sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Vân Vi đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế đá của công viên cách xa công ty Hào Hoa vài chục mét. Ngồi một mình chờ Hà Anh, Vân Vi thấy lòng mình như lửa đốt.

Đã hai hôm nay Hà Anh đến trọ ở gần nhà cô. Vân Vi rất tội nghiệp bạn. Cô đã chơi ở nhà ngoại trên Đà Lạt bị Hà Anh gọi về bất ngờ. Biết Hà Anh có chuyện cô vội về nhà ngay.

Thấy Hà Anh ngồi bó gối trong phòng mình khóc sưng cả mắt Vân Vi hứa giúp bạn mình vượt qua chặng đường gian khó này.

Cô giấu Hà Anh không cho bà Anh Thư biết, cô đang ở đâu. Hà Anh chỉ có một mình Vân Vi là bạn thân. Hôm nay Vân Vi đưa cô đi tìm việc làm.

Từ xa cô thấy Hà Anh cười tủm tỉm khi bước ra khỏi công ty Hào Hoa, Vân Vi vội chạy đến hỏi Hà Anh:

- Thế nào có được tuyển không?

Hà Anh đập mạnh vào vai bạn, cười tíu tít:

- Không ngờ mình hóa trang tài thật.

- Hừ! Lại mèo khen mèo dài đuôi. Chán cậu ghê!

Hà Anh vuốt mũi bạn:

- Ê! Nhớ gọi ta là ''cậu" nghe chưa? Như vậy được đó.

- Xời ơi! Tự nhiên lại biến thành con trai ớn quá trời. Tớ sợ chuyện này gia đình mình lại làm ầm lên thì nguy.

- Tại sao?

- Vì mình lại đi chơi với thằng bô nhí chứ sao.

- Ôi, mình sẽ không dịp đi chơi với bạn nữa đâu mà lo. Không dám làm phiền cô em hoài.

Hà Anh nựng má Vân Vi đau điếng khiến cô quay lại đưa tay gỡ mạnh hàm râu tơ lún phún trên môi Tuấn Anh rồi cười khúc khích.

- Nè, tính làm con trai thật đó sao đừng có ham.

- Ê! Đừng có giỡn kỳ. Cong mình hóa trang mấy tiếng đồng hồ.

- Nhưng thành công không?

- Dĩ nhiên là thành công mỹ mãn là khác, hơn cả dự tính.

Vân Vi đứng bước tròn mắt hỏi:

- Thật hả? Kể cho ta nghe đi. Cái anh chàng tuyển nhân viên bị lé hay bị giống như nhà thơ Đồ Chiểu vậy.

Không ngờ Hà Anh cười phá lên:

- Không lẽ, cung chẳng mủ ta còn được cả hai người ưu ái mới rạ chứ.

Nheo mắt nhìn Hà Anh, Vân Vi tlêu bạn:

- Thôi ta hiểu rồi, người phỏng vấn mi là phụ nữ và cô ta mê sắc đẹp nghiêng thùng của mi nên nhận vào chứ gì?

Hà Anh phùng to hai má nói lớn:

- Đúng năm mươi phần năm mươi. Người tuyển dụng ta là một anh chàng trợ lý đẹp trai khó tính và bà mẹ của giám đốc.

- Vậy hả? Nghĩa là mi được nhận với vai trò là con trai sao?

- Đúng vậy. Họ rất thích ta suýt chút nữa ta không được nhận vì thiếu thước tấc, họ đòi nhân viên cao một mét bảy. Việc này ta chào thua:

- Làm sao mi được nhận.

- Dĩ nhlên là gặp may Mẹ của giám đốc trực tiếp phỏng vấn và bà ấy chọn ta.

Vân Vi chặc lưỡi:

- Có lẽ bà ấy có con trai cũng nên.

- Dĩ nhiên, nhưng mi hỏi làm gì chuyện ấy?

Cô bạn Vân Vi nghiêng đầu ngắm Hà Anh:

- Xem ra vai Tuấn Anh cũng đát quá chứ.

Nhưng ta sợ có ngày họ biết mi giả họ sẽ làm khó cho mà xem. Vả lại nơi ấy toàn con trai, mi liệu đấy.

- Không lo ta đã chuẩn bị cả rồi, rất chu đáo.

Hà Anh nhón một bịch sinh tố trong chiếc túi xách, cắn mạnh bọc nilon, nước da ua chảy dài trên áo lộ rõ chiếc áo bên trong. Vân Vi nhìn cô cười ngặt nghẽo.

- Tuấn Anh ơi, Tuấn Anh làm ơn ăn uống cho khéo léo, lỡ kiểu này ông giám đốc nhìn thấy thì biết ăn nói làm sao.

- Thì lại trốn đi chứ sao?

Vân Vi lắc đầu:

- Mi đừng nghĩ đến chuyện bế tắc, biết đâu luc đó họ thương mi thì sao?

- Có thể nhưng bây giờ thì chưa?

- Mi gặp giám đốc chưa?

- Không gặp. Có lẽ anh ta khó tính đấy.

- Sao mi biết?

- Đoán vậy mà.

- Ta nghĩ mi được tuyển, có lẽ bà chủ muốn giới thiệu mi vớí cậu chủ đó coi chừng chạy nơi này mắc nơi nọ thì nguy, Cẩn thận phòng ngừa nghe chưa.

- Cảm ơn mi nhiều lắm.

- Hừ, Khách sáo mãi khó coi ghê!

Vân Vi này, ngày mai ta phải đi xa mi. Chắc ta nhớ lắm.

Tự nhiên Hà Anh cất giọng trầm buồn làm Vân Vi ngạc nhiên tròn xoe mắt:

- Mi nói gì hả? Mi đỉnh đi đâu? Cứ ở nhà trọ quen với ta mươi ngày hai bác sẽ tha thứ cho mi. Lúc đó mi trở về nhà.

Hà Anh bứt một cọng cỏ bên đướng cắn ngang môi. Vị ngọt của cọng cỏ làm cô dễ chịu. Cô định chào từ biệt Vân Vi.

- Không được đâu, mẹ mình rất khó tính, bà ấy rất ghét kẻ không nghe lời mình! Mẹ sẽ không tha thứ cho mình đâu Vân Vi.

Bước nhẹ lên lề đường Vân Vi thở dài:

- Chẵng lẽ mi sống mất tự do mãi thế sao? Bị gia đình từ bỏ bất hạnh lắm Hà Anh, mi nghĩ thật kỹ kẻo sai lầm.

Hà Anh tỏ ra cứng rắn:

- Không, con đường đi của ta rộng thênh thang, ta quyết tự lập, sau này sẽ trở về không phải hai bàn tay trắng mà cả một sự nghiệp do mình tạo ra.

- Nhưng mi làm sao lập nghiệp khi chẳng có ai giúp đỡ.

Hà Anh lại tủm tỉm cười.

- Có lẽ ở hlền sẽ gặp lành nên ta được bà chủ chiếu cố. Bà ấy nhấn mình vào với một điều kiện.

Lại ngạc nhiên Vân Vi lắng tai Hà Anh kể tiếp. Cô thắc mắc:

- Điều kiện gì, mi đồng ý hà?

- Bà ấy trực tiếp nhận mình vào làm nhưng phải lên chi nhánh ở Đà Lạt nơi này mới khai trương rất cần người.

Không ngờ Vân Vĩ kêu lên:

- Thế à, ở Đà Lạt có người quen đó. Ta nghĩ mi đến đó rất hợp.

- Sao mi có người quen?

- Đúng là bà ngoại của mình bà rất thích con gái sống với bà.

- Ôi ta đã bảo hên mà.

Hà Anh sung sướng kêu lên:

- Ta không ngờ anh chàng Tuấn Anh thật xuất sắc nên được tuyển chọn ngay. Mi thấv ta tài không?

- Rất tài!

Vân Vi buột miệng khen Hà Anh, cô cứ lắc đầu mãi. mỉm cười một mình hình như trời phú cho Hà Anh sắc đep, ông còn cho cô cái thông minh nữa Vân Vi thầm khen Hà Anh nhạy bén cô nghĩ ra mọi việc mọi tình huống, và chống chọi nó bằng sự yếu đuối lần lòng can đảm vốn có của mình. Chắc chắn Hà Anh sẽ thành công. Vân Vi thầm mong như thế giúp bạn mình, cô chợt hỏi:

Bao giờ khởi hành?

- Hai ngày nữa mình phải trình diện ở công ty. Bao giờ đi cho kịp há Vân Vi?

- Ngày mai, mình sẽ đích thân đưa Hà Anh về Đà Lạt ở với ngoại mình, bạn chịu không?

Nháy nhẹ mắt, Hà Anh tươi cười?

- Còn gì sung sướng bằng, Vân Vi tốt với mình quá. Bao giờ mình mới trả hết ơn câu.

- Ai thèm lấy mà trả. Vả lại trả thì hết, mình chơi với ai nhỉ? Ý kiến đáng ghét.

Cả hai lại cười giòn giã. Hai cô gái đi bộ dọc theo con đường có lá me bay đầy. Hà Anh đưa tay tóm lấy mấy chiếc lá xoáy vòng trong không gian rồi đặt nhẹ vào lòng bàn tay Vân Vi:

- Tặng mi đó, nhớ đừng bao giờ quên ta hiểu chưa?

- Không bao giờ.

Vân Vi đề nghị:

- Hôm nay ta ăn mừng chứ.

- Mừng cái gì?

- Mi tìm được việc làm. Phải ''tân'' nghề chứ.

Liếc bạn một cái sắc hơn dao lam Hà Anh gật đầu:

- Lúc nào cũng đói hơi. Hôm nay ta sẽ đãi mi một chầu tiệc nhỏ gọi là chia tay. Sau này kiếm nhiều tiền mình sẽ tổ chức đại tiệc, người ta chiếu cố đầu tiên là mi đó.

Thở hắt ra, Vân Vi chép miệng:

- Ta thấy mi có tướng làm quan, nhưng khoan mừng vội, số em còn gặp nhiều gian nan lắm, chưa chi đã vội lên giọng ông chủ. Đáng ghét thật.

Hà Anh cười giòn giã. Mấy hôm nay Vân Vi thấy cô có nụ cười lại, giả gịong con trai, đi đứng mạnh bạo ăn nói lớn tiếng. Có khi nào hắn mất luôn nữ tính thì nguy. Cô sợ Hà Anh tự nhiên lại hại bản thân mình nên thật lòng khuyên nhủ:

- Mi định giả trai vào làm ở công ty Hào Hoa thật hả?

Hà Anh gật đầu cười khanh khách:

- Nãy giờ mi đang mơ ngủ sao Vân Vi? Hỏi gì lạ vậy?

Vân Vi vò đầu mình nhăn nhó:

- Tại ta thấy thay đổi ta lo lắm.

- Thay đổi? Không bao giờ. Nếu không thay đổi sẽ bị họ lật tẩy ngay.

- Ờ ờ. nhưng mà không sao, chỉ ăn theo thuở ở theo thời thôi mà.

- Ta sợ hóa thành con trai mất, lúc đó trên thế gian này sẽ mất đi một ''da nhăn" í giai nhân uổng lắm.

- Hì! Hì ta nhường cho mi đó. Lo gì.

Vân Vi chợt đẩy vai bạn:

- Nè, nói gì thì nói không được thay đổi nghe chưa?

- Nghĩa là sao? Ta phải tbay đổi bên ngoài một chút chứ. Còn bản chất vẫn như xưa chịu chưa?

- Ta sợ mi quen tính thì chết.

- Không lo, ta sẽ thay đổi màu sắc như cắc kè không ảnh hưởng gì cả.

Cả hai lại cười ngang làm mấy người khách trong quán đưa mát nhìn. Có lẽ họ nghi đây là một cạp đồng tính luyến ái cũng nên. Hà Anh bắt gặp cái nhìn của họ, cô chị mỉm cười. Cái cười của cô lại thu hút sự chú ý của nhiều người nhất là các chàng trai. Họ nhìn cô đăm đăm đến nỗi Vân Vi phải kêu lên:

- Ê? Ta không ngờ mi giả trai lai có rất nhiều chàng trai chú ý say đắm mi đó. Chết rồi Hà Anh ơi.

Hà Anh tỉnh bơ bảo:

- Bậy bạ không hà. Ta ớn cái miệng của mi quá. Nào ăn uống gì gọi đi!

- Mi báo tiểu tiệc mi đãi, khách nào dám đòi hỏi, tùy gia chủ.

Quay sang chủ quán Hà Anh gọí.

- Cho cái lẩu hoa và hai chai bia.

Vân Vi giât mình trố mắt nhìn:

- Ôi trời, ta không dùng bia được đâu.

- Vậy uống rượu cắc kè nha!

- Trời đất, mi\..\. mi khùng nặng rồi.

Hà Anh tháy Vân Vi la oai oái cô càng trêu già thêm:

- Ta gọi cho mi thức ăn khác nha. Một mình ta tập uống rượu.

- Không được, người ta cười cho.

Cô chủ quán bước ra mỉm cười:

- Hai cô uống gì?

- Rượu nho gài.

- Ơ không, chị cho hay ly cà rốt nha!

Thấy người cãi nhau, cô chủ quán xinh đẹp tươi cười:

- Em đừng lo, quán chị chỉ có nước giải khát không có rượu đế đâu.

Vân Vi liếc Hà Anh:

- Hù ta hoài. Tức muốn chết vậy đó. Đi với mi chán phèo.

- Vậy thì đừng đi.

Hừ! Ta bỏ mi xem mi có chết không thì biết.

Hà Anh lắc đầu ngậm chặt cái ống hút uống một hơi cà rốt rồi bảo:

- Chết, dĩ nhiên là chết ngay. Ta đang mang ơn mi mà.

Cả hai im lặng ra về. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Tự nhiên Hà Anh thấy thương cho Vân Vi lạ. Cô ấy vì mình mà chịu nhiều rắc rối thương bạn cô biết làm gì đây.

Hôm sau, Vân Vi đưa Hà Anh về Đà Lạt thật sớm. Xuống xe ngựa cả hai đi bộ đến một triền đồi. Đà Lạt buổi sớm sương mù giăng lối, mây mỏng như khói, như sương lãng đãng trên vỏm cây thông. Nghe thông hát vi vu cảnh vật yên tĩnh. Hà Anh nghiêng đầu ngắm cảnh vật. Cô quay lại nhin con đường mòn dẫn xuống suối chảy róc rách đẹp như bức tranh. Nôn nao Hà Anh hỏi:

- Gần tới nhà Ngoại chưa?

- Sắp tớI, qua hai cua nữa, xuống thung lũng lồi leo lên đồi.

- Trời đường lên nhà ngoại Vân Vi ta cứ tưởng lên Hàn lâm cốc.

Van Vi gật đầu:

- Giông giống như thế, Mì có thích không?

- Thích thì cũng thích. Nhưng vắng vẻ quá buồn chết.

- Không vắng đâu. Cho ở của ngoại vui lắm.

Đi một đoạn nữa Hà Anh thấy thấp thoáng dưới tàng thông cao vút là những ngôi nhà gỗ gọn gàng giản đị mà đẹp, những ngôi nhà giống nhau. cách nhau một khoảng không xa. Hà Anh tum tỉm cười nói khẽ:

- Nhà của ngoại mi giống nhà bảy chú lùn trong truyện cổ quá.

Vân Vi dừng lại trước một ngôi nhà gỗ trồng đầy hoa panxê đủ màu sắc, trổ hoa tươi thắm cả một vùng. Trước ngõ hoa sao nhái tím, hồng, trắng, màu than cùng đua nhau khoe sắc lung rinh trước con gió se se lạnh.

- Ngoại ơi con về nè.

- Ô! Ai vậy?

- Dạ, là Vân Vi của ngoại đây.

- Mèn ơi? Sao cháu về gấp rồi lại trở ra, đường đi khó khăn.

Bà ngoại Vân Vi chợt đứng sững lại khi phát hiện cạnh Vân Vi là một chàng trai trẻ rất đẹp trai. Bà đưa mắt nhin Vân Vi. Hà Anh cúi đầu chào:

- Dạ, cháu chào ngoại.

- Đây là ai vậy Vân Vi? Cháu là bạn trai của Vân Vi hả?

Vân Vi che miệng cười khúc khích rồi gật đầu.

- Đây là bạn thân của con, ngoại cho bạn ấy ở trọ nha. Bạn ấy sẽ làm cho ngoại vui vẻ đấy.

Bà Năm Hiền ngoại Vân Vi cười vui vẻ:

- Phải chi cậu bạn con là gái thì hay biết mấy?

- Sao vậy ngoại? Bạn con ở trọ vì từ thành phố lên đây làm việc vả lại ở nơi này không có ai quen nên con gởi cho ngoại đó.

- Được rồi ngoại có nói gì đâu. Cháu yên tâm, ở với ngoại khỏi lo gì cả.

- Cháu cảm ơn ngoại lắm.

- Nhưng cậu này tên gì?

Vân Vi lại cười to nháy mắt với Hà Anh:

- Thấy chưa, ngoại còn lầm đó Hà Anh. Vậy là mi rất thành công rồi. Bà Nàm Hiền không hiểu cháu mình nói chuyện gì, bà hỏi:

- Cháu cùng quê với Vân Vi à?

- Dạ.

- Cháu bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi hai ạ.

- Cưới vợ chưa?

Đến lượt cả hai cười to. Bà Năm Hiền ngạc nhiên nhìn hai người.

- Sao lại cười? Bà hỏi không phải à?

Hà Anh đành thú thật:

- Thưa ngoại cháu là con gái ạ.

Bà Năm chưng hứng rồi lại bật cười vui vẻ:

- Cháu không nói, bà cứ tưởng mày là bồ của con Vân Vi nên hỏi vòng vo. Trời ơi con gái, sao cắt tóc cụt ngủn vậy con. Ra đường người ta tưởng con trai thì sao?

Vân Vi chọc bạn:

- Ngày xưa Lan cắt tóc đi tu vì Điệp có vợ khác, ngày nay Hà Anh cắt tóc ngắn vì sợ phải lấy chồng đó ngoại.

- Vân Vi này kỳ ghê!

Tự nhiên Hà Anh đỏ mặt. Bà Năm Hiền thông cảm hỏi?

- Thật hả cháu. Không chịu thì thôi ai ép uổng gì mà cháu phải làm vây?

- Mẹ của Hà Anh đó ngoại ép cô ấy lấy chồng Hà Anh không chịu nên cô ấy lên Đà Lạt xin việc.

Bà Năm Hiền thấy tội nghiêp cho Hà Anh, bà rất thích những cô gái trẻ trung hiền dịu.

- Cháu thật đáng thương, cứ ở lại đây với bà. Bà sẽ bảo vệ cháu đến cùng Vân Vi và Hà Anh nhìn nhau cười. Cô đưa Hà Anh đi chơi nhiều nơi rất thú vị. Có Vân Vi bên cạnh Hà Anh đỡ buồn.

Thế là Hà Anh được bà Năm Hiên cho ở trong ngôi nhà gỗ trên đồi thông cùng gia đình thật vui vẻ.

Buổi sáng Hà Anh đến công ty Hào Hoa ra mắt giám đốc Quốc Tuấn. Cô phải đeo râu giả lún phún của chàng trai hai mươi hai tuổi. Cô bước vào công ty với cái tên Tuấn Anh.

Vị trợ lý giám đốc ngồi trên bàn nhìn Tuấn Anh chăm chăm khi Tuấn Anh trình tờ giấy nhận việc cho anh ta:

- Cậu là Tuấn Anh?

- Dạ.

Tuấn Anh hơi cúi đầu tránh tia nhìn của chàng trợ lý khá dẹp trai. Bồng anh ta nhấc điện thoại lên bấm số:

- Alô? Cho gặp giám đốc Quốc Tuấn ạ.

- Dạ\..\. dạ\..\.

Tuấn Anh ngồi vờ như lơ đãng nhìn ra ngoài sân lát gạch khá rộng của công ty kỳ thực đang quan sát anh ta. Nhân viên thế này ai cũng đàng hoàng lịch sự, có lẽ giám đốc cũng thế. Cô hình dung giám đốc phải là chàng trai cao to rất phong độ nhưng có lẽ anh ta có bộ mặt rất nghiêm khắc nhất là đối với nhân viên dưới quyền.

- Tuấn Anh, cậu ngồi chờ giám đốc môt chút nha! Anh ấy đang bận.

- Tuấn Anh gật đầu, mắt nhìn quãng trời cao rung qua khung cửa sổ công ty mỹ phẩm Hào Hoa tọa lạc lưng chừng đồi mát ngó ra Hồ Xuân Hương thơ mộng. Giờ này được đi dạo thì vui biết mấy. Mãi ngắm nghía cảnh vật bên ngoài Hà Anh chợt giật mình quay lại khi có tiếng nói rất quen vang lên bên cạnh:

- Cậu gọi tôi hả Tường Vân. Nhân viên mới mẹ tôi gởi lên đâu?

Cả hai trố mắt nhìn nhau hai tia mắt chạm nhau một thoảng kinh ngạc làm cho Tường Vân lấy làm lạ.

- Là cậu Tuấn Anh đây thưa giám đốc.

Rất giống cô gái có mái tóc tém hôm trươc nhưng sao hắn lại có râu lún phún thế kia.

Chẳng lẽ họ là anh em. Đôi mắt đẹp tuyệt vời kia Quốc Tuấn làm sao quên được. Nhưng Tuấn Anh đã vội đứng lên hắng giọng vờ tỉnh bơ như chưa hề quen biết:

- Thưa giám đốc.

Thì ra giám đốc Quốc Tuấn chỉnh là anh chàng Việt kiều đeo kính đen to bè đòi đền đô la cho cô hôm nọ ở trước sân bay Tân Sơn Nhất. Nụ cười cửa hắn cô không thể nào quên được, Tuấn Anh ngập ngừng:

- Thưa giám đốc, tôi được bà chủ nhận việc và đưa lên đây. Hôm nay tôi xin trình diện.

Quốc Tuấn sau vài giây sững người nhìn Tuấn Anh, anh biết mình không lầm, anh liền trở giọng lịch sự của kẻ bề trên:

- Cậu là Tuấn Anh à?

- Dạ đây là hồ sơ xin việc của tôi.

- Khỏi. Mẹ tôi đã báo trước rồi tôi đã xem qua. Bây giờ cậu theo phân công của tôi mà làm. Liệu cậu làm được không chứ...

Hình như không đúng tiêu chuẩn tôi đưa ra.

- Tuấn Anh nhíu mày, hắn đúng là khó chịu. Sợ không được nhận, Tuấn Anh trình bày ngay:

- Đúng ra tôi không được nhận, Không hiểu sao bà chủ đồng ý với điều kiện tôi phải làm việc ở chi nhánh này. Xin giám đốc cứ phân công. Tôi hứa sẽ cố gắng.

- Cậu biết ngoại ngữ không?

- Dạ biết.

- Có bằng vi tính chứ?

- Có bằng C.

- Làm việc ở đâu chưa?

- Chưa ạ.

- Công việc tiếp thị của công ty nói chung không khó mà cũng không dễ, công việc đòi hỏi nhân viên phải siêng năng, tích cực, nhanh nhạy bén, Vừa tiếp thị vừa quảng cáo nên yêu cầu phải có sức khỏe, nhiệt tình, người yếu đuối không làm nổi. Vì vậy công ty chỉ tuyển nam giới thôi, cậu hiểu chưa.

Hình như giám đốc Quốc Tuấn muốn nhắc khéo Hà Anh thì phải. Cô rất sợ hắn nghi ngờ liền bảo:

- Tôi hiểu điều đó trước khi đến đây. Những người to lớn chắc gì bằng người nhỏ con. Giám đốc đừng lo.

Quốc Tuấn hình như muộn kéo dài cuộc nói chuyện. Anh căn dặn thêm:

- Tướng Vân cậu hướng dẫn cho Tuấn Anh khâu tiếp thị quảng cáo nha.

- Có thể nhờ những nhân viên họ hướng dẫn cậu ấy được không giám đốc. Công việc của tôi khá nhiều.

Giọng Quốc Tuấn hơi gắt:

- Cậu phải trực tiếp mới được, Tuấn Anh chưa có kinh nghiệm khi làm công việc mới mẻ này.

Không hiểu Quốc Tuấn định làm khó cô hay hắn muốn giúp cô thật lòng. Xem ra hắn khó khăn thật và tỏ ra quyền hành thật. Trợ lý Tường Vân im lặng không dám cãi.

Tuấn Anh liếc nhìn giám đốc Quốc Tuấn. Mỗi lần nhìn sang cô đầu bắt gặp ánh mắt anh ta cứ nhìn vào ánh mắt và rèm mi đẹp của cô một cách thích thú, Anh ta lại nhếch môi cười một mình.

- Quê Tuấn Anh ở thành phố à?

Tuấn Anh gật đầu. Rõ ràng Quốc Tuấn lại chăm chú vào đôi mắt cô:

- Lên đây cậu... có cảm thấy vất vả và nhớ nhà không?

- Cũng nhớ nhưng vì công việc chắc từ từ quen.

Thấy Trường Vân có vẽ lắng nghe câu chuyện của hai người. Quốc Tuấn đưa tay lên xem đồng hồ.

- Hay là sáng nay tôi rảnh, Tuấn Anh theo tôi xuống phòng tiêp thị đi.

Trường Vân đưa măt nhìn Quốc Tuấn trong đầu anh ta lóe lên ý nghĩ lạ lùng.

- Không lẽ mới gặp Tuấn Anh đã hớp mất hồn giám đốc lồi sao, Anh ta cũng cảm thấy bối rối trước chàng trai trẻ xinh đẹp nho nhã như con gái ấy. Anh còn ngần ngại thì giám đốc đã nhanh hơn anh ta rồi:

- Làm phiền giám đốc quá. Để tôi giúp cậu ấy cho.

Không ngờ Quốc Tuấn dừng lại nói với Trường Vân:

- Thôi được cậu đưa Tuấn Anh,xuống đó trước. Tôi làm nốt công việc sẽ xuống sau.

- Nhớ giúp cạu ta nghe chưa.

- Tôi hiểu mà giám đốc.

- Cậu đi đi.

Đến phòng tiếp thị Trường Vân bước vào, theo sau là Tuấn Anh. Anh giới thiệu với người hướng dần chương trình. Sáng nay mọi người đang nghe sinh hoạt về phong cách tiếp thị và những mặt hàng mỹ phẩm dành riêng Trợ lý Trường Vân đưa tay ra hiệu Tuấn Anh cùng ngồi nghe. Sau giờ sinh hoạt nhân viên trở về vị trí của mình làm công việc tiếp thị quảng cáo, hướng dẫn cho khách hàng.

Trường Vân đưa cô bộ đồng phục của nhân viên công ty mỹ phấm Hào Hoa yêu cầu cô mặc ngay Tuấn anh đưa mắt nhìn mọi người trong phòng tất cả đều là đực rựa. Họ thay đổi một cách tự nhiên. Hà Anh lúng túng tìm một phòng riêng chui vào.

- Chẳng may gặp một anh chàng trong ấy.

Cô sượng sùng đỏ mặt quay đi. Anh chàng hỏi cô:

- Cậu mới tuyển vào phải không?

- Sao anh biết?

- Lúc nãy tôi thấy trợ lý đưa cậu vào.

- Vậy hả? Anh làm ơn chỉ cho tôi phòng vệ sinh, tôi, tôi đau bụng quá.

- Ở, bên kia. Cậu có sao không?

Tuấn Anh xua tay chạy đi. Thật hú vía, Mới ngày đầu đã vất vả, nhưng cô không hề nản chí. Tuấn Anh muốn giám đốc Quốc Tuấn không nghi ngờ cô đi đứng mạnh bạo, ăn nói rổn rảng.

- Tuấn Anh chiều nay cậu đi tiếp thị hàng độc quyền dầu gội và dầu thơm dành cho nam giới ở một số cơ sở địa bàn ghi trên tấm líp.

- Cậu làm được không?

Tuấn Anh gật đầu.

- Tôi nghĩ mình sẽ làm được thưa giám đốc.

- Nếu có khó khăn cậu cứ báo với tôi nghe chưa?

- Thấy Quốc Tuẩn có vẻ quan tâm đến mình sau mỗi buổi tiếp thị, Tuấn Anh sợ giám đốc phát hiện minh là nữ nên cố tình đi đứng, ăn nói giống con trai, cô đi tiếp thị rất hăng. Mọi việc công ty giao Tuấn Anh đều hoàn thành.

Hôm nay thấy Tuấn Anh có vẻ mệt mỏi sau buổi tiếp thị trở về Quốc Tuấn hơi ngạc nhiên hỏi thăm.

- Công việc tôi giao cậu làm xong chưa?

- Dạ xong cả rồi. Giám đốc đã xem lại báo cáo chưa?

- Tôi đã xem xong, chỉ có mấy hôm cậu làm được nhiều việc, khá lắm, mẹ tôi đã tìm một nhân viên tốt cho công ty. Thôi câu về nghỉ ngơi đi đừng cố sức, công việc lâu dài mà.

Tuấn Anh nói to:

- Tôi không làm cho bà chủ thất vọng đâu.

Quốc Tuấn hơi đùa:

- Bà chủ thôi à. Còn tôi.

- Cũng vậy. Tôi xin phép ra ngoài, đến giờ nghỉ rồi ạ.

- Được cậu nhớ đừng cố sức nha.

- Cảm ơn giám đốc.

Không hiểu sao mấy hôm nay Quốc Tuấn cứ nghi vẩn vơ, Hình ảnh cô gái có khuôn mặt tráng ngẩn, đôi mắt có rèm mi tuyệt đẹp cứ lẩn quẩn trong đầu làm anh không yên.

Tuấn Anh có đúng là cô gái ấy nếu không sao lại giống quá, chỉ có cử chỉ cách ăn nói, đi đứng hơi khác. Anh muốn tin rồi lại hoài nghi. Tuấn Anh chạy mãi ngoài đường làm da xạm đi một chút. Có lúc rất giống cô ấy. Có phải Tuấn Anh là Hà Anh không? Quốc Tuấn không muôn để tâm rồi anh không thể gạt hình ảnh cô gái ra khỏi khối óc va trái tim của mình.

Bưa trưa mọi người đều tìm chô ăn uống bên ngoài, chờ cho nhân viên ra về Quốc Tuấn lái chiếc Toyota màu cà phê ra một quán ăn gần đó rồi dừng dừng lại tìm chỗ đâu xe.

- Đi vào trong Quốc Tuấn chơt nhận ra Tuấn Anh đang ngồi ăn một mình, anh tiếp.

- Ủa, cậu dùng bữa ở đây sao Tuấn Anh?

- Chào giám đốc, anh cũng ăn ở ngoài ư?

- Tôi thường tìm những quán bình dân như thế dễ thưỡng thức những món dân dã cậu ăn gì.

- Cơm ạ. Giám đốc cứ gọi cho mình đi.

- Để tôi đãi cậu nha.

- Dạ không dám. Ai lại như thế chứ. Chầu này để tôi đãi giám đốc.

- Không được, tôi thấy cậu nhiệt tình năng nổ một bữa cơm đãi nhân viên có gì cao xa.

- Nhưng.

Thì ra trong thâm tâm anh ta vẫn nghĩ mình là một giám đốc quyền cao chức trọng, nói ra là tiền, Việt kiều mà. Nhớ tới mấy trăm đôla chia ra trước mặt tự nhiên Hà Anh thấy ghét ghét hắn làm sao. Cố im lặng.

Quốc Tuấn phá tan bầu im lặng bằng cái nhìn ấm áp:

- Xem cậu kìa sao có vẻ mệt mỏi qua vậy Coi chừng hị bệnh thì ngùy.

Hà Anh tránh cái nhìn ấy. Quả nhiên Quốc Tuấn nói đúng. Sao buổi sáng đi tiếp thị tận Di Linh, mấy chục cây số trở về cô cảm thấy đầu óc nóng rực, uể oải, đĩa cơi sườn cô ăn chẳng thấy ngon chút nào:

- Cậu ăn thêm đi. Thức ăn còn nhiều mà.

- Sao giám đốc gọi nhiều thế. Tôi no rồi.

Quốc Tuấn tự tay san bát lẩu thập cẩm cho Tuấn Anh. Nói như giều cợt.

- Cậu ăn như mèo vậy. Cậu thực như con gái nhỏ nhẹ, hèn gì làm sao khỏe nổi.

- Cảm ơn giám đốc.

- Này cậu cứ gọi tôi là anh được không? Hình như tôi chỉ lớn hơn cậu có mấy tuổi, nghe xa cách lắm.

Hà Anh cất giọng khàn khàn:

- Chúng tôi chỉ là nhân viên, còn giám đốc thì...

Giọng Quốc Tuấn dịu ngọt:

- Tôi thì khác không thích ai gọi mình như thế khi ra khỏi công ty.

Chẳng lẽ mình nhận định sai về hắn. Xem ra hắn cũng dễ chịu và dễ thương nhỉ? Cự ly hai người hình như rút ngắn dần.

Thấy Quốc Tuấn cứ chăm chút thêm thức ăn cho mình, cô xua tay:

- Không, tôi không ăn nổi nữa.

- Hình như nãy giờ cậu có ăn gì đâu, hay là cậu bị bệnh rồi, để tôi xem, mặt cậu đỏ bừng kìa.

Quốc Tuấn định đưa tay sờ thứ, Hà Anh bối rối ngay, cô trấn tĩnh bằng cách đưa tay ra trước sờ trán mình rồi lắc đầu:

- Có lẽ cảm nhẹ, tôi sẽ tự chăm lo cho mình. Thôi xin phép giám đốc tôi về trước.

- Hay là cô\..\. ủa cậu để tôi đưa về cho, nhà cậu trọ đây không?

- Rất gần không làm phiền giám đốc.

Quốc Tuấn có vẻ không yên đứng lên gọi chủ quán tính tiền. Anh cũng theo Hà Anh ra ngoài.

- Nếu không khỏe cứ để xe ở đây, tôi đưa cậu về.

- Không kịp trả lời, Hà Anh chợt ho khục khặc, nai mắt cô đỏ lên, tay cô xua xua:

- Cảm ơn...

Vừa nói Hà Anh vừa lấy xe lao vút đi. Quốc Tuấn lái chầm chậm phía sau, đến một ngã rẽ nhỏ dần lên đồi Hà Anh quẹo vào. Cô vẫn không hay Quốc Tuấn theo dõi mình phía sau. Anh dừng lại đứng thẫn thờ nhìn theo, bóng cô đã khuất sau những quả đồi nhỏ trập trùng.

Buổi chiều hôm đó Hà Anh bị sốt nằm dài. Do không quen không khí lạnh ở Đà Lạt nên hai má cô đỏ ửng bĩ cảm lạnh và viêm phế quản Hà Anh cảm thấy dầu mình tê buốt, nhức nhối môi khô ráp, cô khỏng nhấc người lên nổi. Mấy viên thuốc paradol không đủ đánh bật cơn bệnh, Hà Anh ngóc đầu nhìn đồng hồ. Đã gần hai giờ, cô đành nghỉ vậy.

Hà Anh gắng gượng đứng lên nhưng cô choáng váng lại ngồi xuống thở:

- Hà Anh cháu khỏe chưa sao không đi làm?

Tiếng bà Năm Hiền vang lên bên cạnh. Cô trả lời mêt mỏi:

- Dạ con nhức đầu quá ngoại ơi.

Hay là cứ ngỉ một buổi. Làm quá sức bệnh hoạn không ai lo đó cháu.

- Dạ, cháu hiểu, nhưng không đến công ty xin phép họ tìm đến đây thì nguy.

- Sao lại nguy. Họ đến thì đến chứ.

- Nhưng cháu lỡ...

- Ngoạt hiểu rồi. Ai đến ngoại báo cho cháu là xong.

- Ngoại tốt quá. Nếu có tìm cháu ngoại nhớ gọi cháu trước nha. Công ty của cháu làm rất đặc biệt chỉ có nam là nam Bà Năm Hiền thắc mắc:

Lạ quá vậy. Sao cháu chọn chi vào đó, con t,rai không mà cháu là nữ không sợ à.

Hà Anh lắc đầu:

- Họ tốt lắm, vã lại chẳng ai biết cháu là gái đâu ngoại ạ.

Bà Năm Hiền cười:

- Coi chừng đó cháu, con trai mà xinh đẹp như cháu hiếm lắm đó. Coi chừng họ để ý Đàn ông họ tình ý lắm, cháu chớ có xem thường.

- Dạ cháu biết.

Hà Anh lại ho khan cả cổ họng, Thật khó chịu mệt nhọc cô ngã ra giường. Bà Năm Hiền lo lắng:

- Hà Anh, cháu có sao không?

- Dạ, cháu mệt quá bà ơi.

- Vậy cháu nằm nghỉ ngơi, vì không quen khí hậu lạnh nên Vân Vi về đây mỗi lần nó cũng bị như vậy. Để bà nhờ người bên cạnh nhà mua thuốc cháu uống đỡ, vài hôm sẽ khỏi.

Hà Anh kéo chăn trùm kín đầu. Cô co ro người lại vẫn không thấy ấm thêm chút nào. Hình như cái lạnh từ bên trong phát ra lẫn cái se lạnh của khí trời làm cô run cầm cập. Cô không dám rên chỉ thấy buồn vô hạn. Tự nhiên cô phải rời bỏ căn nhà thân thương mái ấm của mình để ra đi, Cô nhớ hình ảnh người cha già tiều tụy. Cả đời ông Khiết Văn dạy học thanh liêm. Cuối đời ông về hưu phải đến công ty của mẹ mình làm chức giám đốc mà ba không hề thích. Cái công ty con ấy còn chống chọi bao lâu nữa.

Mẹ cô là một phụ nữ lắm lời, ham tiền, bà muốn dùng cô để lấy một số tiền lớn.

Hà Anh ra đi, cha cô là người để mẹ trút giận. Chắc bà ấy rất giận khi cô bỏ nhà ra đi. Hà Anh nhớ họ, nhưng cô không hề ân hận về việc mình làm. Cô chỉ tội cho cha mình thôi, không biết ai sẽ chăm sóc cho ông khi trái gió trở trời.

Hà Anh thiếp đi trong cơn mê mệt. Cô thấy mình bước đi trong ngàn hoa của thành, phố Đà Lạt. Bên cạnh cô là một chàng trai rất đẹp, không ai khác là Quốc Tuấn Anh dìu cô đi lên cạnh những đôi uyên ương khác. Họ bước đi trên thảm hoa và sau đám cưới họ dạo khắp thành phố trên những chiếc xe ngựa dưới ánh đèn đêm rực rờ. Hình như đây là lễ hội Tedival Hoa ở Đà Lạt thì phai. Con ngựa bỗng lồng lên làm cô gả Quốc Tuấn nga nhào ra đường. Cô chới với goi anh cứu nhưng tất cả mờ dần như một ảo ảnh xa rời. Cô hét lên bật ngồi dậy rồi lại ngã xuống thiếp đi trong mê man.

Quốc Tuấn họp ban quản trị. Anh quyết định chuyển Trường Vân vào thành Phố Hồ Chi Minh, Phó giám đốc kiêm trợ lý Lương Sơn được điều ra chi nhánh ở Đà Lạt. Trong cuộc họp Lương Sơn đã có mặt sớm.

Quốc Tuấn ngã người trên ghế mệt mỏi sau cuộc họp. Trợ lý Lương Sơn gõ cửa:

- Vào đi!

Lương Sơn đặt lên bàn xấp hồ sơ:

- Anh Trường Vân bảo đưa cho anh.

Quốc Tuấn gật đầu:

- Cứ để đó đi.

Lương Sơn đinh đi ra nhưng Quốc Tuấn đã nói.

- Công việc ở đây có phù hợp không?

- Cảm ơn tôi thấy rất tốt.

- Nếu có gì cứ hỏi Trường Vân, cậu ấy sẽ giúp cậu.

- Vâng.

Nói rồi Lương Sơn quay ra, anh thấy mình không còn việc nên định ra ngoài. Quốc Tuấn ra hiệu.

- Cậu ngồi đi tôi muốn hỏi chuyện này.

Lương Sơn ngồi xuống chờ đợi, anh chợt nhớ điều gì liền hỏi:

- À. Mấy hôm trước bà chủ chọn một nhân viên không đủ tiêu chuẩn gởi cho anh.

- Cậu ta làm tốt không, bà muốn anh báo cáo việc này.

- Mẹ tôi hả? Sao bà lại quan tâm đến Tuấn Anh nhỉ.

- Có lẽ bà chủ có cảm tình.

- À, cậu ta làm việc rất năng nổ nhiệt tình. Anh nhắc với mẹ tôi giùm bà ấy có chọn người làm việc nhà thì cứ tuyển.

Lương Sơn ngạc nhiên:

- Sao thế giám đốc.

- Hình như gần hai ngày nay cậu ấy không đến làm việc.

Lương Sơn ngạc nhiên.

- Cậu ấy không phải là mẫu người vô trách nhiệm đâu.

- Sao cậu biết?

- Vì khi tuyển nhân viên theo lệnh anh cậu ấy đều đạt cả trừ một điều...

- Thiếu chiều cao chứ gì?

- Vâng.

Quôc Tuấn mỉm cười:

- Tôi biết rồi!

- Lúc tôi từ chối. cậu ấy trông rất tội anh ạ.

Quốc Tuấn nhỏm dậy.

- Thế nào mà tội.

- Cậu ấy năn nỉ tôi, xem ra hoàn cảnh rất tội nghiệp nhưng tôi không dám trái lệnh anh.

- Rồi sao?

- Cậu ấy thất vọng ra về bỗng bà chủ đến gọi lại, bà phỏng vấn đủ thứ. Tuấn Anh trả lời lưu loát. Thế là bà nhận và gởi lên đây.

Quốc Tuấn cắn môi gật gật đầu:

- Có lẽ cậu ta bị bệnh rồi, Ngày kia đi tiếp thị về đã nhuốm bệnh. Cả ngày này vẫn không thấy đến.

- Không hiểu cậu ta có bà con thân thuộc ở đây không nhỉ?

- Đưn mắt nhìn trợ lý Lương Sơn. Quốc Tuấn khẽ cười:

- Hình như cậu có vẻ rất quan tâm đến Tuấn Anh.

Lương Sơn hơi giật mình:

- Tôi. không hiểu sao thấy cậu ấy cũng có chút cảm tình.

Quốc Tuấn im lìm quan sát Lương Sơn:

- Về khía cạnh nào?

- Hình như cậu ấy yếu đuối nho nhã vì hoàn cảnh gì đó phải đi làm.

- Vậy à?

- Tôi muốn giúp cậu ấy chỉ vì lòng thương người thôi ạ.

- Cậu tốt nhỉ?

Không Quốc Tuấn khen thật hay mỉa mai, Lương Sơn ngước nhìn anh. Quốc Tuấn liền ra hiệu:

- Cậu mau giúp tôi chuyện này nha.

Lương Sơn ngơ ngác:

- Chuyện gì ạ.

- Hãy mang quà đến thăm bênh cậu ấy và tôi gữi bức thư này.

Hơi ngạc nhiên về giám đốc Quốc Tuấn, lần bà Tịnh Huyên, Tự nhiên cả hai lại chú ý đến Tuấn Anh hơn cả điều anh nghĩ. Nhưng Lương Sơn không phải ngợi nhiều.

- Tôi sẽ đi ngay, anh có biết địa chỉ không?

- Tôi sẽ hướng dẫn cho anh, đến anh tự tìm nha.

Hà Anh đang ngồi bó gối trên chiếc giường làm bàng gỗ thông. Mùi nhựa bốc ra hăng hắc. Cô chợt lắng nghe tiếng ngoại Năm trả lời ai đó. Giọng bà ngoại hơi lớn:

- Chào bà ở đây có một chàng trai tên là Tuấn Anh trọ không a?

Hình như bà Năm đang tra xét thì phải:

- Cậu là ai?

- Dạ cháu là bạn cậu Tuấn Anh.

- Cậu tìm Tuấn Anh có việc gì không?

- Dạ có chút vlệc của công ty nhờ cháu mang đến cho Tuấn anh.

- Vậy hảá? Không biết cậu ấy có nhà không nữa. Cậu chịu khó chờ để tôi vào xem.

- Dạ.

Lương Sơn đứng lắc lư phía trước sân nhà.

- Đặt túi quà lên bậc lan can bằng gỗ anh ngắm vạt hoa sao nhái đu sắc thật vui. Trên vạt hoa từng đôi bướm bay lượn nhởn nhơ.

Lương Sơn có vẻ chờ đợi

Nhờ ngoại Năm nói lớn. Hà Anh vội thay quần ảo, hóa trang nhanh rồi bước ra ngoài. Cô giật mình khi thấy Lương Sơn đứng đó.

- Ủa là anh đó hả Lương Sơn. Anh lên đây bao giờ? Sao anh biết nhà trọ của tôi mà lên tìm? Mời anh vào nhà.

Lương Sơn đưa mắt nhìn Hà Anh:

- Cậu bệnh à?

Hà Anh gật đầu:

- Anh vào nhà uống nước.

- Tôi tưởng không gặp cậu chứ. Bà lão lúc nãy là ai vậy Tuấn Anh?

- Là ngoại của bạn tôi, anh tìm tôi có việc gì không?

- Dĩ nhiên là có! À mà không có gì quan trọng cả cậu đừng lo.

- Thế à? Anh thật hay khi tìm đến đúng địa chỉ.

Lương Sơn nhìn cô:

- Không phảo là tôi tài giỏi đầu mà giám đốc Quốc Tuấn sai tôi đi đấy.

Hơi ngỡ ngàng cô kêu lên:

- Là giám đốc? Có phải tôi nghỉ viêc hai ngày nay không xin phép nên gọi anh đến không?

Lương Sơn lắc đầu:

- Không phải đâu, có lẽ giám đốc có ý tốt nên sai tôi đến đây, cậu đừng nghĩ bậy bạ nữa. Chừng nào đi làm lại.

- Có lẽ ngày mai. Nhưng tôi không biết mình có được tiếp tục công việc nữa không?

Lương Sơn cười to khi thấy Tuấn Anh có vẻ đa nghi:

- Hình như cuộc đời làm cho cậu không dám tin tưởng ý tốt của mọi người dành cho cậu à!

Hà Anh lắc đầu:

- Đâu có! Anh đừng suy nghĩ lung tung.

- Tôi rất cảm kích quí trọng và nhớ ơn anh đó.

- Tôi à? Tôi có giúp gì cậu đâu.

- Nhưng anh rất tốt.

- Thật hả? Sao tôi không biết nhỉ?

Lương Sơn nói như đùa. Hà Anh chuyển đề tài:

- Anh ra đây bao giờ? Ai làm trợ lý cho bà chủ ở trong Sài gòn.

- Trường Vân. Tôi vừa được giám đốc gọi ra đây hôm nay.

- Thế à.

Lương Sơn nhìn quanh căn nhà nhỏ nhưng tiện nghi liền hỏi:

- Cậu ở trọ đây đi hơi xa, bất tiện quá.

- Không có gì, chỉ vài cây số là bao.

- Hôm nay cậu khỏe chưa?

- Khỏe! Anh cho tôi gởi lời thăm và cảm ơn giám đôc Quốc Tuấn nha.

Lương Sơn khoát tay.

- Được rồi tôi sẽ nói lại giúp cậu. Nhớ uống thuốc cho mau hết hệnh. Mọi người chờ cậu trở lại làm việc đở. Tôi về nha. Gữi lời chào bà cụ giùm tôi.

- Ngoại Nám à? Tôi nhớ rồi.

Lương Sơn đứng lên chào ra về Anh bỗng quay lại nói lớn:

- Nhớ trong món quà có thư giám đốc gởi cho cậu. Xem ngay đi.

Hà Anh tươi cười gật đầu, Cô đưa xuống đồi. Rừng thông buổi trưa vi vu điệu nhạc ngàn đời. Tiếng gió rì rào rung tít những ngọn thông trong nắng lấp loáng màu xành bạc. Cô đứng lại tươi cười vẫy tay chào Lương Sơn. Tự nhiên Lương Sơn thấy lòng dâng lên niềm xúc động lạ, khó kềm nỗi lòng mình xao xuyến bânlg khuâng. Vì đâu anh không hề biết. Phải chăng đó là đôi mắt có làn mi đẹp hay nụ cườt dễ mến của Tuấn Anh? Hay giọng nói nhỏ nhẹ đôi khi hơi to, anh nghĩ là Tuấn Anh tỏ ra cố ý chứng tỏ mình là phái mạnh? Hay là vì cậu ta giống con gái? Lương Sơn gạt phăng mọi ý nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu làm gì có chuyện gái giả trai như thời xưa?

Anh mỉm cười bước chầm chậm xuống đến chân đồi, anh chợt nhớ đến chuyện ''Hồn bướm mơ tiên'' mà bật cười một mình rồi đi thẳng.

Lương Sơn trở lại công ty với tâm trạng nghi ngờ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx