sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Chúng áp tải bọn tôi đi xuống một hành lang. Trong cái cơ thể voi to đùng, Rachel bít gần kín cả lối đi. Chẳng khác chi cơ thể kiến của bọn tôi từng bít các đường hầm trong cát. Tobias cưỡi trên vai tôi vì không bay trong không gian hẹp.

Nơi bọn tôi đến trông giống cái phòng giam bằng thép trần trụi của chiếc Lưỡi Rìu. Nhưng lần này không thấy có cửa sổ.

Có một ánh sáng mờ ảo như rọi xuống từ trên trần. Ngoài ra chẳng có gì hết.

Tôi rúc ngay vào một xó.

“Anh Ax nè, thời gian chạy tới mức nào rồi?” Jake hỏi.

“Các bạn chỉ còn ba mươi phần trăm thời gian biến hình.”

“Ba mươi sáu phút.” Jake nhẩm tính.

“Còn ba mươi sáu phút nữa, và mình sẽ ở lại vĩnh viễn trong xác voi suốt phần còn lại của cuộc đời.” Rachel nói. “Mà phần còn lại của cuộc đời chắc cũng chẳng kéo dài được lâu.”

Cả bọn bàn bạc một hồi về những kế hoạch thoát thân. Nhưng cũng chỉ toàn là nói suông. Bọn tôi biết mình đã bị sa bẫy và tất cả đã chấm dứt. Bọn tôi đang ở trên con tàu mẹ của bọn Yeerk. Nó lớn khủng khiếp. Dù có trong tay nguyên một tuần lễ để tìm đường thoát thân thì bọn tôi sẽ vẫn cứ bị lạc ở đâu đó trên tàu.

Trên tàu có đến hàng trăm, có khi là hàng ngàn tên Yeerk vũ trang tận răng - bọn Hork-Bajir, bọn Taxxon, một số giống lạ mà bọn tôi chưa từng gặp trước đây, và dĩ nhiên có cả người nữa.

Giống như mẹ tôi.

Mẹ tôi - Visser Một. Kẻ nắm quyền lực cao nhất trong số các Visser.

Chuyện đó xảy ra khi nào nhỉ? Không biết bọn Yeerk đã chiếm đoạt trí óc mẹ tôi trước hay sau khi bà mất tích? Trong những năm cuối cùng bên hai cha con tôi, không biết mẹ đã là một tên Mượn xác chưa nhỉ?

Khi mẹ đến bên giường tôi để chúc tôi ngủ ngon, phải chăng đó là con sên Yeerk nhớp nhúa trong đầu bà đang diễn kịch?

Khi tôi giả bệnh để trốn học, phải chăng một tên Yeerk đã khám phá ra cái bệnh dỏm ấy và đùa giỡn, chế giễu để cho tôi phải khai ra.

Phải chăng một tên Yeerk đã trao cho tôi món quà vào buổi sáng ngày Giáng Sinh? Phải chăng một tên Yeerk đã giựt dây mẹ tôi như con rối, khiến bà lôi tôi đến cửa hàng J.C Penney và bắt tôi phải thử bộ quần áo đi học mà tôi chẳng hề thích thú?...

Tất cả những điều đó phải chăng là kịch? Là giả tạo? Và điều đó đã diễn ra trong cả thảy bao nhiêu năm?

Có bao nhiêu thứ tôi tưởng là của mẹ, nhưng thật ra lại là… của chúng?

Chỉ có điều duy nhất chắc chắn: Cái chết của mẹ tôi là giả. Cái vụ chết đuối ấy là giả. Chính vì vậy mà không ai tìm ra xác của mẹ.

Nhưng cái xác ấy đã sống dậy rồi. Cuộc xâm lăng Trái Đất của bọn Yeerk đã được khởi đầu. Visser Một chuẩn bị bàn giao Trái Đất cho Visser Ba. Và vì vậy mà mẹ tôi phải biến mất và không để một ai thắc mắc về chuyện đó…

“Chắc chắn bọn mình phải làm được điều gì đó!” Rachel quả quyết.

Ax nói. “Người Andalite chúng tôi có câu: Cao thượng là biết chấp nhận những điều không thể tránh khỏi.”

“Phải vậy không đó?” Tôi bật thốt lên. “Xin lỗi nhe, tôi hổng chịu vậy đâu. Đó là điều mà bọn Yeerk muốn chớ tụi tôi đâu có muốn. Bọn Yeerk muốn toàn bộ loài người phải phủ phục dưới chân chúng và chấp nhận điều không thể tránh khỏi.”

Jake liếc cặp mắt màu vàng to đùng sang tôi. Tôi bắt gặp thêm ánh mắt kiêu hãnh muôn thuở của Tobias.

Tôi đứng dậy.

“Ax, tôi tặng lại anh một câu châm ngôn mà tôi đọc được trong một tấm giấy gói kẹo: ‘Ngã bảy lần, thì đứng dậy tám lần’. Anh biết nó có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là ta chớ có bao giờ nằm ì ra đó. Phải luôn luôn đứng dậy. Phải luôn tiến tới và tiến tới nữa. Không bao giờ được bỏ cuộc. Có thể bị chết, nhưng không thể bị khuất phục.”

Giờ thì cả bọn đều quay lại nhìn tôi. Bằng những cặp mắt chó sói, diều hâu và cả cặp mắt voi buồn bã…

“Kiến.” Tôi nói. “Bọn mình có thể biến thành kiến lần nữa.”

Cassie sửng sốt. “Bồ nói gì? Biến thành kiến á? Mình cứ tưởng bồ ghét cay ghét đắng chuyện hóa kiến, thậm chí còn hơn cả mình nữa.”

“Đúng vậy, nhưng đó có thể là lối thoát cho bọn mình. Thế nào cũng có kẽ nứt ở đâu đây. Bọn mình sẽ thoát ra khỏi các bức tường này và nấp đâu đó rồi biến thành các con vật nguy hiểm hơn để tấn công chúng, rồi lại biến mất lần nữa. Cứ thế, biết đâu bọn mình sẽ tìm ra cách phá hủy cái máy phát tia Kandrona đó?”

“Nghe hay lắm.” Rachel nói. “Mình ưng vụ này rồi đó.”

“Ít ra thì bọn mình cũng có thể gây tổn thất ít nhiều cho bọn chúng trước khi bị tóm lại.” Jake tán thành một cách thận trọng. “Nhưng Tobias thì…”

“Mấy bồ cứ việc tính toán làm sao cho có lợi nhất cho cả nhóm.” Tobias nói. “Mình phải chờ may rủi thôi. Nhưng mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nếu biết rằng ở đâu đó mấy bồ đang quấy rầy bọn Yeerk.”

“Có thể làm được.” Ax nói. “Trừ Visser Ba ra, bọn Yeerk không quen thuộc lắm với việc biến hình. Chúng sẽ không thể ngờ bọn mình biến thành côn trùng.”

“Vậy thì tốt lắm.” Jake nói. “Ta hãy…”

Cánh cửa chợt mở ra. Thật ra nó chỉ lẳng lặng xuất hiện trên bức tường.

Đứng trước cửa là ba tên Hork-Bajir. Chúng mặc đồng phục màu vàng.

Nằm trên sàn là bốn tên Hork-Bajir khác mặc đồng phục màu đỏ. Bọn này đều đã chết hoặc bất tỉnh.

“Không được động đậy!” Jake quát lên khi Rachel và tôi căng lên, chuẩn bị lao tới.

Tên Hork-Bajir cầm đầu đưa mắt nhìn bọn tôi. Đó là một sinh vật to lớn cao trên hai thước và cái sừng trên đâu cỡ hơn ba tấc.

Hắn bắt đầu nói. Tôi kinh ngạc thấy hắn không nói bằng thứ tiếng trọ trẹ kỳ quái mà bọn Hork-Bajir vẫn thường dùng. Gã này nói năng y như được đào tạo tại trường Harvard.

“Hành lang này dài cỡ chừng ba chục mét.” Hắn chỉ tay về bên trái. “Tới đó có một Taxxon canh giữ ở đó. Từ chỗ đó có bốn hành lang. Hãy đi theo hành lang ngoài cùng bên trái. Cứ đi cho đến khi nào thấy có cái thang máy. Đi xuống mười lăm tầng. Ngay trước mắt mấy người sẽ là một con tàu để tẩu thoát.”

Hắn nhìn Rachel. “Anh bạn quá lớn với con tàu đó, phải bỏ cái lốt này may ra mói vô lọt. Con tàu đó đã được lập trình để đưa mấy người về Trái Đất, ngay tại chỗ mà mấy người bị bắt, sau đó nó sẽ tự hủy. Mấy người đã hiểu chưa?”

Bọn tôi chỉ biết ngó nhau lăm lăm.

“Đó là một cái bẫy.” Tobias nói.

“Không đâu. Bọn mình đã sa bẫy rồi còn gì. Nếu muốn, chúng giết bọn mình lúc nào chả được, giăng bẫy nữa làm gì cho mất công.” Tôi bác lại.

“Marco nói đúng.” Jake tán đồng. “Mấy tên này việc gì phải chỉ lối cho tụi mình thoát nếu chúng muốn giết tụi mình?”

“Chúng là quân của Visser Một.” Ax nhận xét. “Nếu Visser Ba mà để tù nhận trốn thoát thì hắn sẽ bị gặp rắc rối to, đúng không?”

“Chuyện chính trị.” Cassie cười. “Chắc là chuyện chính trị rồi! Visser Một muốn gây rắc rối cho Visser Ba. Nếu bọn mình trốn thoát thì Visser Ba sẽ lãnh đủ.”

“Mấy người sẽ phải đối phó với quân đội của Visser Ba từ đây đến chỗ con tàu để tẩu thoát.” Tên Hork-Bajir mặc đồng phục vàng nói. “Đi ngay đi!”

“Ax? Thời gian?”

“Chỉ còn lại mười lăm phần trăm thời gian biến hình.”

“Nghĩa là mười tám phút. Khởi sự đi thôi!”

Toán lính của Visser Một quay đầu bước đi.

“Mình xung phong đi trước.” Rachel nói.

“Tốt! Nào ta đi!” Jake ra lệnh.

Rachel ép tấm thân bồ tượng của nhỏ chui vô hành lang. “Được lắm! Để coi tên nào định ra đây cản đường ta!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx