sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

“Ảnh kia rồi!” Cassie thốt lên.

Tôi dõi theo ánh mắt của nhỏ. Ảnh đang đứng cạnh hàng cây rìa khu đất trống.

Đó là Ax, một người Andalite.

Nhìn xa, trông ảnh y như một con ngựa nhỏ hay con hươu. Ảnh có bốn cái chân có móng guốc dư sức phóng với tốc độ siêu nhanh. Phần thân trên của ảnh trông như cổ và đầu ngựa, có điều là khi ảnh lại gần thì bạn sẽ thấy ảnh có hai cánh tay cỡ tay người - nhưng nhỏ hơn chút đỉnh.

Đầu của ảnh na ná hình tam giác, với hai con mắt hình trái hạnh. Đó là những con mắt chính. Có hai con mắt phụ, mỗi con dính ở đỉnh một cái cuống. Mấy cái cuống này tòi ra ở đỉnh đầu và cứ lúc lắc liên tục, chĩa mấy con mắt phụ về đủ mọi hướng.

Nhưng cái bộ phận làm bạn khiếp nhất lại chính là cái đuôi.

Theo lời Cassie thì Ax rất dễ thương. Tôi là con trai thì biết sao được chuyện đó. Chỉ biết là cứ nhìn cái đuôi ấy thì thấy ngay rằng người Andalite không hoàn toàn dễ thương như mấy chú gấu trúc hay mấy đứa bé bụ bẫm.

Tôi đã thấy người Andalite đầu tiên sử dụng cái đuôi ấy. Vài giây trước khi con ác quỷ Visser Ba giết chết ông hoàng Andalite, ông ấy đã dùng đuôi quất liên tục vào hắn.

Hồi ức ấy lại gợn lên trong đầu khi tôi nhìn Ax phi lại, cái đuôi vênh lên như sẵn sàng ra đòn.

“Cầu cho đừng có ai quanh đây.” Jake bồn chồn nói. Nó đảo mắt nhìn một vòng. Nơi đây khá heo hút. Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang đã khuất khỏi tầm nhìn. Vả lại cũng chẳng có lý do gì để ai đó mò tới khu đất xa lắc xa lơ này.

Tôi ngó lên, thấy mấy cái lông đuôi đỏ hoét của Tobias. Tôi bèn đưa tay vẫy vẫy nó.

“Không có ai hết.” Tobias hét xuống bọn tôi bằng ý nghĩ. “Có vài người đi cắm trại nhưng họ ở cách đây cả mấy cây số.”

Ax phi đến gần bọn tôi. “Chào hoàng tử Jake!” Ảnh nói, cũng bằng ý nghĩ.

Jake ngượng nghịu làu bàu câu gì đó. Ax đã ghim trong đầu rằng Jake là xếp sòng của cả đám bọn tôi, và tôi đoán rằng, đối với người Andalite, xếp lớn xếp nhỏ gì cũng đều là hoàng thân hay hoàng tử ráo trọi.

Ax nói chuyện bằng ý nghĩ. Đó là cách nói chuyện tự nhiên của người Andalite.

“Chào Ax.” Jake đáp, vừa lúc anh chàng Andalite thắng cái rẹt cách bọn tôi chừng một mét. “Anh có khỏe không?”

“Tôi khỏe. Còn các bạn thì sao?”

“Tôi cũng khỏe.” Cassie nói.

Tobias bay sà xuống. Nó cũng thắng lại, đậu y boóc xuống bãi cỏ.

“Cả tôi cũng thấy khỏe, Ax à.” Tôi nói. “Ít ra là thế khi ai đó còn chưa nói điều gì thực sự ngu ngốc.”

Ax có vẻ bối rối. Ảnh uốn một trong hai cái cuống mắt về phía trước để nhìn tôi cho rõ. “Ai nói gì ngu ngốc vậy?”

“Có người nói bọn tôi sắp phải cướp một con tàu của bọn Yeerk.” Tôi đáp.

Ax nở một nụ cười Andalite. Nụ cười đó rất khó diễn tả, chỉ có thể nói là nó liên quan đến mấy con mắt. “Bạn nghĩ là điều đó nguy hiểm chứ gì?”

“Nguy hiểm hả? Hổng dám đâu. Nhảy từ lầu mười xuống thì nguy hiểm thiệt. Lè lưỡi ra liếm ổ điện cũng nguy nốt, chưa nói đến chuyện đau đớn. Nhưng cướp một con tàu của bọn Yeerk thì phải nói là nguy to.”

“Nguy hiểm càng cao thì vinh dự càng lớn.” Ax nói. “Tôi nói vậy có đúng không?”

Tôi nhìn Rachel từ đầu đến chân. “Mình nghĩ bọn mình vừa tìm ra cho bồ một tấm chồng tương lai rồi đó.”

“Cướp một con tàu của bọn Yeerk có thể là một vinh dự, Ax ạ.” Jake nói. “Nhưng vinh dự không phải là mục tiêu quan trọng nhất của chúng tôi.”

Anh chàng Andalite có vẻ ngạc nhiên, tôi đoán thế. Hai con mắt chính của ảnh mở lớn, còn hai con mắt phụ thì căng ra hết cỡ. Tôi cho đó là dấu hiệu ngạc nhiên.

“Thế các bạn chiến đấu vì lẽ gì nếu không phải vì vinh dự?”

Jake nhún vai. “Chúng tôi tìm mọi cách để quấy phá bọn Yeerk, nhưng cũng cố hết sức để giữ gìn mạng sống của mình. Đâu có ai khác trên Trái Đất biết về cuộc xâm lăng của bọn Yeerk. Vì vậy, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra cho chúng tôi thì…” Nó bỏ lửng câu nói.

“Tôi đâu dám chê trách gì các bạn.” Ax nói. “Tất nhiên là các bạn đúng. Các bạn đang cô độc. Các bạn mà thất bại thì sẽ hỏng hết mọi sự.”

“Vì vậy vấn đề đặt ra là liệu chúng ta có cách nào làm việc đó mà không để bị giết không?” Jake kết luận.

“Phải đó, bọn tôi đặc biệt không ưa vụ bị giết.” Tôi phụ họa. “Mà bọn tôi biết làm cách nào để cướp tàu của bọn Yeerk đây? Chúng thì ở trên quỹ đạo còn bọn tôi thì ở tuốt dưới này. Hổng lẽ bọn tôi gọi ầm lên, kêu chúng đáp xuống.”

“Đúng, ta có thể làm vậy.” Ax nói.

“Cái gì?”

“Ta kêu bọn chúng xuống.”

“Thiệt hả?”

“Tôi có thể tạo một tín hiệu cầu cứu của bọn Yeerk. Chúng sẽ cử tàu đến để điều tra.”

“Anh nói sao? ‘Alô, alô, Visser Ba đó hả? Làm ơn đưa tàu đến rước chúng tôi’ ý anh nói là bọn tôi sẽ nói vậy chứ gì?”

Tôi chờ đợi cả đám sẽ cười ầm lên vì cái ý tưởng gọi cho Visser Ba đó thiệt là lố bịch. Thế nhưng chẳng đứa nào thèm nhe răng.

“Hừm, xin lỗi nha.” Tôi cố thử giễu lần nữa. “Riêng tui thì đã ớn Visser Ba đến tận óc rồi, đâu có cần tới cái vụ gọi điện thoại cho hắn nữa.”

“Vụ này sẽ không dính đến… đến con quỷ điên đó.” Ax nói.

Đó là điều tôi khoái ở anh chàng Ax này: Ảnh căm thù Visser Ba. Ax làm tôi nhớ tới ông hoàng Andalite, anh trai của ảnh. Khi hai anh em nhà này nhắc đến chữ “Yeerk”, và đặc biệt là “Visser Ba” Thì y như rằng bạn cảm thấy không khí rung lên vì cơn giận của họ.

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Ax nói tiếp. “Chúng sẽ nghe tín hiệu cầu cứu và cử một chiếc Con Rệp đến giám sát.”

“Trên chiếc Con Rệp luôn có ít nhất là một tên Hork-Bajir và một tên Taxxon.” Tôi kèo nhèo. “Mỗi lần nắn gân bọn Hork-Bajir tui thấy đâu phải là chuyện nhỏ.”

“Bạn sợ chúng à?” Ax hỏi. Bốn mắt của ảnh chĩa vào tôi đăm đăm.

“Thì cứ cho là như vậy đi.”

“Sợ hãi không phải là phẩm chất của một chiến binh.”

Chà, anh chàng này coi bộ lên án tôi hơi lẹ đó nhe. Tôi hổng biết gì về người Andalite, nhưng tôi có linh cảm tôi hiểu anh chàng này chút chút. Thì coi đó, chàng ta vẫn sống nhăn răng, trong khi người Andalite nào đặt chân đến Trái Đất, kể cả ông hoàng - anh trai của chàng ta, cũng đều chết ngắc.

Thế là tôi phản công. Có lẽ làm vậy hổng đẹp lắm, nhưng ai biểu ảnh làm tôi nổi khùng, lại còn ra cái điều như tôi là thằng hèn. “Thế anh đã chiến đấu với bọn Hork-Bajir được mấy lần rồi? Anh đã đụng tên Mượn xác nào chưa?” Tôi khiêu khích.

Hai con mắt có cuống chợt cụp xuống, Ax di di một cái móng guốc trên mắt đất. “Chưa.”

Tôi gục gặc đầu. “Tôi cũng nghĩ vậy. Để tôi nói anh nghe vài điều, Ax à. Nó ghê rợn lắm. Ghê rợn đến nỗi đôi lúc anh chỉ mong lao đại ra trước và chết béng cho xong vì thà như vậy còn hơn là sống trong khiếp hãi.”

Được đấy, tôi nghĩ sau khi đảo mắt liếc một vòng mấy đứa bạn, coi bộ mấy cái đầu hăng tiết vịt đều đã xụi lơ.

Tobias là đứa đầu tiên phá vỡ sự im lặng. “Nếu anh lấy được tàu của bọn Yeerk, anh có trở về thế giới của người Andalite được không?”

Ax có vẻ bối rối, nhưng anh đáp, “Được chớ. Tôi tin là vậy.”

“Và nếu về đến nơi thì anh có làm được gì để thúc giục dân chúng trên hành tinh của anh không? Thúc họ đến đây nhanh hơn ấy mà?”

“Tôi còn nhỏ, cũng chẳng hơn các bạn bao năm, nhưng tôi là em của hoàng thân Elfangor. Dân của tôi sẽ lắng nghe tôi. Tôi… tôi biết sớm muộn gì họ cũng sẽ tới. Nhưng có thể lắm chứ, nếu tôi về được và kể cho họ nghe về tình thế tuyệt vọng của các bạn thì…”

Jake hít một hơi thở dài. “Tốt lắm. Đến lúc biểu quyết rồi đó.”

Tôi làu bàu rủa. Khỏi bầu bán gì cũng biết kết quả ra sao rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx