sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 21

Đó là một cú rơi dài lê thê.

“Ááá…!”

“Ááá…!”

BỤP! BỤP!

Hai đứa tôi va phải vật gì đó cứng ngắc, bị nảy tưng lên. Rồi lại va xuống lần nữa.

BỤP! BỤP!

“Mấy bồ có sao không vậy?” Tiếng Jake gọi với xuống.

“Ồ, hổng sao đâu, đã lắm.” tôi nói.

“Tui rơi từ độ cao cả tỉ mét xuống trúng ngay một tấm bạt bằng thép. Còn mong gì hơn vậy nữa chớ.”

“Êm mà,” Rachel bình luận. “Marco chẳng việc gì đâu mà lo.”

“Cứ cười đi Rachel. Để coi đến phiên bồ rơi bồ còn cười dữ cỡ nào.”

Theo kế hoạch, tôi và Ax phải tạo ra một sợi cáp bằng tơ để mấy đứa kia có thể trèo xuống trong lốt gián. Làm vậy bọn nó đỡ phải biến thành nhện. Nhưng coi bộ kế hoạch này đã hỏng bét mất rồi.

“Bọn mình leo xuống đây,” Jake nói. “Khi nào xuống hết mấy sợi tơ bọn mình sẽ nhảy. Mấy bồ sống thì bọn mình cũng sống. Gián hổng chết được đâu.”

“Nè, Marco, bồ đứng phía dưới đó làm cái đệm được lắm đấy.” Rachel đề nghị.

Ax và tôi lập tức tránh ra.

BỤP! BỤP! BỤP! Ba con gián rơi đánh uỵch ngay bên cạnh tụi tôi.

“Mình đang ở đâu đây?” Jake hỏi.

“Tối thui, ai mà biết được.” Tôi đáp. “Có lẽ đây là đường ống sưởi và điều hòa không khí. Erek nói đâu như nó là một nhánh của hệ thống sưởi. Theo tính toán, bọn mình phải đi sang hướng tây chừng ba chục mét, rồi rớt thẳng xuống, rồi đi men theo hệ thống sưởi, rồi xuống tiếp, rồi rẽ phải tới căn phòng chứa tinh thể…”

“Xin lỗi nha, hình như có ai vừa nói tới hệ thống sưởi, đúng không?” Cassie hỏi.

“Đúng. Là tui nói đó.”

“Lỡ cái hệ thống sưởi đó bất chợt hoạt động thì sao?” Cassie nói tiếp.

“Đến lúc này thì chưa đâu,” tôi thú nhận.

“Ở ngoài trời hình như cũng không lạnh lắm,” Rachel nhận xét.

“Ôi, tui nghiêm túc đổi ý rồi đó,” tôi nói. “Bọn mình về nhà đi thôi.”

Dĩ nhiên, chẳng đứa nào thèm nghe tôi nói. Cả bọn bò dọc theo mặt sàn bằng thép: hai con nhện và ba con gián hôi.

Chừng mỗi ba mét lại có một lưới mở. Qua những chấn song khổng lồ, tôi thấy được các văn phòng. Ánh sáng trong các văn phòng rất mờ nhạt, chỉ là những lằn vụt sáng của các chương trình bảo vệ màn hình máy tính hay ánh sáng từ các đèn chức năng màu xanh, đỏ. Nhưng ánh sáng mờ ảo đó cũng đủ giúp bọn tôi lần đường trong bóng tối của cái ống thông hơi.

Và rồi…

“Cái gì vậy nè?” Rachel hét lên. Nhỏ đang đi sau chót. “Ối! Nó đang tới kìa! Con gì đó bự lắm!”

Rachel tuôn chạy. Cả bọn cũng tuôn chạy theo.

Giờ thì cả tôi cũng cảm thấy các rung động. Những bước chân rất lẹ, âm thanh nghe không rõ. Rồi có cả tiếng lệt xệt, như vật gì đó bị kéo lê.

Tôi chạy. Bên trái tôi có một con nhện khác. Ax. Phía trước tôi là hai con gián bự. Rachel ở ngay phía sau, bên phải tôi.

Tôi không thể quay đầu lại nhìn. Thế nên tôi dừng lại, đánh một vòng tròn. Và dưới ánh sáng mờ ảo bên trong ống thông hơi, tôi đã thấy nó.

Nó to đến phát khiếp. Bự hơn tôi gấp hai chục lần. Một mối đe dọa khổng lồ và khủng khiếp.

“Chuột!” Tôi hét lên. “MỘT CON CHUỘT!”

Cái vật phát ra tiếng lệt xệt chính là cái đuôi trần trụi và cái bụng đầy lông của con chuột. Nó đang đói và nó đang săn bọn tôi.

Và rủi thay, nó lại nhanh hơn tôi.

“Chạy! Chạy! Chạy! Nó rượt tới rồi kìa!” Tôi hét lên.

Cả bọn phi như bay, xả hết tốc độ nhện và gián. Tính ra thì chỉ được vài kilômét một giờ nhưng thế đã là cực nhanh khi chiều dài cơ thể tụi tôi chỉ vỏn vẹn có vài phân.

“Phải hoàn hình thôi!” Jake nói.

“Ở đây không được đâu!” Cassie la lên. “Làm gì có đủ chỗ.”

“Ống thông hơi kế tiếp,” Jake gấp gáp nói. “Tới ống thông hơi kế tiếp mình chui ra ngoài.”

Ống thông hơi kế tiếp ở cách đó tới ba mét. Tôi không thể quay lại để dòm chừng con chuột, nhưng mọi sợi lông trên thân mình tôi đều nói lên rằng nó chỉ ở sau tôi vài tấc.

Chưa hết, lại còn thứ gì khác nữa làm lông tôi cứ nhột nhạt hết cả lên. Thứ gì đó như là… gió…

“Ááá…!” tôi nghe tiếng Jake hét lên.

Một loáng sau, mấy cái cẳng nhện của tôi đã chới với trong không khí. Tôi bị hẫng chân giữa không trung, mấy cái cẳng bé tí khua ào ào, và rồi tôi rơi xuống cái đùng.

“Ồ, phải rồi,” Ax bình tĩnh nói. “Erek có nói phải tuột xuống lần nữa.”

BỤP! BỤP! BỤP! BỤP! BỤP!

Bọn tôi lại va vào thép, và mỗi lần va đập là mỗi lần cuốn lên cả đám mây bụi.

“Chạy tiếp đi!” Cassie hét lên.

BUÙÙMMM!

Con chuột rơi ngay phía sau bọn tôi! Nó vẫn chưa chịu buông tha bọn tôi! May thay, nó chưa kịp hoàn hồn sau cú rơi thì bọn tôi đã kịp chuồn tiếp.

Bất chợt, phía trước bọn tôi, sàn thép bỗng mở ra. Nhưng thay vì để lộ một khoảng đen ngòm, nó trình ra một mặt phẳng rộng lớn và kì lạ, đầy những hình chóp có răng cưa. Mỗi hình chóp đều làm bằng thép, cao gấp ba lần cơ thể nhện bé nhỏ của tôi. Mỗi hình chóp thép đó đều mở ở phần đỉnh. Có đến hàng trăm cái như thế, tất cả sắp thành hàng thành lối cực kì ngay ngắn. Một mùi hăng hăng mà bộ não nhện của tôi không cách chi nhận ra được bốc lên từ cách đồng hình chóp này.

Khung cảnh được soi rọi bằng một thứ ánh sáng kì lạ, chập chờn. Trong ánh sáng mờ ảo đó, tôi thấy mình như đang đứng trước một nghĩa trang ghê rợn, với các hình chóp trông như những nấm mồ ở thời đại công nghiệp hay gì đó na ná như thế. Ý tôi nói, nó rất là rùng rợn.

“Cái gì vậy ta?” Jake lên tiếng hỏi.

“Mình cứ băng qua đại đi,” Rachel đề nghị. “Để lần sau nhìn kĩ hơn cũng được mà.”

Tôi sẽ chả bao giờ bước vào cái “cánh đồng” đó nếu như con chuột không ở sau tôi có vài tấc và lại đang rượt tới nơi. Chẳng cần đến các cảm quan của nhện mới biết cánh đồng đó là nơi hiểm nghèo: tự nó đã toát ra sự hiểm nghèo rồi.

Tôi co một cái cẳng nhện chạm vô đỉnh của hình chóp gần nhất. Rồi thêm một hình chóp nữa, thêm nữa. Tôi đi hết hình chóp này đến hình chóp khác, dè chừng, thận trọng. Mấy con gián cũng đang luồn lách qua những thung lũng giữa các hình chóp. Không thể đứng một cách bình thường được, chúng buộc phải lết đi từng phân một.

“Cái gì vậy ta?” Tôi lặp lại câu hỏi của Jake.

“Đừng biết thì hơn,” Jake rầu rầu nói. “Ra khỏi đây cái đã, được chớ?”

Qua âm điệu giọng nói bằng ý nghĩ của Jake, tôi chợt hiểu.

“Má ơi. Hệ thống sưởi đúng hông? Mấy cái hình chóp đó… những cái lỗ ở đỉnh của chúng… đó là nơi xả ga!”

“Nếu không ai bật hệ thống thì chả sao đâu,” Rachel lo lắng nói.

Giờ thì tôi đã thấy cái nguồn phát ra những tia sáng leo lét ở trên đầu. Đó là cái đèn mồi lửa ga. Nó là một tia lửa màu xanh, dài cỡ thân hình tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi nóng của nó, mặc dù nó có vẻ như xa tít tắp phía bên trên, giống như ở nóc trần của một cung thánh đường.

Con chuột, vốn khôn ngoan hơn bọn tôi, đã quyết định dừng lại ở mép hệ thống sưởi. Nhưng bọn tôi đã không còn đường lui. Phải vượt qua cái hệ thống sưởi này thôi. Chỉ còn cách cầu mong cho cái công ty Matcom đó đang ở trong chế độ tiết kiệm năng lượng và không muốn phí phạm nhiệt năng. Cầu cho đừng có ai dây dưa với mấy cái máy điều nhiệt.

Bởi lẽ họ mà bật nhiệt ra thì…

Xììì…!

“Ga!”

Luồng ga phun ra từ đỉnh các hình chóp mạnh như cơn gió lốc. Trong vài giây nữa, ga sẽ dâng lên đến ngang tầm ngọn đèn mồi. Trong vài giây nữa, toàn bộ khung cảnh này sẽ ngập chìm trong biển lửa!

Ban nãy, tôi tưởng rằng mình đã xả hết tốc độ rồi.

Nhưng tôi đã lầm. Thì ra tôi vẫn chưa kịp ‘chơi’ đến cấp siêu tốc.

Phía trước, tôi thấy Jake, Rachel và Ax đã thoát ra nơi an toàn. Chỉ còn tôi và Cassie là còn bị dính vài phân chết người mới ra tới nơi an toàn đó.

“CHẠY! CHẠY! CHẠY MAUUU!”

XÌÌÌ…!

Và rồi… PHÙÙÙ…!

PHỰỰỰCCC!

Cả thế giới như nổ tung quanh tôi. Một bức tường lửa… Một cơn bão lốc khí nóng. Tôi bị thổi chỏng vó, quay cuồng trong không khí nóng rực ở bên trong một bếp lò.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx