Edit: Lee
Beta: Sahara
Hôm ấy trên đường về nhà, Lục Tiểu Nhạc rất ngoài ý muốn gặp Trác Hàng cũng đang đi về một mình.
Sở dĩ nói là ngoài ý muốn, là bởi vì Lục Tiểu Nhạc đã rất lâu không gặp Trác Hàng ở bên ngoài. Tên kia từ khi lên cấp ba, bắt đầu vùi đầu vào học tập, mỗi ngày đều phải tự học đến muộn mới về, mà bình thường vào lúc ấy, Lục Tiểu Nhạc đều đã đi ngủ từ lâu.
Hơn nữa bọn họ vốn đã thỏa thuận không can thiệp vào chuyện của nhau, thời gian khác biệt, cơ hội chạm mặt lại càng ít đi, cho nên lúc này Lục Tiểu Nhạc thấy Trác Hàng, cô thậm chí cảm thấy mình nằm mơ giữa ban ngày, còn tưởng rằng bản thân nhận nhầm người.
Để xác định rốt cuộc có phải mình hoa mắt hay không, cô len lén theo đuôi Trác Hàng, suốt một đoạn đường dài. Mãi đến khi kẻ bị theo dõi không nhịn được nữa mà dừng bước, xoay người thẫn thờ nhìn cô, cô mới tin rằng mình không nhìn lầm, người này quả thật là Trác Hàng.
“Em theo anh làm gì?” Trác Hàng rất không khách khí hỏi.
“Tôi xin anh! Tôi phải đi đường này về nhà chứ? Anh dựa vào cái gì nói tôi theo anh!” Lục Tiểu Nhạc chết cũng không nhận.
“Vậy sao?” Trác Hàng hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ sang một con đường khác, “Anh nhớ kỹ về nhà thì phải đi đường kia chứ?”
Lục Tiểu Nhạc lúc này mới phát hiện ra, con ếch thối tha kia là cố ý đi nhầm đường để thử cô, thật quá nham hiểm! Mặc dù biết bản thân đã bị nhìn thấu, nhưng cô nhất quyết không chịu nhận tội: “Tôi đi nhầm đường, không được sao? Đường cũng không phải do anh mở, tôi thích đi thế nào là quyền của tôi, ai cần anh lo!”
Thấy cô cứng đầu như vậy, Trác Hàng cũng không muốn cùng cô dây dưa, buông một câu: “Anh chẳng muốn quản em.” Rồi co cẳng chạy về phía trước.
Lục Tiểu Nhạc nóng lòng, chưa kịp suy nghĩ nhiều, chạy tới kéo cánh tay hắn: “Này, anh đi nhầm rồi, nhà chúng ta ở bên kia mà!”
Nhìn cô không kiêng nể gì cứ thế lôi kéo không buông, Trác Hàng có chút nôn nóng, xụ mặt nói: “Em có phiền không vậy? Không phải đã nói với em rồi sao, không có việc gì đừng nói chuyện với anh? Anh đi đâu ai cần em lo? Em ình là ai chứ!” Hắn nói một hồi, nói xong mới thấy trong lòng có chút hối hận, nhưng hối không kịp nữa rồi.
Động tác của Lục Tiểu Nhạc dừng lại, cô buông tay ra, lui từng bước một, khó tin nhìn Trác Hàng.
Họ biết nhau đã lâu, cho dù cãi nhau, cùng lắm cũng chỉ một thời gian là cùng, thế nhưng mãi đến vừa rồi cô mới biết bản thân mình đã sai. Hóa ra trong mắt Trác Hàng, mỗi ngày sớm tối ở chung dưới một mái nhà đều chẳng là gì cả, trước mặt hắn ngay cả nói cô cũng không có tư cách.
Đã như vậy, cô cũng không khách khí với hắn nữa, có oán báo oán, thẳng thắn đem mấy tháng oan uổng vừa qua, tất cả trả cho hắn gấp bội..
Lục Tiểu Nhạc nghĩ như vậy, ánh mắt từ kinh ngạc, đến thất vọng, cuối cùng trở thành vô cùng phẫn nộ.
Cô tiến lên từng bước, chỉ thẳng vào mũi Trác Hàng mà mắng: “Anh nói cho rõ đi, nếu không phải mẹ anh quấn quýt lấy ba tôi không tha, tôi sẽ bằng lòng làm anh em với anh sao? Anh tỉnh táo chút đi, đừng có tự yêu mình quá, con chồng trước!”
(đau lòng quớ! L)
Lời này đâm vào vết thương sâu nhất trong tim Trác Hàng, sắc mặt hắn thoáng cái trở nên rất khó coi, siết chặt hai vai Lục Tiểu Nhạc, gầm nhẹ: “Lục Tiểu Nhạc, em có bản lĩnh lặp lại lần nữa.”
Anh ra sức siết chặt cô, khiến Lục Tiểu Nhạc đau đến thiếu chút nữa kêu lên. Cô không nghĩ tới mấy câu mình vừa nói, sẽ làm Trác Hàng tức giận như vậy, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, thế nhưng thấy hắn nổi nóng như thế, lẽ nào bản thân lại tỏ ra yếu thế chứ? Vì vậy cô dứt khoát cắn răng, lặp lại một lần nữa: “Anh hãy nghe cho kĩ đây, tôi nói tôi không thèm làm anh em với anh, anh còn là con-chồng-trước!”
Ba chữ cuối cùng, cô gần như nhìn thẳng Trác Hàng, nhấn mạnh từng chữ, nói xong, mặt Trác Hàng gần như tái mét, nắm chặt nắm tay, như muốn đánh cô.
Lục Tiểu Nhạc biết lần này đã thực sự làm Trác Hàng tức giận, cô sợ hãi, theo bản năng nhắm hai mắt lại, đợi nắm đấm của hắn. Nhưng mà, khi cô lần thứ hai mở mắt, Trác Hàng đã buông tay từ lúc nào, bước đi không quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy chút buồn man mác.
Rõ ràng đã báo được thù còn không có bị đánh, bản thân phải thật vui vẻ mới đúng, thế nhưng giờ này phút này, trong ngực sao lại có cảm giác khó chịu chứ?
Hôm đó về đến nhà, Lục Tiểu Nhạc xúc hai bát cơm, rồi trốn vào phòng mình ăn.
Cũng không biết sau bao nhiêu lâu, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, sau đó như thường lệ thấy tiếng Lâm Mai và Lục Tạ Quốc hỏi: “Đã đói bụng chưa?” “Ôn tập thế nào rồi?” “Thành tích tháng này tốt chứ?”…
Lục Tiểu Nhạc nhịn không được vươn dài cổ ra, dán tai vào cửa nghe trộm, cảm thấy Trác Hàng hầu như không trả lời, tất cả đều là ba mẹ cô lải nhải. Một lát sau, cô cuối cùng cũng nghe được Trác Hàng mở miệng: “Ba, mẹ, con đi học bài.” Sau đó là tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ba mẹ nói chuyện phiếm.
Những gì nghe trộm ở cửa thật khiến cho Lục Tiểu Nhạc tức chết, vì chuyện ban nãy, “tôi con mẹ nó đã phiền đến chết, anh vậy mà còn có tâm tình học! Làm em gái anh hả! Tôi khinh, không được phép hạ thấp mình a!”
Sau một lúc tức giận bất bình trong lòng, Lục Tiểu Nhạc dứt khoát quyết định: nếu tên Trác Hàng kia có thể xem như không có chuyện gì vẫn tiếp tục làm bài tập được, cô tại sao lại không thể bỏ gánh nặng này xuống, yên tâm thoải mái đọc tiểu thuyết chứ? Vì vậy, Lục Tiểu Nhạc liền đem bài tập ném sang một bên, lôi cuốn tiểu thuyết Quách Na ượn ban sáng ra, đưa lên xem.
Quách Na cho cô mượn, đúng là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rất cẩu huyết. Câu chuyện nói về nhân vật nam chính từ nhỏ đã không có ba, chỉ có mình mẹ nuôi nấng, mẹ hắn vì suy nghĩ cho đại cục buộc phải kết hôn với tên trùm từng giết ba hắn, người dượng này đối xử với nam chính rất hà khắc, không đánh thì mắng, nhưng nam chính vẫn nhẫn nhục sống qua ngày, cuối cùng có thể cướp lấy tài sản của tên trùm, thậm chí còn bắt hắn nhảy lầu tự sát. Thế nhưng hắn vẫn chưa thấy đủ, còn tìm con gái tên trùm, muốn nhốt cô, làm nhục cô, mới cảm thấy đạt được mục đích trả thù. Nhưng cô gái đó tính cách quật cường, quyết không thỏa hiệp, hai người đấu qua đấu lại cuối cùng nảy sinh tình cảm. Cả hai đều muốn báo thù giết cha, thù hận khiến bọn họ liều mạng làm tổn thương đối phương đồng thời che giấu đi tình cảm của mình, mãi đến khi nữ chính được phát hiện mắc bệnh nan y, nam chính mới chịu thẳng thắn thừa nhận tình cảm, cùng cô đi hết đoạn đường cuối cùng…
Một cốt truyện như vậy, đối với người chưa từng đọc qua tiểu thuyết ngôn tình như Lục Tiểu Nhạc mà nói, quả thực chính là một quả bom cay. Cô đọc đến nửa truyện thì bắt đầu khóc, khóc đến khi nữ chính ra đi vẫn chưa thấy đủ, còn trốn vào chăn tiếp tục khóc. Vừa khóc vừa nghĩ: nữ chính thật đáng thương a, rõ ràng không làm sai việc gì, còn bị nam chính ngược như vậy. Sau đó cô lại nghĩ, nam chính cũng rất tội nghiệp a, từ nhỏ đã không có ba, còn phải mở to mắt nhìn mẹ bị kẻ thù giết ba ức hiếp, khó trách tâm lý hắn lại biến thái….Lại nói tiếp, Trác Hàng hình như cũng không có ba, chẳng trách tại sao hôm nay hắn lại tức giận như vậy, nếu sớm biết rằng đứa trẻ không có ba đáng thương như vậy, đánh chết cô cũng không nói những lời này!
Lục Tiểu Nhạc càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng áy náy, đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng nhịn không được, chui ra khỏi chăn, mở của phòng, mò mẫm đi về phía phòng Trác Hàng.
Đừng hiểu lầm cô… Cô chỉ là muốn đi nói lời xin lỗi.
___________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Khi Lục Tiểu Nhạc khóc chết đi sống lại, tôi soạn cái câu chuyện cẩu huyết kia, cũng cười như chết đi sống lại a! Vì sao lại sung sướng như vậy? Rõ ràng là một đề tài ngược hay, đúng không? A! Càng nghĩ càng sung sướng, càng nhộn nhạo
PS: tôi thực sự rất chờ mong chương tiếp theo, mọi người cũng thế chứ? Chờ mong thì tung hoa đi
***
hự thật … ba chấm với chị Cẩm =))
@by txiuqw4