sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

“Hắn không có mùi,” tôi thốt lên.

“Không có mùi là sao?” Rachel thắc mắc.

“Không mùi là không mùi chứ sao. Hắn nhặt nhạnh được vài mùi của người khác, của mặt đất, của chó, hay của thứ gì đó, nhưng bản thân hắn thì không có mùi. Không hề. Giống như một lỗ đen về mùi vậy đó. Như chẳng có gì ở đó, chẳng có ai trong đó.”

Jake và tôi đã tức tốc rời buổi hòa nhạc sau khi đụng Erek. Bọn tôi triệu tập ngay một cuộc họp, và bây giờ thì cả nhóm, trừ Ax, đã có mặt tại nhà kho trong trang trại nhà Cassie.

“Có thể là bồ hổng nhận ra được mùi của hắn,” Rachel gợi ý.

“Rachel, em đã từng biến thành sói,” Jake nói. “Em biết khi đó em thính thế nào rồi mà, đúng hông? Thế này nha, chó cũng thính hơi hổng kém gì sói đâu.”

Rachel gật đầu. Nhỏ đang đứng sừng sững giữa phòng trông như được rọi đèn sân khấu. Jake đang đi qua đi lại vẻ hết sức căng thẳng, Cassie thì đang ôm một con vịt để thay băng cho nó. Tuốt trên cái xà gỗ cao, Tobias đang mải mốt rỉa lông bằng cái mỏ khoằm và canh chừng xung quanh bằng cặp mắt diều hâu sắc lẻm. Còn tôi thì đang ngồi dựa lưng vào một ụ rơm…

“Suỵt,” Jake đột nhiên nói. “Hình như có tiếng động.”

“Con sóc ở trên mái đó mà,” Tobias trấn an Jake bằng ngôn ngữ ý nghĩ.

“Chắc không đó?” Jake hỏi lại.

Tobias ngừng rỉa lông và nhìn xuống Jake bằng cặp mắt diều hâu dữ dội. “Tui có chắc không á? Tiếng động của bọn sóc tui biết quá đi chớ.”

Jake gật đầu, có vẻ hơi bối rối. Diều hâu không chỉ có cặp mắt tốt kinh dị, mà cả tai của nó cũng rất thính nữa. Mà Tobias thì quá biết âm thanh do con mồi gây ra. Nó buộc phải như thế. Hỏi Tobias có nhận ra âm thanh của sóc hay không thì cũng chẳng khác gì đi hỏi Einstein xem ổng có biết hai cộng hai là mấy không.

Tôi tìm cách đưa cả bọn về đề tài chính. “Một tên nhóc không có mùi người thì có nghĩa gì ta?”

“Khối gì lúc bồ hổng có mùi người,” Rachel cười, vẻ trịch thượng. “Nhưng có thể là tại bồ đi húi cái đầu kiểu khỉ.”

Cassie cố nén cười mà vẫn phát ra những âm thanh sù sụ.

“Lần sau nếu bồ quyết định đi cắt tóc thì nói cho mình biết trước nha,” Rachel nói.

Tôi phớt lờ cả hai đứa nó. Bọn tôi đang có công việc quan trọng cần bàn và tôi chẳng hơi đâu đi cãi lộn với nhỏ Rachel. Hơn nữa, tôi hổng hứng thú gì chuyện đó.

“Hắn không có mùi, mà lại còn phát tờ bướm cổ động cho nhóm Chia Sẻ nữa đó,” tôi nói.

“Chắc chắn hắn có liên quan đến bọn Yeerk,” Rachel nhún vai nói.

“Chuyện này kì cục đây.” Cassie nói. Nhỏ vừa nhét con vịt vô chuồng. “Ý mình là bọn Yeerk xâm nhập vô rất nhiều loài - cả người, lẫn Hork-Bajir, Taxxon… Nhưng điều đó cũng đâu làm thay đổi gì về mùi: người có tên Yeerk trong đầu thì vẫn phải có mùi người chớ…”

Jake nhún vai. “Mình nghĩ cả bọn cần tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Erek.”

“Nhưng phải làm cách nào đây?” Tôi thắc mắc. “Xâm nhập vô một cuộc họp của nhóm Chia Sẻ hả?”

“Tui có thể canh me ở trên trường của hắn.” Tobias góp ý.

“Hay là tụi mình trở lại sân khấu hòa nhạc đó tìm dấu vết đi,” Rachel nói rồi nhăn mặt. “Dữ nhe, chưa gì đã thấy giống nữ thám tử Nancy Drew rồi đó.”

“Hay là mình nhờ Ax tìm cách vô internet, vượt quá tất cả các nút chặn an ninh để xác định hắn ở đâu,” tôi gợi ý.

Cassie giơ tay lên giống y như xin phát biểu trên lớp. “Toàn là kế hoạch hay ho cả, nhưng nếu mình thử tìm hắn trong niên giám điện thoại thì sao nhỉ?”

Cả bọn đực mặt ra nhìn nhỏ.

“Tìm hắn trong niên giám điện thoại coi bộ được đó,” Jake ngượng nghịu nói.

Cassie lao lên nhà để tìm cuốn niên giám.

“Bồ biết đó, Cassie sáng ý là nhờ nhỏ hổng suy nghĩ kiểu siêu nhân,” tôi nói với Jake. “Người Chồn liệu có đi tìm mọi thứ trên niên giám điện thoại hông? Người Nhện có làm vậy hông? Tui nghĩ là không đâu.”

“Ờ, phải. Nhưng Người Chồn có một lợi thế lớn so với bọn mình,” Rachel khô khan nói. “Đó là anh ta không có thật.”

Nói đoạn nhỏ búng ngón tay đánh tách. “Đó chính là thứ mà mái tóc của bồ nhắc mình nhớ: con chồn Guiô. Mình biết ngay là nó phải giống con gì đó rồi mà.”

“Phải vậy không đó?” Tôi cự lại. “Còn bồ, cái… cái…”

“Mình cái gì?” Rachel tỉnh queo hỏi lại với sự tự tin tuyệt đối của một cô nàng mà bề ngoài chưa bao giờ ở dưới mức hoàn hảo.

“Cái cao kều của bồ,” tôi yếu ớt nói. “Bồ… cao ngòng. Cao quá xá cao.”

Chẳng hiểu sao câu trả miếng sáng giá đó lại hổng làm nhỏ Rachel khóc tức tưởi.

Cassie đã quay trở lại với cuốn niên giám trên tay, mở sẵn vần “K.” “Có cả thảy hai mươi bảy người mang họ ‘King’ được liệt kê. Nhưng Marco bảo hắn đã chuyển đến trường Truman, vậy thì còn lại sáu ‘King’ ở khu vực này của thành phố.”

“Để rà lần lượt danh sách này coi sao,” tôi nói. “Cũng có thể số điện thoại của hắn không ghi trong niên giám đâu nha.”

“Tối nay mình hổng rảnh,” Jake nói. “Mình còn phải làm bài luận tiếng Anh nữa.”

“Bồ mê môn tiếng Anh thấy mồ. Đừng bày đặt nói ‘mình phải’” tôi ghẹo Jake.

“Ngày mai mình có thể đi được,” Rachel nói. “Nhưng tối nay thì không. Ba mình về thành phố đúng tối này. Ba hứa đưa chị em mình đi chơi…”

Cassie nhìn tôi. “Mình thì rảnh,” nhỏ nói.

“Khi nào còn chưa tối thì tui được việc,” Tobias tình nguyện. Diều hâu không hữu dụng lắm vào ban đêm.

“Tốt. Vậy thì tui, Cassie và Tobias sẽ ra tay vậy,” tôi nói. “Chắc không khó lắm đâu. Nhiệm vụ của bọn mình cũng đơn giản thôi: đi tìm một anh chàng không có mùi.”

“Có thể là tại hắn tắm kĩ quá,” Rachel nói. “Mấy bồ đã nghĩ đến chuyện đó chưa?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx