Edit: Lee
Beta: Sahara
Sau chuyến đi đến suối nước nóng, Trác Hàng lại bắt đầu giữ khoảng cách với Lục Tiểu Nhạc.
Lục Tiểu Nhạc cũng không biết nguyên nhân tại sao. Cô ngây thơ cho rằng, bởi vì mình đá mắt kính yêu quý của Trác Hàng đá xuống nước, cho nên hắn mới tức giận không thèm để ý tới cô. Về việc này, trong lòng Lục Tiểu Nhạc không hề cảm thấy áy náy, ngược lại, cô còn dương dương tự đắc, dù sao có thể gây lên chuyện khiến Trác Hàng khó chịu, thực sự không phải dễ dàng gì.
Hai người ôm hai suy nghĩ như vậy, cùng vượt qua cả kì nghỉ đông dưới cùng một mái nhà, mãi đến khi đông đi xuân tới, đất trời sống lại, vẫn như trước không có dấu hiệu làm hòa.
Lục Tạ Quốc đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ có thể khiến hai đứa trẻ này thân như anh em ruột, chỉ cần bọn chúng không gây sự cãi nhau, cũng đã phải cảm tạ trời đất rồi. Huống chi, thành tích Lục Tiểu Nhạc gần đây có nhiều chuyển biến tốt đẹp, người làm cha như ông, cuối cùng cũng thấy được tài năng của con gái.
Nhưng mà, mộng đẹp của Lục Tạ Quốc còn chưa được bao lâu, đã bị thành tích kì đầu tiên của Lục Tiểu Nhạc hung hăng đánh sập. Nha đầu kia sau một kì nghỉ đông lười nhác, thành tích lại y như trước, lần thứ hai vinh quang đứng nhất từ dưới lên, khiến chủ nhiệm lớp tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
So với thầy chủ nhiệm, Tôn Kỳ thậm chí còn có phần tức giận hơn, người này tự ình là tiểu thiếu gia thanh cao giờ mới biết được tâm huyết cả một kì học của mình thì ra đều dành ột kẻ bã đậu, mặt hắn lúc này không cần tô vẽ thêm, so với Bao Công cũng không khác nhau là mấy.
“Lục Tiểu Nhạc, cậu xảy ra chuyện gì?” Buổi tối vừa tan học, Tôn Kỳ liền vò nát bảng điểm của Lục Tiểu Nhạc, bất ngờ ném thẳng vào mặt cô.
Lục Tiểu Nhạc liếc mắt nhìn bảng điểm một cái, không thèm quan tâm mà hừ một tiếng: “Tôi kiểm tra thế nào, liên quan rắm gì đến cậu!”
Một câu nói, khiến Tôn Kỳ nhất thời cứng họng. Đúng vậy, thành tích Lục Tiểu Nhạc tốt hay xấu, đến lượt hắn quản sao? Không đúng a, Lục Tiểu Nhạc ngồi cùng bàn với hắn, cùng bàn với đệ nhất cao thủ của lớp, kiểm tra sao có thế thê thảm như vậy được? Chẳng phải là làm mất mặt cậu ấm nhà họ Tôn sao?
Nghĩ vậy, Tôn Kỳ tối sầm mặt nói: “Từ hôm nay, cậu phải ở lại lớp làm bài tập xong mới được về nhà!”
“Cậu bệnh hả!” Lục Tiểu Nhạc liền nổi giận, “Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Dựa vào cái gì mà dám quản tôi!”
“Dựa vào tôi ngồi cùng bàn cậu.” Tôn Kỳ quả quyết nói.
“Cậu một đầu bàn, tôi một đầu bàn, liên quan quái gì đến nhau!” Lục Tiểu Nhạc lớn tiếng mắng, nhanh chóng cắp cặp sách rời đi, thế nhưng lại bị Tôn Kỳ giữ chặt lấy cổ tay.
“Làm xong mới có thể đi!” Thái độ hắn hết sức cương quyết.
“Cậu lại muốn ăn đòn hả?” Lục Tiểu Nhạc luôn tuân theo nguyên tắc chơi đẹp, nếu nói chuyện không giải quyết được vấn đề thì mới dùng đến bạo lực, cô giơ nắm đấm lên, hướng về phía Tôn Kỳ đánh tới.
Đây không phải lần đầu tiên Tôn Kỳ biết tới mùi vị nắm đấm ấy, chân mày hắn lập tức nhíu lại một chút, thế nhưng vẫn nhất quyết không buông tay, gắt gao nắm lấy Lục Tiểu Nhạc.
Thấy hắn vẫn không chịu thỏa hiệp, Lục Tiểu Nhạc liền xuất quyền.
Cú đấm vừa giáng xuống bụng Tôn Kỳ, cả người hắn liền lùi về phía sau, thân thể cong như con tôm, vẻ mặt thống khổ. Nhưng mà, vẫn nắm chặt tay Lục Tiểu Nhạc như trước, không có ý định buông ra.
Lúc ấy, Lục Tiểu Nhạc có phần nóng nảy. Tên này có phải đùa dai vậy? Bị đánh ra như thế mà vẫn không chịu buông tay, chẳng lẽ còn muốn ăn đến quyền thứ ba hay sao? Nghĩ như vậy, cô tiếp tục nắm tay lại, chỉ có điều hơi do dự.
Vào lúc này, Tôn Kỳ nén đau cố gắng lên tiếng: “Cậu đừng tưởng rằng có thể đánh người đã là lợi hại, có bản lĩnh thì làm xong bài tập đi, tôi thấy cậu nhất định sợ không dám làm?”
Kế khích tướng thật đơn giản, nhưng lại khiến Lục Tiểu Nhạc dễ dàng mắc bẫy.
“Nói cái gì? Làm thì làm, có gì phải sợ chứ!” Lục Tiểu Nhạc ném cặp sách về bàn, lần đầu tiên nổi lên hứng thú làm bài tập.
Thật ra Tôn Kỳ nói không sai, Lục Tiểu Nhạc đúng là không làm được, dù được đệ nhất cao thủ như hắn hướng dẫn, bài đầu tiên làm đi làm lại đã hết hai trang giấy, hại cô làm tận đến lúc trời tối đen.
Thấy con gái còn chưa trở về, Lâm Mai hết sức lo lắng: “Chuyện gì xảy ra vậy, cũng đã trễ thế này rồi, Tiểu Nhạc sao vẫn còn chưa về? Mẹ phải ra ngoài xem sao!”
“Mẹ, lưng mẹ còn đau nhức, để con đi cho!” Trác Hàng ngăn mẹ lại, liền nắm lấy áo khoác đi ra.
Cùng lúc đó, Lục Tiểu Nhạc cuối cùng cũng làm bài xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
“Đã muộn thế này, tôi đưa cậu về nhà.” Giọng điệu Tôn Kỳ so với ban nãy, nhu hòa hơn rất nhiều.
“Khỏi cần!” Lục Tiểu Nhạc vẫn còn giận hắn, cầm cặp sách lên, rời đi.
Tôn Kỳ thấy không yên lòng, liền vội vàng đi phía sau cô, một mạch bám theo xuống dưới lầu.
“Cậu không cần theo tôi nữa, đã bảo không cần cậu tiễn rồi mà!” Lục Tiểu Nhạc thực sự thấy phiền chết, rõ ràng đánh nhau lợi hại chính là cô, lại bị một con mèo bệnh hộ tống, thật là quá mất mặt! Nghĩ như vậy, cô liền co giò bỏ chạy.
Thấy người đằng trước chạy đi, Tôn Kỳ nóng nảy, cũng vội vã đuổi theo.
Nghe được tiếng bước chân phía sau chẳng những không có ý định dừng lại, mà còn càng đuổi càng gần, Lục Tiểu Nhạc đột ngột rẽ vào ngõ nhỏ đen kịt bên cạnh, nghĩ nhân cơ hội này cắt đuôi hắn. Quả nhiên, tiếng bước chân phía sau chậm lại, không thấy đuổi theo nữa.
Lục Tiểu Nhạc vì thế thích thú không thôi, vừa chạy vừa quay đầu lại, không để ý liền đụng vào ngực người nào đó đang từ ngõ nhỏ đi ra, cả hai cùng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, lăn thành một khối.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, Lục Tiểu Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó trời đất quay tròn, lúc lấy lại tinh thần, toàn bộ người cô đã nằm trên mặt đất. Mà đặt trên người cô, cùng cô gần trong gang tấc, chính là Trác Hàng vốn đang đi tìm cô. Chỉ thấy đôi mi đẹp của hắn hơi nhíu lại, mắt kính vốn ở trên sống mũi, lúc này chỉ còn lại một bên, lần thứ hai anh dũng hy sinh.
Trong ngõ nhỏ ánh đèn mờ mịt, bọn họ giữ nguyên tư thế chăm chú nhìn vào đối phương, chóp mũi gần như đụng tới nhau, toàn bộ hơi thở phả vào mặt nhau.
Nghĩ là bị dọa, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy tim mình đập thình thịch liên hồi.
Nghe được tiếng Tôn Kỳ từ phía sau đuổi tới, thấy tình cảnh này, thoáng cái ngây ngẩn cả người: “Hai người… Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì!” Lục Tiểu Nhạc phản ứng trở lại, một tay đẩy Trác Hàng đang trên người mình xuống, dùng cả tay lẫn chân mới có thể đứng lên, nói: “Này, cậu có phải nên đưa tôi về không, đi thôi!”
Thấy thái độ cô thay đổi một trăm tám mươi độ, Tôn Kỳ có chút không thích ứng kịp, đang muốn gật đầu, thì thấy một đôi tay đột nhiên đặt lên vai Lục Tiểu Nhạc, ngay sau đó, một thanh âm mang chút hờn giận vang lên.
“Anh có việc”
“Anh nói gì cơ?” Lục Tiểu Nhạc ra sức đem tay Trác Hàng từ trên vai mình bỏ xuống, “ Tất cả đều tại anh, không có việc gì ở đây làm chi? Là muốn đâm chết tôi, hay định hù chết tôi hả?”
“Đều muốn.” Trác Hàng hừ một tiếng, liếc mắt về phía Tôn Kỳ, rất tự nhiên nói, “Chỉ có điều, anh phải dẫn em về nhà trước đã, kẻo thịt kho tàu của mẹ không có ai ăn.”
Thịt kho tàu?! Nghe đến ba chữ ấy, Lục Tiểu Nhạc sớm đã đói đến mức ngực dính vào lưng, hai mắt giống như chồn vài ngày chưa được ăn gà, bắn ra vô vàn tia sáng màu xanh.
“Thế nào, không muốn quay về?” Trác Hàng chau mày.
“Ai nói vậy, tôi không về nhà thì còn đi đâu!” Lục Tiểu Nhạc nuốt nước miếng, tạm thời gác ân oán cá nhân sang một bên, ném quyển sách trên tay cho Trác Hàng: “Đi, cầm giúp tôi.”
“Tự mình cầm lấy!”
“Giúp em cầm đi, em là em gái anh mà!”
“Anh không quen em..”
Hai người cứ như vậy anh một lời, tôi một lờ, càng chạy càng xa.
Để lại Tôn Kỳ một mình ngơ ngác nhìn chăm chú về phía bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Hai người… còn chưa có tạm biệt tôi…”
@by txiuqw4