sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13

Edit: Lee

Beta: Sahara

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến cuối kì, lần thi này rốt cuộc thành tích Lục Tiểu Nhạc cũng được nâng cao, điều này làm cho giáo viên và cha mẹ cô đều ít nhiều có chút ngạc nhiên, cho rằng đứa nhỏ này đã thông suốt, chịu tu chí học hành.

Kì thực không phải như vậy!

Nguyên nhân khiến thành tích Lục Tiểu Nhạc tiến bộ, tất cả đều là vì cô ngồi cùng bàn với Tôn Kỳ, từ sau đại hội thể dục thể thao, hắn như uống nhầm thuốc, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Lục Tiểu Nhạc. (ố ồ)

“Cậu lại lười biếng hả? Còn không mau làm bài đi!”

“Lại ngủ, bài tập đã làm xong chưa?”

“Ngu ngốc, bài này không phải làm như vậy!”

…..

Cứ như thế nghe một lần hai lần, Lục Tiểu Nhạc còn nhịn, thế nhưng mỗi ngày những lời ấy đều lởn vởn bên tai, thật đúng là khiến cô phiền chết. Cô lớn từng này, chưa từng thấy qua người nào cố chấp như Tôn Kỳ, mắng hắn đánh hắn cũng vô ích, chỉ có thể theo ý hắn, thế giới mới có thể yên tĩnh một chút.

Rơi vào đường cùng, Lục Tiểu Nhạc đành phải giương cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn đem bài tập mỗi ngày làm xong, cũng nhờ vậy thành tích Lục Tiểu Nhạc được cải thiện đáng kể.

Nghe nói con gái học hành tiến bộ, trong lòng Lục Tạ Quốc vô cùng hạnh phúc. Từ khi cô đến trường tới nay, ông lần đầu tiên đi họp phụ huynh không bị thầy giáo chỉ đích danh phê bình. Cha mẹ của những học sinh giỏi vĩnh viễn sẽ không hiểu được sự đau lòng của một phụ huynh có con cái suốt ngày bị thầy giáo nhắc nhở việc học như ba Tiểu Nhạc. Mỗi lần tham gia họp phụ huynh, Lục Tạ Quốc thật sự vô cùng đau lòng!

Tâm tình Lục Tạ Quốc thực sự rất tốt, quyết định nhân mấy ngày nghỉ khen thưởng con gái, đưa cả nhà cùng đi tắm suối nước nóng.

Những ngày cuối năm, thời tiết đặc biệt lạnh giá, làng du lịch suối nước nóng làm ăn được mùa. Bốn người Lục gia vừa tới nơi, liền phát hiện khách sạn chỉ còn hai phòng đôi. Lục Tiểu Nhạc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là một cô gái, để thuận tiện chăm sóc, Lâm Mai và Lục Tiểu Nhạc ở cùng một phòng.

Đối với cách sắp xếp như vậy, trong lòng Lục Tiểu Nhạc thực sự không muốn. Tuy rằng cô đã chấp nhận Lâm Mai, nhưng không có nghĩa là cô bằng lòng chia sẻ tâm sự của mình với bà. Đặc biệt, Lâm Mai cũng không ép buộc cô trong chuyện mẹ con, chỉ nhẹ nhàng nói chuyện, hỏi cô có thích bạn trai nào không, còn nói thời kì trưởng thành rung động là hoàn toàn bình thường…

Lục Tiểu Nhạc vốn ngu ngơ không hiểu chuyện tình cảm này, nhưng bị Lâm Mai hỏi, đột nhiên có chút thẹn thùng, liền mượn cớ chạy ra ngoài chơi.

Núi này mùa đông thì ấm mùa hè thì mát, hơn nữa lại gần suối nước nóng, tài nguyên địa nhiệt phong phú, cho nên dù là ban đêm, nhiệt độ không khí cũng vẫn vô cũng dễ chịu, tốt hơn nhiều so với thành phố.

Lục Tiểu Nhạc mặc một chiếc áo mỏng, chân mang dép lê đi dạo bên suối nước nóng, vốn tưởng rằng lúc này không có ai ở đây, vậy mà ngoài ý muốn lại gặp Trác Hàng đang ngâm mình trong nước. Hắn ngực trần, tựa người lên bờ suối, nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt kính đặt ở một bên, nhìn qua cảm giác thật dễ chịu.

Khoảnh khắc ấy, suy nghĩ hư hỏng trong đầu Lục Tiểu Nhạc bắt đầu thức dậy.

Cô với tên ếch chết dẫm này khó chịu không phải ngày một ngày hai. Từ sau khi cô bị thương, người này đối với cô lúc nóng lúc lạnh. Trước đây hắn và cô còn đấu võ mồm, về sau không biết thần kinh hắn có vấn đề gì, lại đối với cô hờ hững lạnh nhạt. Ví dụ như, bọn họ gặp nhau trong trường, Trác Hàng lại nhắm mắt làm ngơ coi như không nhìn thấy.

Tên này nói trắng ra chính là cái kiểu người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, lôi cô ra đùa giỡn! Hôm nay khó lắm mới có cơ hội báo thù, cô sao có thể bỏ qua? Nghĩ vậy, trong mắt Lục Tiểu Nhạc xẹt qua một tia ác ý, rón ra rón rén tới gần Trác Hàng, ngồi xổm xuống cẩn thận đưa tay cuỗm lấy mắt kính để bên cạnh hắn.

Xung quanh thật im ắng, Lục Tiểu Nhạc mới chạm đến cặp mắt kính, đột nhiên Trác Hàng mở mắt ra, đưa tay, túm lấy tay kẻ trộm.

Lục Tiểu Nhạc lại càng hoảng sợ, theo bản năng nhảy dựng lên định chạy trốn, nhưng sức lực Trác Hàng thật quá lớn, cầm chặt tay cô, khiến cô không tài nào thoát được.

Cô có phần chột dạ, nhìn hắn nói: “Anh cầm tay tôi làm gì?”

“Người nào làm chuyện xấu tôi bắt người đó.” Trác Hàng bình tĩnh nói.

“Tôi…Tôi vừa rồi không làm gì cả!” Lục Tiểu Nhạc bắt đầu chơi xấu.

“Ồ?” Trác Hàng chau mày, “Vậy em ở gần anh như thế làm gì? Không lẽ nhìn lén anh?”

Lục Tiểu Nhạc vừa bị Lâm Mai hỏi chuyện yêu đương, giờ lại bị Trác Hàng nói như thế, đột nhiên có chút đỏ mặt: “Ai thèm nhìn lén anh? Anh có gì đẹp chứ? Buông tay ra! Buông tay! Buông tay! Buông….” Nói còn chưa hết câu, chân liền trượt xuống, cả người ngã vào suối nước nóng.

Một tiếng “tõm” vang lên, bọt tung trắng xóa, Lục Tiểu Nhạc như con gà mái nhỏ rơi xuống nước, liều mình ôm lấy tất cả những gì có thể ôm được. Đá trên bờ trơn như đổ mỡ, thắt lưng Trác Hàng lại là một lựa chọn không tồi.

Cho dù anh trai hư hỏng của chúng ta liệu sự như thần, lúc này cũng có chút ngây dại.

Hắn ban đầu chỉ muốn dạy dỗ tên trộm này một chút, không ngờ Lục Tiểu Nhạc lại đột nhiên rơi xuống nước, còn sống chết ôm lấy thắt lưng hắn không thôi. Mặc dù trong mắt hắn, cô vẫn chỉ là một tiểu quỷ không hiểu chuyện lại thích gây rắc rối, nhưng giờ phút này, mới thấy nam nữ thực sự khác nhau.

Giống như Lâm Mai từng nói, thời kỳ trưởng thành rung động với người khác phái là rất bình thường.

Nhìn Lục Tiểu Nhạc ướt sũng, lại dính trên người mình, chiếc áo mỏng dán vào cơ thể đang dậy thì, vẻ mặt hoảng sợ như con nai nhỏ, một người vốn bình tình như anh… cũng ngây ngốc một hồi!

Trác Hàng có chút bối rối. Thực ra trước đây, anh một mực trách Lục Tiểu Nhạc lắm lời, đem chuyện mẹ anh tái hôn nói ra, khiến cho toàn bộ giáo viên đều biết nhưng sau đó cũng phát hiện hóa ra người nói lung tung không phải là cô, nhưng không muốn mất mặt xin lỗi cô, thế nên cứ tiếp tục dứt khoát không nhìn mặt, dù sao thì em gái như cô, có hay không đối với anh cũng như nhau mà thôi.

Nhưng giờ phút này, anh không thể xem như Lục Tiểu Nhạc không tồn tại. Chẳng những hiện tại, còn có sau này, sợ rằng cả đời, nha đầu kia đều sẽ như vậy, đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, phá vỡ nhịp điệu vốn có của nó, thậm chí khiến anh như bây giờ vậy, tâm thần không yên.

Đêm nay trăng thanh gió mát, lần đầu tiên từ khi Trác Hàng biết tới sự tồn tại của Lục Tiểu Nhạc, cảm thấy một tia bất lực hết sức mơ màng.

Lục Tiểu Nhạc rất không hiểu, rõ ràng rơi xuống nước là cô, vì sao đến cuối cùng vẻ mặt tức giận, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo lại là Trác Hàng. Con mẹ nó thói đời rốt cuộc là cái gì thế, người xấu đều có thể dương dương tự đắc, cũng may ông Trời có mắt, để lại mắt kính của kẻ xấu ở trên bờ.

Người đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!

Lục Tiểu Nhạc cả người ướt sũng như chuột lột, không chút do dự giơ chân lên, đá bay mắt kính của Trác Hàng vào trong nước.

Kính rơi xuống suối, những con sóng nhỏ khẽ gợn lên chút ánh sáng trong lớp sương mù dày đặc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx