sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 10) - Chương 17 - 18 - 19

CHƯƠNG 17

“Và thế là tất cả các anh đều giả làm người?” Tôi hỏi.

Erek gật đầu. “Phải, chúng tôi sống như người. Chúng tôi đóng vai những em bé rồi lớn dần lên theo chúng. Đến lúc nào đó, hình chiếu của chúng tôi cho phép ‘chết’ và chúng tôi khởi đầu trở lại dưới dạng một em bé khác.”

“Chuyện này đã xảy ra từ bao lâu rồi?” Cassie thắc mắc.

Erek cười. “Tôi đã từng phụ xây dựng kim tự tháp.”

“Anh thiết kế mấy cái kim tự tháp ấy à?”

“Đâu có. Chúng tôi chưa bao giờ can thiệp vào công việc của loài người. Tôi chỉ sắm vai một nô lệ. Tôi phụ việc vận chuyển đá. Đó là một thử thách vì hồi đó tôi chỉ mới vừa giả làm người. Dĩ nhiên tôi phải giấu sức mạnh thực của mình. Thế giới của người Pemalite có lực trọng trường mạnh gấp bốn lần Trái Đất. Tất nhiên là chúng tôi được thiết kế để thích ứng với lực trọng trường đó, và điều này có nghĩa là chúng tôi rất khỏe nếu so với các chuẩn mực của loài người.”

“Và anh vẫn cam chịu là nô lệ sao?” Jake hỏi. “Anh có thể chiếm lấy Ai Cập, thậm chí có thể đoạt cả thế giới.”

“Chúng tôi không phải là bọn Yeerk,” Erek lạnh lùng nói. “Khi người Pemalite tạo ra chúng tôi, họ đã cài đặt để chúng tôi căm ghét bạo lực. Chúng tôi không có khả năng làm hại bất cứ sinh vật nào. Chưa một người Chee nào lấy đi mạng sống của bất cứ ai.”

Ngay lúc đó, tôi nhận ra một nhóm bốn người Chee đang tiến nhanh về phía bọn tôi.

Cả Erek cũng thấy họ. Mặt dù đã biết “khuôn mặt” của anh ta chỉ là hình chiếu, tôi vẫn cảm nhận được vẻ khó chịu của anh.

“Anh làm gì vậy?” Một người Chee gay gắt hỏi. “Anh điên rồi sao?”

Bốn người Chee bước tới và nhìn bọn tôi bằng những cặp mắt rô bốt vô hồn. “Người à? cả dân Andalite nữa? Họ làm gì ở đây? Anh đã kể gì cho họ?”

“Tất cả mọi thứ,” Erek đáp, vẻ thách thức. “Những con người và anh bạn Andalite này đang kháng cự lại bọn Yeerk. Họ chính là những kẻ có năng lực biến hình.” Giọng Erek bỗng cao lên. “Họ đang gánh vác cuộc chiến mà lẽ ra ta phải đảm đương.”

“Chúng ta là người Chee. Chúng ta không thể chiến đấu,” một người máy vừa nói vừa dùng tay bật hình chiếu ba chiều của mình lên. Một cơ thể người xuất hiện. Cơ thể của một bà lão, trạc độ tám mươi tuổi.

“Tôi là Chee-Ionos. Tên người hiện nay của tôi là Maria,” bà ta nói. “Tôi không có ác ý gì với các bạn. Tôi chỉ đang tranh cãi với anh bạn Chee mang tên Erek này thôi…”

“Chúng ta đã đứng đực ra khi bọn Howler hủy diệt các đấng sáng tạo,” Erek nói với bà Maria. “Chúng ta không thể đứng đực ra lần nữa để nhìn cái thế giới này bị hủy diệt nốt. Người và chó sống khăng khít với nhau. Giữa họ đã phát triển một sự liên lập. Chó không thể tồn tại nếu không có người. Nếu loài người rơi vào tay bọn Yeerk, thì chúng ta, công trình vĩ đại cuối cùng của người Pemalite, và loài chó, nơi kết tụ tâm linh của họ, cũng sẽ phải chết theo.”

Tôi nháy mắt với Jake. Lí do người Chee muốn giúp loài người là vậy ư? Để cứu loài chó ấy à? Jake khẽ gật đầu, vẻ tinh nghịch.

“Chúng ta không thể chiến đấu, giết chóc.” Bà Maria quả quyết nói. “Erek, anh biết rõ điều đó, vậy mà anh vẫn đưa những người xa lạ này đến đây. Anh đã để lộ bí mật mà chúng ta đã gìn giữ suốt hàng vạn năm qua. Làm thế có tốt lành gì đâu? Chúng ta đâu thể nào chiến đấu để cứu vãn loài người.”

“Bà sai rồi,” Erek nhẹ nhàng nói. “Chúng ta có thể chiến đấu. Trong khi bà và những người khác chỉ biết ngồi hi vọng mọi thứ sẽ êm đẹp thì tôi và bạn bè của tôi đã xâm nhập vào tổ chức của bọn Yeerk trên Trái Đất. Bọn Yeerk thậm chí đã lầm tưởng rằng tôi là người của chúng.”

Bà Maria và ba người Chee ở dạng không phải hình chiếu trân mắt ngó Erek.

“Bọn Yeerk đang rất bận rộn. Chúng đã kiểm soát được một công ty máy tính có tên là Matcom.”

Tôi phải mất đến vài giây mới nhớ ra cái tên này.

Erek nói tiếp. “Bọn Yeerk đang làm việc trên một máy tính chủ hòng đột nhập và viết lại mọi phần mềm của tất cả các máy tính trên Trái Đất. Khi có đủ nhân lực, chúng sẽ tung ra trái bom máy tính đó, và trong nháy mắt chúng sẽ kiểm soát được toàn bộ các máy tính…”

“Việc đó thì can hệ gì đến chúng ta?” Bà Maria vẫn khăng khăng.

“Trọng tâm của hệ thống này là một tinh thể mà bọn Yeerk thu được của một thương nhân ở Dayang. Gã thương nhân này không hề biết mình đang sở hữu vật gì. Nhưng bọn Yeerk thì biết rõ. Tinh thể đó là một bộ xử lí cực kì tinh vi mà ngay cả người Andalite cũng chưa thể tạo ra được. Và nó đã tồn tại từ hơn năm vạn năm nay, tính theo lịch của Trái Đất.”

“Tinh thể Pemalite!” Bà Maria hổn hển nói.

“Đúng. Tinh thể Pemalite. Nếu có nó, chúng ta sẽ viết lại được các hệ thống bên trong của chính chúng ta, có thể xóa những phần cấm đoán đối với bạo lực. Chúng ta sẽ được tự do! Tự do để chiến đấu!”

“Tinh thể Pemalite,” bà Maria thì thào. “Anh không thể làm như vậy được, Erek. Không thể!”

Nhưng Erek đã quay lưng lại. “Nếu chúng ta lấy được tinh thể đó thì… cùng với các bạn Animorphs này, sức mạnh của chúng ta sẽ tăng lên gấp bội. Và bọn Yeerk sẽ không thể nào cản được chúng ta.”

“Làm cách nào mà bọn Yeerk tin được rằng anh là người của chúng?” Ax hỏi Erek.

Erek tắt hình chiếu và trở thành một người máy. Và rồi cái đầu của ảnh chợt mở toang ra. Bên trong cái đầu bằng thép và ngà là một cái hốc, đường kính chỉ vài phân.

Và trong cái hốc đó, một con sên xám hoét nằm bất lực, bị trói chặt bằng những sợi dây nhỏ xíu, mỏng hơn cả tóc người nữa.

“Một tên Yeerk!” Ax rít lên.

“Phải,” Erek nói. “Bọn Yeerk tin rằng tôi là người. Tôi chấp nhận cho chúng chui vào đầu, nhưng chúng không thể biến tôi thành một kẻ Bị mượn xác được. Ngược lại, tôi tạo ra một chỗ cho tên Yeerk ở. Hắn chả thấy gì cả, chả biết gì cả. Chính tôi kiểm soát kí ức của hắn chứ không phải ngược lại. Và bây giờ tôi có thể len lỏi giữa bọn Yeerk như thể tôi là người của chúng vậy.”

“Làm cách nào anh giữ cho hắn sống được mà không có tia Kandrona?” Cassie chất vấn.

“Tôi có khả năng dùng nguồn năng lượng nội tại để tạo ra tia Kandrona và giữ cho hắn sống,” Erek giải thích. “Khi tôi đến Vũng Yeerk, tôi tạo ra một hình chiếu ba chiều thể hiện tên Yeerk chui ra khỏi lỗ tai tôi và nhảy tọt vào vũng. Sau đó, tôi tạo tiếp một hình ảnh ba chiều thể hiện cảnh hắn quay trở vô đầu tôi. Bọn Yeerk chẳng đời nào nhận ra rằng chúng không gặp tên Yeerk thật ở trong vũng, bởi lẽ chúng rất ít khi giao tiếp với nhau ở trạng thái tự nhiên.”

“Vậy chúng ta có thể phối hợp với nhau như thế nào?” Jake hỏi. “Ý tôi hỏi, các anh muốn gì ở chúng tôi?”

Erek trở lại hình dạng người. Anh bước về phía bọn tôi, vẻ háo hức và kích động. “Chúng ta cần phải có cái tinh thể Pemalite đó. Vấn đề là ở bọn Yeerk đã tạo ra cả một pháo đài thực thụ, vượt xa tất cả những gì các bạn có thể hình dung, để canh giữ tinh thể đó. Nó hiện đang ở trong một căn phòng ngay trung tâm tòa nhà của công ty Matcom, có bọn Hork-Bajir canh giữ ngày đêm. Những chiến binh Hork-Bajir tinh nhuệ nhất. Và bản thân tinh thể thì được nêm giữa một hệ thống rất tinh vi. Nó được giấu trong một căn phòng tối như bưng. Chỉ cần một tia sáng nhẹ nhất, mờ ảo nhất - dù là tia hồng ngoại, tử ngoại hay bất cứ một thứ tia nào khác - cũng sẽ khởi hoạt hệ thống báo động. Ngoài ra, trong bóng tối còn có những sợi dây báo động rất nhạy, cho dù có bị chạm khẽ cách mấy.”

“Vậy là để đến chỗ tinh thể, ta phải phát hiện ra nó mà không thấy nó, đồng thời phải tránh các sợi dây vốn không cách chi nhận ra được trong bóng tối,” tôi tổng kết.

“Điều đó cũng giống như tìm một cây kim giữa một mớ rơm trong khi bạn bị mù và không được quyền sờ mó vào cọng rơm nào. Các bức tường, trần nhà, sàn nhà đều cảm nhận được áp lực do đó bạn không thể chạm vào chúng.” Erek nói.

“Chúng tôi có thể làm được gì trong vụ này?” Tôi hỏi. “Làm sao tìm được vật mà mình không thể thấy? Nó đâu có mùi gì và nó cũng đâu thể gọi chúng tôi đến chỗ nó.”

“Hừm…” Cassie húng hắng.

“Gì vậy?” Jake ngạc nhiên hỏi.

“Điều đó có thể làm được,” Cassie nói. “Nếu như bọn mình muốn làm.”

“Dĩ nhiên là muốn rồi,” tôi sốt sắng nói. “Với những tay này về phe bọn mình, chúng ta thật sự có cơ hội để chiến thắng rồi đó. Quyền năng biến hình của bọn mình mà cộng với sức mạnh và những trò ảo thuật ba chiều của họ thì bọn Yeerk sẽ te tua cho coi.”

“Không được đâu,” bà Maria hét lên. “Các bạn chẳng hiểu gì cả. Người Chee không thể làm hại ai. Người Chee không thể giết chóc. Chưa một người Chee nào lấy đi mạng sống của bất cứ sinh vật nào.” Bà chộp lấy cánh tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Trong khi loài người, loài Yeerk, loài Andalite, loài Hork-Bajir và hàng triệu triệu loài khác ở hàng triệu thế giới đã gây chiến, tàn sát và chinh phục lẫn nhau thì chúng tôi vẫn luôn sống trong hòa bình. Các người muốn chấm dứt điều đó sao? Các người muốn chúng tôi cũng trở thành kẻ sát sinh sao?”

“Thưa bà,” tôi nói với vẻ khá lạnh lùng. “Chúng tôi đang chiến đấu vì cuộc sống của chính chúng tôi. Ba mẹ chúng tôi, anh chị em chúng tôi, bạn bè chúng tôi… họ sắp trở thành nô lệ của bọn Yeerk nếu chúng ta không chiến thắng được chúng. Vì vậy tôi sẽ làm tất cả những gì cần thiết. Nếu như các vị chịu chiến đấu mấy vạn năm trước đây thì người Pemalite có thể sẽ vẫn còn sống sót. Và quý vị sẽ không phải sống chui rúc với những con chó trong một cái chuồng to đùng dưới lòng đất như thế này.”

Bà Maria thả tay tôi ra, còn Erek thì gật đầu.

“Một cái chuồng bự dưới lòng đất,” Erek cay đắng lặp lại. “Chính xác là vậy.”

“Chúng tôi sẽ lấy cái tinh thể đó cho các bạn,” Jake tuyên bố. “Erek, hãy kể cho chúng tôi tất cả những gì anh biết về cái công ty Matcom đó đi.” Jake quay sang người Chee có tên là Maria. “Tôi xin lỗi, nhưng Marco đã có lí. Bọn Yeerk đã tóm được anh của tôi. Tôi sẽ không lùi bước trước bất cứ việc gì, miễn là cứu được anh ấy.”

CHƯƠNG 18

Bọn tôi rời khỏi căn hầm, bỏ lại phía sau cái thế giới màu vàng kì quái của những bầy chó.

“Sao? Chúng ta thỏa thuận thế nào đây?” Erek hỏi. “Các bạn giao cho chúng tôi tinh thể Pemalite, được chớ? Sau đó chúng tôi sẽ sát cánh bên các bạn, và chúng ta sẽ cùng chiến đấu để đánh bại bọn Yeerk.”

“Nghe được đấy,” tôi nói liền.

“Trừ khi có ai đó phản đối…” Jake mở miệng.

Nhưng Cassie đã cắt ngang lời nó. “Erek, hãy để chúng tôi bàn bạc một chút. Đây là một quyết định rất hệ trọng.”

Tôi ngạc nhiên, nhưng chắc cũng chả ngạc nhiên bằng Jake.

Và rồi chúng tôi chợt nghe thấy một tiếng động phát ra từ ở ngay phía trên.

“HhhhrrrAAAWWWRRRR!”

“Má ơi” tôi nói. Tôi biết tỏng cái âm thanh này rồi. Cả đám bọn tôi đều biết nó là gì.

“Rachel,” Cassie thảng thốt kêu lên.

“Chúng ta đã ở dưới hầm quá lâu,” Jake nói. “Erek à, một người bạn của bọn tôi chắc là đã quyết định xông vào để giải cứu bọn tôi.”

Erek nhún vai. “Chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Tại anh chưa biết nhỏ bạn của tụi tôi đó thôi,” tôi nói.

Tôi lao vội lên cầu thang. “Rachel! Ngưng đi!”

Cánh cửa ra vào đã bị bứt tung ra khỏi bản lề. Cái tràng kỉ bị hất văng vô tường. Và ở đó, ngay giữa căn phòng, cao đến mức cái đầu quyệt cả lên trần nhà, là một con gấu xám đang ở độ tuổi sung sức nhất…

“HhhhRRRAAAWWWRRR!” Rachel rống lên giận dữ và tuyệt vọng.

Tuyệt vọng bởi lẽ người Chee đóng vai ba của của Erek đang chế ngự Rachel một cách ngon lành. Đôi tay người ở dạng hình chiếu đang xiết quanh bờ vai đồ sộ của con gấu xám, làm cho Rachel không sao cục cựa được.

“Người Chee các anh khỏe thật đấy,” Ax nhận xét.

Đó là một tuyên bố hơi thừa.

“Mấy bồ ở đâu vậy?!” Rachel gắt lên. “Tui đợi mấy bồ lâu quá chừng luôn. Tui tưởng mấy bồ tiêu rồi chớ.”

“Ồ, bọn mình có cả một câu chuyện dài để kể với bồ đây.” Cassie nói.

Ngó thấy bọn tôi vẫn an toàn, Rachel đã dịu xuống. Người Chee kia từ từ thả Rachel ra và nhỏ bắt đầu hoàn hình.

Jake có vẻ bối rối. Nó xăng xái dựng lại chiếc trường kỉ. “Ơ… Erek, đây là Rachel, bạn của chúng tôi.”

Erek quay sang Rachel, nói, “Hi vọng là bạn không bị đau…”

“Các anh vật được cả con gấu thì phi bạo lực cái nỗi gì?” Tôi hỏi.

“‘Ba’ tôi biết cô ta không phải là gấu thật. Ổng chỉ giữ cổ lại thôi chứ đâu có tiêu diệt. Nếu Rachel đủ khỏe để vùng thoát ra, ‘ba’ tôi sẽ không có lựa chọn nào khác hơn là để mặc cho mình bị hủy diệt.”

Tôi bật cười. “Tôi đã hiểu vì sao anh muốn thay đổi điều đó rồi.”

Erek đáp lại, giọng buồn buồn. “Phải.”

Bọn tôi bắt đầu ra về. Tôi để mấy đứa bạn đi trước vài bước rồi kéo Erek lại gần.

“Này, Erek. Anh đã đến dự tang lễ của mẹ tôi…”

Erek nhìn đi chỗ khác và khẽ bặm môi. “Marco à… có chuyện này tôi phải nói với cậu.”

“Tôi biết chuyện gì rồi. Mẹ tôi chưa chết chứ gì? Trong đầu bả là một tên Mượn xác. Bả là Visser Một.”

Đến phiên Erek kinh ngạc. “Các cậu biết nhiều quá vậy?”

Tôi nhún vai. “Có phải đó là lí do anh đến dự tang lễ không vậy? Lúc đó anh đã biết chưa?”

Erek gật đầu. “Tôi biết rồi. Tôi đã có thể cứu cô ấy… nếu như…”

Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau. “Quá muộn rồi,” tôi nói. “Nhưng mấy con sên gớm guốc đó sẽ phải trả giá rất đắt đấy.”

Trên đường về nhà, bọn tôi kể cho Rachel và Tobias nghe về những diễn biến vừa qua. Câu chuyện dài đến độ về đến Dưỡng đường Thú hoang rồi mà vẫn chưa kể xong…

“Ax?” Jake hỏi. “Nãy giờ hổng nghe anh nói gì.”

Ax dĩ nhiên là đang ở dạng người, vì bọn tôi đang ở trong trang trại nhà Cassie.

“Các bạn cũng biết rồi đó, người Andalite chúng tôi cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống của các loài khác. Với các bạn, tôi đã phá vỡ điều luật này. Còn đối với người Chee… Chee! Âm thanh này nghe vui nhỉ?” Ax mỉm cười bằng cái miệng người của mình, rồi nghiêm trang trở lại. “Người Chee là một loài khác. Họ còn cổ xưa hơn cả người Andalite nữa. Tôi cảm thấy… rất tệ… nếu phải giúp các loài khác trở nên hung bạo.”

Rachel xen vào, “Coi kìa, đâu có ai ưa gì bạo lực. Nhưng khi kẻ xấu tấn công chúng ta, khi chúng khơi ra bạo lực, chúng đâu để cho chúng ta có lựa chọn nào. Hoặc là chiến đấu, hoặc là phải chết thôi.”

“Chiến đấu hay là chết,” tôi lặp lại. “Thì cứ nhìn người Pemalite đi. Họ không chịu chiến đấu và vì thế mà họ đã bị tiêu diệt. Cả một loài đã bị bứng tận gốc. Nay thì những ‘đặc tính’ hay ‘tinh hoa’ gì đó của họ phải đem nhồi vô đám chó mà mấy con rô bốt của họ ra sức nuôi nấng và chiều chuộng. Tuyệt. Kết cục của họ hay thiệt đó nhe.”

“Luật rừng mà,” Rachel tiếp lời. “Hoặc xực hoặc bị xực thôi.”

“Có thể là vậy,” Tobias nói. “Nhưng giá không có cái luật rừng đó có phải hay hơn không?”

“Nói hay nhỉ?” tôi vặn lại. “Bồ là chim ăn thịt. Bồ cũng biết như vậy là thế nào rồi mà.”

“Phải. Mình biết, nhưng điều đó đâu có nghĩa là mình thích điều đó. Coi, người Pemalite bị quét sạch, có thể bởi vì họ không chịu chiến đấu… Nhưng người Chee đã sống hàng vạn năm. Mình biết họ là người máy chớ, nhưng họ cũng là một loài vậy. Họ đã tồn tại bấy nhiêu năm mà không hề giết chóc. Việc này không làm mấy bồ thấy ganh tị sao? Loài Homo Sapien chúng ta có thể đối mặt với toàn vũ trụ và tuyên bố một cách chính trực rằng, ‘Chúng tôi không hề giết chóc. Chúng tôi không buộc ai làm nô lệ. Chúng tôi không gây chiến với ai’ không?”

“Tui đâu có khơi ra cuộc chiến này. Loài người đâu có khơi ra cuộc chiến này. Tui hổng muốn chuyện này trở thành chuyện riêng tư, nhưng tui biết chút ít về cái công ty Matcom đó. Ba tui sắp tham gia vô vài dự án của họ. Và hôm rồi, Tom đã…” Tôi bắn một tia nhìn về phía Jake. “Anh trai của Jake bảo tôi đến với nhóm Chia Sẻ và mang cả ba tui đi theo. Nhóm Chia Sẻ đang nhắm vô ba tôi và giờ thì tui biết tại sao rồi. Vì vậy: nếu tụi mình lấy được cái tinh thể Pemalite đó, có thể ba tui sẽ chẳng còn việc gì để làm với cái công ty Matcom đó nữa và tui cũng chẳng còn phải lo ngay ngáy nữa…”

Không đứa nào nói gì.

Cassie bước ra phía cuối Nhà kho rồi trở lại với một cái lồng nhỏ, trong có một con vật hổng lớn hơn con chuột nhít và có cặp cánh da gập ra sau.

Nhỏ nhấc cái lồng lên. “Xin giới thiệu một ứng cử viên có thể lọt vô căn phòng chứa cái tinh thể đó.”

“Tuyệt,” tôi nói. “Hết làm người nhện, giờ lại làm người dơi.”

CHƯƠNG 19

“Marco?” Ba tôi gọi với từ dưới cầu thang lên phòng tôi, nơi tôi đang cố gắng một cách tuyệt vọng để giải mấy bài tập toán thầy cho về nhà…

“Dạ?”

“Có điện thoại.”

“X bằng hai lần y chia cho…” tôi vừa lẩm bẩm vừa bước ra hành lang, nhấc cái điện thoại trên lầu. “X bằng hai lần y chia cho… Alô, ai gọi đó?”

“Chào Marco. Tớ là Erek đây.”

“Ô, xin chào, có chuyện gì không vậy?” Tôi hi vọng Erek không quên rằng điện thoại của bọn tôi có thể bị nghe lén.

“Chả có gì quan trọng đâu,” Erek nói. “Cậu còn nhớ cái việc bọn mình định làm tuần sau không vậy? Sao không làm tối nay cho rồi đi?”

Tôi hiểu “việc đó” là việc gì rồi. Và tôi cũng biết Erek không vô cớ gọi tôi. Có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra. Tôi cố dằn trái tim đang chực nhảy tót ra khỏi cuốn họng. “Được thôi. Để tớ gọi Jake xem nó có muốn làm cùng tụi mình không đã…”

“Thế thì tuyệt,” Erek nói. “Gặp lại sau nhe bồ.”

Tôi quay số nhà Jake.

Bốn giờ sau, khi các bậc phụ huynh đều đã ngủ say, cả đám tụi tôi lại tập họp ở Dưỡng đường Thú hoang. Cả đám, nghĩa là gồm cả Ax.

Erek đến cuối cùng và vô đề luôn.

“Bọn Yeerk đang cài đặt một hệ thống an ninh mới lên trên hệ thống đã có sẵn. Tôi nghĩ rằng hiện thời nó còn chưa hoạt động, nhưng tôi không thể nào mò ra nó là cái gì.”

“Tốt thôi. Tụi tôi có thể đợi thêm ít bữa nữa cho đến khi anh moi được thêm các chi tiết về nó.” Tobias nói.

“Tinh thể đó đã được bảo vệ kĩ lắm rồi. Nếu nó được tăng cường thêm một hệ thống bảo vệ mới nữa thì chẳng nên cố lấy làm gì cho mất công,” Erek nói, “Bọn Yeerk đang nôn nóng sử dụng tinh thể đó để tạo ra một hệ thống máy tính để kiểm soát toàn bộ các máy tính trên Trái Đất. Hiện thời chúng chưa làm được điều đó. Nhưng nếu ta nấn ná quá lâu thì…”

“Nghe ớn quá,” tôi nói.

“Tôi sẽ thuật lại cho các bạn mọi điều mà tôi biết,” Erek nói. “Nó không quá phức tạp đâu.”

Trong vài giây, bọn tôi như rơi vào trạng thái hoang mang. Cả bọn chả biết phải làm gì nữa. Erek muốn bọn tôi tới luôn, điều này thì rõ rồi. Nhưng anh ta có những quan tâm riêng, mà có thể hổng trùng hợp với các quan tâm của bọn tôi.

“Đi hay không đây?” Jake hỏi.

“Đi,” Rachel đáp, nhưng rõ ràng là kém nhiệt tình hơn bình thường. Kém hơn hẳn.

“Đi,” tôi cũng hùa theo. “Nhưng tui sẽ hổng dám trách ai đứng ngoài cuộc đâu.”

Cassie nhìn tôi tức tối như thể tôi đang ám chỉ nhỏ. “Mình không đứng ngoài cuộc đâu, Macro.” Nhỏ nói.

“Trong chiến dịch này mình hoàn toàn vô dụng, vì vậy mình không thể bỏ phiếu.” Tobias nói.

“Tôi sẽ đi bất cứ nơi đâu hoàng tử Jake đi.” Ax nói.

“Đừng gọi tôi là ‘hoàng tử’” Jake ngán ngẩm lặp lại dễ đến lần thứ một ngàn.

“Thôi được, tụi mình đi.”

Erek lập tức dặn dò bọn tôi tất cả những gì anh biết về công ty Matcom và hệ thống an ninh canh giữ tinh thể Pemalite. Nghe qua tôi chỉ muốn thay đổi ý kiến, nhưng đã muộn mất rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx