sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 35: Đám Cưới Của Ba) - Chương 01 - 02

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Marco.

Nhưng bạn có thể gọi tôi là “Marco-Vĩ-Đại” hoặc “Kẻ-Hủy-Diệt-Niềm-Kiêu-Hãnh-Đáng-Nể-Nhất.” Bạn có thể phủ phục trước những cú đấm dũng mãnh của tôi mà năn nỉ tôi mở lòng từ bi, thế nhưng, kiểu gì đi nữa, thì kết quả vẫn là “bạn bị nghiền nát như tương.”

Vì tôi là chúa tể trò chơi điện tử Play Station mà lị.

Cứ chọn đại một trò đi há: Tekken, hay Công tước Nukem, hay NFL Blitz. Trò nào cũng được. Bạn muốn luyện bao nhiêu tùy thích. Tôi vẫn đánh bại bạn tuốt luốt. Bạn sẽ bị đè bẹp giống như những con kiến bị nghiến nát dưới gót giày hiệu Doc Martens vậy. Tôi sẽ...

“Có điện thoại,” ba tôi nói và đặt thiết bị điều khiển xuống.

“Ba không thể ngừng lúc này được,” tôi la lên. “Con sắp ghi điểm trong bàn tiếp theo này rồi!”

“Ghi 56 điểm hoặc mất trắng,” ba tôi lẩm bẩm. “Để ba thua bàn này cho.”

“Nhưng...”

Nhưng ông đã nhấc điện thoại lên.

“A lô? Ồ, chào em! Em khỏe không?” Giọng ông sao mà ngọt ngào và ướt át thế cơ chứ, cứ như mật rưới lên bánh í.

“Ôi trời, ông già tía của tui,” tôi lẩm bẩm.

“Ừ, tốt mà,” ba tôi tiếp tục, nụ cười mê dại bừng trên khuôn mặt. “Marco và anh đang chơi điện tử. Ừm, chắc chắn rồi.” Ông nhìn về phía tôi. “Cô Nora gửi lời chào con đó.”

Tôi gật đầu. Tóm lấy cái điều khiển, tôi chuyển TV về chế độ truyền hình cáp và chỉnh âm thanh lớn lên đủ để át được tiếng nói của ba. Ba tôi có bạn gái, chuyện nghiêm túc đó. Tôi đã quen với lối sống trầm lặng, hổng sôi nổi, cũng chẳng biểu lộ xúc cảm của ông. Nhưng kể từ khi bắt đầu hẹn hò với người phụ nữ này, ông đã biến thành Ngài-Lịch-Thiệp: mỉm cười vô cớ, hát nghêu ngao trong khi tắm, cười ha hả khi nghe những mẩu chuyện giỡn chả đâu vào với đâu của tôi như thể tôi là Chris Rock[1] í. Thậm chí, ông còn phát sinh ra cái thói quen nhiễu ghê nơi, ấy là cứ tự dưng lại ôm chặt lấy tôi. Quả tình là tôi rất vui khi thấy ông có những biểu hiện như thế. Bởi lẽ, từ lúc mẹ tôi mất tích hơn hai năm trước, ba tôi cứ như người mất hồn vậy. Suốt một thời gian dài, ông hành xử, so với người máy, kém có chút xíu hà. Đôi khi tôi nghĩ ông sẽ chẳng bao giờ hồi phục được như xưa nữa kìa. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

[1] Chris Rock (sinh ngày 07/02/1965) là diễn viên hài người Mỹ, đồng thời cũng là nhà viết kịch bản, nhà sản xuất phim. Anh được kênh truyền hình Comedy Central chuyên phát phim hay kịch hài bầu là diễn viên hài vĩ đại đứng hàng thứ năm trong mọi thời đại.

Vài tháng trước, ông đã tự bứt được mình ra khỏi tình trạng ấy. Mọi thứ trở lại bình thường, theo kiểu mà cuộc sống của tôi có thể coi là bình thường - cho tới khi ông gặp người phụ nữ này.

Ba của bạn đang yêu một người hổng phải là mẹ của bạn - một vấn đề khá bình thường, tôi cho là như vậy. Ừm, ông ấy lớn tuổi thật, nhưng ổng hổng cần chống gậy hay cần đến phần tiền giảm giá dành cho người già tại chuỗi các nhà hàng “Steak and Ale”[2]. Rất có thể, bản thân bạn đã từng phải đối mặt với vấn đề giống vầy rồi. Mà cũng có thể là bạn đang phải đối mặt với nó ngay lúc này. Rất có thể, vấn đề này khiến bạn cảm thấy dường như có nguyên sức nặng của cả thế giới đang đè lên vai mình.

[2] Steak and Ale là một chuỗi các nhà hàng phục vụ bữa tối bình dân. Nhà hàng đầu tiên được khai trương tại thành phố Dallas, bang Texas ngày 26/02/1966. Chuỗi phát triển tới hai trăm tám mươi nhà hàng vào những năm thập niên 80, và đến 2008, chỉ còn năm mươi tám nhà hàng.

Ừ há, quên mất, hu… hu… hu. Xin lỗi mấy nhóc nha. Mấy nhóc làm gì có ý niệm về cái gọi là sức nặng của thế giới đâu kia chớ. Bởi vì nó đang nằm trên vai tôi kia mà.

Đấy, mấy bạn coi, hổng chỉ phải sống với một người cha tương tư, tôi còn phải cố gắng cứu thế giới khỏi ách nô lệ của lũ ác quỷ - những sinh vật ký sinh ngoài hành tinh.

Nghe xong câu nói này của tôi, hẳn bạn sẽ thốt ngay rằng, “Đđđđđđđược rồi, thằng bé này chuẩn bị lên cơn đây.”

Tôi đâu có điên. Tôi cũng chả phải hạng láo khoét. Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật mà.

Cái lũ ác quỷ ấy có tên là Yeerk. Chúng đến từ một dải thiên hà khác. Nom chúng giống như những con ốc sên màu xám. Chúng trượt vào tai bạn, trải dẹt cơ thể ra bên trong não bộ, rồi tiếm quyền điều khiển toàn bộ trí óc và cơ thể bạn. Và tiếp theo là ép buộc bạn làm mọi thứ chúng muốn. Bất kể việc gì.

Ngay lúc này đây, cuộc xâm lăng của chúng vẫn còn là bí mật. Rất ít người biết đến sự có mặt của bọn chúng. Đa phần những người biết đến cuộc xâm lăng này đều là nô lệ của chúng. Bọn tôi gọi họ là những kẻ Mượn Xác. Tôi hổng biết có bao nhiêu người đã trở thành những kẻ Mượn Xác. Mà tôi cũng hổng muốn biết luôn.

Có một nhúm người tụi tôi, một nhúm thôi đó nhen, đang chiến đấu chống lại bọn Yeerk: bốn đứa trẻ ranh, một người ngoài hành tinh cùng một con diều hâu đuôi đỏ.

Nghĩ đến cái danh sách lực lượng kháng chiến đó, có lẽ tôi cũng muốn lên cơn thật rồi.

Tụi tôi tự đặt tên cho mình là Animorphs - Người Hóa Thú. Chả là vì tụi tôi có khả năng biến thành bất cứ con vật nào mà tụi tôi chạm vào mà. Nghe có vẻ hổng giống một thứ vũ khí há, nhưng bạn sẽ ngạc nhiên cho mà coi: tụi tôi đã gây rất nhiều tổn hại cho bọn Yeerk rồi đó nha, mà tụi tôi sẽ còn gây dài dài nữa. Lũ sên Yeerk rất muốn bắt được tụi tôi. Chúng rất khoái biến tôi và các bạn của tôi thành nô lệ của chúng hòng có thể sử dụng khả năng biến hình của tụi tôi để đạt được mục đích chinh phục phần còn lại của thế giới.

Đó là lí do tại sao tôi hổng tiết lộ họ của mình, nơi tôi đang sống, dù là tên thành phố, hay là tên tiểu bang. Tôi muốn mai danh ẩn tích. Có lẽ là vì mai danh ẩn tích đồng nghĩa với sống sót.

“Ồ, anh cũng có một quãng thời gian thiệt là tuyệt vời,” ba tôi ghé miệng vào ống nói, làm một tràng. Cứ làm như mỗi bọn Yeerk không thôi cũng chưa đủ cho tôi xử lí hổng bằng - thế mà ba tôi lại còn trút những lời đường mật ấy cho người phụ nữ này nữa kia chớ? Vô tình sao, cổ lại là giáo viên dạy toán của tôi. Cô Robbinette.

Nhiêu đó là đủ để bạn muốn ban hành lệnh cấm việc trao đổi trò chuyện giữa phụ huynh và giáo viên rồi hén.

Tôi chỉnh cho TV lớn hơn một chút nữa, hi vọng ba mình sẽ hiểu ý mà ra khỏi phòng. Ổng không hiểu.

Chả có gì đáng xem trên TV. Những chương trình trò chơi truyền hình tẻ ngắt. Những bộ phim xưa cũ rích. Những vụ sát nhân bí ẩn nhạt nhẽo. Những bộ phim truyền hình nhiều tập phát trong giờ vàng. Tôi tiếp tục bấm nút chuyển kênh như một con rô-bốt bị kẹt một phím chức năng, cứ vô thức thực hiện mãi một hành động. Tôi dừng lại ở một chương trình trò chuyện tôi đã thấy vài lần trước đó - Điểm Kết Nối. Dẫn chương trình là một gã tên có ba chữ - William Roger Tennant. Một chương trình trò chuyện hổng có những nét đặc trưng của nó: Hổng có khán giả, hổng có khách mời, người dẫn chương trình hổng có những câu nói hài hước.

Chỉ có mỗi mình anh chàng Tennant này ngồi bắt chéo chân thoải mái trên một chiếc ghế bành to, bao quanh anh ta là những cây đèn hiệu Lava cao khoảng hai mét và bên cạnh ảnh là một chai nước kiểu cọ, để trang trí í mà.

Mọi người gọi điện thoại đến bày tỏ những vấn đề nan giải của mình, và anh ta cho họ những lời khuyên hữu ích. Có điểm gì đó ở người này khiến bạn cảm thấy thinh thích. Anh ta nhìn mới thảnh thơi làm sao! Cứ như chẳng có gì có thể khiến ảnh lo lắng. Dường như ảnh hết sức quan tâm đến những điều mọi người nói. Đối với ảnh, bất cứ ai gọi đến cũng là người tuyệt diệu nhất mà ảnh từng nói chuyện cùng.

Hổng hiểu sao tôi cứ tiếp tục theo dõi chương trình đó. Tôi hổng thuộc tuýp người thích các chương trình trò chuyện trên truyền hình. Có lẽ là bởi vì tôi hi vọng anh chàng William Roger Tennant sẽ nói điều gì đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Trông kìa, sẽ có một lời than phiền của ai đó về việc ba tôi đang có bạn gái cho mà xem. Một lời than phiền nghiêm túc.

Thế nhưng, những gì William Roger Tennant nói hổng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, thậm chí còn khiến tôi muốn bịnh hơn với vai diễn Romeo vào cái độ tuổi trung niên của ba tôi nữa kìa.

Một phụ nữ gọi đến chương trình than rằng bả thấy cô đơn quá. Bả nghỉ hưu rồi, và trong vài năm gần đây, nhiều người bạn của bả đã về nơi chín suối. Gặp gỡ mọi người, với bả, giờ đây, thiệt là khó quá đi.

William Roger Tennant chăm chú nghe người phụ nữ than thở, ống kính máy quay chiếu rõ vẻ ân cần của ảnh.

“Bà Marie à,” anh ta nói, “tôi biết một nơi tuyệt hảo để bà có thể kết bạn. Đó là Nhóm Chia Sẻ.”

CHƯƠNG 2

“Nhóm Chia Sẻ á?” tôi nói, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Nhóm Chia Sẻ à?” người phụ nữ lặp lại.

“Đúng, Nhóm Chia Sẻ.” William Roger Tennant chồm người tới phía trước, cười như bị thôi miên với cái máy quay. “Đó là một tổ chức tuyệt vời,” anh ta nói. “Nhóm Chia Sẻ là một nơi mọi người gặp nhau, cùng nhau vui vẻ, là nơi làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Tổ chức này đã biến đổi cuộc sống của nhiều người theo hướng tốt hơn. Tôi chắc nó cũng sẽ giúp được bà.”

Tôi chằm chằm nhìn màn hình.

Nhóm Chia Sẻ. Đúng, đó là nơi để mọi người gặp gỡ nhau và vui chơi, cùng nhau nướng thịt ngoài trời, cùng nhau hát hò. Nhưng William Roger Tennant đã bỏ sót mất một chi tiết quan trọng.

Nhóm Chia Sẻ là tổ chức bình phong của bọn Yeerk. Chúng dùng nó để tuyển mộ con người, dụ dỗ họ gia nhập, gây dựng lòng tin nơi họ, rồi sau đó biến họ thành kẻ Mượn Xác.

Tom - anh trai của Jake, bạn thân của tôi đồng thời cũng là thủ lãnh của Hội Animorphs - gia nhập Nhóm Chia Sẻ cách đây không lâu, giờ đã là kẻ Mượn Xác. Thầy hiệu phó của tụi tôi, Chapman, cũng là một thành viên của nhóm Chia Sẻ và dĩ nhiên rồi, ổng là một kẻ Mượn Xác. Và thế là ông thầy hiệu phó được coi là một kẻ xấu xa.

Giờ thì, anh chàng William Roger Tennant này lên TV, tuyển mộ những con người vô tội, biến họ thành nô lệ.

William Roger Tennant - khuôn mặt râu lún phún, lúc nào cũng tươi cười, mái tóc nâu buộc túm đuôi ngựa phía sau đầu, quần jeans bụi và áo sơ mi cài nút bình thường. Mọi thứ ở anh ta đều toát lên vẻ thoải mái, dễ chịu, bình thản.

Nhưng đằng sau tất cả những thứ ấy, đằng sau đôi mắt xanh với ánh nhìn ấm áp biết cười kia là một con sên ngoài hành tinh quỷ quái, nhất quyết biến tất cả mọi người trên Trái Đất thành những kẻ nô lệ bất lực.

Đó là điều đáng sợ nhất ở bọn Yeerk. Bạn hổng thể chỉ nhìn mà biết được ai là kẻ Mượn xác, ai hổng phải.

“Bà cho tôi biết bà đang sống ở đâu đi, bà Marie?” William Roger Tennant nói với người phụ nữ gọi tới. “Tôi sẽ cho bà số điện thoại của Nhóm Chia sẻ gần nơi bà sống.”

Tôi phải gọi cho Jake. Tôi hổng muốn nhưng tôi phải gọi cho nó. Đúng là phải như thế thôi.

Mặc kệ nó đi, Marco, tôi tự nhủ. Mày biết chuyện này sẽ kết thúc ra sao mà: cả nhóm sẽ lại vừa chạy vừa la hét và có lẽ lần này sẽ hổng sống sót mà qua khỏi. Mặc kệ nó đi.

Ba tôi gác điện thoại, nụ cười ngây dại đó vẫn còn đọng trên gương mặt ông. Ông ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc trường kỉ, nhấc đồ điều khiển trò Play Station của ông lên.

“Sao, con đã sẵn sàng hạ ba thêm vài ván nữa chưa?” ông nói.

Tôi thở dài cái sượt. “Con phải gọi phôn cho Jake.”

“Sao thế?”

“Câu hỏi hay đó ba.”

Tôi sử dụng cái điện thoại trong nhà bếp để hẹn gặp với những đứa còn lại trong nhóm, theo cái kiểu mập mờ cẩn trọng như tụi tôi vẫn thường dùng mỗi khi cần tụ tập.

Giờ tôi phải nghĩ ra một cái cớ để rời khỏi nhà vào lúc 8 giờ tối, trong khi mai là ngày đi học. Ba đã đặc biệt sắp xếp thời gian để có thể ở bên tôi, tôi hổng muốn làm ông buồn.

“Nào, bây giờ con muốn làm gì đây?” ba hỏi khi tôi quay trở lại phòng khách. “Con có cần ba giúp làm bài tập không? Hoặc chúng ta có thể xem phim hay gì đó.”

“À, dạ vâng,” tôi nói, “con phải qua nhà Jake, con để quên một món đồ ở bển.”

Nụ cười của ông vụt tắt. “Ồ. Thế ngày mai nó mang đến trường cho con không được sao? Đã 8 giờ rồi còn gì.”

“Con cần món đồ đó ngay tối nay, ba à.” Tôi cầu nguyện cho ông đừng có hỏi lí do sao mà món đồ đó lại quan trọng đến thế. Mỗi khi bạn nói dối, tốt nhất là nên chuẩn bị trước mọi chi tiết.

“Thôi, cũng được,” ông chau mày chấp thuận.

“Con sẽ về ngay thôi,” tôi lí nhí.

Khi tôi bước ra gần đến cửa thì ông gọi. “Này, Marco?”

“Dạ?” Tôi ngoái lại nhìn ông. Ông đang ngồi trên trường kỉ, vẻ mặt buồn bã. Đó là vẻ mặt mà lâu rồi tôi đã hổng còn thấy. Nó giống như vẻ mặt ông đã mang trong suốt hai năm sau ngày mẹ tôi mất tích.

“Con có giận ba không?”

Tôi nhún vai. “Không, ba à. Tại sao con lại giận ba kia chớ?”

“Ba biết là con vẫn còn nghĩ về mẹ nhiều lắm,” ông bắt đầu. “Ba chỉ muốn con biết là ba cũng vậy.”

“Con biết,” tôi nói.

“Chỉ có điều, chuyện đó xảy ra đã lâu rồi,” ông nói tiếp. “Ba không thể cứ đau khổ mãi. Ba - hai ba con ta - cần phải tiếp tục sống. Ba hi vọng con có thể hiểu được. Ý của ba là, cô Nora là một người tốt, đúng không con?”

Có lẽ nếu tôi là một đứa con ngoan ngoãn hơn, thì tôi đã có thể nói vài lời để động viên ông. Nhưng tôi hổng ngoan đến thế, và tôi hổng thể nói được gì.

“Vâng, cô ấy cũng ổn,” tôi nói. “Chỉ là hơi kì lạ một chút, thế thôi.”

Tôi đóng cửa lại, cố gắng ngăn cảm giác tội lỗi.

Ừm, tôi muốn ba tôi được hạnh phúc. Nhưng có một khúc mắc lớn đối với trường hợp của cô Nora này.

Mẹ tôi có thể chưa thực sự chết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx