sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 7) - Chương 26 - 27 (Hết)

CHƯƠNG 26

“Rachel!” Cassie hét lên cảnh báo.

“Quá muộn để lui bước rồi!” Anh Jake nói. “Tới luôn!”

Lúc tôi hình dung ra tám cái dáng hình lờ mờ ấy là bọn Hork-Bajir thì chỉ còn cách chúng có một mét. Lúc ấy thì đã quá muộn để ngưng lại.

“Giết hết lũ Andalite gaffnur!” Một tên Hork-Bajir la lớn bằng thứ tiếng hổ lốn kỳ quặc của chúng. “Giết tên fraghent Andalite halaf giết hết!”

Đột nhiên tôi nhận ra mình bị thương. Vai tôi bỏng rát vì vết đau.

Tôi vung bàn tay uýnh trúng đầu tên Hork-Bajir. Hắn té nhào, nhưng trong khi té nhào hắn còn kịp vung cái cẳng khủng long bạo chúa chém một nhát khiến tôi bị thương lần thứ hai.

“Aaaaarrggg!”

Từ phút đó, tất cả chỉ còn là cơn ác mộng toàn những hình ảnh khủng khiếp bập bềnh trong con mắt mờ ảo của tôi.

Tôi thấy Cassie, hai hàm răng sói của nhỏ phạp vô cổ họng một tên Hork-Bajir.

Tôi thấy Ax, cái đuôi của ảnh hệt như một chiếc roi chí mạng, quất, cắt, rồi lại quất cho tới khi một tên Hork-Bajir đứng sững và ré lên, ôm lấy một cánh tay bị tiện làm đôi.

Tôi thấy Marco chiến đấu bằng một cánh tay trong khi tay kia ôm chặt cái bụng bị chém. Và khắp nơi là tiếng gầm, tiếng gào, tiếng rú điên cuồng.

“Coi kìa, Rachel, sau lưng bồ đó!”

“Chết này, gaferach, chết này!”

“GẦẦẦM!”

“Cứu tui! Cứu tui với!”

“Aaaa!”

Tôi hổng thể nói là ai thắng. Tui hổng có thể nói là ai bị thương. Tất cả đã thành một tiếng la hét kéo dài, một tiếng thét điên cuồng kéo dài. Hork-Bajir với Animorphs. Những sinh vật vũ trụ với các con thú của Trái Đất.

Mười ba con thú không đội trời chung bị khóa chặt trong một cuộc chiến sống còn.

Tôi cảm thấy con gấu yếu dần đi vì lãnh hết vết chém này đến vết chém khác của các lưỡi dao Hork-Bajir. Tôi đang mất máu. Phần con người trong tôi biết điều đó. Tôi cảm thấy sức khỏe của mình đang suy sụp.

Tôi tiếp tục tấn công và uýnh trúng bụng một tên Hork-Bajir. Nó bị lôi tuốt đi theo đà của cú chưởng trong khi vẫn ráng chém tôi một cách rồ dại.

XỎANG!

Tôi choảng trúng vô cái gi đó! Kiếng. Kiếng vỡ tan.

Một khung cửa sổ! Tôi đã xô tên Hork-Bajir bay qua cửa sổ.

“AAAAaaaaarrrr!”

Tôi nghe thấy tiếng hét của tên Hork-Bajir vừa té xuống đất chết ngủm.

Bỗng lẹ như chớp, cái gì đó bay vèo qua khung cửa sổ bị vỡ.

“Queeéééécc!” Tobias hét lên khi lia vuốt ra đằng trước tấn công tên Hork-Bajir ở gần cậu ấy và móc trọn hai con mắt hắn.

Trận chiến đã xoay chiều!

Bọn Hork-Bajir đã nhụt chí. Có thể chúng đã nghe thấy tiếng tên đồng bọn nọ rơi xuống đất từ tầng thứ sáu mươi. Cũng có thể sự xuất hiện của Tobias làm lực lượng của chúng tôi tăng cường. Nhưng vì lý do nào cũng vậy thôi, mấy tên Hork-Bajir còn lại đã bỏ chạy thục mạng.

Ba đứa bỏ chạy. Những đứa kia chẳng còn chạy đi đâu được nữa.

Marco túm lấy cánh cửa bị văng ra và đặt nó vô chỗ cũ. Rồi dồn hết sức tàn cậu ấy xô một chiếc bàn ra chặn cửa.

“Tui bị thương nặng.” Marco nói. “Tui phải hoàn hình đây.”

“Mọi người hoàn hình lẹ đi.” Anh Jake ra lệnh.

“Em hổng sao mà.” Tôi tuyên bố yếu xìu.

“Rachel.” Tobias kêu. “Cánh tay trái của bồ kìa.”

Tôi ngó như mất hồn vào bàn tay trái của mình. Chẳng thấy nó đâu hết. Chỉ còn một đầu mẩu thịt.

“Hoàn hình thôi.” Tôi nói. Tôi tập trung nghĩ về chính thân thể của mình. Cái thân thể người yếu xìu nhưng lành lặn.

Cũng may mà việc biến hình được thực hiện nhờ ADN là thứ hổng chịu ảnh hưởng của các vết thương, như vậy thì các vết thương hổng đi theo bạn từ thân xác con vật này qua thân xác con vật khác.

Nhưng kiệt sức thì có đấy.

Khi thân thể người của tôi đứng lên từ cái lốt khổng lồ của con gấu xám, tôi cảm thấy oải đến mức tôi lo mình có thể bị ngất xỉu.

Với con mắt người của mình, tôi trông thấy bọn Hork-Bajir nằm ngổn ngang quanh phòng. Phần lớn chúng vẫn thở, nhưng chẳng tên nào còn tỉnh…

“Mọi người ổn cả chứ?” Anh Jake hỏi. Ảnh có vẻ oải chẳng kém gì tôi.

“Ừa, nhưng xém nữa thì…” Cassie đáp.

Bọn tôi đang ở giữa một văn phòng rộng thênh. Bây giờ thì tôi có thể nhìn rõ như vậy với hai con mắt người của mình. Những chiếc bàn làm việc nằm chỏng gọng. Chiếc thảm trên sàn nhà rách như xơ mướp. Các bức tường đều vấy máu.

Những cửa sổ lớn, chạy từ sàn tới trần nhà đã bị bể tan tành. Tôi nhớ đến tên Hork-Bajir bị rớt mà rùng mình.

Ở một mặt tường có cánh cửa.

“Mình qua lối đó hả?” Marco hỏi.

“Thử cái coi.” Tôi đáp. Tôi lảo đảo bước về phía cái cửa. Cửa hổng khóa.

Một căn phòng trống. Sàn lát gạch. Tường sơn trắng. Bức tường có cửa sổ thì bị che kín bằng những tấm rèm nặng chịch. Căn phòng trống rỗng nhưng ở chính giữa lại có một cái bệ to đùng và nặng nề.

Một cái bệ bằng thép cao chừng một mét và dài tới hai mét mốt.

Trên nóc bệ là một cỗ máy có kích thước một chiếc xe hơi nhỏ. Nó có hình một khối trụ nhưng thót lại ở hai đầu.

Nó sáng loáng như mạ kền, như vừa mới được đánh bóng, Và nó phát ra tiếng rủ rì, chầm chậm. Khi tiến lại gần cỗ máy tôi cảm thấy tóc trên đầu mình dựng đứng vì một lực tĩnh điện. Trong phòng ấm, rất ấm và có mùi sét đánh.

“Nguồn Kandrora.” Ax thốt lên.

“Nguồn Kandrora.” Tôi lặp lại.

Bọn tôi đứng trơ ra đó ngó chằm chằm cỗ máy một phút.

“Rachel?” Cuối cùng anh Jake lên tiếng. “Mất công em phải biến hình lần nữa đó, em làm được không?”

Tôi chầm chậm gật đầu. “Biến thành voi hả?”

“Thành voi. Anh chẳng biết có cách nào khác. Tụi mình đâu có dụng cụ gì.”

Tôi biến thành voi.

Tobias bay ra phía ngoài tòa nhà để biết chắc là hổng có người nào đi bộ dưới lòng đường.

Con voi phải lấy hết sức mới làm nhúc nhích được nguồn Kandrora.

Cỗ máy từ từ trượt trên sàn nhà, thỉnh thoảng lại vấp một cái.

Và cuối cùng tôi xô nó qua khung cửa sổ, nó rớt từ tầng sáu mươi xuống, tan tành trên mặt đường bê tông.

CHƯƠNG 27

“Chúng ta đã thành công.” Tôi thì thào trong khi hoàn hình trở lại. “Chúng ta đã hủy diệt được nguồn Kandrora.”

“Tụi mình phải rút ngay khỏi đây.” Anh Jake nói. “Bọn Yeerk sẽ biết. Chúng sẽ kéo tới đây liền đó.”

“Chuyện này có ý nghĩa gì nhỉ?” Marco chất vấn. “Tụi mình đã thành công. Nhưng như vậy có thì có ý nghĩa gì chứ? Tụi mình có làm thay đổi được tương lai không?”

MỌI VIỆC ĐỀU LÀM TƯƠNG LAI THAY ĐỔI.

Tôi càu nhàu. “Dù sao thì mình cũng biết là chúng ta lại vừa nghe thấy tiếng của con người đó kìa.”

MỘT NGUỒN KANDRORA THAY THẾ SẼ CÓ MẶT TRONG VÒNG BA TUẦN LỄ CỦA CÁC NGƯỜI. NÓ ĐANG TRÊN ĐƯỜNG TỚI ĐÂY.

“Ông đang bảo chúng tôi rằng tất cả chỉ là công toi hay sao?” Marco hỏi.

Ax lên tiếng “Không đâu, Marco, không phí công chút nào. Ba tuần lễ mà chỉ có một nguồn Kandrora trên phi thuyền mẹ sẽ gây ra cho chúng những tổn thất nặng nề đấy. Chúng sẽ chậm trễ rất nhiều so với lịch trình của chúng. Nhiều tên Yeerk sẽ ngủm. Ba tuần lễ không vô ích đâu.”

“Cậu không có ý nói là ba tuần lễ của chúng tớ đấy chứ, Ax?”

“Thế đã đủ chưa?” Anh Jake cao giọng hỏi. “Chúng tôi đã thay đổi được tương lai chưa?”

Hổng có câu trả lời. Chỉ có im lặng.

“Em hổng cho là ổng có thể biết được đâu.” Tôi nói. “Ổng cho chúng ta thấy một tương lai có thể xảy ra. Nhưng anh có biết điều này không? Em hổng tin là người Ellimist biết được nhiều tương lai hơn chúng ta đâu.”

“Làm sao em dám chắc như vậy?”

Tôi bật cười. “Bởi vì bất kỳ người Ellimist tồn tại ở đâu, và bất kể mục đích của ổng là gì, bất kể ổng đang chơi trò gì, cũng như bất kể quyền năng của ổng có lớn tới đâu, trong thế giới của ổng cũng có những con bướm vây.”

Thế rồi một chuyện kỳ lạ xảy ra: Một tiếng cười vọt ra từ trong chúng tôi, vang vọng qua chúng tôi, khiến cho tất cả chúng tôi mỉm cười.

HAHAHA. TA ĐÃ BẢO MÀ, CÁC NGƯỜI LÀ MỘT GIỐNG NÒI CÒN RẤT SƠ KHAI, NHƯNG CÓ KHẢ NĂNG HỌC HỎI.

Tôi mỉm cười. “Nào, mấy bồ, còn đủ sức biến hình lần nữa không đó? Mình cảm thấy muốn bay lắm rồi đây.”

*

* *

Thoạt tiên bọn tôi chẳng thấy có gì chứng tỏ bọn Yeerk bị tổn thất. Tôi hổng biết chúng làm cách nào, nhưng chúng vẫn xoay sở để trụ lại được. Phải mãi về sau này bọn tôi mới hay rằng mình đã gây cho chúng thiệt hại khủng khiếp như thế nào.

Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

Hai ngày sau, tôi đi xe bus tới căn hộ của ba tôi. Ba đang đóng vali để ra đi.

“Chào con, Rachel.” Ba nói lúc mở cửa cho tôi. “Ba không chắc là con tới.”

Tôi nhún vai. “Ba lộn xộn lắm, đâu có thể tự xếp vali một mình được.”

Ba mỉm cười buồn bã. “Cảm ơn con.”

“Chuyện nhỏ mà ba.”

“Lẽ ra ba phải tới mang con đi thì hơn.” Ba tôi nói. “Cưng à. con biết là con luôn luôn đổi ý mà. Lúc nào con cũng có thể tới sống với ba, con à.”

“Con biết mà ba.”

Ba tôi cười buồn. “Con biết là ba sẽ không được gặp con nhiều. Mặc dù cứ có cơ hội là ba sẽ về ngay.”

“Điều ấy con cũng biết nữa.” Tôi đáp. Tôi hôn một cái vào má ba. Ba tôi vuốt tóc tôi và thế là tôi khóc.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi đóng vali của ba lại và kéo dây khóa.

“Không có ba chăm sóc liệu con có ổn không?” Ba tôi hỏi.

“Con tự lo cho mình được mà.” Tôi vừa nói vừa chùi nước mắt.

Hai cha con tôi đi thang máy xuống đất, một chiếc taxi đang chờ ở dưới ấy.

“Con ra phi trường với ba đi. Ba sẽ gởi taxi đưa con về.”

Tôi lắc đầu. “Không, con còn nhiều chuyện phải làm ba à.”

Ba mỉm cười. “Ba hiểu. Chắc là con có việc quan trọng hơn phải làm với bạn của con…” Ba tôi nói giỡn.

“Dứt khóat là vậy rồi.” Tôi trả lời. “Tụi con phải cứu thế giới ba à.”

Ba tôi bật cười. “Nếu như có ai làm được việc ấy, thì chính là con đó, cưng à.”

Thế rồi xe taxi chạy đi.

Tôi ngước lên trời. Một con diều hâu đơn độc bay vòng trên đầu.

“Bồ đến đó phải không, Rachel?” Tobias kêu xuống nói chuyện với tôi bằng ý nghĩ.

Tôi gật đầu cho cậu ấy thấy. Phải. Tôi tới liền đây.

HẾT TẬP 7

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên :

Sienna – Sellvi – Tiểu Bảo Bình

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx