sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh, Em và hồi ức của chúng ta - Chương 08 - 09

Chương 8: Càng Đơn Thuần, Càng Hạnh PhúcCó những thứ rất đơn giản, nhưng cũng chính những thứ đó khiến ta hạnh phúc!​

- Tại sao lại yêu em?Em…Muốn biết lý do…Bởi…Hai chúng ta…Rất mơ hồ!Nếu biết được vì sao anh yêu em, em đã không bất lực đến mức chính mình cũng chẳng hiểu nổi nhịp đập của trái tim.Không nhìn thẳng vào Chấn Phong, Di Hân khẽ khàng đặt một câu hỏi. Câu hỏi này đã hoành hành trong tâm trí của cô mãi mà chẳng thể giải mã được, cũng chính câu hỏi này khiến cô hoài nghi và lo ngại về những cảm giác giữa anh và cô. Những người yêu nhau thường muốn ở bên cạnh nhau. Những người yêu nhau thường cảm thấy hạnh phúc khi tay trong tay sánh bước cùng nhau. Và những người yêu nhau cũng thường hỏi nhau những câu đại loại như trên. Người ta vẫn biết rằng trái tim của phe tóc dài rất mong manh dễ vỡ và cũng trong suốt hệt viên kim cương sáng loáng sang trọng, nhưng người ta vẫn không thể nào ngừng hẳn việc khiến trái tim đó chứa đầy vết xước nhỏ.Con gái ấy à?Họ nhạy cảm, hay nghi ngờ, mãi lo sợ và quá căm ghét thương tổn!Dời ánh mắt đi nơi khác, Chấn Phong âm trầm cất giọng:- Anh cũng chưa tìm ra nguyên do.Anh…Không muốn biết lý do…Bởi…Hai chúng ta…Rất đơn giản!Nếu biết được vì sao lại yêu em, anh đã không bất lực đến mức chính mình cũng chẳng quản nổi nhịp đập của trái tim.Cho tay vào túi quần, Chấn Phong chầm chậm lấy ra một chuỗi hạt nhỏ xinh xắn sau đó đeo nó vào tay Di Hân. Lang thang ngoài những con đường đầy ắp người, anh vô tình trông thấy một quầy bán những hạt chuỗi bé bé xinh xinh. Học được cách xâu chuỗi hạt từ người bán hàng, Chấn Phong khó khăn lắm mới có thể bước chân vào việc làm của con gái. Ngắm nghía món quà nhỏ mình đã cất công hoàn thành trong một đêm ở Singapor, anh hài lòng mỉm cười. Ghé đầu vào tai cô, anh khẽ:- Đi qua rất nhiều cửa hàng, cuối cùng anh cũng chọn được một món đồ phù hợp với em.Mà…Em sẽ mãi không thể nào biết được…Món quà này…Là vô giá…Nhìn chuỗi hạt trên tay, Di Hân nhoẻn miệng cười. Những lần trước Chấn Phong đi công tác về đều không mang theo quà cho cô, đột nhiên lần này lại xuất hiện một chuỗi hạt đẹp mắt làm quà tặng. Cân nhắc suy nghĩ, có phải đã đến lúc cho cả thế giới này biết đến mối quan hệ của cô và anh hay là cứ tiếp tục duy trì những tháng ngày hiện tại? Xem một ai đó như cả thế giới của mình đương nhiên không khó, hơn nữa việc có cả thế giới trong tim là điều hạnh phúc nhất thế gian này, bất kỳ ai cũng một lần ao ước.Quay sang Chấn Phong, Di Hân nheo mắt cố làm ra vẻ mặt không hài lòng với món quà.- Em nghĩ anh sẽ tặng em thứ gì đó có giá trị hơn đấy!Chau mày, Chấn Phong cứng ngắc:- Nhẫn kim cương?- Em chỉ lấy kim cương thôi!Đăm chiêu nhìn cô gái nhỏ, anh liếm môi:- Anh?Nhìn anh, nghe anh nói. Không nhìn anh, nghe anh nói.Cảm giác đều như nhau!Nhớ đến cái lần cả hai trò chuyện qua di động, Di Hân lập tức lườm anh. Chính cô cũng không biết bản thân sắp sửa sẽ nói ra những gì anh mong muốn, chính cô cũng không biết bản thân đã tự nhảy vào lưới của kẻ đi săn chuyên nghiệp.- Phong, biến thái!- Anh biết.- Anh!- Được rồi, anh biết là anh có giá trị mà!Những câu nói của Chấn Phong có một không hai và cá tính của anh cũng là một không hai, ai nói chuyện cùng anh không bị tức chết đã là may mắn của họ, riêng Di Hân đã là bại tướng chết thảm dưới tay anh từ lâu rồi cho nên cảm giác bị bức đến tức dường như không quá lạ lẫm.Im lặng là vàng, im lặng là vàng.Bước đi song song cùng nhau, Di Hân không ngừng niệm thần chú trong đầu. Đi với ai cũng không quan trọng, quan trọng là sự im lặng sẽ khiến bầu không khí trở nên rất ngượng ngùng và khó chịu. Đi với Chấn Phong là rất quan trọng, quan trọng vì sự im lặng sẽ giúp thỏ trắng ngây thơ thoát khỏi cái bẫy chết người của thợ săn sát thỏ. Thêm một lưu ý nhỏ nữa là rất khó để giữ được sự im lặng khi đi với thợ săn sát thỏ.- Nhà lầu?Dừng bước, Di Hân cười:- Em đứng tên!Nghiêng đầu thích thú, Chấn Phong khẽ:- Ôtô?- Cũng do em đứng tên!- Con?- Cũng do em… – Im bặt, Di Hân lườm xéo Chấn Phong – Anh vừa nói cái gì?Ra chiều suy nghĩ, Chấn Phong bỗng nhiên gật gù:- Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng.Đường phố đông đúc, người và xe qua lại không ngừng cũng khiến người nhìn cảm thấy hai mắt mỏi nhừ và choáng váng. Ven đường là hàng bốn bánh đậu thẳng tấp chiếm lấy bóng mát từ những tán cây xum xuê. Cái oi bức làm mồ hôi chảy dài trên trán, gia tăng sự khó chịu trong lòng nhiều người. Xa xa là một gốc đại thụ to um đứng sừng sững giữa ánh mặt trời chói chang, một nam một nữ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc chơi trò rượt đuổi ngây ngô. Tiếng cười hòa cùng tiếng gió, bóng của họ đổ dài trên mặt đất in hằn tia yêu thương.* * * Rầm!Chiếc bàn gỗ bị một lực mạnh tác động nên ngã gục xuống đất, mọi thứ vốn đã ngay gọn sắp xếp trên bàn hiện giờ biến thành một đống hỗn độn dưới nền gạch lạnh lẽo. Đạp mạnh vào cái ghế còn đứng sừng sững bên cạnh, Thanh nghiến răng: - Tôi không cần biết, bà kiếm đâu ra tiền thì kiếm để trả tiền lại cho bọn tôi. Đối với Thanh, tiền là trên hết. Thanh sẽ trân trọng và buông lời xu nịnh những kẻ lắm tiền của trong tay nhưng đồng thời cũng xa lánh và lên mặt với những kẻ nghèo hèn bần cùng trong túi chẳng có bao nhiêu tiền. Cuộc đời là một chuỗi hoạt động gắn liền với nhiều sự mua bán chân thật, mà trong đó tiền là kẻ chỉ huy mọi thứ. Chúng ta vẫn thường cho rằng tiền không phải vạn năng, nhưng chúng ta cũng biết được rằng có tiền trong tay sẽ có được vạn năng. Đồng tiền, bản chất của nó rất cao đẹp. Con người, bản chất của họ rất đáng quý. Sự kết hợp giữa đồng tiền và con người sẽ tạo ra kỳ tích nhiệm màu hoặc cũng có thể tạo ra một chấn động mạnh mẽ. Nếu đó là kỳ tích nhiệm màu thì dĩ nhiên điều hạnh phúc tốt đẹp sẽ làm cho cuộc sống thêm tươi mát, còn nếu đó là một chấn động mạnh mẽ thì tất nhiên mọi diễn biến về sau điều là những việc không thể ngờ. Ai đó đã từng nói rằng: “Thiện là bị động, nó phục tùng lý trí. Ác là chủ động, nó sinh ra hành động. Thiện là thiên đường, ác là địa ngục.” Mà ranh giới ở giữa thiên đường và địa ngục lại chính là nơi con người đang sinh tồn.Liếc sang Di Ngọc, Kim gắt gỏng:- Cũng may con bọn tôi học ở nước ngoài có tương lai, mỗi tháng điều có dư chút tiền gửi về đây cho bọn tôi, không thôi chắc cũng không có một xu trong người như bà.- Nói đủ chưa?Bước tới trước một bước, Hữu Thiên nhướn mày. Hôm nay anh tạm giao mọi việc ở quán lại cho nhân viên để mang chút ít đồ đến cho mẹ của Di Hân, vừa vào tới nhà thì đã trông thấy hai vị khách không mời vẫn đến có mặt trong nhà. Miệng lưỡi của con người quả nhiên là thứ đáng sợ nhất, có thể biến màu trắng thành màu đen và màu đen thành màu vàng trong chớp nhoáng. Hữu Thiên đã từng nuôi trong đầu một suy nghĩ duy nhất, chính là đã là người trong nhà thì sẽ không bao giờ đối xử xấu với nhau. Bây giờ anh mới biết bản thân đã lầm, lầm nghiêm trọng. Không phải người trong nhà nào cũng chân thành tốt tính, cũng không phải người trong nhà nào cũng có tình có nghĩa, càng không phải người trong nhà nào cũng làm lơ với tiền.Kéo Hữu Thiên lại, Di Ngọc bất lực lắc đầu ý bảo đừng nên tranh cãi. - Mày thì có quyền gì mà lên tiếng?- Ừ, tôi không có quyền! – Tiến tới gần Thanh, Hữu Thiên hạ thấp giọng – Nhưng mà đánh một người chướng mắt ngoài đường, tôi có quyền đấy! Tin không?Khoanh hai tay trước ngực, Kim bĩu môi xem thường:- Người mất dạy chơi với kẻ mất dạy đúng là khó dạy bảo, mày với con Hân xem ra đúng là một cặp trời sinh có tính cách mất dạy.- Nói tôi thì không sao, nhưng đừng có đánh giá bạn của tôi!Quay qua nơi vừa phát ra tiếng nói, Hữu Thiên trợn mắt:- Hân?- Ông đó, để người ta nói mình như vậy cũng không...- Đã bị người không ra gì cho là mất dạy rồi thì mất dạy tới cùng vậy, bà với tui hiểu là được rồi mà!Đẩy Hữu Thiên qua một bên, Thanh đưa mắt liếc Di Hân:- Nói nhiều quá, trả tiền mau đi.Sau khi cùng Chấn Phong trở về quán, Di Hân mới biết Hữu Thiên đã đến nhà cô. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cô liền đưa Chấn Phong theo đến nhà với ý định là sẽ giới thiệu anh cho mẹ cô biết. Không nghĩ đến có chú Thanh và dì Kim đang có mặt ở nhà, để anh chứng kiến những chuyện này thật không hay chút nào. Đi đến kéo Hữu Thiên về phía mình, Di Hân cố gắng kìm nén cơn giận trong người. Ngoái đầu lại nhìn Chấn Phong, cô làm ra nét mặt xin lỗi nhưng chỉ nhận được cái nhìn khó hiểu từ anh. Trong ánh mắt của anh tưởng chừng như xuất hiện rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, tận sâu dưới đáy mắt một chút thất vọng nặng nề.Anh…Đã từng nghĩ rằng…Em không tin tưởng anh!Và…Anh đã đúng!Bởi…Em chưa từng muốn ỷ lại vào anh…Anh… Rất muốn biết…Lý do…Khiến em không muốn dựa vào anh…Lấy di động ra, Chấn Phong nhìn qua chỗ Thanh:- Họ nợ bao nhiêu?Liếc Chấn Phong, Thanh kênh kiệu:- Mười tám triệu, trả nổi không?- Số tài khoản ngân hàng?Nhíu mày, Di Hân nhìn Chấn Phong không chớp mắt. Cô đã tự nhủ không để bản thân quá dựa dẫm vào anh, bây giờ anh có ý định giúp cô trả số tiền kia không vì bất cứ lý do gì càng khiến cô thêm rối bời. Từng rất mệt mỏi chỉ muốn tìm được một người có thể dọn dẹp mọi hỗn độn trong cuộc đời, nhưng khi có một người ở bên cạnh thì lại không muốn để chính mình đứng yên nhìn người đó che chở bảo vệ. Cứ tiếp tục bất đồng quan điểm như vậy trong nội tâm chỉ khiến tâm hồn bị giam cầm trong thống khổ, chỉ sợ có ngày sẽ thổ huyết mà chết. Nhưng có những điều không phải cứ muốn nghĩ theo hướng một chiều thì sẽ làm được, vì suy nghĩ của con người đôi khi cũng chẳng thể hiểu nổi.Nắm chặt tay, Di Hân kiên quyết:- Phong, đây là chuyện của em.- Anh biết.- Còn nhớ lần anh đã gửi bảng biểu thống kê không? Chính anh đã nói đó là lần cuối cùng anh giúp em, cho nên hãy để tự em giải quyết chuyện này đi. Nếu mỗi lần có chuyện không hay xảy ra anh đều xuất hiện để dẹp yên thì sau này em sẽ phải đối mặt với những khó khăn khi không có anh bên cạnh như thế nào đây?Dời mắt khỏi di động, Chấn Phong khẽ:- Lần này thôi! – Sau đó, quay sang Thanh – Số tài khoản ngân hàng?- 711AB1347829.Những ngón tay linh động trượt nhanh trên màn hình cảm ứng, Chấn Phong hài lòng nhìn dòng tin nhắn hồi đáp từ người trợ lý của mình. Cất lại di động vào túi, anh thản nhiên nói với Thanh:- Cứ kiểm tra tài khoản.Hân…Bây giờ…Chủ nợ của em…Chính là anh!

* * *

Chương 9: Thời Gian Sẽ Trả Lời Những Câu HỏiĐồng hồ cát lúc nào cũng có hai đầu, đó là vì nó luôn muốn cho chúng ta cơ hội thứ hai.​

Sợi nắng mềm mại ghé lên bờ vai rắn chắc, nhẹ nhàng dùng những ngón tay êm ái đầy ấm áp vuốt ve nội tâm mỏi mệt lắm ưu phiền. Những bước chân vô định cứ hướng thẳng vào cánh cửa nằm im lìm phía trước, trí não nương theo gió bay đi tận đâu đâu chẳng màn khung cảnh oi bức đang hiện ra.Chợt dừng lại, Chấn Phong trầm tư thừ người.Thứ Chấn Phong hiện tại tìm kiếm chính là cái gọi là tình yêu đích thực, nhưng mà tình yêu đích thực rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào với anh khi mà mọi cảm xúc của anh đều đã đang dần trao cho Di Hân và cô thì dường như chưa hẳn tin tưởng vào anh. Ví như giữa cô và anh căn bản là thứ tình cảm của lòng thương hại thì làm sao để giải mã về những nỗi nhớ tồn động trong anh lúc hai người tạm chia xa?Em đó…Vì sao chưa chịu tựa hẳn vào vai anh?Hay tại…Anh…Không thể khiến em tin tưởng?Con đường này một khi đã chọn biết trước sẽ có nhiều chông gai xuất hiện, đích đến vẫn nằm ở một nơi nào đó rất xa vị trí hiện tại. Không cần biết trải qua khoảng thời gian bao lâu mới có thể nắm trong tay lời giải đáp, chỉ cần biết hãy nên trân trọng những khoảnh khắc đã từng trải qua và thưởng thức từng bước chân phong trần trên gai nhọn.Chôn chặt suy nghĩ lại trong lòng, Chấn Phong đưa tay đẩy cánh cửa vào.- Con vừa đi đâu?Ngồi yên ở sofa, Chấn Nam không rời mắt khỏi tờ báo đang đọc dở mà hạ thấp giọng nói bật ra từng thanh từ âm trầm. Bao nhiêu lần chơi đùa bên ngoài đều không tính, lần này ông không tin ông vẫn không hiểu bản tính của đứa con trai duy nhất trong nhà. Môn đăng thì hộ phải đối, đó là quy luật vĩnh viễn chẳng thể bài trừ hay thay đổi. Chấn Nam sống trong một gia đình nghiêm khắc từ nhỏ, cho nên có rất nhiều đạo lý ông đã được răng dạy một cách kỹ lưỡng. Thở dài, Chấn Phong chậm rãi di chuyển đến đối diện Chấn Nam. Anh và ba vốn dĩ xưa nay rất khó hòa hợp, suy nghĩ giữa hai người dường như chưa khi nào trùng khớp hay chí ít là thấu hiểu đối phương. Lời nói đã không khiến ba nhất mực tin tưởng vào anh thì chỉ còn cách dùng hành động để chứng minh cho ông thấy, làm cho ông phải tin vào tình yêu mà anh dành cho Di Hân.Ngẩng đầu, Chấn Nam tức giận nhíu chặt mày:- Ba hỏi con vừa đi đâu?Đặt tách trà nóng vừa mới pha xong lên bàn, kéo đến trước mặt Chấn Nam, Mai nhẹ nhàng nói:- Ông uống trà đã, có gì từ từ nói sau cũng được!- Còn không trả lời?- Con ra ngoài có chút việc.Nhìn sự điềm tĩnh của Chấn Phong, Chấn Nam không nói không rằng đặt tờ báo trên tay xuống bàn. Ông thường nghĩ không ai trên đời này thấu hiểu con trai bằng ba và không ai trên đời này thấu hiểu con gái bằng mẹ, ông vẫn tin tưởng chỉ ông mới hiểu rõ tính cách của đứa con trai bướng bỉnh giống hệt ông lúc trẻ. Rời khỏi ghế sofa, ông tiến đến trước mặt anh, nghiêm giọng:- Việc gì mà phải dùng đến mười tám triệu?- Mười tám triệu đó con không lấy của công ty, đó là tiền do chính con kiếm được.Chấn Nam không phủ nhận điều đó, nhưng đồng thời cũng thừa nhận số tiền đó đối với gia đình ông hoàn toàn thừa khả năng kiếm lại được. Ông không tính toán về vấn đề tiền bạc đối với Chấn Phong, cái ông lo lắng chính là lòng dạ nguy hiểm của những người tham vật chất. Được một lần thì sẽ có lần thứ hai, được lần thứ hai thì sẽ nảy sinh lần thứ ba, được lần thứ ba thì lại tiếp tục xuất hiện thêm n lần kế nữa. Bây giờ chỉ vỏn vẹn mười tám triệu đồng, nhưng về sau có khi lại lên đến một trăm tám chục triệu đồng và đương nhiên tiếp theo sẽ đến hàng tỷ đồng.Cười nhẹ, Chấn Nam khẽ:- Con cho con bé đó?Lắc đầu, Chấn Phong nhìn ba:- Không phải cho, mà là mượn.Cho, nghĩa là không cần trả.Mượn, nghĩa là phải trả lại.- Bao giờ trả?- Cô ấy đã trả rồi, cả vốn lẫn lời. – Thấy nét mặt hết sức kinh ngạc của ba, Chấn Phong nhếch môi cười rồi chậm rãi giải thích – Học yêu thương một ngày mười triệu, học quan tâm một tiếng hai mươi triệu, học ghen một khóa năm mươi triệu, học nhớ một ngày ba mươi triệu. Học phí hai môn yêu thương, quan tâm con đã đóng đầy đủ. Muốn hoàn thành khóa học ghen thì phải cho con chút ít thời gian, còn việc nhớ đến cô ấy có lẽ con vẫn phải tiếp tục đóng học phí. Một năm 365 ngày, tính tới tính lui thì con vẫn nợ cô ấy rất nhiều.Nhận được câu trả lời ngoài dự tính, Chấn Nam ngạc nhiên một lúc lâu. Đứng ở một bên im lặng, Mai đột nhiên lên tiếng:- Phong, con nói gì vậy? Nếu như đúng như thế thì hóa ra tình cảm giữa con và con bé đó toàn bộ đều do tiền chi phối hay sao? Vậy nếu một ngày nào đó con mất hết tất cả, con nghĩ liệu con bé đó và con có còn như trước hay không?- Mẹ, tiền Việt Nam có thể đổi thành đôla thì bảng Anh cũng có thể đổi sang tiền Việt Nam. Số tiền con vừa quy ra là thực hiện theo yêu cầu của ba, để ba biết rằng không phải Hân nợ con mà chính là con đang nợ cô ấy. Món nợ mà suốt đời này cũng không thể nào trả hết.- Được, vậy ba sẽ chứng minh cho con thấy cái mà con bé ấy yêu chính là tiền của con chứ không phải con người con. Khi con chỉ có hai bàn tay trắng, con vẫn tin rằng con bé kia sẽ luôn ở bên cạnh con ư? Hoặc, khi có một ai đó giàu có hơn con xuất hiện trước mặt con bé, con nghĩ con bé sẽ không rời xa con à? – Đặt tay lên vai Chấn Phong, Chấn Nam kiên quyết – Lúc đó, con sẽ phải chấp nhận Tường Vi và chia tay con bé kia.- Con tin cô ấy!Xoay người rời đi, Chấn Phong cụp mắt nghĩ suy. Những bước chân nghi hoặc chầm chậm nhấc lên từng bậc thang tưởng chừng vô tận, tâm tư đắm chìm trong mớ rễ cuộn vòng đầy gai nhọn. Có rất nhiều câu hỏi cần phải hỏi, cũng có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp, nhưng lại không biết cách bắt đầu mở miệng như thế nào. Muốn trao niềm tin vào một người không khó, cái khó là cách để rút lại những niềm tin đã từng trao đi mà không làm chính mình hứng chịu thống khổ.* * *Quán Lover.- Cô tên Hân, phải không?Ngơ ngác nhìn người con gái trước mặt, Di Hân chậm rãi gật đầu.Ngắm nhìn Di Hân một lượt từ trên xuống, Tường Vi bỗng chốc mỉm cười. Nếu so với cô thì Di Hân chẳng là gì cả, mọi thứ điều thua kém cô một quãng đường khá xa. Người như thế mà muốn tranh giành Chấn Phong với cô thì có hơi không cân xứng. Truyện cổ tích là không có thật, nhưng suy cho cùng thì cái kết vẫn phải là một chàng thiếu gia lắm tiền và một cô tiểu thư giàu có mới cân xứng. Ngó quanh quán nước mà mình cho là tầm thường trong giây lát, Tường Vi khẽ: - Có thể nói chuyện với tôi một chút không?Đi theo Tường Vi ra ngoài, Di Hân không khỏi nghi hoặc. Trong trí nhớ của cô hoàn toàn không xuất hiện gương mặt lạ lẫm của Tường Vi, lại càng không có chút gì gọi là ấn tượng đối với cô gái này. Lý do cô gái này tìm Di Hân và cả lý do Di Hân đồng ý đi ra ngoài với cô gái này đều không biết, chỉ biết rằng trong lòng dâng lên một cảm xúc rất khó tả. Cứ như có một đợt gió mạnh thổi đến từ phương hướng xa lạ, khuấy động cả tâm tư rồi cuộn lại thành một cỗ động lực mạnh mẽ áp đảo huyết quản. Chuẩn bị tươm tất cho trận cuồng phong thịnh nộ sắp kéo đến, khiến cho sự bồn chồn gia tăng ngày một cao tưởng chừng sẽ đánh mất một thứ gì đó quen thuộc.- Tôi là Tường Vi, vợ chưa cưới của anh Phong! Phong?Phong?!Là anh sao?Chắc… chỉ… tên trùng tên thôi…Chớp chớp mắt, Di Hân gượng cười:- Người tên Phong vốn có rất nhiều, có phải cô tìm nhầm không?- Là người mà chúng ta quen.Khẳng định chắc nịch, Tường Vi quay sang mỉm cười với Di Hân.Muốn đấu với tôi ư?Cô…Không có cửa đâu.Chầm chậm liếc mắt nhìn biểu cảm trên gương mặt của Di Hân, Tường Vi buông tiếng thở phào nhẹ nhõm vì đã khiến con mồi nhỏ mắc bẫy thật dễ dàng. Nói là bẫy cũng không đúng lắm, vì trước hay sau cô cũng sẽ trở thành người phụ nữ suốt đời ở bên cạnh Chấn Phong, cô và anh đã ước định sinh ra sẽ dành cho nhau. Tường Vi không tin tình yêu mà cô dành cho anh lại không to lớn bằng tình yêu mà anh dành cho cô gái đang đứng trước mặt cô, suy cho cùng chẳng phải anh chỉ đang lạc lối giữa yêu và thương hại hay sao? Hai thứ đó thực sự khác nhau một trời một vực nhưng cũng chỉ cách nhau bằng một lằn ranh mỏng, không phân biệt được rõ ràng thì chắc chắn sẽ bị lầm tưởng một cách trầm trọng.Tảng đá lớn đè lên tim, nói không đau là nói dối. Cố trụ vững trên đôi chân của mình, Di Hân bần thần đưa mắt nhìn vô định. Gió đợt này thổi đến quả thật rất mãnh liệt và không khoan nhượng, gió mạnh mẽ như vậy làm cho cô vô tình đánh mất phương hướng nhìn về phía trước. Một khi giông tố kéo đến đầy bất ngờ thì người ta chỉ có thể đứng đối diện với nó và tập chấp nhận nó chứ không thể nào khởi động trí não để suy nghĩ đến nhiều điều. Viên ngọc trai đen trong đôi mắt tưởng như bị lớp sương mù dày đặc che phủ, chẳng những thế, phía xa xa còn xuất hiện một ngọn núi lớn sừng sững chắn ngang tầm nhìn. Giống với giọt sương long lanh buổi sớm đầy thanh khiết e dè không dám rơi xuống tán lá xanh rộng màu diệp lục, chỉ sợ rằng chạm nhẹ một cái đã khiến sương kia vỡ tan không lưu chút dấu vết.- Bọn tôi đã có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở Singapor, chúng tôi đã làm những chuyện mà các cặp đôi yêu nhau vẫn hay thường làm. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là lần anh ấy bất ngờ hôn tôi say đắm trong khách sạn, phòng của chúng tôi. – Ngưng lại một lúc, Tường Vi chợt nói tiếp – Cô biết không, anh ấy đối với cô chỉ là lòng thương hại. Sự thương hại dành cho một cô gái yếu đuối nhưng lại nhầm đó là tình yêu, những gì anh ấy làm cho cô hay những cảm xúc khi ở bên cô đều xuất phát từ lòng thương hại của anh ấy. Phong sợ rằng sẽ làm tổn thương cô khi nói cho cô biết vị trí của tôi trong lòng anh ấy, nên cứ âm thầm bên cạnh cô như một nghĩa vụ phải làm. Anh ấy từng nói với tôi, anh rất muốn vứt bỏ sự thương hại đối với cô nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Nhìn anh ấy khó xử như thế tôi thật đau lòng, cho nên hôm nay đến đây để nói rõ với cô. Rời xa anh ấy là việc cô nên làm để đền đáp lại những cảm xúc lâu nay anh ấy đã dành tặng cho cô, cô hiểu ý của tôi chứ?Nói xong những gì cần nói, Tường Vi lãnh đạm xoay người rời đi.- …Em…Đã từng rất tin tưởng anh! Nhưng…Bây giờ…Em còn có thể tin anh được không?Anh…Đối với em…Thì ra chỉ là thương hại!Em thực sự rất muốn tiếp tục tin tưởng anh, nhưng cô gái tên Tường Vi này xuất hiện đã khiến em cảm thấy giữa chúng ta dường như tồn tại thứ cảm giác rất lạ lẫm. Anh chưa từng tặng em món quà gì những khi anh phải đi công tác xa, nhưng ngày hôm đó anh đột ngột đưa đến cho em một món quà nhỏ. Ngày ngày em đều mang nó bên người, để nó thay anh xiếc chặt lấy cánh tay của em. Trân trọng đến mức giữ thật kĩ như một món bảo bối của em, ngay thời khắc đó em đã cho phép chính mình ỷ lại vào anh dù chỉ là một chút ít. Hành động tặng quà cho em của anh, sự xuất hiện hôm nay của Tường Vi, liệu rằng tất cả chỉ là trùng hợp? Anh nói, em làm sao có thể tin vào cái gọi là trùng hợp nhưng rất hợp lý này đây! Giờ em đã biết vì sao anh không thể trả lời khi em hỏi tại sao lại yêu em, bởi vì anh không hề có câu trả lời cho chính mối quan hệ của chúng ta, và vì câu trả lời của anh là dành cho một người khác không phải em.Cảm giác này…Thật sự rất đau…Đau lắm…Đau lắm đó…Anh có biết không?Nước mắt không tự giác rơi xuống, Di Hân vụng về đưa tay lau đi thật nhanh. Cuộc đời này quả nhiên rất ngang trái, một khi chúng ta đã thật sợ hãi điều gì đó thì rất kì khôi điều chúng ta hằng lo sợ lại không hẹn trước mà đột ngột nhảy bổ ra từ con hẻm nhỏ. Từ ban đầu đã thật tự nhiên tiến lại gần nhau, vẫn còn ngờ vực không tin rằng đó lại chính là thứ gọi là tình yêu.Nhưng thật lạ làm sao! Đó, không phải là tình yêu! Vậy thì lý do nhận thấy đau đớn từng cơn thế này có phải do sức khỏe không được tốt hay không? Nếu thật là do cơ thể không ổn thì làm ơn hãy mau chóng khỏe lại, cảm giác khó chịu ở tim rất nhanh sẽ bức người ta khóc thật to, thật to. Trên đời này làm gì có tình yêu đích thực tồn tại, ngược lại thì những nỗi thống khổ đã và đang tồn tại rất nhiều. Có thể không biết rõ tình yêu là cái gì, cảm giác khi yêu sẽ là như thế nào, và yêu một người sẽ khiến bản thân thay đổi ra sao. Nhưng lại có thể biết rất rõ nỗi đau là cái gì, cảm giác thương tâm sẽ là như thế nào, và đau vì một người sẽ khiến bản thân gục ngã ra sao.Tại gió làm khóe mắt nhòe nước.Tại gió làm mờ khung cảnh phía trước.Tại gió mang giá buốt bay thẳng đến tim.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx