sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 31) - Chương 04 - 05 - 06

CHƯƠNG 4

Im lặng quá!

Một sự trống rỗng rợn người khi bạn biết không có ai ngoài mình, đang ở đây.

“Ba ơi?” Tôi vừa thét gọi, vừa chạy nháo nhào vô hành lang. “Ba ơi? Anh Tom ơi?”

Không có tiếng trả lời.

Tôi leo lên cầu thang, nhảy hai bậc một, tim đập thình thịch như trống trận.

“Ba ơi?”

Tôi ngó vào phòng ba mẹ. Rồi qua phòng Tom. Tới phòng tôi. Phòng nào cũng gọn gàng (trừ phòng tôi). Tất cả đều trống rỗng.

Điều này khiến tôi cảm thấy hơi vững dạ hơn tí chút, nhưng chả bao nhiêu.

“Jake!” Marco gọi lớn ngayđằng sau.

“Ááá!” Tôi giật mình hét, chân nhảy cẫng lên.

“Xin lỗi.”

“Hết hồn! Đừng có làm thế nữa nha!” Tôi cộc cằn nói, đẩy Marco trở lui và lao xuống lầu, vào nhà bếp.

Tôi lục tung mọi thứ trong nhà bếp, ráng tìm bất cứ thứ gì khả dĩ có thể cho tôi biết ba và Tom đã đi đâu.

Chạn bát đĩa. Bồn rửa chén. Những hũ thủy tinh đựng bánh quy, bánh ngọt và cà phê xếp ngay ngắn trên kệ. Máy pha cà phê. Tủ lạnh. Lò nướng.

Tất cả đều ngăn nắp. Không thứ gì bị xáo trộn cả.

Đầu óc tôi như muốn nổ tung ra.

Tôi va ình vào hông tủ lạnh.

RẦM!

Một thanh nam châm rớt xuống. Đó là cục nam châm hình quả táo - lúc nãy nó gắn tờ giấy mẹ tôi nhắn chuyện ông Cố.

Nhưng giờ thì tờ nhắn không còn nữa. Ai đó đã lấy mất rồi... Tại sao vậy cà? Nó chỉ ghi chú về số hiệu chuyến bay và chi tiết những gì chúng tôi cần mang theo thôi mà?

Thùng rác.

Tôi cuống cuồng chộp lấy cái thùng rác bằng nhựa và mở nắp ra, quỳ xuống, ghé mắt nhìn vào bên trong.

Nằm nhúm nhó bên trên đám vỏ chuối, bao gói cà phê và hũ ya-ua rỗng là một mảnh giấy màu hồng, nhàu nát. Tôi lượm nó lên, vuốt thẳng rồi đặt lên bệ bếp.

Trên đầu tờ giấy ghi thông tin về chuyến bay của mẹ. Ở phía cuối là chữ viết tay của ba tôi.

Jake! Ba đi đến cuộc họp của nhóm Chia Sẻ với Tom để giải thích tại sao anh con không thể giúp họ vào cuối tuần này. Ba sẽ về ngay. Ba.

“Trời đất,” tôi thì thào.

Người quẳng lời nhắn này đi chắc chắn không phải là ba tôi, mà là tên Yeerk đội lốt Tom. Hắn muốn xóa dấu vết.

Tom đã mang ba tôi tới nhóm Chia Sẻ.

Nhưng không phải Tom làm thế để có thể được miễn bổn phận của mình. Mà hắn sẽ bắt ba tôi trở thành kẻ Bị-mượn-xác. Hắn sẽ ung dung đứng nhìn bọn Yeerk đẩy ba tôi quỳ xuống và dìm đầu ông vào vũng Yeerk sền sệt, nhớp nháp. Hắn sẽ điềm nhiên nghe ba tôi nài nỉ, la thét. Tiếng thét đầy sợ hãi, kinh hoàng và hoài nghi. Hắn sẽ nghe và cười khẩy.

Không! KHÔNG!

Tôi bắt đầu run rẩy.

Đáng lí ra tôi phải biết, phải thấy trước điều này chứ. Tại sao Marco thấy ngay điều đó mà tôi lại không thấy hả trời?

“Tụi mình cần phải tìm ra họ,” tôi hấp tấp nói, líu quíu sục sạo trong trí óc hầu tìm phương thức thực hiện.

“Bằng cách nào?” Marco hỏi. “Tụi mình thậm chí còn không biết họ đang ở đâu nữa kìa.”

“Marco, đây là ba của mình!” Tôi hét om, mất bình tĩnh. “Mình sẽ không đời nào để chúng bắt mất ba đâu.”

“Ngay cả khi tụi mình tìm thấy chú ấy, thì có khi bồ cũng chẳng thể làm gì được nữa,” Marco nói ủ dột. “Có thể là đã quá trễ rồi.”

Không. Không thể quá trễ. Không thể...

Không. Chúng không thể có được ba tôi. Tôi sẽ ngăn chặn chúng. Cho dù điều đó có nghĩa là phải hủy diệt thân xác của anh trai mình, và tên Yeerk ở trong đầu anh ấy.

Tôi sẽ phải làm bất cứ cái gì.

Marco vò nát tờ giấy, quăng trở lại sọt rác, rồi gắn lại thanh nam châm hình quả táo vào cánh cửa tủ lạnh.

Tôi đứng ngây ra như phỗng, tay chân bủn rủn, đầu óc mất hết cả sáng suốt. Tôi muốn đi ngay lập tức, tới bất cứ nơi đâu, miễn là tìm được ba.

“Chúng ta cần phải xóa dấu vết của mình, Jake,” Marco giải thích. “Không thể để Tom hay rằng tụi mình đã biết chuyện.”

“Ừ, gì cũng được,” tôi gật đầu và vội vã chạy ra cửa.

Thật ra tôi không muốn cho Marco biết rằng: vào lúc đó tôi cóc cần quan tâm đến những biện pháp bảo mật. Tôi chẳng chí thú gì tới việc cứu thế giới. Tôi đang bận cứu một người, còn thế giới thì hãy tự mà lo liệu lấy. Có một vài mất mát tôi không sẵn lòng chấp nhận, dù với bất cứ giá nào. Tôi đã mất anh trai của mình và bây giờ tôi không muốn mất thêm ai khác.

“Người Chee!” Tôi thốt lên và phóng bay ra chụp lấy điện thoại.

Marco giằng ống nghe khỏi tay tôi và đặt xuống trở lại. “Không phải gọi từ căn nhà này, ông tướng à. Nghe này, Jake, nghe mình nói đây.”

“Cái gì? Cái gì?” Tôi gào lên.

“Bồ là thủ lĩnh của tụi mình, Jake à. Bồ là một vị thủ lĩnh can trường, nhưng không phải lúc này, hiểu chưa? Lúc này bồ đang quá bối rối để chu toàn vai trò đó. Để mình dàn xếp mọi việc cho.”

Tôi biết là Marco đúng, nhưng tôi chẳng nói gì cả. Ngay lúc này đây sao mà tôi ghét Marco dễ sợ. Tôi ghét nó bởi vì nó đã không mắc phải sai lầm như tôi. Nó đã nhìn ra... Tôi ghét nó vì nó đã mất mẹ rồi và nó biết thừa trong lòng tôi đang cảm thấy thế nào. Bởi vì nó biết tôi đang sợ và chỉ muốn khóc thét lên thôi.

“Thôi nào,” Marco khích lệ.

Hai đứa tôi đi xuống phố gọi điện thoại công cộng cho Erek - người Chee.

Người Chee là chủng tộc người máy, giống loài được thiết kế là những người chuộng hòa bình, nhưng cực kì căm thù bọn Yeerk. Họ là chủng tộc siêu đẳng, là bạn của tụi tôi. Ít nhất theo cách một cỗ máy gần như bất tử có thể làm bạn với một loài người có cuộc sống ngắn ngủi và yếu đuối.

Erek chắc là biết về thời khóa biểu của nhóm Chia Sẻ...

“Không có cuộc họp nào được lên lịch cả,” giọng Erek cất lên phía đầu dây bên kia.

“Phải có chứ,” tôi hấp tấp nói trong tuyệt vọng, kéo dãn sợi dây điện thoại hết cỡ. “Tom mang ba tôi đi tới đó mà! Làm ơn đi Erek!”

“Jake, nếu tôi biết thì tôi đâu có giấu bạn làm gì.” Erek điềm đạm nói, tỏ vẻ lấy làm tiếc. “Có lẽ Tom đã yêu cầu một cuộc họp khẩn cấp nhằm giải quyết vấn đề này...”

“Thế thì làm sao tụi tôi tìm được họ đang ở đâu?” tôi nhấp nhỏm hỏi, mắt liếc sang Marco xem nó có đề nghị gì không.

Marco nhún vai, xem ra khổ sở hết sức.

Tôi quay đi, suýt nữa thì khóc òa lên.

Tôi cố kềm lòng để trấn tĩnh.

Hãy suy nghĩ đi, Jake. Suy nghĩ đi...

Nhưng... nếu Erek - người Chee mà còn không biết bọn Yeerk tụ tập ở đâu thì làm sao tụi tôi biết được?

“Chờ chút,” tôi bật ra. “Ngốc thật! Tôi không cần phải tìm bọn Yeerk để tìm ra ba. Tất cả những gì cần làm là tìm ba tôi trước đã rồi suy ra nơi chúng hội họp. Erek, hãy tập trung nghĩ theo hướng đó đi.”

“Được rồi,” Erek thận trọng nói.

“À, dễ ợt. Ba mình luôn mang theo điện thoại di động. Mình chỉ việc gọi và hỏi...”

“Không được,” cả Marco và Erek cùng đồng thanh gạt phắt ngay lập tức.

“Tại sao không?” Tôi cãi.

“Jake. Nếu bồ gọi và hỏi ba bồ ở đâu thì cuộc họp sẽ bị hủy bỏ ngay. Bồ không nghĩ là tụi Yeerk sẽ lắp ghép các sự kiện lại với nhau sao?”

“Mình cóc cần biết,” tôi nói càn.

Vẻ cảm thông trên gương mặt Marco bỗng biến mất. “Bồ không để tui bị giết vì cứu ba bồ đấy chứ!” Nó quát.

“Có thể còn cách khác,” Erek xen ngang. “Hãy đưa cho tôi số điện thoại di động của ba bạn. Xong, bạn bốc máy, bấm số và tôi sẽ nạp tần số vào bộ cảm biến của mình. Nhưng bạn nhớ đừng nói gì hết. Nếu ba bạn nhấc máy, tôi sẽ phân tích các dữ liệu thu nhận được để dò tìm ra vị trí của chú ấy.”

Tôi không nhìn Marco. Không thể. “Tốt. Tuyệt.” Tôi đọc số cho Erek rồi nhấc máy lên và quay.

Chuông reng lần thứ nhất.

Rồi lần thứ hai.

Đôi tay tôi run run.

Marco nhìn chằm chằm vào tôi, mắt nheo lại. Người nó căng ra, sẵn sàng giằng lấy ống nghe nếu tôi định mở miệng nói.

Tôi nhắm mắt lại, gồng mình chờ ba tôi lên tiếng.

Cầu nguyện cho đừng quá trễ.

CHƯƠNG 5

“Alô!”

Tom! Tom trả lời điện thoại di động của ba tôi.

Miệng tôi tự động há ra định đáp.

Marco liền nhào tới, giật ống nghe ra khỏi tay tôi. Gí ống nghe sát vào lỗ tai mình, nó nhìn tôi với con mắt tối sầm, không thể hiểu nổi.

Tôi cứ đứng đực ra. Thật không thể tin nổi điều tôi mém nữa là làm. Chỉ cần tôi vuột ra một từ thôi, chỉ một từ, tức thì tôi sẽ hoặc là xô ba mình vào vũng Yeerk hoặc là sẽ kết án tử hình các bạn mình. Tôi không làm sao ngừng run.

Không thể kiểm soát nổi.

Marco lắng nghe rồi chủ động cúp máy.

“Tốt hơn bồ nên gọi lại cho Erek,” nó lạnh lùng phán và đứng né sang một bên.

Tôi gật đầu - lúng túng đến nỗi không thể nhìn thẳng vào Marco, lo lắng cho ba đến độ không thể nói được câu gì hầu khép lại khoảng cách giữa hai đứa.

“Tôi đã phân tích những dữ liệu truyền tới và đã khoanh vùng được bốn vị trí dự kiến,” Erek nói khi tôi gọi cho ảnh.

“Bốn!” Tôi hoảng hồn nhắc lại. Lúc này tụi tôi làm gì có đủ thời gian để lùng sục tới bốn nơi khác nhau chứ! “Đó là những nơi nào vậy?”

“Ừm, qua việc chắt lọc các tần số mạnh, những tháp điện thoại di động được kích hoạt, và những tiếng ồn cơ bản như tiếng động cơ phản lực ở trên cao, tiếng động cơ xe hơi, tiếng bước chân người và những âm thanh khác, thì sự phân tích của chúng tôi đề xuất: họ đang ở phía Bắc thành phố - nơi tọa độ nằm giữa khối nhà số tám ngàn và khối nhà số mười bốn ngàn theo hướng Bắc Nam, và nằm giữa khối nhà số sáu trăm và số một ngàn hai trăm theo hướng Đông Tây. Một khu vực giới hạn bởi một hình chữ nhật, mỗi chiều là sáu khối nhà.”

“Chỗ nào trong khu vực đó có thể tổ chức một cuộc họp nho nhỏ?” Tôi hỏi không còn kiên nhẫn nổi nữa, người run hết cả lên vì kinh khiếp.

“Viện Dưỡng Lão. Ở đó có một khu thương xá nhỏ gồm bốn cửa hàng, một tiệm phần cứng và một tiệm phụ tùng xe hơi. Cộng với bảy mươi lăm căn nhà riêng.”

Tôi buột miệng thốt ra lời nguyền rủa. “Sao mà lắm nhà thế! Tui tôi không thể lục soát cả bảy mươi lăm căn nhà! Erek, tôi cần thêm dữ kiện.”

“Có một mẩu đàm thoại đứt quãng. Chỉ có vài từ.”

“Từ gì?”

“Giờ bình thường.”

“Cái gì?”

“‘Giờ bình thường’ Chắc đó là những từ cuối cùng của một câu. Blah, blah, blah, giờ bình thường’,” Erek điềm đạm nói.

Tôi chợt thoáng hình dung hình ảnh Erek ở đầu dây bên kia. Không hiểu Erek đang ở trong hình hài người máy hay đang trong lớp hình chiếu ba chiều một cậu trai bình thường nữa?

“Tạm gạt cửa hàng phụ tùng ra,” Marco nhận định. “Nơi đó ồn ào kinh khủng. Nếu họ mở cửa thì càng ồn hơn. Cả cửa hàng phần cứng cũng không hợp lí... Có nhiều khả năng là chúng tụ họp ở khu dưỡng lão hoặc khu thương xá mini.”

“Hoặc một trong bảy mươi lăm căn nhà,” tôi thêm. “Erek? Tụi tôi cần sự suy đoán tốt nhất của anh.”

“Tôi không có...”

“Ngắn gọn vào,” tôi nạt.

“Cần tập trung vào khu thương xá mini - nhất là chỗ bốn cửa hàng,” Erek bảo.

“Anh làm ơn gọi dùm Rachel. Bảo nhỏ kêu bọn kia chia nhau đến những nơi khác.”

Tôi dằn mạnh điện thoại xuống. Không còn thời gian để mà cảm ơn nữa. Nếu tụi tôi thắng cuộc đua này, lúc ấy tha hồ mà cảm ơn.

“Khu thương xá mini,” tôi thông báo cho Marco.

“Thế còn Viện dưỡng lão? Ở đó họ có một phòng lớn. Ở các cửa hàng thì không có.”

“‘Giờ bình thường’ nghe coi bộ là một cửa hàng.”

“Trừ phi đó là giờ ăn hay giờ thăm viếng các ông bà cụ,” Marco lèo nhèo.

“Đi thôi,” tôi hối.

Cả hai chạy lẹ trở lại nhà tôi - một “căn cứ” gần nhất và an toàn nhất khi không có ai ở nhà.

Tôi lật đật cởi áo ngoài ra, tròng nhanh chiếc quần soọc và áo thun T-shirt vào. Đó là trang phục gọn nhẹ cho việc biến hình.

Tôi tập trung tâm trí vào những ADN xoắn đôi đang bơi trong máu mình.

Khi tôi mở mắt, tôi đang rơi. Người tôi nhanh chóng tóp rọp lại. Dẫu đã làm điều này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào bao tử tôi cũng cứ nhộn nhạo cả lên.

Tôi càng lúc càng nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa. Trong khi sàn nhà dâng lên vùn vụt thì tôi lại rớt ập xuống như một tòa nhà chọc trời đổ.

Da tôi trở màu xám và lốm đốm trắng. Khắp cả khối thịt xám ngoét, các đường nét mang hình những cọng lông chim lờ mờ hiện ra. Thật quái dị! Rồi đột nhiên, chúng không còn là hình vẽ nữa mà là lông thật hẳn hoi.

Mắt tôi tách xa, ôm quanh đầu. Chúng tinh tường đến độ có thể đọc được từ điều ở cách xa cả một dãy phố. Mắt của loài chim ăn thịt. Mắt chim ưng.

Cẳng tôi quắt lại chỉ còn là hai cây gậy. Những ngón tay bè ra, những khúc xương rỗng nhanh chóng được phủ đầy lông chim. Lông đuôi xồ ra từ mông tôi. Lớp lông vũ tiếp tục trùm kín ngực, lưng và bụng.

Marco cũng làm tương tự. Tụi tôi đang sử dụng vũ khí độc chiêu của mình - thuật biến hình. Marco trở thành ó biển, còn tôi là chim ưng Peregrine.

Marco nói gì đó, nhưng những từ ngữ bị cắt vụn ra khi mũi và miệng nó tan ra rồi dính chịt lại và tòe ra thành cái mỏ chim cong vòng, sắc lẻm.

Những chiếc vuốt của tôi phụt ra, sau đó cong vòng và trở nên sắc nhọn.

“Mình sẽ gặp bồ ở đó,” tôi bảo.

“Không, đợi đã.”

“Marco, mình bay nhanh hơn bồ mà...”

Nó ngần ngừ. “Thôi được, nhưng mà Jake này...”

“Cái gì?!” Tôi nói cộc lốc, nghểnh đầu chờ nghe Marco nói cái câu quen thuộc của nó: “Đừng làm gì ngu ngốc đó nha.” Nhưng lần này thì tôi đã lầm...

“Bồ không đơn độc đâu, thủ lĩnh.” Marco động viên.

CHƯƠNG 6

Chim ưng Peregrine - con vật nhanh nhất Trái Đất. Trong một cú nhào xuống, tôi có thể đạt tới vận tốc hai trăm dặm một giờ.

Nhưng tôi là một vận động viên nước rút chứ không phải vận động viên chạy đường trường. Để bay tới mạn Bắc của thành phố, tôi cần phải gồng hết sức mình. Việc đó chẳng dễ dàng gì trong một buổi tối mà mặt trời đã nguội từ lâu, và những tòa nhà bê tông không còn bốc tỏa hơi nóng lên không trung làm thang nâng cho đôi cánh của con chim săn mồi.

Tôi bay hồng hộc, cuống quít lấy độ cao. Marco mới đầu còn ráng theo cho kịp, nhưng được một hồi thì bị bỏ lại đằng sau, tuốt bên dưới.

Khi bay thì độ cao tỉ lệ thuận với tốc độ. Tobias đã dạy tôi như thế. Hãy cứ vận hết năng lượng để bay cho thật cao, để rồi sau đó bạn chỉ việc lả lướt suốt quãng đường lao xuống, không cần phải nhọc sức gì.

Tôi lên, lên nữa, hứng lấy từng làn gió để nâng đôi cánh xoãi về sau của mình lên. Lại lên tiếp. Và rút cục, sôi lên vì mất kiên nhẫn, tôi tận dụng lực hấp dẫn hết mức có thể.

Chẳng thể thấy mục tiêu cụ thể, bù lại tôi có thể bao quát toàn bộ khu vực lân cận. Nhắm kĩ đích đến, tôi cụp cánh lại, chuẩn bị cho một cú rơi đã đời.

Càng ngày càng nhanh dữ.

Gió lùa vi vút, xuyên qua đám lông của tôi. Gió ụp vào mặt tôi, đâm thẳng vào mắt, làm căng cơ bắp. Rủi mà tôi lơ là làm một chuyển động sai lầm - bất ngờ dang cánh ra - thì tốc độ có thể xé gãy vai tôi như chơi. Cánh tôi sẽ bị rứt rời ra, tống tôi rơi xuống đất một cách không thể kiểm soát nổi...

Tôi là tay đua xe Thể Thức Một. Và một cú bẻ lái sai sẽ khiến tôi lăn quay, mất kiểm soát.

Không có cách nào để đo được chính xác tốc độ của tôi lúc đó, nhưng tôi biết những lần bay trước nhanh chẳng thấm gì so với lần này. Mặt đất lướt qua vùn vụt. Những đèn mái hiên, đèn đường và đèn ô tô hợp lại thành một dải ánh sáng dài ngút ngàn.

Tôi vượt qua biết bao là xe hơi đang bon bon trên đường cao tốc bên dưới, nhưng như thế vẫn còn quá chậm. Vì quá nôn nóng, cộng với cơn giận bừng bừng, tôi đã tính sai góc độ. Hóa ra tôi đã lên chưa đủ cao để có thể thoải mái lách khỏi các ngọn cây, những mái nhà nhọn và những cột dây điện. Vậy là tôi đành phải nhảy chồm chồm, giật cục như điên hầu tránh đâm phải những chướng ngại vật chết người.

Cơ bắp bị thiêu cháy, tim đập như máy khoan đá, phổi bỏng rát... thế rồi, tôi vù qua khỏi khu thương xá mini hồi nào không hay. Đến lúc nhận ra thì đành phải thắng gấp và cẩn thận cua một vòng rộng quay trở lại.

Này là tiệm cà-phê Starbucks. Không! Có quá nhiều người.

Đến cửa hàng bán dao. Ồ, đóng cửa. Tối om.

Máy Tính Phục Hưng. Mở cửa. Sáng choang. Có thể là chỗ này đây...

Tới cửa hàng đồ cổ. Vẫn sáng đèn. Một nửa tiệm chìm trong bóng tối. Hai người đàn ông bước vào, qua một tấm biển đề: Đóng cửa.

Tận dùng đà lao cuối cùng, tôi sà về phía những chiếc xe hơi đang đậu. Bãi xe đầy ắp. Có cả xe ba tôi trong đó.

Tôi đáp xuống khoảng tối đằng sau khu thương xá mini và bắt đầu hoàn hình. Bàn chân tôi xòe ra trước tiên, hồng hồng và trần trụi, bự chần dần. Mắt tôi dàn ngang ra hai bên chiếc mũi vừa mới tách khỏi cái mỏ. Tôi vụt đứng thẳng lên khi hai cẳng chân tròn dày ra và to tên. Tóc. Ngón tay. Ruột gan tôi kêu ùng ục, sóng sánh rợn tóc gáy.

Một con ó biển vừa đáp xuống chiếc ô tô cũ nát bị lật úp.

Tôi đã là người hoàn chỉnh. Đôi chân trần riu ríu áp vào lớp đá sỏi, vương vãi lon móp và cỏ dại lưa tưa.

Tôi liếc nhìn Marco. Nó đang chuẩn bị hoàn hình...

Tôi bắt đầu biến hình. Tôi cảm thấy ADN cọp sôi trào trong dòng máu rần rật của mình. Những chiếc nanh nhọn, sáng loáng lòi ra đầy miệng tôi. Móng vuốt cọp lú ra khỏi các đầu ngón tay. Những móng vuốt có thể moi ruột một con bò mộng dễ như bỡn.

“Không được,” Marco phản đối. “Jake, tụi mình không thể xông vào như thủy quân lục chiến! Làm vậy lộ liễu quá...”

Thân hình tôi vẫn là người nhiều hơn là cọp. Những chiếc răng vàng, sắc như lưỡi cưa, xục xịch trong miệng tôi phát ra âm thanh nhì nhằng. “Tui dzào đơơi!”

“Jake, tui buộc lòng phải ngăn bồ lại thôi.” Marco nói vẻ cương quyết.

Hai đứa tụi tôi - một dở người dở cọp và một dở người dở ó biển - trừng mắt nhìn nhau một hồi. Rồi, Marco hoàn hình còn tôi thì ngưng biến hình.

“Nghe này, Jake.” Marco giờ đã là người hoàn chỉnh, cất giọng khẩn khoản. “Tui biết bồ đang điên tiết, nhưng nếu cứ nhắm mắt tiến hành phi vụ giải cứu này thìcả đám tụi mình sẽ chết sạch ráo. Bọn Yeerk không phải đồ ngu. Lúc này chúng đang theo dõi ba của bồ thiệt là gắt gao, nếu hội Animorphs tụi mình thình lình tấn công một cuộc họp cỏn con của nhóm Chia Sẻ, chúng sẽ suy luận ra sự việc... Mà làm vậy là bồ đã tự để lộ mình ra cho bọn Yeerk biết, như thế làm sao cứu được ba của bồ chứ?”

Marco nói đúng lắm. Tôi biết thế, nhưng tôi không muốn nghe.

“Tụi mình phải đánh lạc hướng để làm cho chúng phân tâm. Cứ quậy tưng cuộc họp lên nhưng không để cho chúng biết lí do,” Marco hiến kế, trong khi lớp lông khỉ đột cứng nhổng bắt đầu lú ra khỏi cơ thể đang sưng phồng lên của nó. “Hẵng câu giờ cái đã rồi từ từ tính toán kế hoạch sau. Jake, bồ biến lại thành chim ưng Peregrine đi. Mắt bồ dòm tốt hơn mắt tui.”

“Nhưng...” tôi toan cãi.

“Không nhưng nhị gì hết,” Marco ngắt ngang. “Bồ biết tui mà. Bồ biết là tui sẽ làm được mà.”

Tôi lưỡng lự, thối chí vì chưa từng bao giờ bị ai đó ra lệnh, nhưng không thể chối cãi là nó nói đúng.

Tôi đã mất đi sự suy nghĩ sáng suốt mà điều đó thì thật nguy hiểm.

Đầu hàng, tôi tập trung vào ADN của chim ưng Peregrine.

Con khỉ đột Marco đứng gác cho tôi biến hình, cơ bắp của nó u lên cuồn cuộn.

“Xong,” tôi bảo. “Nhanh lên, Marco.”

“Hừ, Rachel không có ở đây, vậy là mọi sự tui phải tự lo liệu lấy thôi,” Marco vừa ca cẩm vừa lạng quạng quẹo ra đằng trước khu thương xã mini, bắt chước Rachel thét. “Tới luôn đi!”

Marco xổ vào bãi đậu xe. Tôi bay cảnh giới phía trên.

Ba và anh Tom của tôi đang ngồi sát rịt bên nhau - một tên săn mồi và một con mồi. Xét về mặt nào đó thì cả hai đều đang ở trong vòng nguy hiểm chết người. Và họ có được cứu thoát hay không là tùy thuộc vào Marco, chứ không phải vào tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx