sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 7) - Chương 08 - 09 - 10

CHƯƠNG 8

Nhìn từ trên cao, Lâm Viên trông thật khác. Chiếc xe trượt dốc trông không còn đồ sộ và đáng sợ nữa. Và khi bay phía trên vườn thú, bạn chỉ trông thấy nhiều nhất là mái của các chuồng thú. Phần còn lại là những khu rừng thưa với các con đường xi măng chạy vòng vèo giống như những dải lụa uốn éo.

Nhìn gần hơn thì thấy rõ các khu nuôi thú riêng biệt. Cây cối và dòng nước trong khu nuôi hổ. Bãi cỏ thả bò Bison có hàng rào cao ngăn cách với bãi thả linh dương châu Phi.

Tôi lướt bên trên khu sư tử. Phần lớn bọn chúng đang ngủ dưới một gốc cây. Một con sư tử cái đang đi lung tung như thể tìm kiếm cái gì đó.

Mất một lúc tôi mới tìm thấy lũ gấu. Tôi chẳng thèm quan tâm đến bọn gấu đen bé nhỏ hay bọn gấu Bắc Cực. Tôi đi tìm lũ gấu xám Bắc Mỹ.

Tôi muốn có sức mạnh.

Chúng ở đằng kia, trong một khu có cây cối và những tảng đá, với một cái hào sâu đầy nước, nước từ một dòng suối ào ào chảy vô đó.

Có hai con gấu, một con đực một con cái. Cả hai đều ngủ say, nằm ườn trên các tảng đá. Con đực bự hơn. Đúng như tôi muốn. Bự con. Mạnh mẽ. Không biết sợ. Nếu tôi phải trở lại vũng Yeerk, tôi muốn trở thành một loài gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Tôi hạ cánh và bắt đầu hoàn hình. Bộ lông của tôi chảy ra và tuột đi, biến thành màu hồng. Mỏ của tôi bể ra thành hai hàm răng. Những chiếc vuốt trở thành các ngón chân nhẵn nhụi. Nội tạng của tôi kêu òng ọc, óc ách, vì một số cơ quan mọc ra, số khác biến đổi và số khác nữa tái xuất hiện từ khoảng trống không.

Con gấu nghe thấy tiếng những lóng xương của tôi giãn ra, và tiếng lạo xạo của bộ lông đang chảy để biến thành da. Nó mở một con mắt nhìn tôi ra bộ chẳng hiểu gì hết mà cũng chẳng sợ hãi gì.

Con gấu này đã ăn uống no nê. Nó sống trong vườn thú từ nhiều năm rồi, nên đã quên đi sự đe dọa của đời sống hoang dã. Đối với nó, tôi chỉ là một con vật có tí mùi chim lại có tí mùi người.

Tôi hạ một bàn tay run run chạm vào lớp áo thô ráp của con gấu xám. Hai con mắt cận thị của nó quan sát tôi. Tôi chẳng là gì đối với nó cả. Tôi không thể làm hại nó. Còn nó dư sức tiêu diệt tôi mà chẳng thèm thức giấc hẳn.

Nó sống bên ngoài nỗi sợ, bên ngoài sự hồ nghi và đau đớn.

“Êm ái lắm mà.” Tôi thì thầm với nó.

Tôi chạm vào nó và cảm thấy sức mạnh của nó tràn sang mình.

CHƯƠNG 9

Sáng hôm sau, như đã định trước, cả bọn tới khu thương xá riêng rẽ từng đứa. Tôi đụng Cassie ở chỗ bán thực phẩm.

“Chào. Trời sắp sập hay sao mà bồ cũng có mặt ở đây vậy?” Tôi thốt lên.

“Ờ hờ.”

Bọn tôi phải diễn trò để lỡ có một tên Mượn xác tọc mạch nào nhòm ngó thì hắn cũng cho là tình cờ hai đứa tôi gặp nhau.

Tôi ngó đồng hồ. “Tuyệt. Bọn mình có mười lăm phút để từ từ mò tới tiệm Gap.”

“Mình thấy Jake và Ax đang chơi games ở dưới kia.” Cassie nói. “Tội nghiệp Jake. Đôi khi Jake không lường được Ax hành động ra sao khi mang lốt người. Lúc mình trông thấy thì Ax đã nhặt một đầu mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn đút vô miệng nhai ngon lành.”

Người Andalite hổng có mồm và vị giác, vì thế khi Ax biến thành người, ảnh khám phá ra rằng vị giác rất hấp dẫn. Ảnh tìm cách ăn mọi thứ xung quanh mình.

Tôi bật cười khi hình dung Ax đang nhai một đầu mẩu thuốc lá, và tự thấy bất ngờ khi mình còn có thể cười được…

Hai đứa tôi đã tới cửa tiệm Gap.

“Marco bảo đó là phòng thử đồ cuối cùng.” Tôi nhắc Cassie. “Và mình phải giả định rằng mọi nhân viên ở đây đều là những kẻ Bị mượn xác. À, hổng biết Marco có tới đúng giờ hông nữa?”

“Mình tin là có.” Cassie khẳng định. “Gần đây Marco có vẻ khá tích cực mà.”

“Ừa, vậy là sao ta?” Tôi lẩm bẩm.

Cassie nhún vai. “Con người luôn thay đổi mà… Mình tiếc là Tobias không đi cùng được. Cậu ấy sẽ buồn lắm đó, nhưng mặt khác mình lại ganh với cậu ấy.”

Tôi gật đầu tán đồng. Tôi lại cảm thấy căng thẳng. Bị kích động quá mức. Tôi vẫn thường như vậy trước khi bắt tay vô một vụ nguy hiểm. Chỉ có điều lần này thì căng hơn. Tôi phải thừa nhận rằng, nó - cái vũng Yeerk ấy - làm tôi khớp. Cứ nghĩ đến cái nơi ghê rợn ấy là tim tôi thót lại. Thế mà bây giờ bọn tôi lại sắp xuống đó.

“Đến lúc vô buồng thử đồ rồi.” Tôi nói. “Vớ đại cái gì mà bồ muốn mặc thử đi.”

Cassie ngẩn người ngó tôi: “Lấy cái gì bây giờ?”

Tôi đảo mắt. Cassie hổng biết sắm đồ. Nhỏ là đứa “khiếm khuyết” Về thời trang. “Cứ làm như mình ấy. Lấy một chiếc áo lạnh cộc tay gì đó.”

Tôi nhận ra anh Jake và Ax ở cuối gian hàng. Cái lốt người của Ax bao giờ cũng làm tôi bất ngờ vì đó là một sự phối hợp ADN của anh Jake, Marco, Cassie và tôi. Ax là một cậu chàng hơi xinh xắn, nhưng có một cái gì đó rõ ràng là lạ lùng.

Tôi vơ một chiếc áo lạnh cộc tay đưa cho Cassie.

“Mình mà mặc cái thứ này hả?” Nhỏ thở dài. “Có đề chữ ‘chỉ giặt khô’ nè.”

Hai đứa bước vô phòng thử đồ giáp phòng cuối cùng và đóng cửa lại.

“Tiến hành đi.” Tôi ra lệnh.

Bọn tôi đã quyết định rằng tốt nhất là biến hình thành gián. Lần hóa gián vừa rồi bọn tôi đã không gặp may. Nhưng gián thì lẹ và giác quan của nó khá phát triển, đủ cho bọn tôi sử dụng. Chúng cũng không bị người ta để ý lắm.

Tôi chẳng hề muốn biến thành gián lần nữa. Tôi hổng muốn bị trở thành con vật mà người ta có thể dẫm cho bẹp dí. Với lại, nếu bạn cho rằng nhìn một con gián thấy ghê hồn thì bây giờ bạn thử làm một con gián xem sao.

Tôi ngó qua Cassie và suýt la lên. Hai cọng râu to đùng đang mọc trên trán nhỏ…

Biến hình hổng phải là quá trình từ từ hóa thành sinh vật khác, diễn ra một cách có trật tự và hợp lý. Nó kỳ quái hơn nhiều. Mỗi lần biến hình một khác. Các bộ phận mới hiện ra đột ngột, những bộ phận khác lại đột ngột biến đi. Và các tỷ lệ không phải bao giờ cũng ăn khớp với nhau cho đến lúc xong xuôi…

Sự biến đổi đầu tiên ở Cassie là râu xuất hiện đột ngột, chúng vụt thẳng ra từ trán của nhỏ, y như hai chiếc cần câu.

Rồi da của nhỏ bắt đầu có vẻ giòn.

Cùng lúc cả hai đứa tôi co lại, và có cảm giác như đang rớt xuống. Bốn bức tường như chạy vút lên cao, mặt đất thì lao về phía mình như thể mình đang nhảy dù mà dù không mở.

Xui xẻo là hai đứa tôi đang ở trong một phòng thử đồ, hai mặt đều có gương soi…

“AAAA!” Tôi la lên, dựng cả người vì trông thấy da lưng của mình làm thành hai cái cánh màu nâu to và cứng.

Cassie đã biến đổi quá nhiều nên không phát ra được tiếng “xì ì”, nhưng nhỏ đưa ra một bàn tay lên chỗ đôi môi còn sót lại để ra hiệu. Đúng lúc ấy hai cái chân nữa mọc ra từ bụng nhỏ, và tôi nghĩ nếu còn miệng thì tôi đã hét lên lần nữa.

Tôi nghe thấy tiếng soàn soạt khi lóng xương chót của mình tan ra và thế là tôi chui vô cái vỏ cứng.

Quần áo của tôi đã thành một đống xung quanh giống như một chiếc lều khổng lồ sụp xuống.

Bây giờ tôi đã mất thị giác của con người, chỉ còn nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ đùng đục phân tán thành muôn mảnh. Nhưng tôi đã có kinh nghiệm làm gián rồi, nên có thể nhận ra phần nào từ những hình ảnh mập mờ đó.

Bù lại, cái râu vọt ra từ trán tôi lại đọc được cực kỳ giỏi các rung động và các mùi.

“Bồ ổn chứ hả?” Tôi hỏi Cassie.

“Mình bị kẹt dưới cái quần jeans…” Nhỏ đáp. “Khoan đã. Đó. Mình ra được rồi.”

“Mình thấy bồ rồi, nhưng cẩn thận! Coi kìa! Có rất nhiều đinh ghim trên tấm thảm đó.”

Những chiếc ghim thẳng đứng là những cây gậy bằng thép trông bự như thanh giằng của cái ghế xích đu, ở kích thước ấy đầu nhọn của chúng có vẻ không nhọn lắm nhưng đầu tù thì giống y như những trái banh nhỏ bằng thép.

“Được rồi, bọn mình ra khỏi đây thôi.” Tôi nói.

Hai đứa tôi chạy hộc tốc bằng cả sáu cái chân tới một góc bên dưới chiếc ghế nhỏ hình tam giác.

“Trời ạ, cái óc gián này thực sự khóai nghĩ tới chuyện chạy quá.” Cassie thốt lên.

“Còn phải nói.” Tôi tán thành. Trước đó bọn tôi đã biến thành gián nên đã có kinh nghiệm, không như lần đầu - phải vất vả lắm tôi mới kiềm chế được cơn hoảng loạn của nó.

Ngay cả lúc này, những bản năng hốt hoảng của loài gián chỉ mới được kiểm soát vừa đủ thôi. “Chạy đi!” Bản năng ấy ra lệnh. “Chạy đi!”

Tôi nghe thấy những rung động nặng nề và sầm sập. Có cái gì đó to đùng di chuyển bên trên đầu hai đứa tôi. Mắt tôi không đủ tinh để nhận ra là ai, nhưng chỉ một chút sau người ấy bắt đầu biến hình nhỏ lại bằng chúng tôi.

“Ai đó?” Tôi hỏi.

“Tui đây, Marco đây. Sao, bồ không nhận ra tui hả?”

Sau đó đến lượt Ax, ảnh phải hoàn hình Andalite rồi mới biến hình thành gián được. Anh Jake vơ tất cả quần áo của cả bọn nhét vô một cái bao và đem ra tủ gửi đồ của thương xá, xong đâu đó ảnh mới quay lại biến thành gián. Quần áo ngoài của ảnh đành phải hy sinh vứt trong phòng thử đồ. Như vậy ngó cũng kỳ thiệt, song hổng kỳ bằng vứt cả năm bộ đồ một lúc ở trỏng.

“Hay lắm, các cô các cậu gián.” Marco kêu lên, “Mất béng mười lăm phút rồi, chỉ còn có một giờ bốn mươi lăm phút trong lốt hình biến thôi đó. Mà tui hổng muốn bị kẹt trong cái lốt này đâu nha.”

“Lạy trời cho được như nguyện. Thôi, tụi mình đi ra thôi.” Anh Jake ra lệnh.

Cả bọn chạy láo nháo như một đạo quân tí hon gớm ghiếc phía dưới tấm ngăn phòng này với phòng thử đồ kế bên, căn phòng mà Marco tin là ở trỏng có cửa dẫn vô vũng Yeerk.

“Bọn mình có thể nấp dưới cái ghế ngồi kia.” Tôi đề xuất.

Bọn tôi vọt lên tường và túm tụm dưới cái mái che là một chỗ ngồi nhỏ hình tam giác.

Tôi nằm nghỉ, mặt ngước lên, những cái móc ở đầu các chân bấu chặt vào những mấu trên bức tường sơn. Tôi nhìn thấy hai con gián khác phía trên đầu mình nằm y như hai chiếc xe hơi màu nâu. Những cọng râu của chúng la đà tứ phía, đúng như râu của tôi, đánh hơi và dò bắt các rung động.

Thế rồi cửa phòng thử đồ bật mở. Một cái bóng cao ngất, cao như thể một tòa nhà chọc trời, bước vô phòng.

“Tụi mình có bạn đồng hành rồi nè.” Marco thông báo.

Rồi tôi nghe một tiếng cạch.

Tấm gương ở vách tường của phòng thử đồ bật mở. Không khí ẩm thấp xộc vô, đầy mùi đất đá dưới lòng đất sâu. Tôi đã ngửi thấy cái mùi ấy một lần rồi. Ký ức ào về trong đầu tôi, những ký ức mà tôi muốn quên đi.

“Dzô!” Anh Jake hô.

Cả bọn chạy băng băng xuống thảm và lao tới khuôn cửa. Hai bàn chân của tên Mượn xác ở ngay trước mặt bọn tôi, hai chiếc giày đồ sộ như hai tòa cao ốc nhấc lên và bước về phía trước rồi mất dạng.

Bọn tôi chạy theo sau tên Mượn xác.

Cái cửa đóng lại sau lưng cả bọn.

“Vậy là vô được rồi.” Anh Jake lên tiếng.

“Số dzách.” Marco hưởng ứng.

CHƯƠNG 10

Lần đầu tiên xuống vũng Yeerk, bọn tôi đã phải đi theo những bậc cầu thang tưởng chừng dài vô tận.

Lần này thì đường thoải hơn, không khó hơn đi bộ theo đường xe hơi chạy trong vườn nhà. Và đối với đám gián bọn tôi, vốn chỉ có chút xíu trọng lực, thì giống như đi bộ trên đất bằng vậy.

Dưới những bàn chân thoăn thoắt của bọn tôi là đất bẩn đầy dấu chân người. Bọn tôi leo vô leo ra những cái lõm sâu cả thước - theo kích thước của loài gián.

Bọn tôi giữ một khoảng cách khá xa với tên Mượn xác, mặc dù dư sức di chuyển ngang với hắn, vì chẳng ngu gì mà liều lĩnh để cho hắn xéo lên.

Bốn bề tối mò, lâu lâu mới có một bóng điện ở trên cao giống như mặt trời trong sương mù, song bọn tôi vẫn cẩn thận để không bị nhìn thấy. Những cọng râu của tôi rình bắt mọi rung động lạ có thể là của một tên Mượn xác khác đang đi tới.

Bọn tôi đi xuống, xuống mãi, vòng vèo ngoằn ngoèo giữa hai bức tường đá.

“Tụi mình mất bao nhiêu thời gian rồi hả Ax?” Anh Jake hỏi. Ax có khả năng theo dõi thời gian một cách hoàn hảo, mặc dù hổng có đồng hồ. Thiệt là một biệt tài lợi hại.

“Hai mươi tám phút theo thời gian của các bạn rồi đó, kể từ lúc Cassie và Rachel bắt đầu biến hình.”

“Ax nè, bây giờ đó cũng là đơn vị phút của anh nữa đó.” Marco chỉnh lại, chỉ để cho có chuyện mà nói. “Ý tui là, tất cả tụi mình đều đang ở trên Trái Đất tốt lành ngàn xưa, tụi mình chỉ có một loại phút mà thôi.”

Bọn tôi chỉ có vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ trong bất cứ lốt biến hình nào. Chỉ quá một chút là bị dính cứng, giống như Tobias vậy. Và tôi thực sự đồng ý với Marco, tôi chẳng khóai làm một con gián suốt đời.

“Trước mặt có các bậc đi lên.” Cassie báo.

Lên, xuống. Lên, xuống. Lên, xuống. Bảy mươi lăm bậc.

Cuối cùng bọn tôi cảm thấy những bức tường không vây bọc mình nữa. Lối đi đã dẫn vô cái hang đúng nghĩa.

Những “con mắt” Gián của bọn tôi không nhìn thấy nó, nhưng tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình nhìn xuống vũng Yeerk.

Đó là một cái hang ngầm rộng thênh thang. Rộng hơn cả một cung thể thao cỡ bự. Ở ngay chỗ tương tự tầng ghế ngồi trên cùng trong cung thể thao, có rất nhiều cầu thang và lối đi khắp bốn bể.

Chính giữa hang là cái vũng đúng nghĩa, một cái hồ đầy bùn như thể sôi lên sùng sục vì những con sên Yeerk lúc nhúc ở trỏng.

Nhưng đó chưa phải là điều hãi nhất.

Bên trên hồ có hai cây cầu cụt. Cầu xả là nơi những vật chủ - những kẻ Bị mượn xác - Người, Hork-Bajir, Taxxon, và các loài khác nữa - trút con sên Yeerk ra khỏi đầu họ. Lũ cảnh vệ Hork-Bajir cẩn thận canh cho từng vật chủ quỳ xuống ở đầu cầu và chúi đầu xuống thật sát mặt hồ.

Lúc đó con sên Yeerk sẽ chun ra khỏi lỗ tai của vật chủ và rơi tõm xuống hồ.

Chính vào lúc ấy bạn sẽ khám phá ra kẻ nào là vật chủ “tự nguyện”, và ai là người bị cưỡng bức.

Này nha, các vật chủ tự nguyện - những kẻ đã lựa chọn việc tự nộp mình cho bọn Yeerk - thì sẽ đứng dậy và bình thản bước đi.

Những vật chủ bị cưỡng bức thì biết rằng họ tạm thời được giải phóng khỏi con vật vũ trụ độc địa đang nằm trong đầu mình. Rằng họ lại được làm chủ trí óc và thân xác của mình. Một số người la hét. Số khác khóc lóc. Nhiều người van xin được buông tha.

Vài người tìm cách trốn chạy. Nhưng những tên Hork-Bajir đã có mặt để túm lấy họ và tống họ vào chuồng. Ở đó họ phải đợi đến lúc bị lôi sang cây cầu cụt thứ hai - cầu nhập.

Cây cầu cụt này là nơi bọn Yeerk, sau khi được tăng lực nhờ bơi trong vũng có các tia Kandrona bổ dưỡng, sẽ chui vô lại đầu vật chủ.

Mỗi khi tôi gặp ác mộng về vũng Yeerk bao giờ tôi cũng mơ thấy cây cầu cụt thứ hai này…

Những vật chủ tự nguyên sẽ quỳ xuống và tiếp nhận con sên Yeerk vô lại trong óc của chúng.

Những người không tự nguyện sẽ vật lộn, chiến đấu, nguyền rủa. Một số còn thách thức lũ Hork-Bajir giết chết mình.

Bọn tôi lại ở trên một đường dốc thoai thoải. Chẳng ai nói một lời nào trong lúc cả bọn vẫn chạy xuống, xuống nữa, sâu, sâu hơn, gần, gần hơn nữa…

Ký ức ấy in sâu trong đầu cả bọn. Tất cả mọi người, không kể Ax là người chưa từng xuống đó.

“Ước gì tôi nhìn được rõ hơn.” Ax thốt lên. “Tôi ước ao được nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra.”

“Đừng nhìn thấy thì hơn.” Tôi bảo Ax.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx