Edit: Lee
Beta: Sahara
Trong khi Lục Tiểu Nhạc mò mẫm tìm đường vào phòng Trác Hàng, đèn đã tắt từ lúc nào, xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng Trác Hàng hít thở đều đều, chắc là đang ngủ.
“Anh trai…” Lục Tiểu Nhạc dè dặt gọi một tiếng, xác định không có ai trả lời, cô bắt đầu chậm rãi đi về phía giường, vừa đi vừa vươn dài cổ ra thám thính tình hình, cảm thấy Trác Hàng nằm đưa lưng về phía mình, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này Lục Tiểu Nhạc đột nhiên có chút tỉnh ngộ, cảm thấy mình lén lút vào trong phòng Trác Hàng thật là vô nghĩa. Cho dù việc quan trọng, ngày mai cũng có thể nói, đâu nhất thiết phải vào đúng lúc này? Ngộ nhỡ Trác Hàng tỉnh dậy, phát hiện cô nửa đêm lén lút vào phòng hắn, thì thật là xấu hổ a?
Ngay khi cô định rút lui, Trác Hàng đột nhiên trở mình, mặt hướng về phía cô.
Đột nhiên xảy ra động tĩnh, khiến Lục Tiểu Nhạc có tật giật mình, cô ngừng thở, cả người nhất thời cứng lại, rất sợ hô hấp một chút sẽ đánh thức Trác Hàng.
Cũng may Trác Hàng cũng không có tỉnh, chỉ là hít thở hơi dồn dập, hình như đang nằm mơ, hơn nữa lại là ác mộng.
Tình hình này đột nhiên khiến Lục Tiểu Nhạc cảm thấy rất tò mò. Nghĩ đồ ếch thối tha kia bình thường chỉ có một bộ mặt tự cao tự đại, không nghĩ tới cũng sẽ gặp ác mộng, không biết trong mộng có thể có quái thú đuổi bắt hắn hay không, khiến hắn sợ đến la hét thất thanh, chạy thục mạng. Vừa nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của Trác Hàng, Lục Tiểu Nhạc bỗng nhiên thấy hết giận, sự căng thẳng ban nãy bay đi hết, thay vào đó là một bụng tò mò, muốn đi sâu nghiên cứu một chút xem Trác Hàng rút cục gặp phải ác mộng gì.
Loại hiếu kỳ ấy chợt nảy ra đã nhanh chóng thôi thúc cô, Lục Tiểu Nhạc bắt đầu rón rén leo lên giường.
Trác Hàng còn đang ngủ say, nhưng hô hấp so với ban nãy càng dồn dập hơn nhiều, lúc Lục Tiểu Nhạc ghé sát vào, cô cảm thấy hắn cau mày, miệng lẩm bẩm, giống như đang chống lại cái gì đó.
Hắn rốt cục là đang mơ gì chứ? Lục Tiểu Nhạc thực sự tò mò muốn chết, buộc phải cúi người xuống, dán lỗ tai mà nghe, nhưng chỉ nghe được vài cụm từ gián đoạn, cái gì mà “Ba ba”, “mẹ” các loại, thực sự nghe không ra hắn đang nói cái gì.
Thực ra Lục Tiểu Nhạc đoán không sai, Trác Hàng đúng là nằm mơ. Anh mơ thấy mình khi còn bé, thấy anh đã từng gọi người đàn ông đang đánh mẹ hắn “Ba ba”, nhưng anh nhỏ tuổi không làm gì được, tiến lên ngăn cản, lại bị người đàn ông kia hung hăng đẩy ra.
“Chết đi, đồ con ghẻ!” Người đàn ông hung tợn mắng anh, ánh mắt rất hung ác, anh giật mình tỉnh lại.
Tệ hơn là lúc vừa tỉnh lại, anh thấy mặt Lục Tiểu Nhạc đang sát vào mặt mình, gần như dán trên mặt anh.
“Em đang làm gì?” Trác Hàng buột miệng hỏi.
Cái này, Lục Tiểu Nhạc bị dọa, lảo đảo một cái, suýt nữa rơi từ trên giường xuống. Cũng may Trác Hàng phản ứng nhanh, kéo tay cô lại, nhưng mà vì anh vừa mới tỉnh ngủ, dùng sức quá lớn, không những kéo Lục Tiểu Nhạc ngã xuống giường, mà còn đập đầu vào người anh.
“Ôi!” Lục Tiểu Nhạc kêu một tiếng, đưa tay xoa đầu, mới xoa vài cái, cổ tay đã bị giữ chặt.
“Em đang làm gì?” Trác Hàng hỏi, “Muộn thế này rồi, chạy lên giường anh làm gì? Còn không mau về phòng!”
“Thật ra tôi…tôi là đến…” Lục Tiểu Nhạc nhất thời không biết làm sao, muốn giải thích nhưng không nói lên lời, ô ô a a nửa ngày, đột nhiên nghe thấy tiếng ba mẹ cô mở cửa phòng, ngay sau đó đèn bên ngoài vụt sáng, liền thấy tiếng Lâm Mai vang lên: “Tiểu Hàng, con ngủ chưa?”
Lục Tiểu Nhạc toát mồ hôi hột, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng trốn đi, nhất định không thể để dì nhìn thấy mình như thế này. Nhưng mà trốn ở đâu đây? Đảo mắt một vòng, rất nhanh nhìn thấy chăn Trác Hàng, không đợi Trác Hàng lắc đầu, cô đã như con chuột con, chui tọt vào chăn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đèn phòng Trác Hàng đã được bật lên, Lâm Mai uể oải mở cửa phòng ra, hỏi “Tiểu Hàng, làm sao vậy? Mẹ hình như nghe thấy trong phòng con có tiếng động.”
Trác Hàng tái mặt, chỉ cảm thấy con chuột nhỏ kia nóng hầm hập lại còn không yên vị mà cọ vào ngực hắn, hắn đành phải lùi vào phía trong, đồng thời dùng sức ấn vào lưng con chuột nhỏ, sau đó nhìn mẹ nói: “Mẹ, không có việc gì đâu, con nằm mơ không cẩn thận đá rơi chăn xuống đất, lạnh nên tỉnh giấc thôi.”
“Vậy hả, thế có cần mẹ đổi chăn dày cho không?”
“Không cần không cần!” Trác Hàng vội vàng ngăn cản, “Thế này rất tốt, mẹ đi ngủ đi, con thật sự không có việc gì.”
Lâm Mai không thấy có gì không ổn, chỉ lẩm bẩm: “Gần đây rất lạnh, không biết Tiểu Nhạc có bị lạnh không, mẹ đi xem nó thế nào..”
Con chuột nhỏ trong lòng lại bắt đầu không an phận mà ngọ nguậy, Trác Hàng vội vàng mở miệng: “Không cần đâu mẹ! Tiểu Nhạc đang ngủ mà!”
“A, làm sao con biết Tiểu Nhạc đang ngủ?”
Trác Hàng bị hỏi trúng, ngây người một lúc mới nói: “Cũng đã hơn hai giờ đêm, Tiểu Nhạc chắc chắn đang ngủ.”
“Đúng rồi a!” Lâm Mai lúc này mới bừng tỉnh, “Hóa ra cũng đã hơn hai giờ rồi, thiếu chút nữa mẹ đã quên.”
“Đúng vậy, mẹ, hơn hai giờ rồi, mẹ mau đi ngủ đi, con cũng muốn ngủ, ngày mai con còn phải đi học mà.”
“Được được, mẹ đi ngủ luôn đây! Con cũng ngủ ngon nha, nếu lạnh thì nói với mẹ, mẹ thay chăn cho…” Lâm Mai nói đi nói lại, lúc này mới hài lòng rời đi.
Bà vừa đi, Lục Tiểu Nhạc liền nổi giận đùng đùng từ trong chăn nhảy ra, há miệng định mắng người, nhưng mà lời còn chưa ra khỏi, đã bị Trác Hàng lấy tay che miệng lại, đặt ở dưới người.
“Hư! Đừng lên tiếng!” Trác Hàn hạ thấp giọng, ghé vào tai cô nói.
Lục Tiểu Nhạc lúc này mới sợ hãi phát hiện Lâm Mai còn chưa về phòng, nhanh chóng ngừng phản kháng, kiên nhẫn chờ đợi.
Không hiểu vì sao, thời gian đột nhiên trở nên rất chậm, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, mỗi một giây đều trở nên dài dằng dặc, bọn họ giữ nguyên tư thế như vậy lặng lẽ chờ đợi, cả hai đều không khỏi có chút xấu hổ, xoay mặt sang một bên, không dám nhìn nhau.
Không biết bao nhiêu lâu sau, đèn bên ngoài cuối cùng cũng vụt tắt, Lâm Mai đi vào phòng, đóng cửa lại.
Trác Hàng vội vàng buông tay ra, cùng lúc đó, Lục Tiểu Nhạc gắng sức đẩy anh ra, dùng cả tay chân bò xuống giường, xoay người bỏ chạy, có vẻ hoảng sợ, thật giống như con mồi nhỏ bị quái thú đuổi theo.
Nhìn dáng dấp cô như vậy, tâm tình Trác Hàng đột nhiên trở nên rất phức tạp, có chút căng thẳng, có chút xấu hổ, lại có chút nhớ nhung, thế nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác trống trải, mất mát. Nhiệt độ cơ thể ấm áp khi nãy giống như còn lưu lại trên người, giống như có móng vuốt nho nhỏ nhẹ nhàng gãi vào trái tim mình, ngứa ngáy khiêu khích một hồi.
@by txiuqw4