sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 30) - Chương 11 - 12 - 13 - 14

CHƯƠNG 11

“Giết hắn ngay bây giờ,” Ax nói bằng giọng truyền cho tất cả mọi người cùng nghe.

Nhưng ngay sau đó, Ax nói thêm với tụi tôi bằng giọng truyền riêng, “Tôi nói thế dĩ nhiên là chỉ để gây hiệu ứng thôi. Nhưng thế cũng đủ để tên Yeerk khiếp sợ rồi.”

Tôi siết chặt tay. Tôi muốn hắn cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay tôi. Tôi cố kìm nén để không bật khóc, “Con xin lỗi, Mẹ ơi!”

“Dừng lại!” tên Visser thét lên. “Xin đừng giết ta!”

Tôi nới lỏng hai cánh tay hộ pháp của mình. Cơ thể mẹ tôi sụp xuống. Tôi có thể nghe thấy hơi thở nặng nhọc của bà, trông thấy hai cái xương đòn gánh trên vai bà xuyên qua lớp vải lụa mỏng chiếc áo choàng bà mặc.

“Tại sao tụi ta lại không nên giết mi cơ chứ?” Ax chế nhạo. “Bọn Yeerk các ngươi đã giết anh trai ta, anh Elfangor.”

“Em trai của Elfangor! Ta đã ngờ rằng một vài tên trong gia đình bẩn thỉu và hèn nhát của hắn vẫn còn sống mà! Nhưng Visser Ba mới là kẻ kết thúc cuộc sống quái ác của anh trai mi. Hắn mới là kẻ mi muốn giết. Và cả ta nữa. Ta cũng muốn hắn chết hệt như ngươi vậy. Không phải vì thế mà ta sẽ không tự hào tuyên bố Elfangor là nạn nhân của riêng ta.”

“Tui chuẩn bị buông tay để bà ta đi đó nghen,” tôi nói. Tôi không thể giữ cơ thể mẹ tôi trong tay lâu hơn nữa. Tôi đang ở giữa hai cảm giác: một cái ôm đầy yêu thương và một cái siết cổ đầy giận dữ.

“Hắn có thể còn giấu vũ khí ở đâu đó,” Ax nói riêng.

“Này, tui không khám xét mẹ tui đâu à nha.”

“Bả không mang theo cái gì hết cả,” Tobias nói. “Mình thấy rõ mà.”

Tôi để hắn đi. Hắn sửa sang lại những lọn tóc giả màu vàng cho thẳng thớm và hít vài hơi thở sâu. Tôi làm rớt mái tóc giả của hắn ra khỏi đầu bằng một cái quơ tay đột ngột ra phía sau. Tôi không biết tại sao.

Tên Visser… mẹ tôi… bắn sang tôi một tia nhìn vẻ thích thú lạnh lùng. “Một chiến binh Andalite dịu dàng,” hắn nhạo báng.

“Ngươi còn sống. Vậy thì im lặng đi,” tôi ngắt lời hắn.

“Ta cũng sẽ chẳng sống được bao lăm nữa,” hắn đột nhiên nói vẻ chán nản. “Tên Visser Ba đã buộc ta tội mưu phản. Bây giờ, ngay khi nghe mấy tên Hork-Bajir của hắn báo cáo, hắn sẽ có chứng cứ để đưa ra cho Hội đồng Thập Tam Trụ. Họ sẽ ban hành một lệnh giết ta trong nháy mắt.”

Tobias lượn lờ bên trên tấm hình chụp mà tụi tôi đang ngó thấy lúc trước. “Ngươi đang chuẩn bị kế hoạch gì thế?”

Tên Visser cười phá lên. “Có phải tụi bay muốn biết tường tận mọi thứ phải không?”

“Phải,” Ax nói. “Và ngươi sẽ nói cho tụi ta biết. Nếu không ngươi sẽ chết.”

“Ta đã sẵn sàng chờ chết rồi.”

“Kế hoạch của ngươi chắc hẳn là để làm mất thể diện của Visser Ba,” Ax nói. “Tụi ta có thể giúp ngươi. Nếu điều đó khiến Visser Ba nhận được trát trừng phạt, cái đầu của ngươi sẽ được an toàn hơn.”

Cặp mắt tối màu của hắn lấp lánh. “Tụi bay giúp ta trừ khử tên Visser Ba, rồi sẽ hủy diệt ta. Đó là kế hoạch phải không?”

“Phải,” tôi nói chẳng cần ý tứ.

Hắn cười nhạo. “Đúng thế. Tụi bay đang cho ta một ân huệ bằng cách không khiến ta trở thành một tên ngốc chứ gì.”

“Và nếu ngươi có cơ hội, ngươi sẽ tiêu diệt Visser Ba, và tiếp theo là giết tụi ta,” tôi nói.

Hắn ngả người, dí sát mặt hắn vào mặt tôi. “Đúng, ta sẽ làm thế.”

“Nào, tên Yeerk kia,” Ax nói, “ngươi sẽ kể cho tụi ta toàn bộ câu chuyện của ngươi. Ta khuyên ngươi nên bắt đầu nhanh nhanh lên. Đội quân của Visser Ba quay lại đến nơi bây giờ.”

Tôi ngó thấy mẹ tôi đứng thẳng người lên. Giọng nói của bà đều đều, không cảm xúc.

“Ta đã quay trở lại Trái Đất để xây dựng một tổ hợp dưới nước. Tổ hợp này sẽ cung cấp cho tụi ta một cơ thể vật chủ hữu dụng giúp tụi ta xâm lăng thế giới loài Leeran. Nhưng, tụi Andalite chúng bay biết rồi đó, tổ hợp này đã bị phá hủy. Ta bị thất sủng, bị giáng chức xuống hàng phó Visser. Nhưng tên Visser Ba lại tô vẽ nguyên nhân sự thất bại của ta. Hắn nói với mọi người rằng ta là một kẻ phản bội. Hội đồng Thập Tam Trụ tin hắn và ban hành trát trừng phạt. Ta phải trốn chui trốn nhủi từ đó đến giờ.”

“Song, ngươi đang ở đây, trên Trái Đất. Có vẻ như là chỉ có một mình,” Ax nói. “Chắn chắn là có một con tàu đang ở trên quỹ đạo. Và có thể có một chiến đấu cơ Con Rệp đang được giấu đâu đó trên hành tinh này. Chắn chắn là ngươi có nhiều hơn một cái thiết bị sản xuất tia Kandrona trên tàu.”

Tên Visser gục gặc cái đầu, “Ta không dẫn mi đến chỗ con tàu của ta đâu, tên Andalite kia.”

Trước khi tôi nhận thức được tôi đang làm gì, trước khi tôi có thời gian suy nghĩ, tôi đã chụp lấy thiết bị đựng Kandrona xách tay và quăng mạnh xuống sàn nhà.

“Hãy nói với hắn rằng hết thời gian rồi đi Ax,” tôi nói.

“Một hành động rất khôn ngoan,” tên Visser nói. “Rút ngắn thời gian của ta lại. Khiến ta tuyệt vọng. Nhưng không hù được ta đâu.”

“Để coi,” tôi lẩm bẩm.

“Kế hoạch của ngươi là gì, tên Yeerk kia?” Ax hối thúc. “Những thông tin nào ngươi có được về Visser Ba có thể giúp ngươi chuộc lại tội lỗi của ngươi trước mắt Hội đồng Thập Tam Trụ?”

Visser Một thả lỏng cơ thể người của mẹ tôi tựa vào bảng điều khiển dò tìm kẻ tình nghi bị bắn nát. Trong thoáng chốc, nom bà vô hại như một cô giáo dạy lớp Ba đang kể cho học trò nghe những câu chuyện về thời niên thiếu của Abe Lincoln.

“Những người Hork-Bajir tự do,” hắn nói một cách đơn giản. “Visser Ba đã để cho người Hork-Bajir chạy trốn và để chúng khởi đầu tạo dựng một thế giới của chúng ngay dưới mũi hắn.”

“Nhưng chính bọn Yeerk tụi bay đã bắt toàn bộ dân chúng người Hork-Bajir làm nô lệ,” Ax đáp lời. “Không còn bất cứ người Hork-Bajir tự do nào còn sót lại trên dải ngân hà, chứ đừng nói gì đến trên Trái Đất này,”

“Đừng có chơi trò giả ngốc với ta,” tên Visser nói. “Đó là một điều khiến tụi ta ngưỡng mộ người Andalite tụi bay - trí thông minh.”

“Ở đâu ra mà ngươi có được thông tin này?” Ax thắc mắc.

“Đó là chuyện của ta.” Visser Một nhún vai. “Có cả tỉ cách tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra ở dưới lòng đất nếu mi có cái đầu sắc bén, thứ mà tên Visser Ba chắc chắn là không có. Nói cho ta biết, tên Andalite kia,” tên Visser nói tiếp. “Sao mà anh trai mi, một Elfangor vĩ đại, lại chịu thua một tên Yeerk bất tài và dở người như Visser Ba nhỉ?”

“Ta cũng có thể hỏi ngươi đúng câu hỏi đó,” Ax bình tĩnh đáp trả.

“Ta biết tầm quan trọng của việc trả thù trong văn hóa của người Andalite,” Visser Một nói. “Visser Ba giết anh trai mi. Mi buộc phải giết hắn vì danh dự. Ta có thể giúp mi chuyện đó.”

“Với một cái giá,” Ax nói.

“Với một cái giá,” Visser Một gật đầu.

“Giá gì?” Tôi hỏi.

“Khu định cư của bọn Hork-Bajir tự do. Nộp cho ta mấy tên Hork-Bajir tự do đó, ta sẽ trao Visser Ba cho tụi bay.”

CHƯƠNG 12

Một phút im lặng.

“Nói với hắn là tụi mình đồng ý,” tôi nói riêng với Ax.

Tobias nhảy dựng. “Mấy bồ bị điên rồi! Làm sao có thể trao người Hork-Bajir tự do cho hắn được!”

“Không, tụi mình không trao họ cho hắn. Nhưng hắn sẽ không biết điều đó. Hắn nghĩ tụi mình là người Andalite. Bồ có biết bọn Yeerk luôn dùng một từ để mô tả người Andalite là từ gì không? Tàn nhẫn. Bọn chúng nghĩ vậy nên hắn sẽ tiến hành giao dịch.”

Ax nói, “Đó là những gì ngươi cần sao, tên Yeerk kia? Người Hork-Bajir tự do?” Ảnh cười phá lên. “Ta cứ tưởng ngươi đòi cái gì có giá trị kia chứ.”

“Chúng ta thỏa thuận chứ?”

Ax gọi, “Tobias?”

“Bồ phải nên biết tụi mình đang làm gì đấy nhé, cậu bạn Marco của tôi,” Tobias nói với tôi. “Đây là cách nằm ngoài sự chấp thuận của Jake và mấy đứa kia đó nha. Tụi mình đang thỏa thuận với kẻ thù.”

“Tụi mình muốn Visser Ba phải không?” Tôi vặc lại. “Hắn có thể trao Visser Ba cho tụi mình.”

“Rồi hắn sẽ thay thế Visser Ba,” Tobias nói. “Mình hiểu động cơ của chú Ax. Chú ấy có mối thù riêng với Visser Ba. Câu hỏi được đặt ra là, bồ cũng có vấn đề cá nhân ở đây sao?”

“Đây là một chiến lược tốt, Tobias à. Bồ biết là tui rất khá về vụ này mà. Bồ biết là tui rất khá trong việc nhìn thấy được những cơ hội làm giàu mà.”

“Phải. Đúng là như thế. Nhưng đó là mẹ bồ.”

Tôi không thể tranh luận với nó về chuyện này. “Lần này, Jake để cho bồ quyết định tất cả mà, Tobias.”

Tobias cười không mảy may hài hước. “Tốt hơn là bồ không nên chơi tụi mình, Marco. Nếu quả là bồ có ý đó thì Visser Một… bất kể vật chủ của hắn là ai đi chăng nữa… cũng sẽ bị nát bấy nghe chưa. Bồ biết điều này, phải không? Bồ hiểu rõ hết rồi, phải không?”

“Tui rõ rồi,” tôi nói.

“Được rồi, chú Ax,” Tobias nói.

“Thỏa thuận,” Ax nói với Visser Một.

“Hãy nói cho ta biết chỗ ẩn náu của bọn Hork-Bajir tự do!”

“Ngươi sẽ có thông tin vào đúng thời điểm của nó,” Ax nói. “Ngay khi Visser Ba bị vạch mặt, ta sẽ giết hắn. Bằng cách đó, ngươi sẽ không phải chịu tội phản quốc vì đã sát hại một Visser trong khi ta thì đã hoàn thành được lời thề trả thù của mình.”

“Còn một việc nữa: Mi và những đứa còn lại trong băng thảo khấu sẽ đến đó. Ta cần tụi bay giúp ta xóa sổ đám Hork-Bajir tự do. Ta là một con người, chỉ có một mình.”

Ax vừa mới chớm mở miệng. Tôi ngăn ảnh lại.

“Đồng ý đi, Ax.”

“Hả, cái gì?” Tobias thắc mắc.

“Tin tui đi,” tôi nói. ”Hắn có một đội quân. Hắn quá bình tĩnh. Quá thản nhiên với việc Visser Ba đang cố tấn công vào đây. Hắn đã có quân của mình ém sẵn gần đây rồi. Đồng ý những gì hắn yêu cầu đi.”

“Một tên Hork-Bajir chỉ là một tên Hork-Bajir,” Ax nói thờ ơ. “Với tụi tao, chúng chẳng hơn gì những con thú.”

“Hãy liên hệ với ta khi nào tụi bay đã sẵn sàng,” hắn nói.

“Bằng cách nào?”

Hắn mỉm cười. Một nụ cười của mẹ tôi. Một lần nữa, tôi cảm thấy những thôi thúc trái ngược nhau: bật khóc và tiêu diệt.

“Ta có email.” Hắn cười lớn và đọc địa chỉ email cho tụi tôi.

Rồi hắn nheo mắt và nhìn tụi tôi, từng đứa, lần lượt. “Hầu như chỉ có một đứa trong tụi bay phát ngôn. Hai đứa bay ở trong lốt hình biến. Visser Ba là một thằng ngốc. Hắn đã bỏ qua một điểm lạ lùng của nhóm nổi loạn tụi bay. Hắn đã bỏ sót một điều.”

Hắn ngoác miệng cười độc ác. “Nhưng đừng lo. Khi ta có lại quyền lực của mình, ta sẽ xử lí hết. Và lúc đó…” Hắn giơ tay lên giả làm khẩu súng, chĩa vào đầu tôi và nói, “và lúc đó… PẰNG CHÍU!”

CHƯƠNG 13

Rời khỏi phòng, tụi tôi hoàn hình ở chiếu nghỉ cầu thang, rồi trèo lên một cách khó nhọc. Ngay khi tụi tôi lên đến mái nhà, Tobias đón một luồng khí xem xét xung quanh.

“Bốn trực thăng đang trên đường tới,” nó báo cáo. “Chúng sẽ tới đây trong vòng năm phút nữa. Visser Một sẽ bị một đám Hork-Bajir của Visser Ba đè bẹp trước khi bả nhận ra điều gì đang xảy ra.”

“Biến thành chim thôi,” tôi nói với Ax.

Vài phút sau, cả ba đứa tụi tôi đã ở trên không. Bay khó nhọc. Không có gió, không có khí nóng vào ban đêm, chỉ có không khí lặng ngắt, buộc bạn phải đập cánh liên tục như loài dơi vậy.

Tụi tôi bay qua một rừng các khối xi măng sắt thép cao ngất ngưởng. Đây đó loáng thoáng vài ánh đèn hắt ra từ các khung cửa. Tôi thấy những nhân viên quét dọn đang đẩy những thùng rác có bánh xe và máy hút bụi.

Một ánh đèn rọi ra từ một căn phòng. Tôi thấy những người đàn ông vẻ mệt mỏi và những người phụ nữ đang ăn pizza và đang đứng vây quanh một cái biểu đồ.

Thật kì lạ, nhưng bay gần những tòa nhà cao tầng luôn khiến bạn có cảm giác như thể bạn có địa vị cao hơn. Bạn để ý được độ cao của mình khi bạn nhận ra rằng bạn đang bay qua tầng thứ bốn mươi hoặc tương tự thế.

Chẳng đứa nào nói gì cho tới khi nghe thấy tiếng lạch xạch của những chiếc trực thăng ầm ĩ phía sau tụi tôi.

Tôi tin rằng quân của Visser Ba sẽ chỉ tìm thấy một căn phòng trống lốc.

“Được rồi, Marco, bồ vừa mới chấp thuận phản bội lại Jara Hamee, Toby, toàn thể những người Hork-Bajir tự do. Bồ hẳn đã có kế hoạch rồi.”

“Tui có rồi.”

“Nói cho tụi này biết được không?”

“Tụi mình sẽ tiêu diệt cả hai luôn. Visser Một và Visser Ba,” tôi nói. “Tụi nó muốn giết nhau, tụi mình sẽ giúp chúng.”

Tôi có thể thấy sự ngập ngừng của Tobias. “Bồ đang sắp đặt kế hoạch cho mẹ bồ đấy à?”

“Không. Tui đang lập kế hoạch giùm cho Visser Một.”

“Marco, nhưng bà ta là...”

“Im đi, Tobias,” Tôi ngắt lời nó. “Được chưa? Tui biết tất cả rồi. Mấy bồ không nghĩ là tui sẽ làm điều đó, đúng không? Được, đây là một ý tưởng mới lóe lên trong óc tui: tui sẽ thực hiện nó. Tui. Không phải bất cứ ai khác trong mấy bồ. Chính tui. Kế hoạch của tui. Được chưa?”

“Bồ không phải chứng tỏ bất cứ điều gì cả, ngốc ạ.” Tobias nói.

“Đây không phải là việc chứng tỏ điều gì. Đây là việc phải chiến thắng cuộc chiến ngu ngốc này.”

“Dĩ nhiên là chúng ta phải nói chuyện với hoàng tử Jake. Báo với bạn ấy những gì chúng ta đã thu thập được và phải giành được sự chấp thuận của bạn ấy về kế hoạch của bạn.”

“Bây giờ là nửa đêm. Tụi mình không thể gặp Jake ngay bây giờ mà không đánh động đến Tom đang ở nhà được. Tụi mình sẽ nói lại với Jake vào ngày mai. Còn bây giờ, ngay lập tức, tụi mình sẽ hành động.”

Tobias xoay cánh, bay hơi cách ra một chút. Tôi thề, tôi chưa hề gặp bất cứ ai có thể biểu lộ sự phản đối kiểu như nó. Nhưng lúc đó, tôi chẳng thèm quan tâm xem nó nghĩ gì. Nắm quyền kiểm soát, hành động sẽ giúp tôi khỏi lần khân, khỏi mất bình tĩnh.

Tôi biết Tobias và Ax còn hoài nghi. Tôi biết tụi nó không hoàn toàn tin tưởng tôi. Tụi nó cho rằng tôi đang chơi trò nước đôi. Nhưng tụi nó nhầm rồi. Tôi đã nhìn thấy cách hủy hoại cả hai tên Visser. Tôi đã nhìn thấy kế hoạch thực hiện một cách hoàn hảo.

Con người ta không hiểu ý nghĩa của hai từ tàn nhẫn. Họ cứ nghĩ nó có nghĩa là “vô đạo đức.” Không, nó không phải là vô đạo đức, mà nó có nghĩa là nhìn thấy được con đường rõ ràng, sáng sủa đi từ A đến B, con đường dẫn từ động lực đến phương thức thực hiện. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc.

Nó có nghĩa là nhìn thấy con đường rõ ràng, sáng sủa và không phải quan tâm tới bất cứ điều gì ngoài sự thật đẹp đẽ rằng bạn đã tìm ra giải pháp. Không phải quan tâm đến bất cứ gì khác ngoài kết quả hoàn hảo của giải pháp đó.

Đó là những gì đã xảy ra. Tôi nhìn thấy cách hạ gục cả hai tên Visser. Và đó mới là tất cả những gì đáng kể.

Nhưng tôi sẽ không giải thích gì sất. Lòng trắc ẩn của những người khác chỉ khiến giải pháp đúng đắn bị xáo tung. Lòng thương hại của những người khác sẽ khiến bạn cho rằng bạn không thể nghĩ ra giải pháp.

“Nào, tụi mình cần phải thu nạp một loài thú sống trên đỉnh núi. Nhưng tui không phải là bà lang thú, vậy nên tụi mình phải đi kiếm Cassie thôi.”

“Bây giờ ở nhà Cassie cũng là nửa đêm rồi,” Tobias nhắc nhở.

“Đúng, nhưng không có ai trong nhà nhỏ là kẻ Mượn xác cả,” tôi nói.

“Tụi mình không chắc đâu à nha,” Ax nói.

“Nếu mấy bồ muốn chuồn, thì cứ việc. Tui có thể làm việc này một mình,”

Một sự bịp bợm. Tôi biết tụi nó đã bị tôi cho vô tròng. Tobias không còn lựa chọn nào khác, nó chỉ có thể cố gắng ngăn cản tôi hoặc là hùa cùng với tôi mà thôi.

“Bồ là một thằng xuẩn ngốc, Marco à,” Tobias nói.

“Ừ, tui cũng quý bồ lắm,” tôi nói.

CHƯƠNG 14

Chúng tôi bay trong màn đêm yên ắng.

Trong thâm tâm, tôi biết bốn cái máy bay trực thăng chở đám Hork-Bajir đã xộc vào một văn phòng trống rỗng và không tìm thấy ai cả. Tôi biết. Tôi không tin vào số phận, nhưng lần này tôi cảm thấy nó.

Chúng tôi sẽ gặp mặt nhau. Visser Một và tôi. Chúng tôi sẽ gặp nhau trên một ngọn núi. Và tôi sẽ kết thúc mọi việc ở đó.

Trên trời cao, chỉ có một vài ngôi sao tỏa sáng xuyên qua những áng mây mỏng mảnh. Tụi tôi bay sát nhau hơn ngày thường. Ban ngày, nếu có ba con chim săn mồi bay cùng với nhau thể nào cũng gây nên những sự chú ý không cần thiết. Tụi tôi bay từ trung tâm thành phố ngang qua khu nhà ở của Jake, Rachel và tôi, ra ngoại thành, và hướng về nhà Cassie và khu Dưỡng đường thú hoang.

Tụi tôi hạ cánh trên một cái cây có những tán lá rộng và rậm rạp. Có một số nhánh cây đụng nhẹ vào cửa sổ phòng ngủ của Cassie. Tobias di chuyển đến gần, lò dò đi theo kiểu chim, rất tức cười, giống như một con vẹt ở trong chuồng. Nó dùng mỏ gõ nhẹ vào cửa sổ.

CẠCH. CẠCH. CẠCH.

“Không có động tĩnh gì,” nó nói.

“Nhỏ có đó không?” tôi hỏi.

“Không, quá nửa đêm rồi, do đó, hiển nhiên là nhỏ đang chơi trò Hacky Sack[13] ở ngoài sân,” Tobias nhấm nhẳng.

[13] Hacky Sack là một trò chơi phổ biến ở Mỹ, được hai người sống ở bang Oregon phát minh vào năm 1972. Đồ chơi là một cái túi, được may ghép từ nhiều mảnh vải (có thể từ hai đến một trăm hai mươi mảnh) đựng hạt nhựa hoặc cát, hoặc hạt quả, nặng từ 45 đến 60 gram. Những người chơi sẽ đứng thành vòng tròn và dùng chân truyền những cái túi này cho nhau sao cho túi không chạm đất. (ND)

Nó đang thể hiện rằng mức độ kiểm soát tình hình của nó giảm sút.

“Hacky Sack?” tôi ngạc nhiên.

“Hacky Sack là trò gì?” Ax phụ họa.

“Mọi người im lặng coi.” Tobias nói vẻ bực bội.

“Gõ lớn lên.”

“Xì, bồ nghĩ thế à, Marco?”

CẠCH! CẠCH! CẠCH!

“Không có gì. Chắc hẳn nhỏ đang nằm mơ về…”

CẠCH! CẠCH! RẮC!

Kính bể thành những mảnh nhỏ lấp lánh.

“Ui da.”

“Jake à?” Cassie nhổm dậy trên giường.

“Ôi chao, ngọt ngào chưa?” tôi nói đủ để Cassie nghe thấy. “Ý nghĩ đầu tiên của nhỏ là ‘Jake.’ Vậy là dư biết nhỏ đang mơ tới thứ gì rồi.”

“Cassie, là tụi mình đây,” Tobias nói. “Xin lỗi đã làm bể kính.”

“Mình sẽ phải giải thích với ba mẹ mình vụ kính bể này sao đây,” Cassie vừa nói vừa dụi cặp mắt còn ngái ngủ. Rồi, một cách chậm rãi, nhỏ e lệ túm lấy cái cổ áo ngủ của mình.

“Cứ nói là có một con chim đâm sầm vào cửa sổ,” Ax gợi ý. “Như thế bạn đâu có nói dối đâu.”

“Thế thì chả bình thường tẹo nào,” Cassie lẩm bẩm. “Mấy bồ đang làm gì thế?”

“Kiểm tra xem lũ trẻ ngủ hay chưa, có mộng mị gì không,” tôi giỡn.

“Marco à, mấy bồ đang làm gì ở đây thế? Tối nay đã xảy ra chuyện gì? Có ai bị thương không?”

“Tụi mình không ai bị thương hết,” Ax trả lời.

“Tụi mình cần có một lốt hình biến để làm một chuyến du ngoạn lên đỉnh núi,” tôi nói. “Một loài nào đó có thể trèo, nếu có thể, có vài loại kích cỡ càng tốt. Loài nào đó có thể chịu đòn được.”

“Lẽ ra mấy bồ không nên đánh thức mình dậy và làm bể kính cửa sổ để…”

“Tình huống khẩn cấp, đây…” tôi ngắt lời nhỏ.

Cassie ngó Tobias, rồi Ax một cách nghi ngờ.

“Marco có một kế hoạch,” Tobias nói khô khốc.

“Jake thì sao?”

“Cassie, chỉ cần giúp tụi mình thôi, được không?” tôi nói.

Nhỏ nén một hơi thở sâu. “Thôi, được rồi. Dê núi.”

“Tốt quá! Có một con dê trong chuồng thú ở Lâm Viên. Có thể thu nạp dễ hơn rồi.”

“Không phải loại dê đó, Marco.” Cassie lắc đầu. “Dê núi. Sừng nhọn. Nhanh nhẹn cực kì. Cú đá hậu của nó có thể đá một người bay xuyên qua tường. Trọng lượng của chúng có thể tới một trăm năm chục kí lận đó.”

“Được rồi, được rồi,” tôi nói. “Tụi mình có thể kiếm ra một chú dê núi ở đâu đây?”

Cassie ngập ngừng. “Cậu ấy ổn chứ?” nhỏ hỏi Tobias, ám chỉ tôi đấy.

“Có vẻ là ổn.”

“Tobias, đây là một hoàn cảnh khá căng cho Marco đấy. Jake chỉ định bồ phụ trách cơ mà. Nếu Marco...”

“Này, này! Bộ tui vô hình chắc? Tui đang ở ngay đây nè, thấy không?”

“Được rồi. Thế thì, mình hỏi bồ. Bồ ổn chứ, Marco? Bồ có vẻ như hơi bị kích động thì phải.”

Tôi nói một từ khó nghe. Rồi nói tiếp, “Mọi người dừng ngay những hành động xem tui như là một kẻ ngu đần đi. Tui biết mình đang làm gì. Bây giờ, ở đây, tui không cần những phân tích tâm lí. Đây không phải là chương trình của Oprah[14]!”

[14] Oprah Winfrey - người phụ nữ Mỹ gốc Phi - người dẫn chương trình đối thoại trên truyền hình (talk show host) rất nổi tiếng, là một trong những nhân vật được đánh giá có ảnh hưởng nhiều nhất trên thế giới. (ND)

Cassie bặm môi có vẻ trầm tư. Mắt của nhỏ thể hiện một chút hơi xao nhãng. Tôi nhận ra nhỏ đang nghe Tobias và Ax hoặc là cả hai thuật lại mọi chuyện bằng giọng truyền riêng. Tôi không biết tụi nó nói gì với nhỏ. Nhưng tôi thấy được trong mắt nhỏ một cảm giác thoáng qua: sự thương hại.

“Được rồi,” cuối cùng nhỏ cũng cất giọng, “ở Lâm Viên mới có một khu dành cho những động vật sống trên núi. Đó là một khu không gian mở, nên mấy bồ sẽ chẳng gặp khó khăn gì khi tiếp cận mấy con dê.”

Tôi rời khỏi ngưỡng cửa sổ. Cả Ax lẫn Tobias, không ai nói với tôi tiếng nào trong khi bay. Có thể tụi nó đang muốn tách riêng khỏi tôi. Tôi không thèm để ý.

Tôi đã thấy giải pháp rõ ràng, sáng sủa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx