sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20

Erek sẽ không vô cùng bọn tôi, mà đứng đợi bên ngoài công ty Matcom cho đến khi bọn tôi đi ra… nếu như đi ra được.

Bọn tôi bay từ Dưỡng đường Thú hoang đến tòa nhà của công ty Matcom. Đó là một tòa nhà bê-tông ba tầng lắp kính trông chán òm mà bạn vẫn thường thấy trong các khu công nghiệp ở khắp nơi. Cũng vì lẽ đó mà bọn tôi tìm kiếm nó đến phát mệt. Cả đám bay vòng vòng cả mười lăm phút Rachel mới phát hiện ra bảng hiệu của Matcom.

Bọn tôi đáp xuống nóc tòa nhà đó. Erek đã cam đoan rằng trên này hổng có camera hay lính canh gì ráo.

Bọn tôi đã tìm thấy cái ống chỉ dẫn có đường kính cỡ tám phân, nằm ở hướng Tây Bắc như Erek đã chỉ. Cả bọn đã hoàn hình trở lại. Tụi tôi trở lại thành người, còn Ax thành người Andelite.

“Hi vọng là được,” tôi nói. “Hổng biết Người Nhện Marco này có biết dệt tơ không đây.”

“Người nhện của bồ thuộc giống cái đấy,” Cassie nói. “Nhện sói không dệt tơ nhưng chúng biết tạo ra tơ. Mọi việc sẽ ổn thôi mà.”

Ax đã bắt đầu biến hình thành nhện sói, vì vậy tôi vội vã bắt kịp ảnh. Trong khi Ax và tôi biến thành nhện thì mấy đứa kia biến thành gián.

“Má ơi, trông bồ và Ax xấu quá đi,” Rachel nói. “Khiếp, nhìn phát ớn.”

“Hai tụi tui mà xấu xí à? Còn bồ,” tôi bật cười đầy ác ý. “Ồ, một con gián béo múp. Người Nhện này đang đói lắm đây, mà bồ thì trông rất là ngon lành.”

“Marco,” Jake can thiệp. “Lo mà làm cho xong đi.”

“Tui sẽ hoàn thành rồi đạp cho bồ một cú dẹp lép luôn,” Rachel làu bàu.

Từ nơi tôi đang đứng - trên mặt sỏi của nóc nhà, đường ống trông như một tòa nhà chọc trời tròn xoay. Nó dài vượt qua mái nhà chừng ba tấc - một khoảng cách rất lớn khi bạn chỉ cao có vài phân.

Tôi bò quanh đường ống. Một bên ống có phủ hắc ín, coi bộ bám vào sẽ dễ dàng hơn. Tôi leo lên ống dễ dàng và đứng chông chênh ở mép.

Có một luồng gió nhẹ thổi lên từ bóng tối phía dưới. Sao giống như đứng trên mép vực Grand Canon quá chừng. Đường ống dẫn xuống ba tầng lầu và một tầng hầm. Cả thảy là bốn tầng. Ở kích thước của người đã là tệ lắm rồi, còn khi là nhện thì nó dài như cả ngàn cây số.

Ax bò tới, đứng chấp chới bên cạnh tôi.

“Tốt lắm,” tôi nói. “Đến phần vui vẻ rồi đây.”

Tôi cố lục lọi trong bộ não nhện, tìm kiếm một tín hiệu tinh tế hay bí mật nào đó có thể giúp tôi nhả ra tơ.

May mắn thay, nhện chỉ biết làm có mỗi bốn việc và một trong những việc đó là nhả tơ.

Cơ thể nhện của tôi ói ra một sợi dây màu trắng. Nó dính ngay vào mép ống.

Ax cũng làm hệt như vậy.

“Tới luôn nhe, Ax?”

“Ừ.”

Tôi nhảy thẳng từ mép ống vô bóng tối. Thiệt hổng hổ danh Người Nhện.

Tôi từ từ hạ xuống, và quay vòng vòng ở bên trong đường ống. Phía trên tôi mọc ra một sợi dây dài màu trắng. Nó hãm bớt tốc độ rơi của tôi, nên tôi chỉ rơi xuống ở vận tốc rất chậm. Mắt nhện nhìn trong bóng tối quả không tệ chút nào. Một chút ánh trăng cùng theo hai đứa tôi đi xuống một đoạn đường.

Và rồi vụ này bắt đầu trở nên vui nhộn. Tôi đạp vô một bên ống và đu trên không. Mạng nhện của tôi quấn quanh Ax và chẳng bao lâu sau hai đứa tôi đã dệt xong cho nhau một bộ váy kì dị làm bằng tơ…

Kể cũng vui ra phết… cho đến khi tôi cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.

“Ax à, tui hết cả tơ nhện rồi.”

“Ờ, cả tui cũng thế.”

“Tụi mình xuống được bao xa rồi?”

“Tôi biết đâu được.”

“Có khi còn phải đi thêm hai tầng lầu nữa đó,” tôi nói.

“Chúng ta là những sinh vật rất nhẹ và rất nhỏ, lỡ có rơi xuống chắc cũng không chết đâu. Cả mấy bạn kia cũng thế.” Ax nói với vẻ trịnh trọng thường lệ.

“Chỉ có một cách duy nhất để biết tụi mình có còn sống hay không đó là nhảy đại.”

Ax nín thinh.

“Má ơi,” tôi làu bàu và cắt đứt sợi tơ nhện.

Tôi rơi. Rơi xuyên qua bóng tối. Sẵn sàng cho một cú đáp mà tôi chỉ còn biết hi vọng là sẽ không đi đời


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx