sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Buổi hòa nhạc diễn ra ở sân khấu ngoài trời tại một góc của công viên thành phố. Tôi và Jake cần một nơi kín đáo để biến hình, nhưng té ra điều đó hổng dễ dàng chút nào. Chỗ nào cũng rặt người là người. Cả hàng vạn con người. Những đám choai choai mặc áo thun đen. Những dân chơi nửa mùa đeo kính râm ti hí kiểu bà già và những chiếc vòng tay hầm hố. Những cặp cha mẹ bế em bé đang diện những bộ cánh chóa mắt. Và những đám punk thứ dữ đeo vòng xiềng khắp cơ thể.

Dọc công viên là một con đường nhỏ có nhiều quán cà phê, hàng ăn và hiệu sách sinh thái. Có nhiều lối đi nhỏ sau các hàng ăn, và hai đứa tôi lọt luôn vô trỏng. Cuối một lối đi, bọn tôi phát hiện ra một khu vực tuyệt địa, chất đầy các thùng rác.

“Bá cháy,” Jake thì thào. “Chỉ có hai đứa mình và một bãi rác. Coi bộ hấp dẫn à nhe.”

“Tới luôn đi,” tôi nôn nóng nói. Từ xa vọng đến một ban nhạc đang khởi động nghe muốn bể cả ampli.

“Bồ đã thử biến thành chó chưa?” Jake hỏi tôi.

“Chưa.”

Jake mỉm cười. “Vậy thì đừng có hoan hỉ quá đó nha,” nó nói.

Tôi cóc thèm quan tâm đến nó. Tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy vài cô bé Hippy đang rảo quanh đó. Bọn nó hổng thấy được hai đứa tôi đâu. Tôi nhét quần áo ngoài và giày vô một cái túi, rồi dúi nó ra sau một thùng rác. Trên người tôi giờ chỉ còn lại bộ đồ biến hình.

Tôi tập trung nghĩ về con chó mà tôi đã hấp thu ADN. Tôi thấy hình ảnh nó trong đầu. Lập tức, tôi cảm thấy những thay đổi bắt đầu.

Tôi đã từng biến thành những con thú còn quái chiêu hơn là chó nhiều. Nhưng mọi biến hình đều có cái lạ riêng của nó, chẳng thể nào đoán trước được. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết nó diễn biến ra sao đâu.

Tôi cứ ngỡ thứ đầu tiên xuất hiện là bộ lông. Thiệt lầm to. Thứ đầu tiên té ra lại là cái đuôi. Tôi cảm thấy như thể nó tòi ra từ phía cuối cột sống của mình.

Tôi ngoái đầu nhìn lại. “Khiếp!”

Cái đuôi vẫn đang mọc dài ra. Nhưng nó chưa có sợi lông nào. Chỉ mới như một cây roi màu xam xám nổi lốm đốm da gà.

Tôi quay nhìn Jake. Khuôn mặt nó đang u lên như có thứ gì đó muốn chui ra từ miệng nó. Cùng lúc cái mõm của tôi cũng bắt đầu mọc. Có tiếng ken két nghe rất ngộ từ bên trong đầu tôi khi xương hàm của tôi duỗi dài ra.

Tôi thấy miệng ngưa ngứa khi mấy chiếc răng mọc lớn lên và tự sắp xếp lại.

Tôi thấy các ngón tay rụt vô và cùng lúc, từ những mẩu ngón tay bé tí bắt đầu mọc ra những cái móng màu đen-xám.

Bàn tay tôi bắt đầu trở nên dày sộp và chai sần.

Tôi cảm thấy xương chân duỗi ra và đổi hướng. Tôi bắt đầu thu lại nhỏ hơn một chút. Đột nhiên tôi không thể đứng được nữa. Tôi ngã ra trước, chống mình trên những bàn tay chai sần.

Chỉ khi đó, bộ lông mới bắt đầu mọc ra. Trước đó tôi là một con vật trần trụi xấu xí thấy mà gớm. Bộ lông đo đỏ mọc ra lẹ hết biết, y như loại cỏ mọc nhanh nhất thế giới. Nó tòi ra từ bộ da tôi, dài và mượt.

“Tuyệt,” tôi nói với Jake bằng ý nghĩ. “Ngó bộ lông của tôi nè. Bảo đảm bọn con gái đi dự buổi hòa nhạc này đứa nào cũng khoái vuốt ve tui cho coi.”

Jake trả lời tôi câu gì đó, nhưng cũng ngay lúc đó những giác quan chó bắt đầu trỗi dậy trong tôi.

Tôi đã từng biến thành sói rồi, nên lần này có được chuẩn bị đôi chút. Tôi biết tai của tôi sẽ thính hết ý. Tôi biết cảm giác mùi vị sẽ không chê vào đâu được.

Nhưng điều tôi không hề chờ đợi lại là tư duy của chó. Nó chẳng hề giống như chó sói. Sói là một sát thủ lạnh lùng, thông minh và tàn bạo. Còn chó thì… Chó chỉ khoái mỗi chuyện làm sao cho vui vẻ.

Điều này đánh lừa tôi: bộ não của con chó Ailen lông xù không gây cảm giác như của một con vật lạ. Nó như hòa vào một phần bộ não của chính tôi. Nó ăn khớp một cách hoàn hảo với phần ngớ ngẩn trong bộ não tôi.

Tôi nhìn sang Jake bằng cái nhãn quan chó hơi lờ mờ. Jake đã biến thành con chó nhà nó, con Homer. Tôi thè lè lưỡi ra và vẫy vẫy cái đuôi. Jake-Homer cũng vẫy đuôi đáp lại.

“GÂU!” Tôi sủa, chả vì cớ gì. Tôi nhảy nhót đôi chút. Hình như tôi muốn chạy biến đi, nhưng rồi đột ngột tì hai cẳng trước xuống và nhoẻn cười với Jake như một thằng ngốc.

Tôi đang rủ nó đi chơi.

Tôi lao đầu chạy như bay dọc lối đi.

“Marco, chờ chút đã!”

“Giỏi thì bắt tui đi! Ha ha! Còn lâu bồ mới bắt được tui!”

Tôi xả hết tốc lực, các móng khua lách cách trên mặt sàn bê tông, hay tai thõng xuống phập phồng bay, cái đuôi vểnh cao và đung đưa.

Tôi chạy suốt lối đi, phớt lờ cả mùi thơm kì diệu của đám rác lên men.

Jake đã bị tụt lại phía sau do mắc phải một tốp người.

KÉÉETTT!

Một chiếc xe thắng rẹt lại, chỉ xém vài phân nữa là húc phải tôi. Chỉ vài phân thôi đấy! Ý tôi là người lái xe chỉ cần đạp thắng trễ hơn một phần ngàn giây thì tôi đã bị xe chẹt chết ngắc rồi. Vậy mà toàn bộ phản ứng của bộ não chó đối với cái thể nghiệm chết hụt đó lại là, “Tuyệt! Mùi ơi là mùi!”

Tôi nói nghiêm túc đó! Đối với bộ não chó của tôi, cái việc tôi ngửi thấy mùi nước tiểu của một con chó khác ở lề đường có vẻ đáng quan tâm hơn cả vạn lần việc chiếc xe thắng gấp.

Người lái xe bước ra và bắt đầu chửi bới. Tôi tặng ổng một nụ cười hân hoan kiểu chó rồi phóng chạy tiếp.

“Marco! Có chịu chờ mình không đó?”

Đột nhiên, tôi bị vây giữa một đám người. Nhưng họ khác xa lắc những người mà tôi vẫn thường gặp trước đây, hồi còn là người.

Đơn cử một điều, tôi không thật sự nhìn họ. Tôi ngửi họ. Họ trông ra sao đối với tôi hoàn toàn không quan trọng. Nhưng mùi của họ thì…

Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi dầu gội đầu, mùi hơi thở hôi rình, tôi ngửi thấy họ vừa ăn món gì, vừa đạp lên thứ gì. Tôi ngửi thấy cả mùi xà bông giặt, mùi của tất cả những ai mà họ chạm vô hoặc bắt tay.

Và tôi ngửi được luôn tất cả những con vật mà họ nuôi, y như thể họ đang đeo trên người những tấm biển đèn nê-ông to đùng, trên đó ghi TÔI CÓ NUÔI MỘT CON CHÓ, TÔI CÓ NUÔI MẤY CON MÈO. Tôi không chỉ biết những người nào nuôi chó mà còn biết được con chó đó là đực hay cái, trẻ hay già, thuần chủng hay lai. Chỉ cần đánh hơi những người đi qua là tôi biết ngay chó của họ ăn đồ hộp hay lương khô.

Ý của tôi là khi bạn được trang bị một cái mũi chó thì cũng giống như bạn đã lang thang cả đời với hai cục bông gòn bịt lỗ mũi, và rồi đột nhiên bạn móc chúng ra và… quá đã! Quá đã! Bạn bước thẳng vô một thể nghiệm hoàn toàn mới trong cuộc đời.

Tôi đã từng làm sói ở giữa rừng. Giờ thì tôi giống như một con sói sống giữa nền văn minh. Thông tin từ chiếc mũi chó của tôi phức tạp vô cùng. Chúng cực kì đầy đủ, cực kì phong phú và cực kì thú vị.

“Ê, chó!” Có tiếng ai đó cất lên. Một cô gái! Chắc chắn là một cô gái. Nhưng cổ có xinh không vậy ta? Tôi cố bắt đôi mắt chó phải tập trung, nhưng bộ não chó của tôi lại quá mải lo đánh hơi và nghe ngóng. Mà thiệt, tôi vừa nhận ra mùi dầu hoắc hương.

Cô gái vỗ vỗ lên đầu tôi. Lập tức, một đợt sóng ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp người tôi. Rồi cổ lại gãi gãi sau tai tôi.

Đã chưa từng thấy. Sướng gì đâu mà sướng. Có lẽ đó là cảm xúc dễ chịu nhất trong cả cuộc đời tôi.

Tôi nghĩ tôi có thể đứng lì ở đây mãi mãi để cô gái ấy gãi gãi sau vành tai. Nhưng cổ lại đi cùng với một anh chàng nọ - nhân tiện nói luôn, anh chàng này có nuôi một con mèo - và giờ cổ lại bắt đầu chuyển sang gãi gãi mạn sườn tôi. Tôi nằm xuống, lẳng lặng lật mình sang. Gãi mạn sườn giống y như thọt léc vậy. Tôi thấy đã quá chừng.

Coi, cái sướng của chó đâu có giống cái sướng của người. Cái sướng của người luôn có một giọng nói khe khẽ nhắc nhở từ trong tiềm thức, rằng: “Đừng có hoan hỉ quá đáng. Phải cảnh giác chớ. Lỡ có chuyện gì không hay thì sao.”

Cái sướng của chó chỉ có thể nói là thuần túy sướng, là sự kết tinh của hạnh phúc. Tôi nằm đó, le dài cái lưỡi âm ẩm ra và đong đưa cái đuôi giữa đám cỏ. Và rồi bốn cẳng của tôi bắt đầu ngọ nguậy.

“Ha ha, con chó này nhộn quá ta!” Anh chàng nọ lên tiếng. Cô gái tiếp tục gãi dọc mạn sườn tôi và cái cẳng sau của tôi huơ huơ, không cách chi kiểm soát được. Tôi đang ở thiên đường. Ngay lúc đó, Jake tìm ra tôi.

“Hay quá ha, Marco,” nó nói. “Làm vậy mà cũng coi được sao. Tính làm gì nữa đó. Tự liếm lông hả?”

“Ô, một con chó nữa,” cô gái thốt lên, “Thậm chí còn dễ thương hơn nữa kìa!” Cô ta cúi xuống để vuốt ve Jake.

Tôi giống như bị dội gáo nước lạnh. Jake là con chó dễ thương hơn tôi thế quái nào được.

“Giỡn thế đủ rồi đó,” tôi nói. “Nào Jake, tụi mình sáp lại chỗ sân khấu đi.”

Hai đứa tôi nhổm dậy, phe phẩy cái đuôi, rời khỏi cặp Hippy dễ mến.

“Thấy chưa? Đã bảo mà. Đừng hân hoan quá độ. Một con chó mà vui thì chắc cú là vui quá liều.”

“Tại sao lại không?” Tôi vặc lại, lòng hơi hơi nuối tiếc. “Hân hoan thì đã sao nào?”

Ngay lúc đó, âm nhạc chợt ngưng bặt. Và rồi, nhóm Offspring leo lên sân khấu và bắt đầu cao giọng hòa điệu một bài ca… và tôi bất giác lùi lại. Tác động của âm thanh lên đôi tai chó của tôi thật kinh hồn. Nhưng vấn đề không phải chỉ là nó quá lớn. Vấn đề ở chỗ tôi nghe được đủ mọi thứ. Mọi thứ!

“Ê! Tui hiểu được lời nhạc rồi nè,” tôi nói.

“Đã hết sức,” Jake đáp.

Hai đứa tôi xán lại gần hơn, len thẳng vô đám đông. Mùi vị đúng là điếc cả mũi. Và không phải là lúc nào cũng thơm tho.

Bất chợt, tôi thấy hắn. Hắn đang phân phát mấy tờ bướm. Hắn len qua đám đông và chìa ra những tờ bướm nho nhỏ.

Luồng gió cuốn đi một trong những tờ giấy này, thả nó xuống mặt đất, ngay trước mặt tôi. Tôi buộc cặp mắt chó nhìn vô tờ giấy. Tuy hổng đọc được những dòng chữ nhỏ, nhưng tôi có thể thấy hai chữ to đùng trên đầu tờ giấy.

Chia Sẻ.

Lại nhóm Chia Sẻ, tổ chức trá hình của bọn Mượn Xác.

“Jake,” tôi nói. “Cái gã kia kìa. Hắn đang phát tờ bướm quảng cáo cho nhóm Chia Sẻ.”

“Ừ, thấy rồi. Trông hắn quen quen. Hay là mình tưởng tượng ra?”

Hắn có mái tóc màu nâu, hơi phủ tai một tẹo. Hắn cao chỉ cỡ một mét sáu lăm, nhưng xoay sở khá khéo để trông có vẻ cao hơn. Một mẫu hình hơi lùn hơn của Jake, với dáng điệu mạnh mẽ và tự tin. “Ờ, quen đấy. Tên hắn là Erek King. Hắn ra khỏi trường mình cỡ một năm rồi.”

Erek đang sáp lại gần hơn, miệng mỉm cười, tay chìa những tờ bướm cho tất cả những ai sẵn lòng cầm lấy.

Hắn quỳ xuống, cười cười với tôi. Hắn đưa tay ra toan vuốt ve tôi nhưng tôi giật thót lại. Erek nhún vai rồi bỏ đi, tiếp tục phát những tờ bướm.

“Jake, bồ để ý thấy gì hông?”

“Có chứ,” Jake đáp. “Dĩ nhiên rồi.”

“Tía ơi,” tôi nói. “Có chuyện gì không ổn, cực kì không ổn, với cái anh chàng Erek này rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx