sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 10) - Chương 13 - 14 - 15 - 16

TINH THỂ PEMALITE

CHƯƠNG 13

“Marco?” Erek gọi. “Tóc cậu hồi trước hình như dài hơn thì phải?”

Lại chuyện tóc tai! Tôi chưa kịp nói gì thì ngay lúc đó, một cô nàng rối rít chạy tới. Cô nàng nhìn xuống tôi rồi quay sang Erek.

“Ai vậy anh?”

“Tên cậu ta là Marco,” Erek từ tốn nói. “Một kẻ trong ‘lũ đạo tặc Andalite’ mà Chapman vẫn thường nói đó.”

“À, ra vậy,” cô gái nói.

Thế là hết.

Tôi đã làm lộ bí mật của hội Animorphs rồi.

Erek hất đầu về phía cô gái. “Jenny, bạn gái của tớ đấy.”

Có tiếng người di chuyển qua các bụi cây.

“Không có ai ở đây đâu,” Erek lớn giọng nói. “Jenny bị trật mắt cá chân, tôi phải giúp cô ấy…”

Nhận ra vẻ mặt cực kì sửng sốt và bối rối của tôi, Erek nhoẻn miệng cười. “Horatio, có nhiều thứ trên thiên đàng và dương thế mà triết lí của ngươi có mơ cũng không thấy được.”

“Shakespeare?”

“Chính xác. Vở Hamlet. Tớ xem đúng ngay buổi công diễn đầu tiên đấy.”

“Nhưng… buổi công diễn đầu tiên đó… cách đây cả mấy thế kỉ rồi còn gì.”

“Đúng vậy. À, mà cậu có biết nhà tớ không?” Erek hỏi.

Tôi gật đầu.

“Cậu hãy biến thành con gì đó nhỏ hơn để thoát khỏi đây đi,” Erek gợi ý. “Rồi sau đó đến nhà tớ, cả các bạn cậu nữa. Chúng ta có nhiều chuyện để bàn với nhau đấy.”

Không hiểu sao tôi buột miệng nói.

“Cậu không phải là người. Bọn tớ biết cậu là một người máy.”

“Còn các cậu thì không phải là những người Andalite,” Erek đáp lại.

“Cớ sao tớ phải tin cậu?”

Erek nhún vai. “Vì tớ có thể giao nộp cậu ngay bây giờ nhưng tớ không làm. Marco à, nếu tớ nộp cậu cho Visser Ba thì hắn sẽ lần ra được tên tuổi của bạn bè cậu thôi. Cậu không chịu đựng nổi những đòn tra tấn của Visser Ba đâu. Cậu sẽ khai ra tuốt tuột cho mà coi.”

Tôi suy nghĩ vài giây và thấy là Erek đúng. Tôi ớn đến phát sốt khi nghĩ đến những trò tra tấn mà Visser Ba có thể bày ra.

“Được, bọn tớ sẽ đến,” tôi ấm ức nói. “Có còn lựa chọn nào nữa đâu. Cậu nắm đằng chuôi rồi còn gì.”

Erek khẽ lắc đầu. “Không phải như cậu nghĩ đâu. Đó sẽ là cuộc họp giữa các đồng minh, Marco ạ. Cả chúng tớ cũng đang chiến đấu chống lại bọn Yeerk.”

CHƯƠNG 14

Bữa tối ngày hôm đó, ba đãi tôi món gà rán tẩm bột khoai tây, món “xịn nhứt” trong vốn liếng làm bếp của ba…

“Có ngon không con?” Ba tôi hỏi.

“Dạ ngon lắm ạ,” tôi đáp.

Ba và tôi đang ngồi ăn ở ngoài vườn. Sau khi mẹ tôi “chết” - ba tôi suy sụp mấy năm trời. Lúc đó công việc làm của ba rất thất thường nên hai cha con tôi phải dọn tới ở trong một căn hộ khủng khiếp ở một khu vực tồi tàn nhất thành phố.

Nhưng tôi không thấy khổ vì nghèo mà khổ vì cô đơn. Ba tôi như lạc vào một thế giới u ám nào đó suốt một thời gian dài. Tôi phải tự thân lo việc nấu nướng, lau chùi dọn dẹp và nhiều việc khác…

Thật tuyệt vời khi tôi lại có nhà, có vườn, có món gà rán và ba đã trở lại là ba của tôi.

“Ba, dạo này ở sở ba đang làm gì vậy?”

Ba nhún vai. “À, vẫn là cái dự án về đài thiên văn ấy mà. Ờ, mà hổng hiểu sao cái phần mềm mà bạn Sai của con tình cờ tạo ra tự nhiên biến đi đâu mất tăm.”

Bạn Sai của tôi chính là chàng Ax hậu đậu đó mà. Phát mệt với ảnh luôn.

“Nếu xong việc ở đài thiên văn thì ba tính làm gì tiếp?” Tôi hỏi, cố làm ra vẻ tự nhiên bằng cách nhai nhồm nhoàm một miếng to.

“Ba sẽ tham gia vào một dự án của công ty Matcom. Chuyện này không thể nói ra được đâu.”

Tôi bật cười, vẫn cố làm bộ thật tự nhiên. “Sao vậy ba?”

Ba nhìn tôi một chập, như đang phân vân hổng biết tôi đã đủ lớn khôn để nghe những điều ông sắp nói hay chưa.

“Vì mẹ của con đấy.”

Tôi ngừng nhai.

“Cách đây một năm rưỡi… Ồ không… Trước nữa cơ…” Ba mỉm cười với cái hình ảnh mà chỉ có ba mới thấy được. “Hồi con còn bé, ba mẹ vẫn thường hay gây lộn nhau như mọi cặp vợ chồng trẻ ấy mà. Thế rồi… Có thể là ba đã thay đổi. Có thể là mẹ con thay đổi. Ba cũng chẳng biết nữa… Ba mẹ như đã đạt đến mức hoàn hảo nhất của sự dung hợp và tình yêu. Nhưng chính ngay lúc đó mẹ con lại có những triệu chứng kì lạ. Giống như mẹ con đang tranh đấu với một rắc rối nào đó mà mẹ không thể nói ra với ba.”

Tôi nín thở lắng nghe. Giờ thì tôi đã biết những thay đổi bắt đầu từ khi nào. Tình yêu hoàn hảo mà ba tôi đang nói đến chính là công trình của tên Yeerk trong đầu mẹ tôi. Tên Yeerk đó chẳng thèm quan tâm đến các cuộc cãi cọ lặt vặt và ngốc nghếch trong gia đình. Hắn muốn hòa bình để dễ dàng tập trung vào những mục tiêu sâu xa hơn…

“Rồi một ngày nọ, ba bừng tỉnh dậy vào lúc nửa đêm. Mẹ con đang ngồi trên giường, tỉnh như sáo. Ba hiểu mẹ con vừa gặp ác mộng hay gì đó. Nhưng…” Ba tôi lắc đầu quầy quậy. “Thật kì lạ. Mẹ con giống như đang bị kẹt trong một cái giếng sâu và muốn gọi ba, muốn kêu cứu.”

Nước mắt tôi ứa ra. Tôi cầu sao ba đừng trông thấy chúng.

“Mẹ con nói, ‘Chúng sẽ không kiểm soát được anh nếu anh tránh xa khỏi quân đội.’ Câu này chả có nghĩa lí gì cả, nhưng cái cách mà mẹ con nói mới khó nhọc làm sao. Cứ như đó là điều quan trọng nhất đối với mẹ con vậy.”

Tối hiểu phải khó khăn lắm mẹ tôi mới nói ra được điều ấy. Đôi lúc, vào những khoảnh khắc bức bách, con người bị tên Yeerk điều khiển có thể vùng thoát ra. Họ có thể giành lấy quyền kiểm soát trong một vài giây tuyệt vọng.

Các vật chủ dám làm chuyện này sẽ phải trả giá rất đắt. Mẹ tôi, người mẹ thật của tôi, đã vùng lên khi tên Yeerk lơ đãng. Và bà đã giành được quyền kiểm soát trong vài giây.

“Thế đấy,” ba tôi nói tiếp. “Ba nghĩ mẹ con đã vừa trải qua một giấc mơ dữ. Nhưng cũng kể từ đó, mỗi khi phải làm việc gì dính líu đến quốc phòng là y như rằng ba lại có một cảm giác rất tệ.”

Tôi không thể giả bộ ăn được nữa.

“Ba à, bây giờ ba còn tính tham gia vô cái dự án quân sự đó nữa không?

Ba lẩn tránh ánh mắt tôi. “Cái công ty Matcom đó đang có vài dự án rất lí thú. Việc mà họ mời ba làm hoàn toàn không dính gì đến quân sự. Nhưng… họ quả thật đang làm một số công việc tuyệt mật. Ba đoán rằng một vài việc họ làm có liên quan đến quân đội.”

Ra thế đấy. Lí do Tom dụ tôi đưa ba đến với nhóm Chia Sẻ là vậy. Ba tôi đang làm việc cho một dự án nào đó mà bọn Yeerk muốn kiểm soát.

Mẹ đã cảnh giác ba điều này rồi mà. Đó chắc là những lời lẽ cuối cùng mà mẹ tôi - mẹ thật của tôi - đã chia sẻ với ba.

Ba tôi đang sắp sửa bỏ qua lời cảnh giác ấy và giờ thì bọn Yeerk đang nhắm ông…

CHƯƠNG 15

Bọn tôi quyết định gặp Erek tại nhà cậu ta. Không phải tất cả bọn. Rachel và Tobias sẽ ở bên ngoài để làm hậu viện.

Jake, Cassie, Ax và tôi bước tới cổng trước nhà Erek - một ngôi nhà trông hết sức bình thường.

“Ai gõ cửa đi chớ,” tôi nói rồi nhìn sang Ax. Ảnh đang biến thành người.

“Gõ cửa hả? Tại sao phải gõ? Tại sao? Go. Goo. Gõ.”

Hễ biến thành người là chàng Ax ngố này lại đùa giỡn với âm thanh. Nói nhỏ nha, bạn chớ dại ở chung với Ax trong một căn phòng có bày biện thức ăn.

Jake gõ cửa.

Ba của Erek: ông King, hiện ra ở cửa. “Các cháu vào đi.”

Cả đám bước vô nhà. Bên trong căn nhà trông hết sức bình thường. Bàn ghế, đèn, chén đĩa bày trong tủ, một cái TV cài ở chế độ “câm,” đang phát những hình ảnh của hãng CNN…

Trong nhà có hai con chó, một con thuộc giống lai chó săn Labrador và một con chó sục lùn mà mập. Con Labrador đang bình thản liếm cái lưng của nó, còn con chó sục thì chạy tới hít giày của bọn tôi.

“Thưa bác, Erek có nhà không ạ?” Tôi cất tiếng hỏi.

Ông King gật đầu. “Có đấy. Các cháu uống xô-đa nhé?”

“Dạ khỏi ạ,” Cassie vừa đáp vừa khom xuống gãi gãi vành tai con chó sục.

“Cháu yêu chó lắm hả?” Ông King hỏi.

“Bạn ấy yêu tất cả mọi loài vật ạ,” tôi trả lời thay Cassie. “Cả chồn hôi cũng yêu luôn.”

“Nhưng chó thì sao, cháu có yêu chó không?”

Cassie nhoẻn cười. “Nếu chuyện hóa kiếp là có thật thì cháu chỉ ước sao kiếp sau cháu được làm chó.”

Ông King mỉm cười gật đầu, làm như nhỏ Cassie này vừa nói câu gì đó sâu sắc lắm không bằng. Ông dẫn bọn tôi đi về phía nhà bếp. Một lần nữa, sự bình thường trong căn bếp thật đáng kinh ngạc. Có những mảnh giấy nho nhỏ đính trên tủ lạnh, ghi những câu đại loại như “mua một chục trứng và ít tiêu.” Có một bịch ngũ cốc dở dang ở trên quầy bếp…

Ông King mở một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, và bước xuống một chiếc cầu thang gỗ hẹp.

Đến lúc này, tôi bắt đầu thấy lo. Tôi nhận ra Ax đang từ từ hoàn hình về cơ thể Andalite.

Cứ cảm thấy nguy hiểm là chàng Ax này muốn có ngay cái đuôi để hộ mạng…

Ông King dừng lại khi cả đám bọn tôi đã xuống hết cầu thang. Không chút ngạc nhiên, ông lẳng lặng quan sát Ax hoàn hình, lại còn lịch sự chờ cho Ax làm xong xuôi cái việc đó nữa chứ.

Và rồi, tôi ngạc nhiên đến cực độ khi cảm thấy mình đang rơi nhè nhẹ. Phải mất đến vài giây tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Căn hầm đang hạ xuống như một chiếc thang máy. Phía trên chỉ còn là một màn đen dày đặc, chẳng còn thấy trần đâu nữa.

“Ôi,” Cassie thốt lên.

“Các cháu đừng sợ,” ông King nói.

Và rồi, khẽ rung một cái, cái tầng hầm /thang máy chợt dừng lại.

Một bên tường vốn treo đầy ống tưới vườn, cuốc, xẻng… đột nhiên biến mất. Thay vô đó là một hành lang được rọi sáng bằng ánh đèn màu vàng.

“Đi lối này,” ông King nói.

Bọn tôi đi theo ông. Hành lang không dài lắm, chỉ chừng mười lăm mét. Nó dẫn đến một bức tường trần xì. Nhưng rồi cả bức tường này cũng biến mất luôn.

Đằng sau nó là một căn sảnh rộng, rộng kinh khủng, được rọi bằng ánh sáng vàng rực, tuy dịu nhưng vẫn hơi nóng nóng.

Tôi ra khỏi hành lang, chạm chân vào một thảm cỏ xanh rờn. Trên đầu tôi, có lẽ cách hai ba chục mét, là một quả cầu rực sáng, trông y như mặt trời, đang tỏa ra những tia sáng vàng.

Trải dài phía trước bọn tôi, là một dạng công viên. Cũng cây, cũng cỏ, cũng suối nước, cũng hoa lá, cũng những nàng bướm lượn lờ cùng những chú ong vo ve bay từ bông hoa này sang bông hoa khác, cũng những chú sóc trèo lên nhảy xuống các nhành cây…

Lang thang đây đó trong “công viên” là những… người máy. Những người máy ở dạng tự nhiên. Những cỗ máy làm bằng thép và một vật liệu gì đó màu trăng trắng. Những người máy này có miệng trông na ná như mõm thú, có những cái cẳng vụng về với những ngón hum húp.

Nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất là sự hiện diện của hàng trăm, không, dễ đến hàng ngàn con chó - những con chó bình thường của Trái Đất thuộc đủ mọi chủng loại. Chúng chạy thành đàn, thành lũ, thi nhau sủa ăng ẳng, tru tréo và gầm gừ. Chúng đang rượt những con sóc, hít ngửi lẫn nhau và nói chung là đang mở hội lớn theo kiểu chó…

Bọn tôi đứng đực ra đó hệt mấy tên ngáo.

Một thiên đường của chó! Chó và rô bốt cùng chung sống trong một công viên khổng lồ dưới lòng đất!

Một trong các rô bôt nhảy cà tưng tiến về phía bọn tôi. Khi nó đến gần, một hình chiếu bắt đầu hình thành xung quanh nó. Vài giây sau, nó trở thành Erek.

“Chào mừng các bạn đã đến,” Erek nói. “Tôi đoán các bạn hơi ngạc nhiên, có đúng không?”

CHƯƠNG 16

“Chúng tôi là người Chee,” Erek nói khi đưa bọn tôi đến dưới một thân cây lớn. Một dòng suối nhỏ chảy róc rách gần đó. Một bức tường im lặng chợt sụp xuống như ai đó vừa vặn nhỏ âm thanh của cả ngàn con chó đang sủa vang ngoài kia. Tôi vẫn nghe thấy tiếng chúng, nhưng giờ thì âm thanh đó như vọng tới từ rất xa.

“Các anh là người máy,” Ax nhận xét.

“Phải.”

“Công nghệ của các anh rất cao và rất thú vị,” Ax nói tiếp.

Erek mỉm cười. “Chúng tôi chỉ là những tạo vật mà thôi. Chính những đấng sáng tạo ra chúng tôi mới là những công trình sư vĩ đại.”

“Các anh đưa bọn tôi đến đây để làm gì?” Jake hỏi. “Các anh trình diễn toàn bộ những điều đó vì mục đích gì vậy?”

“Chúng tôi muốn các bạn tin tưởng chúng tôi,” Erek nói. “Tôi biết các bạn còn để lại vài bạn bè bên ngoài phòng trường hợp chúng tôi trở mặt. Để bình đẳng với nhau, tôi muốn cho các bạn biết các bí mật của chúng tôi sau khi chúng tôi đã biết hết bí mật của các bạn. Rồi các bạn sẽ hiểu chúng tôi là ai, tại sao chúng tôi lại là đồng minh của các bạn. Và cả việc tại sao chúng tôi… hay ít ra là một số người trong chúng tôi… muốn làm hậu thuẫn cho các bạn.”

“Thế thì hay quá,” Cassie thốt lên.

Bất chợt, mọi thứ quanh bọn tôi bỗng tan biến. Thay vào đó là một hình ảnh lớn, ba chiều, trông cũng thực chả kém gì Erek…

Một hành tinh có đến hai vầng dương trên bầu trời, một cái be bé và gần như màu đỏ, cái kia lớn cỡ gấp bốn lần mặt trời của thái dương hệ chúng ta và có màu vàng sậm hơn.

Cây cối rất đặc biệt. Thân cây có màu xanh và trông láng mượt. Nhưng thay vì lá, các cành cây chỉ đơn giản tách ra thành những nhánh và cành con. Chúng dần dần chuyển từ màu xanh sang màu bạc và cuối cùng là màu hồng sáng. Những cành con màu hồng này đan cuộn với nhau, nhìn từ xa trông hệt những cuộn len khổng lồ bằng thép hồng.

Các cây ở đây không lớn hơn bao nhiêu so với cây trên Trái Đất, tôi có cảm giác như vậy. Nhưng nói về bự thì phải kể đến những mũ nấm. Ít ra đó là những thứ tôi thấy giống mũ nấm. Bản thân chúng đã to bằng cỡ nửa thân cây. Trên mỗi mũ nấm đều có treo một chiếc tổ trông luộm thuộm của một loài vật ba cẳng, da nhẵn nhụi, di chuyển bằng cách nhảy cóc.

Cũng có cả những con thú khác xung quanh, con nào con nấy trông còn quái đản hơn con vật vừa rồi. Nhưng loài vật chính mà bọn tôi thấy là những sinh vật hai chân, cao chừng thước ba, có đôi tai dài lủng lẳng và một cái mõm.

Trông chúng giống một cách những con chó… nhưng là chó biết đi bằng chân sau. Thật ra, chúng trông hơi hơi giống Erek khi cậu ta rũ bỏ hình chiếu ba chiều và để lộ chân tướng của mình.

“Đó là các đấng sáng tạo ra chúng tôi,” Erek nói. “Họ là người Pemalite. Một trăm ngàn năm trước khi người Andalite còn đang học cách tạo ra lửa thì người Pemalite đã có phi thuyền đạt tốc độ vượt ánh sáng rồi…”

Tôi nhận thấy cái đuôi của Ax hơi xoắn lại khi nghe những lời này.

“Và dĩ nhiên loài người chỉ là những bầy đoàn ăn lông ở lỗ khi người Pemalite lần đầu tiên ghé qua Trái Đất. Người Permalite không quan tâm đến chuyện chinh phục hoặc can thiệp vào cuộc sống của các hành tinh khác. Họ chỉ muốn thưởng ngoạn cuộc đời.” Erek mỉm cười. “Họ rất thích chơi những trò chơi, những thứ gây cười. Họ là một nòi giống đã tiến hóa cực kì hoàn chỉnh cho nên những bản năng hung bạo đã được rũ sạch. Tâm hồn họ không có chỗ cho cái ác…”

Thoạt đầu, tôi thấy điều này thật khó tin. Nhưng khi tôi nhìn những hình chiếu xung quanh, tôi lại thấy có thể tin rằng trên cái hành tinh kì quái này người Pemalite đã tìm được một sự an bình sâu lắng nào đó. Nơi đây chỉ có một cảm giác tĩnh lặng sâu xa. Giống như là Vườn Thiền hay gì đó. Nhìn đâu cũng thấy những người Pemalite nhảy nhót, chơi đùa, và phát ra những tiếng kêu kì lạ CHUK CHUK CHUK mà có lẽ chẳng gì khác hơn là tiếng cười…

Khung cảnh quanh tôi chợt thay đổi. Giờ thì xen lẫn với người Pemalite là những người máy giống như Erek, trông hao hao giống các đấng sáng tạo của chúng.

“Thoạt đầu chúng tôi chỉ là những đồ chơi,” Erek nói. “Người Pemalite tạo ra chúng tôi để giúp vui cho họ. Họ gọi chúng tôi là dân Chee. Từ này có nghĩa là ‘bạn.’ Họ cũng giao việc cho chúng tôi làm thật đó, nhưng họ tạo ra chúng tôi chủ yếu là để kết bạn với họ. Chúng tôi là một giống ‘nhân tạo,’ đúng vậy, nhưng không hề là một giống nô lệ máy móc.”

Erek nhìn bọn tôi và tôi thề rằng đã bắt gặp những giọt lệ ngấn trên đôi mắt ba chiều của anh ta. “Chúng tôi luôn là bạn bè của nhau. Họ dạy chúng tôi cách cười đùa và vui chơi. Họ rất thích thú khi tạo ra được những người máy biết đùa…”

Bất chợt… ZZZAAARRRPPP!

Tôi dội ngược ra phía sau. Một tia sáng hung bạo vừa mổ banh mặt đất ngay phía trước bọn tôi, tạo thành một rãnh sâu khủng khiếp xé toang cả mặt đất. Nó làm bốc cháy vài gốc cây màu hồng và vài mũ nấm khổng lồ.

“Và rồi bọn Howler đã tới,” Erek giải thích. “Hàng ngàn con tàu hùng mạnh bất ngờ chui ra từ không gian Zêrô… Chúng đến từ một nơi rất xa dải thiên hà này. Người Pemalite không hề có ý niệm nào về chúng. Và họ không bao giờ hiểu nổi bọn Howler ấy muốn gì vì chúng chẳng đưa ra yêu sách nào. Chúng chỉ đơn giản là tấn công. Có lẽ đó là tất cả những gì chúng muốn: sự hủy diệt.”

Trong những hình ảnh kế tiếp tôi thấy các trạm không gian Pemalite bị nổ tung, những người dân Pemalite vô phương tự vệ bị thả trôi trong không gian lạnh lẽo và chết chóc. Những khung cảnh tàn sát cứ hiện ra, hiện ra mãi.

Tôi bắt gặp Cassie đang khóc và hình như chính tôi cũng đang khóc. Khung cảnh ấy thật quá sức khủng khiếp.

“Hầu như toàn bộ nòi giống Pemalite bị quét sạch,” Erek nói. “Chỉ vài trăm người Chee và vài trăm người Pemalite là kịp thoát khỏi hành tinh này bằng một con tàu độc nhất, chỉ vài giây trước đợt sóng tấn công thứ hai của bọn Howler. Chúng tôi đã trốn vào không gian Zêrô, không hề có một kế hoạch nào, không một ý tưởng nào về việc sẽ phải làm gì kế tiếp.”

“Tại sao các anh không đánh trả?” tôi thắc mắc. “Các anh vẫn tự hào về sự tiến bộ của người Pemalite cơ mà. Nếu họ tạo ra được người máy thì họ cũng phải tạo ra được vũ khí chớ.”

Erek nhìn tôi ra vẻ đồng ý. “Nhưng người Pemalite đã quên mất khái niệm chiến tranh và xung đột. Họ là những sinh vật của hòa bình. Họ đã quên mất rằng trên đời này vẫn tồn tại những hành động tàn ác…”

Câu trả lời đó khiến tôi thấy thất vọng. Nó thật vô lí. Nhưng tôi vẫn để cho Erek kể nốt câu chuyện bi thương của anh ta.

“Trong khi chạy tháo thân vào không gian Zêrô, chúng tôi đã phát hiện ra rằng chúng tôi không hoàn toàn thoát khỏi bàn tay bọn Howler. Người Pemalite bắt đầu đổ bệnh. Họ chết dần chết mòn. Bọn Howler đã sử dụng vũ khí vi trùng. Người Pemalite tất thảy đều nhiễm bệnh. Còn người Chee chúng tôi vốn là người máy nên không hề hấn gì.”

Trước mắt bọn tôi là khung cảnh bên trong một con tàu không gian. Những người Chee đang tuyệt vọng nhìn các đấng sáng tạo của họ vật vã vì đau đớn.

“Và rồi chúng tôi sực nhớ đến một hành tinh, giống hành tinh của chúng tôi, nhưng lại ở rất xa thế giới chúng tôi và thế giới của bọn Howler. Hành tinh đó chỉ có một mặt trời với ánh sáng nhàn nhạt, nhưng nơi ấy cũng có nhiều cây cỏ và những đại dương tuyệt đẹp.”

“Trái Đất,” Cassie thốt lên.

“Đúng, Trái Đất,” Erek xác nhận. “Người Pemalite đã không trở lại Trái Đất suốt năm vạn năm qua, và trong khoảng thời gian đó những bầy đoàn linh trưởng sống lang thang đã kiến tạo nên những đô thị. Họ đã thuần hóa được các con thú và lúc này đang bắt đầu trồng trọt. Chúng tôi đã đáp tàu xuống Trái Đất chỉ với sáu người Pemalie còn thoi thóp sống.”

Hình chiếu ba chiều chợt biến mất và chiếc hang dưới lòng đất trở lại dáng dấp cũ của nó: một công viên rộng lớn với những loại cây cỏ của Trái Đất và những bầy chó ở khắp nơi.

“Chúng tôi đã cố cứu vãn phần nào đó của những người Pemalite. Chúng tôi hi vọng bằng cách nào đó có thể giữ được trái tim và tâm hồn họ sống mãi. Chúng tôi đã tìm kiếm trên Trái Đất một loài mà chúng tôi có thể gieo cấy những đặc tính của người Pemalite: sự tử tế, lòng tốt, niềm vui sống và tình yêu thương.”

“Sói,” Cassie thốt lên, một lần nữa đoán trước tôi xa lắc.

Erek có vẻ ngạc nhiên, gật gù cái đầu người ở dạng hình chiếu. “Phải. Trông chúng khá giống người Pemalite. Chúng tôi đã cấy những đặc tính của người Pemalite vào giống sói. Từ sự hợp nhất này mà loài chó đã được tạo ra. Ngày nay, phần lớn loài chó đều có mang đặc tính của người Pemalite. Không phải tất cả nhưng là phần lớn. Khi nào các bạn thấy chó chơi đùa, săn một khúc cây, chạy loanh quanh và sủa vang chỉ thuần túy vì niềm vui sống tức là các bạn đang thấy những gì còn sót lại của nòi giống Pemalite.”

“Chính vì thế mà tất cả những con chó này đang ở đây,” Jake nhận xét. “Chúng là… là gì nhỉ? Bạn của các anh? Hay đấng sáng tạo của các anh?”

“Chúng là niềm vui của chúng tôi,” Erek đáp, “Bởi lẽ chúng nhắc nhở chúng tôi về một thế giới không có cái ác. Một thế giới mà chúng tôi đã đánh mất. Người Chee chúng tôi là tất cả những gì còn lại của công nghệ thiên tài Pemalite. Loài chó của Trái Đất thì chính là tất cả những gì còn lại của tâm hồn Pemalite.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx