sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

“Phải kể cho Ax mới được,” tôi bảo Tobias. “Dứt khoát hắn không phải là người. Không cách chi là người được. Bồ cũng thấy mà đúng hông? Tui đâu có khùng.”

“Bồ khùng quá đi chứ. Nhưng tui cũng có thấy nó,” Tobias nói. “Lạ ghê ta ơi.”

Phía dưới, Erek đã đứng dậy khỏi lề đường. Hắn thản nhiên phủi bụi như không có chuyện gì xảy ra, rồi tiếp tục đi về nhà.

“Dù Erek bạn cậu có là cái quái gì đi nữa thì tui cũng hổng tin hắn xuất xứ ở Trái Đất này đâu.” Tobias nói.

Hai đứa tôi bay nhanh về nhà. Tobias tách ra để bay đi gặp Ax. Tôi hoàn hình lại rồi về nhà trình diện ba, để ông thấy là tôi vẫn tồn tại. Sau đó tôi gọi điện cho Jake.

Nhưng bên kia đầu dây lại là Tom.

“Em chào anh Tom. Jake có nhà không ạ?”

“Anh không biết nữa. JAKE ƠI!” Tom lớn giọng gọi. “Em chờ chút nhé, Jake nói là nó sẽ tới liền.”

“Dạ.”

“Lâu lắm không thấy em lại nhà,” Tom nói. “Bận lắm hả?”

Tôi cảm thấy hơi rờn rợn. Giọng nói thì đúng là của Tom, cư xử cũng hệt như Tom. Tom thứ thiệt đang co quắp, bất lực ở một xó xỉnh nào đó trong chính cái đầu của ảnh.

Tôi đang nói chuyện với một tên Yeerk!

“Dạ, cũng hơi bận,” tôi nói.

“Tiếc nhỉ. Bọn anh đang chuẩn bị ra hồ chơi trượt nước đây.”

“Anh và Jake á?”

“Ờ, phải. À, mà không, anh và nhóm Chia Sẻ chớ. Em cũng biết mà, cái thằng Jake này hổng chịu hòa nhập xã hội gì hết ráo.” Tom xổ một tràng cười rất người. Kiểu cười chế giễu của một người anh lớn. “Uổng ghê, ở đó bọn con gái quá xá đông mà cánh mày râu chỉ có vài mống thôi hà.”

Xạo. Bịa chuyện để dụ tôi chứ gì? Nhưng tại sao Tom bỗng dưng lại muốn chiêu dụ tôi vào nhóm Chia Sẻ vậy cà? “Nè, anh nghe nói ba em đi làm lại rồi hả. Vậy thì tốt quá.”

“Vâng, tốt lắm ạ,” tôi đáp. Ba tôi đã trải qua một thời kì tồi tệ sau “cái chết” của mẹ tôi. Giờ thì ông đã đi làm lại rồi. Ông là kĩ sư, thường phải làm việc nhiều với máy tính. Ông đang làm việc cho đài thiên văn mới, thiết kế phần mềm để chỉnh cho kính viễn vọng được chuẩn xác hơn.

Ba tôi đang tham gia vào một số dự án mật. Theo tôi nghĩ mấy dự án đó thể nào cũng dính đến quân đội.

“Em đưa ba tới chỗ bọn anh đi,” Tom nói, cố lấy giọng thật tỉnh. “Anh biết đâu phải ai cũng muốn lôi ông già đi lè kè theo mình. Thường là vậy, đúng không nào? Nhưng anh nghĩ biết đâu chừng nhờ chú ấy sẽ hòa nhập lại với cuộc đời dễ dàng hơn. Chia Sẻ là một nơi rất tốt để tạo quan hệ làm ăn, em biết chứ?”

“Dạ biết, để em hỏi ổng thử coi,” tôi nói.

“Nhớ nhe! Được gặp nhiều người chắc ba em sẽ thư giãn, thoải mái.”

Ra vậy! Giờ thì chúng đang săn cả ba của tôi. Tôi thấy gan ruột cồn cào như vừa nốc nguyên một chén tương ớt. Tôi chỉ muốn chui qua đường dây điện thoại, giáng một gậy bóng chày vô cái giống ghê tởm đang ẩn náu trong đầu Tom.

“Jake tới rồi nè,” Tom nói. Có tiếng lạo xạo khi Tom trao lại ống nói. Sau đó là giọng của Jake.

“Marco hả. Có chuyện gì không vậy?”

Tôi xổ luôn một tràng. “Chuyện gì hả? Bọn rác rưởi đó đang dòm ngó ba tui, chuyện là vậy đó. Thế quái nào mà bồ nhìn được cái đồ cặn bã đó hằng ngày vậy Jake? Hắn biểu tui đưa ba tui đến nhóm Chia Sẻ để vun đắp tình cha con…”

“Im đi,” Jake thì thào.

Tôi nín bặt. Nhưng bàn tay tôi vẫn bóp ống nói mạnh đến mức có thể làm cho nó vỡ tung. Jake để một phút cho tôi bình tĩnh lại. Trong điện thoại, nó nói “ừ… ừ…,” như là đang nghe tôi ba hoa chuyện gì đó. Nó còn phát ra vài tiếng cười nữa chớ. Tôi đoán chắc là Tom đang ở gần điện thoại.

Tôi hiểu nó làm vậy là đúng. Bọn tôi không thể nói chuyện mật qua điện thoại được. Không thể biết được có kẻ nào đang nghe lỏm hay không.

“Ừm, tui bình tĩnh lại rồi,” tôi nói. Tôi đã mất bình tĩnh, nhưng giờ thì tôi đã kiềm chế được rồi.

“Nghe hay đấy,” Jake nói, vẫn làm bộ như đang trao đổi gì đó với tôi.

“Hôm nay trời đẹp, đi chơi được đó.” Tôi nói.

Đó là ám hiệu ngụ ý rằng bọn tôi phải vào rừng họp mặt.

“Được rồi. Gặp lại sau nha,” Jake nói, giọng tỉnh khô.

Nó gác máy.

Tui hít vài hơi thiệt sâu.

Bọn Yeerk đã cướp đi mẹ tôi. Nhưng chúng sẽ không cướp được ba tôi. Trước khi điều đó xảy ra tôi sẽ khai thật với ba tất cả mọi chuyện. Trước khi điều đó xảy ra tôi sẽ tấn công Tom, mặc xác thằng Jake muốn nói gì thì nói.

Tôi sẽ tấn công Tom. Tấn công lão Chapman. Tấn công tên Mượn xác nào mà tôi biết trước khi chúng đoạt được ba tôi. Tôi có một công nghệ đặc biệt. Những con thú dữ dằn nhất đang sống ở trong tôi. ADN của chúng hòa quyện với ADN của tôi.

Tôi cảm thấy cơn giận lan tỏa khắp toàn thân. Một cơn giận mù quáng, dữ dội đang biến thành những đoạn phim ngắn trong đầu tôi - những đoạn phim ngắn nói về sự phục thù và hủy diệt.

Tôi cảm thấy muốn bệnh. Tôi bệnh mất rồi, và tôi cũng biết điều đó. Thế mà tôi vẫn cho quay đi quay lại mãi những đoạn phim đó ở trong đầu.

Bạn biết đó, giận dữ là một thứ gây nghiền. Tôi nghĩ nó cũng na ná như ma túy vậy. Giận dữ và thù hận sẽ khiến bạn bay bổng lên khỏi mặt đất. Và cũng giống như mọi thứ gây nghiền, chúng sẽ đục khoét bạn, xé nát bạn ra từng mảnh và ăn sống nuốt tươi bạn.

Tôi biết tất cả những điều đó chứ. Nhưng trong đầu tôi nung nấu ý nghĩ quyết không để bọn chúng đoạt được ba của tôi.

Và thế là tôi cho chạy đi chạy lại mãi trong đầu những hình ảnh bạo lực đó. Tôi cưỡi trên làn sóng giận dữ ấy cho đến khi tự nó phát cháy, để lại tôi trơ trọi với cảm giác trống rỗng và bạc nhược.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx