sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Quốc Tuấn không ngờ lại gặp Hà Anh đi lang thang trên đường. Sao hôm nay cậu ta lại đi bộ nhỉ?

Anh cho xe chạy từ từ rồi đỗ xịch cạnh cô. Hà Anh giật mình quay lại. Cô hơi bàng hoàng khi thấy Quốc Tuấn ló đầu ra gọi:

- Tuấn Anh, sao cậu ung dung thế, tản bộ à?

Hơi bất ngờ, Hà Anh lúng túng:

- Không ạ, xe tôi bị hư...nên... đi bộ sẵn đường tập thể dục luôn.

Lấy lại bình tĩnh bằng nụ cười tự nhiên, Hà Anh đùa một câu. Quấc Tuấn mở cửa xe:

- Tôi cho cậu quá giang nhé!

Hà Anh lắc đầu:

- Đường vào nhà trọ tôi xe này không lên đó được đâu.

- Vậy Hả? Hay là tôi gửi xe tôi đưa cậu về?

Hà Anh đưa mắt nhìn Quốc Tuấn. Hôm nay sao anh ta tử tế thế. Mỹ Mỹ không còn ở đây chắc. Nghĩ đến cảnh hai người cưỡi ngựa bên nhau cái hôn đắm đuối của Mỹ Mỹ trao cho Quốc Tuấn nghe người nóng râm ran. Hình như huyết quản cô bị đông lai, tê cứng. Hà Anh thấy giận Quốc Tuấn vô cớ:

- Tôi đi một mình quen rồi, không cần ai đưa. Vả lại đường lên đó khó đi không dám làm phiền giám đốc.

Quốc Tuấn thật tự nhiên anh vỗ vai cô:

- Lâu rồi tôi và cậu chưa đi ăn tối chúng ta vào quán gần đây một lát đi.

Hà Anh nhíu mày nhìn bàn tay anh, Quốc Tuấn bóp nhẹ vai cô làm cô giật mình. Hà Anh đưa tay ra bắt tay anh. Quốc Tuấn nắm chặt tay cô. Cô quay đi đỏ mặt vì cái bắt tay siết chặt không dời của Quốc Tuấn. Có lẽ anh ta đang thử mình chăng?

- Sao? Câu đừng bảo là không dám đi chơi tối sợ bị mẹ rầy nha, Trông cậu giống con gái quá!

Bị chạm tư ái, Hà Anh bấm mạnh tay anh làm Quấc Tuấn đau điếng:

- Thế nào anh coi thường tôi phải không? Anh định đi đâu?

Vừa nói Hà Anh vừa bước nhanh vào xe. Quốc Tuấn cười nhếch môi:

- Có thế chứ, không hổ mặt nam nhi.

- Nhưng tôi nói trước, tôi còn viêm họng không uống rượu đâu nha!

- Cậu đừng lo. Uống sữa được không?

- Hứ! Anh thật biết đùa.

- Cô nào yêu cậu thật có phước.

- Vậy hả?

Hà Anh nhìn thẳng phía trước kiêu hảnh nói một cách thờ ơ:

Chiếc xe chạy êm ru trên đường. Quốc Tuấn không để cô yên:

- Hình như cậu có tâm sự?

- Sao anh biết?

- Nhìn vào mắt cậu là biết ngay. Lúc nào cậu cũng ưu tư. Nếu buồn có thể nói ra cho người chia sẻ, nỗi buồn sẽ vơi đi.

Hà Anh mím môi. Thật sự Quốc Tuấn muốn chia sẻ với cô chăng? Khó tin lắm. Hắn mới ngọt ngào với Mỹ Mỹ. Hà Anh chợt cười che dấu nỗi niềm riêng:

- Không có gì cả. vì xa nhà nên thế. Vả lại ở Đà Lạt không có bạn bè.

Quấc Tuấn bỗng sôi nổi hẳn:

- Vậy lúc nào cậu buồn cứ đến chỗ tôi và Lương Sơn, chúng ta có bạn có vui hơn.

- Không tiện lắm giám đốc ạ. Tôi ngại. Ai lại nhân Viên cứ bám theo giám đốc. dư luận không tốt.

- Tôi lại không nghĩ thế. Cậu khách khí làm gì, ai nói mặc họ tôi ở đây cũng chẳng có người quen. Thật ra từ Paris về đây tôi cũng như cậu chẳng có người quen nơi sương mù giá lạnh này. Vì yêu cầu công Việc. chúng ta phải chịu, Tôi rất thông cảm cho cậu từ nơi xa đến đây nên muốn rủ cậu đi chơi. Anh em có nhau cũng đỡ\..\.

Nghe Quốc Tuấn tâm sự, Hà Anh bỗng thấy anh thật ra cũng có tâm hồn riêng thật nhân hậu, biết quan tâm người khác, Cô có cảm tình với anh tự lúc nào không hay.

- Chúng ta đi đâu vậy?

- Tôi muốn đưa cậu đi dạo một vòng được không? Còn sớm mà.

Hà Anh che miệng cười:

- Có lẽ giám đốc thích quan tâm đến người khác.

- Không đúng, chỉ có người hợp ý tôi mới thích nói chuyện. Không hợp tôi chẳng để tâm.

Hà Anh chợt nảy ý thăm dò:

- Vậy mẫu người yêu của anh phải như thế nào?

Quốc Tuấn, dường như thú vị trước câu hỏi của Hà Anh, anh cười tủm tỉm rồi thủng thẳng nói:

- Phải là cô gái đẹp, đoan trang, hiền thục, giỏi nội trợ bếp núc, biết yêu thương chồng. Và nhất là sống phải có tấm lòng nhân hậu, hi sinh vì sự nghiệp chung của gia đình.

Hà Anh gõ tay lên thành xe gật gù:

- Chà lý tưởng quá! Anh tìm được chưa?

- Sắp.

- Có phải cô gái đến tìm anh không? Cô ấy rất đẹp, Còn những tiêu chuẩn khác có đạt không?

Quấc Tuấn nhìn cô rồi trả lời:

- Chưa phải là cô ấy.

Hà Anh cười khì lên một tiếng.

- Anh khó quá không sợ ế sao? Người ta vừa đẹp, vừa giàu, xem ra cô gái ấy rất yêu thương anh và rất ghen.

- Cậu tinh tế quá nhỉ. Cậu cho tôi một nhận xét về Mỹ Mỹ đi!

- Tôi không có ý kiến đâu. Anh đã từng đặt ra tiêu chuẩn để chọn nhân viên không lẽ chọn người yêu lại dở sao?

- Ai nói cậu dở. Tôi có kế hoạch còn Mỹ Mỹ chỉ là bạn, cô ấy xinh đẹp nhưng tính tình hơi khó chịu... tôi đã từng yêu cô ấy nhưng gần đây tôi vì lo sự nghiệp. Cô ấy lại đòi cưới gấp, tôi chưa bằng lòng.

- Thế à?

Hình như Hà Anh không mấy quan tâm đến cậu chuyện anh kể, mặt cô lạnh như tiền. Quốc Tuấn khẽ cười hỏi sang chuyện khác:

- À, còn cậu có người yêu chưa? Mẫu người yêu cậu thế nào?

Hà Anh không ngờ Quốc Tuấn hỏi chuyện này. Cô vội trả lời:

- Tôi chưa nghĩ tới.

- Sao vậy?

- Vì hoàn cảnh mà.

- Cậu không kể cho tôi nghe được sao?

- Không có gì.

Hà Anh lắc đầu không nói. Quốc Tuấn vội lấy một lon trái cây đưa cho cô:

- Cậu uống đi, nãy giờ mải nói chuyện nên quên.

Hà Anh bật nắp đưa lên miệng định uống. Qua con đường xốc bất ngờ, nước đổ ập vào áo cô ướt vệt dài trước ngực. Hà Anh vội kêu lên:

- Ối!

- Gì vậy?

- Không có gì?

Nhìn vào kính trước mặt, Hà Anh ngượng không thể tả, Cô vội quay đi Quốc Tuấn rút chiếc khăn tay đưa cho cô. Anh cũng nhìn sang chỗ khác với nụ cười tủm tỉm trên môi. Hà Anh muốn xỉu cả người khi chiếc áo thun trắng trong vắt một khoảng phía trước:

- Tôi vô ý quá.

- Tại xe xốc. Cậu lau cho khô kẻo cảm lạnh đấy.

Để cho Hà Anh khỏi ngượng Quốc Tuấn vờ như không để ý, anh hỏi cô:

- Cậu chuẩn bị tiết mục biểu diễn xong chưa?

- Đang tập dợt anh ạ.

- Thế nào có khó lắm không?

- Cũng bình thường. Chỉ tại tôi không quen.

- Rồi cậu sẽ quen. Cố gắng thành công giúp tôi nha. Tôi hứa sẽ hậu đãi cậu khi hoàn thành pha quảng cáo này.

- Cám ơn giám đốc.

- Chúng ta ăn gì chứ?

- Chúng ta thưởng thức cà phê cao nguyên đi. Thú vị lắm.

Hà Anh đề nghị. Quốc Tuấn bằng lòng ngay, anh cười bảo:

- Chỉ có nhưng đôi tình nhân lên đó mới thú vị.

Hà Anh khẽ nhếch môi:

- Cà phê cao nguyên dành cho những người bạn tri kỷ sau ngày làm việc mệt nhọc. Đây là nơi thư giãn tốt nhất.

- Thì ra cậu củng lãng mạn quá, cậu từng đến đây à?

- Vài lần. Ngồi trên đồi cao cảnh trí tự nhiên thơ mộng, trời lại se se lạnh được thưởng thức tách cà phê ấm thì còn gì bằng. Tiếng nhạc êm êm, không ồn ào như

vũ trường đưa tâm hồn con người đến chỗ thanh nhàn nhẹ nhàng. Mọi lo âu mệt nhọc se tan biến khi anh được ngồi đây dù chỉ một mình.

- Tôi không ngờ tính cậu lai trầm tĩnh và chút mơ mộng nữa, cậu lại rất sành điệu. Đi với cậu thật thú vị. Cậu biết lái xe không?

Hà Anh đưa mắt nhìn anh không hiểu:

- Chi vậy anh?

Quốc Tuấn nhếch môi cười:

- Tôi sẽ tuyển cậu lái xe cho mình chứ sao.

Hà Anh cảnh giác:

- Còn Lương Sơn, anh ấy sẽ kiện tôi mất.

- Chúng ta đi với nhau rất hợp ý, cậu không thấy vậy à!

- Lương Sơn với anh thích uống rượu còn tôi thì không, không hợp lắm.

- Lương Sơn nói với cậu à?

- Tôi nghĩ như thế.

Quốc Tuấn khẽ cười.

- Lương Sơn định bán đứng bạn bè, hắn tố cáo tôi với cậu nên cậu mới biết, thiệt là không có đâu... là tôi tự nghĩ ra đó.

Quốc Tuấn và Hà Anh mải nói chuyện gần cả giờ đồng hồ. Hai người trở xuống đồi. Bỗng hoàng hôn đã chìm hẳn sau những rặng núi. Trời nhá nhem tối. Cả hai trở xuống xe, họ đi bên nhau thật thư thái bình yên trông họ như hai người bạn thân thiết tư bao giờ. Hà Anh càng lúc càng cảm thấy gần anh lạ. Tâm hồn cô xôn xao với những rung cảm đầu đời. Không hiểu sao mỗi lúc đi bên Quốc Tuấn cô lại có cáí cảm giác xốn xang ấy. Phải chăng đó là tình yêu? Chẳng bao giờ cô với tới cái tình yêu ấy, nó thuần khiết, trong trẻo. Quốc Tuấn bỗng nhìn cô đăm đăm hình như anh muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cái nhìn ấy khiến cho Hà Anh muốn trốn chạy. Anh cất giọng nhẹ nhàng như gió thoảng:

- Cậu về chứ?

- Chúc anh ngủ ngon.

Quốc Tuấn cho xe chầm chậm đi. Hà Anh một phút nhìn theo rồi bước theo con đường về nhà trọ. Trong tâm tư hai người dường như dạo lên khúc nhạc riêng, mỗi người mang một nỗi niềm khó tả cùng ai. Dường như họ muốn gần nhau. Nhưng tất cả chỉ là ảo giác, chỉ là mơ ước, khát khao. Biết bao giờ mới được bên nhau, dạo chơi bên hồ lên quán cà phê cao nguyên tâm tình với vai trò khác, Hà Anh cảm thấy buồn buồn. Một nỗi buồn vô cớ chông chênh...

° ° °

Hà Anh ngồi trươc bàn Vi tính tính toán, cho vào máy các dữ liệu mới. Quốc Tuấn ngồi cạnh cô chăm chú theo dõi công việc kinh doanh tuần qua.

Bỗng Quốc Tuấn kêu lên:

- Sao cậu không để Lương Sơn làm hộ. Ngày mai biểu diễn rồi lo mà luyên tập cho thật ấn tượng.

Hà Anh không nhúc nhích:

- Để tôi làm xong, anh ấy không rành khoản này sẽ bị sai sót.

Quốc Tuấn đứng lên anh lấy khăn quàng cổ trao cho Hà Anh khi nghe cô ho húng hắng:

- Hôm nay trời trở tiết lạnh hơn mọi ngày, cậu ăn mặc không ấm coi chừng cảm đấy. Choàng vào đi!

Hình như gần đây Quốc Tuấn có vẻ quan tâm đến cô. Điều đó làm cho Hà Anh ấm lòng. Tuy nhiên nghĩ đến cú biểu diễn ngày mai trước công chúng và giám đốc, Hà Anh muốn độn thổ cho xong, hoặc tàng hình cho đỡ xấu hổ. Cô đang nghĩ cách\..\.

Hà Anh lại ho, Quốc Tuấn đưa mắt nhìn cô khi cái khăn choàng cổ anh trao vẫn còn nằm trên thành ghế. Anh bước đến khoác lên cổ cô:

- Cậu bệnh tôi khó đấy.

- Sao ạ?

- Vì không có người thay thế khổ lắm,.Cố gắng nha.

À thì ra hắn quan tâm mìn chỉ vì công việc của hắn. Hà Anh ngẫm nghĩ. Cô thấy hơi cay cú, ghen ghét anh làm sao.

Hà Anh lại ho nhiều hơn, lần này Quốc Tuấn lo lắng thật sự:

- Cậu có sao không vậy Tuấn Anh. Lúc nào cũng ăn mặc phong phanh. Hay là tôi cho Lương Sơn chở cậu đi khám bệnh nha.

- Không sao! Giám đốc đừng lo, Tuấn Anh quen rồi, cứ mùa đông đến hay ho như thế.

- Vậy Hà? Có thật không!

- Thật!

- Có gì thì báo sớm đi để tôi lo nha!

Hà Anh đưa mắt nhìn anh. Thấy cô ho mãi Quốc Tuấn giục:

- Trời đông lạnh giá, cậu mau đi đến bác sĩ kiểm tra đi. Bệnh thì khổ lắm.

Hà Anh ậm ừ cho qua:

- Xong rồi, tôi sẽ đi ngay anh ạ.

- Được cậu đưa tôi tính toán cho. Đây, tiền đi khám bác sĩ đi.

Hà Anh đứng lên, cô định giả bệnh để Quốc Tuấn đổi người. Việc này nếu anh phát hiện ra chắc cô bị đuổi việc mất. Cô hơi lo lắng trước vẻ ân cần và nhiệt tình của Quấc Tuấn.

Hà Anh thật sự bối rối vô cùng. Lỡ leo lưng cọp đành phải nhắm mắt lao theo. Cô vờ choáng váng lùi ra khỏi ghế ngồi chúi nhủi. Nào ngờ vướng phải chân ghế. Cô và ghế đổ nhào trước mặt Quốc Tuấn.

Sự Việc xảy ra nhanh như điện Quốc Tuấn bàng hoàng kêu lên đỡ lấy cô nhưng không kịp.

- Ối!

- Trời ơi! Tuấn Anh cậu có sao không?

Không thấy Hà Anh trả lời. Trán cô rỉ máu vì va vào thành ghế, Cô ngất đi trên tay anh. Quốc Tuấn hoảng hốt lay gọi cô:

- Tuấn Anh, cậu tỉnh lại đi Tuấn Anh.

Gọi mãi Hà Anh vẫn không nhúc nhích. Cô mềm nhũn trên tay anh. Quốc Tuấn thấy cô ngã quá nặng liền bồng cô chạy sang phòng y tế của công ty. Bác sĩ chăm sóc cho cô là một chàng trai trẻ.

Quốc Tuấn lo lắng:

- Cậu ta có sao không?

Bác sĩ bảo:

- Không sao, có lẽ cậu ta lo lắng nhiều, suy nhược cơ thể do ăn uống thiếu thốn hoặc lo lắng về tinh thần. Tôi đã tiêm một mũi thuốc khoẻ lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh ngay.

- Cám ơn cậu. Để tôi trông cậu ấy.

- Giám đốc cứ để yên cậu ấy nghỉ.

Quốc Tuấn đang cởi bớt áo khoác lông của Hà Anh ra, anh ân cần xoa dầu lên trán, lên ngực cô. Hà Anh dần tỉnh lại, người cô thấy đầu tiên là Quốc Tuấn. Anh đang nhìn cô lo lắng, bồi hồi, tay xoa dầu thêm. Theo phản xạ tự nhiên Hà Anh ngồi bật dậy tay túm lấy ngực áo bò gối thật nhanh cô co rúm người lại rồi bật khóc ngon lành\..\.

Quốc Tuấn hoảng thốt nhìn cô:

- Tôi\..\. tôi không cố ý. Xin lỗi cô.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hà Anh dỗ dành:

- Cậu tỉnh rồi hả Tuấn Anh? Cậu làm tôi lo.

Qua màn nước mắt Hà Anh ngước nhìn anh bối rối:

- Tôi\..\. thật ra tôi. không phải là Tuấn Anh. Anh biết cả rồi phải không?

Hà Anh nghĩ Quốc Tuấn sẽ nổi giận. Không ngờ anh rất bình thản vuốt mấy cộng tóc lòa xòa trước trán cô:

- Không sai. Tôi đã biết cô từ lâu, cô là gái giả trai.

Hà Anh gạt nước mắt:

- Anh không giận tôi chứ!

- Cô yên tâm đi tôi không hề giận cô.

- Vì saơ vậy? Tôi gạt mọi người mà.

Đến lượt Hà Anh thắc mắc không ngờ Quốc Tuấn lại tỏ ra ân cần không tỏ ra nóng nảy giận hờn, thái độ anh bình thản lạ.

- Cô đừng lo. Tôi biết lâu rồi từ lúc cô mới đến kìa. Ngay ngày đầu tiên cô ra Đà Lạt trình diện, đâu phải đến bây giờ.

Cô mở tròn mắt hỏi:

- Sao anh biết?

Quốc Tuấn cười dịu dàng:

- Chính ánh mắt hồn nhiên của cô đã tố cáo cô là con gái.

- Thế ư?

- Tôi nghĩ cô có hoàn cảnh gì đó khó nói nên muốn tìm hiểu nhưng cô khéo chối quanh.

- Làm sao tôi dám nói với anh chứ.

Hà Anh đưa mắt nhìn anh, Quốc Tuấn thấy thương hại cô:

- Cô không nên o ép mình như thế khổ lám.

- Vì hoàn cảnh anh à? Tôi đâu có muốn như thế.

Quốc Tuấn mang cho cô ly nước ấm:

- Cô uống chút nước đi rồi kể cho tôi nghe với. Biết đâu tôi giúp được cô.

Hà Anh nhìn anh với vẻ biết ơn:

- Cảm ơn anh.

Giọng anh bỗng sôi nổi hẳn:

- Tôi chưa biết tên cô?

- Tôi là Hà Anh.

Anh mỉm cười bảo:

- Tuấn Anh hay Hà Anh?

Hà Anh nói nhỏ:

- Anh muốn gọi gì cũng được. Thật ra em không muốn gạt ai cả. Chuyện này bà chủ biết được sẽ thất vọng lắm.

- Thì tôi không nói, cô không nói làm sao mẹ tôi biết.

- Em sợ việc này có ngày cũng lộ ra. Lúc nào cũng sống trong lo lắng bồi hồi cả.

- Gia đình cô ở đâu?

- Ở Sài gòn.

- Cô còn nhớ lần chúng ta gặp nhau chứ?

Hà Anh gật đầu. Tự nhiên cô thấy ngượng không thể tả khi anh nhắc chuyện này:

- Vẫn còn nhớ\..\. lúc đó em vẫn là cô bé vô tư.

- Còn bây giờ?

- Khác rồi anh ạ. Mẹ em vì ham tiền nên giờ em mới khổ.

Quốc Tuấn lắng tai nghe cô kể anh ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Hà Anh bỗng thấy Quốc Tuấn thật tin cậy, anh có thể là chỗ dựa tinh thần cho mình, cô không giấu hoàn cảnh của mình, không hiểu sao cô muốn tâm sự hết với anh.

- Em bị ép duyên anh à. Mẹ em gả em cho một Việt Kiều rất giàu có, nhưng em không hề có cảm tình với anh ta. Dù em không bằng lòng mẹ vẫn đưa gia đình anh ta đến xem mắt và họ bằng lòng ngay.

Quốc Tuấn hơi nhếch môi cười:

- Vì cô rất xinh đẹp. Còn anh ta là con cóc xấu xí đúng không?

Hà Anh cũng gượng cười rồi kể tiếp:

- Đó chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân chính là không có tình yêu, không chút yêu thích nhau thử hỏi làm sao em chấp nhận được.

Quốc Tuấn xen vào:

- Tôi cũng như cô, khó mà chấp nhận. Tôi cảm nhận được điều cô vừa nói.

- Anh ta cũng không xấu, vì em không có cảm tình thôi nên mọi người đều đồng ý. Hai gia đình quyết định ngày đính hôn bất chấp ý kiến của em thế nào. Mẹ em đã quyết một tuần sau đó đính hôn.

- Gấp thế?

Hà Anh gật đầu đôi mắt buồn u ẩn:

- Vì vậy em phải giả trai trốn nhà ra đi.

- Cần gì phải giả trai? Tại sao cô cũng nghĩ ra kế ấy?

- Trước kia em nghĩ mình tạo ra vẻ con trai để cho anh chàng Việt kiều ấy nản. Nào ngờ\..\.

- Thế nào?

- Sự việc không xảy ra như mong muốn mà còn ngược lại.

Quốc Tuấn khó hiểu nhìn cô. Hà Anh liền giải thích:

- Sao cô lại có ý nghĩ ấy. Dù có giả trai cô vẫn có sức cuốn hút người khác đấy. Huống hồ gì anh chàng Việt kiều đó.

Hà Anh liếc xéo anh nhẹ nhàng:

- Anh nỡ đùa trên sự đau khổ của người khác đươc sao?

Thấy Hà Anh giận Quốc Tuấn liền cười:

- Thật tình tôi không có ý đùa cô. Là tôi nói thật lòng, Cô giả trai kheo đấy chứ.

- Khéo gì cũng bị anh lật tẩy, buồn muốn chết.

Nghe Hà Anh than, Quốc Tuấn không nỡ lòng làm cô buồn. Tự dưng anh thấy lòng mình dâng lên một niềm thương cảm lạ lùng:

- Sao cô ghét anh chàng Việt kiều ấy đến thế. Cô bỏ đi làm người ta lỡ duyên.

Suýt chút nữa thì cả hai người cùng bật cười. Hà Anh bỗng nghiêm túc:

- Em không ghét, không chê anh ta. Chỉ đơn giản là bí ép duyên và em chưa hề nghĩ đến chuyện hôn nhân nên buộc lòng phản kháng lệnh mẹ cha.

- Chắc cha me cô đang rối rắm ở nhà?

- Không sao, em nghĩ ba mẹ em sẽ giải quyết ốn thỏa việc này khi không có mặt của em ở nhà. Mẹ em chỉ quý tiền thôi.

- Thế à! Tôi nghĩ không có bà mẹ nào vô lương tâm như thế cả. Hay là cô nên trở về?

Hà Anh lắc đầu:

- Không, em biết tính của mẹ mình. Bà ấy rất cứng rắn.

- Cần gì cô phải giả trai? Trốn cũng ổn rồi.

- Mẹ em sẽ tìm ra. Bởi vì em phải sống nương nhờ một người bạn. Và cô ấy giúp em đi tìm việc làm.

- Bạn tốt quá nhỉ? Cô ấy cũng đồng ý cho cô lừa mọi người.

Đang cao hứng Hà Anh bỗng xịu mặt xuống buồn rầu:

- Em biết mình làm điều không phải nhưng vì cuộc sống hiện nay bắt buộc em phải làm thế. Xin anh thông cảm mà giấu chuyện này đừng cho bà chủ biết.

- Tôi hứa với cô.

Quốc Tuấn dường như thông cảm với cô một cách sâu sắc. Mắt anh suy tư:

- Bây giờ thì tôi hiểu vì sao cô ghét Việt kiều rồi.

Hà Anh lo lắng đưa mắt nhìn anh vẻ u ám:

- Ý! Anh là.

Quốc Tuấn thấy cô có vẻ lo lắng quá liền khoát tay phân bua:

- Không, tôi rất hiểu cô, cô hãy nằm nghỉ đi Hà Anh. Bấy lâu nay lo công việc của công ty người cô gầy rạc, tôi hiểu cô lắm... hãy lo tĩnh dưỡng.

Hà Anh vẫn buồn rầu nhìn ra ngoài:

- Có lẽ em phải chuyển nơi làm việc thôi anh Tuấn ạ. Cảm ơn anh, bấy lâu đã làm phiền anh không it\..\.

Quấc Tuấn lại ngồi xuống cạnh cô an ủi giọng ngọt ngào:

- Em đừng bỏ đi Hà Anh, cứ an tâm tĩnh dưỡng. Khi khỏi hẳn bệnh cứ trở lại công ty làm việc không cần phải giả trai nữa.

Hà Anh tròn mắt ngạc nhiên:

- Anh chấp nhận em ở lại làm việc hả? Em không ngờ\..\.

- Không ngờ giám đốc Quốc Tuấn lại tốt như vậy đúng không?

Hà Anh mỉm cưới, mặt mày tươi tỉnh hẳn:

- Thật tình em không nghĩ có ngày được trở lại chính bản thân mình. Em không còn sống trong nỗi âu lo nữa.

- Đựoc rồi, em nghỉ đi. Tất cả đã có anh lo. Từ đây chúng ta hãy xem nhau như là bạn thân được không Hà Anh.

Cô ngỡ ngàng quá đỗi trước việc xảy ra giống như một giấc mơ đẹp, Hà Anh vẫn chưa hết bàng hoàng:

- Có thật khộng anh?

- Thật. Chúng ta sẽ là đôi bạn thân, chỉ sợ Hà Anh không xem anh là bạn.

Hà Anh cười sung sướng:

- Còn gì bằng hả anh? Làm bạn thân của anh em chỉ ngán người yêu của anh không bằng lòng.

- Không sao đâu cô ấy sẽ hiểu. Vì anh xem em như là bạn thân. Anh sẽ giúp đỡ cho em nha Hà Anh. Ôkê chứ?

Quốc Tuấn chìa bàn tay ra bắt lấy bàn tay mềm mại của cô thật thân ái. Lần đầu tiên Hà Anh sống đúng vớt cảm giác của mình. Không hiểu sao cô thấy mình xúc động đến nghẹn ngào. Cô muốn nắm mãi bàn tay rắn chắc của anh. Dường như Quốc Tuấn đã truyền cho cô một niềm tin mãnh liệt. Hà Anh biết ơn anh.

Từ đây cô sống thực với lòng mình. Hình như cái cảm giác được yêu đang lan tỏa trong tim cô như một đợt sóng thủy triều. Hà Anh cố ngăn niềm xúc động ấy, nó vẫn dâng lên khóe mắt dạt dào. Cô nhìn anh cái nhìn thật ấm áp, yêu thương.

Chợt điện thoại của Quốc Tuấn phát tín hiệu anh vội đứng lên nghe. Hà Anh đoán là Mỹ Mỹ gọi. Quả nhiên cô nghe anh hỏi:

- Anh đây! Em hả Mỹ Mỹ.

Tiếng nói trong máy phát ra rất lớn:

- Anh chuẩn bị đi ngày mai em đến rước.

- Chuyện gì thế? Em định đi đâu vậy?

- Chúng ta sang Singapo du lịch nhé anh. Đi với em một tuần nha.

Hình như Quốc Tuấn trả lời ngay không cần suy nghĩ.

- Được rồi anh sẽ đi với em. Còn gì nữa không cưng.

- Nhớ ở nhà em đến rước đó.

- Vâng! Anh sẵn sàng chờ.

- Ôkê!

Tiếng máy píp píp, Quốc Tuấn tắt máy. Nhìn thấy anh vui vẻ nhận lời Hà Anh nghĩ chắc tình cảm họ rất đậm đà. Anh quay sang cô nở nụ cười tươi:

- Cô nghe rồi đó, Mỹ Mỹ rủ tôi đi du lịch một tuần ở Singapo. Có lẽ tôi phải sang đó một chuyến. Công việc ở công ty mong cô giúp tôi nha.

Hà Anh không biết nói sao đành gật đầu. Không hiểu sao đang vui chợt Hà Anh thấy lòng buồn chông chênh vô cớ.

° ° °

Một tuần không có giám đốc ở nhà Hà Anh bân bịu nhiều công Việc. Lương Sơn

bườc vào hỏi cô:

- Sáng nay cậu có nhận được điện của bà chủ không?

Bà chủ Tịnh Huyên điện à? Có chuyện gì sao Lương Sơn?

Lương Sơn thu dọn mớ giấy tờ trên bàn rồi nói:

Bà Tịnh Huyên muốn hởi thăm cậu.

- Vậy Hà?

- Sao bà ấy thích hỏi về mình nhỉ?

Lương Sơm mỉm cười:

Bà Tịnh Huyên rất ưu ái cậu ngay giây phút đầu. Hỉnh như bà có cảm tình riêng với cậu nhớ đừng làm bà ấy phật lòng.

Hà An cười:

- Tôi đâu dám, anh làm việc ở đây lâu chắc hiểu ý bà chủ.

Lương Sơn gật đầu:

Bà chủ rất nhân hậu, cậu Quốc Tuấn cũng giống bà chủ đức tính thương người nhưng cậu ấy nghiêm khắc hơn. Tuy nhiên bà chủ cũng không dễ tính đối với nhân viên cẩu tHà, làm hư công Việc.

- Ai chẳng thế.

Lương Sơn cười tiếp lời:

- Lần ấy phó giám đốc công ty đi trễ về sớm, mê đỏ đen. Biết được sự việc bà chủ cho cậu ta thôi việc ngay khó mà năn nỉ.

- Có vìệc ấy à?

- Dĩ nhiên. Nhưng bà chủ cũng hay thương người. Có mấy trường hợp nhự cậu chỉ có cậu là được ưu ái nhất. Có lẽ bà chủ thấy năng lực của cậu nên đưa cậu lên đây giúp Quốc Tuấn.

- Anh làm tôi thẹn quá. Còn anh?

- Tôi Hà? Rất bình thường, Tôi làm việc với bà chủ đả năm năm rồi. Chỉ lo cho cậu thôi.

- Tôi? Anh lo gì?

- Bà chủ sẽ đến Đà Lạt hôm nay. Cậu liệu đón bà ấy.

Tự nhiên Hà Anh hơi lo lắng. Cô dọn dẹp mọi thứ cho gọn gàng.

- Sao anh không nói cho tôi biết để chuẩn bị đón tiếp bà ấy.

Lắc đầu, Lương Sơn mỉm cười:

- Còn tới một tiếng nữa cậu tha hồ chuẩn bị.

- Tôi phải chuẩn bị những gì hả Lương Sơn?

- Không cần dâu, bà ấy đến xem cậu làm việc chứ không có xem mắt cậu đâu mà lo lắng quá vây?

- Anh này!

Hà Anh đưa mắt về phía Lương Sơn cười.

Lương Sơn cảm thấy đôi mắt của anh chàng "Tuấn Anh'' này đẹp lạ lùng. Có đói khi trông cậu ta như con gái. Nếu cậu ấy không có làn ria mép xanh xanh, không có mái tóc ngắn và dáng đi nhẹ nhàng hơn. Có lẽ "Tuấn Anh" trở thành hoa hậu mất.

Thấy Lương Sơn cười tủm tỉm khi nhìn mình. Hà Anh phát vào vai anh làm anh giật mình.

- Này anh cười tôi hả?

Lương Sơn giấu nụ cười:

- Đâu có, ai lại cười bạn bè. Tại tôi thấy cậu hơi lạ.

- Lạ cái gì?

Hà Anh giật mình. Cô liên tưởng đến cái râu mép bị sứt một bên, không thấy Lương Sơn nhìn mình Hà Anh rón rén đi vào phòng vệ sinh xem lại mặt mày. Suýt chút nữa cô va vào một nhân viên nam trong phòng vệ sinh. Anh ta nhìn cô trân trối rồi bỏ đi. Điều này khỉến cho Hà Anh lo lo. Cô bước vội vao trong phòng.

Hà Anh vẫn ở lại công ty với vai con trai một trợ lý giám đốc nam. Cô tlếp tục làm việc với công Việc mà Quốc Tuấn giao cho.Vì sợ cha mẹ phát hiện Hà Anh phải giả trai đến công ty mỗi ngày.

Và tuần nảy công việc đè nén lên cô vì Quốc Tuấn đi du lịch chưa về. Một mình Hà Anh làm hết mọi việc Lương Sơn còn có công việc riêng của anh.

- Thưa trợ lý, anh làm ơn xem giùm cái hợp đồng này.

- Tôi muốn gặp giám đốc...

Người khác lại vào:

- Xin trợ lý xuống điều hành giùm phân xuởng K.

- Được tôi xuống ngay.

Công Việc tất bật Hà Anh không biết xoay xở thế nào. Tuy nhiên nhờ nhanh nhạy cô giải quyết tất cả, không phiền hà một ai.

Lương Sơn cũng thường xuyên giúp cô. Nhìn cảnh mọi người vây quanh cô Lương Sơn hỏi:

- Cậu có thích làm giám đốc không?

- Không dám. Sao anh hỏí lạ vậy?

Tranh thủ lúc không có người Lương Sơn trêu cô:

- Vì tôi thấy cậu hăng say công việc nên hỏi ý cậu cho vui. Giả sử như vậy cậu có thích không?

- Tôi đang mệt vì công việc ngập đầu.

Anh mau glúp tôi giải quyết mớ giấy này đi, liệu mà suy nghĩ bậy bạ mệt lắm.

Lương Sơn cười khà khà.

- Bà Tịnh Huyên sẽ hài lòng đấy cậu cử chăm chỉ như thế này nha.

Hình như Lương Sơn đang đùa cô thì phải. Có lẽ không có chuyện bà chủ ra Đà Lạt hôm nay. Anh ta dọa mình chăng.

Hà Anh bỗng đổi giọng nghiêm túc:

- Anh Lương Sơn này, công ty mỹ phẩm Hào Hoa đang ăn nên làm ra, bà chủ Tịnh Huyên cũng rất quan tâm đến chi nhánh mỹ phẩm ở Đà Lạt của con trai bà ấy đúng không?

Không hiểu Hà Anh định nói gì anh trầm ngâm:

- Cậu định nói gì?

- Bà chủ Tịnh Huyên không có ý định nghỉ hưu chứ, Lương Sơn ''à'' lên một tiếng rồi mỉm cười

- Tôi biết cậu nói gì rồi. Bà chủ Tịnh Huyên lớn tuổi, bà chưa về hưu nhưng có lúc mệt mỏi bà về Đà Lạt này nghỉ dưỡng sức. Bà hứa ngày nay sẽ ra đến đây. Tôi không đùa cậu đâu.

- Thế à?

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại leo lên. Lương Sơn tiếp máy:

- Alô, quốc Tuấn đây, cô Hà Anh à?

- Ua, alô, anh đang nói chuyện với ai vậy?

- Là cậu hả Lương Sơn? Còn Tuấn Anh đâu?

Lương Sơn đưn mắt nhìn Hà Anh đôi mắt thoáng ngạc nhiên:

- Cậu ấy đang ở tại phòng này, đang kiểm hồ sơ ạ. Giám đốc muốn nói chuyện với cậu ấy không, có việc gì sao?

- Cậu báo cáo công việc của mình và công ty đi.

- Vâng, mọi hợp đồng đều được Tuấn Anh giải quyết cả rồi. Có một số giấy tờ chờ giám đốc về ký.

- Số khách hàng ở khắp nơi, vấn đề mua bán thế nào?

- Có tăng hơn tuần trước.

- Ngày mai các cậu đón tiếp mẹ tôi. Nhớ lo chu đáo nghe chưa?

- Tôí hay Tuấn Anh lo việc này?

- Có thể nhờ Hà Anh được không?

Lương Sơn lại ngạc nhiên anh hỏi lại Quốc Tuấn:

- Hà Anh là ai? Tôi không biết.

- Tuấn Anh biết đấy, Hà Anh là em gái của Tuấn Anh.

- Sao ạ, Tuấn Anh có em gái hèn gì.

- Cậu nói gì vậy?

- Không ạ. Giám đốc có muốn nói chuyện với Tuấn Anh không.

- Chuyển máy cho cậu ấy tôi có vài điều muốn nói với cậu ấy.

Lương Sơn dừng máy gọi Hà Anh:

- Tuấn Anh, glám đốc muốn gặp cậu.

Hà Anh gật đầu nhấc điện thoại?

- Alô, Tuấn Anh nghe.

- Cô đã khỏe chưa.

- Hà Anh quay ống nghe sợ Lương Sơn nghe thấy, cô nói nhẹ nhàng.

- Cậu chứ, tôi vẫn còn làm việc ở đây đúng với vai trò của mình, đúng lời giám đốc dặn mà.

- Ồ. xin lỗi.

Có tiếng cưới vui trong điện thoại:

- Cậu vất vả chứ.

- Không, vẫn bình thường.

- Công Việc thế nào?

- Bình thường\..\. à quên tiến triển rất tốt.

Có nhiều hợp đồng mới đấy tôi không dám quyết định. Được cứ bảo họ chờ vài ba hôm nữa tôi sẽ về giải quyết. Cậu nhớ nghỉ ngơi kẻo bệnh nữa th2 khổ. Tôi không có nhà.

Tự nhiên nghe lời nói ân cần của anh Hà Anh xúc động.

- Cảm ơn anh.

- Cậu nhớ làm xong Việc rồi về sớm đừng có đi dạo một mình nguy hiểm lắm.

Cô im lặng lắng nghe lới anh như một bài ca trữ tình:

- Đà Lạt hôm nay nhíệt độ xuống thấp. Cậu nhớ quàng khăn cho ấm, phòng làm việc máy lạnh dễ bị cảm. Hà Anh cô có nghe tôi nói không?

Hà Anh chớp làn mi cong:

- Vẫn nghe ạ, cám ơn anh đã lo lắng, tôi biết tự lo cho mlnh mà.

Anh đổi giọng:

- Hai người cố gắng giúp tôi làm tốt, tôi se có quà cho haí người đấy,

Hà Anh đưa mắt nhìn Lương Sơn rồi cười:

- Anh đi chơi vui chứ!

Vui nhưng không bằng làm Việc cạnh các cậu anh thật tức cười, đi du lịch với người yêu còn gì thú vị bằng. Chúng tôi đang ghen tỵ với anh đó.

- Vậy à?

- Tôi nghĩ anh đùa cho chúng tôi vui chứ đi chơi lúc nào cũng vui hơn làm Việc. Đây là những giờ phút thư giãn tuyệt vời. Chúc giám đốc trọn niềm vui trong chuyến đi này nhé.

- Cám ơn cậu, Dù sao tôi cũng đang buồn và muốn quay về ngay, tôi muốn nói chuyện với các cậu.

Có tiếng gõ cửa, khách hàng vào đặt hàng Hà Anh nói nhanh:

- Giám đốc, tôi có vỉệc, anh còn chuyện gì muốn nói không ạ.

- Khách hàng đúng không?

- Vâng, họ đang chờ.

- Tôi biết. mẹ tôi đến, tôi nhờ cậu gỉúp, bà ấy rất mến cậu đấy.

- Còn.,. còn,.. còn ở công ty?

- Lương Sơn sẽ làm giúp cậu. Còn cậu có thể đưa mẹ tôỉ đến nơi bà cần.

- Nhưng tôi không biết lái xe mà.

Đừng lo mẹ tôi có tài xế riêng, cậu chỉ theo hướng dẫn bà ấy.

- Tôi hiểu rồi ạ.

- Thôi nhé.

- Chào giám đốc.

Hà Anh ngối yên thẫn thờ. Cô hơi giật mình khi vị khách hỏi cô ấy lần cô mới trả lời:

- Dạ.. dạ' để tôi xem lại.

- Tôi muốn hỏi anh hợp đồng ban sáng đã giải quyết xong chưa?

- Có lẽ rồi.. Đây ạ.

Người khách nhíu mày cầm bản hợp đồng rồi bươc ra. Lương Sơn mỉm cười:

- Giám đốc nói gì mà xem ra cậu bần thần dữ vậy.

Hà Anh chối:

- Đâu có gì?

- Sao lại không? Hai người nói chuyện điện thoại gần đứt nửa tháng luơng của tôi đó.

- Giám đốc chứ đâu phải tôi.

Hà Anh lúi húi làm việc che vẻ lúng túng của mình. Lương Sơn tủm tỉm cười:

- Cậu có đôi lúc cứ như con gái ấy thích giận hờn. Con trai ai lại như vậy.

- Ai giận hờn anh bao giờ?

- Không giận thật Hà?

- Tôi không rảnh hơi giận ngưởi dưng, cậu này đã xem là bạn sao gọi là người dưng.

Hà Anh bất giác muốn mắng cho anh chàng đẹp trai mà ngốc nghếch như ngỗng đực này một trận:

- Anh có biết tôi thất vọng về anh không vậy Lương Sơn.

Hình như Lương Sơn chẳng để ý cái vẻ giận dỗi của Hà Anh:

- Tôi làm gì mà cậu thất vọng. Cậu có biết cậu xấu lắm không?

Hà Anh dừng bút trên tờ giấy hỏi giọng khó chịu:

- Chuyện gì?

- Chuyện gì Hà? Sao cậu thích hỏì đố người khác vậy. Tôi trực tiếp tuyển cậu vào. Tôi đến nhà trọ thăm cậu vậy mà tôi không biết nhà cậu có cô em gái. Trong khỉ giám đốc lại bỉết chuyện này.

Đang giận Lương Sơn Hà Anh quên mất chuyện Quốc Tuấn đùa với anh ta liền lớn tiếng:

- Em gái nào? Tôi không biết.

Cậu định giấu tôi Hà?

Lương Sơn bước đến cạnh bàn viết của Hà Anh, anh nhìn xoáy vào cô rồi bật cười:

- Nhìn kỹ cậu rất đẹp trai và ấn tượng, vẻ đẹp của cậu làm người ta thích ngắm đấy.

- Nếu cậu là nữ thì hay biết mấy. Tôi nghĩ em gái cậu rất tuyệt vời.

Hà Anh chợt hiểu ra, cô đứng lên phát mạnh vào vai anh một cái thật đau:

- Anh định làm gì vậy Lương Sơn, bị biến thái Hà?

- Nói xong Hà Anh cười to rồi bước qua mặt anh ra ngoài. Mùi nước hoa Đàn ông thoảng qua mũi Lương Sơn thật ấn tượng, Anh nhìn theo trêu.

- Tôi nói cho cậu biết dù em gái cậu có đẹp nghiêng nước nghiêng thành'' thì giám đốc cũng khó mà xoay trở thế cờ, anh ta đang đi du lịch vớỉ người yêu đấy, có em gái đẹp không giới thiệu cho tôi, tôi chưa có người yêu, tôi sẽ chăm sóc cô ấy hạnh phúc hơn bất kỳ người đàn ông nào trên trái đất này đó.

Hà Anh đứng tựa vào chiếc bàn gần đó, cô nhìn ra khoảng trời cao rộng lại thu hẹp qua vòm cửa sổ. Tự nhiên cô thấy buồn lạ, một cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm lấy hồn cô, khi nghe Lương Sơn nói về Quốc Tuấn. Cô có cảm giác dường như đang mất dần anh. Cô không hiểu lòng mình đang dâng lên niềm ray rứt lạ lẫm.

Trong cuộc đời này tình yêu đến ta quay đi, khi ta chợt ngoảnh lại nó mất từ bao giờ?

- Sao tôi nói không đúng à? Cậu giới thiệu Hà Anh cho tôi đi. Tôi hứa đốl xứ tốt với cô ấy.

Nhìn khuôn mặt ngây ngô của Lương Sơn Hà Anh vuốt mũi anh một cái rồi nói:

- Tôi nói anh đừng giận nha, anh ngốc như con số không ấy. Tôi không ngờ mặt anh lại hiện lên số 70 to tướng kìa.

Lương Sơn gãi đầu bối rối.

- Tôi nói thật đó không đùa đâu. Làm gì có chuyện bảy mươi chia hai ở đây, Rất nghiêm túc.

Hà Anh. Hà Anh em gái tôi đâu có hứa gả cho giám đốc mà anh bảo kỳ cục vậy.

- Thật Hà? Sao giám đốc biết cô Hà Anh.

- Ơ... Việc này.. tại anh ấy hỏi nên biết.

Hà Anh nói đại cho Lương sơn hiểu.

- Công nhận giám đốc tài thật, chọn cô nào cũng tuyệt vời.

- Anh nói nhảm gì vậy Lương Sơn?

- Không có gì.

Lương Sơn mỉm cười nhìn theo dáng đi nhanh nhẹn sải dài của Hà Anh gót giày cô nện mạnh lên sàn gạch như cố ý, không hiểu sao anh lạì thích nhìn. Tuấn Anh như thế.

Không lẽ mình bị bệnh chăng. Lương Sơn giật mình xem lại mình. Nếu không thì Hà Anh đâu có ghét bỏ đi như thế. Anh tần ngần nhìn theo ''Tuấn Anh'' cho đến khi bóng "cậu ta'' khuất sau dãy cầu thang. Lương Sơn thật ra cũng không hiểu nổi lòng mình. Anh đã yêu rồi chăng. Anh yêu một người con gái qua hình bóng Tuấn Anh.

Lương Sơn thẫn thờ suy nghĩ mãi vẫn không ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx