sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 27) - Chương 01 - 02

LÁ BÀI ĐIÊN

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Rachel.

Tôi cao. Tóc vàng. Và tôi đang đứng trên cầu thăng bằng, cố gắng gom đủ can đảm để thực hiện một cú lộn người về phía trước.

Cố gắng cho ra vẻ là bình thường.

Dù bạn có nghĩ vậy, hẳn bạn sẽ suy ngẫm xem với một cô gái đang nhào lộn trên tấm ván hẹp chênh vênh bằng gỗ thì bình thường là cái quái gì phải không?

Chả là cái gì sất cả, đúng vậy đó. Thôi, bỏ qua vụ lộn người về trước đó đi.

Hây, liều lĩnh trong chiến đấu giúp tôi sống sót. Liều lĩnh trong thể dục dụng cụ chỉ tổ gãy xương.

Và để tiếp tục chiến đấu, tôi phải đảm bảo mình còn nguyên vẹn. Chuyện sống còn luôn được đặt lên hàng đầu mà. Nên bạn biết đó, tôi không thể nói ra họ của tôi hay nơi tôi sống. Những thông tin đó có thể làm tôi và các bạn của tôi tiêu đời.

Không phải tụi tôi đầu hàng mà không chiến đấu. Tất nhiên. Nhưng vẫn…

Tụi tôi là năm đứa trẻ và một người Andalite là những kẻ, mà như tôi hiểu, phải bám vào ba điều quan trọng mà mình có, để còn có thể tiếp tục chiến đấu và toàn mạng.

Đó là, khả năng biến hình nhờ thâu nạp ADN thú vật. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Là sự ẩn danh. Không ai biết tụi tôi là ai.

Và là lợi thế chủ nhà.

Cho tới nay, những điều đó đủ để giúp tụi tôi sống sót và thực sự chọc phát điên bọn Yeerks, lũ kí sinh đến xâm lược Trái Đất.

Nếu bọn Yeerks có một danh sách “Truy nã đặc biệt,” thì tụi tôi sẽ nằm ở vị trí đầu tiên. Chúng rất muốn bắt tụi tôi. Có thể chúng sẽ giết tụi tôi. Có thể chúng sẽ làm cái việc mà chúng đã làm với rất nhiều người: trườn vào trong đầu và kiểm soát bộ não của tụi tôi. Biến tụi tôi thành những kẻ Bị-mượn-xác.

Một kẻ Bị-mượn-xác là người đã bị một tên Yeerks bắt làm nô dịch. Họ ở khắp mọi nơi. Họ là những người bạn quen biết, là những người bạn tin tưởng.

Thầy hiệu phó của tụi tôi, thầy Chapman nè.

Anh họ tôi - Tom - nè.

Rồi là các thầy cô, nữ bình luận viên trên tivi, cảnh sát, người giao hàng của FedEx, bồi bàn, sinh viên, công nhân xây dựng.

Tất thảy họ đều đi đứng như thể họ hoàn toàn bình thường. Họ thuyết phục bạn bè và gia đình mình gia nhập nhóm Chia Sẻ - tổ chức trá hình của lũ Yeerks.

Và một khi đã là thành viên của nhóm, bạn thường chỉ có một con đường để đi ra.

Ấy là bạn phải trở thành một kẻ Bị-mượn-xác.

Bạn vẫn đi lại và nói chuyện như vậy. Bạn vẫn có những kí ức như vậy. Bạn vẫn nhai kẹo cao su trong lớp và vẫn lén đổ rau bắp cải đi khi bạn nghĩ rằng mẹ bạn không nhìn thấy.

Chỉ có điều, không có bất cứ hành động nào kể trên là do bạn thực hiện cả. Con người thực của bạn đang bị nhốt chặt ở bên trong cái đầu của bạn, bất lực, đang hướng về phía con sên Yeerk đã chiếm bạn làm vật chủ mà gào, mà thét lên trong câm lặng.

Trở thành một kẻ Bị-mượn-xác, bạn sẽ không còn ý chí của chính mình.

Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ ý chí tự do của mình đâu.

Đó là lí do tụi tôi chiến đấu. Và thành thực mà nói, tôi thích một trận chiến ra trò. Chất adrenaline dâng lên trong mỗi trận chiến. Sự gấp gáp. Sự thách thức.

Và giờ đây, một khi tôi đã thừa nhận tôi khoái đánh nhau, tôi sẽ thừa nhận thêm một điều khác nữa: Dạo này, tôi thấy sợ khi nhận ra rằng mình thích điều đó. Rằng tôi háo hức chờ mong nó rất nhiều.

Ba tôi nghĩ rằng tôi mạnh mẽ như bất kì đứa con trai nào. Jake, anh họ tôi, nói khả năng đặc biệt của tôi là đá đít những kẻ phiền toái. Marco gọi tôi là Xena, Công chúa Chiến binh, và giễu cợt rằng tôi luôn là người đầu tiên muốn chiến đấu.

Cậu ấy đúng. Tôi luôn ở phía trước và ở trung tâm. Dẫn đầu hàng ngũ. “Tới luôn đi!” tôi đã nói thế, bao nhiêu lần tôi không thể đếm được.

Và tôi sợ rằng nếu tôi tiếp tục thả mình theo sự hưng phấn đó, thì sớm hay muộn tôi cũng sẽ quên luôn chuyện làm những việc khác, quên luôn chuyện làm những việc tôi từng thích làm.

Tôi đã từng yêu thể dục dụng cụ. Chính xác mà nói thì hổng phải môn cầu thăng bằng. Tôi đang nói về cảm giác mạnh mẽ khi tập xà kép, và khi cuộn người nhảy trên đó thì như thể tôi đang bay vậy.

Giờ thì cảm giác đó không còn nữa, dĩ nhiên rồi. Tôi hổng còn cảm giác đó từ khi trở thành một Người-hóa-thú. Sự thích thú khi nhảy qua xà còn lâu mới bằng được cảm giác bay vút lên cao trong lốt đại bàng đầu bạc, hay bay vèo vèo trong lốt ruồi. Và những bắp thịt của con người thì thật là thảm hại sau khi đã trải nghiệm dáng vẻ uyển chuyển êm ru của loài mèo. Hoặc trở thành một con gấu xám, chà, giờ thì chúng ta đang nói tới sức mạnh thực sự đó nghen.

Tôi không thể ngăn bản thân mình lại. Cứ như thể là tôi bị nghiện hay gì đó vậy. Nghiện sự nguy hiểm. Nghiện việc đánh bại lũ xâm lược Yeerk.

Và tôi nghiện, ít nhất là trong những giấc mơ, dẫm bẹp tên Visser Ba trên vỉa hè như dẫm một con sên to quá khổ, mà quả thiệt, hắn đúng là một con sên to đùng.

Thấy chưa? Tôi đã bảo bạn rằng tôi bắt đầu thấy sợ chính mình.

Visser Ba là quỷ dữ. Tàn bạo. Nhẫn tâm. Độc ác. Hắn là tên Yeerk duy nhất có quyền năng biến hình, là kẻ Mượn-xác-Andalite duy nhất. Hắn phụ trách việc xâm lược Trái Đất, và hắn làm công việc của mình một cách hết sức nghiêm túc.

Tôi cũng vậy.

“Hây, Rachel!”

Tôi giật mình ngẩng lên, bừng tỉnh khỏi cơn suy tư. Phòng thể dục vẫn rộn rã tiếng bọn nhóc nói cười rôm rả. Những bóng người đang uốn dẻo, chạy trên thảm, lơ lửng trên xà lệch hay vòng treo. Một anh chàng tên T.T. đang mỉm cười băng qua thảm tập, tiến lại gần tôi. Hổng phải là một tay xấu xí đâu nha. Hổng chút nào.

Tôi không cười đáp lại. Tôi đáng lẽ đang làm rất tốt, rồi thì anh ta la lên, vậy là tôi mất thăng bằng, thân mình tôi lắc lư dữ dội. Cánh tay tôi bắt đầu quay chấp chới, đôi bàn chân ríu vào nhau trên cây cầu hẹp, run rẩy, chuệch choạc...

Tôi sắp ngã.

“Đừng lo!” Anh chàng hét và chạy ù lại. “Để tôi đỡ cho.”

Xời, tôi đâu có cần. Tôi cố xoay người và phóng mình lên.

Vụng về quá.

Cú nhảy làm tôi nghiêng ngả và đổ sang bên hông cầu thăng bằng. Tôi rơi cái bịch xuống thảm. Ui da! Lòng bàn tay tôi tê điếng. Cả hông tôi cũng nhoi nhói.

“Bạn không sao chứ?” Anh chàng chìa tay ra.

“Ừm...” Tôi lờ đi, lồm cồm đứng dậy.

Mặt tôi nóng ran. Tôi không thích bị coi bộ ngu ngốc. Ấy thế mà giờ lại ngố vậy đây, và tất cả là lỗi của anh ta.

Tôi nhìn anh ta, bực bội. Sẵn sàng đuổi cổ hắn đi.

Và tôi dừng lại.

Rõ ràng là, anh ta hổng phải là hổng dễ thương.

Anh ta cao hơn tôi. Mắt xanh, giống tôi. Có lúm đồng tiền, cái này thì hổng giống tôi.

“Ồ, tôi nghĩ bạn ngã là vì tôi…” Anh chàng cười lởi xởi. “Tôi muốn mời bạn đi xem phim hay làm gì đó để chuộc lỗi được không?”

“Cái gì?” Tôi nạt.

Anh chàng tựa vào cầu thăng bằng, nghênh ngang và thư thái. “Tôi đang tự hỏi không biết bạn có thích đi xem phim hay đi đâu đó với tôi không...”

Tôi nhìn hắn. Hắn không chỉ nói có vậy. Hắn dám tuyên bố xanh rờn rằng: tôi ngã là do bối rối khi thấy hắn. Điều đó khiến tôi khó chịu quá hà.

Nhưng… hắn ta đẹp trai. Hơn nữa… lại là người.

Này nhé, nếu T.T. và tôi đi xem một bộ phim dài 90 phút, thì sau đó tụi tôi vẫn có thể đi ăn pizza tiếp. Hoặc McDonald’s. Hoặc bất cứ thứ gì.

Anh ta chẳng cần phải hoàn hình thành diều hâu đuôi đỏ trước khi chấm dứt hạn định hai tiếng đồng hồ.

Đi chơi với T.T. sẽ hoàn toàn bình thường. Có lẽ sẽ vui vẻ chứ không phải căng thẳng hay sợ hãi.

“Sao?” Hắn gặng.

“Có mà mơ!” Tôi nói cộc cằn, đoạn quay đầu đi qua thảm tập tới phòng thay đồ. Hắn chẳng thèm ngăn tôi lại.

Tôi mở cánh cửa một cách thô bạo.

RẦM! Nó đập vào bức tường xi măng.

Phòng thay đồ trống trơn. Tiếng ồn dội lại.

Tốt. Ngay bây giờ tôi hổng có tâm trí nào để giao đãi với bất kì ai. Tôi hổng thích cái cảm xúc hiện có của mình. Tôi hổng ưa cái kiểu phản ứng của chính mình. Tôi không thích cái khoảnh khắc của sự do dự, khoảnh khắc khi tôi cân nhắc sự thật rằng mình là cô gái duy nhất trong trường có… cứ cho là “bạn trai” đi,… tôi phải nói thế nào nhỉ… là một chú chim.

Tôi thấy sự giận dữ sôi lên bên trong mình. Giận T.T. Giận Tobias. Giận chính mình. Tại sao tôi lại do dự kia chứ?

“Xìii, tao không biết, Rachel,” tôi lầm bầm trong hơi thở nén lại. “Chắc tại T.T. không có mỏ. Chắc vậy.”

Tôi kéo mạnh chiếc quần jeans, kéo kín dây kéo chiếc áo khoác mặc ngoài bộ đồ tập. Nhét chân vào đôi vớ và rồi vào đôi giày chạy.

Tại sao tôi không nói Đồng ý?

Câu trả lời quá dễ. Bởi vì tôi có đủ loại tính cách, một vài cá tính hổng phải là tốt đẹp gì cho lắm, nhưng tôi hổng phải là loại người bất trung. Tôi hổng phản bội người khác. Đặc biệt là với Tobias.

Chưa kể, những hình ảnh trong tâm trí tôi không hề mất đi. Đặc biệt là hình ảnh về một đôi mắt sẽ nhìn vào mắt tôi, mà không phải là kiểu nhìn trừng trừng giận dữ của loài chim săn mồi.

Tôi đang hẹn hò… nếu bạn có thể dùng từ đó… với một anh chàng mà phần lớn thời gian cưỡi trên những luồng khí nóng, nói chuyện bằng cách truyền ý nghĩ và ăn thịt những loài thú nhỏ.

Một anh chàng có lông vũ. Có móng vuốt. Có một cái mỏ dữ tợn và khoằm khoằm.

Thỉnh thoảng trong vòng hai giờ, con diều hâu biến thành cậu nhóc với mái tóc vàng bù xù và cặp mắt buồn, dịu dàng, ẩn chứa niềm hi vọng.

Cậu ấy là bạn tôi - một chiến binh, là đồng đội của tôi.

Tụi tôi cùng nhau bay lượn, cùng nhau chiến đấu chống bọn Yeerk.

Tụi tôi là những nhóc tì không bình thường.

Tôi bỗng bật cười và vài cô nàng ngó tôi chằm chằm. Đúng, không bình thường sẽ luôn luôn là lối nói nhẹ đi rất nhiều.

Tôi ra ngoài, ngóng lên trời theo thói quen, cố tìm bóng dáng quen thuộc nổi bật trên nền trời xanh, cố tìm chùm đuôi đỏ...

Nhưng Tobias không có ở đây, và tôi thất vọng. Dào, chắc cậu ta lại đang bận ăn một con thỏ con hay cái gì đó đại loại thế... Cách cư xử bình thường của diều hâu đuôi đỏ.

Có lẽ bình thường cũng có nhiều kiểu.

Và có lẽ tốt nhất tôi cứ nên tìm cách để sống chung với điều đó. Tìm cách để thực sự thưởng thức một thứ gì khác ngoài chuyện đánh đấm.

Thể dục dụng cụ đã hổng xi-nhê gì. Hổng phải hôm nay.

Nhưng có lẽ mua sắm thì được.

Tôi hướng về khu thương xá.

Hiếm có trục trặc cảm xúc nào mà không thể giải quyết được bằng cách đi mua sắm trong tiệm Navy Xưa và cửa hàng Tốc Hành.

Tôi đi chầm chậm và cảm nhận sự khuây khỏa quen thuộc, lẫn với sự dễ chịu khi bước vào nơi có máy điều hòa nhiệt độ.

Aaa.

Đèn màu. Âm nhạc. Mọi người nói chuyện. Cười đùa. Tất cả hợp nhất với cùng một mục đích.

Mua sắm.

Tôi hướng tới tiệm Giới Hạn. Đi thẳng vào trỏng và lướt một vòng qua các giá trưng hàng. Chẳng có gì đẹp cả. Không sao. Tới tiệm khác.

Vừa ào ra khỏi Giới Hạn tôi suýt nữa thì đâm bổ vào Cassie. “Cassie! Bồ làm gì ở đây vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi. “Tại sao bồ hổng nói với mình là bồ đi mua sắm?”

“Bồ muốn mình trả lời câu hỏi nào trước?” Cassie hỏi, bật cười và kẹp chiếc túi vào nách.

“Câu nào cũng được. Cả hai đi,” tôi nói, chụp lấy chiếc túi và kéo nó ra. “Ồ, cửa hàng Chăm sóc Cơ thể. Tuyệt. Bồ mua gì vậy?”

“Sữa tắm, làm quà sinh nhật cho mẹ mình,” nhỏ nói. “Nè, Rachel?”

“Gì hả?” Tôi vội vã nhóng theo hướng nhỏ đang nhìn.

Erek-người Chee, đang đứng ngay trước tiệm Lỗ Hổng.

“Thì Erek đi mua đồ,” tôi nhún vai và nói. “Mà thế thì sao nào? Vấn đề là ảnh sẽ tìm được cái gì ở cái cửa hàng Chín Tây đó kìa… Một đôi dép râu xinh xắn chăng?”

“Nhìn kìa!” Cassie thì thào. “Lại nữa kìa!”

Erek lay động. Hình chiếu người của ảnh mờ đi. Nhạt dần. Trong khoảnh khắc, Erek-người Chee thật hiện ra. Một người máy.

CHƯƠNG 2

“Oa! Tệ quá!” Tôi thốt lên.

“Tụi mình làm gì bây giờ?” Cassie nói khi hình chiếu phủ bên ngoài Erek lại mờ nữa. “Tụi mình không thể để... ”

“Suỵt! Coi chừng tai vách mạch rừng!” Tôi cảnh báo. Nhỏ im bặt.

Erek là một người máy. Một trong những người máy không bạo lực được chế tạo ra bởi người Pemalite - một giống loài hòa hiếu - giống loài đã bị diệt vong bởi bọn Howler.

Erek là một điệp viên chống lại bọn Yeerk, ảnh cũng là một người bạn.

“Rachel, tụi mình cần phải làm điều gì đó...” Cassie thì thào.

“Ừ. Đi nào.”

Hình chiếu người của Erek lại mờ đủ để lòi ra những dĩa thép và ngà voi xếp chặt vào nhau.

“Tụi mình phải tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên nha,” Cassie nhắc nhở.

Đúng.

Tôi và Cassie lượn lắt léo qua đám đông, tiến lại gần Erek để che chắn ảnh khỏi những con mắt vô tình.

“Chào, Erek,” tôi nói. “Có chuyện gì vậy? Ngoài chuyện trông anh giống hệt chiếc tivi trong cơn sấm sét ấy.”

Ảnh nhìn tôi. Và trông ảnh thật sự sợ hãi.

“Erek, anh phải ra khỏi đây ngay. Có gì đó không ổn với hình chiếu của anh rồi.”

Erek nhìn tôi, có vẻ hốt hoảng. “Tôi biết,” ảnh mấp máy miệng. “Hình như không thể nối kết được. Tôi đã thử mọi...”

“Chuyện đó nói sau. Nào, ra khỏi đây lẹ lên.” Tôi nói và chộp lấy cánh tay Erek. Hình chiếu người của ảnh chợt tan biến. Ngón tay tôi chạm vào sắt lạnh ngắt.

“Tụi mình đi đâu đây?” Cassie hỏi.

“Các bạn làm sao để giấu được tôi?” Ảnh đang kéo lê đôi chân, hầu như không thể bước đi. Như một đứa trẻ lớn xác, quá khổ đang tập những bước đi đầu tiên ấy.

“Vào đây nè,” tôi nói và nhảy xổ vào cửa hàng gần đấy, nơi duy nhất một người máy không bị chỏi ra khi hình chiếu của ảnh bị mất.

Đó là cửa hàng quà lưu niệm Spencer.

Một ngôi nhà đầy những vật kì diệu. Mặt nạ. Poster của phim Hồ Sơ X. Những người lạ trong những quả cầu tuyết. Những người lạ nhan nhản khắp nơi.

Hình chiếu của Erek lại mờ đi. Run rẩy.

“Nhanh lên, tới góc phòng đầu kia.” Tôi hất đầu về phía cuối cửa hàng, cách xa quầy thâu ngân. “Tới chỗ dãy đèn lấp lóe, để có ai lỡ thấy thì họ sẽ nghĩ hình chiếu ba chiều của ảnh gây ảo giác cho mắt hay đại loại thế.”

“Ý hay đấy,” Cassie trầm trồ “Mình đã không nghĩ ra Spencer.”

“Kiến thức khu thương xá mà,” tôi tự đắc. “Lên đại học mình sẽ học chuyên về ngành này.”

Erek đã ngừng bước. Ảnh không di chuyển. Cứng đờ. Những tấm thép và dĩa ngà voi lóe sáng.

“Xin lỗi,” Erek áy náy nói và cố nhấc chân lên.

Thiệt là kì quái. Quan sát ảnh lúc này, cứ như tôi đang mang một cặp kính X-quang ấy, có thể nhìn thấy cả những chiếc xương của ảnh dưới lớp da.

“Đi nào,” tôi hạ giọng.

Ảnh nhúc nhích cẳng chân. Chậm rì.

“Erek, làm ơn mà,” Cassie thì thào. “Anh phải lẹ lên chứ!”

“Ồ, vậy sao?” Ảnh nói, bước một bước chậm ngắc nữa. “Các bạn biết không, tính nghiêm trọng của tình huống này đã hoàn toàn trốn thoát khỏi tôi rồi.”

“Anh không thể bước đi, mà vẫn có thể châm biếm được sao?” Cassie hỏi gặng.

Rồi Erek sựng lại cứng ngắc.

Tụi tôi nhìn nhau. Tôi vội khoác một tay ảnh, Cassie níu tay kia. Chả hiểu sao, tụi tôi lại có thể lôi giật ảnh đi được giữa các quầy hàng, mà không để ai chú ý. Việc đó chẳng dễ chút nào với khối kim loại nặng hơn năm chục kí là Erek. Hai đứa tôi nhét ảnh vào giữa tấm poster phim Chiến tranh giữa các vì sao và một phiên bản người vũ trụ trong phim Người lạ.

Tụi tôi lùi lại. Erek thấp thoáng ẩn hiện giữa dãy đèn nhấp nháy liên tục.

Erek. Người máy. Erek. Người máy.

Người máy.

Người máy.

“Ôi trời,” Tôi lẩm bẩm, liếc nhìn Cassie.

“Giờ sao đây?” nhỏ hỏi.

Tôi hổng có ý tưởng gì.

“Oa, quái chưa!” Một thằng nhóc tì mặc áo sơ mi hiệu Mansonreo lên thán phục và nhìn chằm chặp vào Erek. “Hổng biết cái này giá bao nhiêu ta?” Cậu bé sấn lại gần hơn, săm soi lần tìm bảng giá.

“Ờ ờ…” Cassie ráng tỏ ra hữu ích.

“Để chị đi hỏi cho,” tôi bảo. “Tụi chị cũng muốn biết giá người máy này. Siêu dễ sợ.” Tôi quay đi, ra hiệu cho Cassie ở lại canh chừng Erek tội nghiệp.

Tôi phải làm gì đó để qua mặt những người đi mua sắm, và phải thật nhanh. Hên ghê, tôi biết cách phải làm gì. Tôi giật phắt một tấm bảng giá của con gián tạo gió và quay trở lại với một cây viết hình con giun đất bằng cao su.

Con gián giá năm đô la. Tôi gạch bỏ cái giá này, lật ngược tấm bảng và đề vội “$5,000.”

Chú nhóc mặc áo Manson dè bỉu. “Năm ngàn đô cho một đống sắt không thể nói, không thể đi này sao! Điên rồi!” Chú nhóc bỏ đi một nước. Nhưng chắc chắn sẽ có những người khác tới. Không chừng anh bán hàng trẻ tuổi đang nói điện thoại kia đã để ý rồi cũng nên…

Khi chú nhóc đã đi, Erek nói, “Thật ra, giá trị của tôi tính xấp xỉ theo giá trị đồng Đôla hiện tại phải là hàng tỉ.”

“Nghe nè, bồ ở đây và canh chừng ảnh, nha.” Tôi thì thầm với Cassie. “Mình sẽ trở lại liền. Và Erek nè, đừng lo, anh bạn, tụi tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây.”

“Canh chừng ảnh?” Cassie hỏi. “Bồ nói gì? Canh chừng ảnh? Chờ đã.” Nhỏ chụp lấy cánh tay tôi. “Bồ sẽ gọi Jake, phải không?”

“Bồ nghĩ mình nên làm thế ư?” Tôi nói, hơi choáng một chút vì bị kéo giật lại. “Mình đã nghĩ đến việc kêu món pizza, nhưng mình cho là giờ thì đành kêu Jake vậy.”

Cassie nhìn tôi cáu kỉnh. “Cảm ơn bồ. Rất hài hước. Còn đây là một câu hỏi khôi hài cho bồ nè: Mình phải làm gì nếu có một kẻ Mượn-xác nhìn thấy Erek và nhận ra ảnh?”

Điều đó làm tôi tỉnh hẳn khỏi cơn choáng váng.

“Tự bảo vệ bản thân bồ trước,” tôi nói. Tôi bắt gặp cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của Erek. “Bồ là số một, Cassie. Cố gắng chạy thoát thân. Bỏ Erek lại.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx