sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

Tôi cùng Jake đạp xe tới trang trại nhà Cassie. Jake không bình luận gì về cuộc đối thoại giữa tôi và Tom. Nó biết thừa tôi nghĩ gì rồi.

Từ trang trại nhà Cassie, hai đứa tôi băng qua cánh đồng đi đến tận bìa rừng. Đó là nơi bọn tôi hội nhóm. Nó nằm khá sâu sau những rặng cây, rất khó phát hiện ra…

Rachel và Cassie đã ở đó rồi. Cassie đang quỳ gối trên thảm quả thông, chăm chú nhìn vô một lỗ hang. Rachel thì đang ngồi trên một thân cây đổ.

Tobias bay đi tìm Ax rồi. “Sao? Có chuyện gì mà tá hỏa lên vậy?” Rachel hỏi khi hai đứa tôi đến gần.

Trước khi Jake và tôi kịp trả lời, tôi đã nghe tiếng răng rắc từ sau các bụi cây.

Ax hiện ra cùng một cú nhảy vọt, vọt thẳng lên cây nơi Rachel đang ngồi.

“Chào Ax,” tôi nói. “Vô tuồng độc ghê.”

“Xin chào hoàng tử Jake. Chào Marco, Rachel, Cassie. Các bạn bị mất gì à?”

Cassie phải đứng dậy, phủi đất ở hai đầu gối. “Mấy bé thú túi ấy mà,” nhỏ nói như để giải thích. “Chúng quá lớn, chui vô túi mẹ hổng lọt nữa, nhưng lại chưa sẵn sàng để rời ổ.”

“Nè, đừng có kể cho Tobias đó nha,” tôi nói. “Nó sẽ xơi tái bọn chúng cho coi.”

“Tui biết mấy con thú túi đó từ hồi nảo hồi nào rồi,” Tobias lên tiếng.

Tôi ngạc nhiên nhìn lên. Tobias đang đậu trên một nhành cây phía trên đầu tôi. Vậy mà tôi hổng có nghe tiếng nó bay tới.

Cassie nhún vai. “Tobias là diều hâu thì có quyền của diều hâu chớ.” Rồi nhỏ ngước nhìn Tobias, nhoẻn miệng cười. “Nhưng phải nói là chúng dễ thương hết biết luôn.”

“Trời ạ,” Tobias làu nhàu. “Cái món đó nằm ngoài tầm nhắm của tui. Vậy đã được chưa?”

“Bồ thiệt tốt, Tobias ạ,” Cassie nói.

“Vừa đi vừa bàn chuyện nhe,” Tobias đề nghị. “Hướng Tây, cách đây chừng ba trăm mét, có mấy thằng nhóc đang chơi đánh trận. Tránh xa bọn chúng thì hơn.”

Cả bọn bắt đầu đi về hướng Đông, còn Tobias thì bay về hướng ngược trở lên để coi xem có gì nguy hiểm không.

“Rồi đó, Marco,” Jake nói sau khi đi được vài phút. “Cuộc họp này là do bồ đề nghị. Có gì thì nói đi.”

Tôi kể cho cả bọn nghe điều mà tôi và Tobias đã nhìn thấy. Tobias bay trở về và bổ sung thêm vài chi tiết nữa. Xong xuôi, tôi quay sang Ax.

“Ax, anh là người vũ trụ chính hiệu, anh thử nói coi chuyện này là như thế nào.”

Ax quay đầu về phía tôi, nhìn tôi bằng hai con mắt chính. “Marco, tóc bạn bị sao vậy? Tôi thấy hình như nó cụt đi. Bạn có mắc phải bệnh gì không?”

“Đủ rồi nhe!” Tôi hét lên, khi thấy cả lũ bọn nó bật cười khúc khích. “Tự nó sẽ mọc lại. Được chưa hả? Nó mọc lại chứ có gì đâu. Tóc ngắn thì dễ chăm chứ sao. Có vậy mà cũng ầm ĩ.”

“Tôi nói gì không đúng hả?” Ax thắc mắc.

“Hổng có đâu,” Jake trấn an ảnh. “Anh hổng nói gì sai hết. Marco chỉ hơi nhạy cảm một chút ấy mà. Nói tiếp đi, Ax. Anh nghĩ gì về cái anh chàng Erek đó?”

“Tôi cũng không biết nữa. Chuyện đó… không giống bất cứ loài nào mà tôi biết. Người Andalite chúng tôi đâu thể biết hết các loài trong dải ngân hà này.”

Tôi thề là giọng Ax đượm vẻ bối rối, mặc dù ảnh nói bằng ngôn ngữ ý nghĩ.

“Anh không nhận ra điều gì quen thuộc qua miêu tả của Marco hả?” Jake hỏi.

“Không hề.”

“Theo cách mấy bồ mô tả sao mình thấy Erek giống như là rô bốt hay gì đó na ná vậy quá hà,” Rachel nói đại. “Nhưng rô bốt thì làm sao có thể biến thành người được?”

“Ồ, về mặt kĩ thuật thì có thể lắm chứ,” Ax vội nói. “Có thể đó là hình chiếu ba chiều. Thì cũng giống cái TV thô sơ của các bạn vậy mà, có điều là nó ở dạng ba chiều.”

“TV thô sơ hả? Nè, nhà tui có truyền hình cáp đàng hoàng chứ bộ,” tôi giãy nảy. Ax không thấy câu nói của tôi là khôi hài, nhưng Cassie thì mỉm cười.

Tobias sà xuống sát đầu bọn tôi, rồi bay lên đậu trên một nhành cây. “Vậy là hồi Erek tông vào chiếc xe buýt, hắn đã thoát khỏi hình chiếu ba chiều trong một tích tắc.”

“Nguồn năng lượng của cậu ta có thể bị ngắt hay bị chập mạch,” Ax gợi ý. “Nhưng câu hỏi ở đây là: Nguồn năng lượng đó là gì? Để duy trì một hình chiếu ba chiều như vậy hết giờ này sang giờ khác, ngày này sang ngày nọ, phải cần nhiều năng lượng lắm đó.”

“Ê, hay là Erek được nạp năng lượng hạt nhân,” tôi nói.

Ax bật cười. Nhưng tôi nghĩ là ảnh cũng đã nhận ra tôi không hề đùa. “Tôi không nghĩ là năng lượng hạt nhân đâu,” Ax nói mà vẫn tiếp tục cười như thể tôi là một thằng đại ngố.

“Theo tôi hắn phải dùng kĩ thuật gì đó hiện đại hơn nhiều.”

“Có cách nào nhìn xuyên qua cái hình chiếu ba chiều đó không ta?” Cassie thắc mắc.

“Mình dùng vật gì đó bự bự cỡ chiếc xe buýt tông vô hắn lần nữa thử coi sao,” Rachel đề nghị.

“Một đề nghị đúng kiểu Rachel,” tôi vừa cười vừa nói. Ở bên bạn bè, tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Nhóm Chia Sẻ sắp có một buổi trượt nước nho nhỏ ở ngoài hồ,” Jake nói. Cậu ta bặm môi rồi tiếp tục,” Tom bảo Marco như thế. Erek là thành viên của nhóm Chia Sẻ. Rất có thể hắn cũng sẽ đến đó. Một cơ hội tuyệt vời để bọn mình nhìn hắn kĩ hơn. Chuyện ‘ở đâu’ vậy là xong rồi nhe. Bây giờ bàn chuyện ‘làm cách nào’ đi.”

Ax ra dáng suy nghĩ trong khi cả bọn lặng lẽ đi trong rừng. “Hình chiếu ba chiều chỉ để lừa nhãn quan của người thôi. Chắc là nó điều chỉnh để dùng cho nhãn quan người. Mắt diều hâu tốt hơn mắt người thật đấy, nhưng vẫn chỉ thấy những độ dài sóng ánh sáng tương tự vậy mà thôi. Có thể một loại nhãn quan hoàn khác sẽ nhìn xuyên qua được hình chiếu đó chăng?”

Tim tôi muốn ngừng đập. Tôi hiểu điều gì sắp diễn ra: lại phải thử một hình biến ghê tởm nào đó rồi.

“Nhãn quan không bình thường với bọn mình là chuyện nhỏ mà,” Rachel cười khinh suất. Nhỏ vỗ vỗ lưng tôi, cứ làm như cuộc đời này chỉ là một cuộc phiêu lưu lớn.

Đôi lúc nhỏ Rachel này thực sự làm cho tôi cáu tiết.

“Không làm côn trùng đâu nhe,” tôi nói. “Dứt khoát không có vụ làm côn trùng lần nữa đâu. Hổng lẽ đòi hỏi vậy là quá đáng hay sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx