sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh, Em và hồi ức của chúng ta - Chương 02

Chương 2: Dạ KhúcDạo quanh phím đàn, tạo nên khúc nhạc du dương như làn gió nhẹ thổi qua màn đêm.​

9:00AMBệnh viện Gia Đoàn.- Linh?Trân trân nhìn Linh, Gia Huy nhíu mày nghi hoặc. Liếc đến những thứ cô đang thản nhiên cầm trên tay thì anh lại càng ngạc nhiên, cô từ trước đến nay đều không quan tâm mọi việc ở bệnh viện Gia Đoàn. Nay, chỉ vì thất tình lần thứ bảy trong đời mà lại chạy đến bệnh viện với gương mặt nham nhỡ khác hẳn ngày hôm qua. Sẵn tiện nói qua một chút về tình sử của cô em gái nhỏ Trần Gia Linh này, hiếm khi có cơ hội thật khiến Gia Huy bức xúc muốn tuôn hết một lần những buồn tủi trong lòng. Linh là một cô gái có khá nhiều kinh nghiệm tình trường mặc dù anh hai cô – Gia Huy – mù tịt trong chuyện yêu đương nên cho đến bây giờ mới phải dồn toàn bộ thời gian ở bệnh viện, hoặc cũng có thể vì quá chú tâm vào bệnh viện cho nên đâm ra không có ai thèm theo cũng nên. Đối với Linh, một cuộc tình trôi qua sẽ cướp đi nhiều nước mắt của cô. Nhưng, những câu mà cô nói trong lúc chia tay thì giống hệt nhau. Chỉ khác nhau về móc thời gian quen nhau. Linh không ngu ngốc tới mức tự nguyện hiến dâng tất cả cho một kẻ không chắc chắn về sau sẽ lấy làm chồng, chỉ là cô dùng chút ít mưu mẹo khiến đối phương lầm tưởng rằng cả hai trải qua một đêm cực kì nồng nhiệt sau khi thức dậy.Chặng đường tìm kiếm tình yêu của Linh cứ giống như một mê cung không lối thoát, cả thèm chóng chán và chẳng bao giờ bền vững. Mỗi lần chia tay xong, Gia Huy đương nhiên là người chịu trận nhiều nhất và cũng là người tức giận nhiều nhất. Một người anh trai đương nhiên chẳng thích trông thấy em gái mình bị kẻ khác đá, nhìn cô khóc mà anh cũng xót theo. Có cảm tưởng như anh sẽ lập tức kết liễu kẻ đó chỉ bằng một trò thủ thuật của bác sĩ, nhưng lương tâm lại không cho phép anh thực hiện hành vi trái đạo đức ấy nên chỉ biết hy sinh bờ vai làm nơi chùi nước mắt cho cô em gái thất thường. Nhanh sau đó, thái độ của cô là thay đổi một vòng khiến anh chẳng thể theo kịp. Trước khi anh tìm đến những kẻ khiến cô rơi lệ thì đã nghe tin tức kẻ đó bị đánh đến thê thảm, người gây ra những chuyện đó dĩ nhiên chính là đứa em quí hóa – Linh.- Anh hai, em muốn đổi khẩu vị. Nheo mắt, Gia Huy dò xét biểu hiện trên gương mặt của Linh:- Đừng có làm loạn ở chỗ của anh.- Anh đừng lo, em không phiền đến anh đâu.- Mong là vậy!Lắc đầu bất lực, Gia Huy xoay người bước đi. Ngay lập tức, Linh liền ngúng nguẩy chạy theo phía sau anh trai. Bước song song cùng anh, cô tinh nghịch cười nham hiểm rồi đảo mắt xung quanh đánh giá. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, anh cô không phải không có người để ý đến mà là do cái bản mặt lạnh tanh như quái vật khiến ai nhìn vào cũng tự giác tránh xa làm người ta chùn bước. Nếu biết rằng đây là một con người rất yêu thương em gái chắc hẳn những cô y tá hay hộ lý kia sẽ tìm cách tấn công con người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong không lạnh này ngay tức khắc. Đưa tay xoa càm, Linh nhìn Gia Huy rồi nhỏ giọng:- Anh hai nè, sao anh không yêu đi?- …Mặt không biểu cảm, tiếp tục bước đi.Thân là em gái ngoan, Linh không thể nào trơ mắt nhìn dung nhan anh trai bị thời gian nuốt chửng. Thượng Đế đã ban cho anh được sống, ba mẹ đã cùng nhau sinh ra và nuôi dưỡng anh nên người, đến em gái cũng đã nhiều lần bày tỏ quan điểm về tình yêu cho anh hiểu dần. Thật không hiểu tại sao cho đến tận thời điểm này mà anh vẫn không có lấy một mảnh tình vắt vai, anh cũng đâu phải loại xấu trai hay lăng nhăng hay dở hơi hay nham nhỡ. Đẹp trai. Tài giỏi. Giàu có. Anh đều hội tụ đủ. Vấn đề là, anh chưa từng vừa lòng hay để ý đến một cô gái nào.Rõ chán!Lay lay cánh tay Gia Huy, Linh lém lỉnh:- Ở đây rất nhiều người để ý anh đó!- …- Hay em giới thiệu cho anh một cô bạn của em?- …Dừng hẳn lại, mặt nghiêm túc.Thấy Gia Huy đột ngột dừng bước, Linh thầm mừng. Lẽ nào anh đã âm thầm chấm một cô bạn của cô từ lâu mà ngại nên không nói ra, giờ có dịp cô đề cập đến nên mới có biểu hiện này. Cười rạng rỡ, Linh hí hửng:- Thế nào?Nếu chịu khó để ý, Linh hẳn sẽ trông thấy đôi mắt âm u của Gia Huy báo hiệu cho sự nguy hiểm cận kề. Bá khi toát ra lạnh lẽo làm ai cũng cảm nhận được, chỉ duy nhất mình Linh là còn vui mừng vạch sẵn kế hoạch gặp gỡ lần đầu cho anh trai. Sự háo hức của Linh càng kích thích luồng khí lạnh chung quanh gia tăng nhiệt độ đến cực âm, Gia Huy lườm lườm cô em gái nhỏ:- Ai vừa nói không làm phiền anh?Đến rồi.Đến rồi.Chỉ cần nghe được thanh âm lạnh buốt kia là Linh lại cảm thấy cô như đang đứng đối diện với kẻ sát nhân không cần gươm dao, với ánh mắt là có thể nhanh gọn đoạt lấy một mạng người như chơi. - Em!- Vậy…- Em đi đây!Ngắn gọn, Linh chuồn thẳng.* * *- Thiên điên, qua đây!- Ực… ực…Người nào đó vừa nghe người nào đó gọi đúng tên mình vội vã nuốt ngụm pepsi xuống cổ đồng thời phóng cái vèo đến trước mặt cái người đang ngồi trước laptop, những tiếng gõ “cạch, cạch, cạch” trên bàn phím dừng lại cùng với gương mặt nhăn nhở. Kéo laptop đến trước mặt Hữu Thiên, Di Hân dí ngón tay vào ô vuông cuối cùng trong bảng biểu thống kê.- Sao tháng này thu nhập của quán lạ vậy?- Hửm?Ngồi xuống ghế, ngó ngó vào màn hình sáng rực của laptop hồi lâu. Hữu Thiên quay mặt sang nhìn Di Hân, lại quay mặt sang nhìn vào laptop, rồi tiếp tục quay sang nhìn mặt Di Hân. Nhìn bảng biểu thống kê lần cuối, Hữu Thiên khó hiểu càm ràm:- Có chỗ nào lạ đâu! Thừa nhận là trong cái bảng biểu thống kê không có chỗ nào lạ, nhưng ý của Di Hân là muốn tìm hiểu sự xuất hiện lạ lùng của cái bảng biểu thống kê trong hòm mail từ một cái tên người gửi cũng lạ nốt luôn. Liếc Hữu Thiên, cô gằng giọng:- Ai làm cái bảng biểu này?- Chẳng lẽ tui? – Chớp chớp mắt ngây thơ, Hữu Thiên nhe răng cười – Không phải bà làm xong rồi gửi cho tui hồi tối qua hả? Tui thậm chí còn reply lại “Nhận được rồi!” nữa mà, bà không nhận được à?- Có hả?Cả hai ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu rồi chợt trở nên đăm chiêu, một trong hai người không ai động vào cái bảng biểu thống kê tự dưng nó lại hữu duyên mà xuất hiện trong hòm mail của Hữu Thiên. Người biết mail của Di Hân nhiều hơn Hữu Thiên, hơn nữa Hữu Thiên cũng rất ít chạm đến mail. Trừ phi…Đẩy Hữu Thiên qua một bên, Di Hân vội rời khỏi quán. Chạy đến trước cổng công ty phần mềm Nhất Kiến, Di Hân lấy di động gọi đến dãy số quen thuộc. Chưa đầy hai hồi chuông thì đã có người nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên thanh âm trầm thấp:- Anh nghe!- Xuống đây, em đang ở trước cổng.Tầm vài phút sau, một chàng trai với chiếc sơ mi trắng chậm rãi bước đến gốc cây bên đường. Hai tay cho vào túi hết sức thản nhiên, anh nghiêng đầu nhìn chăm chăm gương mặt phẫn nộ một cách thích thú. Quan sát gương mặt tinh vi của anh cũng đã hiểu được mọi suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác. Khóe miệng bỗng chốc nhếch lên, anh giả vờ ngập ngừng không muốn phá vỡ bầu không khí im lặng. Chẳng đợi anh lên tiếng, Di Hân ghét bỏ nói:- Anh đâu rảnh rỗi, đúng chứ?- Anh đang ở đây!Điều đó chứng tỏ anh rất rảnh!Những câu trả lời của anh thường rất thách thức não người nghe, cho nên Di Hân đã quá quen thuộc với việc nghe được những câu này từ miệng anh. Trả lời mà vẫn bắt người nghe phải động não suy nghĩ có lẽ là sở thích kỳ quặc của anh, nhưng lắm lúc những câu trả lời kia có khiến Di Hân hơi nhức não.- Anh gửi bảng biểu thống kê cho Thiên, đúng không?- Anh đang nghĩ, lẽ ra Thiên phải tìm anh chứ không phải em.- Anh không bận giải quyết công việc của mình à?- Anh giúp Thiên, không phải em.- Nhưng mà…Đặt tay lên đầu Di Hân, Chấn Phong nhẹ nhàng xoa. Nụ cười của anh như lấn át cả sự ấm áp của nắng, trở nên nổi bật giữa không gian vắng lặng mang màu ôn hòa. Mọi bực tức ban nãy tự dưng bị nụ cười bất chợt của anh làm cho quên hết, chỉ cần đứng trước nụ cười đầy mê hoặc của anh là tâm trí cô đột nhiên bị tẩy xóa. - Lần này thôi!- Anh đừng có cười như thế với em nữa. Lằng nhằng nửa buổi, cuối cùng Di Hân đành chào thua trước anh. Cô cần phải tìm ra biện pháp chống cảm nắng trước nụ cười ma quỷ của anh, bằng không sau này nếu có cãi nhau sẽ có rắc rối lớn. Trước khi về lại quán, Di Hân không quên ném lại cho anh một câu mà anh chắc chắn rằng cô sẽ thốt ra. Phì cười trước tính cách trẻ con của cô, anh xoay người bước vào Nhất Kiến.Không muốn giữa chúng ta xảy ra xung đột, nên mới cười như thế…Biết rằng sẽ khiến em bối rối, nhưng anh thích dáng vẻ đáng yêu đó…Nụ cười đó của anh – vì em, chỉ dành riêng cho em!- Sao rồi?Vừa nhìn thấy Di Hân đẩy cửa quán bước vào, Hữu Thiên nhanh như cắt chạy ào tới với gương mặt hớn hở như chờ nghe tin vui xốp dẻo. Đánh vào lưng Hữu Thiên một cách rõ đau, Di Hân nghiến răng:- Chắc tui phải đi khám mắt. Ngồi phịch xuống ghế, Di Hân đưa tay chống càm. Mắt nhìn xa xăm, tâm tư rối bời lộn xộn như một mớ dây loằng ngoằng chẳng có đường gỡ ra. Sâu thẳm trong tâm hồn là một nội tâm yếu mềm nhưng cũng khá phức tạp, rất hay suy nghĩ nhiều thứ cũng như nhiều điều lẽ ra không đáng để bận tâm trong cuộc sống. Tự ôm phiền muộn vào mình có lẽ là cách làm xuẩn ngốc, nhưng trách sao được khi con tim cứ mãi thích quan tâm đến mọi điều dù là nhỏ nhặt nhất. Di Hân rất dứt khoát nhưng cũng rất hay do dự, rất lạnh lùng nhưng đôi khi trở nên phân vân, rất trẻ con nhưng có lúc lại vô cùng chững chạc. Cứ như có hai cá tính khác nhau song song tồn tại trong con người cô, dằn vặt quanh co mà chẳng cách nào dung hòa làm một.Không phải không muốn anh giúp đỡ, chỉ sợ mình sẽ quen dần với sự giúp đỡ ấy…Thói quen là một điều khó bỏ, sợ rằng em vì thói quen mà dựa dẫm anh quá mức…Nụ cười đó của anh, chính là cố tình để cho em ngắm nhìn!- Mắt bà còn tinh lắm, khỏi khám!Đẩy gói bánh snack tới tay Di Hân, Hữu Thiên vừa nhai nhòm nhoàm vừa nói. Cứ nghĩ sau khi Di Hân đi tìm chủ nhân của cái mail kia về thì sẽ được nghe một câu chuyện vô cùng thú vị, lại chẳng ngờ lúc về lại trở nên kì lạ đến mức đòi kiểm tra tình trạng khỏe mạnh của mắt.- Lover dạo này buôn mai bán đắt, doanh thu cũng tăng vọt. – Nói đoạn, Hữu Thiên chụp lấy gói bánh snack còn nằm yên trên bàn. Nhìn nhìn vào gói bánh hấp dẫn, Hữu Thiên nhanh tay lấy vài miếng to tướng thảy vào miệng – Bà không ăn hả?Ý tưởng về Lover ban đầu là do Di Hân nghĩ ra, có sự góp ý của Hữu Thiên cùng với kế hoạch đáng tin cậy của Chấn Phong nên mới được phát triển đến mức biến thành hiện thực như bây giờ. Nói đúng hơn, nếu Chấn Phong không bỏ “chút ít” vốn đầu tư thì có lẽ đến vài năm nữa cũng chẳng trông thấy bảng hiệu Lover. Cũng có thể nói anh là cổ đông lớn nhất và vĩ đại nhất của Lover, về phần lợi nhuận thu được hiển nhiên phải chia cho anh nhiều hơn. Tâm trạng đang chênh vênh thì lại gặp Hữu Thiên vừa nhai vừa nói thật chướng mắt, Di Hân lia cái nhìn sắc lẻm lên người tên bạn thân. Suốt ngày chỉ biết ăn với uống, không biết rốt cuộc mở ra cái quán nước Lover này là để kinh doanh hay để cho Hữu Thiên giải tỏa cơn thèm ăn nữa. Gương mặt nhăm nhi bánh của Hữu Thiên lại ùa đến trong đầu Di Hân, cô quay phắt sang giật gói bánh snack trên tay Hữu Thiên. - Ăn ăn uống uống, bộ muốn quán phá sản sớm à?- Quán này muốn “được” phá sản thì phải hỏi người nào đó mới đúng!Nuốt phần bánh còn trong miệng xuống bụng, Hữu Thiên nhoài người chòm tới giành lại gói snack. Xong, chợt nhớ đến một chuyện còn quan trọng hơn. Thay đổi sắc mặt ngay tức khắc, anh nói với Di Hân:- Trả xong hết chưa?Nếu muốn tìm người đại diện cho hình tượng kẻ nhà giàu thích lấy mình làm trung tâm khoe khoang mọi thời điểm, chẳng cần tìm đâu xa mà hãy liên hệ với Di Hân để cô giới thiệu cho vài thành phần đặc trưng. Gia đình Di Hân vốn chẳng giàu có gì, cô cùng mẹ đã phải trải qua nhiều khoảng thời gian khốn khổ đến cùng cực cũng như nhiều khoảng thời gian căm phẫn đến tột cùng. Di Hân chẳng muốn vác trên lưng hai tiếng “người thân” với loại người không có nhân tính như chú Thanh và dì Kim của cô, càng không muốn có dính dáng đến loại người này. Nhưng Thượng Đế lại rất biết cách giày vò người ta, Ngài luôn tạo cơ hội để chú Thanh và dì Kim có dịp lên mặt thể hiện. Cách đây khá lâu, bà của Di Hân mắc một căn bạo bệnh. Chúng ta cũng biết rằng nếu muốn chữa bệnh thì phải cần có bác sĩ cùng các loại thuốc đặc trị, nhưng để đi đến giai đoạn đó thì cần phải vượt qua cửa ải đầu tiên – tiền – một chữ gói gọn toàn bộ. Di Hân cũng nhớ rõ, bà cô không phải không có tiền chữa bệnh. Càng chữa, bệnh lại càng trở nên trầm trọng. Bao nhiêu tiền tiêu vào thuốc men cùng những khi nằm viện, ngày qua ngày dĩ nhiên số tiền có trong tay cũng sẽ vơi đi. Một tối nọ, cô trông thấy bà khó khăn hé môi mượn tiền dì Kim để hôm sau tiếp tục đến bệnh viện. Ngay sau đó, là một lời từ chối thẳng thừng.Đúng!Là từ chối! Khuya kéo đến, Di Hân thoáng thấy những giọt nước mắt của bà lặng lẽ thấm ướt gối nằm. Chẳng thể làm được gì ngoài việc trốn sau nhà bếp khóc cùng với bà trong nỗi thất vọng, nặng nề trải qua một đêm quả là vô cùng khó khăn. Những ngày sau đó phải nhờ đến bạn của bà. Đúng!Là bạn!Họ sẵn sàng giúp bà chữa bệnh mà không nề hà đến chuyện bạc tiền ra sao, tấm chân tình của họ khiến Di Hân cảm kích và quý trọng. Mãi về sau thì Di Hân mới biết được lý do họ đồng ý giúp bà dù việc kiếm tiền với họ cũng không dễ dàng gì, câu trả lời của họ đơn giản thế này: “Vì bà của con là người bạn tốt nhất!”. Không hề kinh ngạc, cũng chẳng hề cảm thấy khó tin. Bà của cô không chỉ tốt với mỗi bạn bè mà còn hết lòng vì người thân nữa, cũng giống với họ, bà không bao giờ để ý đến vấn đề tiền bạc. Có lẽ vì lý do đó cho nên số tiền đáng ra bà nên giữ lại tiêu xài đã rơi vào tay những kẻ không đáng.Đó là một ngày nắng ấm, bà của Di Hân đã từ giã cõi đời.Lễ tang diễn ra vài ngày sau đó, mọi thứ đều suôn sẻ cho đến khi nó kết thúc. Những ngày tiếp theo trôi qua, cô nghe được mọi người rỉ tai nhau rằng trong đám tang của bà thì chú Thanh và dì Kim đã bỏ ra gần mười mấy triệu để lo toan mọi thứ. Nghe sao mà đắng nghẹn, bởi trong lễ tang ấy tất cả đều do một tay mẹ của cô gánh vác. Chú Thanh và dì Kim không bỏ công sức, thậm chí họ còn ngang nhiên ăn chặn phần tiền cúng bái của người họ quen. Nói dễ nghe một chút, những gì họ bỏ ra trong hôm đó chỉ là vài giọt nước mắt của sự giả tạo. Sự thật tồn tại trời đất đều biết, miệng người là của người cho nên chẳng thể ngăn cản được lời nói tuôn ra.Cười nhạt, Di Hân nhìn Hữu Thiên:- Chắc là chưa đâu.- Hừ! Cái loại người đó mình có nhét bao nhiêu tiền vào miệng cũng la lên không đủ, tốt nhất bà thuê người giết quách đám đó cho rồi! Người như họ chắc chắn sau này sẽ gặp phải quả báo, bà đừng quan tâm chi cho mệt óc.Toàn bộ những gì gia đình của Di Hân nợ, Di Hân sẽ thay trả hết sạch sành sanh. Chú Thanh và dì Kim tuy không mở miệng đòi gì cả nhưng lại luôn ngồi cùng người khác huyên luyên đủ điều về những việc đại loại như đã giúp gia đình của Di Hân ra sao, bỏ tiền vào gia đình của Di Hân nhiều cỡ nào và thương yêu những người trong gia đình của Di Hân như thế nào.Rõ buồn nôn!Con người ta vốn dĩ rất tham lam, bạn cũng có thể phủ nhận điều đó. Muốn có một thứ gì đó tột cùng, nhưng khi có rồi lại chưa cảm thấy thoả mãn trái lại muốn nhiều hơn, hoặc muốn những thứ mới mẻ hơn. Không bao giờ là đủ với chúng ta cả. Cho nên mới nói, sự tham lam luôn luôn lẩn trốn trong tâm thức mỗi người dù bạn có nhận thấy chính mình tham lam hay là không!Lòng tham là không đáy, nhưng liệu có đủ để khơi màu mọi tham vọng?Con người ta vốn dĩ rất tốt bụng, bạn cũng có thể phủ nhận điều đó. Đồng ý giúp đỡ một ai đó vì một chuyện nào đó với một lý do gì đó, lòng tốt luôn xuất hiện ở bất cứ nơi đâu con người đặt chân đến. Cho nên mới nói, sự giúp đỡ đối với chúng ta không bao giờ là đủ. Được người khác giúp đỡ một lần, rồi ta lại muốn nhận được sự giúp đỡ trong những lần kế tiếp và kế tiếp nữa. Dù xuất phát từ chân thật hay giả dối, cũng đừng nên lạm dụng quá mức ý tốt của người khác. Đối tốt vì lòng tốt hay đối tốt chỉ vì lợi dụng, đều do chúng ta quyết định cả thôi!Lòng tốt là vô giá, nhưng liệu có ai muốn cho đi nguyện không nhận lại?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx