết chắc như vậy.

Qủa nhiên, chuông lại reo.

Nhã Ân tỉnh giấc khi chuông reo lần thứ ba.

Cô chớp mắt bực bội. Sao lại gọi vào giờ này chứ?

- Alô - Nhã Ân gắt gỏng.

- Đến với anh ngay được chứ? - Tiếng Nguyên Tân thật buồn.

- Cái gì? - Nhã Ân nhìn đồng hồ - Biết mấy giờ rồi không?

- Sao lại không. Nhưng anh cần em. Nếu không, anh điên mất.

Nhã Ân bối rối. Không thể ra khỏi nhà giờ này được vì Kỳ Cương sẽ sinh nghi, hỏi han rất lôi thôi. Mà không ra... thì làm sao kết thúc được vấn đề nhanh chóng?

- Sao? Em sẽ đến chứ?

Nguyên Tân thúc giục.

- Thôi được - Nhã Ân thở dài - Em sẽ đến ngay.

Nhã Ân rón rén bước thật nhẹ xuống thang. Mở được cánh cửa, cô thở phào nhẹ nhõm. Chắc Kỳ Cương giờ đang ngủ mệt ở bên giá vẽ. Phải tranh thủ về ngay mới được. Cô vừa đạt một chân ra ngoài, đèn phòng khách chợt bật sáng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx