sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16

“Chúng tôi là người Chee,” Erek nói khi đưa bọn tôi đến dưới một thân cây lớn. Một dòng suối nhỏ chảy róc rách gần đó. Một bức tường im lặng chợt sụp xuống như ai đó vừa vặn nhỏ âm thanh của cả ngàn con chó đang sủa vang ngoài kia. Tôi vẫn nghe thấy tiếng chúng, nhưng giờ thì âm thanh đó như vọng tới từ rất xa.

“Các anh là người máy,” Ax nhận xét.

“Phải.”

“Công nghệ của các anh rất cao và rất thú vị,” Ax nói tiếp.

Erek mỉm cười. “Chúng tôi chỉ là những tạo vật mà thôi. Chính những đấng sáng tạo ra chúng tôi mới là những công trình sư vĩ đại.”

“Các anh đưa bọn tôi đến đây để làm gì?” Jake hỏi. “Các anh trình diễn toàn bộ những điều đó vì mục đích gì vậy?”

“Chúng tôi muốn các bạn tin tưởng chúng tôi,” Erek nói. “Tôi biết các bạn còn để lại vài bạn bè bên ngoài phòng trường hợp chúng tôi trở mặt. Để bình đẳng với nhau, tôi muốn cho các bạn biết các bí mật của chúng tôi sau khi chúng tôi đã biết hết bí mật của các bạn. Rồi các bạn sẽ hiểu chúng tôi là ai, tại sao chúng tôi lại là đồng minh của các bạn. Và cả việc tại sao chúng tôi… hay ít ra là một số người trong chúng tôi… muốn làm hậu thuẫn cho các bạn.”

“Thế thì hay quá,” Cassie thốt lên.

Bất chợt, mọi thứ quanh bọn tôi bỗng tan biến. Thay vào đó là một hình ảnh lớn, ba chiều, trông cũng thực chả kém gì Erek…

Một hành tinh có đến hai vầng dương trên bầu trời, một cái be bé và gần như màu đỏ, cái kia lớn cỡ gấp bốn lần mặt trời của thái dương hệ chúng ta và có màu vàng sậm hơn.

Cây cối rất đặc biệt. Thân cây có màu xanh và trông láng mượt. Nhưng thay vì lá, các cành cây chỉ đơn giản tách ra thành những nhánh và cành con. Chúng dần dần chuyển từ màu xanh sang màu bạc và cuối cùng là màu hồng sáng. Những cành con màu hồng này đan cuộn với nhau, nhìn từ xa trông hệt những cuộn len khổng lồ bằng thép hồng.

Các cây ở đây không lớn hơn bao nhiêu so với cây trên Trái Đất, tôi có cảm giác như vậy. Nhưng nói về bự thì phải kể đến những mũ nấm. Ít ra đó là những thứ tôi thấy giống mũ nấm. Bản thân chúng đã to bằng cỡ nửa thân cây. Trên mỗi mũ nấm đều có treo một chiếc tổ trông luộm thuộm của một loài vật ba cẳng, da nhẵn nhụi, di chuyển bằng cách nhảy cóc.

Cũng có cả những con thú khác xung quanh, con nào con nấy trông còn quái đản hơn con vật vừa rồi. Nhưng loài vật chính mà bọn tôi thấy là những sinh vật hai chân, cao chừng thước ba, có đôi tai dài lủng lẳng và một cái mõm.

Trông chúng giống một cách những con chó… nhưng là chó biết đi bằng chân sau. Thật ra, chúng trông hơi hơi giống Erek khi cậu ta rũ bỏ hình chiếu ba chiều và để lộ chân tướng của mình.

“Đó là các đấng sáng tạo ra chúng tôi,” Erek nói. “Họ là người Pemalite. Một trăm ngàn năm trước khi người Andalite còn đang học cách tạo ra lửa thì người Pemalite đã có phi thuyền đạt tốc độ vượt ánh sáng rồi…”

Tôi nhận thấy cái đuôi của Ax hơi xoắn lại khi nghe những lời này.

“Và dĩ nhiên loài người chỉ là những bầy đoàn ăn lông ở lỗ khi người Pemalite lần đầu tiên ghé qua Trái Đất. Người Permalite không quan tâm đến chuyện chinh phục hoặc can thiệp vào cuộc sống của các hành tinh khác. Họ chỉ muốn thưởng ngoạn cuộc đời.” Erek mỉm cười. “Họ rất thích chơi những trò chơi, những thứ gây cười. Họ là một nòi giống đã tiến hóa cực kì hoàn chỉnh cho nên những bản năng hung bạo đã được rũ sạch. Tâm hồn họ không có chỗ cho cái ác…”

Thoạt đầu, tôi thấy điều này thật khó tin. Nhưng khi tôi nhìn những hình chiếu xung quanh, tôi lại thấy có thể tin rằng trên cái hành tinh kì quái này người Pemalite đã tìm được một sự an bình sâu lắng nào đó. Nơi đây chỉ có một cảm giác tĩnh lặng sâu xa. Giống như là Vườn Thiền hay gì đó. Nhìn đâu cũng thấy những người Pemalite nhảy nhót, chơi đùa, và phát ra những tiếng kêu kì lạ CHUK CHUK CHUK mà có lẽ chẳng gì khác hơn là tiếng cười…

Khung cảnh quanh tôi chợt thay đổi. Giờ thì xen lẫn với người Pemalite là những người máy giống như Erek, trông hao hao giống các đấng sáng tạo của chúng.

“Thoạt đầu chúng tôi chỉ là những đồ chơi,” Erek nói. “Người Pemalite tạo ra chúng tôi để giúp vui cho họ. Họ gọi chúng tôi là dân Chee. Từ này có nghĩa là ‘bạn.’ Họ cũng giao việc cho chúng tôi làm thật đó, nhưng họ tạo ra chúng tôi chủ yếu là để kết bạn với họ. Chúng tôi là một giống ‘nhân tạo,’ đúng vậy, nhưng không hề là một giống nô lệ máy móc.”

Erek nhìn bọn tôi và tôi thề rằng đã bắt gặp những giọt lệ ngấn trên đôi mắt ba chiều của anh ta. “Chúng tôi luôn là bạn bè của nhau. Họ dạy chúng tôi cách cười đùa và vui chơi. Họ rất thích thú khi tạo ra được những người máy biết đùa…”

Bất chợt… ZZZAAARRRPPP!

Tôi dội ngược ra phía sau. Một tia sáng hung bạo vừa mổ banh mặt đất ngay phía trước bọn tôi, tạo thành một rãnh sâu khủng khiếp xé toang cả mặt đất. Nó làm bốc cháy vài gốc cây màu hồng và vài mũ nấm khổng lồ.

“Và rồi bọn Howler đã tới,” Erek giải thích. “Hàng ngàn con tàu hùng mạnh bất ngờ chui ra từ không gian Zêrô… Chúng đến từ một nơi rất xa dải thiên hà này. Người Pemalite không hề có ý niệm nào về chúng. Và họ không bao giờ hiểu nổi bọn Howler ấy muốn gì vì chúng chẳng đưa ra yêu sách nào. Chúng chỉ đơn giản là tấn công. Có lẽ đó là tất cả những gì chúng muốn: sự hủy diệt.”

Trong những hình ảnh kế tiếp tôi thấy các trạm không gian Pemalite bị nổ tung, những người dân Pemalite vô phương tự vệ bị thả trôi trong không gian lạnh lẽo và chết chóc. Những khung cảnh tàn sát cứ hiện ra, hiện ra mãi.

Tôi bắt gặp Cassie đang khóc và hình như chính tôi cũng đang khóc. Khung cảnh ấy thật quá sức khủng khiếp.

“Hầu như toàn bộ nòi giống Pemalite bị quét sạch,” Erek nói. “Chỉ vài trăm người Chee và vài trăm người Pemalite là kịp thoát khỏi hành tinh này bằng một con tàu độc nhất, chỉ vài giây trước đợt sóng tấn công thứ hai của bọn Howler. Chúng tôi đã trốn vào không gian Zêrô, không hề có một kế hoạch nào, không một ý tưởng nào về việc sẽ phải làm gì kế tiếp.”

“Tại sao các anh không đánh trả?” tôi thắc mắc. “Các anh vẫn tự hào về sự tiến bộ của người Pemalite cơ mà. Nếu họ tạo ra được người máy thì họ cũng phải tạo ra được vũ khí chớ.”

Erek nhìn tôi ra vẻ đồng ý. “Nhưng người Pemalite đã quên mất khái niệm chiến tranh và xung đột. Họ là những sinh vật của hòa bình. Họ đã quên mất rằng trên đời này vẫn tồn tại những hành động tàn ác…”

Câu trả lời đó khiến tôi thấy thất vọng. Nó thật vô lí. Nhưng tôi vẫn để cho Erek kể nốt câu chuyện bi thương của anh ta.

“Trong khi chạy tháo thân vào không gian Zêrô, chúng tôi đã phát hiện ra rằng chúng tôi không hoàn toàn thoát khỏi bàn tay bọn Howler. Người Pemalite bắt đầu đổ bệnh. Họ chết dần chết mòn. Bọn Howler đã sử dụng vũ khí vi trùng. Người Pemalite tất thảy đều nhiễm bệnh. Còn người Chee chúng tôi vốn là người máy nên không hề hấn gì.”

Trước mắt bọn tôi là khung cảnh bên trong một con tàu không gian. Những người Chee đang tuyệt vọng nhìn các đấng sáng tạo của họ vật vã vì đau đớn.

“Và rồi chúng tôi sực nhớ đến một hành tinh, giống hành tinh của chúng tôi, nhưng lại ở rất xa thế giới chúng tôi và thế giới của bọn Howler. Hành tinh đó chỉ có một mặt trời với ánh sáng nhàn nhạt, nhưng nơi ấy cũng có nhiều cây cỏ và những đại dương tuyệt đẹp.”

“Trái Đất,” Cassie thốt lên.

“Đúng, Trái Đất,” Erek xác nhận. “Người Pemalite đã không trở lại Trái Đất suốt năm vạn năm qua, và trong khoảng thời gian đó những bầy đoàn linh trưởng sống lang thang đã kiến tạo nên những đô thị. Họ đã thuần hóa được các con thú và lúc này đang bắt đầu trồng trọt. Chúng tôi đã đáp tàu xuống Trái Đất chỉ với sáu người Pemalie còn thoi thóp sống.”

Hình chiếu ba chiều chợt biến mất và chiếc hang dưới lòng đất trở lại dáng dấp cũ của nó: một công viên rộng lớn với những loại cây cỏ của Trái Đất và những bầy chó ở khắp nơi.

“Chúng tôi đã cố cứu vãn phần nào đó của những người Pemalite. Chúng tôi hi vọng bằng cách nào đó có thể giữ được trái tim và tâm hồn họ sống mãi. Chúng tôi đã tìm kiếm trên Trái Đất một loài mà chúng tôi có thể gieo cấy những đặc tính của người Pemalite: sự tử tế, lòng tốt, niềm vui sống và tình yêu thương.”

“Sói,” Cassie thốt lên, một lần nữa đoán trước tôi xa lắc.

Erek có vẻ ngạc nhiên, gật gù cái đầu người ở dạng hình chiếu. “Phải. Trông chúng khá giống người Pemalite. Chúng tôi đã cấy những đặc tính của người Pemalite vào giống sói. Từ sự hợp nhất này mà loài chó đã được tạo ra. Ngày nay, phần lớn loài chó đều có mang đặc tính của người Pemalite. Không phải tất cả nhưng là phần lớn. Khi nào các bạn thấy chó chơi đùa, săn một khúc cây, chạy loanh quanh và sủa vang chỉ thuần túy vì niềm vui sống tức là các bạn đang thấy những gì còn sót lại của nòi giống Pemalite.”

“Chính vì thế mà tất cả những con chó này đang ở đây,” Jake nhận xét. “Chúng là… là gì nhỉ? Bạn của các anh? Hay đấng sáng tạo của các anh?”

“Chúng là niềm vui của chúng tôi,” Erek đáp, “Bởi lẽ chúng nhắc nhở chúng tôi về một thế giới không có cái ác. Một thế giới mà chúng tôi đã đánh mất. Người Chee chúng tôi là tất cả những gì còn lại của công nghệ thiên tài Pemalite. Loài chó của Trái Đất thì chính là tất cả những gì còn lại của tâm hồn Pemalite.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx