sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 2) - Chương 18 - 19

CHƯƠNG 18

Lão Chapman nhào xuống. Hai tay lão xòe rộng để vồ lấy tôi.

Tôi đã bị sa bẫy! Không có lối thoát. Không có cách nào để mở cánh cửa đó và thoát thân.

Sa bẫy!

Không còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng.

Nhưng con mèo và tôi nhất trí với nhau về điểm này: Không bao giờ đầu hàng.

Tôi cảm thấy những cái vuốt của mình giương ra. Hai tròng mắt căng hết cỡ, sẵn sàng đón bắt từng cử động nhỏ nhất. Hai tai ép sát đầu. Những cái răng nhọn hoắt nhe ra trắng nhởn. Những bắp cơ như thép lỏng cuộn lên.

Bàn tay lão Chapman dường như chậm lại. Như thể lão đang cử động trong cuốn phim quay chậm. Đối với các giác quan cực nhạy của mèo, mọi thứ đều như diễn ra chậm hơn. Chỉ có tôi là vận động với tốc độ bình thường.

Chân tôi vụt ra, những cái vuốt phập vào thịt. Tôi thấy ba vết đỏ tươi trên mu bàn tay lão Chapman.

Tôi ngửi thấy mùi, máu chảy.

“Aaaa!” lão Chapman rú lên và lui lại.

“Tóm lấy nó!” Visser Ba quát.

“Chuyện gì đang xảy ra thế?” anh Jake thắc mắc. “Anh cảm thấy như thể tụi mình đang nảy tưng tưng loạn xạ cả lên.”

Mặt lão Chapman lộ vẻ dứt khoát. Lão xông tới tôi một lần nữa. Tôi bị dồn vào góc. Không lối thoát.

Tôi lại vụt một cái. Lão la lên.

Những cái vuốt của tôi cào cấu lão, xé những đường rách toạc trên cánh tay và bàn tay lão.

Lão túm chặt vào giữa mình tôi. Mèo rất ghét bị túm kiểu ấy.

Ghét cay ghét đắng.

Tôi sử dụng đến răng. Tôi là một mớ vuốt và răng nhanh như chớp, nặng năm kí. Hai bàn tay lão Chapman giờ giống như miếng thịt bằm.

“Một con vật phi thường!” Visser Ba bình luận. “Vặn ngược nó lại. Kẹp chặt nó bằng cánh tay. Phải rồi.”

Tôi đã gây nhiều tổn thất cho đối phương. Tin tôi đi, lão Chapman đã bị đau ra trò.

Nhưng cuối cùng, dẫu có ngoan cường đến đâu chăng nữa, tôi cũng chỉ là tay sát thủ nặng năm kilo. Lão Chapman bự hơn tôi gấp mười tám lần.

Lão quặp tay ôm chặt ngực tôi vào ngực lão. Hai chân trước của tôi bị kẹp cứng. Với cánh tay kia lão tìm cách túm lấy hai chân sau của tôi.

Tất cả những gì tôi có thể làm là cắn.

Tôi cắn, cắn và cắn. Nhưng dù tôi có thể làm lão đau đớn, tôi cũng không thể nào giết được lão. Không thể nào chặn lão lại. Nỗi sợ Visser Ba của lão còn lớn hơn sự đau đớn tôi do gây ra.

“Đem nó đến cho ta.” Visser Ba nói một cách phấn chấn. “Đem nó đến cho ta. Ta sẽ gom nó tại điểm hạ cánh gần nhất.”

“Thưa ngài, nếu như nó… Ốốốối!… Nếu như nó hoàn hình thành một tên Andalite thì sao ạ?”

“Ngươi có vũ khí đấy thôi. Nếu nó tìm cách hoàn hình, thì giết nó đi.”

“Dạ… Aaáá! Con ôn vật thối tha! Vâng, thưa Visser. Tôi sẽ đi ngay.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện với tên kẻ cướp Andalite ấy. Và cũng đem luôn đứa con gái tới, nghe chưa?”

“Đứa con gái… Melissa ấy ạ?” lão Chapman hỏi vẻ ngớ ngẩn.

“Ta đã khoan dung quá lâu rồi. Tên do thám Andalite này đã thâm nhập vào nhà của ngươi. Đó là vì đứa con gái. Ta đã chọn tên Yeerk cho con nhóc rồi. Hãy vâng lời ta, Iniss 226. Hoặc là chuẩn bị đối mặt với Vanarx.”

HÌnh ảnh của Visser Ba biến mất. Lão Chapman đột ngột ném tôi sang phía bên kia căn phòng. Tôi vặn mình trên không và thu chân lại chuẩn bị hạ xuống đất. Tôi chạm vào nền nhà và trượt đi.

Lúc tôi đứng dậy, lão Chapman đã tới bàn viết và mở một ngăn kéo. Bàn tay đẫm máu của lão rút ra một vật nhỏ giống như khẩu súng ngắn mà tôi đã từng trông thấy trước đây. Đó là một vũ khí bắn tia Nghiệt.

Lão Chapman chĩa khẩu súng vào tôi. Lão đang run bần bật. Mặt lão như thể đang co giật. Mỗi cái giật lại làm cho khẩu súng nảy lên một tí. Nhưng tôi biết rằng lão vẫn sẽ tóm được tôi nếu tôi tìm cách chạy.

“Em có định nói cho anh nghe chuyện gì vừa xảy ra không đấy?” anh Jake hỏi. “Vài giây trước, anh cảm thấy có một thân thể ấm áp khác ở sát mình, và anh cảm thấy có mùi máu.”

“Anh em mình gặp rắc rối to rồi,” tôi đáp.

“Rắc rối thế nào kia?”

“Lão Chapman đang chĩa một khẩu súng bắn tia Nghiệt vào em. Lão biết em không thật sự là mèo, và cho rằng em là một người Andalite. Lão đang tìm cách bắt em cho Visser Ba.”

“Ôi, tệ quá đi mất.”

“Còn tệ hơn nữa kia. Visser Ba muốn bắt cả Melissa.”

Lão Chapman mở cửa cái rầm. “Xuống đây nào! Nhanh lên!” lão quát lên phía nhà trên.

Tôi đoán là lão thấy tôi liếc về phía cửa. Lão cười một các hung hãn, độc địa. “Cứ thử đi, tên Andalite kia. Tới đi, thử đi nào. Ta khoái có được lý do chính đáng để thiêu cháy mi.”

Tôi quyết định không tiến về phía cửa.

“Ngươi đã làm cho cuộc sống của ta khốn khổ khốn nạn,” lão Chapman nói, “Cực kì khốn khổ. Nếu như ta buộc phải để cho Visser Ba đem đứa con gái đi, thì vật chủ của ta sẽ quậy tanh bành lên. Mi có biết rằng khi vật chủ bất hợp tác thì mệt mỏi thế nào không? Không, dĩ nhiên là mi không biết. Nhưng hãy tin ta đi, tên Andalite kia: ta sẽ vui thích được giết mi.”

Bà Chapman xuất hiện ở cửa. “Chuyện gì vậy?”

“Con mèo này là một trong số những tên cướp Andalite biến bình. Visser Ba muốn bắt nó. Bà đưa cho tôi cái lồng mà chúng ta vẫn thường nhốt nó để đem đến trạm thú y.”

Bà Chapman gật đầu và biến mất.

“Bây giờ thì chuyện thì đang xảy ra vậy?” anh Jake hỏi.

“Bà Chapman đi lấy cái lồng,” tôi trả lời. Tôi cảm thấy hoàn toàn rã rời. Vì mình mà bọn Yeerk sắp cướp mất Melissa. Tôi đã thất bại. Tôi đã làm cho mọi việc rối tinh rối mù.

Bà Chapman đem cái lồng tới. Bà mở cái cửa lồng có chấn song.

“Vào,” lão Chapman gắt.

Tôi không nhúc nhích.

“Vào”, lão nói giọng thì thầm một cách độc ác. “Vào đi, không thì ta kết liễu mi ngay tại đây.”

Trông lão có vẻ như muốn làm thế thật. Tôi bước vào trong lồng. Bà Chapman đóng lồng lại và kiểm tra để yên chí rằng lồng đã được chốt kĩ.

Lão Chapman nhấc lồng lên và đem tôi lên cầu thang. “Bây giờ,” lão gắt lên với bà vợ “đi bắt… hự!”

Ghé mắt qua các song ở mặt bên của chiếc lồng, tôi thấy lão lảo đảo. Mặt lão co giật như một người điên. Dường như lão phải mất một lúc gay go mới kiểm soát được miệng mình. “Đi… bắt… đứa… con gái,” lão nói qua kẽ hở giữa hàm răng nghiến chặt.

Bà Chapman toan vâng lệnh, nhưng lúc đó lão Chapman bỗng la lên.

“Ôi! Hự! lão ngã khuỵu xuống. “Hắn… hự… hắn… chống lại tôi…”

“Vật chủ nổi loạn”, bà Chapman lẩm bẩm trong hơi thở. Ngay lập tức bà có vẻ hãi hùng và bị mê hoặc. Rồi đột ngột bàn tay trái của bà tự vả vào mặt.

“Aaaaaa! Vật chủ của tôi… của tôi… cũng thế.”

“Thôi ngay đi, Chapman,” lão Chapman ra lệnh, “Thôi ngay, không thì ta sẽ đập tan tành ngươi ra! Ngươi sẽ chỉ còn là một cái xác! Ngươi không thể thắng được ta. Không có vật chủ nào từng nổi loạn mà thành công hết!”

Nhưng ông Chapman - vật chủ không bỏ cuộc.

Thật là khủng khiếp. Khủng khiếp nhưng lại khiến cho bạn không thể rời mắt. Người nào khác chứng khiến cảnh này có thể nghĩ rằng ông hiệu phó trường chúng tôi và bà vợ là những kẻ điên rồ. Lão Chapman tự nói với mình, người thì co giật và vặn vẹo, lảo đảo đứng không vững.

“Hai vật chủ đang chống lại bọn Yeerk!” tôi thông báo với anh Jake. “Bộ óc người kháng cự, Thầy Chapman cố thoát khỏi sự kiểm soát. Bà Chapman đang ra sức tự đánh mình bằng tay mình. Tên Yeerk thì đang ráng kiểm soát trở lại. Thật không tin nổi.”

“Không thể tin được! Anh không thể tin là vật chủ lại chống đối dữ như vậy.”

“Đó là vì Melissa. Họ chiến đấu vì con gái họ.”

“Aaaaặc… ặc… ặc! lão Chapman hét lên. Đột nhiên lão loạng choạng. “Ta sẽ thắng, Chapman. Ngươi không thể kháng cự!”

Và đúng là như vậy. Ông Chapman vật chủ đã thua. Iniss 226 đang lập lại sự kiểm soát.

Với bà Chapman cũng vậy. Tên Yeerk trong đầu bà buộc bàn tay nổi loạn buông cổ họng bà ra.

Nhưng trông cả hai vợ chồng Chapman đều tơi tả.

“Chúng đã kiệt sức,” tôi thuật lại cho anh Jake. “Chúng đã kiểm soát trở lại nhưng cả hai tên đều tơi bời. Mồ hôi nhễ nhại. Nhợt nhạt. Chúng vẫn còn run rẩy và co giật.”

Lão Chapman nhìn bà vợ. Hay ít ra con sên Yeerk trong đầu ông Chapman ra lệnh cho hai mắt ông nhìn về phía cái thân xác bà vợ đang bị một tên Yeerk khác kiểm soát.

Bây giờ thì khó mà tin rằng lão Chapman chỉ là ông hiệu phó Chapman. Tôi đã trông thấy trước mắt mình có hai sinh vật cùng tồn tại bên trong ông ấy.

Tôi cũng đã biết như vậy là thế nào rồi. Trong đầu tôi cũng có hai sinh vậy. Tôi cũng đã vật lộn để kiểm soát con chuột chù, đúng như tên Yeerk Mượn xác Chapman vật lộn để kiểm soát bộ óc của ông Chapman.

Lão Chapman nói: “Tôi đã kiểm soát trở lại.”

Bà Chapman gật đầu: “Phải. Nhưng chỉ tạm thời thôi. Những con người này lạ thật, chúng chiến đấu dữ dằn vì con cái chúng.”

“Và chúng sẽ không ngừng chiến đấu. Tôi không thể duy trì vỏ bọc của mình với tên vật chủ cứ rình mọi thời cơ để tấn công. Tôi phải có mặt ở trường hàng ngày. Tên vật chủ bị đánh gục và kiệt sức lúc này, nhưng vài bữa nó sẽ tấn công lại.” Giọng lão Chapman đầy tức tối và chán nản. “Nó đâu phải thằng khờ. Nó biết rằng nó không thể thắng… nó biết rằng mỗi trận đấu lại làm nó yếu hơn và cuối cùng ta sẽ thắng kia mà.”

Bà Chapman đá cái lồng, như thể việc này hoàn toàn do lỗi của tôi gây ra. “Nó không mong chiến thắng. Tất cả việc nó phải làm là đợi ngày ông có cuộc họp với phụ huynh học sinh hay ban giám hiệu nhà trường, lúc đó nó mới tấn công. Mọi người sẽ nghĩ rằng lão Chapman này mất trí rồi.”

Lão Chapman trông như bị ma ám. Lão xem đồng hồ: “Tôi sẽ nộp tên Andalite này cho Visser Ba. Có thể… có thể tôi nói cho ông hiểu được.”

“Đi mau lên,” bà Chapman giục.

Lão Chapman nhấc chiếc lồng nhốt tôi lên. Lão lao qua cửa, dúi cả tôi vào khung cửa gỗ.

“Ba! Ba! Ba làm gì vậy?”

Đó là Melissa. Nhỏ đi qua phòng khách. Tôi đã không nhìn thấy nhỏ đi tới. Không biết nhỏ đã ở đâu? Tôi chỉ có thể cầu cho nhỏ đừng nghe thấy gì hết. Nếu nhỏ mà nghe thấy, thì nhỏ chẳng còn hi vọng nào nữa.

Lão Chapman vẫn bước đi. Lão đi vào màn đêm ẩm ướt.

“Ba! Ba đem con Fluffer đi theo hả?”

“Đó là Melissa,” tôi bảo anh Jake, “Nếu nhỏ không quay lại, chúng buộc lòng phải bắt nhỏ thôi!”

“Ba!” Bây giờ giọng Melissa đầy sợ hãi. Nhỏ chạy tới. Lão Chapman bước đi lẹ hơn. Ông Chapman thật đang hành động. Ông biết rằng nếu như con gái ông cứ cố xen vào chuyện này thì chỉ làm cho mọi sự hỏng thêm mà thôi.

“Fluffer!” Melissa gào lên.

Chỉ còn một hi vọng, “Tobias!” tôi ráng la lớn hết sức bằng giọng nói trong óc. “Tobias, bồ nghe thấy mình không?”

Có tiếng trả lời xa xăm nhưng đúng là tiếng Tobias: “Nghe, Rachel.”

“Con Fluffer thật! Chúng ta cần đến nó. Cần đến nó ngay bây giờ!”

“Rachel, có chuyện gì ngoài đó vậy?” anh Jake hỏi.

“Fluffer! Sao ba lại đem Fluffer đi? Dừng lại đi ba!”

CHƯƠNG 19

Chúng tôi ra khỏi cửa trước. Đi vào màn đêm. Melissa khóc thổn thức thật thương tâm. Anh Jake cứ đòi biết chuyện gì đang xảy ra. Còn lão Chapman thì ráng sức đi thật nhanh.

Melissa níu tay ba mình. Cái lồng lắc lư một cách điên cuồng.

“Ba ơi, ba không được đem Fluffer đi. Ba đừng đem nó đi! Ba đang làm cái gì vậy?”

Chiếc xe hơi. Tôi có thể thấy nó trên lối xe chạy trong sân nhà. Chúng tôi đã sắp ra tới đấy.

Đột nhiên tôi nghe một tiếng ngoao ngoao, rền rĩ, the thé, bắt đầu là tiếng xì xì rồi kết thúc bằng tiếng gào.

Giống như một viên đạn, nó đến, chạy băng qua bãi cỏ.

Con Fluffer thật.

Nó chạy như thể tất cả quái vật trên đời đang đuổi sau lưng.

Trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy cái gì làm con Fluffer sợ chết khiếp đến như vậy. Nhưng với cặp mắt mèo, tôi có thể nhìn rõ một cách hoàn hảo. Cách mặt đất khoảng một mét, giống như một cái bóng của tử thần, Tobias đang lao tới.

Chắc là con Fluffer đã nhận ra cái lồng của nó. Chắc nó cho là chỉ cần chui được vào trỏng thì nó sẽ được bảo vệ an toàn khỏi móng vuốt của con chim săn mồi đang đuổi theo mình.

Con Fluffer nhảy chồm về phía cái lồng. Nó bấu chặt lấy cái lồng và ráng sức cắm sâu những cái vuốt vào thành nhựa.

Trong một khoảnh khắc chết lặng, Fluffer McKitty trông thấy một thứ nó chưa từng chờ đợi. Fluffer nhìn thấy chính mình.

Cũng khá là kì quặc đối với tôi. Con mèo trong đầu tôi hoàn toàn bối rối. Con mèo mới này có mùi đúng hệt như mùi của nó. Điều này vô lý hết sức. Không có nghĩa gì hết. Phần người trong tôi thì nhận ra một vết cắt trên đầu con Fluffer. Tobias đã cho nó một nhát ra trò để khiến nó chạy đúng hướng.

“Fluffer đó hả?” Melissa thốt lên. “Nhưng…” Nhỏ ráng ghé mắt nhìn vào trong lồng.

Lão Chapman có vẻ bối rối. “Ba… ba không để ý thấy con.”

Melissa lui lại như thế nhỏ vừa bị một cái tát tai. “Nhưng ba ơi, con đã khóc quá trời mà.”

“Ba xin lỗi.” Lão Chapman nhún vai. Lão nhét cái lồng vào băng ghế sau.

Xe lăn bánh. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết Melissa chưa phải đã an toàn, nhưng ít ra nhỏ cũng được an toàn trong lúc này.

“Giỏi lắm, Tobias,” tôi nói. Nhưng tôi không nghĩ là cậu ấy nghe được lời mình. Và tôi không thể nhìn ra cửa sổ, nên không biết liệu Tobias, Macro hay Cassie có ở gần đó không.

“Anh Jake, anh vẫn còn ở đó hả?”

“Ờ. Em có thể dành một phút cho anh biết tin tức có được không? Cái kiếp bọ chét này chỉ để ẩn náu là tốt, chứ anh chẳng thể biết được chuyện gì đang xảy ra.”

“Em đang ở trong một cái lồng mèo. Lão Chapman ngồi ở ghế trước. Lão quan sát em qua gương chiếu hậu. Lão vẫn mang theo khẩu súng bắn tia Nghiệt. Em nghĩ có lẽ em gặp rắc rối to đấy.”

“Chưa thua đâu,” anh Jake an ủi.

“Anh Jake, chẳng còn nhiều thì giờ đâu. Đã mất ít ra là một tiếng rồi. Anh chắc đã biến hình trước em. Anh cần phải thoát ra và hoàn hình ngay.”

“Chúng ta vẫn còn thời gian mà,” Jake nói.

“Anh có đeo đồng hồ đấy hả, Jake?” tôi hỏi. “Em không tin vậy đâu. Anh là cái gì kia chứ? Chỉ to bằng hai dấu chấm trên trang sách. Anh không thể liều lĩnh để bị kẹt cứng trong thân hình một con bọ chét. Với lại, anh chẳng làm gì được đâu.”

Chúng tôi chưa chạy được xa lắm thì xe đã bắt đầu nảy tưng và kêu lạo xạo trên con đường xấu.

“Ngay lúc chúng ta ra ngoài, anh cần phải nhảy ra xa, nghe Jake.” Tôi nói. “Chỉ cần tự mình nhảy ra xa khỏi hơi ấm và mùi máu. Anh có thể làm được việc ấy mà.”

Chiếc xe đỗ xịch lại.

“Rachel, anh không thể bỏ em lại một mình đâu.”

Tôi biết là anh ấy ráng tỏ ra can đảm, nhưng anh ấy làm tôi phát khùng. “Anh Jake, chúng ta sa bẫy rồi. Lão ta có một khẩu súng bắn tia Nghiệt còn em thì đang ở trong một cái lồng. Visser Ba sắp tới bắt em. Em không thể hoàn hình vì như vậy chúng sẽ biết em là Người. Lão Chapman sẽ nhận ra em. Anh cho là bao lâu thì chúng sẽ phát hiện ra những đứa còn lại? Đó sẽ là sự kết liễu của cả bọn. Kết liễu các Animorph. Kết liễu mối hi vọng duy nhất chặn chúng lại. Nào, anh Jake, anh biết đó là sự thật mà.”

“Nhưng chúng ta đâu đã thua hẳn,” anh Jake nhắc lại một cách bướng bỉnh.

“Mối hi vọng duy nhất là em cứ ở yên trong lốt mèo thế này,” tôi nói. “Chúng có thể… anh biết đấy… nhưng ít ra chúng cũng sẽ không bao giờ phát hiện ra bọn anh. Bây giờ anh nhảy ra khỏi đầu em đi.”

Lão Chapman ra khỏi xe. Lão đi vòng lại để mở cửa sau xe.

“Đã đến lúc gặp ngài Visser rồi, tên Andalite kia. Ông ta sẽ được vui chơi thỏa thích với người.”

Lão Chapman nhấc tôi ra khỏi ghế. Tôi ngó qua những song lồng.

“Chúng ta đang ở công trường xây dựng.” tôi nói với anh Jake. “Bây giờ anh nhảy đi.”

“Anh không...”

Tôi không thể tranh luận với anh Jake được nữa. Bây giờ thì tôi sợ. Tôi sợ. Tôi có thể hình dung được Visser Ba sẽ làm gì mình.

“Xin lỗi anh Jake, nhưng giờ em là chủ,” tôi nói. Tôi vươn chân sau lên và bắt đầu gãi lia lịa theo đúng kiểu mèo.

“Cái gì… em đang làm cái gì vậy?”

“Em đang gãi. Em muốn hất anh ra.”

“Được rồi, được rồi,” anh Jake nói. “Ngưng lại đi. Ở đây giống như có động đất vậy. Được rồi, Rachel. Em nói đúng. Chúng ta đã thua keo này.”

Lão Chapman xách cái lồng đi vào công trường xây dựng. Tôi thấy mặt đất di chuyển bên dưới mình. Qua các song lồng tôi nhìn thấy các toà nhà bằng bê tông trộn xỉ xây dở dang. Tôi nhìn thấy cái nơi năm đứa tụi tôi đã co rúm vì sợ hãi khi Visser Ba biến hình thành một con quái vật và nuốt chửng ông hoàng Andalite.

Tiếng thét tuyệt vọng của ông hoàng Andalite dội lại trong tôi. Ổng đã thua đằng ổng. Bây giờ mình thua đằng mình.

Có lẽ không còn hi vọng nào nữa. Có lẽ chúng tôi là những kẻ ngu ngốc khi tìm cách chống lại bọn Yeerk.

“Ra khỏi đây đi, anh Jake,” tôi sốt ruột giục.

“Được rồi, Rachel. Anh đi đây. Nào… mạnh mẽ lên, Rachel.”

“Ờ, Jake. Anh cũng vậy nha.”

“Anh nhảy đây...”

Vài giây sau, lão Chapman đặt tôi xuống đất. Lão đợi bên cạnh chiếc lồng. Cả lão và tôi đều nhìn săm soi vào bóng tối.

Tôi quyết định kiểm tra để yên chí rằng anh Jake đã đi khỏi. “Anh Jake! Jake ơi!”

Không ai trả lời.

“Jake, hãy trả lời em. Em đã đổi ý. Em muốn anh ở lại với em.” Nếu như anh Jake nói dối tôi, thì bây giờ anh ấy sẽ trả lời. “Anh Jake ơi, em đã đổi ý. Em cần anh.”

Không có tiếng trả lời. Anh ấy đã đi thật rồi. Sự thật ấy khiến tôi thỏa mãn một cách miễn cưỡng. Nếu anh Jake và những bạn khác sống sót, thì vẫn còn hi vọng.

Nhưng cái cảm giác đơn độc thật là đáng sợ.

Thế rồi tôi nghe thấy tiếng vật gì to lớn chuyển động rất nhanh trong không trung. Tôi ịn đầu vào cửa lồng và nhìn lên. Ba chiếc phi thuyền đang hạ xuống công trường xây dựng.

Hai trong số đó nhỏ hơn, chỉ cỡ xe cắm trại hay lớn hơn chút đỉnh. Trông chúng giống một loại côn trùng có mũ. Chúng có hình dáng như những con bọ cánh cứng, hai bên có hai mũi giáo dài lởm chởm răng cưa chĩa ra đằng trước. Ông hoàng Andalite đã gọi nó là chiếc đấu cơ Con Rệp.

Phi thuyền thứ ba lớn hơn nhiều, có hình dáng một chiếc rìu chiến gồ ghề. Nó có màu đen kịt hắc ám, sắc nhọn, và đầy vẻ chết chóc. Lúc nó chầm chậm hạ xuống phía chúng tôi, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên.

Không phải con mèo sợ mà là tôi-con người sợ. Con mèo không biết phi thuyền kia là cái gì. Nhưng tôi biết. Trước đây tôi đã trông thấy nó. Ông hoàng Andalite đã gọi nó là tàu Lưỡi Rìu (vâng, đúng là lưỡi Rìu chứ không phải Lưỡi Dao như anh Jake đã có lần miêu tả).

Đó là con tàu riêng của Visser Ba. Và sự khủng khiếp dường như từ nó tuôn ra. Tôi có thể ngửi thấy mùi mồ hôi lạnh trên người lão Chapman.

Hình như tôi cảm thấy vui mừng khi thấy lão cũng sợ hãi. Có lẽ Visser Ba sẽ biến thành Vanarx và mút tên Yeerk Mượn xác Chapman khỏi cái đầu của ông Chapman. Có lẽ ông Chapman thật sẽ được trải qua vài giây tự do trước khi bị giết. Có lẽ tên Yeerk Mượn xác Chapman sẽ phải đau đớn trước khi Visser Ba kết liễu nó.

Có lẽ.

Nỗi sợ giống như con sâu bên trong bạn. Nó ngấu nghiến bạn. Nó nhai ruột gan bạn. Nó đào lỗ trong tim bạn. Nó làm cho bạn cảm thấy rỗng ra. Trống rỗng. Đơn độc.

Nỗi sợ.

Con tàu Lưỡi Rìu đậu xuống giữa hai toà nhà xây dở dang. Hai chiến đấu cơ Con Rệp đậu ở hai bên nó. Trông chúng thật lạ lùng giữa những chiếc xe ủi đất và những chiếc máy san nền sơn màu vàng trên công trường xây dựng.

Những chiếc xe ủi trông như các món đồ chơi. Những phi thuyền ngoài hành tinh trông như những vũ khí tử thần.

Tôi sợ. Tôi cố mượn của con mèo lòng can đảm, sự lãnh đạm. Nhưng rồi cái cửa của con tàu Lưỡi Rìu mở ra. Tôi không còn chút can đảm nào.

Chỉ có sự sợ hãi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx