sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15

Bọn tôi quyết định gặp Erek tại nhà cậu ta. Không phải tất cả bọn. Rachel và Tobias sẽ ở bên ngoài để làm hậu viện.

Jake, Cassie, Ax và tôi bước tới cổng trước nhà Erek - một ngôi nhà trông hết sức bình thường.

“Ai gõ cửa đi chớ,” tôi nói rồi nhìn sang Ax. Ảnh đang biến thành người.

“Gõ cửa hả? Tại sao phải gõ? Tại sao? Go. Goo. Gõ.”

Hễ biến thành người là chàng Ax ngố này lại đùa giỡn với âm thanh. Nói nhỏ nha, bạn chớ dại ở chung với Ax trong một căn phòng có bày biện thức ăn.

Jake gõ cửa.

Ba của Erek: ông King, hiện ra ở cửa. “Các cháu vào đi.”

Cả đám bước vô nhà. Bên trong căn nhà trông hết sức bình thường. Bàn ghế, đèn, chén đĩa bày trong tủ, một cái TV cài ở chế độ “câm,” đang phát những hình ảnh của hãng CNN…

Trong nhà có hai con chó, một con thuộc giống lai chó săn Labrador và một con chó sục lùn mà mập. Con Labrador đang bình thản liếm cái lưng của nó, còn con chó sục thì chạy tới hít giày của bọn tôi.

“Thưa bác, Erek có nhà không ạ?” Tôi cất tiếng hỏi.

Ông King gật đầu. “Có đấy. Các cháu uống xô-đa nhé?”

“Dạ khỏi ạ,” Cassie vừa đáp vừa khom xuống gãi gãi vành tai con chó sục.

“Cháu yêu chó lắm hả?” Ông King hỏi.

“Bạn ấy yêu tất cả mọi loài vật ạ,” tôi trả lời thay Cassie. “Cả chồn hôi cũng yêu luôn.”

“Nhưng chó thì sao, cháu có yêu chó không?”

Cassie nhoẻn cười. “Nếu chuyện hóa kiếp là có thật thì cháu chỉ ước sao kiếp sau cháu được làm chó.”

Ông King mỉm cười gật đầu, làm như nhỏ Cassie này vừa nói câu gì đó sâu sắc lắm không bằng. Ông dẫn bọn tôi đi về phía nhà bếp. Một lần nữa, sự bình thường trong căn bếp thật đáng kinh ngạc. Có những mảnh giấy nho nhỏ đính trên tủ lạnh, ghi những câu đại loại như “mua một chục trứng và ít tiêu.” Có một bịch ngũ cốc dở dang ở trên quầy bếp…

Ông King mở một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, và bước xuống một chiếc cầu thang gỗ hẹp.

Đến lúc này, tôi bắt đầu thấy lo. Tôi nhận ra Ax đang từ từ hoàn hình về cơ thể Andalite.

Cứ cảm thấy nguy hiểm là chàng Ax này muốn có ngay cái đuôi để hộ mạng…

Ông King dừng lại khi cả đám bọn tôi đã xuống hết cầu thang. Không chút ngạc nhiên, ông lẳng lặng quan sát Ax hoàn hình, lại còn lịch sự chờ cho Ax làm xong xuôi cái việc đó nữa chứ.

Và rồi, tôi ngạc nhiên đến cực độ khi cảm thấy mình đang rơi nhè nhẹ. Phải mất đến vài giây tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Căn hầm đang hạ xuống như một chiếc thang máy. Phía trên chỉ còn là một màn đen dày đặc, chẳng còn thấy trần đâu nữa.

“Ôi,” Cassie thốt lên.

“Các cháu đừng sợ,” ông King nói.

Và rồi, khẽ rung một cái, cái tầng hầm /thang máy chợt dừng lại.

Một bên tường vốn treo đầy ống tưới vườn, cuốc, xẻng… đột nhiên biến mất. Thay vô đó là một hành lang được rọi sáng bằng ánh đèn màu vàng.

“Đi lối này,” ông King nói.

Bọn tôi đi theo ông. Hành lang không dài lắm, chỉ chừng mười lăm mét. Nó dẫn đến một bức tường trần xì. Nhưng rồi cả bức tường này cũng biến mất luôn.

Đằng sau nó là một căn sảnh rộng, rộng kinh khủng, được rọi bằng ánh sáng vàng rực, tuy dịu nhưng vẫn hơi nóng nóng.

Tôi ra khỏi hành lang, chạm chân vào một thảm cỏ xanh rờn. Trên đầu tôi, có lẽ cách hai ba chục mét, là một quả cầu rực sáng, trông y như mặt trời, đang tỏa ra những tia sáng vàng.

Trải dài phía trước bọn tôi, là một dạng công viên. Cũng cây, cũng cỏ, cũng suối nước, cũng hoa lá, cũng những nàng bướm lượn lờ cùng những chú ong vo ve bay từ bông hoa này sang bông hoa khác, cũng những chú sóc trèo lên nhảy xuống các nhành cây…

Lang thang đây đó trong “công viên” là những… người máy. Những người máy ở dạng tự nhiên. Những cỗ máy làm bằng thép và một vật liệu gì đó màu trăng trắng. Những người máy này có miệng trông na ná như mõm thú, có những cái cẳng vụng về với những ngón hum húp.

Nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất là sự hiện diện của hàng trăm, không, dễ đến hàng ngàn con chó - những con chó bình thường của Trái Đất thuộc đủ mọi chủng loại. Chúng chạy thành đàn, thành lũ, thi nhau sủa ăng ẳng, tru tréo và gầm gừ. Chúng đang rượt những con sóc, hít ngửi lẫn nhau và nói chung là đang mở hội lớn theo kiểu chó…

Bọn tôi đứng đực ra đó hệt mấy tên ngáo.

Một thiên đường của chó! Chó và rô bốt cùng chung sống trong một công viên khổng lồ dưới lòng đất!

Một trong các rô bôt nhảy cà tưng tiến về phía bọn tôi. Khi nó đến gần, một hình chiếu bắt đầu hình thành xung quanh nó. Vài giây sau, nó trở thành Erek.

“Chào mừng các bạn đã đến,” Erek nói. “Tôi đoán các bạn hơi ngạc nhiên, có đúng không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx