sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 6) - Chương 09 - 10 - 11

CHƯƠNG 9

“Thôi rút dù đi. Biết vậy là quá đủ rồi.” Tôi nói.

“Trở ra khe nứt hả?” Cassie hỏi.

“Ờ, mình biết đường rồi mà.”

Tôi quay đầu, tiến thẳng lại khe nứt. Nó chỉ cách tôi chừng ba bốn tấc. Vài giây nữa, bọn tôi sẽ lại an toàn.

Không thể tin nổi những điều vừa nghe thấy. Thật là điên rồ! Bọn Yeerk mà thành công thì mấy đứa tôi chỉ có nước đi đứt.

Khi nào đây còn là cuộc chiến ngầm giữa bọn tôi và đám Yeerk giấu mặt thì mấy đứa tôi còn cơ may sống sót. Nhưng nếu toàn bộ sức mạnh của lực lượng cảnh sát tiểu bang quay ra chống bọn tôi thì biết làm sao đây? Tình hình sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm...

Bất chợt phía trên tôi có một rung động lạ.

NGUY HIỂM!

CHẠY!

RẦẦẦMMM!

Giống như ai đó vừa thả nguyên một căn hộ ba phòng rớt xuống ngay trước mũi tôi chỉ cách có vài ly.

Hệ quả của nó thật ghê gớm. Cơn gió do nó tạo ra giống như trận cuồng phong, tuy nhỏ nhưng cực mạnh. Nó thổi dạt các cọng râu của tôi ép ra sau.

“Có kẻ xém dẫm lên tớ nè!” Tôi hét gọi mấy đứa kia. “Coi chừng nhe!”

“Thưa ngài Visser! Xin lỗi đã làm ngài phân tâm. Nhưng sao cái giống côn trùng nhỏ nhỏ này ở đâu ra nhiều quá chừng.”

Có tiếng xì xào trong đám đông, và rồi một giọng nói cất lên, “Đừng lo, mấy con gián thôi mà. Chúng có mặt khắp nơi trên hành tinh này “

“Đồ ngu!” Visser Ba nổi giận “Các ngươi tưởng là bọn Andalite không biến được thành những sinh vật nhỏ cỡ đó hả? Giết thằng ngu này cho ta!”

ĐOÀNH! ĐOÀNH!

Tôi cảm thấy thế giới như quay cuồng quanh tôi. Ai đó vừa bị bắn hạ! Có phải đó là anh Tom?

Lại một luồng gió mạnh nữa trên đầu.

Tôi thấy vật gì đó to khủng khiếp đang rớt xuống tôi. Nó tăng tốc chuẩn bị nghiền nát tôi.

Tôi tạt ngang.

RAẦẦẦMMMM!

Mém trúng đuôi, cách có vài ly.

“Giết mấy con côn trùng đó!” Visser Ba quát lên.

“Mạnh ai nấy lo nhe!” Tôi hét lớn. “Tản ra đi. Chạy lẹ đi! Lại chỗ vết nứt á! Cứ để cho bộ óc gián dẫn đường.

Tôi thực hiện lời khuyên của chính mình nhượng lại sự kiểm soát cho những bản năng nguyên thủy và sự tinh ma của bộ óc gián tí hon.

Bạn muốn nói về gián thế nào thì tùy. Chúng gớm guốc, chúng ghê tởm thật đó nhưng, thiên địa ơi, khi động đến chuyện sinh tồn thì bộ óc nguyên thủy của loài gián xoay sở mới khiếp chứ…

RẦẦẦẦMMMM!

RẦẦẦẦMMMM!

“Ááááá!” Ax gào lên.

“Ax! Anh có sao không vậy?”

“Không sao, không sao hết. Chỉ xém chút thôi hà.”

Những bàn chân lớn, cái nào cái nấy bự cỡ chiếc xe buýt, đang dậm đạp trên mặt đất. Nhưng ở mỗi cú đạp, bộ não gián lại lái tôi đi đúng hướng và đúng tốc độ.

Chúng đạp hụt tôi quá sít sao đến mức tôi cảm thấy cả da giày và đế cao su sạt qua hông, qua đuôi tôi khi chúng dậm xung quanh.

Tôi thoát ra được kẹt tường và nép sát vào đó.

“Chúng đang dí mình nè!” Cassie hét lên. “Mình bị kẹt rồi! Má ơi! Con không muốn chết thế này!”

“Chạy lại tường đi! Ra khỏi sàn nhanh lên!”

Tôi đang men theo kẹt tường, xả hết tốc độ, mặc cho những chiếc giày rối rít đá vô kẹt. Nhưng tôi chỉ cần có vài ly để thoát ra, không thương tích.

Rẹẹeẹtttt!

Một chiếc giày đang rà dọc theo kẹt tường, tiến thẳng về phía tôi. Lớp cao su mềm điền khít vào kẹt tường. Nó sẽ nghiền nát tôi mất thôi!

Tôi thấy nó lao tới. Cả một bức tường màu đen, một đầu máy xe lửa màu đen đang lao thẳng vào tôi.

Tôi nhảy!

Tôi đáp xuống chiếc giày khi nó sắp đến gần.

Vùùùù! Tôi bay trên tấm thảm thần làm bằng vải bố. Gã kia đá không khí, tìm cách hất tôi ra. Tôi mất điểm bám, bị hất tung lên không.

“Mình thoát rồi! Thoát được rồi!” Cassie la lớn. “Mình vừa tìm được một khe nứt!”

Tôi cảm thấy mình giống như một máy bay siêu thanh, một phản lực cơ bị mất kiểm soát đang phóng vèo vèo trong không khí.

Ý! Nhưng tôi có cánh mà!

Quá muộn.

Chááttt! Tôi tông mạnh vô tường. Cú va đập có thể lấy mạng tôi... nếu như tôi là người. Nhưng tôi cân nặng chưa đầy ba chục gam. Cú va đập tuy mạnh nhưng không đủ gây thương tích cho tôi.

Tôi rơi thẳng xuống sàn. Hình như là một chiếc lều. Màu đen, màu xám... à, một tờ báo! Đó là tấm giấy báo vò nát nằm lăn lóc trên sàn. Tôi rúc xuống dưới đó nằm chết dí.

Nhìn lên trên, tôi thấy một tấm ảnh. Dĩ nhiên, tôi không cách chi hiểu tấm ảnh đó. Nó chỉ là tập hợp những chấm mực lớn màu đen. Tôi chỉ nhận ra những chữ cái, chữ nào chữ nấy bự cỡ cái đầu tôi.

“Tôi thoát rồi.” Ax la lớn. “Tôi đang ở cạnh Cassie nè.”

Tốt. Thế là hai người được an toàn.

“Rachel! Marco!” Tôi gọi.

“Em đang bám trên vớ một tên Mượn xác “ Rachel báo cáo. “Hắn không biết tui ở đó. Chờ chút? Hắn đi ra ngoài! Tui nhảy nè! Thoát rồi? Thoát rồi! Tui ở ngoài rồi nè!”

“Marco!”

“Có tui.”

“Bồ đang ở đâu vậy?”

“Tui đang ở một nơi mà sẽ rất khủng khiếp nếu có ai đó dội nước.”

“Ở trong toa lét hả?”

“Chúng có một buồng tắm. Hình như đó là môi trường tự nhiên của loài gián. Tui chạy long tong mất một phút. Rồi tui thử chui vô cái lỗ trong tường, nơi có mấy đường ống. Còn bồ sao rồi?”

“Mình không được ngon lành lắm. Mình đang nằm dưới tờ báo, nhưng bọn chúng vẫn đang dậm đạp lung tung. Sớm muộn gì chúng cũng đạp tới đây. Mình phải chạy ra chỗ khác thôi. Mình sẽ cố chạy ra cửa. Ra đến chỗ tối, chúng không tóm được mình đâu.”

“Chúc may mắn nhe, bạn hiền.” Marco nói.

“Ừ, chúc bồ cũng được vậy.”

Các cọng râu của tôi chợt cảm nhận một mùi mới lạ. Nó ngọt ngọt, nhờn nhờn.

Nguy rồi! Tôi cảm thấy... Ý nghĩ đó xẹt qua đầu tôi như tia chớp.

“Marco! Chúng có thuốc xịt gián!”

Tôi bay vèo ra khỏi tờ giấy báo.

“Kia kìa! Có một con kìa!”

Những rung động của hàng chục bàn chân đang rầm rập chạy lại tôi. Và... một suối nước khổng lồ như phun ra từ trên không. Một suối nước... Giống như một cơn mưa phát ra từ một điểm, rồi lan tỏa, tràn ngập khắp không gian. Một giọt nhỏ rơi xuống tôi. Rồi một giọt nữa.

Tôi cảm thấy các cẳng như muốn sụm.

Cánh cửa. Hình như nó ở ngay trước mắt.

RẦẦẦẦMMMM!

Một bàn chân! Xém chết. Tôi đang chậm dần! Tôi cảm thấy những bản năng gián của tôi trở nên ì ạch.

Tôi đã bị trúng độc. Các cẳng của tôi ríu lại. Hai cọng râu điên cuồng khua khoắng, chẳng còn đánh hơi được gì ngoài cơn mưa chất độc.

“Nó dính thuốc rồi! “ Giọng ai đó cất lên.

“Đạp nó đi!” Visser Ba la lớn. “Nó có thể hoàn hình để thoát thân và chúng ta sẽ đụng phải một tên Andalite.”

Tôi bắt đầu co quắp và dẫy dụa. Tôi không thở được nữa rồi.

Và rồi, nhanh hơn cả bàn chân đang trờ tới, một thân hình lạ bỗng từ đâu sà xuống.

Tôi muốn chạy, nhưng không thể nào chạy được.

Ba sợi cáp khổng lồ quấn lấy tôi. Tôi thấy mình được nâng lên, lên nữa, lên cao khỏi sàn nhà.

“Bám cho chặt nhe Jake.” Giọng của Tobias. “Mình đây mà. Hãng hàng không Đuôi Đỏ xin đón mừng quý khách. Mình đang tải bồ thoát ra ngoài đây!”

CHƯƠNG 10

“Hoàn hình đi Jake! Hoàn hình lẹ đi!”

Tobias thả tôi xuống nóc của nhà hàng Boston Market, nơi an toàn gần nhất mà nó tìm ra được.

Tôi nằm bất lực trên giấy dầu và sạn sỏi. Các cẳng gián của tôi co giật dữ dội. Hai cọng râu thì khua khoắng điên cuồng. Tôi xoắn giật liên tục, không sao kiểm soát nổi cái thân gián.

Nhưng phần người trong tôi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tôi sắp chết.

Tôi đã từng ngó con gián bị trúng thuốc chết. Hồi đó, tôi đứng nhìn nó và nghĩ. “Ha, cho mày tiêu đời luôn!”

Giờ thì đến phiên tôi. Giờ thì chính cơ thể tôi đang vùng vẫy. Chính tôi là con gián đang ngộp thở và co giật.

“Jake! Hoàn hình lẹ đi mà? Tập trung đi!”

Tôi biết Tobias nói gì. Hoàn hình, đó là cách duy nhất để thoát chết. Nhưng tập trung khi đang kẹt trong một cơ thể đang giãy chết mới khó khăn làm sao. Tôi cố hình dung mình là người. Tôi cố dựng lên trong óc hình ảnh của chính bản thân mình. Nhưng hình ảnh đó cứ nhập nhằng giữa cá heo, chim và cọp.

Và cả giấc mơ đó nữa...

Tôi đang ở đó, ngay giữa cơn mê sảng.

Tôi ở trong giấc mơ...

Tôi là một con cọp đang di chuyển êm ru. Mỗi cơ bắp là một cuộn thép lỏng. Mỗi động tác đều được kiểm soát, tính toán.

Tôi đánh hơi thấy con mồi. Tôi nghe tiếng những động tác người lóng ngóng trong rừng sâu. Hắn di chuyển chậm quá.

Hắn thoát được tôi thế nào nổi? Mà hắn lại yếu đuối nữa chớ. Tôi sẽ hủy diệt hắn. Tôi sẽ chồm lên con mồi của tôi.

Con mồi của tôi là... anh Tom.

Tôi thấy ảnh quay đầu lại nhìn tôi. Tôi thấy nỗi sợ hãi trong mắt ảnh, ảnh đang sợ tôi.

Tôi co người lại, chuẩn bị cho cú vồ cuối cùng. Cú vồ đoạt mạng...

Ảnh nhìn tôi đưa hai tay lên che mặt.

“Đừng!”

Tôi chồm lên, mở tung nguồn sinh lực vô biên trong thân xác cọp. Tôi chồm lên, biến thành kẻ săn mồi không thể chặn bước. Tôi gầm lên, một tiếng gầm chiến thắng nghe như sấm, vọng xa hàng cây số.

Nhưng rồi tôi thấy con cọp. Tôi thấy chính mình. Thấy bộ lông cam sọc đen, cặp mắt vàng tàn bạo, những chiếc nanh và vuốt sắc lẻm có thể xé tan xác một con bò mộng. Nó đang vồ tới tôi. Còn tôi thì trở thành con mồi của ảnh. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Khi mở mắt ra, tôi thấy ngay trên đầu tôi, hai con mắt dữ tợn đang rọi xuống, chỉ cách có vài phân. Mắt của một con diều hâu.

“Bồ có sao không vậy?” Tobias cuống quít hỏi.

Tôi đưa tay lên nhìn. Có ngón rồi nè.

Năm ngón.

“Không biết nữa. Vậy mình có sao không?”

“Bồ có đủ tứ chi và các bộ phận khác rồi đó.” Tobias nói. “Nhưng bồ hoàn hình coi kỳ quá hà. Chắc là bồ trúng độc thê thảm lắm. Bồ hoàn hình giống như chả ý thức gì cả.”

“Mình còn sống hả?” Tôi thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng dĩ nhiên lượng độc chất xém giết tươi con gián chả thấm thía gì đối với thằng tôi - người. “Mình đang ở đâu đây?”

“Ở trên nóc nhà hàng thức ăn nhanh.”

“Tobias, bồ đã cứu mạng mình.”

“Có gì đâu. Mình là binh đoàn không quân của bồ mà, ngốc ạ. Bất cứ lúc nào bồ cần chỉ việc gọi mình là xong ngay.”

Tôi ngồi dậy. “Mấy đứa kia sao rồi?”

”Khỏi lo. Trong khi bồ hoàn hình mình đã đi thám thính rồi. Bọn nó rã đám lung tung hết. Nhưng không sao. Ax đã biến thành người lại rồi. Cassie đang ở cùng với ảnh.”

“Chắc mình phải xuống khỏi đây quá.” Tôi nói.

“Ừ.” Tobias nhất trí. “Nè, Marco có kể cho mình nghe chuyện ở trong. Ghê quá.”

“Ghê là cái chắc.” Tôi xác nhận rồi đứng dậy tìm đường xuống khỏi mái nhà. Tôi mệt đừ và lẩy bẩy đến mức không thể tính chuyện biến hình thêm lần nữa.

“Marco nói Visser Ba có mặt ở đó trong lốt người. Chắc là thằng cha ngồi xe Limousine rồi, bồ nghĩ sao?”

“Ừ, mình cũng đoán thế. Mắt gián lèm nhèm thí mồ, mình chỉ định hướng được bằng âm thanh thôi.”

“Ngay sau khi mình cuỗm bồ ra khỏi đó, mình thấy ảnh đi khỏi.” Tobias nói.

Tôi rời mắt khỏi bậc thang đang đi xuống. Sao bữa nay thằng Tobias này già chuyện thế không biết? “Nè, Tobias, tính nói chuyện gì hay sao mà bám sát mình đã vậy?”

“Khi Visser Ba đi thì anh Tom cũng theo hắn.”

Phản ứng đầu tiên của tôi là nhẹ nhõm.

Visser Ba đã ra lệnh hành quyết ai đó trong cuộc họp. Vậy là tên bị giết không phải là Tom.

“Họ, ơ... Chúng trông ra sao? Visser Ba và anh Tom ấy mà?”

“Tom là người duy nhất trong cuộc họp đi theo Visser Ba, ngoài đám cận vệ của hắn. Tom coi bộ hơi khúm núm trước Visser Ba, nhưng ảnh có vẻ lên mặt với đám cận vệ ghê lắm. Khó nói lắm. Jake ơi! Nhưng nếu cho mình đoán thì mình sẽ nói ảnh và Visser Ba khá thân nhau.”

“Ừ.” Tôi nói. “Mình có linh cảm là Tom có trọng trách lớn trong cái kế hoạch bệnh viện đó.” Tôi ngừng bặt, suy nghĩ một lúc Visser Ba sẽ làm gì Tom nếu cái kế hoạch to tát ấy bị phá sản nhỉ?”

Tobias nín thinh. Nó biết quá rõ câu trả lời.

Ai làm Visser Ba thất vọng, kẻ đó sẽ phải chết.

CHƯƠNG 11

Tôi thấy một khoảng trống mở ra giữa Juan và Terry. Khoảng trống nhìn thẳng ra chiếc rổ.

Bộp, bộp, bộp. Tay phải của tôi vỗ vỗ trái bóng. Tay trái tôi chìa ra, sẵn sàng đối phó với thằng Juan nếu nó nhào tới cướp bóng. Tôi hùng hổ lao thẳng tới. Đôi giày của tôi kêu rin rít trên mặt sàn gỗ bóng lộn của phòng thể dục. Một đồng đội của tôi la lên, “Tới luôn đi, Jake!”

Juan bắt được chuyển động củatôi và lập tức bám theo. Nhưng tôi lại nhanh hơn.

Bộp! Bộp! Bộp!

Dừng lại. Xoay lưng chặn Juan. Sán lại cái giỏ. Tập trung vào, tập trung...

Tôi bật lên, bắn trái bóng về phía vòng lưới.

Nó bị dội bảng, tưng xuống chiếc vòng, rồi bật luôn ra ngoài. Hỏng ăn!

Tôi rơi xuống, đè trúng Juan và Terry - cả ba đứa ngã nhoài, ríu cả vào nhau trên sàn phòng thể dục. Quả bóng lăn ta ngoài sân.

“Hèn gì cậu bị tưng khỏi đội bóng.”

Terry cười cười, kéo tôi đứng dậy.

Tôi đã cố hết sức để được tham gia đội, nhưng rốt cuộc vẫn bị tưng. Hồi đó, tôi rầu thúi cả ruột. Chủ yếu vì anh Tom đã từng là siêu sao bóng rổ hồi ảnh còn học ở trường tôi, mà tôi thì lại muốn kế tục ảnh.

Giờ thì tôi biết mình có muốn cũng chả còn thời giờ đâu để dợt thể thao sau giờ học nữa. Chơi bóng rổ trong tiết thể dục là đủ lắm rồi.

“Cậu nghĩ vậy hả? Nghe nè, một số chiêu cực kỳ của tớ dư sức qua mặt cậu đó.” Tôi nói rồi quay lại, kéo Juan đứng dậy. “Tớ cũng không hiểu nổi vì sao người ta khoái lấy mấy cây sậy như cậu vô đội.”

“Tớ giữ mấy ngón tủ của tớ cho trận chung kết chứ bộ.” Juan biện bạch. “Chiêu hủy diệt đó nhe, Jake. Dễ gì cho cậu học lỏm được. Cậu nghiến nát chân tớ rồi nè. Đồ trâu bò. Quỷ sứ gì đâu, lẽ ra cậu chơi bóng bầu dục thì hay hơn đó.”

“Ý hay.” Tôi nhăn nhở cười với Juan. Nó cao cỡ một mét tám và nặng cỡ một trăm ký. “Vậy để tớ dùng cậu dợt vụ truy cản nhe?”

Vừa lúc đó, tiếng còi của thầy huấn luyện cất lên báo hiệu đã đến lúc nghỉ.

“Tiếng còi vừa cứu cậu đó, Juan ạ.” Tôi nói.

“Lẽ ra cậu phải học lỏm vài chiêucủa anh Tom chứ.” Terry nói. “Anh Tom có cú nhảy bắn bóng hết ý luôn.”

“Trời! Tom dư sức vô đội tuyển đại học, và là trường có cỡ nữa nhe. Miễn ảnh muốn là được liền.” Juan đế thêm. “Cha này đúng là có tài.”

Bọn nó nói đúng quá đi chứ. Tom có tài là cái chắc. Nhưng ảnh đã bỏ bóng rổ rồi còn đâu. Tên Yeerk kiểm soát ảnh đang có một kế hoạch khác...

Tắm rửa xong, tôi mặc đồ vào, chuẩn bị cho tiết học kế tiếp. Marco đã chực sẵn ở ngoài sân. Tiết sau tới phiên nó học thể dục.

“Bữa nay học bóng rổ hả?” Nó hỏi. “Bá cháy. Vậy mà tui tưởng lại là môn đô vật nữa. Sao tui thù môn đó quá chừng. Tự nhiên đi ôm ấp bám cứng mấy thằng cha mồ hôi mồ kê đùm đề. Tui hổng ham vụ đó chút nào.”

“Người cổ Hy Lạp còn ở truồng vật nhau đó.” Tôi nói. “May cho bồ là xứ này hổng phải Hy Lạp.”

“Mà lại không có thuốc khử mùi nữa mới gớm chớ.” Nó tán đồng.

“Thứ Ba tới Thứ Ba tới có chuyện gì?”

Marco nhìn qua vai tôi, rồi nó làm mặt tỉnh, đảo mắt khắp sân coi có ai đang nghe ngóng gì không. “Thì ông thống đốc đó. Bữa đó ổng sẽ nhập viện. Tui dám cá với bồ một trăm đô là ông bị bệnh trĩ.” Nó nhăn nhở cười. “Thành ra mới úp úp mở mở kiểu đó. Đã có ai biết gì đâu.”

“Vậy sao bồ biết?”

“Này nha, trong buổi do thám vừa rồi, tụi mình biết là ông sắp nhập viện, đúng không? Cho nên mình chỉ việc xác định thời gian biểu của ông. Té ra chuyện đó dễ ợt. Mình gọi cho văn phòng của ông, tự xưng là phóng viên, thế là họ fax luôn cho mình cái thời gian biểu.”

Marco rút trong túi ra một tờ giấy gập nhỏ mở ra cho tôi xem.

“Thấy chưa? Thứ Bảy ông đi đọc diễn văn. Chủ nhật ông trả lời phỏng vấn trên TV. Thứ Hai, ông lại đọc diễn văn nữa. Thứ Ba hô biến nghỉ xả hơi liền tù tì năm ngày mà họ cũng hổng đả động ông đi đâu.”

“Tại sao họ lại giữ bí mật vậy cà?”

“Xời ơi sao mà ngốc thế. Lỡ đó là bệnh trĩ thì sao? Một chính trị gia đi phẫu thuật vì bệnh trĩ á? Chuyện này vui à nhe. Đám nhà báo thế nào cũng đem ra bỡn cợt tùm lum cho coi.”

Tôi mỉm cười. “Ừ nhỉ, hiểu rồi. Bồ làm ăn khá đó.”

“Ngày mai là thứ Bảy.” Marco nói tiếp. “Vậy mai có làm vụ đó không?”

Hình như vẻ mặt tôi có gì đó không bình thường, nên Marco nghiêng đầu, ngó tôi. “Ổn không đó, bạn hiền? Đêm qua bồ xém nữa là tiêu. Mình cũng biết là đâu dễ gì quên vụ đó.”

“Không sao, mình ổn mà.” Tôi xô nhẹ nó một cái. “Mà nè, bồ trở nên xăng xái từ hồi nào vậy?” Marco vốn là thành viên kém nhiệt tình nhất trong đám bọn tôi.

“Bồ cũng biết từ hồi nào rồi mà.” Nó hạ giọng.

Tôi gật đầu.

Marco không còn lần lữa nữa trong cuộc chiến chống bọn Yeerk. Giờ đây đó là cuộc chiến rất riêng tư của nó.

“Ờ, mình xin lỗi.” Tôi nói.

“Với mấy đứa kia, mình vẫn là Marco như xưa, bồ hiểu chứ?” Nó nói. “Mình không muốn bọn nó nghĩ khác đi. Mình không muốn bọn nó thương hại.”

“Marco, ai mà thương hại bồ nổi? Bồ rầy rà thí mồ.”

“Mà tui cũng muốn tiếp tục như vậy đó.”

Có tiếng chuông reng báo hiệu tiết học kế tiếp.

“Thôi được.” Tôi nói. “Mai nha. Mình phải tính cách nào lọt vô cái bệnh viện đó mới được. Bọn chúng chắc canh me kỹ lắm.”

“Thật ra Cassie đã gợi ý cho mình một cách.” Marco nói.

Tôi nheo mắt. “Trời! Nhưng chính nhỏ đã xúi bọn mình biến thành kiến.”

Marco dợm bước về phòng thể dục. Tôi thì tiến về lớp học của mình.

“Không phải kiến đâu.” Nó nói mà không ngoảnh đầu lại.

“Mình cũng cóc muốn biết là con gì.”

“Nghĩ về một đống phân thử coi.”

“Cái gì?” Tôi hết hồn. Nhưng nó đã bước qua cửa, biến mất tăm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx