sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Quốc Tuấn trở về Sài Gòn. Anh lái chiếc camry vào bãi xe ở bệnh viện và gọi điện cho Thiện An. Đang giao ca bác sĩ Thiện An hẹn anh năm phút.

Ngồi thơ thẩn trong phòng trực của bác sĩ, Quốc Tuấn đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Nếu ngày ấy anh không theo cha sang nghành hóa mỹ phẩm có lẽ bây giờ anh cũng giống Thiện An. Có lẽ cũng làm việc ở đây rồi không biết chừng như Thiện An là một bác sĩ giỏi cùng khoa nào đó.

- Chà, không ngờ cậu lại bay vào đây nhanh thật.

- Bay đâu mà bay, bò thì có. Tớ đi xe cả hai lại cười xòa với nhau:

Lúc nào cậu cũng đùa được. Sao làm ăn thế nào? Bà cụ của cậu khỏe rồi Hà Anh chăm sóc rất tốt.

- Cậu thấy thế à? Nghe nói ba Hà Anh cũng bị bệnh đúng không?

- Ừ. Bệnh tai biến liệt nửa người. Hiện tại nằm một chỗ.

- Cậu có biết bác ấy bị lâu chưa?

- Vài ba tuần. Hoàn cảnh cô ấy đơn chiếc hình như không có nhiều tiền lắm.

- Vậy Hà cậu có thể giúp mình chuyện này không? Hứa đi.

- Sao cậu lúc nào cũng rắc rối, Chuyện gì cũng hứa. Cậu nói rõ thì tớ mới biết chứ.

Mình nhờ cậu chăm sóc chữa trị cho bác ấy giùm. Tiền bạc mình sẽ chi cho. Chỉ có yêu cầu cậu giữ bí mật giùm mình. Cậu hiểu chứ?

Thiện An ngó sững Quốc Tuấn:

- Giúp người sao lại giấu?

Mình chịu ơn Hà Anh bấy lâu nay tận tình với mẹ mình. Bây giờ gia đình cô ấy gặp nạn, tôi đâu thê làm ngơ.

- Cậu làm đúng, cậu cứ nói cho Hà Anh biết, cô ấy càng cảm phục cậu hơn.

Quốc Tuấn độp vai bạn:

- Nói cho cô ấy biết để làm gì? Nếu như thế tôi đâu có bỏ mọi công việc đến dây nhờ cậu.

- Việc ấy rất đơn giản nhưng cậu phải giải thích vì sao cậu lại khổ công vì Hà Anh như thế. À hay là giám đốc bị ''trợ lý xinh đẹp, của mình hớp hồn rồi.

Quốc Tuấn cười khẩy:

- Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được. Bây giờ chúng ta ra ngoài lai rai chút gì đi.

- Không được, bác sĩ không thể uống mọi thứ rượu bia trong giờ làm Việc, Cậu thông cảm.

- Chúng ta đi thăm bác Khiết Văn đi.

- Tôi đã tìm hiểu cặn kẽ gỉa đình Hà Anh. Vì vậy tôi muốn giúp đỡ cô ấy một cách bí mật. Nếu biết cô ấy từ chối một cách kiêu hãnh cho cậu xem.

- Xem ra anh hiểu cô ấy quá. Nói những yêu cầu trên cậu còn rất quan tâm cô ấy đúng không?

Quốc Tuấn nhìnThiện An cười:

Mình không hiểu nổi mình nhưng mình nghĩ mình đang làm điều đúng, điều tốt cậu Thiện An bắt tay bạn thật chặt:

- Hiểu chứ ai chẳng thích làm chuyện nhân đạo. Vui lắm.

- Chúng ta đi.

Quốc Tuấn giục Thiện An đến thăm bệnh và lo cho ông Khiết Văn giùm.

Vân Vi đang ngồi gọt quả táo trong phòng ông Khiết Văn. Bác sĩ Thiện An đến trực tiếp xem bệnh cho ông làm cô ngạc nhiên. Có một chàng trai hình như quen quen mà cô gặp ở đâu rồi thì phải. Vân Vi nhíu mày cố nhớ:

- Sao bác sĩ lại khám bệnh giờ này, bác ấy bệnh nặng à?

Thiện An lắc đầu:

- Không, ông ấy vẫn như cũ.

- Liệu có bình phục không Thiện An?

- Có thể lắm nếu có người hợp tác.

- Cậu nói ai?

- Cô này là gì của bệnh nhân vậy?

Vân Vi nói nhanh:

- Là cháu, tôi có thể giúp gì được cho bác sĩ. Bệnh của bác ấy sẽ bình phục chữa trị được phải không bác sĩ. Ôi mừng quá, thời gian lâu không?

Thiện An nhìn Vân Vi:

- Lâu, cô giúp bác ấy chứ?

Vân Vi gật đầu.

- Cám ơn anh bác sĩ nha.

Quốc Tuấn cùng Thiện An ra ngoài. Vân Vi cứ nhìn chàng trai lạ đi cùng cô nghĩ mãi không ra. Nhưng cô rất sung sướng nghĩ cha của Hà Anh sẽ khỏi trở lại. Đó cũng là niềm vui của cô khi hoàn thành nhiệm vụ giúp bạn mình.

Nhận lời giúp Quốc Tuấn Thiện An đã chăm sóc và chữa trị cho ông Khiêt Vàn mỗi ngày thật chu đáo, ông Khiết Văn bình phục dần, Thiện An và Vân Vi cũng quen nhau khi hai người cùng chăm sóc ông. Tình yêu của họ nảy nở dần theo năm tháng họ chẳng hề hay biết.

° ° °

Bà Tịnh Huyên nắm bàn tay Quốc Tuấn níu chặt bà hỏi trong thất vọng:

- Tại sao Mỹ Mỹ không về thăm mẹ hả con? Có phải con làm cho nó giận?

Anh lắc đầu:

- Mẹ ơi, mẹ đừng nhắc Mỹ Mỹ. Cô ấy bận bao giờ rảnh sẽ về thăm mẹ.

- Không được mẹ nằm đây hơn nửa tháng rồi ngày nào cũng mong mỏi tin tức của Mỹ Mỹ, nó không thể nào bỏ quên mẹ như vậy.

Quốc Tuấn giận Mỹ Mỹ anh muốn kêu to khi mẹ cứ nhắc mãi tên cô, nhưng sợ mẹ đau lòng anh nhỏ nhẹ:

- Mỹ Mỹ quý mẹ nhưng có những cái cô ấy quý hơn đó là tiền bạc, danh vọng. Cô ấy bận trình diễn nước này nước nọ. Mẹ đừng quá kỳ vọng vào cô ấy sẽ thất vọng đó.

- Mẹ rất tin Mỹ Mỹ con ạ, Thế nào Mỹ Mỹ cũng về thôi.

- Mẹ ơi con và Hà Anh chăm sỏc me không tốt hơn sao. Mỹ Mỹ đâu biết chãm sóc ai ngoài bản thân cô ấy.

Bà Tinh Huyên không hài lòng:.

- Con mau gọi cô ấy xem sao. Hay là Mỹ Mỹ gặp chuyện gì rồi mẹ lo lắng quá con ạ.

Chìu ý mẹ Quốc Tuấn bấm máy rồi đưa cho mẹ nghe. Bà ngạc nhiên:

- Sao con không nghe.

- Con muốn mẹ nghe Mỹ Mỹ nói.

Có tiếng nói trong máy chẳng nhẹ nhàng chút nào:

- Là anh Hà Quốc Tuấn?

- Không phải, bác đây Mỹ Mỹ.

- Ôi bác,bác khỏe chứ?

Bác đang ở bệnh viện, cháu không biết ư?

- Cháu biết, bác khỏe chưa?

- Cám ơn con, đã khỏe. Ngày nào bác cũng mong cháu cả.

- Vậy à? Nhưng cháu rất bận bác ạ. Ráng tĩnh dưỡng hết đợt trình diễn cháu sẽ về thăm bác.

- Cháu hứa với bác đó nghen. Cháu làm gì đến nỗi không ghé bệnh viện thăm bác vậy.

- Bác ạ, cháu ghét đến đó lắm. Chừng nào bác về nhà cháu sẽ đến thăm sau.

Nghe cách nói chuyện của Mỹ My Quốc Tuấn rất bất mãn. Anh theo dõi diễn biến trên mặt mẹ. Hà Anh bưng bát cháo nóng hổi trên tay mang đến đặt trên bàn. Cô nhìn Quốc Tuấn rồi im lặng.

- Mỹ Mỹ việc hôn nhân cháu tính thế nào?

- Bác bệnh làm sao mà tính. Cháu cũng không gấp lắm đâu.

- Thế à, bác muốn bàn với cháu.

- Bác nên bàn với anh Quốc Tuấn trước đã. Cháu bận lắm không có nhiều thì giờ. Có chuyện vui bác báo cho cháu biết nhé.

- Ừ.

Bà Tịnh Huyên tắt điện thoại. Bà nằm dài xuống giường thở hắt ra. Quổc Tuấn lo có chuyện gì vậy mẹ? Mỹ Mỹ nói gì?

Bà thở dài thườn thượt:

- Có lẽ con nói đúng về Mỹ Mỹ mẹ sai rồi chăng?

- Mẹ không sai, tại cô ấy kbông tốt. Thôi mẹ đừng buồn mà bệnh thêm, Mỹ Mỹ không đáng cho mẹ lo nghĩ nhiều đâu.

- Nhưng làm sao mẹ có một nàng dâu tốt hả Quốc Tuấn, con tìm nhanh cho mẹ đi kẻo mẹ không thấy cháu nội.

- Mẹ con sẽ tìm cho mẹ nàng dâu vừa đẹp vừa giỏi lại nết na, mẹ bằng lòng không? Gắng hết bệnh còn lo cho con cháu, hưởng phúc nữa chứ.

Nói đến đây bất giác anh lại nhìn về phía Hà Anh mỉm cười. Hà Anh mải suy nghĩ vẩn vơ, thấy anh cười cô cũng cười theo nói với bà Tlnh Huyên.

- Anh Quốc Tuấn vừa tàl vừa giỏi cháu tin là anh ấy sẽ tìm cho bác nàng dâu thảo, bác gắng trị hết bệnh mà hưởng phúc. Bác cũng hi vọng như vậy.

Bà Tinh Huyên vẫn mong nhớ Mỹ Mỹ từng ngày nhưng cô chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hoặc gửi email về hỏi thăm một cách hời hợt chiếu lệ vài lần rồi bặt vô âm tín\..\.

Để bà ngóng trông trong nỗi hoài vọng não nề. Tự nhiên bà Tịnh Huyên thấy nản vô cùng, âm í trong lòng bà không hề dám nói ra.

° ° °

Quốc Tuấn ngồi trong phòng làm Việc thì cửa phòng bật mở Mỹ Mỹ từ ngoài bước thẳng vào như một cơn lốc:

- Em muốn nói chuyện với anh.

Quốc Tuấn nhíu mày nhìn cô vẻ không chút hài lòng:

- Lần sau gặp anh em không nên tùy tiện như vậy. Đây là phòng hóa chất. Chúng ta ra ngoài đi.

- Em xin lỗi.

Quốc Tuấn ngán ngẩm nhìn cô chờ đợi.

- Em muốn chúng ta làm lề cưới ngay đi.

- Anh đứng tựa thân vào cột, tay tì lên lan can với cảm giác khó thở:

- Anh còn nhớ chuyến du lịch vừa qua chứ gì. Nếu em có thai anh phải chịu trách nhiệm.

Quốc Tuấn sững sờ, đầu óc anh quay cuồng choáng váng:

- Anh nói gì đi, em phải làm sao đây?

Quốc Tuấn cảm thấy bực mình hơn là lo lắng anh điềm tĩnh.

- Thế nào là “nếu” Em định bắt tội anh đấy à. Có lẽ em nhớ lầm chúng ta chưa bao giờ vượt qua ranh giới. Em muốn gì?

- Anh nói chuyện vô trách nhiệm vậy sao? Không ngờ anh tàn nhẫn với em như thế.

Quốc Tuấn quay đi:

- Anh cần yên tĩnh, em về đi chủng ta sẽ gặp lại sau.

Mỹ Mỹ níu tay anh:

- Anh cũng biết danh tiếng của em rối nếu anh...

Quốc Tuấn khoát tay:

- Em về đi và cố suy nghĩ những việc mình đã làm. Anh không thể cưới một cô gái xem hạnh phúc của mình như một trò đùa rẻ tiền, Khi yêu thì “chạy đi tìm, khi chán thì hất bỏ đi” Em làm anh thất vọng quá nhiều rồi Mỹ Mỹ.

Mỹ Mỹ trừng mắt nhìn anh:

- Chúng ta làm lại từ đầu không được sao anh? có lẽ mọi người đồn không sai mà.

Quốc Tuấn không muốn nghe cô càu nhàu khó chịu:

- Ai nói gì anh?

- Họ bảo anh có tình nhân thường đi dạo ban đêm với nhau lúc hồ Than thở lúc hồ Xuân Hương, quán cà phê đúng không?

- Đó là chuyện của anh. Còn em ai ngăn cản em hả Mỹ Mỹ?

Mỹ Mỹ nhìn anh bằng cái nhìn rực lửa:

- Chúng ta có quyền tự do mà anh.

Nhưng từ nay trở đi em muốn anh là của em mãi mãi.

Quốc Tuấn lắc đầu:

- Anh không muốn em quấy rầy anh nữa, chúng ta không hề hợp nhau.

Mỹ Mỹ nhìn anh một cách kiêu hãnh:

- Đây là lý do để anh từ chối tình yêu của em chứ gì? Anh nói rõ đi.

Mỹ Mỹ bắt đầu tức giận, cô cảm thấy tự ái ngút ngàn. Tình yêu phải đi xin ư? Hàng bao chàng trai vây quanh cô, cung phụng, chiều chuộng cô. Cô lại không bằng lỏng, Lẽ nào cô lại van xin anh dù lòng cô vẫn chưa muốn rời xa anh, Tự ái ngút ngàn vốn có của một cô gái kiêu kỳ, đỏng đảnh Mỹ Mỹ cắn chặt môi hỏi lại:

- Lần cuối anh quyết định đi.

Quốc Tuấn nhẹ nhàng bước đi trước mặt cô:

- Quyết định gì chứ?

- Anh muốn giữ thể diện cho mình vậy còn em, anh để mặc cho người khác dị nghị.

- Anh tin em sẽ giải quyết được tất cả, đừng quấy rầy anh về những chuyện như thế này, anh không thích.

- Quốc Tuấn em muốn.

- Chúng ta chỉ là bạn thôi Mỹ Mỹ.

Nói rồi anh bỏ đi vào phòng đóng sầm cửa lại. Mỹ Mỹ nhìn theo bất lực, đau đớn vô cùng. Chưa bao giờ cô thấy mình đau như vậy. Bị người yêu chối bỏ thẳng thừng không hề thương tiếc. Cô rời khỏi công ty Hào Hoa với tâm trạng đầy sóng gió. Cô cảm thấy hận và cay đắng khi nghĩ về Quốc Tuấn. Cô đã trao cho anh tình yêu trọn vẹn và sâu sắc nhất vậy mà Quốc Tuấn chà đạp một cách không thương tiếc. Cô từng bỏ tình yêu chữ chưa bị tình yêu bỏ. Cô muốn từ bỏ anh nhưng không cam tâm và không đủ can đảm. Cô muốn trả thù anh..

Trong đầu Mỹ Mỹ lóe lên một ý nghĩ đen. Tối vụt trôi qua đầu khi cô nhìn lại công ty của anh sừng sững chiếm một không gian khá rộng trên đồi.

Mỹ Mỹ quắc mắt nhìn lại lần nữa. Cô đeo kính đen to bè vào, sự ghen giật tự ái ngút ngàn làm cô muốn hóa điên. Cái gì không thuộc về sẽ không thể thuộc về người khác. Cô giận giữ đóng sầm cửa xe lại lao đi trong cơn nóng nảy dữ dằn.

° ° °

Lương Sơn đứng tựa người vào cạnh bàn. Mấy tuần nay tự dưng Tuấn Anh biệt tích, anh cảm thấy buồn bã vô cùng. Biết mình với đống giấy tờ lộn xộn ngổn ngang, hình như có người xốc lên, nếu có Tuấn Anh đã gon gàng cả rồi.

Quốc Tuấn ngồi xuống bàn thấy Lương Sơn có vẻ mệt mỏi, anh thắc mắc:

- Sao cậu để bừa bộn thế kia?

- Tôi không hiểu ai đã cố ý làm như thế.

- Ai đâu. Cậu đưng nghĩ bậy.

- Cô Mỹ Mỹ vào phòng điều chế tìm anh có gặp anh không?

- Không, sao cho cô ta vào đó.

Lương Sơn lắc đầu:

- Ai mà ngăn được cô ấy.

Quốc Tuấn dận dò anh:

- Mai mốt không cho người lạ vào phòng hỏa chất nghe chưa?

- Tôi biết ạ.

Cậu xem lại và giải quyết hết các hồ sơ này. Tôi vào phòng điều chế xem lại các mầu pha chế thế nào.

Lương Sơn đưa tay nhìn đồng hồ:

- Công việc nhiều quá, sao giám đốc lại đưa Tuấn Anh đi đâu. Một mình tôi giải quyết không hết.

- Cậu thông cảm, mẹ tôi bệnh Tuấn Anh tự nguyện chăm sóc bà ấy.

Lương Sơn ngạc nhiên:

- Tại sao để cậu ấy chăm sóc cho bà chủ.

- Cậu ấy làm việc rất giỏi. Anh có thể mướn vài cô gái được mà.

Quốc Tuấn lắc đầu:

- Mẹ tôi chọn cô ấy tôi không cản được.

- Cô? Anh nói gì tôi không hiểu.

- Tuấn Anh là Hà Anh, cô ấy bị ép duyên nên giả trai lừa cậu đấy, hiểu chưa?

- Trời đất, tôi nghi lâm mà. Hèn gì!

- Hèn gì, cái gì cậu lẩm bẩm như đọc thần chú vậy?

Lương Sơn lắc đầu cho tỉnh táo:

- Bà chủ, mới bị cô ấy lừa, tôi đâu có... nhận cô vào làm việc. Cô ấy nói tôi là Lương Sơn Bá... tôi cứ tưởng cô đùa. Nào ngờ cô ấy bảo tôi ngốc như chàng Lương Sơn Bá.

- Ôi chao! Sao tôi ngốc thế

Quốc Tuấn ngơ ngác:

- Cô ấy nói với cậu như vậy à?

Lương Sơn gật đầu làm cho anh cười thích thú.

- Cậu ngốc hơn Lương Sơn Bá nhiều.

- Vậy Hà Anh gạt tôi là Tuấn Anh có đứa em gái hóa ra hai người là một. Trời ơi! Tôi ngốc quá chừng.

Quốc Tuấn vỗ vào vai Lương Sơn:

- Cậu phải giấu việc này không cho mẹ tôi biết nghe chứ. Nếu mẹ tôi hỏi thăm Tuấn Anh, anh cứ bảo Tuấn Anh vẫn làm việc ở đây nghe chưa?

Lương Sơn gãi đầu bối rối:

- Nếu anh không dặn tôi nói lung tung đổ bể cả rồi.

- Tôi rất tin anh đó Lương Sơn. Chúng ta vào phòng thí nghiệm tôi chỉ anh cái này.

Lương Sơn vào phòng thí nghiệm cùng Quốc Tuấn, Quốc Tuấn tự tay pha chế thử các loại mỹ phẩm. Lương Sơn đến bên cạnh quan sát.

- Chúng ta sắp cho ra đời loạl mỹ phẩm mới chiếc xuất từ loại dược tháo pha hóa chất rất cần cho làn da châu Á, Phụ nữ và nam giới đều dùng được.

- Cậu mang mấy lọ hóa chất lại giùm tôi.

Trông khi Lương Sơn lấy thêm mấy lọ hóa chất nữa thì anh nghe một tiếng ''bùm'' kèm theo tiếng kêu của Quốc Tuấn:

- Ối! Trời ơi! Sao thế này.

Một cụm khói bay lên kèm theo tiếng nổ. Quốc Tuấn bụm lấy đôi mắt kêu lên làm Lương Sơn hoảng hồn rơi vỡ cả chai lọ.

- Anh bị làm sao vậy Quốc Tuấn?

Hai tay Quốc Tuấn quờ quạng phía trước:

- Đôi mắt tôi cay quá, rát quá Lương Sơn.

- Để tôi xem. Trời ơi lúc này có nãy lữa không?

- Có, hình như có, nó xảy ra nhanh quá. Mắt tôi đau rát quá. Liệu tôi có sao không?

Anh bị phỏng nặng phái cấp cứu ngay để lâu nguy hiểm lắm. Sao lại có tiếng nổ ấy chứ? Đi\..\. tôi dìu anh đi.

- Tôi\..\. tôi không thấy gì cả. Ai vào phòng này hả Lương Sơn?

- Đâu có ai ạ? Chỉ có Mỹ Mỹ nhưng cô ấy vào rồi ra ngay.

Quốc Tuấn bình tĩnh ra lệnh:

- Cậu đừng đưa tôi đến bệnh viện. Chắc không sao đâu! Hãy giúp tôi ra khỏi chỗ này.

Cậu nhớ cẩn thận cho thử lại số hóa chất đó Sao lạ lùng như vậy chứ, các hóa chất này đâu có hiện tượng cháy nổ. Cho điều tra ngay dùm tôi đi.

- Dạ... liệu anh có bị nguy hiểm không để tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra xem.

- Không cần. Tôi thấy đỡ rồi. Cậu đi làm việc đi.

Quốc Tuấn chớp mắt, anh cảm thấy mờ đặc trước mắt. Có thấy gì đâu? Anh không nhận ra thứ ánh sáng nào cả, tất cả chỉ mờ mờ. Biết mắt mình bị bỏng rồi, Quốc Tuấn lo sợ vô cùng. Anh bỗng nhớ ra cặp kính màu đen mang vào rồi Quốc Tuấn ngồi lặng lẽ tìm điện thoại di động ra lần số bấm:

- Alô! Hà Anh phải không?

- Anh Hà Quốc Tuấn? Sao giọng anh lạ vậy?

Giọng anh run run:

- Hà Anh, em phải về Đà Lạt ngay với anh đi! Nhớ đừng cho mẹ anh biết nha.

- Anh có chuyện gì vậy Quốc Tuấn?

Hà Anh nhíu mày lặng nghe từng lời của anh qua chiếc điện thoại anh vừa tặng cô tuần trước. Cô lo lắng đến ngộp thở:

- Anh bị phỏng khá nặng có thể mù mắt. Em mau nhờ Vân Vi và bác sĩ Thiện An sang chăm sóc mẹ anh giùm đi!

- Trời ơi! Sao lại phỏng thế. Anh chờ em nha! Anh đang ở đâu vậy?

- Anh đang ở tại văn phòng của mình em đừng cho ai biết cả. Anh không muốn mọi người làm ầm lên. Vì vậy chuyện này chỉ có thể nhờ em giúp anh nha Hà Anh.

Hà Anh bối rối run giọng:

- Anh chờ em về ngay, Không được đi đâu nha.

- Ừ. Em nhớ đừng cho mẹ anh biết. Anh sợ bệnh tình mẹ sẽ tái phát.

- Anh bị bỏng? Sao lạ vậy?

Quốc Tuấn cố giải thich những nghi hoặc của Hà Anh:

- Anh pha chế thử các loại mỹ phẩm có lẽ là bị hóa chất giả nổ làm phỏng em ạ.

- Được rồi, em về ngay.

Hà Anh nghe như có gì đau thấu trong tim. Không hiểu sao cô lo cho Quốc Tuấn hơn cả bản thân mình. Cô chạy vội vào phòng nói với bà Tịnh Huyên:

- Bác ơi cháu phải về nhà vài ngày lo chuyện gấp ở nhà. Bác cần gì cứ bảo Vân Vi, cô bạn con sẽ giúp bác được không ạ?

Bà Tịnh Huyên thấy khỏe tỏ ra dễ dãi:

- Cháu cứ đi đi, nhớ về sớm bác mong!

- Dạ.

Hà Anh vô cùng lo lắng, Cô tạm thời nhờ Vân Vi và Thiện An chăm sóc bà Tịnh Huyên. Vơ nhanh mấy bộ đồ Hà Anh mua vé máy bay bay ra Đà Lạt ngay.

Hà Anh bước nhanh vào công ty. Bao nhiêu đôi mắt đổ dồn vào kinh ngạc. Sự xuất hiện của cô làm mọi người xôn xao:

- Một nàng tiên nữ giáng thế.

- Không phải, một sắc đẹp tuyệt vời. Chắc là phu nhân giám đốc tương lai.

Hà Anh không để ý đến họ cô đi thẳng vào trong công ty xem như rất quen thuộc đối với cô Hà Anh thấy đau lòng khi nhìn vẻ đau đớn của anh. Không ngờ có lúc cô khó diển đạt tình cảm của mình như lúc này.

Hà Anh bước đến gần anh Quốc Tuấn hơi lùi lại khi cảm nhận được sự gần gũi rất gần.

Cô rung giọng:

- Anh làm sao thế?

Bàn tay Quốc Tuấn đưa ra tìm cô bối rối nhưng vui mừng khó tả.

- Anh không thấy gì cả. Hà Anh giúp anh nha. Anh không muốn mọi người trong công ty lo sợ đồn đại ra ngoài. Em hãy lo cho công ty và chăm sóc cho anh. Nếu em không nhận lời anh Đành buông trôi theo số phận.

Hà Anh nắm lấy bàn tay anh thật chặt như truyền cho anh niềm tin mãnh liệt. Quốc Tuấn lặng im. Trong giờ phút này anh cảm thấy Hà Anh chính là cuộc sống của anh. Không hiểu sao khi bị tai nạn anh lại gọi cô đến đầu tiên. Hà Anh nhìn anh đăm đăm đến nỗi Quốc Tuấn không thấy mà anh cảm nhận được.

- Em hiểu anh nói gì phải không?

- Em hiểu. Anh đừng nói nữa làm em đau lòng. Vì sao mà anh ra nông nỗi này.

- Em sẽ chăm sóc cho anh... ngay cả lúc anh không cần em.

- Không anh rất cần em Hà Anh. Chỉ tại anh không đủ can đảm nói lên điều đó. Còn bây giờ anh là phế nhân, anh không dám hứa gì với em, Anh chỉ dám làm phiền em, em có buồn không?

Hà Anh chớp mắt như sắp khóc cô thấy thương cho anh vô cùng:

- Em chỉ lo anh. Em đưa anh đi bệnh viện nha!

- Không... anh không thể rời công ty lúc này. Mẹ anh đang bệnh, anh bị nạn, công ty sẽ khó mà đứng vững. Em chăm sóc cho anh hoặc mời bác sĩ đến giúp anh đi!

Được, anh vào trong em sẽ đi mời bác sĩ đến ngay, đừng lo nữa anh ạ. Em tin anh sẽ không sao đâu.

Quốc Tuấn nắm chặt tay cô, anh hỏi trong niềm đau bất tận:

- Hà Anh\..\. lỡ anh bị mù thì sao?

- Cô nói không cần suy nghĩ.

- Em sẽ tình nguyện chăm sóc anh suốt đời.

Sẽ thiệt thòi cho em lắm Hà Anh. Nếu bị mù, anh không muốn - làm phiền ai cả.

- Kể cả em sao?

Quốc Tuấn buồn bã gật đầu. Hà Anh thân thiệt đưa anh vào chỗ nghỉ ngơi. Cô mời bác sĩ chuyên khoa mắt đến khám và chưa bệnh cho anh. Bác sĩ khoa mắt được gọi vào. Ông ta lo lắng hỏi.

- Tại sao không đưa cậu ấy đến bệnh viện có đầy đủ dụng cụ, chúng tôi khám và trị bệnh chu đáo bảo đảm hơn ở đây.

Quốc Tuấn trình bày lý do hoàn cảnh của mình, vị bác sĩ có vẻ thông cảm. Hà Anh đưa anh vào bệnh việc.

- Đôi mắt cậu bị bỏng cần phải băng kín lại kẻo mù. Cậu nên hạn chế đi ra ngoài gió.

Quốc Tuấn được Hà Anh chăm sóc chu đáo, tình cảm họ dần dần này nở. Cô thấy thương anh một cách sâu sắc. Hà Anh ngồi yên trên giường chờ vị bác sĩ ra về cô lặng thinh mà nghe tim mình đau nhói. Đôi mắt của anh bị băng kín, Quốc Tuấn loay hoay anh sờ soạng như tìm vật gì.

Cô không ngờ Mỹ Mỹ lại ác độc như thế. Cô ta đã cho người thay hóa chất giả vào lô hàng xuất cho chi nhánh mỹ phẩm Hào Hoa của Quốc Tuấn ở Đà Lạt. Toàn bộ lô hàng giả ấy trả lại cho công ty hóa mỹ phẩm...

Chính hóa chất ấy đã làm cho Quốc Tuấn bị phỏng, có thể sẽ mù mắt. Hình ảnh đáng thương thảm não của anh làm cô muốn rơi nước mắt.

Hà Anh gục đầu trong tay, cô cảm nhận sự mất mác lớn nhất trong cuộc đời anh, nếu đôi mắt anh mù vĩnh viễn. Còn đâu một chàng trai trẻ hừng hực với sự nghiệp, tương lai? Còn đâu đôi mắt đăm đắm nhìn cô như thu lấy hồn người. Hà Anh níu tay bác sĩ lại hỏi:

- Bác sĩ liệu đôi mắt anh ấy...có sao không?

Bị bỏng khá nặng có thể giác mạc bị ảnh hưởng. Nếu giác mạc hỏng cậu ấy sẽ bị mù vĩnh viễn.

Hà Anh bối rối đứng lặng yên. Bác sĩ nói tiếp:

- Tuy nhiên cô nên khuyên anh ấy đừng tuyệt vọng. Có thể ghép giác mạc của người bị nạn sắp chết vẫn còn giữ đôi mắt.

Hà Anh chớp mắt:

- Anh ấy là giám đóc của một công ty, tương lai đang mở rộng trước mắt, Anh ấy không thể đầu hàng số phận được.

Số phận đến với ai người ấy chịu, chúng tôi chỉ giúp cho họ đỡ đau đớn! Không có cách nào hơn.

- Tôi có cách.

- Cách gì?

- Tôi xin hiến giác mạc của mình cho anh ấy được sáng mát có được không bác sĩ được! Nhưng cô suy nghĩ kỹ đi. Rồi cô sẽ ra sao?

- Tôi sẽ cho anhh ấy ánh sáng, bởi vì đời rất cần anh ấy.

- Cô là gì của Quốc Tuấn?

- Là bạn... nhưng tôi và anh ấy rất thân.

- Tôi xin bác sĩ đừng cho anh biết việc này.

- Vị bác sĩ gật đầu thỡ dài:

- Để cho một người khác sáng còn người khác tăm tối. Tôi không làm được đâu. Nhưng tôi hứa sẽ giúp cậu ấy, Cô yên tâm đi!

- Cảm ơn bác sĩ.

Có tiếng đổ vỡ trong phòng, Hà Anh chạy vội vào Quốc Tuấn đang tìm cái ly uống nước.

Anh vướng ghế và té nhào trên nền nhà. Hà Anh kêu lên:

- Trời ơi! Anh có sao không Quốc Tuấn?

- Cô nhẹ nhàng đỡ anh dậy. Hơi thở hai người kế bên nhau nồng nàn. Quốc Tuấn ngồi thừ ra, đau khổ.

- Có phải bây giờ anh vô dụng lắm không?

- Hà Anh?

- Không đâu anh chĩ bị đôi mắt. Anh sẽ thấy ánh sáng trở lại mà.

Quốc Tuấn chụp lầý hai bàn tay cô nâng niu trong tay mình:

- Em đừng bỏ anh một mình nha Hà Anh.

Mẹ con anh đã nợ em quá nhiều, ơn này anh phải trả suốt đời suốt kiếp... Anh thấy mình mắc nợ em nhiều quá!

Hà Anh khẽ cười không nói gì. Quốc Tuấn mím môi, dù rất cố gắng anh cũng thấy đau đớn một cách kỳ lạ. Anh như người mất hồn.

Nỗi mất mát này quá lớn, Anh còn nhiều hy vọng nhưng hóa ra chẳng còn gì. Có nên bắt Hà Anh hy sinh cho mình không. Tại sao cô không nói?

Anh đang chờ câu nói của cô. Một câu an ủi cũng đủ ấm lòng cũng là niễm tin cho anh vượt qua nỗi khổ này. Quốc Tuấn buồn hiu nhự người mất hồn. Anh định nằm xuống giường. Hà Anh quẹt ngang mắt, cố nén xúc động vào lòng, cô nhẹ nhàng đỡ anh?

- Anh thấy mệt à? Giờ nàỵ ngủ sao?

Quốc Tuấn thẫn thờ nói cho qua:

- Chứ anh biết làm gì bây giờ. Bây giờ anh đã là phế nhân. Ăn uống còn phải nhờ vào em kia mà.

- Quốc Tuấn nếu anh không ngại em sẽ đưa anh đi dạo.

Quốc Tuấn vui mừng ra mật nhưng anh cũng thương Hà Anh:

- Thôi không đi đâu, em đã vì anh vất vả cả ngày, nghỉ ngơi đi!

Hà Anh mặc áo khoác vào cho anh:

- Mới có ba giờ anh ạ. Giờ này ai lại nghỉ chứ.

- Vậy mà anh tưởng mười hai giờ khuya. Với anh bây giờ ngày cũng là đêm.

Quàng chiếc khăn cổ cho anh, cô nhớ cảm giác hôm nào thấy cô ho anh sợ cô lạnh quàng chiếc khăn vào. Chiếc khăn ấy cô côn giữ mãi, Quốc Tuấn sờ chiếc khăn một giây lâu:

- Anh rất thích mùỉ hương này.

Hà Anh ngạc nhiên:

- Mùi hương gì? Em đâu còn dùng nước hoa của hãng mỹ phẩm Hào Hoa.

- Không phải, một mùi hương đặc biệt quyến rũ, anh không chế tạo được hương ấy.

- Đó là mùi hương của em, của người con gái anh yêu mà chưa dám nói lời yêu nào.

Hà Anh bẽn lẽn, má cô đỏ hồng. Lần đầu tiên cô thấy anh thật đáng yêu. Hay là vì anh ấy bị nạn mình tội nghiệp chăng. Tình yêu không xuất phát từ chỗ ban phát tình yêu thương đối với người hoạn nạn.

Không, Hà Anh cảm thấy anh chính là sự sống của cô. Tự nhiên mà cô nóng bừng lên vì xúc động.

- Anh đi dạo nha?

- Anh có thấy gì đâu mà dạo.

Hà Anh tươi cười nắm tay anh:

- Anh sẽ thấy cảnh vật qua đôi mắt của em.

Quốc Tuấn không ủ rủ nữa, anh mang kính đen vào, cặp tay Hà Anh đi dạo vườn hoa Đà Lạt, thung lũng tình yêu. Nơi nào cũng có dấu chân hai người. Từ trên cao nhìn xuống mặt hồ lóng lánh ỉn màu da trời xanh biếc lẫn màu xanh lá thông non mượt mà. Cảnh thơ mộng hữu tình: Bao chàng trai, cô gái đan tay vào nhau, họ chụp những bức ảnh lưu niệm trong tiếng cười giòn tan.

Nhìn thấy họ tự nhiên Hà Anh buồn vô cùng. Cô nhỡ hình ảnh Quốc Tuấn ôm lấy cô gái có chiếc eo thon trong chiếc đầm trắng lướt qua mặt cô trên con ngựa vàng óng.

Hà Anh mua một đóa hồng cô đặt vào tay anh:

- Đố anh hoa gì?

- Hoa hồng vàng. Sao em lại chọn hoa hồng này?

Hà Anh cười:

- Anh giỏi thật. Tại cô bán hoa thấy hoa vàng đẹp nên tặng cho em. Hoa hồng vàng tượng trưng cho sự sôi nổi, nhưng phản bội.

- Anh không thích nó lắm Tuy nhiên hoa hồng vàng có mùi hương tuyệt vời.

Đưa đóa hồng nhung lên mũi anh, Hà Anh lại đùa:

- Anh nhận ra em khen anh.

- Đây là hương hoa tình yêu đích thực.

- Đỏ thắm như màu máu con tim.

- Anh cảm thấy vui không?

Quốc Tuấn gật đầu rồi cất lời than vãn ai oán:

- Chỉ cảm nhận chứ không thấy gì cả. Nếu ngay bây giờ có phép thần cho anh ánh sáng. Anh sẽ đưa em đi khắp Đà Lạt mộng mơ, đến suối Vàng, suối Bạc nghe dòng Đambri trỗi khúc nhạc hùng hồn, nghe Cam Ly réo rắt và chúng ta thả hồn vào hương hoa của xứ sở ngàn hoa mà mơ mộng, yêu đời Anh muốn... nhưng tất cả chỉ là giấc mơ thôi em ạ.

- Anh đừng lo, em sẽ biến giấc mơ của anh thành hiện thực.

Hà Anh sôi nổi nói lên điều mình mơ ước. Trong cái se se lạnh của buổi chiều cao nguyên, tâm hồn cô bỗng phơi phới như bản nhạc du dương. Có lẽ Đà Lạt là thơ, 1à hoa, Đà Lạt còn là mộng mơ, là tình yêu và nỗi nhớ vô bờ.

Hà Anh vuốt nhẹ mũi anh rồi cười khiêu khích khi thấy anh ngây người ra nghe cô kể chuyện của mình, của Đà Lạt và cả của anh. Tất cả như hòa quyện vào nhau. Quốc Tuấn nghe hồn bâng khuăn thắm thía nỗi buồn. Anh đứng lên bước đi nhè nhẹ. Hà Anh cầm đóa hồng trên tay bước theo anh, hồn vương vấn bâng khuâng một điều gì dó khó tả. Chỉ biết hai người ở cạnh nhau nhưng mỗi người có cảm nhận riêng. Ai cũng muốn hướng về nhau, có điều hoàn cảnh không cho phép. Quốc Tuấn không muốn mình là gánh nặng cho Hà Anh. Anh giấu cô nỗi buồn của mình vào lòng, không cho Hà Anh lo lắng. Anh thấy đau thắt cả lòng.

Riêng Hà Anh lại cảm thương anh quá đỗi. Cô muốn làm anh vui. Hình như, Quốc Tuấn cố từ chối khéo. Cô cảm thấy buồn lặng lẽ như cảnh hoàng hôn đang kéo về từ phía núi, êm đềm, hiu hắt... Gió trên đầu hai người lao xao cả đồi thông, tiếng thông reo Vi vút như bản tình ca của hai kẻ đang bước vào yêu nhưng số phận phũ phàng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx