sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Nhã Ân xanh mặt khi phải đối diện với gương mặt giận dữ của Kỳ Cương.

- Em nói dối.

Kỳ Cương rít lên. Nhã Ân ấp úng:

- Em đã nói gì đâu?

- Nhưng những gì em nói đều là dối trá.

- Không có - Nhã Ân sợ sệt - Em không giấu anh điều gì cả.

Kỳ Cương đá tung một cái giá vẽ.

- Vậy người đàn ông gọi điện khi nãy là ai? Là ai?

Nhã Ân thoáng giật mình. Vậy là Kỳ Cương có nghe điện thoại. Cô trấn tĩnh thật nhanh.

- Đó là tài xế lái xe của bà chủ. Bà ấy vừa gọi em đến có việc gấp.

Kỳ Cương lắc đầu:

- Anh không tin. Nếu vậy, anh sẽ đi với em đến đó.

Nhã Ân hốt hoảng:

- Không được. Bà chủ không muốn ai biết cả. Anh phải tin em chứ. Vả lại, công việc sắp kết thúc rồi. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, em sẽ kiếm được đủ tiền cho anh đi du học. Anh ráng thông cảm cho em nhé.

Kỳ Cương hét lên:

- Cô coi tôi là gì hả Nhã Ân? Một thằng đàn ông dựa dẫm vào đàn bà sao?

- Không phải - Nhã Ân tuyệt vọng - Em biết là anh không như thế. Nhưng em là người yêu của anh. Em cũng muốn lo cho anh. Đó là hạnh phúc, là tình yêu. Anh coi nè...

Nhã Ân chạy lên gác, cô cầm xuống một xấp tiền dày cộm.

- Tiền nhiều lắm phải không? Để lo cho anh đó. Khi công việc kết thúc, em sẽ được thưởng thêm nữa.

Kỳ Cương điên cuồng chộp lấy xấp tiền. Anh hất tung nó lên cao. Những tờ giấy bạc rơi lả tả như mưa xuống nền nhà.

- Phải. Tôi cần tiền, nhưng là đồng tiền trong sạch kìa.

Nhã Ân òa khóc:

- Tiền của em sao không trong sạch? Em cũng vất vả lắm mới có tiền mà.

Kỳ Cương đập phá lung tung:

- Tôi không cần. Tôi không cần, Nhã Ân à.

Anh chợt đổi vẻ nghiêm ngị:

- Nếu em tìm được một người giàu có hơn anh, mang lại cho em nhiều hạnh phúc hơn anh thì... em cứ lấy họ đi. Anh không cản trở đâu. Chỉ cần em nói thật đừng dối trá anh là được. Anh sẵn sàng đứng ra làm chủ hôn cho em.

- Không. - Nhã Ân nức nớ - Anh đừng nói như vậy. Anh là tất cả đối với em. Trọn đời này, em không thể yêu ai khác, ngoài anh được.

Kỳ Cương bịt tai:

- Thôi, em đi đi. Em cần đi đâu thì đi đi.

Nhã Ân ngồi xuống:

- Em không đi nữa. Em...

Chuông điện thoại lại reo. Mắt Kỳ Cương long lên:

- Anh nói là em đi đi. Bằng không, anh sẽ phá nát nhà này ra đó.

Nhã Ân hoảng sợ. Cô biết Kỳ Cương nói là làm. Cô ù té chạy ra đường, nước mắt vẫn tuôn dài trên má.

Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không thể làm được nữa - Nhã Ân vừa khóc vừa nói.

Ái Vân nhíu mày:

- Sao vậy?

- Bạn trai của tôi đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi. Nếu tôi còn tiếp tục, tôi và anh ta sẽ chia tay nhau mất.

- Nhưng không thể được.

- Tại sao không được? - Nhã Ân bực tức - Chị bỏ tiền ra thuê tôi. Giờ tôi không làm, tôi sẽ trả tiền lại cho chị. Trả hết tất cả thì sao lại không được?

Ái Vân liếc cô:

- Cô nói sao dễ nghe. Tôi thuê cô có làm gioa kèo hợp đồng hẳn hoi. Giờ cô nói bỏ là bỏ sao? Cô phải bồi thường cho tôi theo như hộp đồng đã ghi.

- Bồi thường? Chị thừa biết tôi vì không có tiền mới làm chuyến bán rẻ danh dự như vậy. Giờ chị đòi bồi thường, tôi lấy đâu ra tiền chứ? Chị thật là ép người quá đáng.

Ái Vân bình tĩnh:

- Sao lại nói vậy? Cô đã suy nghĩ rồi mới đến với tôi. Tự dưng rồi đổi ý lung tung, còn trách tôi này nọ là sao chứ?

- Nhưng xin chị hiểu cho tôi. Tôi thật lòng rất muốn, chỉ vì hoàn cảnh đã không như tôi dự đoán...

- Thôi, thế này nhé - Ái Vân cắt ngang - Bạn cô chỉ mới nghi ngờ thôi. Cô không nên nóng vội rồi công sức bấy lâu lại đổ sống đổ biển mất. Cô ráng một thời gian nữa đi. Tiền, cô sẽ có đủ. Giả sử trường hợp xấu nhất xảy đến, chẳng lẽ bạn cô không thể tha thứ cho cô sao, một khi cô đã vì anh ấy?

Nhã Ân im lặng. Thật lòng cô cũng tiếc số tiền đó. Nó quá nhiều và cô cũng đã gần đến đích.

Cô sụt sịt hít mũi:

- Thôi được. Tôi cũng liều nghe chị một lần nữa vậy.

Nhã Ân trở về nhà với tâm trạng lo sợ. Trước cơn giận dữ của Kỳ Cương đêm qua, cô đành phải tránh mặt. Giờ quay trở lại, không biết sẽ ra sao nữa?

Nhã Ân hồi hộp mở cổng. Cô rón rén bước qua quãng sân dài rồi sau cùng cũng đối mắt với điều khó khắn nhất.

Nhã Ân nuốt nước miếng. Cô đưa tay đẩy cửa và hụt hẫng khi thấy Kỳ Cương vắng mặt. Anh ấy đi đâu vậy? Lẽ nào anh ấy bỏ mình đi thật rồi.

Nhã Ân hoảng hốt chạy sầm sập lên gác. Vẫn là một sự im lặng đáng sợ. Nhã Ân gieo người xuống giường. Cô đau đớn nghĩ, mọi việc xảy ra là do cô tự chuốc lấy. Ánh mắt cô dừng lại ở lọ hoa hồng. Chỉ một cành hoa hồng nhung đỏ thắm.

Nhã Ân run rẩy nâng lọ hoa, một mảnh giấy nhỏ lộ ra:

"Nhã Ân! Anh thật lòng xin lỗi. Có lẽ mặc cảm trong anh quá lớn, khiến anh mất lòng tin với em như vậy. Anh hy vọng em đón nhận cành hoa này như một minh chứng cho tình yêu của nh "

Nghĩa là anh ấy không giận mình và vẫn yêu mình.

Nhã Ân sung sướng. Tấm lòng của cô đối với anh đã không uổng phí.

Nhưng cô cũng không thể nào kéo dài chuyện này lâu được. Phải kết thúc nó càng sớm càng tốt.

Nhã Ân vắt óc suy nghĩ. Phải rồi. Chỉ còn cách này là Nguyên Tân khó thoát.

Cô vội vã bấm máy:

- Alô. Nguyên Tân! Nhã Ân nè.

- Sao? Lúc người ta gọi thì không đến. Giờ lại keu réo gì đó cô nhỏ?

- Phải anh không vậy Nguyên Tân? Khuya lắc khuya lơ, làm sao em ra khỏi nhà được.

- Nhưng bây giờ anh hết hứng rồi. Xin lỗi em vậy.

- Không biết đâu. Em chờ anh ở nhà, và nhớ đến ngay đó nhé.

- Nhã Ân! Anh không...

Tiếng "hứa" chưa kịp thoát ra khỏi vành môi Nguyên Tân, Nhã Ân đã cúp máy.

Nguyên Tân khẽ nhún vai. Thật ra, anh đã muốn cắt đứt mối quanhệ với Nhã Ân. Chỉ tại đêm qua Ái Vân làm anh quá tức giận. Bây giờ, thời gian đã làm lòng anh tạm lắng dịu. Anh thấy mình nên kiên nhẫn một chút nữa. Mặc dù đứa con là sợi dây ràng buộc vững chắc, nhưng Ái Vân chưa ổn định được tâm trạng thì thôi vậy. Chỉ cần đừng tạo điều kiện cho Tùng Nam đến gần là được rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx