sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 6) - Chương 12 - 13 - 14

CHƯƠNG 12

“Món gì đó hay hay một chút, miễn đừng quá mười lăm đô là được.” Tôi nói.

“Hai tháng nữa là sinh nhật ba mình, mình không được để lấn lố đâu.”

Lúc này là sau buổi học. Tôi, Cassie và Rachel - đang trên đường đến siêu thị. Sắp tới là sinh nhật mẹ tôi. Tôi đã ký cóp được mười lăm đôla để mua quà tặng mẹ. Món quà lần trước tôi tặng, coi bộ mẹ tôi không được ưng ý cho lắm.

Ai mà biết được là mẹ không khoái cuốn Người Nhện tập 3 gần như mới cứng.

Ờ, từ hồi đó tôi nhỏ hơn bây giờ một tuổi mà lại còn khờ dại đi nhờ thằng Marco giúp lựa quà cho mẹ mới chết chứ.

Lần này thì tôi nhờ Cassie lựa quà giùm. Vụ nhờ vả này coi bộ cũng ngốc hổng kém gì vì nhỏ Cassie cũng mù tịt chuyện quần áo và mấy món quà xinh xinh. Chính vì thế Cassie mới cầu cứu Rachel.

“Cửa hàng này được không?” Tôi trỏ vào một cửa hàng quần áo phụ nữ.

“Ừ được đó. Lựa đúng rồi đó, nhưng vô đó anh phải dằn túi ít nhất một trăm đôla mới được.” Rachel nói.

“Còn nếu như...” Cassie mở lời.

“Xời ơi, Cassie, bồ nghĩ lại coi.” Rachel rõ ràng hơi bực mình về sự khờ khạo của hai đứa tôi. “Nhìn lại bảng hiệu đi. Nó là loại cửa hàng dành cho phụ nữ trung niên và béo. Jake, anh muốn nói với mẹ anh là bà bị béo phì hay sao vậy?”

“Đâu có.” Tôi lắc đầu lia lịa. Nhưng tôi chợt nghĩ câu hỏi này chắc là có cạm bẫy gì đây.

“Ý anh đâu phải vậy.”

“Ai nghĩ vậy hồi nào đâu?” Rachel nheo mắt. “Thì có ai nói anh nghĩ vậy đâu. Ngốc ơi là ngốc. Bộ hai người chưa đi mua sắm bao giờ hả? Sao mình thấy mấy bồ giống Ax quá hà. Mấy bồ có phải là người Trái Đất không đó? Mình đang kiếm thứ gì có thể nói thay anh rằng: 'Mẹ ơi, con luôn nghĩ rằng mẹ trẻ trung và tuyệt vời'. Một món cổ điển thôi, nhưng phải có gu. Mình phải bàn xem đi gian hàng nào.” Rachel giảng giải. “Mấy quầy hàng ở tầng hai á. Ra chỗ mặt tiền, bên phải. Đó chính là nơi cần đến. Nhớ nhìn mấy bảng hiệu giùm nhe. Bảng nào màu đỏ ghi chữ đen á.”

Cassie toét miệng cười với tôi. “Thấy chưa? Nhỏ Rachel giống như làm chủ cái siêu thị này vậy.”

“Mua sắm và choảng nhau quả là nghề của Rachel mà.” Tôi thân thiện nói. Ba đứa đi bọc quanh siêu thị và, chỉ trong vòng mười phút, Rachel đã tìm được một chiếc áo lụa. “Giá lúc đầu của nó là ba mươi ba đôla.” Rachel liến thoắng nói. “Ba mươi ba hạ giá còn hai mươi lăm. Rồi lại giảm giá tiếp ba chục phần trăm trong ngày khuyến mãi hôm nay. Vậy là chỉ còn có mười bảy đô rưỡi hà! Chừng phân nửa giá ban đầu thôi đó! Thấy chưa, áo vậy mà chỉ có mười bảy đô rưỡi! Đã nhe! Em mà mua hàng là trùm luôn!”

“Khỏi nói rồi, nhưng anh chỉ chi được có mười lăm đôla thôi hà.” Tôi ỉu xìu nói.

“Anh đâu phải chi gì nhiều. Bộ không hiểu gì sao? Anh tiết kiệm được mười lăm đôla rưỡi lận đó. Anh lời hơn mười lăm đô còn gì!”

“Anh chi tiền thì tiết kiệm cái nỗi gì?”

Cassie khẽ chạm lên tay tôi. “Thôi, đừng có thắc mắc nữa. Rachel chuyên trị dùng phép toán lộn tùng phèo để mua sắm đó mà. Tìm hiểu làm chi cho mất công.”

Rachel phớt lờ câu ghẹo của Cassie.

“Nè, trong khi anh thanh toán, em đi xem hàng ở cửa hiệu Juniors đây. Hẹn gặp lại ở gian thực phẩm nha.”

Rachel biến luôn, để lại tôi và Cassie trơ trọi giữa một đống các giá áo.

“Nè, khi nào bồ mới định tiết lộ cái ý tưởng của bồ đó?” Tôi hỏi.

“Ủa, Marco chưa nói cho bồ hả?”

Tôi lắc đầu. “Không hề. Nó chỉ nói 'nghĩ thử về một đống phân coi'. Mình đã làm theo lời nó. Kết quả là mình cảm thấy rất tệ.”

Cassie có vẻ dỗi. “Bồ nghĩ coi, đó là con vật duy nhất mà mình nghĩ có thể ra vô bệnh viện mà không bị dẫm lên hay xịt độc. Có khi chẳng ai thấy bọn mình nữa là. Ý mình là chúng đi được khắp nơi. Ai thèm để ý chúng làm gì?”

“Cassie à, đến giờ mình đã từng biến hình thành ba loại côn trùng. Bọ chét thì ổn. Kiến thì dứt khoát không ổn. Rồi gián thì... Mình bắt đầu thấy ganh tỵ với Tobias rồi đó.Nó bị kẹt trong lốt diều hâu, nhưng chí ít cũng đỡ phải chạy vòng vòng biến thành đủ thứ loại bọ.”

“Thế bồ có ý gì hay hơn không hả Jake? Mình tôn trọng cảm xúc của bồ mà. Mình chỉ muốn hỗ trợ thôi. Đó chỉ là một gợi ý thôi mà.”

Tôi hít một hơi thiệt sâu. “Chà, mình chẳng có ý gì hay ho đâu. Mình chỉ... mình muốn nói... Cái thời huy hoàng trước đây, hồi bọn mình là cọp, là sói hay con gì vui vui ấy... Mình chẳng muốn làm ruồi chút nào. Mình đã xem bộ phim đó rồi. Phim Con ruồi ấy mà. Cả hai bản phim lận đó. Luôn cả bản cũ lẫn bản mới do Jeff Goldblum đóng. Làm ruồi á? Khiếp!”

“À bộ phim đó... Mình quên nó rồi.”

Cassie nhăn mặt nói. “Phải bộ phim có anh chàng mang cái đầu người tí tẹo gắn trên thân hình ruồi, rồi chàng ta bị sa mạng nhện, hét lên bằng cái giọng nhỏ chút nhéo cưứuu tôôiii vơớớiii, đúng không ta? Sau đó gã kia thấy tởm quá nên đạp chàng ta bẹp dí luôn, phải vậy không?”

Cả hai đứa đứng ngẩn ra đó, trông như là muốn ói.

“Làm bướm vậy nha?” Cassie gợiý.

“Chậm chạp quá.” Tôi nói. “Mà lại quá bự. Chúng phát hiện ra liền hà.”

“Hay là... ơ... làm ong vậy?”

“Chớ có dại. Không có vụ làm côn trùng có tổ chức xã hội nữa đâu nha. Ong với kiến chắc chẳng khác gì nhau...” Tôi rùng mình khi mường tượng lại cái hồi làm kiến. Kiến không có gì là cá nhân. Nó chỉ là một phần của cỗ máy lớn hơn.

“Ruồi không có tổ chức xã hội.” Cassie nói.

“Chị giúp các em nhé?” Cô bán hàng đến gần chúng tôi và thân mật hỏi.

“Dạ, không cần đâu ạ.” Cassie nói. “Cảm ơn chị.”

Hai đứa tôi bắt đầu dợm bước về phía gian thực phẩm để gặp Rachel.

“Miễn làm sao vào được trong bệnh viện thôi mà.” Tôi nói ra thành lời ý nghĩ của mình. “Nếu chúng dùng bệnh viện để gài bọn Yeerk vào những xác mượn, thì có nghĩa là chúng phải có một vũng Yeerk ở trong đó. Đó chính là thứ mình cần tìm. Phải làm sao tìm ra vũng Yeerk này và xóa sổ nó đi.”

“Cho nên tụi mình chỉ cần biến thành ruồi một thời gian ngắn thôi mà.” Cassie nói. “Ý mình là nếu như cả bọn quyết định biến thành ruồi ấy mà... Rồi bọn mình sẽ hoàn hình lại rồi phá một trận tanh bành.”

“Sau đó, nếu làm cho chúng rối lên được thì mình có thể thoát ra theo lối khác. Đâu nhất thiết phải biến lại thành ruồi.”

“Đúng đó.” Cassie tán đồng. “Chắc tụi mình phải làm ruồi vài phút thôi hà.”

“Ừ.”

“Vậy thì làm ruồi nhé?”

“Tới luôn!”

Không ai bảo nhau, cả hai đứa cùng lúc thốt lên “Cưứuuu tôôôiii!”

TRÊN ĐE DƯỚI BÚA

CHƯƠNG 13

Khi nhìn thấy hai con mắt to bự, lấp lánh và căng phồng của Cassie nổ bụp ra từ hốc mắt của nhỏ, tôi đã hét toáng lên.

Tôi hét như một em bé.

“Yaaaaaaaaa!”

“Tuyệt vời, Jake. Nghe bồ hét chắc Cassie dễ chịu lắm đó.” Marco nói.

“Xin lỗi nha.” Rachel cắt ngang. Nhỏ lao vọt ra khỏi cửa nhà kho. Vài giây sau, bọn tôi nghe có tiếng ói mửa…

Lúc cặp mắt ruồi hiện ra Cassie hầu như vẫn còn là người, nhưng nhỏ chỉ còn cao khoảng sáu tấc và đang rút lại rất nhanh. Những chiếc cẳng ruồi đã lòi ra từ ngực nhỏ, và những cái cánh mỏng dính đang mọc ra từ sau lưng. Tuy vậy, khuôn mặt Cassie vẫn còn là mặt người.

Cho đến khi cặp mắt nổ bụp ra…

Cassie đã co lại còn tí xíu khi cái miệng ruồi xuất hiện. Đôi mắt trông đã phát bệnh rồi, thế nhưng cái vật trông như chiếc lưỡi hình ống dài dài đang thò thụt chấm mút trông còn ớn hơn nhiều… Vật đó nhè cả lên thức ăn rồi mút vào trở lại nguyên cái đống hổ lốn bầy hầy đó…

Rachel đã quay vô. “Xin lỗi.” Nhỏ run giọng. “Có ai mang kẹo cao su theo không? Hay kẹo ngậm cũng được?”

Ax có vẻ hoang mang. “Công đoạn biến hình làm các bạn khó chịu lắm hả?”

“Đôi lúc.” Tôi nói, cố chống lại nỗi bức xúc muốn nhìn đi nơi khác khi Cassie co rút lại chỉ còn có vài phân. ”Một số con vật khiến chúng tôi thấy gớm.”

“Gớm hả? Gớm là gì vậy?”

“Ờ thì đó là một cảm giác ghê ghê... như là muốn bệnh, muốn ói, muốn nổi gai ốc. Gớm ấy mà.”

“Cassie biến hình xong chưa vậy?” Tobias hỏi vọng vào, “Nhỏ chưa xong thì tui hổng dám vô đâu.”

“Anh Ax! Làm ơn nói giùm với Tobias là ổn rồi.”

“Tobias. Hoàng tử Jake nói là ổn rồi.”

Tôi bật cười khi thấy Marco bắt đầu hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay. Ax đang học cách phát âm cho giống với người bình thường, ít ra là trong cách nói bằng ý nghĩ. Vậy nhưng khi biến thành người thì ảnh vẫn chơi đùa với bất kể âm tiết nào, khiến bọn tôi bực vô kể.

Tobias bay vào...

“Cassie, nghe được mình nói không?” Rachel hỏi.

“Tobias, bồ có nhìn thấy Cassie không vậy?”

Cassie bây giờ đã là ruồi thứ thiệt.

“Thấy rồi.”

“Theo dõi nhỏ kỹ kỹ giùm nha.”tôi dặn. ”Đừng để mất dấu đó.”

“Yên tâm đi. Tui còn thấy được cả lông trên mấy cái cẳng ruồi bé tí của Cassie lận đó. Ối trời, nhìn mà ớn quá!”

“Cassie!” Rachel tiếp tục gọi.

“Tobias nè, bồ thử nói với Cassie bằng ý nghĩ coi sao?”

“Cassie! Cassie! Có nghe tui nói không vậy? Nhỏ kìa! Nhỏ đang bay kìa!”

“Đừng để mất dấu Cassie nhe, Tobias.”

“Nhỏ không đi xa được đâu.”Marco nói. ”Có cả đống phân ngựa trong cái nhà kho này. Còn nơi nào lý tưởng hơn cho ruồi nữa cơ chứ?”

Bất chợt, trong đầu tôi vang lên mấy tiếng “Quuáá đaãã!”

“Cassie?”

“ Cassie?”

“Ôôôô!”

“Cassie! Trả lời bọn mình đi chớ!”

“Cassie, bồ có sao không vậy?”

“Waa! Con vật này bay đã thiệt nhe! Mấy bồ thử liền đi. Nó bay giống tên lửa vậy đó. Yaaa haaa!”

“Bồ có kiểm soát được não con ruồi không đó?”

“Có chứ. Đừng lo, mình ổn mà. Xin lỗi nha, nhưng đúng là không chê vào đâu được. Điên hết biết luôn! Nào, tới luôn đi, đừng phí phạm thời gian nữa chớ!”

Tôi hít một hơi thiệt sâu...

“Nè, mấy bồ, coi bộ phải nhập cuộc rồi đó.” Tôi gắng gượng lấy giọng phấn khởi.

“Ô, tuyệt cú mèo.” Marco thốt lên.

“Phải đó! Tuyệt cú mèo!” Ax lặp lại mà không hề hay biết rằng Marco đang nói mỉa...

Việc biến hình quả là gớm, đúng như bọn tôi chờ đợi.

Nhưng Cassie cũng không sai chút nào. Một khi đã biến hình, đã quen với thực tế là nhãn quan vỡ ra thành hàng ngàn cái màn hình TV tí hon, mỗi màn hình thể hiện một hình ảnh hơi khác nhau một chút; một khi đã không còn khiếp hãi cái lưỡi thè lè ghê tởm; một khi đã vượt qua sự phối hợp kỳ lạ của những móc, những lông tạo nên những chiếc cẳng ruồi; một khi đã quen với thực tế là không còn gì trông quen thuộc khi cả cơ thể mình chỉ còn dài cỡ ba ly; và một khi đã thôi nghĩ ngợi về cái bộ phim ruồi ngớ ngẩn ấy...

Khi đó bạn mới biết thế nào là đã!

Trong lốt chim ưng Peregrine tôi đã từng lao xuống với tốc độ dễ đến hai trăm tám chục cây số một giờ, còn nhanh hơn cả xe đua, nhanh hơn cả máy bay cỡ nhỏ.

Nhưng bay theo kiểu ruồi còn khiếp hơn thế.

Con ruồi đập cánh đến 200 lần mỗi giây, và một giờ nó di chuyển được chừng sáu cây số. So số kilômét mà chim ưng có thể đạt tới, thì đúng là chẳng lẹ làng gì... nhưng, tin tôi đi, khi kích cỡ của bạn chỉ là vài ba ly thì sáu cây số một giờ sẽ giống như được nhân lên lũy thừa chín vậy.

Và điều đã nhất là bạn có thể bay như thế cả khi lao xuống lẫn lao lên, tạt trái, tạt phải hay phóng thẳng.

Cassie đúng quá đi chứ. Ruồi gớm thiệt, nhưng cũng thú vị hết biết luôn.

“Yaaaaaaa!” Ax reo lên.

“Waaaaaaa!” Tôi hét lớn khi vọt thẳng lên trên tựa như với tốc độ ánh sáng.

“Bọn mình xấu như quỷ nhưng đã quá chừng luôn!” Rachel khoái chí nói.

Tôi lên tiếng sau vài phút làm quen với những bản năng đơn sơ của con ruồi và những mùi vị khá hay ho. “Đến giờ lên xe buýt rồi đó.”

Xe buýt chính là Tobias. Bệnh viện ở cách đây vài cây số. Ruồi bay nhanh thiệt, nhưng chỉ là tương đối thôi, vì nếu so về vận tốc thực thì Tobias nhanh hơn nhiều. Bọn tôi bay tới đó dễ phải mất cả giờ, trong khi Tobias chở cả bọn đi chỉ mất có vài phút.

“Vọt lên tên bự con lông lá kia đi.” Cassie nói. “Chui vào gáy của nó á. Đừng để cánh hay đuôi của nó hất bọn mình văng ra.”

“May mà tui biết mấy bồ.” Tobias nói.

“Chứ nhìn cái dây chuyền ruồi này đến con giòi cũng muốn ói đó.”

“Cái gì?” Marco phản ứng. “Đến con giòi cũng mắc ói hả? Nè ông tướng, dừng có xỉ vả bạn bè vậy chớ.”

“Xời.” Tobias bình luận. Và rồi, cả đám cùng bay lên.

CHƯƠNG 14

Tôi bám dính vào đám lông của Tobias. Vụ này dễ ợt. Chân ruồi còn có thể bấu cả vào kính hay treo ngược trên trần nhà nữa ấy chứ.

Tôi cảm thấy gió thổi vù vù xung quanh tôi. Gió làm rung chuyển những chiếc cánh và rít lên qua những khe và mấu khớp tạo nên lớp vỏ ngoài của tôi.

Một loạt những hương thơm không thể tin nổi chợt tấn công những cọng râu nhạy bén của tôi. Rủi thay, những thứ chính yếu mà bộ não ruồi của tôi có vẻ quan tâm lại là những thứ ngòn ngọt, những thứ thối rữa, phân hủy và bốc mùi.

“Cũng hơi hơi giống con chuột chù mà hồi đó mình biến hình.” Rachel nhận xét. “Cũng cái sự quan tâm đến thịt thối y chang vậy đó.”

Bất chợt, một quái thú xuất hiện! Nó nổi lên, trông đồ sộ dưới những con mắt nhiều ô của tôi. Nó nhỏ hơn tôi thiệt nhưng trông vẫn quá bự.

“Con quái gì...!” Tôi hét lên.

“Gì vậy? Con gì vậy ta?” Cassie thắc mắc.

“Tía ơi, hình như con bọ chét. Trông nó to như con chó xù ấy, có điều là chả dễ thương chút nào.”

“Khoan đã! Tobias thốt lên. “Mấy bồ nói tui có bọ á?”

“Mới thấy có một con thôi hà.” Tôi đáp. “Giờ thì nó biến rồi. Chắc nó nhảy ra ngoài luôn rồi.”

Thật ra là tôi nói dối. Con bọ chét đang bò lổm ngổm trên da của Tobias, dưới lớp lông của nó. Con vật đó đang tìm một vị trí ngon lành để cắm cái lưỡi nhọn hoắt và khát máu của nó vô.

Nhưng chắc là Tobias sẽ không thích thú gì khi nghe kể vụ này.

“Tới bệnh viện rồi đó.” Tobias nói. “Mình sẽ bay thấp xuống rồi sẽ báo khi nào thì mấy bồ phải nhảy ra ngoài, như lính dù trong mấy bộ phim chiến tranh vậy đó.”

“So sánh hay thiệt nhe.” Marco nói, “Có thấy là trong mấy cái phim xưa đó lính dù thường bị bắn gục không vậy hả?”

“Jake!” Cassie nói thầm với riêng tôi.

“Gì vậy?”

“Bồ vẫn có thể hủy chiến dịch này.” Nhỏ nói. “Mọi người thông cảm cho bồ mà.”

“Cám ơn, nhưng không được đâu. Dù có anh Tom hay không thì vẫn phải chặn tay bọn Yeerk lại.” Dù sao, đó là điều tôi vẫn thường tự nhủ. Tôi nghĩ là nó đúng.

“Được rồi đó, mình thấy mọi thứ có vẻ êm lắm.” Tobias nói. “Mình thấy một cửa sổ để mở ở tầng ba. Không có lưới che chắn gì đâu.”

“Chắc không đó?” Marco vặn hỏi.

“Marco, với ánh sáng cỡ này thì ngay cả một sợi tơ nhện tui cũng có thể thông báo ngay với bồ, đừng nói chỉ là lưới chắn.”

“Ý, nó nói mạng nhện kìa.” Rachel rên rỉ.

“Cứứứu tôôôiiii!” Marco nhại cảnh trong phim.

Trùng hợp và xúi quẩy gì đâu, phiên bản cũ của bộ phim Con ruồivừa được phát lại trên TV tối qua. Như một lũ ngốc, cả bọn đều dán mắt xem bộ phim đó.

“Tôi không hiểu các bạn nói gì cả.” Ax làu bàu.

“Chuẩn bị đi.” Tobias nói. “Ba... Hai... Một... Nhảy!”

Tôi nhảy khỏi lưng Tobias, cánh xòe ra. Dòng khí lướt nhanh đến mức làm cho tôi chúi nhủi, lộn nhào trên không trung. Nhưng khi tốc độ chậm bớt, tôi nhanh chóng lấy lại được kiểm soát.

“Mọi người ổn cả chứ?”

“Tuyệt!” Rachel đáp.

“Tôi trông thấy cánh cửa sổ để mở rồi đó.” Ax nói.

Tôi thấy Ax đang lộn vòng, rung lên, kêu o o, bay vèo ngang qua tôi như một chiến đấu cơ. Ít ra tôi nghĩ đó là ảnh. Tôi liền vọt ra sau, bám theo đường bay của Ax.

Té ra là Ax bé cái lầm. Cái mà ảnh nghĩ là cửa sổ chỉ là một tấm biển nhỏ ở bên hông tòa nhà. Với cặp mắt ruồi, bạn phải đến rất gần mới thấy rõ mọi thứ. Vì vậy, cả bọn phải mất một lúc bay rà rà mặt tường của tòa nhà để tìm cái cửa sổ đó.

“Cứ bay tiếp đi.” Tobias gọi với xuống. “Mấy bồ gần tới nơi rồi đó.”

Bất chợt, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh hơn đổ ụp xuống.

“Tới đó đi.” Tôi phát lệnh.

Tôi hướng về phía luồng khí đó và chỉ vài giây sau đã lọt vô một nơi tương đối tối hơn, phía bên trong tòa nhà. “Trừ Ax, cả bọn đều đã ở gần vũng Yeerk, vậy thì hãy cố nhớ lại cái mùi đó và thử dùng râu xác định cái gì tương tự như vậy coi sao...Theo như kế hoạch, Ax và Cassie sẽ theo mình. Rachel, Marco, hai người nhớ cẩn thận nhe.”

Rachel cùng Marco bay lên và chẳng mấy chốc đã mất dạng.

Tôi, Cassie và Ax bay ra nơi mà bọn tôi tin là hành lang vì nó rất dài và có ánh đèn sáng trưng suốt lối...

Mờ mờ bên dưới bọn tôi, đôi lúc xuất hiện những trái bóng lớn hình bầu dục di động; những đầu người nhìn từ trên xuống. Nhưng với khả năng nhìn hạn hẹp của bọn tôi, chúng trông như những ốc đảo bằng tóc nổi bồng bềnh trên mặt biển mờ ảo.

“Ax, thời gian?” Tôi hỏi.

“Chúng ta đã dùng hết hai chục phần trăm thời gian.” Ax báo cáo.

“Tốt, Đúng y kế hoạch.” Tôi nói, cố trấn an chính mình và cả hai đứa bạn.

“Ái da!”

“Gì vậy?”

“Người đó với lên tính đập tôi!” Ax nói.

“Nhưng hắn ta chậm chạp quá chừng.”

“Ê” Cassie nói. “Có ngửi thấy gì không? Mùi này lạ lắm. Bộ não ruồi của mình không thể nhận ra nó là gì. Mình đang cố nhớ đây…”

“Tôi cũng ngửi thấy gì đó.” Ax tán đồng. “Nhưng nó không thối lắm.”

“Hay là mình quẹo phải đi.” Cassie đề nghị.

“Quẹo phải.” Tôi nhất trí. Giờ thì cả tôi cũng ngửi thấy mùi đó. Một mùi rất hắc và đậm. Ngòn ngọt mà nhơn nhớt.

“Marco, Rachel.” Tôi gọi hai đứa kia bằng ý nghĩ. “Mấy bồ có phát hiện được gì không?”

“Nghe tệ lắm... phải... mất. Không có gì...”

“Mình đang ở mức tới hạn nghe được của giao tiếp ý nghĩ.” Ax nói.

Giờ thì cái mùi kia thậm chí còn đậm hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx