sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ánh trăng và mặt trời - H.y [Full] - Chương 07

Chương 7: Sau đêm tối, trời vẫn phải sáng.

Như một qui luật tất yếu của cuộc sống, dòng thời gian vẫn cứ chảy trôi. Nó không vì mong muốn của ai đó mà dừng lại. Bóng đêm cuối cùng cũng phải nhường chỗ cho một ngày mới. Ngồi trước gương lúc này là Ánh Dương, cô đang nhìn khuôn mặt của mình. Sau một đêm khóc hết nước mắt, hai mắt cô đỏ ửng và sưng lên trông thật thê thảm. Cô tự cười mình trong gương nhưng đó không phải là một nụ cười cay đắng mà đó là một nụ cười quyết tâm. Tại sao ư? Như người ta vẫn thường nói, khi con người ta chuẩn bị chết đó chính là lúc họ mong muốn được trở lại với cuộc sống nhất, sau khi con người trải qua đau đớn tột cùng thì họ lại có thêm niềm tin vào tương lai. Câu nói này hoàn toàn đúng với hoàn cảnh của Ánh Dưong bây giờ. Đêm qua sau khi đau đớn đến tột cùng cô đã suy nghĩ lại, đã nhìn nhận lại tình cảm của mình. Phải nếu cô yêu Thiên Vĩ nhiều như vậy thì cô lại càng phải mạnh mẽ lên để chứng tỏ cho Thiên Vĩ thấy cô mới là người phù hợp với anh. Rồi cô lại tự trách mắng mình tại sao hôm qua lại nghi ngờ Huyền Băng. Đáng nhẽ ra cô phải tin em gái mình sẽ không bao giờ như thế. Hơn nữa, cô còn cảm nhận được tình cảm của Huyền Băng đã dành cho Thanh Phong, vậy mà hôm qua cô đã nghi ngờ chính em ruột mình, đứa em mà cô yêu quí nhất trên đời. Nghĩ đến đây, cô thấy mình thật có lỗi với Huyền Băng. Rồi cô lại nhớ đến tiếng sáo đêm hôm qua từ căn phòng tối vang vọng ra, sao nghe tiếng sáo sầu thảm, bi ai mà cũng đầy băn khoăn đến vậy. Nó như hòa cùng cõi lòng cô, và cô biết đó chính là tiếng sáo của Huyền Băng. Qua tiếng sáo cô cũng có thể thấu hiểu được nỗi lòng của người thổi sáo. Mỉm cười một lần nữa, cô trang điểm để che đi khuôn mặt mệt mỏi sau một đêm mất ngủ. Giờ đứng trước gương lại là một Ánh Dương rạng rỡ như ngày nào. Cô muốn gặp Huyền Băng, muốn xin lỗi em cô vì thái độ của cô lúc trước.

Lại nói đến Thanh Phong. Sau một ngày dời khỏi cung điện, sáng nay anh đã trở lại rất sớm. Tuy chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng sao trong lòng anh thấy không yên. Anh linh cảm đã có chuyện không hay xảy ra với Huyền Băng-người con gái mà anh đã nguyện sẽ dành cả đời mình để bảo vệ. Vừa về đến cung điện, anh đã chạy ngay đi tìm Huyền Băng. Anh chạy lên phòng cô nhưng không thấy cô đâu. Nghĩ rằng cô có thể dậy sớm và đang đi dạo chăng. Anh lại chạy ra khu vườn đằng sau cung điện tìm cô. Cũng không thấy. Lúc này Thanh Phong bắt đầu cảm thấy lo sợ thực sự. Anh liền chạy đi hỏi người gác cổng lâu đài xem hôm qua Huyền Băng có ra khỏi cung điện không. Và câu trả lời anh nhận được là không. Không thể nói là anh đã bớt lo lắng khi nghe câu trả lời đó nhưng nó cũng giúp anh cảm thấy phần nào yên tâm hơn. Chạy xung quanh lâu đài một vòng, anh tình cờ đi qua căn phòng tối trên tầng lầu. Bất giác anh mở cánh cửa bước vào, dừơng như có một ma lực nào đó bảo anh phải bước vào căn phòng đó, dẫn đường chỉ đường cho anh để tìm thấy cô.

Và rồi khi bước vào căn phòng, anh nhìn thấy cô đang ngồi đó, gục mặt xuống bàn, cây sáo để bên cạnh. Trong căn phòng tối đó, lại một lần nữa anh thấy hiện lên một thiên thần, cô như tỏa sáng trong bóng tối của căn phòng. Nhưng sao trông cô mệt mỏi đến vậy? Cô trông còn thê thảm hơn cái ngày đầu tiên mà anh gặp cô trong căn phòng này. Phải mất bao nhiêu công sức anh mới có thể làm cho gương mặt kia rạng rỡ như xưa nhưng sao chỉ mới có một ngày, mọi thứ còn tệ hơn điểm xuất phát vậy. Trong lòng anh thấy tan nát nhói đau. Có một cái gì đó thôi thúc anh phải đến bên cô, phải ở bên cạnh cô lúc này. Khẽ lại gần anh đặt một bàn tay lên vai cô.

Huyền Băng choàng tỉnh dậy. Cô cảm nhận được hơi ấm của một bàn tay đang đặt lên vai mình. Ngẩng mặt lên cô bắt gặp nụ cười ấm áp của anh. Phải là anh không ai khác, từ lần đầu tiên gặp mặt đã cho cô cái cảm giác thú vị và ấm áp. Nhìn thấy gương mặt đầy mệt mỏi của cô, anh hiểu cô đã phải trải qua những gì. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, ôm cô, dịu dàng như thể nếu anh ôm mạnh một chút thôi cũng có thể làm cô bị tổn thương vậy. Cái ôm nhẹ nhưng sao lại ấm áp đến vậy, nó khiến cô không kìm chế được mà từng giọt nước mắt khẽ rơi. Huyền Băng – như cái tên của cô luôn lạnh lùng. Mọi nỗi buồn đều được cô biến thành những tảng băng để chôn chặt trong lòng vì vậy nên cô rất ít khi khóc, nước mắt mỗi lần định chảy ra thì lại như đang chảy ngược vào tim cô. Tối hôm qua, trước sự đau đớn của Ánh Dương như vậy, cô cũng cảm thấy đau lòng không kém. Tình cảm chị em gắn bó bao lâu nay khiến cho cô cảm nhận được nỗi đau trong lòng Ánh Dương lớn đến chừng nào. Đau đớn này lại có một phần nguyên nhân từ cô nên nỗi đau này cô cảm thấy mình cũng có trách nhiệm. Cô đau đớn nhưng không cho phép mình được khóc. Một người có lỗi như cô không xứng đáng được khóc, người có quyền khóc lúc này chỉ có thể là Ánh Dương mà thôi. Cô đã tự dằn vặt bản thân mình như vậy. Nhưng bây giờ, chẳng hiểu sao khi thấy Thanh Phong cô như trút bỏ được gánh nặng tâm hồn ấy. Sự có mặt của anh khiến cô có thêm sức mạnh, có thêm can đảm để giải quyết mọi chuyện.

Ánh Dương lúc này cũng đang đi tìm Huyền Băng. Sau khi đi một vòng lâu đài mà không thấy cô đâu, Ánh Dương nghĩ rằng cô chỉ có thể ở nơi đó. Khi mở cửa căn phòng, cô nhìn thấy Huyền Băng và Thanh Phong. Bỗng nhiên lòng cô nhói đau, đáng lẽ ra Thiên Vĩ cũng phải ở bên cạnh cô như lúc này đây. Nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác yên tâm. Thấy Thanh Phong ở bên Huyền Băng như vậy cô cũng cảm thấy yên tâm phần nào, ít nhất Thanh Phong có thể an ủi Huyền Băng. Nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại vì không muốn làm phiền hai người, cô đi tìm Thiên Vĩ. Cô quyết định sẽ cho Thiên Vĩ biết quyết định của mình.

Lúc này, Thiên Vĩ đang ngồi ở một góc khuất trong khu vườn ngày hôm qua. Anh đã ngồi đó cả đêm để suy nghĩ về những gì xảy ra tối hôm qua. Anh đã quyết định sẽ theo đuổi Huyền Băng. Anh yêu cô và sẽ giành được trái tim của cô. Trước đây anh e ngại chưa dám nói vì sợ sẽ làm tổn thương đến Ánh Dương và gián tiếp làm tổn thương đến tình cảm của cô. Nhưng sau đêm qua, khi mọi chuyện đã sáng tỏ thì anh chẳng còn gì phải e ngại nữa cả. Đang định quay bước đi thì anh thấy Ánh Dương đang tiến về phía mình. Ánh Dương nhìn anh khẽ mỉm cười nói:

_ Thật may vì anh còn đang ở đây.

Nhìn thấy Ánh Dương, Thiên Vĩ không khỏi ngạc nhiên. Cảm giác có lỗi lại dấy lên trong lòng anh. Tránh ánh mắt của Ánh Dương, anh nói:

_ Xin lỗi em. Tôi…

Không để cho Thiên Vĩ nói hết câu Ánh Dương nói:

_ Anh không cần nói nhiều nữa. Anh có quyền có tình cảm của mình, em cũng vậy. Em đến để nói cho anh biết em chắc chắn về tình cảm của mình với anh. Dù có thế nào, em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu. Em sẽ chứng minh cho anh thấy em mới là người phù hợp nhất với anh. Còn Huyền Băng, em tin tưởng em gái mình cũng như em hiểu tình cảm của nó dành cho ai. Anh không phải lo là em sẽ giận nó hay gì đâu. Dù sao, đó cũng là em gái em. Em hiểu nó hơn anh. Tốt nhất nếu anh muốn được an toàn thì không nên xuất hiện trước mặt nó lúc này. Em biết có người đang muốn tìm anh để tính sổ đấy.

Nói rồi, Ánh Dương quay lưng đi, trước khi đi cô còn để lại cho Thiên Vĩ một câu nói:

_ Em sẽ không dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình đâu.

Ánh Dương đã bỏ đi lâu rồi mà Thiên Vĩ vẫn đứng ở đó rất lâu. Sau đó anh khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy nỗi khó hiểu rồi cũng bỏ đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx