sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

“Thôi mà,” tôi năn nỉ Jake “Bồ làm gì dữ vậy. Đâu có luật lệ nào cấm chó dự hòa nhạc ngoài trời, đúng hông? Đâu có ai bán vé nghe nhạc cho chó?”

“Bồ biết rồi đó, Marco, công nghệ biến hình đâu phải để tụi mình đi coi cọp hòa nhạc đâu,” Jake vẫn khăng khăng.

Hai đứa tôi vẫn rảo bước trên một con đường trong khu vực nhà bọn tôi. Tụi tôi vừa bắn bóng một chập ở sân bóng rổ trong khu, và lúc này Jake vừa đi vừa tưng tưng trái bóng.

“Nhóm Nine Inch Nails nè, Alanis nè, Offspring nè,” tôi dụ cho nó thèm.

Tự nhiên Jake khựng lại nhìn tôi chằm chặp. “Marco?”

“Gì vậy?”

“Tóc bồ sao vậy bạn hiền?”

“Ủa, nãy giờ hổng nhận ra hả? Coi được hông?”

Jake trân mắt nhìn cái đầu mới cắt của tôi - cái đầu mà cô thợ hớt tóc Charise quả quyết là nó làm sự dễ thương thường nhật của tôi tăng từ điểm chín lên điểm mười tuyệt đối. Hồi lâu hổng thấy Jake nói năng gì, vậy rồi nó hỏi. “Offspring hả? Bồ có chắc nhóm Offspring biểu diễn ở đó không vậy?”

Lung lay rồi nhé, nhóc! Tôi thấy tay nó tưng trái bóng cũng thấp hơn trước. “Nghe nói họ chơi hết ý luôn. Họ quậy tưng, họ đạp đổ mọi thứ ngáng chân, họ làm trời làm đất, họ...”

“Marco, mình đã từng làm dữ với Rachel và Cassie vì tội dùng công nghệ biến hình vô mục đích cá nhân. Mình đâu thể nào…”

“Tụi mình hổng nói thì làm sao bọn nó biết được,” tôi cố cãi, tay sờ lên mái tóc ngắn mới húi. Bảnh à nhe. Tôi thậm chí chẳng thèm để ý cái cách thằng Jake trân con mắt ra ngó. Bảnh là cái chắc.

“Làm vậy coi đạo đức giả lắm,” Jake nói.

Tôi suy nghĩ một hồi. “Bồ biết đó, Jake… Từ lâu tôi đã nghi ca sĩ Alanis là một người Bị mượn xác. Nghĩ coi, bị một tên Yeerk chui vô đầu và điều khiển tâm trí thì cổ sẽ gây tác hại lớn cỡ nào… cổ sẽ lôi kéo lớp trẻ, mấy đứa nhóc dễ bị dụ giống như tụi mình vậy nè. Trời, sao tui thù cái ý nghĩ này quá! Tụi mình có một bổn phận, Jake à. Bổn phận thiêng liêng đó là phải đến buổi hòa nhạc và xác định một lần cho dứt khoát có ai trong ngôi sao ca nhạc đó là dân bị mượn xác hay không.”

Jake nhoẻn một nụ cười chậm chạp cố hữu. “Lí do lâm li nhất mà bồ có thể nặn ra đó hả?”

Tôi cười lớn. “Giỡn hoài. Tui có khối lí do còn lâm li hơn vậy nữa kìa.”

Tụi tôi dừng lại gần nhà Jake. Anh Tom của Jake đã là một người Bị mượn xác, vì vậy mà tôi và Jake hổng dám nói chuyện trong nhà nó.

“Marco,” Jake nói, “Mình buộc phải đi theo bồ - cốt để canh chừng bồ thôi đó.”

Thằng Jake này nghiêm thì nghiêm thật đó, nhưng cũng không đến nỗi như ông cụ.

Tôi toét miệng cười. “Jake, tui sẽ đến buổi hòa nhạcđó, dù bồ có ưng hay không.”

“Vậy thì mình cũng phải đi… chỉ để bảo vệ bồ thôi à nhe,” Jake đáp. “Mà nè, đã nghĩ ra cách che cái đầu mới chưa đó?”

Tôi làm mặt ngầu. “Vô duyên.”

“Vô duyên thiệt,” Jake cà khịa, có vẻ khoái trá với lối đùa của nó. “Chắc mình sẽ biến thành con Homer. Bồ nói chí lí. Làm chó là một cách để lọt vô đó. Sẽ chẳng ai thèm để ý đến bọn mình vì những buổi ca nhạc ngoài trời kiểu này lúc nào cũng có đầy chó. Mà tai chó thì thính khỏi chê luôn. Bồ cũng phải tìm một con chó để thâu nạp ADN đi chớ.”

“Có rồi, bồ tèo,” tôi hãnh diện nói. “Một con lông xù giống Ailen. Bọn con gái mê giống này lắm. Hí, hí, hí.”

Tôi cười “thâm độc” và nhìn Jake đầy hàm ý. Cả nó cũng bật cười.

Bạn biết đó, có những khoảnh khắc trong cuộc đời mà thoạt đầu tưởng chừng như hoàn toàn vô hại. Nhưng rồi nó đột ngột giống như bạn bước hụt chân qua vách đá và rơi vèo xuống dưới trước cả khi bạn kịp ý thức chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên, bạn nhận ra rằng cái quyết định nho nhỏ, vô hại của bạn đã vượt tuốt luột ra khỏi tầm kiểm soát.

Tôi quyết định chui vô một buổi hòa nhạc để coi cọp. Tôi đâu có định khám phá ra một trong những bí mật lớn nhất của lịch sử loài người, hay trở thành kẻ quyết định số phận của toàn bộ giống nòi…

Tôi chỉ muốn nghe chút nhạc thôi mà.

Đâu phải là chuyện gì tày trời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx