sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 35: Đám Cưới Của Ba) - Chương 13 - 14

CHƯƠNG 13

Đường về nhà thiệt dài, tôi có quá chừng thời gian để suy ngẫm. Thế nhưng, mới chỉ cần đi qua hai dãy nhà, tôi đã rút ra được kết luận: tôi căm thù cuộc sống của mình.

Tôi hổng phải là đứa hay than thân trách phận. Điều đó chẳng bao giờ mang lại lợi ích gì cho bạn sất. Nhưng có nhiều khi chính sự vô ích của nó lại phủ nhận rằng cuộc đời của bạn đang lâm vào bế tắc.

Suốt một thời gian rất dài, tôi đã ôm trong mình hi vọng rằng mẹ tôi rất có thể sẽ lại về nhà, an toàn và khỏe mạnh; rằng ba mẹ và tôi sẽ có thể cùng nhau ăn cơm mỗi tối, cùng nhau đi nghỉ ở Grand Canyon và cùng nhau chơi Cờ tỉ phú vào những chiều Chủ nhật trời mưa.

Mẹ tôi sẽ về, đó là một việc khó có thể xảy ra, tôi biết chớ. Và ngay cả cái niềm tin rằng mẹ vẫn còn sống cũng là gần như hổng thể xảy ra, tôi cũng biết. Thế nhưng, tôi vẫn cứ hi vọng.

Rồi cô Robbinette xuất hiện, phá hủy và làm tiêu tan niềm hi vọng cuối cùng của tôi.

Tôi trở nên mất trí. Khó có thể tin được rằng sau tất cả những sự việc điên rồ mà tôi đã từng trải qua kể từ khi cuộc chiến mới bắt đầu, một vấn đề bình thường của cuộc sống hàng ngày lại là thứ có thể đẩy tôi đến bên bờ vực thẳm.

Ồ, đúng rồi. Lại còn thêm chuyện tụi tôi hổng tìm được cách ngăn chặn Wiliam Roger Tennant công khai tuyển mộ cho nhóm Chia Sẻ ngay trong giờ vàng phát sóng nữa chớ.

Mà thậm chí nếu tụi tôi có tìm ra được cách đi nữa thì chắc chắn tôi cũng sẽ hổng được chấp nhận tham chiến cùng tụi bạn. Bởi vì tôi có VẤN ĐỀ.

Một ngày tồi tệ? Chắc rồi. Nhưng vẫn còn sớm. Kể cả là tồi tệ hơn cũng vẫn có thể còn có cách xử lí mà, với điều kiện là tôi thật sự, thật sự may mắn.

Tôi sẽ làm gì cho hết buổi tối này ta?

Làm bài tập á? Sau khi mém đi tong ư? Không. Cũng không thể ôm cú hút chết ấy mà ngồi thư giãn chơi Play Station cho được.

Tôi đang ở trên con phố có ngôi nhà của mình. Tôi quay đầu lững thững bước ra lối dẫn ra phố lớn.

Và tôi dừng lại. Có gì đó không ổn. Tôi ngó quanh quất khắp con phố. Hổng một bóng người.

Tôi quay lại nhìn về nhà mình. Đèn tắt tối thui. Vậy mà cửa ga-ra thì lại mở và xe hơi của ba tôi vẫn đậu bên trong. Thế xe hơi của ai đang đậu trên lối dẫn ra phố lớn ta?

Tôi nhón vài bước chân, rất từ tốn. Đây hẳn sẽ là một kết thúc hoàn hảo cho ngày hôm nay, tôi nghĩ. Một cuộc phục kích của bọn Yeerk. Visser Ba đang đợi tôi trong phòng khách.

Bọn Yeerk đã nhìn thấy tôi trong nhà Wiliam Roger Tennant rồi ư? Bọn chúng đã xác định được tôi là ai rồi sao?

Tôi rón rén vòng ra phía sau nhà. Cũng hổng có ánh đèn ở đẳng. Một cách từ từ, tôi vòng lại cửa trước. Nghé mắt qua ô cửa sổ lớn lồi ra ngoài, tôi nhìn vào phòng khách. Tối om, hổng thấy đường.

Tôi phải làm gì đây? Ráng biến hình ư? Tôi hổng dám chắc rằng tôi có thể biến hình trọn vẹn. Và giả thử tôi có làm được đi chăng nữa thì một con khỉ đột chắc chắn sẽ hổng đủ mạnh để ngăn chặn Visser Ba cùng đội quân Hork-Bajir của hắn.

Trong một tích tắc, tôi cho rằng có thể tôi đang bị mắc bệnh hoang tưởng. Vì rằng ba tôi đã đi ngủ, chỉ là ổng quên đóng cửa ga-ra. Thế nhưng điều đó hổng giải thích được vì sao lại có chiếc xe khác đậu ở đó.

Tôi đã nghĩ tới việc chạy đi tìm Jake và đám bạn, nhưng rồi tôi nhận ra rằng khi mà tôi kéo được quân cứu viện tới thì có lẽ ba tôi đã chết mất tiêu rồi, hoặc là còn tệ hơn thế nữa, đã trở thành một kẻ Mượn xác.

Hổng còn lựa chọn nào khác. Tôi vươn tay nắm lấy quả đấm cửa và xoay.

Cánh cửa từ từ mở ra.

“Grừ grừ grừ grừ gừ.”

Hai bàn chân có móng nện vô bụng tôi.

“Áááá!” Tôi thét.

“Cái gì thế?” một giọng gắt gỏng vang lên.

Tôi vung hai tay điên cuồng, đẩy con quái vật ra xa.

“Ẳng ẳng ẳng ẳng!”

Nó lại tấn công. Một tay cản những cú cào, tay kia tôi gạt công tắc trên tường. Đèn bật sáng.

“Tránh xa tao ra!” Tôi hét.

“Ẳng ẳng ẳng ẳng!”

“Marco hả?”

Giọng ba tôi. Ba đang ngồi trên trường kỉ. Cô Robbinette cũng vậy. Họ ngồi rất gần nhau. Thực ra thì, cô Robbinette đang ngồi trong lòng ba tôi.

Ba tôi nhảy dựng lên. Mặt ba đỏ lựng cứ như lấy son trét vậy.

“Euclid!” cô Robbinette la. “Dừng lại! Ngồi xuống! Yên lặng nào!”

Con chó ngu ngốc đó vẫn tiếp tục sủa, rồi nhảy bổ vào tôi. Dài chưa tới năm tấc vậy mà nó có thể nhảy cao tới cả thước. Tôi có thể đá thốc nó bay ngang nguyên căn phòng rồi qua cửa sổ nhà bếp phía sau dễ như trở bàn tay.

“Con đang làm gì ở nhà thế?” ba tôi hỏi vẻ ngượng ngùng.

“Ô, con sống ở đây mà.” Tôi trả lời, hẩy con chó ra khỏi người.

“Euclid! Dừng lại!” Cô Robbinette lại la con chó. “Anh yêu, không hiểu có chuyện gì xảy ra với nó nữa.”

Tôi tính nói gì đó, nhưng thay vào đó, tôi tóm lấy con chó đần độn ấy. Nó vùng vẫy tính thoát khỏi tay tôi, song tôi ôm chặt nó vào lòng như thể nó là trái banh bầu dục vậy. Tôi bắt đầu thu nạp nó, con vật ngu ngốc đờ dẫn cả người.

“Ôi,” cô Robbinette thốt lên, lấy làm thích thú trước cảnh Euclidlim dim trên tay tôi “Coi kìa! Nó thích con đấy, Marco.”

Tôi đồ rằng, các bạn có thể thấy cô Robbinette xinh đẹp. Cổ có mái tóc đen nhánh và làn da cực kì mịn màng. Tôi hổng bận tâm.

“Ba không nghĩ là con sẽ về nhà sớm đến thế,” ba tôi lẩm bẩm trong khi lúng túng hổng biết để hai tay của mình vào đâu.

“Con xin lỗi.”

“Thường thì con hay đi chơi cùng với Jake và về muộn mà.”

Euclid đã thoát khỏi tình trạng mơ màng. Nó bắt đầu vặn vẹo, tôi thả nó xuống đất. Nhanh như cắt, nó ngoạm lấy lai quần jeans của tôi và bắt đầu kéo.

“Euclid!” Cô Robbinette quát. “Marco à, Euclid bị căng thẳng. Con có cảm thấy căng thẳng không?”

Tôi nhìn sang ba tôi.

“Ừm, không phải tất cả chúng ta đều thế sao?” ba cười ngượng nghịu, nói.

“Con nghĩ, con nên về phòng thôi,” tôi nói và chộp lấy bộ Play Station của mình đang để ở dưới gầm bàn.

“Rất vui được gặp con, Marco.” Cô Robbinette nói lịch sự.

“Bày vẽ,” tôi làu bàu. Ba tôi nhìn tôi phiền lòng.

Tôi lên lầu, chân nện rầm rầm. Euclid đeo chặt dưới chân.

Tới phòng ngủ, tôi nhẹ nhàng gỡ răng nó ra khỏi ống quần, đẩy nó ra và sập mạnh cửa phòng.

“Ẳng, ẳng, ẳng ẳng!”

Tôi hổng biết nó nằm ngoài cửa rên rỉ bao lâu, vì tôi đã cắm tai nghe vào tivi và vặn volume đủ lớn để át tiếng của nó rồi còn đâu.

CHƯƠNG 14

Như bình thường thì tôi sẽ lèo nhèo, tôi sẽ đưa ra một ý kiến đầy thuyết phục rằng nhiệm vụ tụi tôi sắp thực thi là cực kì khùng điên. Nấc thứ mười trong Mười Nấc thang Điên Rồ.

Nhưng lần này, tôi hổng thể thốt ra đến nửa lời bởi vì Jake đã đồng ý cho tôi tham gia vào nhiệm vụ thâm nhập vào Lễ Trao giải Công Dân Cừ Khôi và hủy hoại hình ảnh của William Roger Tennant.

Tụi tôi phải đợi tới tối thứ Bảy mới thực thi nhiệm vụ được. Tôi dành cả tuần để thực hành việc biến hình của mình trong buồng tắm. Khỉ đột, mòng biển, hải âu, sói và cả những lốt hình biến ghê tởm như ruồi hay gián, tôi đều mang ra thực hành tuốt.

Hổng có chuyện gì xảy ra, mọi hình biến đều được tôi kiểm soát: biến hình trọn vẹn và hoàn hảo.

Dường như tôi đã kiểm soát được hoàn toàn khả năng biến hình của mình. Tôi biểu diễn cho tụi bạn xem tôi biến hình thành một vài con thú như thế nào để chứng minh cho tụi nó thấy điều đó.

Cuối cùng, Jake quyết định cho tôi một cơ hội. Với lại, nó cũng cần tôi. Thiệt là một ưu ái lớn.

Nhiệm vụ của tụi tôi rất đơn giản. Tụi tôi đã từng tận mắt chứng kiến nên thừa biết rằng tên Yeerk trong đầu Tennant hổng phải là một kẻ có tâm thần ổn định. Ý tôi là, trong tự điển, để mô tả từ “kẻ lập dị” thêm sinh động, lẽ ra người ta phải in hình của hắn kế bên mới đúng chớ. Tụi tôi cần phải cho cả thế giới biết điều ấy. Nếu như tụi tôi có thể khiến hắn bẽ mặt trước công chúng, thế thì, bái bai chuyên gia tâm lí nha.

Buổi lễ trao giải được tổ chức tại một khách sạn lớn bên bờ biển, cách tòa biệt thự của William Roger Tennant hổng bao xa. Tụi tôi đã từng chui vào trong khách sạn đó khi thực hiện nhiệm vụ ngăn chặn bọn Yeerk hổng cho bọn chúng biến những vị lãnh đạo đầy quyền lực nhất trên thế giới bị biến thành vật chủ.

An ninh của buổi lễ hổng đến mức nghiêm ngặt như hồi đón tiếp các nguyên thủ quốc gia. Trên thực tế, lẻn vào bên trong khá là dễ dàng.

Tụi tôi biến hình thành hải âu, bay tới khách sạn. Tìm một phòng trống có ban công, hạ cánh ngoài ban công, tụi tôi hoàn hình và bước vào bên trong. Bạn hẳn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng có nhiều người hổng có khóa cửa ban công. Tôi đoán họ cho rằng chẳng có ma nào lại khùng tới mức trèo tới mười hai tầng lầu để đột nhập vào phòng của họ cả.

Tiếp đó, tụi tôi xuống lầu theo lối dành cho nhân viên phục vụ, tìm một phòng tắm nằm gần bếp, rồi biến thành gián. Hên sao, tụi tôi biết khá rõ nơi này, thông thạo mọi ngõ ngách ở trỏng. Đó cũng là một điều hay vì thị lực của gián cực kém.

“Có quá nhiều người đi lại trên cầu thang, tụi mình sẽ bị giẫm bẹp mất thôi,” Cassie lên tiếng.

“Bồ có cách nào khác không?” Tobias hỏi.

“Trần nhà.”

“Bồ nói gì cơ?”

Và đó là lúc nhiệm vụ trở nên thiệt sự là thú vị, cực kì thú vị luôn.

“Được rồi,” Jake nói, “cũng dễ thôi: ô sáng hình chữ nhật lớn sẽ là cửa phòng tắm. Hễ có ai đó mở cửa, ít nhiều gì, tụi mình cũng sẽ trông thấy nó thôi. Hướng ra cửa, rồi băng qua đại sảnh, quẹo trái, bỏ qua hai cánh cửa, cánh cửa thứ ba sẽ dẫn tụi mình vào bếp.”

“Men trên trần há?”

“Ừ.”

“Hiểu rồi. Đây là việc mà bồ gọi là ‘dễ’ đó hả?”

“Tôi muốn nhắc các bạn là chúng ta đã biến hình được ba mươi phút theo giờ của các bạn rồi đó,” Ax nói. “Bữ... bữa tối sẽ được phục vụ sau hơn hai mươi lăm phút nữa theo giờ của các bạn đó.”

“Ax?”

“Gì, Marco?”

“Đó là giờ của tất cả chúng ta, Ax à. Hổng phải là giờ của tụi này. Đó chỉ là phút, là phút thôi nghe chưa? Tụi mình đang ở trên Trái Đất, bồ cũng đang ở trển, chúng ta dùng chung một thứ giờ.”

“Bây giờ, chúng ta đã biến hình được ba mươi mốt phút theo giờ của các bạn”.

“Được rồi, dẹp ba cái vụ tranh luận này đi,” Rachel nói. Nhỏ hổng có biểu hiện sự hăng hái như thường lệ. Chẳng có gì khiến tôi thấy hãi hơn là việc Rachel đang khiếp sợ.

Tụi tôi chạy tới bức tường, bò ngược lên trần.

Là gián thì giống thứ gì ta? Ừ, các bạn cứ hình dung đến một chiếc xe hơi, chiếc Jaguard mui trần tuyệt hảo đi há. Được chưa, tưởng tượng quá dễ đi mà, phải hôn?

Tưởng tượng nha: có một chiếc Jaguard mui trần màu đỏ, bạn được cột chặt dưới sàn, mặt chúi xuống, mũi cách mặt đường khoảng chừng một li và chiếc xe ngu ngốc đó đang chuẩn bị chạy với vận tốc hàng trăm dặm một giờ.

Bạn nhìn một con gián chạy ngang qua sàn dưới chân bạn, thấy thiệt là nhanh phải không? Nhưng nếu nhìn từ con mắt của một con gián, thì cứ như thể có ai đó gắn vào đít bạn một ngàn trái tên lửa và châm lửa đốt cả ngàn trái đó cùng một lượt vậy.

Tôi lao người băng qua sàn nhà lát gạch dơ hầy. Chạm râu vào chân tường, tôi rú lên khi bộ não gián bé tí hin thông minh của tôi hiểu được hình ảnh do hai cọng râu bắn về rằng thế giới chuẩn bị biến thành thẳng đứng. Tôi lọ mọ thò hai chân trước lên tường, rồi đến hai chân giữa, và cuối cùng là hai chân sau, tôi bắt đầu bò lên, lên thẳng, thẳng đứng như có ai đó đã bỏ qua định luật trọng trường.

Vù!

Lên tường, những cẳng chân có ngạnh tí nị làm bật tung những vết nổ phồng lên tí nị của sơn tường. Lên, lên nữa, lơ đãng bò chệch qua trái một chút, tôi vội chỉnh hướng chạy theo Ax, lại thẳng hàng tiến bước.

Tôi là một con gián máy màu nâu bé nhỏ. Lên, lên nữa. Rồi, tới tường, à không, tới trần nhà rồi.

“Bồ có chắc sẽ làm được việc này không?” Jake hỏi.

“Để tui thử coi,” tiếng một thằng ngốc nào đó vang lên. Khoan đã, là tôi nói mà! Tôi phải ráng làm cho bằng được. Tôi là mắt xích dễ gãy, tôi là đứa biến hình thiếu tin cậy. Tôi buộc phải bình tĩnh.

Tôi lò dò như khi mới bắt đầu tới chân tường. Hai chân trước trước, đến hai chân giữa, rồi đến hai chân sau.

“Tui đang ở trên trần nhà,” tôi báo cáo.

“Có trục trặc gì không?”

“Không. Không – ááá…!”

Tôi rớt!

Rớt!

Rớt hoài, rớt mãi không thôi, xoay mòng mòng, lộn tùng phèo và…

Thịch!

Tôi va lưng xuống nền nhà. Tôi đã rớt từ độ cao gấp hàng trăm lần chiều dài cơ thể, giống như một người rớt từ cao ốc ở bang New York vậy. Tôi hổng sao.

Tôi guồng sáu cẳng chân chạy tới bức tường, bò lên và nhập lại cùng với đám bạn.

“Tui nghĩ tụi mình nên ôm theo góc tạo bởi trần với tường mà đi,” tôi đề nghị.

“Mình dám chắc là gián có thể bò ngang trần nhà được,” Cassie nói. “Xin lỗi nha, bồ có đau không?”

“Đau á? Không. Có hứng thú thử lại lần nữa không á? Cũng không luôn.”

“Nào, đi thôi,” Jake hô. “Có thức ăn ở đẳng cho tụi mình quậy phá đó.”

“Hây, Jake, tui có nói với bồ rằng tui đã sung sướng biết bao khi được bồ cho tham dự buổi pic-nic nhỏ này chưa ta?”

“Được rồi mà. Vào đến bếp đi đã. Tìm đến phần thức ăn của Tennant, xem thử tụi mình có khiến Ngài Cự phách phiêu diêu không nào,” Jake gạt phăng.

Bò quanh phòng tắm, hướng tới cửa ra vào, đi xuống. Ôm gờ cửa phía trên, tụi tôi bò ngược lên trần hành lang, dọc theo đường tiếp giáp giữa trần và tường, tới cuối hành lang, tụi tôi kiếm cửa vào nhà bếp.

Cuối cùng thì tụi tôi cũng có mặt ở trong bếp. Nhiệm vụ gần như đã hoàn thành.

Lúc ấy, Cassie chợt nói, “Jake à. Mình mới phát hiện ra rằng, đây là một bữa tiệc trọng thể, đãi hàng trăm người. Làm sao mà tụi mình tìm ra được phần salad nào là giành cho Tennant cơ chứ?”

Một khoảng lặng dài lê thê.

Và rồi, vẫn còn chưa hết ngu ngốc, tôi cất tiếng.

“Tui có ý này.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx