sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh, Em và hồi ức của chúng ta - Chương 06 - 07

Chương 6: Năm Tháng Tựa Lưỡi DaoCó một loại vũ khí vô hình giết người trong nháy mắt được gọi tên là thời gian.​

Khách sạn Victor.Ngày đầu tiên đến Singapor, vì lịch làm việc liên tục nên bên đối tác chưa thể đưa ra mốc hẹn nhất định để cùng ngồi xuống bàn bạc nên Chấn Phong tận dụng thời gian online từ xa để quản lý một số công việc ở phòng kinh doanh.Ngày thứ hai ở Singapor, nhận được điện thoại từ ba bảo anh dành ra một ngày để đi khảo sát tình hình thị trường tiêu thụ các loại phần mềm khác nhau mà thời gian qua Nhất Kiến đã cung cấp. Ngày thứ ba ở Singapor, vì sự nài nỉ của Tường Vi mà Chấn Phong phải cùng ra ngoài đi dạo với cô và cũng là để đầu óc được tự do nghỉ ngơi không vướng bận những chuyện có liên quan đến công việc. Ngày thứ tư ở Singapor, anh và đối tác gặp nhau.Xem xét lại bản hợp đồng mới lần cuối cùng để chắc chắn không có bất kỳ sai sót nào xuất hiện, Chấn Phong đưa tay day day hai bên thái dương một lúc rồi đặt hợp đồng lên bàn kính. Đi đến trước tủ quần áo, Chấn Phong khom người lấy vali hành lý. Nhiệm vụ của anh đến đây đã hoàn thành, anh không còn lý do để nán lại Singapor thêm một ngày nào nữa.Cốc cốc cốc- Chấn Phong, là em đây!Cạch.Mở cửa, Chấn Phong nghi hoặc nhìn gương mặt hớn hở của Tường Vi. Trước khi anh hé môi nói gì đó thì cô đã chạy thẳng vào phòng như một cơn gió. Dừng lại giữa phòng khách, Tường Vi vui mừng ra hiệu chiến thắng. Tường Vi biết, nếu cô cho anh cơ hội mở miệng thì cô đừng mong là sẽ đặt chân vào phòng của anh. Hành động luôn luôn có công dụng nhanh hơn lời nói, trải qua mấy ngày bị anh lơ đi thì cô đã rút ra được một bài học có giá trị lớn. Để chinh phục anh, cô phải hành động nhanh hơn anh. Chính thời gian sẽ giúp cô chiếm được trái tim anh một cách trọn vẹn, tình cảm rồi sẽ nảy sinh khi hai người ở cùng nhau thật lâu. Thở dài, Chấn Phong chậm rãi quay trở lại phòng ngủ tiếp tục thu xếp đồ đạc.Giữa hai người nếu đã không có chỗ cho những cảm giác mang tên tình yêu thì dù có ở bên cạnh nhau đến suốt cuộc đời cũng chẳng thể nào tìm thấy hạnh phúc, Tường Vi chính là không biết được nguyên lý này. Cô luôn nghĩ rằng sẽ có một ngày có được trái tim của anh nhưng lại không lường trước được trong trái tim anh hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào là dành cho riêng cô. Những lời anh nói điều được cô quăng từ tai này sang tai kia và cố chấp với suy nghĩ của cô, bây giờ dù cho anh có từ chối thêm vạn lần nữa thì vẫn không lay chuyển được cô. Nếu đã vậy thì cứ để mọi thứ trôi theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên mà diễn tiến.Lon ton chạy theo phía sau Chấn Phong, Tường Vi kinh ngạc thốt lên:- Anh đang làm gì vậy?Đặt chiếc sơ mi cuối cùng vào vali, Chấn Phong khẽ:- Anh phải về!- Sao lại về chứ?- Anh đã giải quyết xong mọi việc, phải về để báo cáo.- Nhưng ba anh đã nói chúng ta có thể chơi thêm vài ngày mà?- Vậy em cứ ở lại!Rầm.Hất mạnh vali của Chấn Phong xuống đất, Tường Vi tức giận nhìn anh. Cô sẽ ở lại nếu anh cũng ở lại với cô, còn anh lại có thể dửng dưng bỏ về trước xong lại bảo cô cứ ở lại nếu cô muốn. Luôn chạy theo anh với nụ cười trên môi không có nghĩa là trái tim cô không đau đớn mỗi khi nhận thấy sự vô tâm của anh, cô quan tâm đến cảm xúc của anh ngược lại anh chẳng màn đến cảm xúc của cô. Kiên quyết chạy theo anh đồng nghĩa với việc mang trái tim của chính mình ra chà đạp để nó hằn đầy những vết thương chỉ anh mới có thể chữa trị. Cô vì anh cam chịu nỗi thống khổ giày vò mỗi đêm, còn anh lại ích kỷ với niềm vui của riêng anh mà bỏ mặc nỗi đau của cô. Bây giờ thì anh chưa yêu cô như cô đã yêu anh, nhưng anh rồi sẽ yêu cô như cô đã yêu anh, cô không tin là không thể.Nhìn hành lý bừa bộn trên đất, Chấn Phong nhíu chặt mày.Sự khó chịu của Chấn Phong càng khiến Tường Vi thêm giận dữ. Đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước của Tường Vi trông thật đáng thương mặc dù chẳng thể khiến Chấn Phong cảm thấy có lỗi, dù chỉ chút ít. Tiến đến trước mặt anh, cô nhanh như cắt nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn khiến anh không kịp trở tay. Đến khi ý thức được hành động của Tường Vi, Chấn Phong lập tức đẩy cô khỏi người anh.- Đừng để anh phải chán ghét em.- Nếu ghét em, tức là anh cũng có cảm giác với em.Bỏ mặc lời nói của Tường Vi, Chấn Phong ngồi xuống xếp lại quần áo vào vali. - Anh cũng có cảm giác, phải không?Nhếch môi, Chấn Phong lạnh giọng:- Không.- Anh nói dối, em không tin anh không cảm nhận được gì!Kéo hành lý bước thẳng đến cửa, Chấn Phong đột nhiên dừng hẳn lại. Lần này cô đã quá đáng đến mức phá vỡ nguyên tắc anh tự mình đặt ra cho cô, cho nên anh cũng chẳng cần cho cô một lý do để có thể tiếp tục ngang nhiên xuất hiện trước mặt anh. Cô đã gạt bỏ tình bạn anh cố công xây dựng cho hai người, anh việc gì phải lại duy trì mối quan hệ bạn bè cùng cô.Không hề ngoái đầu nhìn Tường Vi, Chấn Phong lãnh đạm cất giọng:- Nếu em muốn biết cảm nhận của anh, thì đó chính là kinh tởm. - Chấn Phong, anh thật quá đáng!- Sai rồi, là do em.Nhìn Chấn Phong biến mất ngay lối vào khiến tim Tường Vi hẫng mất một nhịp, giống như anh càng đi càng xa tầm với. Đứng chôn chân tại chỗ, cô bần thần đưa cánh tay run rẩy chạm vào ngực trái. Trái tim bé nhỏ đang hành hạ chủ nhân của nó, nhói lên từng hồi từng hồi như muốn trêu đùa vết xước đang rỉ máu để máu loang ra nhiều mảng lớn lan đến toàn bộ những nơi lành lặn. Một giọt nước mắt tràn khóe mi, long lanh và trong suốt như hạt pha lê quý báu. Vị mặn của nước mắt khi chạm vào đôi môi mỏng tưởng chừng sẽ rơi ngay xuống đất thấm đẫm vào thảm lót sàn, nhưng trái lại như có cả ngàn viên muối mặn chát chạy ào vào chỗ bị thương.Phong…Anh không phải là gió…Anh sẽ không tự do như gió…Còn em…Em không phải là mây…Em sẽ không bất định như mây…Người đó là người anh cần phải bảo vệ như một nghĩa vụ, anh chưa nhận ra được giữa anh và người đó chỉ tồn tại sự thương hại đáng buồn. Anh vì người đó mà hết lần này đến lần khác từ chối tình cảm của em dành cho anh, hết lần đến lần khác khiến tim em vì anh lưu giữ những vết sẹo to lớn. Nghĩ rằng trong những tháng ngày qua anh cũng có chút cảm tình với em nên mới mạnh dạn trao cho anh một nụ hôn như để chứng minh điều em nghĩ là hoàn toàn đúng, nước cờ này em đã đi sai. Tình yêu này em sẽ hết lòng bảo vệ như cái cách anh bảo vệ người con gái kia, chúng ta giống nhau ở chỗ điều ra sức bảo vệ thứ quý giá nhất của chính mình. Em sẽ cho anh thêm thời gian, thời gian để từ từ nhận định được tình yêu của em.Anh có thứ cần bảo vệ, em cũng có thứ cần phải bảo vệ. * * *Bệnh viện Gia Đoàn.Khuôn viên.- Ha ha ha, mau đưa kẹo cho em!Bàn tay tròn tròn dang ra nhận lấy những viên socola thơm ngon, sau đó lanh trí bỏ gọn một viên socola quyện vị sữa ngọt lịm vào miệng. Nhai nhai, nuốt. Cậu nhóc thích thú bật cười chạy vội theo chị tốt bụng vừa cho mình kẹo. Quần áo dành cho bệnh nhân chẳng khiến cái dáng nhỏ bé trở nên yếu ớt, gương mặt phúng phính tràn đầy sức sống khiến người xung quanh vui vẻ nhoẻn miệng cười.Một cô bé vừa vặn chạy đến đứng chắn trước cậu nhóc ban nãy, ôm chặt con gấu nhồi bông trắng tinh vào lòng như vật báu. Đưa bàn tay còn lại kéo kéo vạt áo cậu nhóc, chất giọng đáng yêu vang lên:- Khang chặn bác sĩ Huy lại giùm Mi đi!Gật đầu cái rụp, cậu nhóc tên Khang dúi những viên socola đẹp mắt vào tay cô bé gái xinh xắn tên Mi. Xoay người lại phía sau, nhóc Khang vẫy vẫy tay với ý muốn thu hút sự chú ý của một cậu nhóc ngồi cách đó không xa. Nhóc Khang rất biết nghe lời người lớn và đặc biệt ngoan ngoãn, có một chị tốt bụng đã mách cho nhóc một kế vô cùng hay để bắt được vị bác sĩ đẹp trai và cũng khó tính nhất bệnh viện Gia Đoàn vào cái hôm nhóc khóc loạn không muốn bị bác sĩ tiêm vào mông. Chị tốt bụng đã dặn rằng phải lôi kéo đồng minh càng đông càng tốt, nhóc Khang vốn dĩ có kết bạn với vài đứa nhóc khác ở những phòng bên cạnh nên quan hệ cũng khá rộng.- Khoa, Khoa, Khoa. Ở đây nè!Ngẩng người nhìn nụ cười nguy hiểm của Khang, cậu nhóc tên Khoa khó chịu nhảy phóc khỏi ghế đá. Khoa biết tỏng Khang đang âm mưu chuyện động trời gì, cứ trêu chọc bác sĩ Huy cho đã đời rồi về sau lại khóc lóc khi bị bác sĩ tiêm vào mông, lúc đó chị tốt bụng có xuất hiện cũng không cứu được đâu. Khoa không hề sợ bị bác sĩ Huy tiêm, cậu nhóc đồng ý hợp tác với Khang là vì một lý do khác. Khoa rất thích chị tốt bụng nhé, còn bác sĩ Huy thì lại cứ nói chuyện với chị tốt bụng miết làm Khoa chẳng có cơ hội nói chuyện nhiều với chị tốt bụng. - Nghe rồi, kêu lắm thế!Kéo tay Khoa, Khang thắc mắc nhìn Mi:- Mi, Nguyệt đâu?Ngoái đầu lại tìm kiếm, bé Mi gọi lớn:- Nguyệt, chạy lại đây nhanh lên!Bốn đứa trẻ kháu khỉnh với nụ cười hồn nhiên tươi sáng như ánh nắng mặt trời lon ton chạy quanh người con trai cao lớn khoác áo blouse dính đầy vết bẩn nâu. Một bên ngập tràn tiếng cười trẻ nhỏ, bên còn lại là nét mặt bất đắc dĩ đến khổ sở. Bế thóc đứa nhóc vẫn luôn ngoan ngoãn khi tiêm thuốc lên, Gia Huy khó khăn ngó sang phía đối diện. - Hân, lần sau em đừng đem socola đến nữa!- Em không biết!- Còn nói không biết? – Chỉ vào những vết bẩn trên áo blouse, Gia Huy nói tiếp – Đây là thành quả mà em đã thu được. Chắc chắn em còn muốn trả thù anh nên mới mua chuộc mấy đứa nhỏ này, đúng không? Quẹt nhanh một đường socola lên gương mặt đẹp trai của Gia Huy khiến anh tròn mắt xoay đầu lại, nhóc Khoa bênh vực Di Hân:- Không phải chị tốt bụng mua chuộc tụi con, là tự tụi con muốn trả thù bác sĩ Huy thôi!Nhóc Khang ở một bên liền gật gù:- Đúng đó, đúng đó!Bé Nguyệt thút thít ngước nhìn Gia Huy:- Bác sĩ Huy tiêm rất đau!Thấy bạn bè ai cũng đã cất giọng phê bình bác sĩ Huy đẹp trai, bé Mi lập tức chạy đến cạnh bác sĩ đẹp trai cố gắng nhón chân dùng hành động kéo vạt áo như vừa rồi làm với Khang. Vì chiều cao của nhóc Khang và bác sĩ Huy hoàn toàn khác nhau nên bé Mi nhón mãi cũng chẳng thể nào chạm được đến vạt áo của anh. Giơ gấu nhồi bông lên, bé Mi dùng sức đánh vào người anh. - Con cũng muốn nói, con cũng muốn nói!Đợi đến khi Gia Huy cuối đầu tò mò thì cô nhóc mới mỉm cười:- Bác sĩ Huy chính là mụ phù thủy độc ác!Giỏi rồi!Đổi luôn giới tính!Còn dám ví von anh là mụ phù thủy độc ác!Đặt nhóc Khoa xuống đất, Gia Huy trừng mắt đe dọa sau đó cuối người toan tóm lấy bé Mi nhưng không thành công. Anh dũng kéo bé Mi ra phía sau lưng mình, nhóc Khang chống nạnh nhìn Gia Huy:- Không được ăn hiếp Mi đâu!Thấy Khang đứng chống nạnh bảo vệ cho Mi, bé Nguyệt lấy can đảm bước đến đứng cạnh một Gia Huy đang ngồi nhìn chằm chằm thằng nhóc anh hùng. Nhóc con Nguyệt thơ ngây đưa tay lau sạch socola dính một bên má của Gia Huy, sau đó hung hăng quay sang nhóc Khang:- Không được ăn hiếp bác sĩ Huy đâu!Phì cười trước sự ngây ngô của bốn đứa nhóc đáng yêu, Di Hân chạy đến xoa đầu cậu nhóc đang bị xem là vô hình và không hề vướng vào một mối tình dễ thương nào. Kéo nhẹ cánh tay để Di Hân ngồi xuống cạnh mình, nhóc Khoa đưa mắt về phía bốn người kia mà nói lớn:- Không ai được ăn hiếp chị tốt bụng đâu!

* * *

Chương 7: Có Anh Ở Đây RồiThừa biết đơn phương là âm thầm ở sau lưng, dù vậy vẫn ngoan cố kiên trì!

​Chát!Tiếng tát tay vang lên giữa màn đêm thinh lặng, phá hỏng sự tĩnh mịch khiến cho cơn gió se lòng ngỡ ngàng. Ôm chặt một bên má đỏ hoe hằn rõ vết năm ngón tay, Di Hân kiên cường nhìn chằm chằm chú Thanh. Đứng một bên tỏ vẻ khinh thường, Kim quét mắt khắp người Di Ngọc rồi mai mỉa:- Hứ, xem dạy con gái lại cho tốt đi!Đưa mắt nhìn con gái tội nghiệp, Di Ngọc rơm rớm nước mắt.Nhà người ta có tiền có bạc cho con cái ăn học ở nước ngoài, còn bà chẳng có gì ngoài cuộc sống bình dị qua ngày cùng đứa con gái phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Cứ tưởng rằng mọi chuyện ở đám tang đã được cho vào quá khứ, nhưng không hẳn đã vậy vì con người ta đôi khi vẫn luôn lấy quá khứ ra làm tấm bia chắn. Trở thành những vị khách không được mời mà vẫn đến, Thanh và Kim thản nhiên đòi lại số tiền đã bỏ ra trong tang lễ dạo trước.Bước đến bên cạnh mẹ, Di Hân không phục tiếp tục nói:- Tôi cứ thích nói đó, thì đã sao? Có một cuộc sống giả nhân giả nghĩa như hai người thật đáng khinh bỉ, màu trắng mà qua tay hai người rồi thì cũng sẽ trở thành màu đen. Con gái hai người được đi du học thì oách lắm hả? Tôi không có diễm phúc như con gái hai người thì có gì phải buồn? Ít ra tôi có một gia đình đúng nghĩa và tôi hạnh phúc với những gì tôi có.- Đồ mất dạy.Giơ cao tay lên, Thanh toan tát thêm một cái vào mặt Di Hân. Nhưng bất ngờ, có một cánh tay chắc khỏe khác nhanh gọn nắm chặt lấy cánh tay vừa giơ cao của Thanh. Chẳng đợi Thanh ngoái đầu lại thì cánh tay đã được thả tự do, đồng thời một lực đạo mạnh mẽ đẩy Thanh rời khỏi vị trí ban đầu. Sau khi lấy lại thăng bằng, Thanh trợn mắt nhìn người vừa xuất hiện. Khoanh hai tay trước ngực, Hữu Thiên cười nhạt:- Du học có gì hay ho đâu, quan trọng là tài giỏi đến mức nào kìa!Liếc Hữu Thiên, Kim kéo Thanh đi:- Tụi bây cùng một giuộc cả thôi, nói với tụi bây chỉ phí nước bọt. Nếu có tiền thì mau trả lại số tiền trong đám tang đi, đừng để người ta phải đòi hụt hơi. Hai đứa bây mà có cưới nhau về chắc chịu chung cảnh cạp đất mà ăn, đừng cưới vội nhá!Ngoáy ngoáy tai, Hữu Thiên chán chường:- Không tiễn.Có tiền, có tất cả!Không tiền, mất tất cả!Đồng tiền luôn toát ra mùi ma lực mãnh liệt, chúng ta là người sử dụng tiền hay chính tiền là thứ sai khiến chúng ta thì chỉ có trong lòng chúng ta mới rõ hơn ai hết. Hữu Thiên thật khâm phục lũ người mặt dày giả tạo đang nhởn nhơ ngoài xã hội, có thể thay đổi sắc thái chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà không hề mỏi mệt. - Thiên, ông ở lại với mẹ tui chút nha?- Ừm!- Cám ơn ông!Cuối đầu, Di Hân đi nhanh ra ngoài.Thở dài, Hữu Thiên chậm rãi quay sang Di Ngọc:- Dì yên tâm, Hân không sao đâu ạ!Gật nhẹ đầu, Di Ngọc ngồi phịch xuống ghế.Chơi thân với Di Hân, Hữu Thiên cũng rất rõ tính khí của cô. Mỗi khi có chuyện buồn thì Di Hân rất ít khi chịu nói cho người khác nếu như không muốn, cô sẽ chỉ hứng trọn nỗi buồn vào lòng rồi từ từ nuốt trôi. Và vì như thế, Chấn Phong tuy ở bên cạnh Di Hân nhưng lắm lúc vẫn không biết được tình hình của cô. Nếu nói một cách chính diện theo hướng nhìn của Hữu Thiên thì quan hệ hiện tại của Di Hân và Chấn Phong vẫn còn duy trì ở mức độ… lén lút. Ngoài Hữu Thiên ra, chẳng còn bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của Chấn Phong trong lòng Di Hân. Anh vẫn luôn nghĩ, Chấn Phong mà biết được chuyện này thì sẽ không bao giờ để Di Hân tiếp tục chịu đựng những uất ức đó.- Ở quán bọn con có gặp khó khăn gì không, Thiên?- Dạ không, dì!- Cũng mừng cho hai đứa. – Nhớ ra điều gì đó, Di Ngọc vội hỏi Hữu Thiên – Người bạn đã giúp hai con mở quán có hay ghé quán không?- Không ghé thường lắm, sao vậy dì?- Tại dì không nghe bé Hân nhắc đến người bạn đó.Gãi gãi đầu, Hữu Thiên bất lực nở nụ cười. Di Hân đã không nhắc đến Chấn Phong với mẹ của cô thì bây giờ anh nên nói gì về anh chàng Chấn Phong kia đây. Chỉ sợ nói ra những sự việc mà Di Hân tạm thời chưa muốn cho mẹ cô biết xong liền chuốc lấy họa vào thân. Chấn Phong không phải không có khuyết điểm, khuyết điểm Hữu Thiên đã tìm ra được cho đến giờ chính là không làm rõ mối quan hệ của anh ta và Di Hân, một sợi dây mỏng tanh mỏng tênh tưởng chừng sẽ đứt làm đôi khi đung đưa trước gió.- Tại người bạn đó còn bận việc riêng ở chỗ làm nên hiếm có thời gian gặp bọn con, dì không cần lo lắng đâu, bọn con vẫn thường gọi điện thông báo tình hình cho nhau. Có lẽ qua một thời gian nữa, khi tất cả mọi thứ đã ổn định, con sẽ kéo người bạn đó đến cho dì xem mặt. Mà dì cũng phải cẩn thận đừng để nụ cười của tên đó dụ dỗ, anh ta là người khá đẹp trai và khá cuốn hút.Bà nên cảm ơn tui đi, Hân hung hăng!Bật cười, Di Ngọc khẽ lắc đầu.Hữu Thiên ngoài tài nhận diện người khác ra thì còn có một biệt tài khác, đó chính là khả năng mang đến cho gương mặt bất kỳ ai đó một nụ cười hài hòa, xóa tan muộn phiền chất chứa bên trong họ.- À, nhưng không đẹp bằng con!- Thằng nhóc này, thiệt hết biết!Tình bạn sẽ đến khi ta tôn trọng lẫn nhau.Tình bạn sẽ mất khi ta ích kỷ với nhau.Tui tôn trọng quyết định của bà, nếu như bà chưa chắc chắn về cảm xúc của mình đối với Chấn Phong thì tui cũng sẽ không nói nhiều về Chấn Phong trước mặt mẹ của bà. Giữa hai người nếu là thật lòng thật dạ thì sẽ sớm tìm ra được câu trả lời mà hai người còn hoài thắc mắc. Đôi lúc tui cũng rất hoài nghi, sợ rằng bà và anh chàng Chấn Phong đó chỉ là những cơn gió vô tình xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Mà gió thì luôn bất định, rồi sẽ có ngày bay đi mất hút chẳng để lại chút dấu vết. Tui mong bà cuối cùng sẽ lựa chọn đúng đắn để không hối hận về sau.* * *Màu vàng cam của đèn đường hắt mạnh lên từng cảnh vật, khuếch lên sắc xanh của dãy cây cao cao những giọt yên bình mờ ảo tạo nên bức tranh thủy mạc đẹp lộng lẫy nhưng thường bị con người lãng quên. Chậm chạp lê những bước chân mệt nhoài trên vỉa hè, Di Hân bỗng chốc buông tiếng thở dài yếu lòng. Người ta thường rơi nước mắt khi phát hiện bản thân đã ôm quá nhiều buồn rầu trong tâm hồn và cũng là khi phát hiện chính mình đã gắng mạnh mẽ quá lâu trong khoảng thời gian dài.Ngồi xuống ghế đá, Di Hân ngửa mặt lên ngắm nhìn những vì sao sáng trên cao. Bọn chúng có vẻ rất ung dung và tự tại, thỏa thích phát ra tia sáng lấp lánh lại không làm người nhìn chói mắt, ngược lại còn mang đến cảm giác an nhiên. Vùng trời đen sậm như bàn mê cung mất lối thoát, dựa vào nguồn sáng nhỏ nhoi từ tinh tú lùng sục đường ra bằng những hy vọng cứng cõi.Phong…Có lúc em rất mệt mỏi…Chỉ muốn dựa vào anh mà khóc…Nhưng…Em lại ngăn mình không được như thế!Anh muốn biết lý do không?Vì…Em không muốn mình quá ỷ lại vào anh…Sợ rằng sẽ có một ngày anh đột nhiên không xuất hiện ở bên cạnh em như anh vẫn thường làm, mà khi đó em lại quá dựa dẫm vào bờ vai của anh. Em sợ lúc anh biến mất khỏi cuộc đời của em mà không hề báo trước, em rồi sẽ như thế nào nếu như không đủ bản lĩnh để xóa đi ký ức về anh mà em đã từng lưu giữ? Cho nên bây giờ em phải tự mình thật mạnh mẽ bước qua mọi chông gai, ngăn cản phút yếu mềm tìm đến bên cạnh anh để vỡ òa như một đứa trẻ nhỏ.Phong…Liệu rằng…Anh…Có thể…Mãi mãi có mặt trong cuộc đời của em?Tầm nhìn đột nhiên bị một bàn tay to lớn che mất, Di Hân nhíu mày chỉnh lại tư thế ngồi thì lại tròn mắt khi thấy Gia Huy đang đứng trước mặt. Nở một nụ cười thay cho câu chào hỏi, Gia Huy thản nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Di Hân. Chọn đúng góc độ ban nãy cô đã nhìn, anh ngẩng đầu nhìn ngay ngôi sao nhỏ giữa nền thảm đen rồi tự chìm sâu vào suy nghĩ của chính mình. Linh và ngôi sao nhỏ kia thật giống nhau vô cùng, đều là hai điểm mút nối kết những cảm xúc giữa anh và Di Hân. Cũng chẳng biết tình yêu trong anh đã gia tăng đến mức độ nào, nhưng khi nãy nhìn thấy nét mặt chứa đầy nỗi buồn của cô thì tim anh chợt nhói.- Ước gì em là gió!Ngỡ ngàng, Gia Huy khẽ quay sang nhìn Di Hân:- Tại sao?- Làm gió sẽ được tự do tự tại. Không cần lo nghĩ đến phương hướng, muốn đi đến bất cứ đâu có thể liền đến. Cũng chẳng cần quan tâm cảm giác của người khác, chẳng cần đối mặt với những mệt mỏi mà cuộc sống mang lại. Được bay lượn khắp nơi, lại không phải mang thương tổn trong tâm hồn. Có thể được an nhiên như thế thì thật hạnh phúc, đúng không?Ngắm nhìn gương mặt có chút niềm vui của Di Hân khi nghĩ đến một ngày sẽ được hóa thành gió bay lượn khắp nơi, Gia Huy bất giác cười cùng với cô. Không để Di Hân mãi đắm chìm với những mơ tưởng không bao giờ thành sự thật và cũng là muốn giúp cô hiểu rõ hơn về giá trị của bản thân mình, anh khẽ giọng:- Em sai rồi!- Em không sai.Vỗ nhẹ đầu Di Hân, Gia Huy nói:- Làm gió thật sự rất mệt mỏi. Có thể cảm nhận được người ta thấy ấm áp hay lạnh lẽo, nhưng lại chẳng thể nào điều chỉnh lượng gió thổi qua. Hoặc là nhẹ nhàng lướt qua làm cho tia lửa ấm áp rung động chút ít, hoặc là vô tình lướt qua khiến sự buốt giá gia tăng đáng kể. Không có sự lựa chọn, chỉ tùy thuộc vào thời điểm nổi gió là khoảnh khắc xuân sang hay khoảnh khắc đông chớm. Người ta thường muốn trở thành gió, nhưng lại không nghĩ đến gió cũng muốn từ bỏ vị trí hiện tại của nó. Người ta thường muốn trở thành gió, nhưng lại không biết để được tự do giống gió thì phải đánh đổi những gì.- Vậy còn hiện tại? Cuộc sống này có quá nhiều điều khó tiếp đón và dối trá thì lúc nào cũng chen chân vào, có quá nhiều việc khó hiểu và em cũng chẳng muốn hiểu những việc đó để làm gì. Lòng người tựa như lưỡi dao, nói thay đổi liền thay đồi, không nói thay đổi cũng sẽ thay đổi. Từng lớp mặt nạ hoàn hảo được tạo ra để ngụy trang che đậy, đối xử với nhau thật tốt nhưng chưa hẳn đã là thật lòng. Chân tình giống như không tồn tại, quanh quẩn trong xã hội là những cạm bẫy gây tổn thương sâu nặng.Khẽ cười, anh đưa tay chỉ về phía bầu trời rộng lớn:- Em thấy ngôi sao đó không?- Nó thì có liên quan gì chứ?- Nó chỉ là một cá thể nhỏ giữa bầu trời rộng lớn, và xung quanh nó đương nhiên còn có những cá thể khác cũng giống như nó. Bầu trời rộng lớn là nơi nó sinh tồn, quyết định sống hay tồn tại là do nó lựa chọn. Nếu cứ mãi để ý đến màu đen vô tận của bầu trời rộng lớn, nó sẽ cảm thấy ánh sáng của nó thật yếu kém. Nhưng nếu nó chịu dùng hết sức mình mà tỏa sáng, ánh sáng của nó chắc chắn lan tỏa cả bầu trời.Em nói…Em đã có người yêu!Nhưng…Người yêu của em…Đang ở đâu…Lúc em có tâm sự…Khoảng cách giữa em và người yêu của em đủ lớn để một người như anh chen vào, đừng để anh có cơ hội cướp em từ tay anh chàng vô tâm kia. Anh sẽ mang em bước ra khỏi thế giới của người kia để em thôi phân vân, để em hạnh phúc tựa vào anh mà yên tâm ngắm nhìn thế giới loạn lạc ngoài kia.Hân…Liệu rằng…Anh…Có thể…Mãi mãi có mặt trong cuộc đời của em?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx