sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5

Tan giờ học ngày hôm đó, tôi ra ngoài, tìm một nơi kín đáo để biến hình. Tôi muốn dọ xét về Erek đôi chút. Nhớ lại buổi an táng và mấy chuyện cũ, tôi càng thấy chuyện này quan trọng, mặc dù tôi không chắc mình biết rõ lí do.

Tôi leo lên nóc nhà thể thao. Dĩ nhiên chẳng ai điên gì leo lên đó, nhưng tôi thì có lí do chính đáng đấy. Tôi biến thành một con ó biển. Đó là một con chim dạng diều hâu thường sống gần sông nước.

Tôi xoãi cặp cánh rộng, rời xa khỏi trường học.

Bọn nhóc trong trường còn đang chen chúc nhau lên xe buýt thì tôi đã bắt được một luồng gió đẹp và lợi dụng nó để bay lên không. Giờ thì với tôi, mọi người chỉ là những hình bầu dục màu đen, nâu, vàng, đỏ. Những hình bầu dục có tóc.

Tôi luôn cảm thấy hưng phấn khi được ở trong lốt chim. Tình trạng của Tobias kể ra cũng không đến nỗi tệ hại lắm. Có biết bao con thú còn chịu cảnh tệ hại hơn nhiều.

Có một luồng khí nóng đang dâng lên dưới đôi cánh của tôi và tôi để mặc cho nó nâng tôi lên cao. Vèo! Giống như cưỡi thang máy lên tít tắp trên tầng thượng. Cao nữa, cao nữa. Những luồng khí nóng cứ nâng tôi lên mãi, lên mãi.

”Đããã quááá!”

Giờ thì những hình bầu dục có tóc đã trở thành những đốm chấm, còn những chuyến xe buýt thì giống những món đồ chơi màu vàng sáng đang ì ạch rời khỏi trường học.

Nhưng ngay cả từ độ cao một trăm năm chục mét, tương đương một tòa nhà năm mười tầng, tôi vẫn thấy được những khuôn mặt sau cửa sổ các xe đưa rước. Với đôi mắt ó biển, tôi giống như đang đeo theo chiếc ống nhòm.

Tôi lơ lửng trên không, đôi cánh dang rộng, đuôi xòe ra để bắt từng luồng khí nóng, các vuốt thâu lại, ép sát vào phần dưới cơ thể. Không khí lùa qua mép cánh, phát ra những âm thanh nhè nhẹ như tiếng sáo. Gió lướt dọc theo cái đầu duỗi thẳng của tôi, và tôi giữ cho chiếc mỏ khoằm chĩa ra trước để bảo toàn từng li từng tí cái tốc độ kinh hoàng của mình.

Tôi cưỡi luồng khí nóng đó lên cao tối đa. Tôi đã học được điều này từ Tobias. Khí nóng sẽ biếu không cho bạn cao độ bạn muốn mà hầu như chẳng cần nỗ lực gì. Rồi bạn có thể chuyển cao độ đó thành cự li. Điều này cũng giống như bạn lên đến đỉnh ngọn núi, rồi trượt xuống sườn của nó theo bất cứ hướng nào mà bạn ưng.

Dù vậy, tôi thỉnh thoảng vẫn phải vỗ mạnh cánh vài cú để bay đến khu vực nhà Erek.

Tôi nhận ra Tobias từ xa. Nó cũng đang cưỡi gió hệt như tôi. Có thể là điệu nghệ hơn đôi chút vì nó có nhiều kinh nghiệm hơn tôi quá chừng mà.

Khi đến đủ gần để trao đổi bằng ngôn ngữ ý nghĩ, tôi liền gọi nó.

“Tobias? Bồ có nghe được tui hông?”

“Tui nghe và thấy bồ từ lâu rồi, Marco. Tui theo dõi bồ từ hai chục phút rồi lận.”

“Làm gì có chuyện đó. Tui mới thấy bồ tức thì mà.”

“Marco. Nghe nè… khi nào tui đếm đến ba, bồ phải quặt thật gấp, thật lẹ sang trái nha.”

“Quặt trái hả? Chi vậy?”

“Cứ làm đi rồi biết. Một. Hai. BA!”

Tôi chao cánh, nghiêng đuôi, ngoặt gấp sang trái.

VÙÙÙ!

“Ááá…!”

Cái gì như một chiếc tên lửa vừa xẹt qua tôi, với tốc độ dễ đến cả ngàn cây số giờ! Có điều là nó không từ mặt đất phóng lên mà là từ trên trời nã xuống! Và trái tên lửa này lại có lông màu xám.

Gió do nó tạo ra xém làm tôi mất thăng bằng. Nó đã ở cách tôi khoảng trăm rưởi mét bên dưới, mà tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Tôi thấy cặp cánh màu đá xám, ép ra sau và một cái đuôi hẹp. Nó đang đâm xuống, rời xa tôi với tốc độ nhanh đến mức tôi cảm thấy giống như mình đang đứng yên.

“Cái quái quỷ gì vậy?!” tôi la lớn.

“Hê, hê, hê. Xin chúc mừng đã đến thế giới của tui,” Tobias nói. “Đó là con chim ưng Peregrine. Bồ biết rồi mà, giống cái con mà Jake đã biến thành đó. Chúng rất khoái hạ gục một con bồ câu thơm ngon hay một chú vịt lang thang. Có lẽ đó là do cách bồ bay. Chắc nó tưởng bồ là một con vịt già to bự và vụng về.”

“Xììì. Tui làm gì mà nó nổi khùng?”

“Thôi bỏ đi,” Tobias khuyên. “Đằng nào nó cũng hụt bồ rồi, đúng hông? Tui biết con chim này. Nó hổng ngon lành như nó tưởng đâu. Trước đây nó đã từng tia tui. Chắc là nó đang đói lắm.”

Đột nhiên, việc bay lượn trở nên kém vui hẳn. “Ờ. Tui hổng chấp nó đâu. Nhưng nói thì dễ chứ chắc tui còn run mất cả tiếng nữa đó.”

“Bay hổng phải chỉ là cưỡi khí nóng thôi đâu,” Tobias nói tỉnh khô. “Nào, bồ có muốn thấy anh chàng Erek của bọn mình hông?”

Tôi sáp lại gần Tobias. Không trung là thế giới của cậu ta mà. Tobias biết rõ phải làm gì. “Tobias, cảm ơn bồ nha,” tôi nói.

“Nhớ là luôn phải nhìn lên trên,” Tobias khuyên. “Mối nguy thường là ở trên đầu bồ. Mà thôi, đổi đề tài đi… Erek kia rồi. Hắn đang thả bộ từ trường về nhà. Bồ thấy hắn chưa? Hắn đi đến góc đường rồi đó.”

Tôi nhận ra hình bầu dục có tóc ở bên dưới. “Ờ. Tui thấy hắn rồi.”

“Sáng nay mình theo dõi hắn đi đến trường. Mình quan sát hắn chơi đá bóng trong giờ thể dục…”

“Chơi đá bóng trong giờ thể dục á? Tui chả bao giờ thèm chơi đá bóng.”

“Giờ thì hắn đang đi về nhà. Tui bàn giao hắn cho bồ đó, đói lắm rồi. Với lại cứ nhìn cái đỉnh đầu hắn hoài chán chết đi được.”

“Thế hắn có làm gì kì quặc không?”

“Hắn ghi được một bàn vô lưới. Có thể đó là chuyện kì quặc không ta?”

“Ê, nhìn kìa.” Tôi nhận ra ba tên đang bám theo sau Erek. Cách chúng di chuyển khiến tôi chú ý. Từ tít trên cao, trông cứ như chúng đang săn đuổi Erek.

“Hừm. Coi bộ hổng hay ho gì rồi,” Tobias nói.

Hai đứa tôi lao đầu xuống để nhìn rõ hơn. Tôi đã thấy khuôn mặt của một trong ba tên bám theo sau Erek. Nó có một biểu hiện khá quen thuộc. Nụ cười khùng khục, ngốc nghếch của một gã đầu gấu.

Đột nhiên, ba tên côn đồ lao lên trước. Erek nhận ra chúng và co giò chạy.

Con đường chạy dọc theo một khu xây dựng. Bên trái Erek có nhiều xe cộ đi lại, còn bên phải hắn là một bức tường bằng đá. Bức tường đá kết thúc cách đó chừng năm chục mét, thay bằng cổng vào của khu xây dựng.

“Mấy thằng đầu gấu này xui tận mạng rồi,” tôi nói. “Hôm nay chúng có thể tóm được Erek nhưng sau này có hối cũng hổng kịp đâu.”

“Hay là tui cho chúng vài chưởng nha,” Tobias nói. Cậu ta vốn rất thù bọn đầu gấu. Hồi còn là người, nó là thằng nhóc hay bị bắt nạt nhất trường. Jake và nó làm quen nhau hồi nó xém bị bọn đầu gấu gí vô bồn cầu. Dĩ nhiên Jake đã ra tay cứu vớt nó.

“Tobias, tui nghĩ là hổng nên…” Tôi mở miệng nhưng đã quá muộn, Tobias đã đâm bổ xuống, nhắm thẳng cái đầu của tên bự con nhất.

Sự việc diễn ra trong chớp mắt.

Erek chạy. Hắn loạng choạng, va vấp, cố lao ra đường… rồi đâm sầm vô hông một chiếc xe buýt to đùng đang chạy qua.

RẦM! Từ trên không, tôi nghe rõ tiếng va đập.

Và rồi…

Và rồi… chỉ trong có một giây, Erek không còn ở đó nữa. Thế chỗ hắn là một vật khác.

Vật gì đó như làm bằng những mẩu kim loại và nhựa màu trắng sữa.

Trong thoáng chốc sau đó, Erek hiện trở lại. Một nhóc tì bình thường đang nằm thở dốc bên lề đường.

Bọn đầu gấu đã bỏ chạy hết cả. Bác tài lái xe buýt thì phóng xe tới luôn, thậm chí không hay biết chuyện gì đã xảy ra.

Tobias xòe cánh ra và gần như khựng lại giữa không trung.

“Bồ có thấy gì không vậy?” Tobias hỏi.

“hấy chớ sao không.”

“Cái gì vậy ta?”

“Tui biết đâu đấy,” tôi đáp. “Nhưng tui biết hắn hổng phải là… người.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx