sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs - Megamorphs (Tập 1) - Chương 39 - 40 - 41

Chương 39 - CASSIE

“Mình không thể nào tưởng tượng được rằng tất cả mấy bồ đã trải qua ngần ấy việc trong khi mình ngủ khì.” Tobias quạu quọ. “Đùa giỡn với quái vật sao Thổ? Rachel mắc chứng bệnh quên cho tới khi Marco lái xe tải đâm sầm vào nhỏ? Trốn thoát khỏi tàu Lưỡi Rìu của Visser Ba? Không thể tin nổi. Mình đã lỡ mất tất cả các trò vui.”

“Bồ là đứa duy nhất trong đám không thể biến hình.” Jake nhắc tới một sự thật hiển nhiên. “Do đó, Veleek không thèm quan tâm. Bồ hên lắm đấy.”

“Veleek chỉ đuổi theo sự biến hình mà thôi, nó - hoặc là chúng, tui có thể khẳng định - chỉ ăn năng lượng biến hình. Veleek hổng thèm muốn cái bộ giò cà kheo của diều hâu đâu.” Marco cười toe.

“Lại đây, Marco,” Tobias nói. “Ra đứng dưới chân mình coi.”

Mọi người cười ầm lên. Trừ tôi. Tôi không ngủ được bao nhiêu. Lần này không phải vì giấc mơ mà là ký ức. Giấc mơ đã trở thành hiện thực. Tôi tỉnh giấc bởi tôi... tôi đã run rẩy, sợ hãi trong khi Veleek lơ lửng trên đầu và cuối cùng đã để nó nhắm bắt Marco. Tôi không thích ký ức này. Không chỉ mình tôi thấy sợ. Tất cả tụi tôi, đứa nào cũng hãi. Nhưng tôi không thích khi biết rằng tôi đã chỉ nghĩ đến sự an toàn bản thân trước sinh mệnh của Marco. Chỉ có một từ có thể mô tả được thái độ của người có hành động như tôi: hèn nhát.

Tôi không thích từ này. Nó quấy đảo tôi.

“Thôi nào, tụi mình biết gì nào,” Jake nói. “Một là: Veleek là một tập hợp các côn trùng. Chúng tồn tại riêng rẽ cho tới khi chúng cảm nhận được nguồn năng lượng chúng có thể chén được, chúng sẽ tụ lại với nhau tạo thành một quái thú có thể nghiền nát mọi thứ. Hai là: Visser Ba đã biến đổi sinh vật này để phục vụ cho mục đích của riêng hắn.”

“Đúng,” Ax nói. “Rất đơn giản. Bọn Yeerk đặt lại chương trình cho quái vật săn năng lượng biến hình và thức ăn lại là một loại năng lượng khác: năng lượng từ động cơ của tàu vũ trụ.”

Rachel gật gù. “Giống như huấn luyện chó săn vậy. Chó săn sẽ truy đuổi cáo hoặc bất cứ thứ gì, chỉ vì chúng được chủ cho ăn một loại thức ăn khác hoàn toàn. Veleek săn đuổi năng lượng biến hình, mang vật biến hình về giao nộp cho chủ và nó sẽ được thưởng thức ăn là năng lượng từ con tàu.”

“Chính xác,” Jake nói. “Veleek là chó săn của Visser Ba. Một con chó hiếm, có thể nói là không bị đánh bại.”

“Sai rồi, không phải là không thể đánh bại. Nó không thể nhấc nổi Rachel trong lốt voi vì nhỏ quá nặng. Vậy là nó cũng có giới hạn. Còn khi ở trên tàu Lưỡi Rìu, như lời Ax kể, bọn Yeerk đã dùng nước để khống chế Veleek...” Tôi nhũn nhặn nói.

Bọn bạn quay qua nhìn tôi.

Jake nói, “Vậy, chúng ta sẽ làm gì với những thông tin này?”

“Mình... mình có một kế hoạch,” tôi nói rồi hít một hơi thật sâu. “Nhưng mình có một điều kiện: phải chính mình là người thực hiện...”

“Cassie, thế thì quá sức nguy hiểm,” Jake bài xích khi tôi trình bày kế hoạch xong. “Tại sao bồ lại phải tự thân làm việc đó?”

“Bởi vì,” tôi nhìn sang Marco, “Mình đã để Veleek bắt Marco đi. Đáng lý ra mình phải biến hình, phải kéo nó về phía mình.”

Marco cười khòng khọc. “Cassie, chuyện đó nhằm nhò gì. Tui vẫn còn sống nhăn, vẫn khỏe mạnh và quyến rũ như thường, thậm chí còn bảnh hơn bao giờ hết.”

“Không phải thế,” tôi nói. “Mình là một kẻ hèn nhát.”

Rachel nhướng mày. “Hả? Cái gì? Cassie à, bồ có mặt trong mọi trận chiến của chúng ta mà. Kẻ hèn nhát với bồ cách xa nhau cả tỷ năm ánh sáng!”

“Bồ nói dễ nghe quá, Công chúa chiến binh Xena.”

“Cái gì?”

“Bồ không nhớ à? Marco đã đặt cho bồ biệt hiệu đó.”

Rachel nghệt mặt. “Tôi nghĩ vẫn còn một vài lỗ hổng trong trí nhớ của tôi.” Nhỏ nhòm Marco với nét mặt nghi ngờ. “Tôi có thích cái biệt hiệu đó không? Hay là tôi sẽ đá cậu mỗi khi cậu gọi tôi như thế?”

“Rachel, bồ an ủi mình hay lắm. Nhưng bồ không khiến mình thay đổi quyết định đâu. Mình sẽ làm phi vụ này,” tôi quả quyết. “Đó là kế hoạch của mình mà...”

“Cassie,” Jake can ngăn, vẻ nài nỉ.

Tôi cầm tay cậu ấy và bóp nhẹ. “Bồ biết đó là kế hoạch hay mà, Jake. Vả lại mình là đứa biến hình giỏi nhất trong bọn cơ mà.”

Chẳng đứa nào nói gì thêm. Rachel đặt tay lên vai tôi.

“Thôi được rồi,” Jake nặng nề quyết định. “Chúng ta ra bãi biển nào...”

Chương 40 - TOBIAS

Từ vách đá chạy dài ven biển, tôi bắt được một luồng không khí nóng và vút lên cao. Quá đã! Tôi dang rộng đôi cánh và cảm thấy hơi ấm bao bọc tôi. Tôi lên cao, lên cao nữa và lượn một vòng trên biển. Tôi đã đạt được độ cao cần thiết.

Tôi tin chắc rằng Cassie không muốn ở cách quá xa không thể dùng giọng truyền giữa các thành viên trong nhóm. Tôi nghĩ, tôi là đứa đã “ngủ say” trong suốt nửa cuộc chiến! Thật đáng xấu hổ, thật bực mình hết sức. Để xua tan nỗi bực dọc này, cách tốt nhất, tôi nghĩ ít nhất tôi nên tham gia và giúp Cassie hoàn thành kế hoạch của nhỏ.

Diều hâu đuôi đỏ không phải là loài chim nước. Chúng không phải là những tay bay thiện nghệ trên mặt nước vì nước không tạo ra luồng khí nóng. Nhưng tôi vẫn bay, bay lên cao với chút ít hi vọng rằng tôi sẽ tìm thấy nó trước khi đuối sức.

Tôi hướng ra xa ngoài biển. Khi tôi vừa mới cảm thấy dễ chịu khi bay trên làn nước màu xanh xám thì không khí nguội dần. Tôi phải bay dựa vào đầu ngọn gió để có thể bảo toàn được độ cao.

Biển không phải “địa hình bay” yêu thích của tôi. Tôi có nhãn lực tuyệt vời, nhưng lại không thể nhìn xuyên mặt nước như đại bàng đầu bạc hay ó biển. Tuy nhiên, nếu như nó - thứ tôi cần tìm - ở dưới nước, mắt tôi vẫn nhìn thấy được.

Tôi bắt đầu thấm mệt thì tôi phát hiện ra lỗ mũi của nó, một chú cá voi. Tôi cũng nhận ra mình đang trên đường quay trở về bờ biển. Thiệt là may mắn.

Tôi hơi chuyển hướng về phía Nam và đảo cánh chặt góc để gần bờ hơn nữa. Bờ còn cách tôi khoảng hai dặm.

Rồi, tôi thấy nó ở ngay phía dưới tôi. Tôi có thể nhìn thấy nó đang hùng dũng rẽ sóng. Nó trồi lên và đẩy không khí ra khỏi phổi, rồi lặn xuống. Nó lại xuất hiện cách đó gần một trăm mét về phía nam. Luôn luôn là phía nam.

Tôi liệng trái và bay về phía bờ. Tôi mệt và mừng rỡ khi nhìn thấy đất liền. Nhưng tôi không có cơ hội nghỉ ngơi. Cuộc thử sức thật sự vẫn còn ở phía trước.

Với cặp mắt diều hâu, tôi quét một dọc bãi biển phía dưới.

Phải mất vài phút tôi mới tìm được đám bạn mặc dù bãi biển không đông.

Tôi nhả bớt không khí và nhào xuống gặp tụi bạn.

“Mình đã tìm được nó cho bồ rồi, Cassie,” tôi nói. “Một chú cá voi.”

Chương 41 - CASSIE

“Tui phải nói rằng có những người nên phơi mình dài trên bãi biển, nhưng có một số thì không,” Marco láo nháo. “Mấy bồ có khi nào thấy mấy cha già tóc tai rậm rạp, béo phị mặc chiếc quần bơi hiệu Speedo ở bãi biển Baywatch không? Không. Không khi nào. Ở Baywatch, Davis Hasselhoff ra một điều luật cấm những kẻ khó coi không được lai vãng. Ổng sẽ đá đít bất cứ kẻ nào như thằng cha kia ra ngoài. Cần phải áp dụng điều luật Hasselhoff ở đây mới được. Đấy, tui muốn nói nhiêu đó thôi.”

“Vậy là bồ sẽ chẳng bao giờ ra biển nữa phải không, Marco?” Rachel nói thờ ơ, không buồn hưởng ứng trò đùa của Marco.

Tụi tôi đi dọc bãi biển, vờ như mọi chuyện vẫn bình thường. Vờ như cả lũ vô ưu. Vờ như mọi thứ đều ổn thỏa.

Rachel vẫn im lìm. Tôi cho rằng trải nghiệm mất trí nhớ khiến nhỏ lao đao. Rachel là một đứa luôn kiểm soát được mình. Nhỏ rất dũng cảm khi phải đối mặt với mọi hiểm nguy. Nhưng lần này là một cái gì đó hoàn toàn mới với nhỏ: một mối nguy hiểm đến từ bên trong nhỏ.

Marco đang cố gắng nói chuyện tếu để cả bọn thư giãn. Không hiểu sao cậu ấy lại cho rằng cậu ấy phải chịu trách nhiệm về cảm giác tội lỗi của tôi. Cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy không trách gì tôi cả. Tôi cảm ơn mà trong lòng vẫn thấy khó chịu. Marco không biết phải xử lý vụ này làm sao ngoài cách cố làm cho cả đám phải bật cười.

Jake quả là một cái máy chịu sức căng lớn. Cậu ấy che giấu cảm xúc rất giỏi, nhưng tôi biết lúc nào cậu ấy buồn. Đó là khi bạn nhìn thấy cậu ấy bặm chặt môi và có một cái nhìn ra vẻ dửng dưng.

Và kia rồi... Tobias đã trở về.

“Mình đã tìm thấy nó cho bạn rồi, Cassie,” cậu ấy nói. “Một chú cá voi.”

Tôi vẫy tay ra hiệu đã nghe thấy. Tobias báo cho chúng tôi biết địa điểm của chú cá voi.

Jake dừng lại. “Bồ không nhất thiết phải làm việc này, Cassie. Lực tác động... nếu bồ tiếp nước quá nhanh... ngoài ra, biết đâu Veleek không còn lởn vởn quanh đây nữa...”

Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Cậu ấy đang chỉ cho tôi một con đường thoát dễ dàng. Tôi không muốn bị dụ dỗ.

“Mình sẽ làm,” Tôi cố gắng nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Bồ có thể làm được, Cassie,” Rachel nói.

“Biến thành ba con vật, sáu lần biến hình, trong đó có một lốt hình mới hoàn toàn, tất cả phải thật nhanh, đúng không?” Tôi hỏi lại nhỏ. “Mấy bồ luôn nói rằng mình là đứa biến hình nhanh nhất, là đứa kiểm soát hình biến mới dễ dàng nhất. Mình chính là đứa thực hiện việc này hoàn hảo nhất.”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Jake gật đầu tán đồng. “Cassie nói đúng, đây chính là việc giành cho bồ.” Cậu ấy nắm tay tôi. “Nhưng tất cả tụi mình sẽ ở đó giúp bồ.”

Bốn đứa tụi tôi đi ra biển, sóng vỗ ì oạp. Ax phải ngồi ngoài vụ này. Cậu ấy phải biến hình lại thành người Andalite trước khi biến hình tiếp, mà ở trên bãi biển đông đúc như thế này thì việc đó chả nên chút nào.

Tụi tôi phải chọn một địa điểm cách xa mấy chú bảo vệ. Tụi tôi chẳng muốn có ai đó bị bắt trong lúc này.

Tôi lội xuống biển. Nước lạnh ngắt. Nước nổi bọt quanh mắt cá chân, rồi nguyên cẳng chân, đến eo của tôi. Tôi lao về phía trước và bắt đầu bơi xa bờ. Tobias đã bay ra nghỉ xả hơi một vài giây trên đỉnh mấy vách đá.

Tôi bơi ra ngoài biển, và trong khi bơi, tôi tập trung vào lốt hình biến đầu tiên. Một vài dạng lốt hình biến cực kì khủng khiếp. Một vài dạng thì kì quái. Có một số khác lấn lướt bạn bởi bản năng đói và sợ hãi của con vật. Còn những hình biến khác khiến bạn cảm thấy trở nên vô song cùng với sức mạnh của những con thú đó.

Và có một số dạng hình biến... không nhiều, khiến bạn cảm thấy tuyệt vời.

Trong khi bơi, tôi cảm thấy mặt tôi phình ra, phình ra, phình ra nữa. Chân tôi bắt đầu chảy nhão, làn da trở nên dày và ráp. Phổi tôi ngưng hoạt động trong một khoảnh khắc và giây sau lỗ thở phía sau đầu tôi bắt đầu hoạt động.

Xa tít phía bờ, tôi nghe thấy giọng truyền của Tobias, yếu nhưng có thể hiểu được.

“Nó đang tới! Veleek đang tới!”

Tôi đang là một sinh vật có bàn chân mà không có chân, có hai bàn tay mỏng màu xám nhưng không có cánh tay. Tôi có cặp mắt người vẫn còn cay xè vì nước biển mặn chát nhưng tôi cũng có lỗ thở phía sau cổ. Tôi là một sinh vật nửa người, nửa cá heo.

Tôi lật người để nhìn lên trên. Trên đó là con chó săn của Visser Ba. Veleek. Quái thú bụi. Hàng triệu hạt bụi đói năng lượng xoáy tròn như một cơn lốc.

Tôi lặn sâu xuống dưới nước. Khi tôi nổi lên, nó vẫn còn ở đó. Nhưng nó không tới gần tôi.

“Nó không thích nước,” Marco nói.

“Mình đoán thế,” tôi đồng tình.

“Cậu nói đúng, Cassie,” Rachel nói.

“Hi vọng là như vậy.”

Tôi cảm nhận được những biến đổi cuối cùng trên cơ thể. Tôi đã biến thành một chú cá heo hoàn chỉnh. Vui đùa! Tôi đã quên cá heo luôn hạnh phúc như thế nào. Cảm giác rất khác lạ, nó khiến bạn quên mọi u sầu.

Nhưng, niềm hạnh phúc của cá heo không xua đi được nỗi lo lắng của tụi tôi.

“Chúng ta đi tìm chú cá voi thôi nào!” Rachel nói.

Tụi tôi lấy đà nhảy cao lên với tốc độ tối đa của cá heo. Tôi bắn ra một chuỗi các tiếng click từ một bộ phận trong đầu tôi. Những tiếng click xuyên qua làn nước, và dội ngược lại cho tôi là những tiếng vang. Những tiếng dội này vẽ lên một bức tranh mô tả cảnh vật dưới nước xung quanh tôi.

“Tôi đã thấy nó nhờ định vị bằng tiếng vang,” tôi nói với tụi bạn.

“Ừ,” Jake tán đồng. “Chếch phía bên trái. Không xa lắm.”

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy con cá voi đang bơi sầm sầm trong nước. Tụi tôi tăng tốc đuổi theo nó. Tụi tôi nhanh hơn nó chỉ vì cơ thể của nó quá to. Bạn cứ hình dung giống như bạn đang chạy ngay bên cạnh một chiếc xe tải hay bên cạnh một đoàn tàu lửa. Sườn của chú cá voi này như một bức tường màu xám, sứt sẹo, nham nhở bởi một lớp hàu bám trên đó.

Chỉ một vài lời, con cá voi nói bằng cái giọng chẳng ra giọng, bằng những từ chẳng ra từ: Có một đám mây kì lạ ở trên kia.

Veleek vẫn chuyển động, không quan tâm chúng tôi có ở đó hay không. Nó giữ tốc độ phía trên cao, không thể tấn công nhưng cũng không rút lui.

“Nào, tới giờ G rồi,” tôi nói. “Sẵn sàng nào.”

Tôi bắt đầu hoàn hình. Nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Tôi đang di chuyển ngang với tốc độ của cá voi, nhanh gấp nhiều lần so với khả năng bơi của con người - tôi.

Cậu bạn vĩ đại, đừng có lặn nhé, tôi “nhờ vả” chú cá voi, liệu nó có nghe thấy hay hiểu lời tôi hay không, tôi có nói được đâu. Khó có thể diễn tả cách giao tiếp của cá voi. Cá heo có thể nghe thấy giọng truyền, nhưng không phải bằng những từ rõ ràng mà bằng những bức tranh tuyệt đẹp hiển hiện trong đầu bạn.

Jake và Rachel, từng người nhẹ nhàng bơi lên cạnh tôi. Các cậu ấy dùng mõm đỡ tôi và nâng tôi lên khỏi mặt nước. Tôi hoàn hình, đuôi cá heo tách ra thành hai chân. Hai mái chèo cá biến thành hai tay.

Tôi đã thành người hoàn chỉnh. Tôi chòi cái mặt lên vừa lấp xấp mặt nước và thở gấp gáp. Chỉ cách mặt nước chừng sáu tấc, Veleek bay lượn - đói rã, chờ cơ hội.

Tôi ấn hai bàn tay người của tôi vào bên hông cá voi. Tôi tập trung trí óc vào quá trình hấp thu. Tôi cảm thấy... hình như mình không phải. Lẽ ra tôi phải xin phép nó. Nhưng sự giao tiếp rất mơ hồ và chậm chạp của cá voi không cho tôi kịp giải thích. Tôi cần ADN của nó.

Nó bơi chậm lại và gần như dừng hẳn. Đó là sự xuất thần do tác động của quá trình hấp thu. Tất cả mọi con thú đều trở nên lờ đờ khi tụi tôi áp tay vào. Nhưng cá voi không hẳn là một con thú. Nó không thông minh như người, nhưng nó cũng biết suy nghĩ, và, tôi tin, nó cũng có cả linh hồn nữa.

Khi tôi hoàn thành xong việc hấp thu ADN cậu bạn vĩ đại, tôi bỏ tay ra khỏi người nó.

“Mình xong rồi!” Tôi nói, chúi mặt xuống nước.

Các bạn tôi chậm rãi lặn xuống và đẩy chú cá voi ra xa.

Bây giờ, tôi là một trong những thứ vụng về hậu đậu nhất trên thế giới: một con người giữa biển khơi. Tôi không sợ chết đuối bởi vì các bạn tôi đang ở xung quanh tôi dưới lốt cá heo. Nhưng với Veleek lơ lửng phía trên, giống như một cái trần thấp, răng nghiến trèo trẹo, thì thật là sởn hết cả gai ốc.

“Tobias sẵn sàng chưa?” Tôi hỏi.

“Cậu ấy đang ở bên trên Veleek,” Jake trả lời. “Bồ vẫn muốn tiếp tục làm nữa không?”

“Vẫn - phì phì!” Tôi nhổ nước mặn ra khỏi miệng. “Đến giờ mình vẫn ổn. Mình sẵn sàng rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx