sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

“Sẵn sàng chưa?” Tôi hỏi.

“Rồi đó. Tôi đang chuẩn bị để biến hình đây” Ax trả lời.

Hôm đó là sáng thứ bảy, vài ngày sau cái bữa bọn tôi thỏa thuận theo đuổi kế hoạch cướp tàu của bọn Yeerk. Cả đám tập hợp ở Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang, nơi có mấy cái chuồng nhốt thú và chim bị thương. Hôm đó ba má Cassie đều đi vắng.

Jake ngó đồng hồ. “Mười giờ mười phút.” Nó báo.

“Ax sẽ bắt đầu biến hình vào lúc mười giờ mười hai phút và sẽ hoàn tất vào lúc mười giờ mười lăm. Xe buýt sẽ dừng vào lúc mười giờ hai mươi lăm.” Tôi nói. “Nó sẽ tới siêu thị vào lúc mười một giờ. Lúc đó, Ax đã biến hình được bốn mươi lăm phút. Vậy thì trong thời gian biến hình cho phép là hai giờ, ta còn lại một giờ mười lăm phút.”

“Có đủ thời gian không đó?” Cassie lo lắng hỏi. Nhỏ đang bặm môi vẻ sốt ruột.

Tôi nhún vai. “Ba mươi phút để đến quầy Radio Shack để kiếm thứ mà Ax cần để ráp máy truyền tin. Mua xong, trở ra đón xe buýt lúc mười một giờ ba mươi. Về đến đây là mười hai giờ thiếu năm. Còn mười lăm phút dự trữ.”

Mặt Jake lạnh băng. Cái bản mặt nó thường là vậy khi nào nó không dám chắc cú việc gì đó.

“Làm vậy là tối đa rồi đó.” Tôi nói.

“Biết rồi. Mọi người sẵn sàng chưa?” Jake hỏi.

“Lẽ ra mình phải đi với mấy bồ.” Rachel nói câu này dễ tới cả chục lần suốt từ sáng đến giờ. “Lẽ ra mình phải ở đó.”

“Không được. Bọn mình không được kéo nguyên đám tới đó. Lỡ hỏng việc bị bắt hết cả nút thì sao?” Tôi nói. “Mà kỳ này hỏng việc là cái chắc.”

“Sao bạn nói vậy?!” Ax gay gắt hỏi.

Jake mỉm cười. “Marco ấy mà! Cậu ấy chúa ghét sự lạc quan.”

Tobias lặng lẽ bay vào nhà kho qua cửa mái để ngỏ. “Không có gì lạ. Xe buýt đang đi đúng lịch trình, nó đang ở đại lộ Margolis.”

“Tốt lắm, Ax. Anh biến hình được rồi đó.” Jake nói. “Và… ơ… đừng có quên bộ quần áo biến hình đó nha.”

Ý niệm quần áo hình như làm cho anh chàng Andalite rối tung lên, chả hiểu mô tê gì sất. Bọn tôi đã lấy cho ảnh một chiếc quần đùi bó sát và một chiếc áo thun để ảnh dùng khi biến hình, nhưng dường như ảnh vẫn chẳng hiểu nổi vì cớ gì mà phải xài mấy thứ đó.

Xử lý vụ quần áo là một trong những chuyện phiền toái nhất của quá trình biến hình. Bọn tôi đã học được cách biến hình với quần áo, nhưng chỉ hiệu nghiệm với các loại đồ bó sát. Cứ mỗi lần thử biến hình với áo vét hay áo sơ mi là y như rằng chúng bị rách teng beng. Còn giày hả? Quên đi!

“Quần áo hả, xong rồi đó.” Ax nói. “Tôi sẽ kết hợp nó vào hình người sắp biến thành.”

“Thời gian.” Jake nhắc nhở, tay trỏ vào cái đồng hồ.

Ax bắt đầu biến đổi.

Tôi mới thấy ảnh làm điều đó một lần trước đây, ngay sau khi bọn tôi cứu ảnh khỏi con tàu Mái Vòm bị chìm của người Andalite.

Tôi đã từng thấy vô số vụ biến hình và bản thân tôi cũng đã làm một đống vụ. Người biến thành thú trông lúc nào cũng ghê ghê, nhưng lúc này Ax không biến thành thú mà biến thành người.

Những con mắt có cuống rụt lại và biến vô trong đầu ảnh. Cái đuôi bò cạp rùng rợn cũng teo lại, oặn oẹo chui vào sau mông, y chang như khi bạn hút một sợi mì ống vô miệng.

Các vó trước biến mất hoàn toàn.

“Ha, nhìn coi.” Jake nói. Nó đỡ lấy Ax khi ảnh té sấp xuống do không còn chân trước để mà trụ.

“Cảm ơn. Tôi phải tập luyện để đứng trên hai chân mới được.”

Một cái rãnh mở ra trên mặt Ax, từ đó mọc ra đôi môi và những cái răng. Ở ngay chỗ những đường rãnh dựng đứng mọc ra một cái mũi. Mắt Ax nhỏ dần lại, trở nên giống mắt người.

Nhưng chuyện quái đản nhất trong vụ biến hình của Ax không phải là ảnh trông giống người mà là ảnh giống bốn người riêng biệt chập thành một.

Thì nghĩ coi, ảnh đã thu nạp ADN của cả Jake, Cassie, Rachel lẫn tôi. Hổng biết bằng cái thuật quái chiêu nào mà ảnh kết hợp được mẫu ADN của cả bốn đứa để trở thành một người duy nhất.

Kết quả cuối cùng khỏi phải nói cũng biết là kỳ cục.

Tôi nhìn Ax mà thấy có mình ở trỏng, mà cũng có cả Jake, Rachel và cả Cassie nữa, mặc dù Ax thuộc phái nam. Kỳ cục nhất là ở chỗ đó. Nhìn Ax mà cứ nghĩ í, hình như quen quen. Quen thiệt à nhe. Ủa, sao giống tóc tui quá vậy nè!

“Ax, anh vừa là một chàng trai rất xinh, vừa là cô gái rất xí.” Tôi nhận xét.

“Tôi là người Andalite.” Ảnh đáp. “Andalite. Lite. Ite.”

“Thôi được rồi, anh mặc thêm mấy bộ đồ bổ sung này đi.” Jake nói. “Sẵn sàng chưa Tobias?” Nó nhìn lên cửa mái.

“Ờ, mình sẽ kiểm tra chiếc xe buýt.” Tobias nói rồi bay mất tăm.

“Thêm quần áo hả? Qquuềềnn ááooo. Quền áo hả?” Ax hỏi.

“Ax, anh thôi cái trò đó đi.” Tôi nói.

“Sao? Sờ sờ sờ. Ao.”

“Thôi cái vụ đùa giỡn với âm thanh đó đi mà. Chỉ nói những gì cần nói thôi, rồi im đi dùm cái. Anh hiểu chứ?”

Như tôi đã nói, người Andalite không có mồm và không phát âm được thành lời. Ax hình như cho cái miệng là một thứ đồ chơi.

“Được.” Ax tán thành. “Đư. Ược.”

“Còn một điều nữa. Giày thì phải mang vào chân chứ không bỏ vào túi.”

“Được. Tôi nhớ mà. Nhơ. Ớ.” Ax rút đôi giày ra khỏi túi và nhìn nó một cách bất lực. Rachel và Cassie mỗi đứa phải nắm một bên chân ảnh để xỏ giày vào.

“Mọi người sẽ nghĩ ảnh bị ngớ ngẩn cho coi.” Rachel ngao ngán nói.

“May mà bữa nay là siêu thị ngày thứ bảy.” Tôi nói. “Ở đó sẽ có cả đống người kỳ quái.”

“Nhưng cũng không thể kỳ quái giống vầy được.” Rachel nói. “Coi chừng rắc rối à nhe.”

“Giờ này bồ mới thừa nhận mình đúng và vụ này là điên hả? Có hơi quá muộn không đó?” Tôi hỏi Rachel. “Nhưng đừng có lo. Có Marco này ở cạnh ảnh mà.”

“Tuyệt! Vậy là chắc chắn sẽ có tai họa rồi.”

Bọn tôi lên xe buýt. Ax cứ liên tục phát ra những âm thanh kỳ cục suốt quãng đường, nhưng may là xe buýt trống trơn, hổng có ai khác để ý.

Bọn tôi đến siêu thị đúng giờ ngay boóc.

Tôi nháy mắt. “Jake à, làm ơn làm phước đừng có nói câu ‘thuận buồm xuôi gió’ nha. Câu đó chỉ đúng khi nào mọi thứ còn chưa nổ tung vào mặt thôi.”

“Thuận bùm. Bùm. Bù…mmm.” Ax cố phát âm cái từ anh vừa nghe thấy.

“Tía ơi, chết con rồi!” Tôi thốt lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx