sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ánh sáng phương Bắc (Tập 2) - Phần III - Chương 19 - Phần 2

Tất nhiên, lúc đó cô đã không hiểu ý ông ta muốn nói gì; ông ta đã nói từ panserborne thay vì dùng một từ tiếng Anh, vì thế cô không hiểu ông ta đang nói về những con gấu; cô không nghĩ Iofur Raknison không phải con người. Đằng nào con người cũng phải có nhân tinh, vì thế cô thấy thật ngớ ngẩn.

Nhưng giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Tất cả những gì cô nghe được về vua của những con gấu càng làm sáng tỏ thêm: Iofur Raknison dũng mãnh không muốn gì hơn là được trở thành người, với một con nhân tinh của chính mình.

Khi nghĩ đến đó, một kế hoạch nảy ra trong đầu cô, một cách để khiến Iofur Raknison làm điều bình thường không bao giờ hắn ta làm; một cách phục hồi vương quyền mà Iorek Byrnison đáng ra phải được hưởng; một cách cuối cùng, để đến được nơi người ta đang giam cầm Ngài Asriel, và đưa cho ông Chân-kế.

Ý tưởng đó lung linh và lơ lửng trong đầu cô, như bong bóng xà phòng, cô không dám nhìn thẳng vào nó vì sợ nó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Nhưng cô đã quen với các ý tưởng, nên cô cứ để nó lung linh, cô nhìn đi chỗ khác, nghĩ về điều gì đó khác.

Cô đã gần chìm vào giấc ngủ thì tiếng chốt cửa lạch cạch và cánh cửa mở ra. Ánh sáng lùa vào, cô bật dậy ngay lập tức, Pantalaimon trốn ngay vào túi áo.

Ngay khi con gấu canh cửa cúi đầu nhấc chiếc đùi hải cẩu và ném vào trong, cô chạy đến bên cạnh nó nói:

“Hãy đưa tôi đến chỗ Iofur Raknison. Anh sẽ gặp rắc rối nếu không làm thế. Việc này rất khẩn cấp.”

Nó nhả miếng thịt khỏi hàm và nhìn lên. Thật không dễ để đọc được cảm xúc của những con gấu, nhưng trông nó có vẻ bực tức.

“Đó là về chuyện Iorek Byrnison” cô nói nhanh. “Tôi biết vài điều về Iorek Byrnison, đức vua cần phải biết những điều đó.”

“Nói cho ta biết, ta sẽ chuyển lời.” Con gấu nói.

“Như thế không được, vì không có ai được biết trước đức vua.” Cô nói. “Tôi rất tiếc, tôi không cố ý thô lỗ, nhưng anh biết đấy, quy định đặt ra là đức vua phải biết mọi việc trước tiên.”

Có lẽ nó hơi chậm hiểu. Nó dừng lại, ném miếng thịt vào xà lim rồi nói:

“Tốt lắm, ngươi đi với ta.”

Nó dẫn cô ra ngoài, điều này khiến cô vô cùng sung sướng. Màn sương đã lên cao hơn và có những ngôi sao đang lấp lánh bên trên khoảng sân có bờ tường bao rất cao. Con gấu trao đổi với một con gấu khác, rồi nó đến nói với cô.

“Ngươi không thể gặp Iofur Raknison bất cứ lúc nào ngươi muốn,” nó nói. “Ngươi phải đợi cho đến khi Ngài muốn gặp ngươi.”

“Nhưng việc này rất gấp, điều tôi cần nói với ông ấy ấy,” cô nói. “Đó là về Iorek Byrnison. Tôi chắc chắn rằng Đức vua của anh muốn biết, nhưng tôi lại không thể kể với bất cứ ai khác, anh hiểu không? Như thế là không lịch sự. Ông ấy sẽ nổi giận ghê gớm lắm nếu biết chúng ta đã không lịch sự.”

Điều này có vẻ gây ảnh hưởng, hay làm nó đủ bối rối để ngừng lại. Lyra chắc chắn cách suy diễn của mình rất đúng; Iofur Raknison đã đưa ra nhiều cách làm mới đến nỗi chẳng con gấu nào biết phải làm thế nào, và cô có thể khai thác sự mơ hồ này để đến được chỗ Iofur Raknison.

Thế là con gấu rút về hỏi ý kiến con gấu cấp cao hơn, không lâu sau Lyra bị lôi trở lại Cung điện, nhưng lần này là vào những chỗ quan trọng. Chỗ này cũng không sạch sẽ gì hơn, hay đúng ra không khí còn khó thở hơn trong xà lim, bởi tất cả những thứ mùi tanh tưởi đó lại được bao phủ bởi mùi nước hoa thơm đến lộng óc. Cô bị bắt phải đợi ở ngoài hành lang, sau đó là ở phòng chờ, tiếp đến là bên ngoài một căn phòng lớn, trong khi những con gấu trao đổi, tranh cãi và chạy đi chạy lại, và cô có thời gian nhìn ngắm cách bài trí chướng mắt xung quanh: các bức tường treo đầy các tác phẩm thạch cao mạ vàng, một số thứ đã bị tróc hết lớp mạ hay mủn ra vì không khí ẩm ướt, những tấm thảm sặc sỡ bê bết đầy bùn bẩn.

Cuối cùng cánh cửa lớn cũng được mở từ bên trong. Ánh sáng rực rỡ phát ra nửa tá đèn chùm, một tấm thảm đỏ thắm, mùi nước hoa nồng nặc đầy trong không khí; khuôn mặt của một tá con gấu hoặc là hơn, tất cả đều nhìn cô chằm chằm, không con nào mặc áo giáp sắt nhưng đều phục sức theo một cách nào đó: một vòng cổ bằng vàng, một chiếc mũ trùm đầu có gắn lông vũ màu tía, một chiếc khăn quàng sặc sỡ. Thật đáng ngạc nhiên, trong căn phòng còn có rất nhiều chim, những con chim nhạn biển và chim cướp biển đậu trên các mái dua trát vữa, lượn xuống để cướp những miếng cá rơi xuống từ những chiếc lưới treo trên đèn chùm.

Trên chiếc bệ ở đầu phía bên kia của căn phòng, một ngai vàng uy nghi được dựng ở trên cao. Nó được làm bằng đá hoa cương rất vững chãi và vĩ đại, nhưng giống như rất nhiều thứ khác trong cung điện của Iofur Raknison, nó được trang hoàng bằng những chi tiết học đòi quá tỉ mỉ và những đường trạm chỗ nạm vàng.

Ngồi trên ngai là con gấu to lớn nhất cô từng thấy. Iofur Raknison thậm chí còn to lớn và cao lớn hơn Iorek Byrnison, nét mặt nó linh động và biểu cảm hơn, có một vẻ gì đó rất người mà cô chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Iorek Byrnison. Khi Iofur nhìn xuống cô, dường như cô nhìn thấy một người đàn ông, kiểu người cô đã gặp ở nhà bà Coulter, một chính khách khôn ngoan đã quen với quyền lực. Nó đeo quanh cổ một sợi dây chuyền vàng nặng nề, trên đó có trang trí đá quý lòe loẹt, những móng vuốt của nó, mỗi móng dài đến cả chục phân đều được bọc những lá vàng. Gây tác động đối với người khác cũng là một cách tạo thế mạnh và một mưu mẹo hay. Nó cũng đủ to lớn để khiến việc trang điểm quá mức cần thiết trở nên lố bịch.

Cô thấy người mình run bắn lên. Đột nhiên cô không biết phải làm thế nào để diễn đạt những ý tưởng của mình bằng lời.

Nhưng cô tiến lại gần thêm một chút, vì cô cần phải làm như vậy, cô thấy Iofur Raknison đang đặt một thứ gì đó trên đầu gối, như một con người thường cho con mèo, hay một con nhân tinh ngồi ở đó.

Đó là một con búp bê lớn bằng len, một hình nhân với khuôn mặt người ngây dại vô hồn. Nó ăn mặc theo kiểu cách của bà Coulter và giống bà ta đến kì lạ. Ông ta đang giả như mình đang có một con nhân tinh. Cô biết mình đã được an toàn.

Cô đến gần ngai vàng và cúi mình thật thấp, Pantalaimon vẫn im lặng nép trong túi áo.

“Xin gửi đến Ngài lời chào của chúng tôi, thưa Đức vua vĩ đại,” cô nói khẽ. “Hay ý tôi là lời chào của tôi, không phải của anh ta.”

“Của ai cơ?” Hắn nói, giọng nói nhẹ hơn cô nghĩ, nhưng đầy âm điệu. Khi nói, nó vung tay trước miệng để xua đám ruồi nhặng đang ve vẩy xung quanh.

“Của Iorek Byrnison, thưa Đức ngài,” cô nói. “Tôi có vài điều rất quan trọng và bí mật muốn nói với ngài, và tôi nghĩ tôi chỉ nên nói riêng với ngài thôi, thật đấy ạ.”

“Về Iorek Byrnison?”

Cô đến gần nó, bước cẩn thận trên nền nhà phủ đầy phân chim và xua lũ ruồi đang bay vo ve xung quanh.

“Về những con nhân tinh,” cô nói để chỉ có nó nghe được.

Thái độ của nó thay đổi hẳn. Cô không biết thái độ đó nói lên điều gì, nhưng không nghi ngờ gì về việc nó đang vô cùng thích thú. Đột nhiên nó nhoài người khỏi ngai vàng khiến cô phải nhảy sang một bên. Rồi nó rống lên ra lệnh cho những con gấu khác. Tất cả chúng đều cuối đầu và quay lưng đi ra cửa. Những con chim vừa bay tán loạn sau tiếng rống kêu quàng quạc và bay vòng vòng trên đầu trước khi lại đậu xuống.

Khi căn phòng đã không còn ai ngoài Iofur Raknison và Lyra, nó hào hứng quay sang cô.

“Sao nào?” hắn nói. “Hãy nói cho ta biết ngươi là ai. Và có chuyện gì về những con nhân tinh?”

“Tôi là một con nhân tinh, thưa Đức ngài,” cô nói.

“Của ai?” Hắn hỏi.

“Của Iorek Byrnison,” cô trả lời.

Đây là điều nguy hiểm nhất cô từng nói. Cô có thể thấy rất rõ rằng chỉ vì ngạc nhiên nên nó mới không giết cô ngay lập tức. Cô vội vàng tiếp lời:

“Xin ngài, thưa Đức ngài, xin hãy để tôi kể cho ngài nghe trước khi ngài giết tôi. Tôi đến đây với rất nhiều nguy cơ rủi ro, như ngài thấy đấy, và tôi chẳng làm gì có thể có hại đến ngài. Thực ra tôi muốn được giúp ngài, vì thế tôi đến đây, Iorek Byrnison là con gấu đầu tiên có nhân tinh, nhưng đáng ra đó phải là ngài. Tôi nên là nhân tinh của ngài hơn là của anh ta, vì thế tôi đến đây.”

“Làm thế nào?” hắn nói, giọng gần như nghẹn thở, “làm thế nào mà một con gấu lại có nhân tinh được? Tại sao lại là anh ta? Và làm thế nào ngươi đi xa anh ta thế được?”

Những con ruồi bay khỏi mồm nó.

“Điều này rất dễ. Tôi có thể đi khỏi anh ta vì tôi cũng giống nhân tinh của các phù thủy. Ngài có biết chúng có thể bay xa khỏi chủ hàng trăm dặm không? Tôi cũng giống như vậy. Còn về chuyện làm thế nào anh ta có được tôi, thì đó là ở Bolvangar. Ngài đã nghe nói về Bolvangar, vì chắc bà Coulter đã kể cho ngài nghe, nhưng có lẽ bà ấy chưa kể cho ông tất cả mọi việc họ đang làm ở đó.”

“Cắt rời…” hắn nói.

“Đúng vậy, cắt rời, chính là phần đó, sự chia tách. Nhưng họ còn đang làm rất nhiều những việc khác nữa. Cả những thử nghiệm trên loài vật nữa. Khi Iorek Byrnison nghe nói có chuyện này, anh ta đề nghị lấy mình ra thử nghiệm xem có thể tạo ra một con nhân tinh cho mình hay không và họ đã làm. Chính là tôi đây. Tên tôi là Lyra. Cũng như khi con người có nhân tinh, chúng sẽ có hình dạng của loài vật, vì thế khí một con gấu có nhân tinh, nó sẽ là con người. Và tôi là nhân tinh của anh ta. Tôi có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh ta và biết chính xác anh ta đang làm gì, ở đâu và…”

“Hiện giờ hắn đang ở đâu?”

“Ở Svalbard. Anh ta đang đến đây nhanh nhất có thể.”

“Tại sao chứ? Hắn muốn gì? Hắn điên rồi! Chúng ta sẽ xé xác hắn thành từng mảnh!”

“Anh ta muốn có tôi. Anh ta đến đây để lấy lại tôi. Nhưng tôi không muốn làm nhân tinh của anh ta, tôi muốn làm nhân tinh của ngài. Vì khi thấy một con gấu có nhân tinh hùng mạnh như thế nào, những người ở Bolvangar quyết định sẽ không làm lại thí nghiệm đó một lần nữa. Iorek Byrnison trở thành con gấu duy nhất có nhân tinh. Có tôi giúp đỡ, anh ta có thể lãnh đạo tất cả những con gấu khác chống lại ngài. Đó là mục đích anh ta đến Svalbard.”

Con vua gấu lại rống lên. Tiếng rống của hắn to đến nỗi pha lê trên chiếc đèn chùm rung lên, những con chim trong phòng rùng mình và tai Lyra ù đi.

Nhưng cô nhanh chóng lấy lại được cân bằng.

“Đó là lý do tôi thích ngài nhất,” cô nói với Iofur Raknison, “vì ngài tràn đầy nhiệt tình, dũng mãnh và thông minh. Còn tôi thì vừa mới rời bỏ anh ta để đến với ngài, vì tôi không muốn anh ta thống trị loài gấu. Đó phải là ngài. Có một cách bứt tôi khỏi anh ta và khiến tôi trở thành nhân tinh của ngài, nhưng ngài sẽ không biết trừ khi tôi nói ra đây, bằng không ngài sẽ tiến hành xử lý với một con gấu chiến binh tầm thường bị đi đày như anh ta; ý tôi muốn nói là, không chiến đấu với anh ta một cách bình thường, mà giết anh ta bằng máy ném lửa hay gì đó khác. Nếu ngài làm thế, tôi sẽ biến mất như một tia sáng và chết theo anh ta.”

“Nhưng ngươi… làm thế nào có thể…”

“Tôi có thể trở thành nhân tinh của ngài,” cô nói, “nhưng chỉ khi ngài chiến đấu với Iorek Byrnison trong một trận chiến tay đôi. Khi đó sức mạnh của anh ta sẽ chảy vào người ngài, tinh thần của tôi cũng chảy vào tinh thần của ngài, và chúng ta sẽ giống như một, suy nghĩ của ngài cũng là suy nghĩ của tôi. Ngài có thể bảo tôi đi xa hàng trăm dặm để do thám cho ngài, hãy giữ tôi ở bên cạnh ngài, tùy ý ngài muốn thế nào cũng được. Tôi sẽ giúp ngài lãnh đạo những con gấu đánh chiếm Bolvangar, nếu ngài muốn, hay bắt họ làm thêm nhiều con nhân tinh cho những con gấu ngài sủng ái, hoặc nếu ngài thích là con gấu duy nhất có nhân tinh hơn, thì chúng ta sẽ phá hủy Bolvangar vĩnh viễn. Chúng ta có thể làm bất cứ chuyện gì, Iofur Raknison, cùng nhau, ngài và tôi!”

Từ đầu đến giờ cô giữ Pantalaimon trong túi với bàn tay run rẩy, nó nằm im hết mức có thể, trong hình dạng con chuột bé nhất từng biến thành.

Iofur Raknison đi lên đi xuống với thái độ hứng khởi chỉ chực bùng nổ.

“Một trận chiến đấu tay đôi à?” hắn nói. “Ta sao? Ta phải đánh nhau với Iorek Byrnison? Không thể được! Hắn ta là một kẻ bị đi đày! Làm sao mà thế được? Làm sao ta đánh nhau với hắn được? Chỉ có duy nhất cách đó thôi sao?”

“Đó là cách duy nhất,” Lyra nói, trong lòng thầm ước không phải như vậy, vì Iofur Raknison cứ mỗi phút lại to lớn hơn và hung dữ hơn. Cô yêu thương Iorek, và niềm tin của cô đối với nó cũng mạnh mẽ như vậy. Cô không thể thực sự tin rằng nó có thể đánh bại con gấu thực sự khổng lồ nhất trong các con gấu khổng lồ này. Nhưng đây là hy vọng duy nhất mà họ có. Bị tấn công từ khoảng cách xa bởi máy ném lửa thì chẳng còn một chút hy vọng nào.

Iofur Raknison đột nhiên quay phắt lại.

“Chứng minh!” hắn nói. “Hãy chứng minh ngươi là nhân tinh đi!”

“Được thôi,” cô nói. “Tôi có thể làm thế, rất dễ dàng. Tôi có thể tìm ra tất cả những gì ngài biết mà những người khác không biết, những điều chỉ có nhân tinh mới tìm hiểu được.”

“Vậy hãy nói sinh vật đầu tiên ta giết là gì?”

“Tôi phải vào căn phòng và làm điều này một mình,” cô nói. “Khi tôi là nhân tinh của ngài, ngài có thể xem tôi làm như thế nào, nhưng cho đến lúc đó, điều này vẫn là riêng tư.”

“Có một phòng khách phía sau căn phòng này. Hãy vào đó, và đi ra khi nào ngươi biết được câu trả lời.”

Lyra mở cánh cửa và thấy mình ở trong một căn phòng thắp sáng bằng một cây đuốc, căn phòng trống lát gỗ gụ dùng để chứa những đồ bạc đã xỉn hết cả. Cô mang Chân-kế ra và hỏi: “Iorek hiện đang ở đâu?”

“Cách đây bốn giờ đồng hồ, và đang cố đi nhanh nhất có thể.”

“Làm thế nào tôi có thể nói cho anh ấy biết điều tôi đang làm.”

“Cô phải tin tưởng vào anh ấy.”

Cô lo lắng nghĩ không biết giờ anh ấy đã mệt mỏi đến mức nào. Nhưng cô nhớ ra là mình đang không làm theo điều Chân-kế vừa mới nói với cô: cô đang không tin vào anh ấy.

Cô đặt lo lắng đó sang một bên và hỏi câu hỏi Iofur Raknison yêu cầu. “Sinh vật đầu tiên nó giết là ai?”

Câu trả lời đã có: “chính cha đẻ của Iofur.”

Cô hỏi kỹ thêm, và biết được rằng khi là một con gấu trẻ tuổi, Iofur đang lúc một mình trong băng giá, ngay trong chuyến đi săn đầu tiên của mình, đã đụng độ với một con gấu đơn độc. Hai bố con chúng tranh cãi và đánh nhau, Iofur đã giết chết cha mình. Bản thân việc này đã là một tội ác, nhưng nó còn tệ hơn tội ác thông thường, vì sau này Iofur biết được đó chính là cha đẻ của nó. Những con gấu được nuôi lớn bởi gấu mẹ, rất hiếm khi nhìn thấy cha. Nó che giấu sự thực mình đã gây ra; không ai biết được chân tướng điều này trừ chính bản thân Iofur, và giờ Lyra cũng đã nắm rõ toàn bộ.

Cô cất Chân-kế đi, và không biết nên nói với nó về chuyện này như thế nào.

“Hãy tâng bốc nó!” Pantalaimon thì thầm. “Đó là tất cả những gì nó muốn.”

Thế là Lyra mở cửa và thấy Iofur Raknison đang đợi mình, với một dáng vẻ hớn hở, ma mãnh, lo lắng và tham lam.

“Thế nào?”

Cô quỳ xuống trước mặt hắn, cuối đầu chạm vào chân trái trước của nó, cái chân khỏe hơn, vì những con gấu thuận tay trái.

“Xin ngài thứ lỗi cho, Iofur Raknison!” cô nói. “Tôi đã không biết là ngài lại mạnh mẽ và vĩ đại đến thế!”

“Chuyện gì thế? Hãy trả lời câu hỏi của ta!”

“Sinh vật đầu tiên ngài giết chết chính là cha ruột của ngài. Tôi nghĩ ngài là một vị thánh mới, thưa Iofur Raknison. Chắc chắn là ngài phải như vậy. Chỉ có một vị thánh mới có đủ sức mạnh để làm như vậy.”

“Nhà ngươi biết thật! Ngươi đúng là có thể nhìn thấy!”

“Vâng, vì tôi là một con nhân tinh, như tôi đã nói.”

“Hãy nói cho ta thêm một điều nữa. Quý bà Coulter đã hứa với ta điều gì trong lần bà ấy đến đây?”

Lyra lại vào căn phòng trống và hỏi Chân-kế trước khi quay lại với câu trả lời.

“Bà ta hứa với ngài rằng sẽ thuyết phục Tổng giáo giám mục tại Geneva đồng ý để ngài rửa tội và trở thành một người theo đạo Cơ đốc, dù lúc đó ngài chưa có nhân tinh. Tôi e rằng bà ta vẫn chưa làm điều này đâu, thưa Iofur Raknison, tôi thực sự không nghĩ rằng họ đồng ý nếu ngài không có một con nhân tinh. Tôi nghĩ bà ta biết như vậy, nhưng đã không nói với ngài sự thực. Còn trong bất cứ trường hợp nào nếu ngài có tôi như một nhân tinh ngài có thể rửa tội nếu muốn, vì khi đó chẳng ai có thể tranh cãi được nữa. Ngài có thể yêu cầu và họ không thể từ chối được.”

“Ừ… Đúng vậy. Bà ấy đã nói thế. Đúng vậy, đúng từng từ một. Bà ấy đã lừa dối ta? Ta đã tin bà ấy, và bà ấy đã lừa dối ta?”

“Vâng, bà ấy đã làm thế đấy. Nhưng giờ thì bà ấy chẳng là gì nữa rồi. Xin tha lỗi cho tôi, thưa Iofur Raknison. Tôi hy vọng ngài sẽ không phiền lòng khi tôi nói thế này, nhưng Iorek Byrnison chỉ còn cách đây bốn giờ đồng hồ nữa thôi, có lẽ tốt hơn là ngài nên bảo những con gấu của ngài không tấn công anh ta theo cách thông thường. Nếu ngài định chiến đấu với anh ta để giành được tôi thì anh ta phải được phép vào Cung điện.”

“Được…”

“Và có thể khi anh ta đến, tốt hơn tôi nên giả bộ vẫn thuộc về anh ta, tôi nói là bị lạc đường hoặc sao đó. Anh ta sẽ không biết được đâu. Tôi sẽ giả vờ. Ngài có định nói với những con gấu khác về chuyện tôi là nhân tinh của Iorek Byrnison và sẽ thuộc về ngài khi ngài đánh bại anh ta không?”

“Ta không biết… Ta nên làm thế nào?”

“Tôi không nghĩ là ngài nên nói đến chuyện đó lúc này. Khi nào chúng ta ở bên nhau, ngài và tôi, chúng ta có thể nghĩ đến những chuyện tốt đẹp nhất để làm và quyết định. Điều ngài cần làm bây giờ là giải thích với tất cả những con gấu khác tại sao ngài sắp để Iorek chiến đấu với ngài như một con gấu bình thường, ngay cả khi anh ta là một kẻ bị đi đày. Vì họ sẽ không thể hiểu nổi, nên chúng ta cần tìm một lý do cho chuyện này. Ý tôi là, dù gì thì họ cũng phải làm theo lệnh của ngài, nhưng nếu họ thấy có một lý do cho chuyện đó, họ sẽ còn ngưỡng mộ ngài hơn nữa.”

“Được. Vậy chúng ta nên nói với họ thế nào?”

“Hãy nói với họ… Hãy nói với họ rằng để làm cho vương quốc của ngài an toàn hơn, chính ngài đã gọi Iorek Byrnison trở về để chiến đấu với anh ta, và người chiến thắng sẽ thống trị những con gấu vĩnh viễn. Ngài thấy không, nếu chúng ta làm cho việc anh ta trở về là theo ý tưởng của ngài, chứ không phải của anh ta, họ sẽ thực sự bị ấn tượng. Họ sẽ nghĩ ngài có thể gọi anh ta về đây trong khi anh ta ở xa xôi đến thế. Họ sẽ nghĩ ngài có thể làm được bất cứ chuyện gì.”

“Đúng…”

Con gấu to lớn không còn lựa chọn nào khác. Lyra gần như say sưa trước quyền lực cô đang áp đặt lên nó, và nếu Pantalaimon không véo tay cô nhắc nhở về sự nguy hiểm họ đang rơi vào, có lẽ cô đã mất hết cả ý thức cảnh giác.

Cô trở lại là mình, khiêm tốn bước lùi lại phía sau để quan sát và chờ đợi trong khi những con gấu, dưới sự chỉ đạo phấn khích của Iofur, chuẩn bị trường đấu cho Iorek Byrnison. Trong khi đó Iorek, chẳng biết chút gì về chuyện này, đang hối hả tiến về nơi mà cô đang ước gì có thể nói cho nó biết nó sẽ phải chiến đấu một mất một còn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx