sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 7) - Chương 05 - 06 - 07

CHƯƠNG 5

“Chiều nay ăn gì vậy mẹ?” Về đến nhà là tôi hỏi mẹ liền. Lội bộ trong rừng làm tôi đói dữ, mà chẳng cứ đi rừng, lêu têu bên ngoài là tôi chóng đói vậy đó.

Cả nỗi sợ cũng làm tôi đói nữa. Tôi vẫn còn giữ nguyên trong đầu những hình ảnh về vũng Yeerk. Những cái chuồng đầy nhóc vật chủ bị cưỡng bức - những con người và dân Hork-Bajir, trong lúc họ tạm thời thóat khỏi bọn Yeerk kí sinh.

Tôi vẫn nghe thấy tiếng họ. Số đông khóc lóc trong khi đợi đến lúc bị kí sinh trở lại. Số khác la hét. Một số lại van xin lòng thương hại.

Hay thậm chí còn tệ hơn nữa…

Mẹ tôi đang đứng cạnh bệ bếp. Mẹ ăn vận tươm tất hơn các buổi chiều thường ngày. Mẹ nhai nhóp nhép miếng bánh mì khô một cách căng thẳng và ngó mông lung đâu đó.

“Mẹ? Con chào mẹ.”

Mẹ có vẻ như đã không thấy tôi. “Ồ, chào cưng.”

“Mẹ có gì cho con ăn đó? Con đang đói muốn chết đây.”

“Ba con sắp tới bây giờ. Tới ăn bữa chiều. Ba nói ba sẽ đem theo món gì đó.”

Tôi cảm thấy bụng mình nhói lên. Có cái gì không ổn rồi.

Kể từ ngày ba mẹ li hôn, ba tôi chẳng bao giờ tới đây ăn cơm.

Tôi hết thấy đói luôn. “Có chuyện gì vậy mẹ?” Tôi hỏi.

Dù cố gắng nhưng mẹ vẫn không giấu nổi vẻ lo âu trên gương mặt. “Ba con có chuyện muốn nói với các con đó. Lẽ ra ổng đã phải nói vào bữa tối ở rạp xiếc rồi. Mẹ chắc ổng quên.”

Cái cách mẹ nói câu “Mẹ chắc ổng quên” Khiến tôi thấy rõ mẹ không hề nghĩ đó là thiệt.

Tôi cầm lấy cánh tay mẹ. “Mẹ à? Con hổng ưa bị hồi hộp chút nào đâu. Vậy mẹ hãy…”

Chuông cửa reng.

Tôi nghe thấy tiếng Sara chạy xuống cầu thang. Rồi tiếng Jordanla: “Xuống cầu thang đừng có chạy, ngã gãy cổ bây giờ.” Nhỏ la cứ như là mẹ vậy, làm cho mẹ và tôi phải mỉm cười.

“Chắc là ba con đó.”

Tôi bước ra…

Sara đang nhảy tót vô lòng ba, còn Jordan thì đứng lần chần cách đó chừng một mét. Jordan liếc tôi vẻ dò hỏi. Không như Sara, Jordan đã đủ lớn để nhận thức được rằng có chuyện gì đó…

Tôi nhún vai và lắc đầu.

“Rachel!” Ba tôi kêu. “Con gái ba sao vậy? Tới đỡ cho ba cái túi đi chớ. Đồ ăn Thái đó. Chúng ta có cà ri nè, gà sa tế nè, và tôm rồng nữa đó.”

Ba đưa tôi một túi giấy. Tôi thấy ba có vẻ tưng bừng quá mức.

Ba tôi làm ở đài truyền hình địa phương. Ngoài việc thực hiện nhiều phóng sự điều tra, ba còn phụ trách bản tin thứ Bảy và Chủ nhật nữa… Vì thế lúc nào ba cũng ăn vận rất bảnh, đầu tóc rất mốt, và nước da thì rám nắng ngay cả giữa mùa đông.

Tôi cầm lấy cái túi giấy bỏ lên bàn ăn và bắt đầu mở những chiếc hộp nhỏ màu trắng đựng đồ ăn Thái.

“Chào anh Dan.” Mẹ vừa nói vừa đi vào phòng lấy dĩa và bộ đồ ăn bằng bạc.

“Naomi à.” Ba đáp. “Hồi này em sao rồi?”

Đến lúc này thì ngay cả Sara cũng thấy được bữa nay sẽ không phải là một buổi tối vui vẻ gì.

Cả nhà ngồi vô bàn nhưng mọi người ăn uống uể oải và ráng chuyện trò vài câu vẩn vơ. Cuối cùng thì mẹ cũng thốt ra: “Anh Dan, anh nói vô việc đi.”

Ba có vẻ rất lúng túng. Ba mỉm cười bẽn lẽn y như một cậu bé bị bắt quả tang đang làm điều quấy vậy.

“Thế này nhe.” Ba hắng giọng và đứng dậy, y như đang chờ camera nhắm vô để bắt đầu đọc bản tin chiều.

“Các con, ba có chuyện phải nói với các con đây. Ba đã được mời làm một công việc tốt hơn. Không còn chỉ là người dẫn bản tin cuối tuần nữa, mà là một cương vị hàng đầu. Đó là phụ trách buổi phát hình lúc sáu giờ chiều và mười một giờ đêm. Và như thế ba sẽ có những tiết mục đặc biệt. Có lẽ là một công việc thực sự quan trọng.”

Jordan nhìn tôi bối rối. Nghe thì toàn tin tốt lành cả.

“Chỉ có một vấn đề thôi.” Ba tiếp tục. “Không phải là công việc ở thị trấn này. Sự thực, ba muốn nói là ba phải chuyển đi nơi khác.”

“Ba chuyển đi đâu hả ba?” Sara hỏi. “Đến căn hộ khác sao?”

Ba gượng mỉm cười. “Tới thành phố khác, cưng ạ. Tới tiểu bang khác.”

“Cách đây một ngàn dặm lận.” Mẹ nói rõ.

Bạn biết đó, đầu óc con người ta đôi khi thật tức cười. Xem nào, tôi đã trải qua những điều tồi tệ hơn thế, khủng khiếp hơn thế, lo lắng hơn thế, đau đớn hơn thế, kể từ khi tôi trở thành một Animorph. Hẳn là tôi đã nghĩ mình có thể giải quyết ngon lành một việc nào đó tương tự cái việc chuyển đi của ba tôi…

Một ngàn dặm.

“Xin chúc mừng ba.” Tôi nói, ráng không để lộ bất cứ xúc cảm nào. “Thì ba vẫn luôn mong đợi điều đó mà.”

Ba tôi đâu có khờ, ba dư biết là tôi giận dỗi. “Công việc mà, Rachel. Đâu thể khác được. Nhưng không có nghĩa là ba sẽ không thăm nom các con của ba. Đường xá nghe có vẻ xa xôi thiệt, nhưng chính vì vậy mới sinh ra máy bay phản lực, phải không các con?”

“Vâââng.” Tôi đáp. “Con xin phép lên lầu làm bài tập đây.”

“Khoan đã, ba cần…” Ba tôi cản.

Tôi không đóng sầm cửa lại cũng không ném bất cứ thứ gì.

Tôi chỉ đơn giản là rời khỏi đó.

Hãy để cho ba cảm thấy điều đó như thế nào, tôi tự nhủ. Hãy để cho ba cảm thấy khi một ai đó bỏ đi là như thế nào.

Tôi lên phòng mình và đóng cửa lại. Tôi cảm thấy nghẹn thở. Tôi nắm chặt hai tay, muốn đấm cái gì đó một trận. Tôi nghĩ rằng mình sẽ phải òa khóc, nhưng tôi chỉ thấy bừng bừng tức giận.

“Rachel?” Tiếng ba tôi. Ba gõ cửa nhè nhẹ. “Ba vô được chứ?”

Tôi không thể trả lời là không được. Như vậy nghe sẽ có vẻ như tôi đang buồn bực. “Được ạ…”

Ba bước vô. “Con hơi buồn ba phải không?” Ông nói.

Tôi nhún vai và quay lưng lại với ông.

“Rachel à, lúc ở dưới nhà, con đã không để cho ba nói hết… Jordanvà Sara còn quá nhỏ để suy xét chuyện này. Nhưng con thì lớn hơn. Con có thể tự coi sóc bản thân khi ba đi làm về trễ. Hai đứa nhỏ thì không thể rồi. Với lại… dù sao thì, coi nào, chuyện là… ba đã nói với mẹ con, mẹ không vui lắm nhưng mẹ bảo để cho con quyết định.”

Tôi quay lại nhìn ba. “Cái gì do con quyết định?”

Ba mỉm cười ngập ngừng. “Phải, chuyện là thế này. Carla Belnikoff dạy ở thành phố mà ba sẽ dọn đến. Con biết đó, mỗi năm bà ấy chỉ nhận dạy ba hay bốn học sinh thể dục có triển vọng. Nếu con muốn… thật đó, nếu con đến ở với ba thì đó sẽ là điều tuyệt vời nhất trên đời.”

Thoạt nghe tôi không thể tin nổi. Học trò của Huấn luyện viên Belnikoff đã giựt được cả mớ huy chương vàng bạc lận.

“Ba à, Carla Belnikoff chẳng chịu nhận con làm học trò đâu. Bà ấy chỉ thu nạp những vận động viên nhà nghề thôi. Con cao như sếu, và không đủ trình độ… Với lại, ba khuyên con chuyển đi, bỏ mặc mẹ và bọn nhóc Sara, Jordan sao?”

“Con là người duy nhất có thể quyết định việc này.” Ba tuyên bố. “Còn về Huấn luyện viên Belnikoff thì con lầm đó. Con có tài, ba biết mà. Nếu như con muốn coi thể dục là sự nghiệp của đời mình thì con có thể có chỗ đứng trong đó.”

Tôi cho rằng ba đang cảm thấy cô đơn. Ba đang tự hình dung ba một thân một mình trong cái thị trấn mới đó.

“Ôi trời.” Tôi than. “Con chẳng biết nói sao đây.”

Ba gật đầu. “Con đừng quyết định ngay bây giờ. Ba không muốn con quyết định vội vàng. Hãy bàn với mẹ con đã. Và với Sara, Jordan nữa. Ba chỉ nghĩ rằng… con biết đó, ba nhớ con, cưng ạ.”

“Cho con nghĩ kỹ chút nha ba.”

Tôi muốn nói với ba rằng: Ba chẳng hiểu đâu, đó không chỉ là chuyện mẹ với Sara và Jordan. Con có một cái hẹn mà ba. Hẹn trở lại vũng Yeerk. Các bạn con trông cậy ở con. Ba biết không, con được coi là Xena, Công chúa Chiến binh đó.

Nhưng tôi chỉ nhắc lại: “Cho con nghĩ kỹ chút nha ba.”

“Ừa. Cứ vậy đã. Bây giờ ba phải đi đây.”

“Dạ, ba đi.” Tôi nói.

“Ba thương con lắm, Rachel ạ.”

Ước gì ba đừng nói câu ấy. Tôi vẫn cứng rắn được cho tới khi ba nói câu ấy, và rồi nước mắt tôi trào ra…

CHƯƠNG 6

Sau khi ba đi khỏi, tôi nói chuyện với mẹ. Mẹ nói đúng cái điều mà tôi trông đợi: Mẹ muốn tôi ở lại. Nhưng mẹ để tôi quyết định, mẹ tin tôi có thể suy nghĩ đúng đắn việc đi hay ở.

Để tôi quyết định. Tuyệt thật đó. Tôi sẽ làm mẹ và các em tôi buồn, hoặc làm ba tôi buồn. Hoàn hảo thiệt. Ly hôn chẳng vui lắm đó sao?

Nằm trên giường mà mắt tôi cứ thao láo nhìn lên trần. Đầu tôi kêu ro ro như cái máy computer mà bạn không làm sao tắt được. Quá nhiều chuyện để mà nghĩ. Bên này là Ba. Bên kia là Mẹ.

Và cái điều to lớn, đồ sộ mà tôi còn chưa muốn khởi sự nghĩ về nó: Các bạn tôi. Hội Animorphs. Cuộc chiến chống quân Yeerk.

Cuối cùng tôi biết là mình phải ra khỏi nhà. Bốn bức tường xung quanh sao mà chật chội, tôi cần có khí trời và không gian trống trên đầu.

Tôi leo lên giường và mở toang cửa sổ. Tôi thay áo ngủ bằng bộ đồ nịt màu đen mà tôi vẫn thường mang bên trong quần áo đi học.

Bộ đồ biến hình của tôi.

Tôi không thể nghĩ về điều đó nữa. Tôi chỉ muốn có được khoảng không gian nào đó để đừng nghĩ về ba nữa, đừng nghĩ về những sự lựa chọn nữa.

Tôi tập trung tâm trí. Và rồi những ngón tay tôi biến thành lông cánh chim và ngón chân thì cong lên thành vuốt chim.

Tôi lao mình vô đêm tối.

Hai mắt tôi to chóang gần hết cả đầu, chúng nhìn qua màn đêm cứ như đang giữa ban ngày. Tôi có thể nhìn rõ từng lá cỏ, từng con kiến bò dưới cỏ.

Tai tôi thính đến mức nghe được cả bước chân của một chú chuột trên một nhánh cây con cách xa mười mét, cả tiếng đập cánh của một con chim sẻ đang chuyền từ cây nọ sang cây kia.

Tôi đã biến hình thành một con cú vọ tổ chảng. Kẻ sát thủ dạ hành. Tên săn mồi trong bóng tối.

Nhưng tôi bay trong lốt cú mà đầu vẫn lởn vởn chuyện đi hay không đi với ba. Nếu mà ba biết được… nếu mà ba hiểu được mọi sự… thì ba sẽ không chuyển đi đâu. Ba sẽ hiểu rằng tôi là một bộ phận của cuộc chiến đấu cứu nguy Trái Đất…

Nhưng tôi chẳng thể nói điều đó với ba, ngay cả với ba. Ba có thể là một người trong bọn chúng lắm chứ. Đó là cái tâm trạng mà bọn Yeerk gây ra cho bạn. Nhìn ai bạn cũng tự hỏi con gì đang sống trong đầu người đó. Ngay cả với ba tôi cũng vậy, mặc dù tôi cảm thấy là mình sẽ nhận ra liền nếu ba trở thành kẻ Bị mượn xác.

Tôi nghĩ là mình đặc biệt gần gũi ba. Tôi có một tấm hình chụp hồi lên ba, đứng trên cầu thăng bằng, ba đỡ tôi đứng thẳng và toét miệng cười trước ống kính. Tôi quý tấm hình đó lắm, mặc dù trông tôi rất dở hơi trong bộ đồ đang mặc. Tôi luôn để tấm hình đó trên bàn học trong phòng mình.

Khi mẹ mang bầu em Sara, có lần tôi nghe được ba mẹ chuyện trò. Mẹ bảo có lẽ lần này mẹ sanh con trai. “Em biết là anh luôn luôn mong con trai.” Mẹ nói với ba thế.

“Ồ, em đừng bận tâm.” Ba trả lời. “Trước đây thì có như vậy. Anh nghĩ là mình phải sanh con trai để anh làm mọi trò của một ông bố cho nó. Nhưng rồi chúng ta có Rachel, nó chẳng thua bất cứ đứa con trai nào. Nó cứng cỏi hơn hầu hết bọn con trai cùng tuổi. Em đã coi nó nhảy ngựa thế nào chưa?”

Mẹ tôi cằn nhằn. “Anh đừng bao giờ để con bé nghe được những lời đó nha. Tụi con gái không muốn người ta bảo chúng chẳng thua gì con trai đâu.”

Nhưng mẹ đã lầm. Tôi vẫn cho rằng đó là một điều tuyệt vời. Ba tôi nghĩ rằng tôi cứng cỏi không thua bất cứ thằng nhóc nào. Tuyệt quá đi chứ.

Chỉ có điều… giá mà ba biết được con đang làm gì, tôi nghĩ.

Làm sao ba có thể trông đợi tôi quyết định chuyện kia nhỉ? Tôi đâu thể bỏ lại bạn bè. Tôi không thể. Bọn tôi sắp trở lại vũng Yeerk, và cả lũ trông mong vào sự can đảm, mạnh mẽ của tôi. Đứa nào cũng nghĩ là tôi có những đức tính ấy.

Nhưng nếu tôi can đảm và mạnh mẽ như vậy, tại sao đột nhiên tôi lại hình dung ra một cuộc sống khác, xa vời cuộc chiến chống bọn Yeerk?

Tại sao tôi lại hình dung ra một cuộc sống với những buổi học thể dục và những buổi coi đá banh với ba, ở một nơi mà tôi chỉ là một con người bình thường, nơi mà chẳng ai chờ đợi tôi trở lại cái địa ngục của những tiếng kêu gào và tuyệt vọng mang tên VŨNG YEERK?

CHƯƠNG 7

Tôi bay vô giang sơn của Tobias. Đó cũng là giang sơn của ít ra là một con cú vọ thứ thiệt, nó chắc chẳng vui gì khi có tôi lảng vảng ở đây. Giang sơn này thuộc về Tobias ban ngày còn ban đêm thuộc về con cú kia.

Tôi biết cái cây mà Tobias thường ngủ. Chắc ăn là cậu ấy ở đó. Tôi ngưng đập cánh và lướt tới.

Tôi còn đang xòe cánh chuẩn bị đậu xuống thì Tobias trông thấy.

“Mình đây, Rachel đây mà!”

“Ôi trời! Xém chút nữa thì bồ làm tui rụng tim!”

“Xin lỗi nha.”

“Xin lỗi ư?!” Tobias cáu kỉnh. “Đêm hôm khuya khoắt, giữa rừng, tui là diều hâu còn bồ là con cú bay vèo tới trong tư thế tấn công. Đừng có làm kiểu quái đản vậy chứ, Rachel.”

“Mình chỉ là cú chứ đâu phải đại bàng.” Tôi cãi. Tôi biết có một số loài đại bàng và chim ưng thường tấn công diều hâu.

“Được rồi, được rồi. Chỉ có những con cú đang đói mới săn đuổi diều hâu. Việc đó không thường xảy ra, nhưng bọn cú vẫn làm tui sợ. Tui biết là người ta hay coi những tranh truyện về những con cú dễ thương, họ cứ nghĩ rằng chúng chỉ biết rúc “cú, cú” Và hành động một cách khôn ngoan. Nhưng nói cho mà biết nha, tui đã quan sát bọn đó làm ăn. Chẳng dễ thương chút nào đâu. Chúng khó chơi lắm đó. Tui chẳng bao giờ muốn đụng độ với một con cú hết.”

“Mình thực sự xin lỗi mà Tobias. Mình đã quên béng là cuộc sống của bồ đầy rẫy những hiểm nguy…”

“Ừa, nhưng cũng có vài cái lợi… Còn bồ, bồ làm gì ở đây trong lốt cú thế này?”

“Mình phải ra khỏi nhà một lúc.”

“À ra vậy. Lý do? Tất nhiên đó chẳng phải việc của mình… “

“Mình cũng chẳng biết nữa. Chẳng có gì hết. Chỉ là do căng thẳng quá thôi.”

Tobias chẳng nói năng gì. Dĩ nhiên cậu ấy biết là tôi xạo. Trong khi đợi tôi nói ra, cậu ấy quan sát tôi bằng cặp mắt sắc lẻm.

Nhưng tôi lại không muốn nói cho Tobias biết. Đúng ra thì tôi đã muốn làm chuyện ấy, nếu không tôi bay đi tìm Tobias làm gì? Nhưng bây giờ tôi lại thấy làm phiền cậu ấy với những vấn đề của mình thì kì cục quá.

“Mình chỉ nghĩ ngợi về chuyện trở lại vũng Yeerk thôi.” Tôi nói bừa.

“Bồ lo lắng hả?” Tobias chọc. “Bồ mà lo?”

“Đôi khi mình cũng lo lắm chứ.” Tối chống chế. “Mình đang tính bay tới Lâm Viên, vô vườn thú. Có lẽ mình sẽ thu nạp một con thú nào đó, một con thực là khỏe và dữ để sử dụng trong trường hợp lâm trận ở dưới ấy. Một con sư tử, hay gấu xám Bắc Mỹ hay gì đó. Mình nghĩ có lẽ bồ cũng muốn bay đến đó cùng với mình.”

“Rachel nè, bồ biết là tui ít khi bay ban đêm mà. Trong bóng tối tui nhìn rất dở. Với lại ban đêm thì chẳng có các luồng khí nóng, nên tui không vút lên nổi. Tui sẽ phải đập cánh suốt mà đường thì xa. Ý tui là nếu như bay dạo loanh quanh đây thì tui sẵn sàng, nhưng bay xa thế…”

“Thôi được, quên chuyện đó đi.”

“Tại sao bồ không kể cho tui nghe điều thực sự làm bồ buồn chán? Buồn thiệt là kỳ quặc. Hổng giống với con người bồ chút nào hết.”

“Chẳng có gì đâu.” Tôi đáp. “Xin lỗi vì đã làm phiền bồ. Mình quay về nhà đây.”

“Rachel, bồ biết là lúc nào bồ cũng có thể nói cho tui nghe mọi sự mà…”

“Ừa. Nè… Mình muốn hỏi bồ một câu. Có bao giờ bồ nghĩ đến những năm tháng sắp tới không? Như đến lúc vô đại học chẳng hạn?” Ngay lúc những lời này vừa hiện ra trong óc, tôi đã ước gì có thể thu chúng lại.

Nhưng Tobias thật tuyệt vời. Cậu ấy chỉ lặng lẽ cười. “Tui nghĩ là tui có thể ăn ngon điểm mười về môn điểu học.”

“Dứt khóat là bồ có thể thành giáo sư.” Tôi tuyên bố. “Mình chỉ muốn nói là sớm muộn gì thì phần đông tụi mình sẽ phải ra đi. Rời đi sống ở nơi khác. Khi ấy chúng mình sẽ làm gì nếu như bọn Yeerk vẫn còn quanh quẩn ở đây?”

Tobias bắt đầu rỉa lông, một thói quen của cậu ấy khi có điều buồn phiền. “Tui không thực sự nghĩ quá xa như vậy. Nhưng tui cho rằng mọi sự sẽ được sắp xếp xong xuôi từ lâu trước khi chuyện đó xảy ra. Hoặc là bọn Yeerk thắng, và bồ sẽ chẳng phải lo chuyện học với hành. Hoặc chúng thua, và mỗi đứa bọn mình lại quay về với cuộc sống bình thường. Một số sẽ bình thường hơn những đứa khác.” Cậu ấy nói thêm, giọng ráo hoảnh.

Tôi nín thinh một lúc. Tôi chẳng thể nói gì được. Tôi đang căm ghét chính mình vì đã khơi ra chuyện này với Tobias. Chẳng lựa ai mà lại nhắm đúng Tobias! Cậu ấy đã là một nạn nhân của cuộc chiến này rồi. Cậu ấy đã bị kẹt cứng trong lốt diều hâu khi biến hình để chiến đấu… Vậy mà mình lại nghĩ đến chuyện chuồn đi?

Mình làm sao thế này? Mình không thể bỏ đi. Mặc Tobias sống trong rừng ư? Mặc cho Cassie - đứa bạn thân nhất của mình chiến đấu và có thể hy sinh, mặc anh Jake, Marco và Ax? Vì sao kia chứ? Chỉ vì ba mình cô đơn và mình có thể theo học một lớp thể dục xịn ư?

“Rachel, bồ không sao đó chứ?”

Có. Tôi có sao. Tôi muốn bịnh. Tôi làm sao thế này? Tôi không thể bỏ đi. Không thể bỏ cuộc. “Mình hả? Dĩ nhiên là mình hổng có sao.” Tôi nói xạo. “Song mình nghĩ mình sẽ phải đi nạp thêm năng lượng.”

Tôi dang cánh và đập thật mạnh, lướt qua bầu không khí chết lặng của ban đêm.

Nhưng tôi không về nhà. Tôi bay vòng vòng một lúc, ráng kiềm chế sự bối rối trong đầu mình. Nhưng không thể được. Vậy thì tôi chưa thể về nhà, vì có về thì cũng chỉ nằm trên giường mà chong mắt suốt đêm.

Tôi quay lại và hướng về phía Nam.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx