sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Trợ lý Trường Vân bắt gặp tin tức giật gân trên mạng, Anh hoảng hồn gọi bà Tịnh Huyên.

- Thưa bà chủ, cậu Quốc Tuấn đang làm gì vậỷ

Sao cậu hỏi tôi ai vậy Trường Vân. Cậu không biết chỗ làm của Quốc Tuấn hay saỏ

- Không phải... thưa bà cậu Quốc Tuấn bị mù đúng không. Có chuyện này bà biết chưả

Bà Tịnh Huyên suýt buông rơi tách trà trên tay, nước sóng sánh đổ tràn ra:

- Cậu nói gì? Ai mù.

- Đây bà xem thử Mỹ Mỹ phao tin trên mạng là cậu hai sắp bị mù. Chuyện này mọi người đang bàn tán xì xào!

Bà T!nh Huyên không tin:

- Ai đồn nhảm thế. Hay là cậu đưa tôi xem thử.

- Không được bà đang tịnh dưỡng không nên xúc động, để con điều tra việc nàỵ Bà Tịnh Huyên mở điện thoại Quốc Tuấn khóa máy nên bà không liên lạc được. Điều này khiến bà lo lắng thê., Còn Việc Hà Anh xin phép bà ba ngày nhưng cả tuần nay cô biệt tích không quay về. Bà Tịnh Huyên nôn nao, bà xuống thang máy định dùng máy fax của công ty liên lạc với Quốc Tuấn.

Mấy nhân viên trẻ tuổi chạy vội vào thang máy xuống tầng trệch. Cô gái có mái tóc óng suôn vừa thở vừa nói:

- Có tin này hay lắm?

- Tin gì vậy người mẫu Yaouả

- Xí, mi mới yaoua, người ta tên đẹp mi biến xấụ

- Nè, đừng cãi nữa chuyện gì vậỷ

- Cô gái đẹp xì vào trán cô gái khá xinh nói chuyện mềm mỏng:

- Người yêu lí tưởng, thần tượng của Mi Lan sắp mù rồị

Cả bọn nhao nhao:

- Ai vậy hở Yaouả

- Thì cậu con trai cưng của bà chủ Hào Hoa chứ aỉ

- Là Quốc Tuấn! Trời ơi sao kỳ vậỷ Ai hại anh ấỵ

- Nghe nói cô Mỹ Mỹ người yêu anh ta vì tự ái nên đưa hóa chất giả vào công ty của anh tạ

- Rồi sao nữả

- Các cô nhao nhao nghe cô gái tóc suôn kể: Anh ấy đang pha chế bất ngờ nổ bùm một cái, hỏng tuốt đôi mắt.

Bà Tịnh Huyên cố nghe hết câu chuyện. Các cô gái không để ý có bà bên cạnh. Họ bước ra khỏi thang máy Bà còn nghe tiếng họ văng vẳng:

- Ghê quá! Chắc anh chàng đẹp trai ấy bị trả thù đúng không?

- Đúng! Cô người mẫu Mỹ Mỹ tung tin lên mạng. Cô ấy sợ mình mất giá.

Cô khác xen vào:

- Chắc anh ta mê cô nào chứ gì?

- Ai mà biết...

Tiếng kéo dài eủa các cô gái là bà Tịnh Huyên đứng không vững. Bà gắng gượng giữ bình tĩnh khi tình cờ nghe các nhân viên trong công ty xì xào bàn tán. Bà quyết định một mình bay ra Đà Lạt xem sự thể thế nàỏ

Bà cầu mong đó chỉ là tin bịa đặt. Quốc Tuấn thế nàọ.. bà làm sao sống nổị

Lương Sơn giật mình khi thấy bà Tịnh Huyên đứng trước cửa phòng làm việc của công tỵ Bà nhìn quanh nhíu mày vẻ lo lắng:

- Bà chủ sao bà... không gọi con rước.

- Không cần. Giám đốc đâủ Tại sao không nhận điện thoại của tôỉ

Lương Sơn bối rối vô cùng:

- Dạ. Quốc Tuấn... bận công tác ạ.

- Trợ lý Tuấn Anh đâủ Các người có chuyện gì à?

Lương Sơn ngập ngừng:

- Thưa bà chủ... cậụ.. Quốc Tuấn đang ở trong phòng.

Bà Tịnh Huyên hoảng hốt chạy vào phòng con traị Bà chợt đứng sững lại kêụ

- Hà Anh là cháu đó ư? Quốc Tuấn con lam sao thế nàỷ

- Kìa mẹ, con không sao đâủ

Hà Anh đang lau mặt cho Quốc Tuấn.

- Cô đút cho anh từng muỗng súp. Cảnh ấy làm cho bà Tịnh Huyên xúc động tim đập, liên hồị

- Kìa bác, bác khỏe chưa, sao bác biết anh Quốc Tuấn bị nạn mà đến đâỵ Bác không sao chứ?

Hà Anh vội chạy đến đỡ bà Tịnh Huyên ngồi xuống cạnh Quốc Tuấn, nhìn và cô lo điếng người:

- Hà Anh, bác rất mừng vì Quốc Tuấn được cháu chăm sóc. Thì ra cháu không về quê mà cháu ra đây vì con trai bác. Tại sao cháu lại giấu chuyện của Quốc Tuấn?

Hà Anh ngượng nghịu:

- Cháu sợ bệnh tim của bác tái phát.

- Quốc Tuấn, sao con ra nông nổi này hả? Mẹ lo sợ lắm con biết không?

Sợ con buồn bà không dám nól nhưng tim bà đau nhói như ai dần.

Quốc Tuấn khẽ giọng:

- Mẹ đừng trách Hà Anh, cbuyện này con bảo cô ấy giấu mọi người giấu cả công ty làm sao mẹ lại biết?

Mẹ nghe mọi người đồn ầm lên con bị mù! Chính Mỹ Mỹ đã đưa tin ấy lên mạng, gây xôn xao dư luận. Điều đó có thật không con?

Quốc Tuấn nhíu mày như không muốn nhắc đến Mỹ Mỹ:

- Mẹ vẫn còn tin cô ấy chăng? Chuyện đã qua đừng nhắc nữa mẹ ạ! Hà Anh đưa cho anh ly nước.

Hà Anh nghe Quốc Tuấn gọi liền rót ly nước mang đến cho anh. Nhìn cử chỉ của Hà Anh bà Tịnh Huyên rất hài lòng, cô chăm sóc con trai mình tận tình và chu đáo quá.

- Thưa bác dùng nước ạ.

- Con thấy thế nào hả Tuấn?

Bà cầm ly nước trong tay, và nhìn bà vẫn không yên lòng.

- Chưa biết mẹ ạ, chờ ngày con mở băng.

- Con thật là tệ bị nạn mà không cho mẹ hay, mẹ có thể giúp con nhiều việc mà.

Quốc Tuấn khẽ nhếch môi cười:

- Mẹ đang bệnh, con đâu dám làm phiền, vã lại chính con muốn Hà Anh giúp mình con đã rước mất một cô giúp việc cho mẹ. Con đâu dám đòi hỏi thêm.

Bà Tịnh Huyên vuốt tóc con traị Sao mà bà thương anh quá. Nhìn chiếc băng mắt bị bịt kín dôi mắt con trai bà xúc động muốn khóc.

- Mẹ biết con có những cộng sự thật tuyệt vời Hà Anh, cháu giỏi quá, đã giúp bác nhiều việc lại giúp con trai bác.. ơn này bác biết trả thế nào đâỷ

Hà Anh cúi xuống thẹn thùng:

- Dạ có chi đâu bác, đây là nhiệm vụ của cháu mà.

- Ủa, từ lúc trở về công ty sao mẹ không thấy Tuấn Anh vậy con?

Quốc Tuấn hơi mỉm cười nói với mẹ:

- Có lẽ cậu ấy lo chuyện công ty nên.

- Thôi Hà Anh lo cho Quốc Tuấn giùm bác. Bác đi xem xét anh em làm việc thế nàọ

- Biết con thế này coi chừng họ bỏ bê công việc thì nguy lắm.

Quốc Tuấn ngước lên như muốn tìm mẹ:

- Mẹ, không ai biết chuyện con...

Nhưng bà Tịnh Huyên đã ra ngoàị Bà bước vào phòng giám đốc chỉ có Lương Sơn và mấy nhân viên mãi ở đó. Thấy bà một anh chàng liền ton hót:

- Chào bà chủ sao hôm nay bà lại ra tận đây vậỷ Có phải bà muốn tìm hiểu cậu chủ không?

Bà Tịnh Huyên gật đầu láng nghe:

- Gần đây có một cô gái con không thấy nhưng nghe anh em nói lại, đẹp vô cùng. Cô ấy hớp hồn cậu chủ gần mười ngày nay không thấy giám đốc xuất hiện ở công tỵ Bà chủ ơi chúng con lo lắm!

Lương Sơn nhìn anh thư ký mới tuyển vào từ công ty của bà Tịnh Huyên tức giận.

Anh nói như hét:

- Cậu An làm việc đi, biết gì mà nóị

- Vậy anh Lương Sơn biết hả? Bọn em nghe tụi nó nói lại chứ biết gì đâụ

Bà Tịnh Huyên bảo Lương Sơn ngồi xuống.

- Hãy để An nói đi Lương Sơn, ta muốn nghe mọi chuyện đã xảy ra ở đâỵ Tại sao cậu lại im hơi lặng tiếng không báo vôi tôi một lời hả?

- Dạ... tạị..

- Anh Lương Sơn không biết đâu bà chủ.

- Con nghe họ nói nhân lúc cậu chủ hị bệnh cô gái sẽ san hết tài sản và tiền bạc của công ty đó.

- Cậu nói nhảm nhí gì vậy An?

- Không phải em, thẳng Hoàng Hà nó nói mấy hôm trước chiều chiều nó gặp hai người đi dao ở Thung Lũng Tình Yêu, ở vườn hoa Đà Lạt rất tình tứ. Có lẽ mê cô ấy cậu chủ không còn ngó ngàng gì đến công ty nữạ Ai cũng lo... may mà bà chủ rạ Bà ngăn cậu chủ đi bà.

Bà Tịnh Huyên ngạc nhiên vô cùng bán tín bán nghị Có gái ấy là aị Con trai bà thật sự đang bệnh kia mà. Còn Tuấn Anh đâu, sao lại không quản lý công ty để họ bàn tán xôn xao thế. Bà hỏi Lương Sơn giọng khó chịu:

- Cậu cho tôi biết sự thật đị Chuyện gì đã xảy ra ở đâỵ Tại sao ai cũng quanh co thế.

- Thưa bà, công ty đâu có chuyên gì ạ. Vẫn bình thường.

An vẫn không ngừng nói:

- Anh Lương Sơn làm việc tối tăm mặt mủi không để ý nên không biết. Cả công ty đồn ầm lên mấy ngày nay, tlnh thần họ rất hoang mang.

- Thật hả cháu, được rồi An ra ngoài cho tôi làm việc với Lương Sơn.

Chưa đợi An ra khỏi phòng, bà giân dữ nói:

- Tôi đã giao chuyện quản lý công ty cho Tuấn Anh giúp giám đốc cả cậu nữa quản lý tài chính vậy mà ở đây xảy ra mọi việc, hai trợ lý trơ mắt ra nhìn. Tuấn Anh giỏi giang thạo việc mà lại chẳng biết chuyện gì xảy rạ Hơn mười ngày qua tôi không nghe tin tức nào cả. Tại sao vậỷ Mau gọi Tuấn Anh về cho tôi, Nghe bà quát. An sợ lấm lét gắng nói thêm:

- Dạ mười ngày nay vào làm cháu đâu có biết Tuấn Anh là aỉ

Bà Tịnh Huyên nhìn Lương Sơn đang cúi đầu trong hai bàn tay sau mấy lần ra hiệu cho An đừng nói, nhưng hắn nhiều chuyện bép xép quá. Chờ An đi khỏị Lương Sơn mới lên tiếng, bà Tịnh Huyên lại giục.

- Thế nào nói đi chứ!

- Dạ thật rạ thì...

Lương Sơn bắt đầu kể hết mọi chuyện cho bà Tịnh Huyên nghẹ Càng nghe bà càng ngở ngàng tưởng mình đang sống trong mơ. Bà hỏi Lương Sơn!

- Cháu bảo Hà Anh chính là Tuấn Anh saỏ

- Dạ, cháu kể hết rồi ạ. Hà Anh vì bất đắt dĩ trốn gia đình phải giả traị Cậu Quốc Tuấn đã biết nhưng vẫn để cô ấy làm việc vì cô ấy giỏi giang, thạo việc cháu không bằng cô ấỵ Nhưng khi bác bệnh Hà Anh lại tình nguyện chăm sóc bác.

- Trời ơi, vậy là tôi hiểu lầm Hà Anh rồị Cô ấy đã vì mọi người mà hết mình sống tốt, cố vươn lên. Đáng khâm phục!

Lương Sơn tiếp:

- Còn tin đồn kiạ.. Hà Anh là người mỗi ngày đưa cậu chủ lên đồi đi dạo, giúp giám đóc vững niềm tin khi suýt bị đui mù. Cô ấy rất dũng cảm. Chỉ có cháu và Hà Anh biết bệnh tình của giám đốc, bác đừng nghe bọn nhiều chuyện nói nhảm. Giám đốc không có ai ngoài Hà Anh. Và Hà Anh vì bác vì Quốc Tuấn mà phải gian nan, không một lời than. Hà Anh là Tuấn Anh đó...

Bà Tịnh Huyên chớp đôi mắt xúc động, từ ngỡ ngàng đến cảm phục và biết ơn người đã giúp gia đình mình, bà bườc vào phòng con trai để cảm ơn Hà Anh. Bà ôm lấy cô nói trong xúc động dâng trào:

- Bác cám ơn cháu (Hà Anh cũng là Tuấn Anh) Cháu đã vì bác và Quốc Tuấn mà phải vất vả vô cùng, bị mọi người dị nghị...

Hà Anh vô cùng bối rối chưa biết xử lý ra sao thì bác sĩ trưởng khoa đến đề nghị:

- Mọi người hãy đưa Quốc Tuấn sang phòng bệnh, chúng tôi mở băng mắt cho cậu ấỵ

Hà Anh ôm chàm lấy bà Tịnh Huyên nước mắt chảy dài:

- Bác ơi, anh Tuấn mở băng mắt kìạ

- Chúng ta mau cầu nguyện cho anh ấy đi!

Cả hai chấp tay nguyện cầụ Một lát sau Lương Sơn đẩy Quốc Tuấn ra, anh gọi to:

- Mẹ! Con đã sáng mắt rồị Hà Anh ơi, anh đã nhìn thấy em rồị

Hà Anh liền đến ôm chàm lấy anh mà nước mắt chảy viền đọng ướt mị Anh nâng gương mặt cô lên cười thật tươi bảo:

- Em phải cười chứ tại sao lại khóc khi anh đã lành bệnh. Từ đây anh mãi mãi được nhìn thấy em. Vui quá Hà Anh ơi! Cô đấm nhẹ vào ngực anh bảo:

- Người ta sợ anh bị... thành Lục Vân Tiên kìạ Mọi người cười rộ lên vui mừng, xúc động... Không kềm được nườc mắt khi thấy hai người tay trong tay, mắt trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Ngoài kia xuân bỡ ngỡ sắp bước về xua cái tàn đông giá rét âm ụ

Lương Sơn truy cập trên mạng lnternet, anh lẩm bẩm.

- Đúng là ác lai ác báo mà.

Hà Anh đặt xấp hồ sơ lên bàn đến gần Lương Sơn hỏi:

- Anh nói gì vậy Lương Sơn.

- Ơ! Cô xem đi Mỹ Mỹ ăn chơi trụy lạc bị nghiện ngập ma túy và nhiễm HIV rồị

Hà Anh chép rniệng thở dà:

- Cô ấy đẹp quá nhưng sống không tốt thật đáng tiếc! Mà việc này anh Tuấn biết Lương Sơn lắc đầu:

- Có lẽ anh ấy không để tâm đến đâụ

- Người mà giám đốc để ý bây glờ là...

- Là aỉ

Lương Sơn nhẹo nheo đôi mắt đùa:

- Tôi không biết? Nhưng chắc cô thì rõ mà... Hà Anh vờ không hiểu cô nhanh giọng giuc:

- Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm thành lập công tỵ Anh mau sang phòng giám đốc dự họp nha!

Lương Sơn ngạc nhiên, Anh cùng Hà Anh đi, vào phòng họp. Quốc Tuấn giới thiệu khi họ ngồi vào vị trí của mình:

- Đây là trợ 1ý của tôi, Hà Anh và Lương Sơn.

- Chà, cô trợ lý Hà Anh xinh đẹp quá.

- Giám đốc tính chuyện gì đâỷ

Quốc Tuấn bỗng cất giọng trịnh trọng khi xung quanh là những quan khách và người trong gia đình đang xì xào, bàn tán, anh tuyên bố:

- Hôm nay trước mặt mọi người chúng ta mừng kỷ niệm một năm thành lập công ty, tôi chính thức cầu hôn Hà Anh. Mọi người tán thành không?

- Tán thành, ôi, đôi trai tài gái sắc.

Quốc Tuấn thấy Hà Anh chớp nhanh đôi mi dài cong vút, ngượng ngập nhìn anh, đôi mắt thu hồn anh hôm nàọ Anh hé cười đùa giọng tiếp:

- Mọi người biết không mình suýt bị "bệnh đồng tính'' vì mấy tháng lỡ để ý chàng trợ lý Tuấn Anh đẹp trai quả chừng!

- Mọi người cười ồ lên. Hà Anh cúi đầu cười tủm tỉm. Cô ngượng không thể tả, len lén nhìn Quốc Tuấn với niềm hạnh phúc vô biên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx