sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 35: Đám Cưới Của Ba) - Chương 15 - 16

CHƯƠNG 15

Với tình trạng trục trặc trong lúc biến hình của tôi thì đấy hổng phải là một ý tưởng tuyệt diệu cho nhiệm vụ lần này. Nhưng chỉ có Cassie, Ax và tôi là có lốt hình biến phù hợp, hơn nữa, hổng thể nào tin tưởng Ax nếu để ảnh xuất hiện trong bếp dưới lốt người cho được. Quá nhiều mỡ và muối ở đó sẽ lôi cuốn ảnh. Tụi tôi cũng cần đến Cassie, Jake và Rachel. Thế nên tôi lãnh nhiệm vụ.

Trong khi mấy đứa tụi nó núp dưới gầm một thiết bị lớn thiệt lớn - tôi cũng hổng biết đó là cái giống gì nữa, tôi chạy ào vào phòng để đồ dành cho nhân viên thông với bếp.

Các bạn đang hỏi tại sao tôi tìm thấy căn phòng đó chớ gì? Dĩ nhiên là tôi đánh hơi rồi. Hổng có cái thứ mùi nào mà, với khứu giác cực nhạy của gián, lại có thể dễ phân biệt bằng mùi mồ hôi và mùi khăn khẳn của con người cho được.

Tôi tìm thấy một buồng vệ sinh trống và hoàn hình.

“Một cuộc phiêu lưu khác của siêu anh hùng,” tôi làu bàu với chính mình. “Người Dơi có đi từ nhà tắm này tới nhà tắm khác không? Không hề. Siêu nhân Bạc có lướt ván qua buồng vệ sinh không? Không luôn.”

Hổng có ai trong phòng thay đồ hết. Tôi sục sạo khắp các tủ đồ cho tới khi tìm thấy một cái áo sơ mi và một cái quần dài hổng làm tôi biến thành một chú lùn. Kẹp chung với bộ đồ đó là một cái nơ bướm.

“Siêu nhân Mù có bận đồ dơ của kẻ khác không ta? Không. Siêu nhân Spawn thì may ra. Lần sau nếu có một tờ đăng ký làm siêu nhân, tôi sẽ...”

Tôi im bặt. Một thanh niên trẻ măng bước vào phòng, hổng thèm để mặt tới tôi, nhanh nhảu châm một điếu thuốc. Tôi bước ngang anh ta, mặt cúi gằm.

Ồn ào, quá sức là ồn ào: tiếng la lối, tiếng va chạm của xoong chảo, tiếng gầm rú của máy rửa chén tự động, tiếng dao chặt phập phập,…

Bếp là một nơi mà rất nhiều các hoạt động cứ xoay như chong chóng. Dăm bảy cái bếp lò, lò nướng bự chang bang và một dãy bàn chế biến đồ ăn chiếm hết phân nửa diện tích khu bếp rộng bằng cả cái nhà thi đấu. Hàng chục người nấu bếp đang lọc thịt nướng, xắt hành, pha nước xốt.

Dọc theo một vách tường là khu vực rửa chén đĩa. Mỗi bên khu vực rửa chén là một cánh cửa tự động có thể mở được về cả hai phía. Chúng thông với phòng tiệc.

Xếp dọc theo vách tường ngăn giữa nhà bếp và phòng để đồ là mấy cái máy tính ghi nhận thực đơn khách chọn, một cái máy pha cà phê công nghiệp bự bành ki, một máy pha cà phê nhanh và mấy cái tủ lạnh cỡ lớn. Jake và mấy đứa bạn của tôi đang ẩn mình bên dưới một trong mấy cái tủ lạnh đó.

Tách biệt khỏi chỗ nấu nướng, phần còn lại của khu bếp là những dãy kệ thép không gỉ, chất đầy đĩa. Một nhóm người đang đứng ở phía sau những cái kệ này, trộn salad trong những cái tô khổng lồ.

Bồi bàn chạy hối hả: dừng lại chỗ mấy cái máy tính để nhập thực đơn khách yêu cầu, mang những cái khay đựng đồ uống ra ngoài phòng tiệc thông qua cánh cửa tự động.

Hổng một ai để ý đến tôi khi tôi khuỵu gối xuống trước cái tủ lạnh gần cách cửa nhất.

“Hây, mấy bồ?” tôi thì thầm.

“Marco? Có phải bồ đó không?” Jake hỏi lại.

“Hổng phải là Người Nhện.” Tôi chìa bàn tay ra, đặt xuống nền nhà. Năm con gián bé tẹo bò lên những ngón tay của tôi, leo lên tay tôi rồi chui vào núp dưới ống tay áo của tôi. Những bước chạy của lũ gián khiến tôi thấy nhột nhột.

Tôi biết đó hổng phải là những con gián thật, tôi biết đó là những người bạn của mình. Bản thân tôi cũng đã từng biến thành gián rồi. Nhưng hổng vì thế mà tôi hổng thấy gớm ghiếc.

“Bồ có tìm thấy món salad không?” Jake hỏi.

“Hừm. Tui đang tính để dành riêng cho Tennant một đĩa salad đặc biệt đây.” Vừa nói, tôi vừa tiến lại gần bàn trộn salad.

“Này, anh bạn, anh phụ trách món salad phải không?”

“Cái gì cơ?” anh chàng đó hỏi.

“Phụ trách món salad,” tôi nhắc lại. “Anh là người trộn salad phải không?”

“Ý cậu là phụ trách món í hả?” anh ta rít lên.

“Đúng đấy, chính xác là như thế đó,” tôi nói. “Nghe này, Wiliam Roger Tennant nói rằng ổng hổng thích món salad của ổng có cà chua đó nghen.”

“Ai là William Roger Tennant?” Anh ta nhếch mép cười khinh khỉnh.

“Ui chà,” tôi trả lời, thích ra vẻ ta đây hử, được, cho tới luôn. “Ổng chỉ là khách mời danh dự của bữa tiệc này thôi. Một quý ông. Ừm, ổng cùng với nhóm Hanson, đều có mặt ở đây cả.”

“Hanson là cái quái gì?”

“Mấy thằng nhóc tóc vàng, nhìn giống mấy đứa con gái, bọn nhóc mà chả hiểu vì lí do gì mà bọn con gái lại cho rằng chúng bảnh hơn tôi chớ,” tôi nói.

“Này, Bob Dylan bảnh hơn bồ,” tiếng Rachel vọng ra từ ống tay áo tôi. “Beethoven cũng bảnh hơn bồ luôn, mặc dầu ổng đã chết từ hai thế kỉ nay rồi.”

“Nếu như tui nghiền nát bồ bằng mấy ngón tay của tui thì sao há?” tôi nói.

“Cái gì cơ?!” anh chàng sửa soạn đồ ăn cáu kỉnh.

“Tôi không nói anh mà là nói con bọ kìa. Cái con bọ hổng có óc thẩm mỹ í mà, nhưng đừng để tâm làm gì. Tennant hổng khoái cà chua. Anh có thể trộn riêng cho ổng một phần hổng có cà chua được không?”

“Thế nào cũng được.”

Tôi quan sát anh chàng miễn cưỡng lấy một tô salad trên kệ xuống và nhặt bỏ mấy lát cà chua trong đó đi.

“Đưa đây,” tôi nói và chụp lấy cái tô trong tay anh ta. “Tôi lấy tô này.” Dùng tay phải giữ tô rau trộn, tôi hạ thấp nó xuống né khỏi tầm nhìn của anh ta.

“Triển khai lực lượng,” Jake ra lệnh.

Khi cả bọn đã ra ngoài, tôi lại trả tô salad về cho anh chàng đó.

“Tôi sẽ để món salad này ở trên nóc kệ đây hén? Như vậy sẽ hổng bị lẫn với các tô khác. Nhớ nhắc mấy tay phục vụ đây là món đặc biệt dành cho William Roger Tennant, nghen?”

“Biến đi, anh chàng nhỏ con. Anh mày không có rảnh.”

Tôi đặt cái tô lên nóc kệ.

Bây giờ tôi phải nhập tiệc. Hổng thành vấn đề. Biến hình thành nhện sói, chạy tới điểm thẳng ngay phía trên tô salad, buông mình xuống đó, chờ cơ hội hù dọa Tennant khiến hắn tè ra quần. Mấy con gián và một con nhện ư? Hổng một ai có thể nhìn thấy mấy con vật đó trong đĩa salad của hắn ta nên sẽ hổng một ai mảy may thấy phiền toái hết.

“Còn hai mươi phút nữa theo giờ của các bạn sẽ tới giờ chúng ta được mang ra phục vụ,” Ax thông báo.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy về phòng thay đồ. Sau khi hoàn trả bộ đồ mượn tạm khi nãy, tôi kiếm một góc khuất và biến hình.

Ngay khi hoàn tất, tôi lại tất tả đua trở ra ngoài. Tôi có cảm giác khang khác, cứ như là tôi chưa biến hình xong vậy, chỉ là một chút bồn chồn thôi. Tôi chạy tới bức tường và bắt đầu trèo.

Bằng những móng vuốt đen đầy lông thú.

Cái gì đây trời?

“Lạy Chúa tôi!” Ai đó hét lên. “Cái quỷ gì thế này?”

CHƯƠNG 16

Không! Đừng thế nữa chớ!

“Nó giống như… ôi, ôi trời! Nó giống như một con chồn hôi có tám chân thu nhỏ vậy!” Ai đó la chói lói.

“Một quái vật đột biến!”

“Giết chết nó đi!”

“Cậu đi mà đập! Tớ sẽ không tới gần cái thứ đó đâu!”

Tôi lủi nhanh vào gầm một trong mấy cái tủ lạnh, tám cái chân thú bé tí hin quơ quào trên nền lát gạch. Có hai đôi bàn chân khổng lồ chạy ào về phía tôi. Tôi lùi lại tựa lưng vào vách tường.

Nửa nhền nhện, nửa chồn hôi: tám cái chân chồn hôi bé tí với đầy đủ móng và vuốt, bé bằng khoảng 1/3 một con chồn hôi bình thường, có lẽ dài chừng mười đến mười hai phân. Cái miệng là của loài nhện. Cái đuôi dài, vằn trắng là của loài chồn hôi.

Ấy là tôi vẫn còn chưa hoàn tất việc biến đổi đấy nha. Cặp mắt phập phồng trên khuôn mặt tôi. Mở, nhắm, mở, nhắm. Rồi, cuối cùng, tôi nhìn mọi thứ xung quanh bằng mười đôi mắt: một tổ hợp kì quái giữa những con mắt ghép của loài nhện với những con mắt bình thường, cộng thêm bốn con mắt với đầy đủ chức năng, thị lực của loài chồn.

Quá chừng mắt, quá chừng cái nhìn vẹo vọ dành cho khung cảnh xung quanh.

“Marco. Sao rồi?” Tiếng Jake.

“Ổn. Ổn mà, mọi thứ đều ổn,” tôi la lớn. Thêm một đôi chân thứ ba nữa trờ tới.

Người này mang theo mình một cây chổi.

“Có chuyện bất ổn trong lúc bồ biến hình phải không?”

“Không. Khôôôông. Không sao. Không mà. Nhưng bồ biết gì không? Giờ thực sự hổng phải là lúc nói chuyện này.” Gã thứ ba khuỵu chân và nện cây chổi lên người tôi. Nó giáng mạnh một cú vào trúng mặt tôi, nghiến nát cái miệng bé tí teo của loài nhện.

“Ááá...!”

Tôi lủi qua trái. Cái chổi lùa theo.

“Tớ tóm được nó rồi!” Chổi nói. “Nó sắp chạy ra đó.”

Tôi chạy ra khỏi gầm tủ lạnh - phóng thẳng tới chỗ hai bàn chân đang đứng chờ.

“Ui trời, cái giống quỷ gì thế này?”

“Ôi, xin Chúa cứu vớt chúng con, sự khải huyền đang giáng xuống đầu chúng con! Ngày tận thế tới rồi!”

“Đừng để nó chạy thoát!”

Một bàn chân quét ngang sàn nhà và đá trúng tôi. Tôi bay dạt về phía vách tường. Cơ thể tôi nhỏ và nhẹ nên cú đá hổng khiến tôi đau cho lắm.

Chổi chạy tới. Anh ta quất vụt tôi ra giữa phòng. Tôi quay người chạy nháo nhào về phía phòng thay đồ. Sáu bàn chân khổng lồ đuổi theo sát rạt.

“Nghiền nát nó ra! Nghiền nát nó ra!”

Một bàn chân bự bành ki nhắm thẳng vào tôi dậm xuống. Tôi lách qua trái. Một bàn chân nữa! Tôi né qua phải.

“Marco?” Lần này là Cassie. “Bồ ổn chứ?”

“Nè, có một vài người nhìn thấy tui. Tui đang chạy. Tui ổn, được chưa,” tôi xạo, tiếp tục chạy theo đường dích dắc.

“Bồ có cần trợ giúp không?” Jake ngỏ lời.

“Không. Giờ mọi việc khá hơn rồi,”

Tôi bắn mình ngang qua một dãy tủ để đồ. Vòi tắm hoa sen ở ngay phía trên đầu. Đường cụt rồi, hổng còn lối thoát nữa.

Gượm đã! Tôi có một nửa là chồn hôi kia mà. Tôi có thể thử xịt mà. Nhưng liệu tôi có kịp làm điều đó trước khi mấy kẻ truy nã tôi kia đập bẹp tôi không ta?

Tôi quay đầu 180o và chạy nước rút tới chỗ mấy buồng vệ sinh đấu lưng với buồng tắm.

“Giờ thì chúng ta đã tóm được nó rồi!” Chổi vừa nói vừa mở cửa buồng vệ sinh.

Tôi nâng đuôi. Xịt! Xịt! Xịt! Tôi ra lệnh cho con chồn.

Hổng có gì xảy ra hết! Hổng có gì cả!

Họ quây vòng quanh tôi, cắt hết mọi cơ hội tẩu thoát của tôi.

“Nó chẳng hôi thúi như chồn gì cả,” tay đầu tiên truy nã tôi nói.

“Cậu đúng là đồ ngốc, nó có phải là một con chồn hôi đâu,” Chổi cự lại. “Nó quá nhỏ đi. Mà nhìn xem, nó có tất cả là bao nhiêu cái chân kìa.”

“Đó là điểm gở. Tớ đã bảo cậu rồi. Dấu hiệu của ngày tận thế đó.”

“Ừ, nhưng nó có cái đuôi của loài chồn.”

“Bất luận nó là cái giống gì, cứ đập chết nó đi!”

Chổi giơ cao vũ khí sợi tua tủa. Tôi rúm người lại vì tuyệt vọng.

“Trông nó tội nghiệp quá,” anh chàng đầu tiên lên tiếng.

“Cái gì? Trong suốt cả cuộc đời, tớ chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ nào mà xấu xí đến thế!”

“Anh đã từng thử ngắm mình trong gương bao giờ chưa?” Tôi gầm gừ. Tôi sử dụng giọng truyền riêng. Jake và những đứa khác sẽ hổng nghe thấy lời tôi nói.

Ba kẻ truy nã cứng đơ người. “Ai nói thế?” Chổi thắc mắc.

“Tôi nói đó. Dưới này nè. Là tôi nè. Là cái thứ sinh vật mà mấy người đang cố truy sát đây nè.”

“Không thể nào. Tớ không biết cậu là người có khả năng nói tiếng bụng đấy nhé, Charlie.”

“Tớ không có.”

“Có lẽ đó là dấu hiệu thật.”

“Đúng đấy, anh ta hổng biết nói tiếng bụng đâu,” tôi nói. “Tôi là sinh vật nửa nhền nhện, nửa chồn hôi biết nói tiếng người đây. Là một tai họa, hay cũng có thể là một anh chàng gợi tình quyến rũ.”

“Được rồi, chuyện này kì quặc quá đi mất,” anh chàng đầu tiên cất giọng.

“Sẽ hổng kì quặc bằng việc sắp xảy ra nếu như mấy anh hổng buông chổi, hổng quay đầu và biến khỏi đây đâu.”

“Cái gì?”

“Mấy anh nghe tôi nói rồi đó. Thực hiện đi. Ngay bây giờ.”

Charlie-Chổi hổng bị những lời tôi nói gây ấn tượng. “Nếu không thì sao?” anh ta thách thức.

“Nếu không tôi sẽ biến thành một con quái vật cao ba mươi mét và bóp bể tung đầu ba anh như mấy trái bồ công anh.”

“Ồ, phải vậy không đó?”

“Được rồi, thưa các quý ông. Nhưng chớ có trách là tôi hổng báo trước à nha.”

Thiệt là liều mạng. Thậm chí là ngu ngốc nữa. Nhưng tôi còn có thể làm gì khác được nữa đây.

Tôi bắt đầu hoàn hình. Phổng lên, một cách nhanh chóng. Từ chỗ dài có gần hai tấc, tôi lớn lên ba tấc, sáu tấc, rồi thước hai...

“Ối… ối… ối!” Chổi gào thét kinh hoàng.

Tức khắc đám bạn hắn cũng hùa theo.

“Chuồn khỏi đây mau thôi!”

Họ chạy tán loạn ra khỏi phòng thay đồ.

Tuyệt! Tôi hoàn tất việc hoàn hình rồi lẻn ra phía cửa bếp mục kích những gì chuẩn bị diễn ra.

“Tôi nói thật mà, Marcel,” Chổi rên rỉ. “Có một con quái vật ở đẳng! Cả ba chúng tôi đều trông thấy hết mà.”

“Tiếng nó nói chuyện với chúng tôi vọng ở trong đầu.”

“Chúng ta đang sống những ngày cuối cùng! Lửa và lưu huỳnh sẽ trút xuống đầu chúng ta!”

Một giọng nói như sấm nổ ngắt ngang lời mấy anh chàng đó. “Một nũ ngu xuẩn! Cả một phòng đầy khách ngoài kia! Nũ chúng bay cho xằng tao có xời gian cho mấy trò zớ zẩn này sao?”

“Nhưng...”

“Nè, nghe đây,” Marcel nói tiếp, “tao không quan tâm nũ chúng bay nàm gì núc zảnh zỗi, nhưng khi tụi bay ở đây, tao mong xằng chúng mày no mà nàm việc đi nhé! Hiểu chưa? Zờ thì quay nại nàm việc đi!”

“Marco?” Jake đó. “Bồ nghe mình gọi không?”

Tôi hổng thể trả lời nó được, hiển nhiên rồi. Tôi bận lại bộ đồ hầu bàn. Hôm nay, Marco này sẽ hổng biến hình thêm lần nào nữa.

“Món salad sẽ được đưa vào phục vụ trong mười phút nữa,” Jake tiếp tục. “Mười phút đó nha. Bồ vào vị trí chưa?”

Tôi hoàn tất việc thay đồ và quay lại bếp. Tôi bước tới kệ để món salad.

“Tui cứ tưởng mấy bồ đã đến nơi cần phải đến rồi chớ,” tôi lẩm bẩm. Lúc này, đĩa salad đặc biệt của Tennant được bao quanh bởi ít nhất là hơn hai chục đĩa salad khác. Một anh bồi nào đó mà bất cẩn thì rất dễ đưa nhầm Tennant đĩa khác cho coi.

“Cái gì cơ?” Anh bạn trộn salad của tôi đã nghe thấy tôi nói.

“Hổng có gì đâu.”

Anh ta xua xua tay. “Xuỵt!”

“Này cậu kia! Cậu đang nàm gì mà đứng nuẩn quẩn quanh đây xế?”

Marcel. Tôi nhận ra giọng ông ta.

“Đi nàm việc ngay!”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhiếc gì hết! Cậu cần giao việc để nàm phải không? Xế xì đi zọn sạch cái xùng heeo đi!”

“Cái gì?”

“Cậu đang chọc tức tôi hử? Đi! No nàm việc đó đi! Ngay nập tức!”

Thằng chả bỏ đi.

“Thùng heo là cái quái gì thế?” Tôi thắc mắc.

Tay chế biến ngoác miệng. “Đó là thùng đựng đồ ăn thải ra từ máy rửa chén ấy mà.”

Đó là một cái thùng đựng rác bằng nhựa to đùng - ngập ngụa đồ ăn thừa.

“Lấy xẻng xúc mang ra ngoài phía sau bếp đi,” anh chàng chế biến đồ ăn nói. “Đi đi, nếu không tôi kêu ngài Marcel quay lại bây giờ.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx