sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Đọc bức thư của giám đốc Quốc Tuấn mấy lần, Hà Anh ngồi xuống gốc thông già trên đồi cao ngẫm nghĩ, Tự nhiên anh ấy viết thư gửi mời riêng mình đến phòng giám đốc về chuyện gì chứ? Nghỉ việc hay lại bị quở mắng. Hà Anh hồi hộp và lo lắng vô cùng. Chuyện Lương Sơn xuất hiện bất ngờ làm cho cô rất lo lắng. Lương Sơn đến được không lẽ Quốc Tuấn không tìm đến đây. Cô rất sợ điều ấy xảy ra, May mà cô cảnh giác nên Lương Sơn đến cô kịp mặc đồ nam nhi. Nếu không dặn ngoại Năm trước việc này bại lộ cả rồi.

Hà Anh thoáng giật mình mãi. Hôm nay ngoại Năm không có nhà thì việc gì đà xẫy ra. Chỉ cần ngoại Năm giữ chân Lương Sơn mười phút thôi.

Trong mười phút đó cô phải biến thành một chàng trai.

Sáng hôm ấy Hà Anh hồi hộp bước vào phòng giám đốc. Trước khi đi cô phải hóa trang thật kỹ.

Hà Anh đưa tay gõ cửa:

- Mời vào.

- Thưa giám đốc.

Quốc Tuấn đang ngồi trước xấp hồ sơ dày cộm, anh ngẩng lên hé cười:

- Là cậu à? Hết bệnh chưa?

Tuấn Anh đỏ mặt.

- Đã đở rồi ạ.

Nhìn vẻ mặt xanh xao của Hà Anh, Quốc Tuấn nai nai trong lòng một cảm giác khó tả. Anh ân cần hỏi thăm sức khỏe.

- Hình như cậu chưa được khỏe. Nếu bệnh cứ phôn cho tôi môt tiếng.

Hà Anh lí nhí.

- Chỗ tôi trọ không có điện thoại.

- Vậy hả?

- Tôi xin lỗi giám đốc. Nhưng bệnh bất ngờ tôi không thể ra khỏi nhà chỉ nằm vùi.

- Tôi không biết cậu bệnh nặng vậy mà tôi đòi đưa về cậu lại từ chối. Lần sau đừng có bướng nữa.

- Không dám làm phiền gíam đốc.

Quốc Tuấn khẽ cười:

- Giúp đỡ nhân viên là nhiệm vụ và trách nhiệm của tôt mà. Cậu khỏe thật sự chưa mà đến đây.

Đưa mắt nhìn vị giám đốc trẻ nhưng hay quên. Hà Anh đáp:

- Tôi đến theo thư mời của giám đốc, anh quên rồi sao?

Quốc Tuấn vỗ vào trán mình rồi kêu lên:

- À tôí nhớ rồi.

Hà Anh hồi hộp chờ đợi:

- Anh mời gấp có việc gì ạ?

Quốc Tuấn đi lại chiếc tủ sắt, anh mở ra và trao cho cô một tờ giấy.

Hà Anh chưng hửng:

- Đây cậu cầm lấy!

- Quyết định việc gì vậy giám đốc.

Hà Anh cứ tưởng là quyết định thôi việc.

- Cô hơi run run cầm lấy rồi lướt nhanh mắt trên tờ giấy.

- Cậu đọc đi.

- Là quyết định tuyển thêm vào văn phòng giám đốc?

- Phải, cậu giúp tôi được chứ? Công việc có phù hợp không?

Thở hắt ra như trút được gánh nặng, Hà Anh muốn biết công việc của mình:

- Giám đốc phân công tôi làm gì ở đây?

Quốc Tuấn xoay người qua nhin cô rồi dịu giọng:

- Tôi quyết định tuyển thêm cậu làm nam trợ lý cho giám đốc.

Hả Anh chưng hửng mở tròn mát nhìn anh, làn mi cong vút.

- Trợ lý cho anh... ủa giám đốc.

Thấy cô ngạc nhiên anh cười:

- Thế nào. Có gì hông ổn, hà?

Hà Anh vội nở nu cười tỉnh bơ:

- Không có gì ạ. Cảm ơn tôi thấy rất tốt.

- Nếu có gì thì cứ nói với Lương Sơn, cậu ấy sẽ giúp cô.

- Còn anh Lương Sơn sẽ làm gì.

- Vẫn là trợ lý. Cậu không nghe rõ là tôi tuyển thêm một trợ lý nam.

Hà Anh hơi thác mắc trong lông. Anh chàng gíám đốc đẹp trai này muốn mình có bao nhiêu là trợ lý nam. Nó muốn làm tôn chức giám đốc của anh ta lên nhờ những người xung quanh, hay thật sự vì công việc quá nhiều.

- Công viêc trợ lý không khó nhưng cũng không dễ vì không phải cũng làm được. Tôi nghe Lương Sơn bảo câu biết ngoại ngữ lẫn vi tính, công việc văn phòng cậu cũng thành thạo chứ.

- Dạ tôi sẽ cố gắng.

- Tôi trực tiếp giúp cậu, điều đó không khó.

Hà Anh khẽ cười, tỉm cô dập loạn xạ trong lồng ngực. Cô rất sợ khi thỉnh thoảng thấy Quốc Tuấn cứ nhìn cô rất lạ rồi cười cười một mình. Cái cười giễu cợt, vừa thích thú khi anh được nhìn cô như thế Không khi nào tự nhiên anh lại cất nhắc cô lên chứ, vụ trợ lý giám đốc nếu không có sự nghi ngờ.

Cái cười của anh gíống hệt khi anh ngồi trong xe taxi đuổi theo cô. Hình như đây là lý do để anh được gần cô được nói chuyện và nhìn mà thôi. Công việc ơ đây có lẽ chỉ một người, làm là xong.

Thấy giám đốc ngồi soãi người ra ghế nhìn mông lung, Hà Anh rụt rè hỏi:

- Hôm nay em làm gì ạ?

Tiếng em ngọt ngào bất giác làm cho Quốc Tuấn hé cười, Cái cười ấy khiến Hà Anh giật mình vì biêt mình lỡ lời. Anh cũng thân mật:

- Được rồi, tôi thấy cậu chưa thật khõe, cứ ngồi chơi hôm nay cũng không sao. Công việc thì nhiều thật nhưng không gấp gáp, Lương Sơn làm được mà.

Hà Anh thấy cứ ngồi đối diện nói chuyện với Quốc Tuấn thật không tiện chút nào, Cô có cảm gác bất an. Hình như anh ta đang rình rập từ sự sơ hở của cô thì phải. Đôi mắt anh rực đầy tình cảm nồng nàn. Tự nhiên cô thấy mình như bị thu hút bởi vẻ nam tính của anh khó mà cường lại Hà Anh lắc đầu lấy lại vẻ tự chủ:

Chợt Quốc Tuấn chìa gói thuốc Marlboro về phía Hà Anh:

- Cậu hút thuốc nha!

Một chút do dự, sợ bị phát hiện Hà Anh liền rút một điếu thuốc gán lên môi. Cách cầm thuốc thật điệu nghệ, Hà Anh rít một hơi dài và hút phì phèo như nam nhi. Không hiểu sao cô lại ho sặc sụa, chảy cả nước mắt.

Hà Anh bỏ chạy ra ngoài tựa vào lan can thở dốc. Cô thấy cổ họng mình nóng ran, cháy khô, đắng ngắt.

Quốc Tuấn lo lắng anh bước ra ngoài đứng cạnh Hà Anh. Gần như nghe từng nhịp thở của cô anh ân cần đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ:

- Cậu có sao không? Không quen hút thuốc thì đừng cố gắng.

Hà Anh lắc đầu:

- Có lè hệnh viêm phế quản chưa hết nên khó chịu quá.

- Cậu mau vào đây uông chút trà xem có đỡ hơn không?

Cử chỉ ân cần và ánh mắt chân tình của Quốc Tuấn làm trái tim Hà Anh chao đi mấy nhịp. Ánh mắt ấp áp động viên cô thật nồng nàn. Hà Anh vần chưa hết ho. Cô đững lại quay ra ngoài. Tiếng ho của cô khiến Quốc Tuấn dường như hối hận. Anh chìa cho cô chiếc khăn giấy.

- Cậu lau mắt đi tại tôi không biết xin lỗi.

- Không có gì đâu. Anh đừng nghĩ ngợi.

- Tôi xin phép về được không giám đốc?

Quốc Tuấn thân mật vỗ vào vai cô hứa hẹn.

- Có lẽ cậu vẫn còn chưa khỏe Vào uống chút trà nóng, chờ tôi ký giấy phép cho cậu nghỉ hết tuần này.

Hà Anh ngồi co ro trên chiếc ghế bành. Cô vẫn chưa hết mệt vì cơn ho vừa rồi. Có lê nước mắt chảy ra làm mình khó coi lắm. Cô chỉ dám nhìn xuống đất.

Quốc Tuấn bằng cứ chỉ thật thân ái lịch sự, anh rót tách trà nóng đưa tận tay cô:

- Uống đi sẽ khỏe ngay.

Hà Anh hơi mỉm cười trước sự ân cần của anh. Hình như anh ta cũng biết lịch sự, ga lăng lắm. Tự nhiên cố thấy giám đốc không còn dễ ghét như trước nữa. Trong lòng cô đang bừng dậy một cảm giác rất lạ, trước nay chưa hề có. Không lẽ cô thích anh ta ư? Hà Anh rất sợ điều đó thành sự thật. Có lẽ Vân Vi sẽ cười cô mất. Quả là con tim có lý lẽ riêng của mình. Ôi! Không hiểu sao cô không còn dị ứng với hắn nữa mà cảm thấy hơi có cảm tình với anh là khác.

Tín hiệu của chiến điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà Anh. Cô đưa mắt nhìn anh. Quốc Tuấn nhẹ nhàng nhấc máy:

- Là em hả Mỹ Mỹ, về bao giờ vậy?

- Đi đâu? Anh rất bận em à?

Quốc Tuân có vẻ khó chịu, cái cười vội tắt trên môi anh.

- Không được, anh nói thật. Lúc này công ty mỹ phẩm Hào Hoa đang ăn nên làm ra.

- Mẹ anh không chấp nhận anh bỏ công ty một ngày. Thông cảm cho anh đi cô bé.

- Cái gì? Tùy em thôi đừng có mè nheo nữa.

- Không anh nói thật mà. Hãy làm người lớn đi cô bé ạ.

- Hẹn lần khác nha!

- Sao? Dạ tiệc hả? Ở đâu? Có lẽ anh chỉ gởi cho em cái hôn qua đường dây thôi.

Quốc Tuấn cười to rồi anh nól giọng nghiêm lại:

- Thôi đùa em chút, anh không thể đến dự tiệc vì công việc của anh nhiều. Nhiều ngập đầu anh đấy.

Hà Anh lúc đầu nghe câu chuyện cô hơi khó chịu, anh ta lại dám đòi hôn cô bé nào đó khiến tim cô giật thót lên. Cuối cùng Hà Anh mỉm cười khi thấy anh nói dối rất dễ thương.

Quốc Tuấn gác máy, anh quay lại nhìn Hà Anh đang đăm đăm, chợt anh phát hiện ra hình như Hà Anh đang ngẩn người ra vì suy nghĩ chuyện gì đó, môi cô nở nụ cười rất đẹp:

- Sao có dễ chịu hơn không?

Hà Anh giật mình nhìn anh:

- Đã đỡ hơn nhiều, cảm ơn anh! Xin phép hôm nay phải nghỉ thêm. Có phiền công ty không ạ. Lúc nãy anh bảo công việc rất nhiều.

Quốc Tuấn không hiểu, anh đờ mặt ra rồi bất ngờ à lên một tiếng:

- Ôi! Tôi chỉ đùa với cô bạn thân thôi. Công việc cũng đều đặn, không cần cô lo lắng. Tôi đã hứa cho cậu nghỉ hết tuan này rồi mà.

Được nghỉ thêm Hà Anh vui không thể tả, cô cảm ơn anh lần nữa rồi chào giám đốc và định ra về.

- Chào anh! Phiền anh nãy giờ cho xin lỗi nha!

- Cậu thật là ơn nghĩa quá.

Vừa đứng lên vội vàng bước ra cửa chợt Hà Anh bị choáng váng tự dưng đầu óc cô quay cuồng như chong chóng, mặt đất chao nghiếng Hà Anh vội chụp lấy cánh cửa cánh cửa theo đà bật mở cô chạy theo suýt té.

Đi theo sau Hà Anh thấy vậy Quốc Tuấn nhanh tay choàng qua vai đỡ cô dậy, Hà Anh như nằn gọn trong tay anh, hơi thở nồng nàn bên tai mắt anh nhìn cô đăm đắm lo âu.

Rất gần. Lần đầu tiên trong đời gần như bị vòng tay người đàn ông ôm trọn. Đầu óc cô vẫn còn lờ mờ.

Tim Hà Anh bỗng đập loạn xạ khi qua cơn hoảng hốt, cô nghe hai má mình nóng bừng, ngượng không thể tả.

- Kìa cậu có sao không Tuấn Anh?

Cô chợt tỉnh hẳn ngay rồi tránh ánh mắt nhìn của anh, như người chạy trốn. Quốc Tuấn cũng sững sờ buông cô ra khi cô nhìn anh thất thần. Gắng gượng đứng ngay ngắn, Hà Anh nói nhanh:

- Cảm ơn anh, tôi không sao đâu.

Tự nhiên cô bước đi thật vững vàng như một thằng con trai rời khỏi phòng giám đốc như cơn lốc, Quốc Tuấn nhìn theo trợ lý mới của mình. Anh bật ga đốt điếu thuốc gắn lên môi. Bước đến lên lan can nhìn xuống dưới sân. Quốc Tuấn thấy dáng Hà Anh đang sãi dài trên con đường nhựa dẫn ra cổng, tâm hồn anh bổng xôn xao một cảm giác tuyệt vời Chàng trai Tuấn Anh mà anh đỡ dậy trong vòng tay sao lại êm ái như thế. Cái nhìn của Tuấn Anh quá khác lạ vẻ mặt, hoảng hốt, đôi mắt đẹp thu hồn, Tất cả làm cho Quốc Tuấn bàng hoàng, qua làn khói thuốc mỏng hình bóng Tuấn Anh xa dần khuất sau cánh cổng. Anh bỗng thấy tiếc tiếc chút hương còn lại như phảng phất đâu đây. Cậu trợ lý mới hay cô trợ lý? Anh nhếch nụ cười bí hiểm qua làn khói thuốc đang mỏng dần trong gió.

Bà Tịnh Huyên đang ngồi trang điểm sơ lại đôi mắt có vài nếp nhăn. Tuy nhiên, nhìn bà khó đoán đây là người phụ nữ đã ngoài năm mươi, bà trẻ hơn tuổi rất nhiều.

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ:

- Thưa bà có người muốn gặp bà ngoài phòng khách.

- Ai vậy Hoa?

- Dạ một cô gái trẻ đẹp. Cô bảo là Mỹ Mỹ muốn gặp bà.

Mắt bà Tịnh Huyên sáng lên, bà vội đứng dạy bước theo Hoa.

- Cô ấy đâu?

- Dạ chờ bà chủ ở dưới phòng khách.

Bà Tịnh Huyên rất thích Mỹ Mỹ vì cô là con của ông Tiến Hưng, vốn là bạn thân của gia đình bà Tịnh Huyên từ lâu. Ngày trước ông Quôc Khang thành lập công ty hóa mỹ phẩm, ông Tiến Hưng là giám đốc của công ty mua bán nguyên liệu sản xuất Mỹ phẩm và trao đổi hàng hóa lẫn nhau. Hai gia đình qua lại rất quen mặt từ lâu.

Hôm nay Mỹ Mỹ từ Canada về Việt Nam cô đến tìm bà Tịnh Huyên ngay.

- Ôi! Mỹ Mỹ cháu về bao giờ, sao không phon cho bác cho người đón cháu.

Mỹ Mỹ chớp đôi mắt to đen lay láy nhìn bà nũng nịu:

- Bác ơi, cháu có phôn cho anh Quốc Tuấn. Nhưng bác biết anh ấy trả lời thế nào không?

Bà Tịnh Huyên gọi Hoa mang nước mời Mỹ Mỹ:

- Uống sinh tố đi cháu rồi kể bác nghe.

- Dạ!

Mỹ Mỹ cong đôi môi xinh mọng lên kể lể sau khi úng nhỏ nhẻ một hớp sinh tố:

- Anh Quốc Tuấn lúc này bận lắm sao bác?

Bà Tịnh Huyên mỉm cười trước cách nói chuyện của cô gái xinh đẹp sắc sảo, nhưng vì cô vốn là con một của ông bà Tiến Hưng được cha mẹ quá nuông chìu từ nhỏ nên rất kiêu kỳ, bướng bỉnh. Bà Tịnh Huyên rất hiểu điều đó nên bà chỉ thích thú:

- Quốc Tuấn về nước hiện nhận chức giám đốc của chi nhánh công ty mỹ phẩm Hào Hoa, nói chung phải điêu hành mọi việc nên không rảnh.

Hèn chi anh ấy bảo với cháu là cộng việc ngập đầu. Ngày mai sinh nhật của cháu, cháu muốn anh ấy về. Đêm nay dự dạ tiệc do cháu biểu diễn và tổ chức bác xem anh ấy từ chối thảng. Cháu giận anh ấy cho mà xem.

Bà Tịnh Huyên vuốt bàn tay trắng muốt thon dài của Mỹ Mỹ khen:

- Cháu xinh đẹp thế này, Quốc Tuấn có nằm mơ cũng không tìm thấy người đẹp như cháu làm bạn. Thông cảm cho Quốc Tuấn đi cháu.

Mỹ Mỹ tươi tỉnh ngay nét mặt.

- Bác ơi? Cháu mang quà về tặng bác đây. Xem có thích không?

- Cái gì mà lỉnh kỉnh vậy Mỹ Mỹ, thăm bác là tốt lắm rồi còn bày đặt.

Cô nhoẻn miệng cười xinh xắn:

- Đây là mấy bộ thời.trang dànìl cho phụ nữ trung niên bộ trang điểm, lọ nước hoa của Pháp và chiếc nhẫn tặng bác.

Bà Tịnh Huyên lắc đầu cười:

Mỹ Mỹ bác nhận một vài thứ quà của cháu để thấy tấm lòng của cháu đối với bác.

Còn nhẩn sau này bác và Quốe Tuấn phải tặng cho cháu. Ai lại để cháu tặng kỳ thế, Mỹ Mỹ khẽ cười:

- Bác ơi! Bao giờ bác và anh Quốc Tuấn tặng nhẫn cho cháu hả?

Bà Tịnh Huyên không ngờ Mỹ Mỹ ăn nói mạnh dạn như thế. Bà lắc đầu hứa hẹn:

- Cháu và Quốc Tuấn phải tự quyết định chứ. Riêng bác, bác xem cháu như là người nhà lâu rồi.

- Cháu cảm ơn bác.

Mỹ Mỹ thích thú. Cô thích trò chuyện làm nũng với bà Tịnh Huyên hơn với Quốc Tuấn. Bởi vì mỗi lần gặp nhau, cô thích mè nheo với anh, Quốc Tuấn chẳng chìu nổi tính đỏng đảnh, kiêu kỳ của Mỹ Mý, Thế là cô giận đòi chia tay rồi lại làm hòa.

- Cháu về lần này làm gì vậy Mỹ Mỹ?

Trước mặt bà Tịnh Huyên, Mỹ Mỹ vuốt nhẹ mái tóc vàng óng xoăn tít quý phái của mình và mở hộp soà thoa lại đôi môí. Ngắm nghía mình trong gương xong, cô mới trả lời câu hỏi của bà Tịnh Huyên:

Bác ạ, nghề của cháu đi tối ngày, cháu từ Canada về Việt. Nam biểu diễn ạ.

- Vậy hả? Hiện nay cháu làm gì? Còn học không?

- Còn ạ. Hiện nay cháu là người mẫu thời tlang chuyên quảng cáo mỹ phẩm cho các hãng nổi tiếng đó bác.

Bà Tịnh Huyên khẽ nhướng mắt trong thâm tâm bà rất khâm phục Mỹ Mỹ. Lúc bà ở tuổi Mỹ Mỹ bà chỉ là cô gái tầm thường.

Tuổi trẻ tài cao thật thời buổi tiên tiến, Mỹ Mỹ trẻ tuổi đã làm nên sự nghiệp, Cô ấy rất xứng đáng với Quốc Tuấn. Nếu Mỹ Mỹ là dâu của bà thì sự nghiệp này bền vững lắm.

- Mỹ Mỹ cháu ở chơi vớĩ bác chừ?

- Dạ, không đươc đâu, chiều nay cháu sẽ biểu diễn ở câu lạc bộ thời trang Thanh Niên. Cháu mời bác đến xem.

Bà Tịnh Huyên sợ Mỹ Mỹ buồn nên gật đầu nhận lời. Cô trao cho bà chiếc vé.

- Bác sẽ sắp xếp đến xem cháu biểu diễn.

- Cháu tiếc là anh Quốc Tuấn không về dự, chương trình cháu biểu diễn đêm nay rất hoành tráng bác ạ.

- Từ Đà Lạt về xa xôi, cháu thông cảm dịp khác Quốc Tuấn sẽ đến xem.

Mỹ Mỹ đan hai bàn tay vào nhau vặn vẹo:

- Nhưng cháu muốn anh ấy dành thời gian cho mình. Anh ấy có bao giờ chìu cháu đâu.

Vỗ về Mỹ Mỹ, bà Tịnh Huyên khéo léo chìu chuộng cô:

- Đàn ông con trai phái coi trọng sự nghiệp con ạ. Ta sẽ không để con buốn khổ đâu Mỹ Mỹ.

Mỹ Mỹ có vẻ rất hài lòng, trước lời lẽ ngọt ngào của bà Tịnh Huyên. Cô rất tự hào và kiêu hãnh về sắc đẹp của mình, nên chẳng bao giờ cô chịu hạ mình trước ai kể cả Quốc Tuấn.

- Mỹ Mỹ, bác thay Quốc Tuấn đưa cháu đi ăn nha! Lâu rồi bác cháu ta chưa có dịp.

Mỹ Mỹ cũng muốn lấy lòng bà Tịnh Huyên nên tươi cười bảo:

- Cháu sẽ mời bác sau. Còn bây giờ bác là chủ, cháu đi theo bác.

- Chờ bác một chút nha Mỹ Mỹ.

- Có vẻ nôn nóng Mỹ Mỹ đưa ta nhìn đồng hồ, cô nắm tay bà Tịnh Huyên:

- Cho cháu xin lỗi nha bác. Bây giờ mình đi ăn cái gì nhanh nhanh, cháu còn bận nhiều viêc.

Bà Tịnh Huyên hơi khựng lại bà ngập ngừng:

- Hay là thôi, cháu bận? Mai mốt bác cháu ta gặp nhau, không có gì gấp cả. Bác rất thích nên muốn hậu đãi cháu. Đây là dịp bác cháu ta nói chuyện trao đổi.

Mỹ Mỹ đứng lên gật đầu chào kiểu cách:

- Cháu xin lỗi bác lần nữa. Ngày mai cháu sẽ đến đưu bác đi chơi cháu hứa chắc đó.

Bà Tịnh Huyên nhìn theo cô với nụ cười hài lòng:

- Được bác sẽ chờ.

My Mỹ luôn là cô gái năng động giỏi giang lại rất xinh đẹp. Cô gái ấy là cả một kho tàng, Bà Tinh Huyên nhìn theo Mỹ Mỹ cho đến khi cô bước vào chiếc Mercides tự lái vội đi Bà nở nụ cười rất hài lòng. Hy vọng Quốc Tuấn không làm bà thật vọng sau này.

Mỹ Mỹ cho Xe dừng lại trước công ty mỹ phẩm Hào Hoa chuyên sản xuất các loại mỹ phẩm dành cho đàn ông. Cô điệu đàng bước xuống xe đi vào công ty. Vừa đi vừa bấm điện thoại dị động.

Trên bàn giám đốc điện thoại reng liên tục Hà Anh nhấc máy.

- Alô!

Có tiếng phụ nữ vang lên giọng trong trẻo:

- Cho tôi gặp giám đốc Quốc Tuấn.

Hà Anh nhìn quanh rồi đáp:

- Dạ cô, là ai cứ nhắn lại, giám đốc đang họp chưa xuống.

Không nghe cô gái nói tiếp trả lời Hà Anh mà cô ta nói giọng khó chịu.

- Cô là ai vậy? Tại sao ở công ty Hào Hoa lại có nữ.

Hà Anh giả giọng khàn khàn:

- Xin lỗi cô ở đây không có nữ, tôi là trợ lý giám đốc, cô cần gặp ai?

- Sao lúc nãy tôi nghe giọng nữ rõ ràng.

Mau gọi Quốc Tuấn ra rước tôi.

- Cô là ai? Cô đang ở đâu vậy?

- Cứ bảo với giám đốc tôi là Mỹ Mỹ chờ anh ta ở trước cổng công ty.

Hà Anh dập máy. Không lẽ là cô gái hôm trước nói chuyện qua điện thoại với Quốc Tuấn. Thì ra giám đốc đã có bạn gái. Xem ra cô gái này rất kiêu căng, ăn nói kiêu kỳ, không làm cho người có cảm tình.

Tự nhiên Hà Anh thấy chán chường. Cô ngồi lại trước bàn phím vi tính, không thèm gọi Quốc Tuấn. Mười phút trôi qua, điện thoại lại réo từng hồi, Quốc Tuấn rời phòng họp hối hả chạy vào phòng anh thấy Hà Anh chăm chú vào màn vi tính mặc cho điện thoại reo:

- Sao cậu không nghe điện thoại?

Quốc Tuấn nhíu mày khó chịu. Anh nhấc máy:

- Alô! Quốc Tuấn nghe.

- Anh là Quốc Tuấn hả? Này giờ anh trốn ở đâu, để em chờ muốn chết. Mau xuống rước em lên đó.

Giọng Mỹ Mỹ kêu to trong máy Quốc Tuấn nhìn Hà Anh rồi hạ giọng:

- Anh đang bận họp. Em chờ chút được không Mỹ Mỹ.

- Được, nhưng phải nhanh nha. Nếu không em bỏ về đó.

Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, Anh hứa mười lăm phút nữa đón em lên đây với anh. Nhớ chơ nha!

- O.K

- Anh đi nha cưng.

Quốc Tuấn hơi bối rối khi thấy Hà Anh vẫn ngồi làm việc như pho tượng không, không có phán ứng gì, Anh gác máy.

- Sao cậu không nghe để đlên thoại réo ầm ĩ vậy?

Hà Anh hơi dừng tay một nhịp rồi lại tiếp tục gõ vào bàn phím liên tục:

- Tôi đã nghe và trả lời nhưng cô ấy cứ gọi mãi, giám đốc bảo tôi làm thế nào?

- Cô ta còn vô cớ mắng tôi nữa, nghe cũng vậy thôi. Hay là anh tìm một nhân viên trực điện thoại tiếp cô bạn của anh đi!

Hà Anh nói một hơi cho bớt giận. Tự nhiên nghe Mỹ Mỹ nói chuyện ngọt ngào với Quốc Tuấn, Hà Anh lại giận vô cớ. Cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng. cách trả lời giận dỗi của cô làm Quốc Tuấn cau mày. Anh chỉ mỉm cười rồi nói:

- Đúng là phụ nữ:

Hà Anh độp lại ngay:

- Anh vừa nói gì?

- Tôi bảo phụ nữ bao giờ cũng lắc rối. Cô ta quá đáng làm cậu giận, cho tôi xin lỗi.

Hà Anh thở dài. Cô xem đồng hồ vội đứng lên sắp xếp lại đống giấy tờ cất giọng không vui vẻ:

- Anh có lỗi gì? Chỉ có người làm công chúng tôi mới có lỗi. Thiệt là...

Hà Anh tắt máy vi tính rồi đứng lên bước ra ngoài. Tiếng gót giày của cô nện mạnh xuống sàn gạch nghe côm cốp, Hà Anh đi một hơi xuống sân. Quốc Tuấn khép cửa lại nhìn theo, anh khẽ lắc nhẹ đầu, trở lên phòng họp. Căn phòng vắng teo vì các nhân viên lần lượt ra về. Đã đến giờ nghỉ trưa.

Mỹ Mỹ ngồi ở phòng trực chờ đợi vẻ mặt căng thẳng. Cô ta ngăm từng nhân viên đi ra, trông họ rất phong độ, từng người lần lượt qua mặt cô như đang biểu

diễn. Người bảo vệ công ty không cho cô vào trong nếu không có giám đốc bảo lãnh.

Mỹ Mỹ bắt đầu thấy nôn nóng và khó chịu. Trong đời cô, Mỹ Mỹ chỉ bắt người khác chờ mình chứ không có chuyện cô ngồi chờ đợi người khác như thế này. Vì Quốc Tuấn mà Mỹ Mỹ phải khổ. Cô mong gặp anh để xả giận.

Lúc nãy nổi nóng cô đả mắng trợ lý của anh. Anh chàng trợ lý cũng cộc cằn không kém nhỉ?

Một chàng rất nho nhỏ dáng dắp như con gái. Khi anh đi tới ngang Mỹ Mỹ, có thấy anh ta lạnh lùng như tảng băng, không gật đầu, không chào khách. Xem ra anh ta còn kiểu cách kỳ cục hơn mình nữa.

Mỹ Mỹ khó chịu đưa mắt nhìn theo. Tự thiên cô cau mày.

Buổi trưa sân công Cy Hào Hoa vắng vẻ, im lặng vô cùng. Quốc Tuấn họp xong liền xuống tầng trệt tìm Mỹ Mỹ. Thật ra muốn chờ mọi người về hết rồi gặp cô. Mỹ Mỹ ăn nói không khéo dễ mất lòng người. Anh sợ mình không kềm được nổi nóng cãi vã anh sẽ là đề tài bình phẩm của mọi người, xấu hổ lắm.

Ngược lại Mỹ Mỹ chắng ngán ai. Vừa thấy anh quả nhiên cô đã lớn giọng, chạy lại ôm lấy tay Quốc Tuấn:

- Em thấy anh hình như xem công việc là tuyệt đối. Em cất công ra đến đây, vậy mà phải ngồi chờ cả tiếng. Có lẽ em đã lầm khi chọn anh làm người tình.

Quốc Tuấn hơi khó chịu nhưng cũng đáp lại nhiệt tình của Mỹ Mỹ:

- Coi em kìa. Sao lại trách anh chứ. Ai lại chẳng lo sư nghiêp em cũng miệt mài đó thôi.Lâu lắm rồi có gặp nhau đâu Mỹ Mỹ phụng phịu quay đi:

- Em không thích nói chuyện với anh nữa.

Bóp nhẹ bờ vai mềm trắng ngần. Quốc Tuấn gác cằm lên vai cô:

- Giận anh hả?

Cô đứng im ngoe nguẩy:

- Giận. Chia tay đi.

Quốc Tuấn rời Mỹ Mỹ:

- Thôi thì thôi. Sao em không ở trong thành phố ra tim anh làm gì?

Cô quay lại đấm vào bờ ngực rộng của Quốc Tuấn lia lịa:

- Ôi! Đau quá. Sao em mạnh tay vậy?

- Ghét ghét anh lắm. Nói như vậy mà nghe được à. Có phải anh có người yêu mới rồi lạnh nhạt với em phải không?

Quốc Tuấn chụp lấy hai tay Mỹ Mỹ đưa lên môi cắn nhẹ:

- Lại ghen bóng ghen gió, anh không thích vậy đâu.

Mỹ Mỹ kiêu hãnh, cong đôi môi đỏ mọng lên bảo:

- Anh không thích nhưng em thích. Em không chịu nổi sự hờ hững của anh nữa.

Quốc Tuấn thấy Mỹ Mỹ cứ tìm cách cãi vã liền kéo tay cô.

- Em lên phòng anh đi. Chúng ta sẽ nói chuyện rỏ ràng. Đừng làm người ta chú ý em ạ. Đây là chỗ đông người, Mỹ Mỹ vùng vằng nhưng cũng theo anh vào phòng giám đốc. Đây là căn phòng khá rộng. Mỹ Mỹ xoay một vòng cất lời khen:

- Đẹp quá Quốc Tuấn.

- Em thấy thế nào? Có bằng mấy công ty thời trang nơi em biểu diễn không?

- Hơi giống có nơi hiện đại hơn có chỗ chưa đạt yêu cầu.

- Sao, chỗ nào chưa đạt?

Mỹ Mỹ sỉ vào trán anh nguýt dài.

- Là anh đó. Con người không có chút gì hiện đại cả.

Quốc Tuấn tựa lưng vào mặt quày cho hai tay vào túi quần ngắn nhìn Mỹ Mỹ, anh nghiêng đầu nhếch môi cười.

- Em chê anh hả?

- Chê đó.

Mỹ Mỹ mãi ngắm nghía văn phòng làm việc của anh, cô quăng chiếc ví lên bàn tiếp khách rồi đi lòng vòng không chú ý đến. Quốc Tuấn:

- Đây là bàn trợ lý hả? Sao tới hai người.

Quốc Tuấn chìa tay ra mời:

- Mỹ Mỹ em ngồi xuống đi, em đi tới đi lui làm anh chóng mặt quá.

- Em không ngồi. Em muốn biết tường tận nơi này có gì hấp dẫn anh đến độ anh không rời được nó đến với em đù chỉ vài giờ.

Bật cười trước cử chỉ Mỹ Mỹ. Quốc Tuấn thích thú:

- Em đúng là Mỹ Mỹ. Một Mỹ Mỹ kiêu kỳ, thích mè nheo với anh.

Cô quay lại trừng mắt nhìn anh:

- Ai thèm nói chuyên với anh, mè nheo cái gì? Anh bảo em là con nít hả? Hèn gì, anh xem lời yêu cầu của em giống như trò đùa.

- Không phải thế, đó là do em suy nghỉ thôi. Anh bận thật mà.

Mỹ Mỹ ngồi lên bàn trợ lý. Cô gác đôi chân lên mặt bàn. Hành động ấy làm cho Quốc Tuấn nhíu mày:

- Anh có tới hai trợ lý. Họ làm quái gì chứ không giúp anh được một buổi sao?

Quốc Truấn nhẹ nhàng giải thích:

- Dĩ nhiên là được: nhưng công việc đang cần anh điều hành, có gì sơ xuất anh không đền nối đâu.

My Mỹ xí dài.

- Một chỉ nhánh mỹ phẩm có gì lớn. Tại anh quá quan trọng nó.

- Không phải, em là người ngoài công ty không thể hiểu công việc của anh đừng có phát biểu bừa bãi ngườt ta cười.

Mỹ Mỹ cầm tấm bảng mica có dòng chữ trợ lý dịch chuyển sang bên cười nhếch môi:

- Em nói đúng đó, có lẽ anh chán chê em nên tìm cách tránh mặt đúng không?

Quốc Tuấn rất muốn gật đầu một lần trước câu hỏi của Mỹ Mỹ. Nhưng anh sợ có làm ầm lên. Anh bước đến bàn rút điếu thuốc định gắn lên môi. Anh không muốn nhìn Mỹ Mỹ nữa.

Nhưng vòng khói phả tròn trong không gian lan tỏa quanh anh như một cái ống khói, Mỹ Mỹ kêu lên:

- Có phải anh khinh em nên không trả lời đúng không?

- Em làm anh bực mình quá Mỹ Mỹ. Tại sao em không nghe lời giải thích hả? Em có biết cảm nhận khi gặp em là thế nào không?

Mỹ Mỹ tròn mắt:

- Dĩ nhiên là rất khác ngày xưa, cho nên em mới nghĩ ra là anh có vấn đề.

- Vấn đề gì chứ?

Quốc Tuấn giang hai tay ra bất lực:

- Em chịu khó nghe anh nói hết cảm nhận của mình đi.

Mỹ Mỹ nhíu mày nhưng cô ráng giữ im lặng:

- Anh nói đi? Một lần thôi.

Thở hắt ra như trút một cái gì nặng nề lắm. Quốc Tuấn mơ màng:

- Anh nhớ mãi mãi cái cảm giác lần đầu gặp em trong làn dự hội chợ hàng mỹ phẩm cao cấp ở Paris- Xem em biểu diễn anh thấy tâm hồn như bay bổng. Anh nghỉ kể từ đây anh khó mà xa em. Trời sinh ra em là để dành riêng cho anh.

- Còn bây giờ?

- Em đã chi phối anh từng miếng ăn, giấc ngủ. Không gặp em nghe tiếng em nói trong một tuần anh như người đói ăn, thiếu nước anh sống không có chút smh khí em hiểu không? Lúc ấy anh nghĩ em mãi mãi là cuộc sống của anh, Em có biết điều đó không Mỹ Mỹ?

Mỹ Mỹ lắng nghe và gật đầu:

- Anh nghĩ là em khác hay sao? Vì yêu anh mà em dần dần thânh một người khác. Em chẳng còn là em nữa.

Quốc, Tuấn đưa mắt nhìn Mỹ Mỹ:

- Em nói sao? Chính anh làm em thay đõi? Kbông phải đâu. Là chính em, bản thân em đó.

Mỹ Mỹ cười to, nụ cười kiêu hảnh khó gần:

- Em thế nào? Anh nói cho rõ đi!

- Em kiêu kỳ, ích kỷ, thích buộc anh làm theo những điều vô lý mà em đưa ra. khí đã yêu nhau em phải biết hy sinh một chút chứ, yêu là nhận, cũng là cho, tình yêu như thế mới bền vững Mỹ Mỹ ạ, em suy nghi xem anh nói đúng không?

Mỹ Mỹ cong đôi mày khó chịu:

- Anh đã cho em những gì mà đòi nhận chứ? Em muốn anh đưa em đi chơi, đi dạo như mọi người, họ tình tứ bên nhau khi đến nhà hàng, dự dạ tiệc, khiêu vũ, bạn bè em có người yêu là những ông chủ như anh nhưng họ rất ga lăng, rất chìu người yêu, họ đi bên nhau thật vui vẽ hạnh phúc. Em khao khát như thế. Còn anh cứ từ chối dài dài.

- Nhưng anh vì công việc, vì sự nghiệp chúng ta sau này.

Mỹ Mỹ gạt phăng:

- Em không cần anh lo nhưng chuyện ấy em chỉ muốn chúng ta gần gũi bên nhau, dành cho nhau thời glan được không?

Quốc Tuấn chán nản lắc đầu:

- Rất tiếc anh chỉ đáp ứng một nữa thôi. Gia đình anh vốn trọng sự nghiệp, Em cũng nên như vậy sau này hạnh phúc mới lâu bền.

Mỹ Mỹ cự nự:

- Anh lúc nào cũng lý luận sáo rỗng cả, nào hạnh phúc, tương lai sự nghiệp. Anh thấy em có lo đâu, em có thiếu gì đâu, chỉ thiếu anh thôi.

Quốc Tuấn cảm thấy nản vì Mỷ Mỹ quá ích kỷ, tâm hồn cô sáo rỗng như một cái thùng giấy cacton. Anh rất muốn giữ lấy cái tình yêu đẹp như giấc mơ ngày ấy nhưng tự nhiên anh có cảm giác bất an chẳng hứng thú gì. Tuy nhiên Mỹ Mỹ đã về Việt Nam và tìm ra Đà Lạt gặp anh cho anh thấy cô ấy vẫn nhiệt tình với anh. Quốc Tuấn biết Mỹ Mỹ vì yêu anh mà giận dỗi hờn ghen. Nhưng tình yêu anh dành cho cô vẫn trọn vẹn. Tại sao cô ấy không có niềm tin? Sự ích kỷ, ghen tuông đã giết chết dần tình yêu đẹp ngày nào anh dành cho cô. Với Quốc Tuấn tình yêu phải đồng hành với sự chia sẻ, cao thượng. Lúc này tự nhiên anh lại nhớ đến cô gái mà anh gặp hôm nào trong cơn mưa hôm ấy. Cô gái có đôi mắt đẹp thu hồn anh, vẻ đẹp thật thuần khiết. Cô gái ấy củng kiêu hãnh nhưng hồn nhiên vô tư không giống vẻ kiêu kỳ, thờ ơ ích kỷ của Mỹ Mỹ. Tâm trạng buồn nản xâm chiếm dần trong anh. Gặp nhau thế này thà không gặp còn hơn. Phải chăng đây là tình yêu hay ngục tù?

Quốc Tuấn không muốn mình mất tự do anh ngẩng lên nhìn Mỹ Mỹ. Cô đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế trợ lý nhìn anh xem như chẳng có gì xảy ra:

- Anh đang nói gì vậy Quốc Tuấn?

- Anh không có gì.

- Anh làm em thất vọng ghê!

- Chuyện gì?

- Sao anh lại có thể lạnh nhạt, thờ ơ với em như thế. Biết thế này em không vượt chặng đường dài mấy trăm cây số lên tìm anh.

Tự nhiên thấy thương hại Mỹ Mỹ, Quốc Tuấn cố tỏ ra lịch sự, nhẹ nhàng với cô hơn:

- Tại em chứ gì? Mình gặp nhau đâu có nhiều thời gian. Sao em không biết tạo niềm vui cứ giận hờn mãi.

Mỹ Mỹ đẹp sắc sảo, nhưng điều ấy không làm Quốc Tuấn rung động như buổi ban đầu.

- Điều đó làm cho bản thân anh cũng lấy làm lạ. Thật ra Quốc Tuấn cũng không hiểu rõ lòng mình. Giữa anh và Mỹ Mỹ có phải là tình yêu chưa hay chỉ là những rung động Quốc Tuấn muốn thời gian kéo dài sẽ do tình cảm hai người chính xác hơn. Và Mỹ Mỹ đã lam anh thất vọng hơn là yêu cô. Với tính tình của Mỹ Mỹ mỗi lần gặp nhau là mỗi lần cô đòi chia tay anh rồi làm hòa. Quốc Tuấn quá mệt mỏi, yêu cô anh không tìm được một chút niềm vui nào. Có phải chăng là sự bực mình khổ sở. Và hôm nay mở màn cũng thế.

Bỗng Mỹ Mỹ cất giọng ngọt ngào:

- Quốc Tuấn em đã gặp mẹ anh.

Anh đưa mắt nhìn cô;

- Vậy hả?

Mỹ Mỹ sụp rèm mi xuống dịu giọng:

- Sao anh không nói là bác đã hứa gì với em? Anh này...

- Gì?

- Bác hứa là đưa em đi sắm nhẫn cưới.

Quốc Tuấn khẽ nhếch môi:

- Mẹ anh hứa thì cứ để bà ấy đưa em đi.

- Ơ anh này? Anh khờ hay anh giả vờ không biết. Nếu không vì yêu mến mẹ anh, em đã chia tay anh rồi.

- Còn anh không biết mẹ anh định cưới vợ cho anh hay cưới vợ cho bà ấy nhỉ?

Mỹ My tức anh đến nghẹn lời. Cô muốn làm hòa còn anh lại cố tình không hiểu thiện chí của cô. Mỹ Mỹ thụng mặt:

- Em rất hối hận\..\.

Quốc Tuấn đưa tay hiệu anh ngắt lời cô:

- Khi yêu anh chứ gì?

Cô tròn mắt cười:

- Sao anh biết.

- Vì anh đã thuộc lòng, em nói với anh câu này lần tứ tám mươi mốt rồi.

- Vậy hả?

Mỹ Mỳ tủm tỉm cười. Muốn giận Quốc Tuấn nhưng khi gần anh cô không thể nào giận anh lâu. Mỹ Mỹ lại dàn hòa:

- Bao giờ em về?

- Anh muốn em về lắm hả?

- Em cứ hiểu những điều anh nói ngược lại làm sao chúng ta có tình cảm tốt phải không Mỹ Mỹ, em đừng như vậy nữa, em làm anh buồn em biết không, Mỹ Mỹ bống rời chỗ ngồi sà đến bên anh nũng nịu:

- Anh... anh có biết em nhớ anh cháy lòng, cháy dạ không?

Quốc Tuấn thì thầm bên cạnh cô:

- Nhớ mà em làm anh buồn.

Cô tát yêu vào má anh:

- Anh không hiểu gì cả. Anh...

Mỹ Mỹ kéo tay Quốc Tuấn quay lại đối diện với mình. Đôi mắt tình tứ của Mỹ Mỹ quấn lấy anh. Cô kéo vòng tay anh xiết lấy mình Quốc Tuấn hở hững đáp lai sự nhiệt tình của cô. Mỹ Mỹ ngước lên vòng tay, cô kéo mặt anh xuống hôn anh thật đắm đuối.

Cánh cửa phòng bật mở, Quốc Tuấn và Mỹ Mỹ đều giật mình đưa mắt nhìn. Đã đến giờ chiều Tuấn Anh (tức Hà Anh) mang xấp hồ sơ vào phòng giám đốc. Tuấn Anh định làm nốt công việc buổi sáng không ngờ cô bắt gặp cảnh Mỹ Mỹ ôm hôn Quốc Tuấn đắm đuối. Cô thảng thốt kêu lên suýt buông rơi tập hồ sơ.

- Ôi? Xin lỗi.

Tuấn Anh định quay ra nhưng Quốc Tuấn đã đẩy Mỹ Mỹ sang bên nói như ra lênh.

- Tuấn Anh cậu làm việc đi.

Anh quay sang Mỹ Mỹ giới thiệu:

- Đây là trợ lý của anh. Chúng ta đi ra ngoài đi, không làm phiền cậu ấy.

Mỹ Mỹ giương mắt nhìn Tuấn Anh vẻ mặt không thiện cảm cô lên gịong kẻ cả:

- Hừ! Tưởng gì trợ lý. Sao vào phòng giám đốc mà không gõ cửa.

Tuấn Anh đưa mắt nhìn Mỹ Mỹ giấu vẽ nhìn khó chịu sau đôi mắt có làn mi đẹp, nhìn Mỹ Mỹ đăm đăm, cất giọng lịch sự:

- Tôi xin lỗi glám đốc.

Mỹ Mỹ liếc cô một cái dài cả cây số:

- Trợ lý gì mà không lich sự tế nhị, thấy em không chào, anh tìm người tệ quá. Mai mốt em tuyển cho anh vài trợ lý khác ''very good''.

Quốc Tuấn khẽ nhếch môi cười khi thấy cái chau mày của Tuấn Anh. Anh nói với cô:

- Hày làm giải quyết xong xấp hồ sơ này trong buổi chiều nay nha Tuấn Anh. Tôi phải đi công việc riêng đây. Xong việc cậu dọn dẹp kỹ rồi về. Đây là chìa khóa phòng.

- Thưa glám đóc, tôi...

Thấy Mỹ Mỹ cứ nhìn mình đăm đăm, Tuấn Anh không nói mà nhìn lại. Mỹ Mỹ ôm vai Quốc Tuấn trở giọng:

- Trợ lý của anh là nam, nếu anh tuyển trợ lý nữ thì em nhất định ngăn cản anh đó, anh yêu ạ.

Hơi e thẹn vì cử chỉ quá đáng của Mỹ Mỹ trước mặt Tuấn Anh, Quốc Tuấn kéo tay cô xuống. Hành động ấy làm cho Mỹ Mỹ khó chịu:

- Em đừng bàn chuyện của công ty anh được không?

- Em chỉ góp ý cho anh thôi vì anh là giám đốc mà.

Quốc Tuấn gắt giọng:

- Nhưng em biết gì trợ lý của anh là nhân viên tiếp thị quảng cáo đều là nam cả.

- Em lo gì?

Mỹ Mỹ chớp nhẹ làn mi cong:

- Biết đâu nơi này có lẫn một vài nhân viên nữ thì sao?

Nói điều này, tự nhiên Mỹ Mỹ lại đá mắt về phía Tuấn Anh. Cô không thèm nhìn lại Mỹ Mỹ, Quốc Tuấn hơi nhếch môi cười đôi vai cô khẽ run nhẹ. Thì ra cô bạn của Quốc Tuấn cũng thông minh và có cái nhìn tinh ý đấy. Nhưng Tuấn Anh quyết không để lộ thân phận.

Thấy Tuấn Anh không nói gì Mỹ Mỹ cười hắt ra rồi cất giọng vui vẻ:

- Đùa với anh chút thôi chứ nếu anh tuyển nhân viên quảng cáo hoặc trợ lý thì em đăng ký trước đó nha.

Quốc Tuấn khoát tay ra vẻ đồng ý:

- Được rồi bao giờ công ty sản xuất thêm mỹ phẩm và dầu thơm cho phụ nữ lúc đó anh sẽ tuyển em.

Mỹ Mỹ biết Quốc Tuấn từ chối khéo nên cô chữa thẹn:

- Thôi chuyện trợ lý của anh bất lịch sự chuyện này em sẽ cho qua với một điêu kiện.

Quốc Tuấn ngạc nhiên chờ đợi.

- Điều kiện gì?

Anh mau đi với em đến thăm trẻ em nghèo khuyết tật và trường mù Nguyễn Đình Chiểu đi anh.

Hình như Mỹ My cố ý nói to cho Tuấn Anh nghe. Quôc Tuấn hơi ngạc nhiên anh hỏi.

- Đến đó làm gì vậy Mỹ Mỹ?

Cô ra vẻ quan trọng lắm:

- Em muốn làm công tác từ thiện anh ạ. Đây là điều em rất thích. Anh ủng hộ em chứ.

- Việc gì chứ việc này anh ủng hộ em ngay. Chờ anh nha!

Không ngờ Quốc Tuấn lại nhiệt tinh như thế. Mỹ Mỹ mang chiếc ví vào vai rồi kiêu hãnh nện gót giày cao gót bước ra ngoài. Cô cặp tay Quốc Tuấn đi ra xe. Quốc Tuấn khéo léo dặn dò Tuấn Anh trước khỉ đi. Nghe Mỹ Mỹ giục anh Tuấn Anh vẫn ngồi im như bức tượng. Cánh cửa đóng lại sau lưng họ đánh “ầm” không hiểu sao Tuấn Anh lại thấy buồn vô hạn.

Họ chưa đi Tuấn Anh bực mình, ho đi rồi tự nhiên cô thấy mình lẻ loi, cô đơn vô hạn, Đầu óc cô bổng quay cuồng, Tuấn Anh biết mình không thể tập trung vào công việc được. Mấy lần cô đánh sai, xóa rồi lại sai.

Tuấn Anh bực mìnb bước ra ngoài. Bầu trời Đà Lạt cuối thu nhuộm màu xanh ngăn ngắt. Xa xa ca nmg thông bạt ngàn, trập trùng dợn sóng giống như nỗi lòng của cô lúc này Quốc Tuấn đà có ngưởi yêu là Mỹ Mỹ.

Cô gái ấy có sắc đẹp tuyệt vời. Tại sao Tuấn Anh lại buồn và suy nghĩ rối rắm như thế. Họ là một cặp đẹp đôi. Còn cô là gì? Không là gì cả, cô lại là một đực rựa nữa. Phải chăng lòng Tuấn Anh đã hướng về Quốc Tuấn rồi sao? Không thể nào?

Nếu không sao cô lại buồn thê thảm thế này. Buổi chiều nay trời không mưa, Đà Lạt trong veo sao cô lại buồn vô cớ chứ. Tuấn Anh muốn làm xong công viêc nhưng chẳng thể tập trung. Hình ảnh Mỹ Mỹ quấn lấy Quốc Tuấn cứ chập chờn trước mặt cô như đùa giỡn trêu người. Hà Anh quá bực mình, cô tắt màn hình máy tính ngồi thần thờ chẳng biết làm gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx