sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 34: Lời Tiên Tri) - Chương 07 - 08

CHƯƠNG 7

ALDREA

Tên ta là Aldrea-Iskillion-Falan.

Ta vừa được cho biết là mình đã chết rồi.

Không thể thế được. Thật lố bịch.

Phần tâm linh người Arn lưu trữ lại chỉ cho phép ta được tái tạo lại một cách thô sơ. Một mớ hỗn độn những cảm xúc, không hơn. Thật không thể tin rằng những ý nghĩ và cảm xúc lúc này ta đang cảm nhận là kết quả của những xung điện và phản ứng hóa học được thu thập từ nhiều năm trước đây. Ta đã bất tỉnh trên chiến trường. Một ảo giác, một mánh lới bọn Yeerk dùng để trấn áp ta. Chúng hi vọng ta…

Thế còn cơ thể này là sao? Còn đôi bàn tay quá ít ngón để là tay Andalite này? Và những cánh tay quá yếu để là tay Hork-Bajir kia?

Ta không muốn tin là mình đã chết. Nhưng ta cũng không thể phủ nhận rằng ta đang ở trong một cơ thể không phải của chính mình. Một cơ thể nhỏ bé, èo uột, da nâu, không có lông dày bao phủ.

“Bà Aldrea?” Sinh vật được gọi là Cassie nói. “Bà không sao chứ?”

Ta nhận ra mình không chỉ nghe được tiếng nói của cô bé mà còn cảm nhận được những cảm xúc nữa. Một cảm xúc bao hàm sự thông cảm, lo âu, buồn bã và cả sợ hãi nữa…

“Dak có còn sống không?” Ta hỏi theo kiểu truyền ý nghĩ của dân tộc mình. Ta cần phải biết. Trừ phi… Ồ không, những cảm xúc từ Cassie đã cho ta câu trả lời trước khi cô cất tiếng.

“Không, thưa bà Aldrea. Ông ấy đã mất cách đây lâu lắm rồi. Cháu xin lỗi vì bà đã phải đi một quãng đường xa tới đây,” cô bé trả lời.

“Thế Ixcila của anh ấy đâu?” Ta thắc mắc. Ta biết Dak cũng có Ixcila mà. Có thể nó cũng đã được rót vào một cơ thể khác, giống như ta lúc này. Dak và ta có thể vẫn ở bên nhau.

“Cháu không biết,” cô bé đáp và hướng ánh nhìn qua người Arn. Phải một hồi ta mới nhận ra cô không giao tiếp với lão theo cung cách giống như bọn ta giao tiếp nhau. Và phải mất một lúc nữa ta mới hiểu ra não cô tiếp nhận thông tin từ tai như thế nào, và ta có thể dùng não cô để diễn dịch những dữ liệu thành lời nói ra sao.

“Bọn Yeerk đã cho nổ tung thung lũng hầu tạo mặt phẳng để làm nơi huấn luyện. Phòng thí nghiệm của ta bị tàn phá nặng nề. Ixcila của Dak Hamee đã bị phá hủy,” người Arn giải thích.

Thật vậy sao? Nếu thế thì Dak chết thật rồi. Chết như cha mẹ và em trai Barafin của ta…

“Vậy thì hãy để cho ta chết luôn đi, lão người Arn kia,” ta nổi sùng. “Hãy để ta chết đi.”

Liệu vào cái ngày xa xưa đó ta có kịp nói lời từ biệt với Dak không nhỉ? Hai chúng ta có chiến đấu vai sát vai cho đến phút cuối cùng không? Ta không bao giờ biết. Ixcila của ta đã được tích trữ trước khi ta chết khá lâu, cho nên những kí ức về phút cuối với Dak không tồn tại.

Ta cảm thấy nỗi ưu phiền từ Cassie, bèn gạt nó đi. Ta chẳng hưởng lợi lộc gì ở cảm xúc của cô gái loài người này. Cô bé chẳng là gì đối với ta cả.

Còn một câu cuối cùng ta phải hỏi, mặc dù ta rất sợ nghe câu trả lời. “Còn con trai ta… Điều gì đã xảy ra với Seerow, đứa con trai được ta đặt theo tên của cha ta?”

Ta chờ Cassie lặp lại câu hỏi ấy với lão người Arn, thế nhưng một Hork-Bajir trẻ lại là người trả lời. “Bọn Yeerk đã bắt ông trở thành vật chủ, bà cố à. Chúng mang ông tới Trái Đất trong quân đội chinh phạt. Và ông đã chết trong khi bị cầm tù…”

Ta chưa hề tưởng tượng ra số phận nào đen tối hơn thế cho con trai mình. Bọn Yeerk đã biến cuộc sống của nó thành một cái chết biết đi đứng. Và ta thì không ở đó để bảo vệ nó…

“Nhưng con trai của Seerow - Jara Hamee - cha cháu, đã trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của những con Người này,” Toby tiếp. “Và cháu - chắt gái của cố - đã được sinh ra trong tự do.”

Ta quan sát Toby bằng đôi mắt mới của mình. Ở nó có một cái gì đó rất quen thuộc. Những từ vựng được sắp xếp một cách chỉn chu, lời nói tuôn ra trôi chảy, ý tưởng…

Tự dưng, ta cảm thấy lâng lâng như một niềm vui đang le lói.

“Hỏi cô bé xem nó có rất khác không?” Ta bảo Cassie.

Một nụ cười ngoác ra trên gương mặt Toby khi cô bé nghe câu hỏi.

“Có chứ. Cố à, cháu rất khác,” cô bé trả lời. “Cháu rất khác. Cũng như ông cố Dak Hamme vậy.”

Nhà tiên tri. Nhà tiên tri được sinh ra trong tự do.

“Mọi người đưa cố từ cõi chết trở về là vì tất cả đang cần sự giúp đỡ của cố,” Toby nói.

“Bảo cô bé là ta không từ chối bất cứ lời yêu cầu nào của nó,” ta nhắc Cassie.

Sự tái sinh mang lại cho ta một nỗi đau không tài nào chịu đựng được: Dak của ta không còn nữa, Seerow của ta cũng chết rồi. Nhưng ta cũng có sự bù đắp. Ta có cơ hội gặp đứa chắt gái. Ta không từ chối bất cứ điều gì. Rất có thể, một ngày nào đó ta sẽ gặp con của Toby.

CHƯƠNG 8

Người Arn lẹ làng thông báo về kế hoạch của mình cho bà Aldrea. Tôi cảm thấy bà càng lúc càng tức giận khi nghe ông nói.

“Mi giúp bọn ta chứ?” Người Arn hỏi. “Mi có nhớ những vũ khí đó được giấu ở đâu không?”

“Không! Ta chẳng biết gì về chúng cả. Chuyện hẳn đã xảy ra… nếu quả thực nó đã xảy ra, chắc là sau khi ta chết,” bà Aldrea nói.

Tôi lặp lại thông điệp của bà.

Người Arn rầu rĩ gật đầu. “Tuy nhiên, chính trí não của bà lúc trước đã tìm ra nơi cất giấu. Một khi đã tìm ra một lần thì có thể sẽ tìm lại lần nữa. Liệu bà có tìm ra chúng không?”

“Ta có thể tìm ra vũ khí mình đã cất giấu không á? Ừ, rất có thể,” bà Aldrea bảo.

“Thế thì hai chúng ta… Ồ không, ba chúng ta chứ - nếu kể thêm cả tâm não tiếp nhận - sẽ ra đi vào ngày mai,” Quafijinivon đáp lời. “Trong khi người Hork-Bajir mới dần thành hình trong phòng thí nghiệm của ta thì mi sẽ đi tìm vũ khí.”

“Nếu Cassie đi thì tất cả chúng tôi cũng đi,” Jake quyết định.

“Nhưng cô ta chỉ là vật chứa đựng thôi,” Quafijinivon nói với nụ cười trơn nhẫy. “Tại sao mấy người cần phải đi?”

“Bởi vì ông cho rằng bạn tôi chả là gì ngoài ý nghĩa là một vật chứa đựng, lí do là vậy đó,” Tobias nói.

“Ta đã không nghĩ tới việc mang…” Quafijinivon mở miệng.

“Bảo lão hãy im đi,” bà Aldrea ra lệnh cho tôi. “Cuộc bàn luận này là vô ích. Dù có tìm ra vũ khí thì còn lâu ta mới giúp người Arn…”

“Khoan, khoan. Bà nói nhanh quá,” tôi bảo Aldrea. Thì ra lúc này tôi đã có thể nối kết tâm trí thẳng với bà. Cũng dễ dàng như đàm thoại trực tiếp vậy.

“Thế thì hãy để ta sử dụng trung tâm điều khiển lời nói của mi. Để ta trực tiếp nói chuyện với mọi người.”

Một lời đề nghị hoàn toàn hợp lí. Tôi chẳng có lí do gì để từ chối cả. “Nếu bà có thể kết nối được thì xin cứ làm đi ạ.”

Gần như ngay lập tức, tôi cảm thấy cổ họng mình ngưa ngứa. Lưỡi tôi động đậy rồi phát ra những âm thanh nghe như tiếng heo ủn ỉn.

“Cassie, bồ không sao đó chứ?” Rachel bồn chồn hỏi.

Tôi không trả lời nhỏ. Bà Aldrea đã khiến răng tôi khóa chặt lại với nhau. Tôi giơ cả hai tay lên và gật đầu, cố ra hiệu cho mọi người biết là mình ổn. Ít ra thì cánh tay của tôi vẫn là của tôi.

“Ald… Aldr…”

Cảm thấy cằm mình nhúc nhích, tôi thấp thỏm chờ nghe Marco ghẹo “Nói chứ đừng phun nước miếng nha”. Thế nhưng cậu ấy vẫn im lặng.

“Althrea… Aldrea nói đây. Ca-ss-ie đã đ-ồ-n-g ý cho ta sử d-ụ-n-g giọng nói của cô ấy,” bà Aldrea lập bập giải thích, giống như một đứa nhỏ đang ráng đánh vần những từ quá khó. Tự dưng bà khiến tôi liên tưởng đến Yeerk. Bà đang sử dụng miệng tôi! Nói bằng giọng của tôi!

“T-a sẽ làm bất cứ đ-i-ề-u g-ì hòng giúp đ-ỡ c-h-ắ-t g-ái mình và n-g-ư-ờ-i Hork-Bajir,” Aldrea tiếp. “Nhưng ta k-h-ô-n-g làm điều này.”

“Ý mi là sao?” Người Arn càu cạu. “Mi phải làm! Mi khước từ cơ hội lấy lại hành tinh Hork-Bajir về cho họ sao?” Giọng ông run rẩy. Tôi không biết đó là do tức giận hay đơn giản chỉ vì ông đã mệt đứt hơi.

Bà Aldrea cười khẳng khái. Đó là một âm thanh khàn đục lọt ra khỏi cổ họng tôi. “Không, người Arn à. Ta từ chối tạo cơ hội cho mi lấy lại hành tinh của mi. Đó mới chính là điều mi thật sự yêu cầu. Mi chẳng màng gì tới loài Hork-Bajir. Lòng dạ mi không tử tế như vậy đâu.”

Giọng bà Aldrea bây giờ đã suôn sẻ rồi. Bà đã thoải mái sử dụng cái miệng của tôi. Nhưng tôi thì chẳng ham gì chuyện này. Tôi cảm thấy như mình là người nói tiếng bụng tài danh nhất thế giới vậy…

“Lố bịch,” người Arn phản đối. “Ta già rồi. Chẳng còn sống được bao lăm nữa…”

“Mi yêu cầu ta giúp mi sử dụng người Hork-Bajir một lần nữa. Mỗi lần một người Hork-Bajir mới của mi giết được một Yeerk, thì anh ta cũng giết luôn một phần đức tính hiền hậu của mình,” bà Aldrea giảng giải. “Mi mang ta trở về lại để giúp Hork-Bajir chém giết Hork-Bajir hả?”

“Cố nói đúng lắm,” Toby xen vào. “Nhưng chúng ta không còn cách nào khác. Người Hork-bajir chỉ còn có một nhúm sống sót sau thảm họa virus lượng tử. Tất cả họ đều đã bị đưa đi khỏi thế giới quê nhà. Rất ít người không bị đầu độc như bà cố và ông cố. Chúng ta lại có thể sinh sôi nảy nở và trở về quê nhà. Nhưng chỉ khi nào bọn Yeerk bị suy yếu…. ”

Toby bước ra trước mặt tôi và cúi xuống nhìn sát vào mắt tôi. À không, vào mắt bà Aldrea - bởi vì lúc này có lẽ tôi không có ở đây. “Cố cho cháu theo về hành tinh của chúng ta đi. Cháu sẽ bắt tay làm lại từ đầu, sẽ tiếp tục phong trào đấu tranh do bà cố và ông Dak Hamee gầy dựng,” Toby nài nỉ.

Tôi cảm thấy bà Aldrea đau thắt lại khi Toby nhắc đến tên Dak. Rồi tôi cảm thấy bà gạt nỗi đau ấy qua một bên.

“Cháu là nhà tiên tri, Toby, nhưng cháu còn trẻ lắm. Cháu không lường hết được người Arn, người Andalite, và cả loài Người này đâu. Cho dù được trang bị vũ khí đầy đủ thì liệu một vài người Hork-Bajir do sinh vật này - lão người Arn khéo léo này, một tên dối trá và hèn nhát trong số những giống loài dối trá và hèn nhát…” bà chỉa ngón tay tôi vào người Arn. Tôi cảm thấy mặt mình vặn xoắn lại vì cơn thịnh nộ của bà.

Bà Aldrea cố kìm nén cảm xúc, nhưng bây giờ hàm lượng adrenaline trong máu tôi đã tăng dữ quá. Loại hoóc-môn đó càng kích thích nỗi hoảng sợ và giận dữ của chính tôi.

“Hork-Bajir giết Hork-Bajir và ai được hưởng lợi?” Bà Aldrea chất vấn.

“Tất cả những kẻ thù của Yeerk được hưởng lợi,” Jake trả lời.

Toby gật đầu. “Phải đó, cố à. Đây là một sự kiện bên lề - có thể nó chỉ làm cho bọn Yeerk xao nhãng chút đỉnh. Có thể Hork-Bajir sẽ chết. Tuy nhiên, chúng ta phải chiến đấu.”

Bà Aldrea xòe rộng bàn tay tôira. “Tại sao?”

“Bởi vì chúng ta phải là dân tộc tự do, thưa cố. Dẫu sao tự do ở trong thung lũng này cũng là do những người bạn loài Người đây phải chiến đấu và đem lại cho chúng ta. Nhưng tự do không là của đem cho. Mà phải là đoạt lấy và giữ gìn. Tự do của chúng ta phải do chính chúng ta tạo nên.”

Một lần nữa tôi lại cảm thấy nỗi buồn day dứt của bà Aldrea. Mỗi lời thốt ra từ miệng Toby lại khiến bà nhớ tới Dak.

“Cháu nói nghe dũng cảm đấy, Toby. Có lẽ cháu sẽ nghĩ lại nếu cháu thấy thây Hork-Bajir chất cao như núi. Bà cố của cháu đã từng chứng kiến rồi…”

Không ai nói gì cả. Quyết định là của bà Aldrea. Phải là của bả. “Chúng ta sẽ đi. Nhưng ta cảnh báo mi, người Arn: mi không được phản bội người Hork-Bajir. Bây giờ thì chúng ta về nhà thôi.” Cuối cùng bà Aldrea nói.

“Bà ta gọi đó là nhà,” Ax buột lời.

Bà Aldrea quay phắt về phía ảnh. “Andalite,” bà nói riêng với tôi. “Người Andalite kia làm gì ở đây?”

“Anh ấy là một người bạn,” tôi đáp.

“Dân tộc ta cũng là bạn với Hork-Bajir,” bà hầm hè. Rồi nhìn thẳng vào Ax, bà nói rành rọt bằng giọng của tôi. “Con người tên Cassie này nói mi là một người bạn, Andalite. Nhưng ta đã cảnh báo cô ta về bạn bè Andalite.”

“Thế bà có cảnh báo cho bạn ấy về một nothlit Andalite, con gái của Seerow, người giả bộ làm Hork-Bajir không?” Ax quật lại.

“Ta là người Hork-Bajir.”

“Không phải. Jara, Ket và những người kia mới là Hork-Bajir. Còn bà, bà tự nhận mình tương đương với một nhà tiên tri Hork-Bajir, nhưng thật ra, trí thông minh của bà không phải là kết quả của một sự đột biến gien. Dù không quen bà, Aldrea-Iskillion-Falan, nhưng tôi biết bà. Bà cực kì thông minh, giàu cảm xúc, đầy lòng tự chủ, có khả năng dối gạt và phỉnh lừa về nguồn gốc của mình. Về nền tảng, bà rất hòa hiếu, gan dạ và có tinh thần hi sinh cao cả. Nói ngắn gọn: bà là một người Andalite chứ không phải là Hork-Bajir.”

“Đáng lí ra bồ nên mô tả một con người,” Rachel nói sắc ngọt, “sau đó dặm thêm tính kiêu ngạo và không có óc khôi hài thì bồ sẽ có một Andalite.”

Thật ngạc nhiên, bà Aldrea cười sảng khoái. “Rõ ràng là những con Người bọn mi đã tiếp xúc khá nhiều với Andalite.”

Ax không đồng tình với sự dàn hòa, đấu dịu ấy - vẫn gí đôi mắt chính vào tôi, vào bà Aldrea.

“Tôi muốn được đảm bảo, con gái của hoàng tử Seerow à, rằng bà chỉ có duy nhất một nhiệm vụ. Rằng ngay sau khi chỉ cho chúng tôi vị trí cất vũ khí thì Ixcila của bà phải trở về nơi lưu giữ. Bà chết rồi, Aldrea-Iskillion-Falan. Khi bà thực hiện xong việc này thì ảo tưởng về sự sống sẽ chấm dứt, và Cassie phải trở về đúng là Cassie.”

Bức tường ngăn cách tôi và bà Aldrea lại hiện ra. Hình như lần này dày và chắc chắn hơn trước. Tôi không biết phản ứng thật sự của bà trước lời yêu cầu đanh thép của Ax là thế nào.

“Ta hiểu vì sao Nghi thức Tái sinh lại được thực hiện,” bà nói đều đều. “Ta hiểu người Arn mang ta đến đây chỉ để sử dụng ta vào mục đích này. Ta sẽ làm điều ta phải làm.”

Đó không phải là câu trả lời tôi muốn nghe.

“Tôi lấy lại quyền kiểm soát cơ quan lời nói của mình đây,” tôi nói.

“Dĩ nhiên.”

Câu đáp này coi bộ khá hơn. Nhưng phải chi bà ấy chấp nhận mà không chần chừ thì vẫn tốt hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx