sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 26

“Tới luôn đi! Chụp đi!”

Con Homer xả hết tốc độ, chạy tung cả đất cát lên khi chiếc đĩa liệng xẹt ngang qua đầu nó. Nhoáng cái, Homer đã ở phía trước chiếc đĩa. Nó nhảy lên, xoay mình giữa không trung, và đớp lấy cái đĩa. Cú nhảy đưa nó ra sát mí nước và thế là nó rơi thẳng vào những ngọn sóng.

“Giỏi lắm, cưng!” Jake nói.

“Hổng tệ,” tôi bình luận. “Tuy hổng bằng con chó mình xem trên TV hồi hôm nhưng cũng chẳng tệ lắm đâu.”

“Nè, con chó đó là chó chụp đĩa chuyên nghiệp, còn Homer chỉ chơi thể thao thôi mà. Nó có được rèn luyện gì đâu.”

Homer nhảy loi choi trên cát rồi quay trở về với cái đĩa kẹp trong mõm…

Một tuần lễ đã trôi qua sau cuộc chiến đấu để đoạt tinh thể Pemalite. Jake và tôi lúc này đang xả hơi ở bãi biển. Tobias đã ở tít trên cao, đang cưỡi các luồng khí nóng. Mấy đứa kia thì tôi chả biết ở đâu.

Tóc của tôi cuối cùng đã mọc lại đôi chút. Nhưng tôi đã quen có mái tóc ngắn mất rồi. Tôi quyết định cứ để nó ngắn vậy, chọc tức mọi người chơi.

Bãi biển chẳng có mấy người. Trời quá lạnh nên thay vì phơi nắng, dân tình tới đây thả diều hay đi bách bộ tìm vỏ sò và chơi đùa với mấy con cún của họ.

Jake quỳ xuống giằng cái đĩa ra khỏi mõm con Homer. Nhưng Homer, giống như mọi con chó trong lịch sử nhà chó, chẳng chịu nhả cái đĩa ra.

“Nó hổng chịu hiểu ý nghĩa của trò chơi này. Mình ném, nó bắt, nó đem lại cho mình rồi mình lại ném tiếp. Có gì đâu mà nó hổng hình dung nổi vậy cà?”

Jake gãi gãi sau tai con Homer và nó liền nhả cái đĩa ra. “Ồ, nó biết chơi đó chứ,” Jake cười nói. “Đối với nó, trò chơi là ‘Mình ném, nó bắt, nó đem lại, nó nhận một cú gãi thiệt đã, rồi nó trả lại cái đĩa.”

Nhưng ngay lúc đó Homer bỗng ngưng quan tâm đến cái đĩa. Có hai con chó vừa loi choi chạy qua, đuôi vểnh cả lên trời. Homer liền nhào ra đón chúng. Mấy con chó hít hít lẫn nhau thay cho lời làm quen, rồi cả đám bốc lên chạy ào ào, sung sướng, kích động, như cái giống nhà chó xưa nay.

Cứ nhìn chúng là tôi muốn cười rồi.

“Chắc đó phải là nơi dễ chịu lắm,” tôi nói.

Jake biết tỏng tôi đang nói về cái gì. “Ờ. Một hành tinh nơi mọi người dân đều tốt bụng và tử tế, ở đó chắc chắn là tuyệt rồi.”

“Mình mới ‘đụng’ Erek hôm qua ở siêu thị.” Tôi nói. “Ảnh đưa cho mình một số điện thoại và nói rằng số điện thoại này tuyệt đối an toàn, bọn Yeerk có muốn cũng không thể nghe lén hay dò ra nó.”

“Thiệt hả? Rồi sao nữa?” Jake hỏi.

Tôi nhún vai. “Erek nói nếu bọn mình cần gì ảnh thì có thể để lại tin nhắn ở số điện thoại đó. Còn nếu ảnh có chuyện gì muốn nói với bọn mình, ảnh sẽ nhắn…”

“Hừm,” Jake lầm bầm. “Bồ có nghĩ vụ nhắn tin đó sẽ dẫn đến điều gì không?”

“Mình không biết,” tôi thành thật nói. “Nhưng mình nghĩ rồi người Chee sẽ bước vào cuộc chiến chống bọn Yeerk. Chỉ có điều là họ sẽ chiến đấu theo cách của họ.”

Tôi thọt tay vào túi rút ra cái tinh thể xinh xinh, trông như viên kim cương. “Nhắc mới nhớ, mình vẫn giữ nó nè. Chả biết phải làm gì với nó nữa. Erek thậm chí không muốn nghe về nó. Bọn mình xém chết mới lấy được nó. Bồ biểu tôi phải làm gì với nó đây?”

Jake và tôi đứng đó, nhìn cái vật nhiều quyền lực hơn tất cả mọi quyền lực mà bất cứ ai từng nắm ở trong tay.

Bất chợt, tôi nhận ra rằng hai đứa tôi không là những kẻ duy nhất ở đây.

Homer và hai con chó kia đang đứng ngay phía trước bọn tôi, đang quan sát bọn tôi. Tôi biết điều này nói ra nghe điên khùng, nhưng tôi thề là một thoáng anh minh đã xuất hiện trong những con mắt chó cười cợt.

Ba con chó nhìn hai đứa tôi, và hai đứa tôi nhìn chúng.

Tôi ngửa lòng bàn tay lên, để ba con chó nhìn thấy viên tinh thể. Homer ngoạm lấy nó, kéo ra khỏi tay tôi như thể nó là chiếc bánh quy dành cho chó. Nhưng nó không nuốt mà chỉ kẹp giữa hàm răng, nơi viên tinh thể ánh lên hệt như viên kim cương.

Ba con chó quay đầu chạy ngược ra bãi biển. Chúng chạy thẳng ra phía sóng và nhảy ùm vào nước, lội tung tăng đâu chừng vài ba mét.

Rồi chúng trở lên bờ, khoan khoái quẫy mình dữ dội, bắn cả nước vào hai bà cụ đang lang thang tìm vỏ sò.

Có thể ngày nọ tinh thể Pemalite sẽ dạt lên một bãi biển xa xăm nào đó. Có thể đến lúc đó loài người đã trở nên khôn ngoan hơn…

“Homer!” Jake kêu to rồi dang tay liệng cái đĩa.

Cả ba con chó cùng lao theo cái đĩa. Sung sướng, vô tư, vui nhộn như bản chất của loài chó vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx